Ngã Tại Quỷ Dị Đô Thị Đương Kiếm Hào
Chương 65 : Dị Thường Bệnh Thể Nghiên Cứu Sở
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 16:29 30-05-2025
.
Bệnh viện mà Bùi Củ muốn đến, cũng không phải là bệnh viện chân chính, tên gọi là Hải Thị Dị Thường Bệnh Thể Đệ Tam Nghiên Cứu Sở, kỳ thật tương đương với Trảm Quỷ Kiếm Đường toàn diện hơn trình độ cao hơn.
Trảm Quỷ Kiếm Đường chỉ chém mất quỷ niệm tạp niệm trong lòng mọi người, mà Dị Thường Bệnh Thể Nghiên Cứu Sở này, thì nghiên cứu các loại chứng bệnh biến dị.
Bùi Tứ Gia bị trúng một loại pháp thuật, có một bộ phận thân thể hóa tinh, tự nhiên không phải bệnh viện bình thường có thể trị liệu.
Cho nên được đưa đến Hải Thị Dị Thường Bệnh Thể Đệ Tam Nghiên Cứu Sở.
Vào trong phòng bệnh, hắn nhìn thấy một người được băng bó như xác ướp, ngay cả con mắt cũng được băng kín, chỉ để lại miệng mũi hô hấp, mà miệng mũi của hắn cũng đeo mặt nạ dưỡng khí.
Hắn bước tới, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, hắn thậm chí còn thở thật khẽ.
Hắn ngồi đó, lặng lẽ nhìn, đối với hắn mà nói mọi chuyện như một giấc mộng, mặc dù hắn biết thân thể gia gia mình không tốt, sẽ càng ngày càng già, ngày đó nhất định sẽ đến, nhưng hắn chưa từng nghĩ nó đến nhanh như vậy.
Mặc dù hắn luôn muốn nhanh chóng trưởng thành, muốn tiếp quản vị trí của gia gia, muốn chống đỡ môn đình Bùi gia, nhưng chỗ sâu trong lòng lại có một tia sợ hãi.
Không phải sợ tiếp quản, cũng không phải sợ bản thân không đủ năng lực, mà là sợ hãi ngày mình tiếp quản, gia gia sẽ không còn nữa.
Nhưng ngày đó đột nhiên ập đến, để hắn trở tay không kịp.
Hắn ngồi đó, Hàn Dĩ Đồng khoanh tay đứng một bên nhìn xem, nàng hiểu rất rõ vận mệnh mấy đời Bùi gia, dù sao khi Bùi Húc còn sống, nàng đã từng tới nơi này, cũng từng nghiên cứu tòa thần miếu kia.
Năm đó Bùi Tứ Gia vẫn tràn đầy tinh lực, Bùi Húc cũng là sôi nổi nhiệt huyết, đã bắt đầu nổi danh, nhưng mà nhiều năm trôi qua, thanh niên sôi nổi nhiệt huyết năm đó cứ như vậy chết rồi, kể từ sau đó, Bùi Tứ Gia người vốn dĩ vẫn luôn tràn đầy tinh lực, cũng biến thành một lão đầu u ám cả ngày ở kiếm đường.
Nàng không phải một người thích cảm thán, chính nàng bởi vì linh ấn, chậm rãi càng ngày càng chán ghét ánh nắng, càng ngày càng thích ở trong bóng tối, trong đó có một nguyên nhân, chính là trong bóng tối yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có rất nhiều người không nhìn thấy.
Rõ ràng cùng một thế giới, một số người vĩnh viễn hoạt động ở ban ngày, có ít người thì là hoạt động ở đêm khuya, mà ban ngày cùng đêm khuya là không cách nào gặp nhau, ban ngày mọi người đều vội vàng, nàng không nhìn thấy, nên không sinh ra thương cảm đối với người tầng lớp thấp không thể nắm giữ vận mệnh.
Lúc này, một nhóm người bước vào, tất cả đều mặc áo khoác trắng, người dẫn đầu trông khoảng hơn năm mươi tuổi, theo sau là một nhóm người, có ba bốn mươi tuổi, có hơn hai mươi, từng người đều khỏe mạnh tinh thần phấn chấn.
Người dẫn đầu liếc mắt liền thấy Bùi Củ, sau đó nói: "Ngươi là cháu trai của Tứ Gia?"
Bùi Củ tự nhiên là lập tức đứng lên.
"Ngươi đừng cử động, cứ ngồi yên đó, ta nghe nói ngươi vẫn luôn hôn mê, hiện tại mới tỉnh, thân thể còn rất yếu ớt, cần nghỉ ngơi nhiều."
"Ta không sao, ta muốn hỏi một chút, gia gia ta thế nào rồi?" Bùi Củ hỏi ra chuyện quan tâm nhất trong lòng.
"Là thế này, ta là chủ trị của Tứ Gia, tên là Hà Hồng, từng gặp gia gia ngươi vài lần, cho nên gia gia ngươi ở đây, chúng ta nhất định sẽ tận năng lực lớn nhất cứu chữa. Hiện tại nói với ngươi một chút bệnh tình của gia gia ngươi."
"Tổn thương của gia gia ngươi không thể lạc quan, loại pháp thuật hóa tinh này tổn thương đến nhục thân, là không thể đảo ngược, tối đa cũng chỉ có thể chặt đứt tính ăn mòn của loại pháp thuật này, mà đối với bộ phận đã hóa tinh, cũng không thể để nó chuyển hóa lại thành bắp thịt."
"Vậy gia gia ta còn có thể tỉnh lại không?"Bùi Củ vội vàng hỏi.
"Việc này muốn xem ý chí của hắn, loại hoá tinh này không chỉ thay đổi trên nhục thể, đồng thời cũng sẽ có thương tổn đối với tinh thần, tất cả pháp thuật đều là song trọng công kích nhục thể tinh thần, nếu như ý chí của Tứ Gia đầy đủ mạnh mẽ, hẳn là có thể tỉnh lại, nhưng mặc dù như thế, chu kỳ sinh mệnh của Tứ Gia chỉ sợ cũng sẽ không dài."
Bác sĩ này tựa hồ nhận biết Bùi Tứ Gia, cho nên hắn gọi là Tứ Gia, nhưng khi nói về bệnh tình, cũng không giấu giếm, mà là lựa chọn thẳng thắn nói rõ, những người đi vào cùng hắn, đều đang quan sát Bùi Củ.
Hà Hồng ra hiệu cho người phía sau, có người phía sau đưa lên một tấm phim, hắn giơ lên tấm phim kia, nói: "Ngươi xem một chút phim này, bộ phận hóa tinh chủ yếu tập trung ở ngực, mặt."
"Nơi này là con mắt, ngươi xem."
Bùi Củ nhìn vào vị trí mà tay đối phương chỉ trên tấm phim, nơi đó có một mảnh màu trắng.
"Những bộ phận màu trắng này đều là địa phương bị hóa tinh, nơi này nếu tiến sâu thêm chút nữa, vậy hóa tinh sẽ vào não, khi đó hoàn toàn không thể chữa được, thậm chí đều đến không được nơi này."
"Ngươi xem nơi này là ngực, đã xâm nhập vào một phần nội tạng, hiện tại chỉ có thể trị liệu thận trọng, hi vọng Tứ Gia có thể mau chóng tỉnh lại." Hà Hồng sau khi nói xong, liền lại có bác sĩ khác xuất ra một số giấy tờ để Bùi Củ ký tên.
Lúc này một bác sĩ khác lấy ra một ít giấy đồng ý phương án chữa bệnh, nói: "Tiền thuốc men cũng không cần ngươi giao, từ chính phủ gánh chịu, nhưng vì ngươi đã tỉnh, vẫn cần ngươi ký tên."
"A, đúng, có một việc, ngươi đi theo ta một chút."Bác sĩ kia gọi Bùi Củ ra một góc, những bác sĩ khác nhìn theo, Hà Hồng cũng nhìn, miệng ngập ngừng như muốn nói gì đó, nhưng không lên tiếng.
Bùi Củ bị gọi ra một góc khuất.
Bác sĩ đeo kính này, mở miệng nói: "Là thế này, bệnh thể hóa tinh vẫn tương đối hiếm thấy, thương thế của gia gia ngươi ở phương diện nghiên cứu y học, có giá trị rất lớn, nếu như, ta nói là nếu như, gia gia ngươi không tỉnh lại được, ngươi định làm thế nào?"
Bùi Củ có chút sững sờ, hắn không biết đối phương hỏi như vậy là có ý gì.
Mà trong lòng lại quanh quẩn hậu quả 'không tỉnh lại được', đến lúc đó nên làm gì bây giờ?
Là cứ tiếp tục duy trì sinh mệnh đặc thù cuối cùng của gia gia, hay là để gia gia rời đi bình yên.
Rất nhiều chuyện, không sự đáo lâm đầu, sẽ không cảm thấy khó xử.
Có ít người sẽ cho rằng nếu người thân rơi vào loại trạng thái không sống không chết này, gian nan chịu khổ, không bằng để hắn đi bình yên, nhưng chân chính khi sự đáo lâm đầu, đối mặt với chí thân, muốn chính miệng nói ra hai chữ 'Từ bỏ' kia, là rất gian nan.
"Ta biết, ông cháu các ngươi từ nhỏ đã nương tựa lẫn nhau, ngươi rất khó tiếp nhận chuyện này, nhưng có một số việc là ngươi nhất định phải làm quyết định, chỉ có người thực sự từng đưa ra quyết định sống hay chết, mới có thể được coi là một vị nam tử hán, ngươi là một vị kiếm sĩ, hẳn là minh bạch khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, trong lĩnh vực siêu phàm, là không nên tồn tại mềm yếu."
Bùi Củ nhìn vị bác sĩ trông nhã nhặn trước mặt này, nói với mình nhiều đạo lý nhân sinh như vậy, trong lòng sinh ra nghi ngờ, hỏi: "Tô bác sĩ, ngươi nhất định là có lời muốn nói với ta, có gì xin cứ nói thẳng, ta có thể chịu đựng được."
Bùi Củ nhìn thấy trên bảng tên trước ngực hắn ghi là Tô Vận Thần.
Tô Vận Thần hơi bất ngờ trước câu hỏi ngược của Bùi Củ, hắn chần chờ một chút, nói: "Là thế này, vậy ta nói thẳng, thân thể gia gia ngươi rất có giá trị nghiên cứu, nếu như hắn không tỉnh lại được, ngươi có nguyện ý hiến thân thể hắn cho sở nghiên cứu chúng ta hay không, điều này sẽ có lợi cho toàn bộ ngành y học của nhân loại."
Bùi Củ sửng sốt, không nghĩ tới hắn lại có ý nghĩ như vậy.
Mà trong lúc hắn sửng sốt, Tô Vận Thần tiếp tục nói: "Ta nghĩ, ngươi cũng không nguyện ý nhìn thấy còn có người nhận tổn thương giống gia gia ngươi mà không thể chữa trị, hiện tại chúng ta không thể điều trị tốt, cũng bởi vì ca bệnh thế này quá ít, nếu ngươi đồng ý hiến cơ thể gia gia ngươi cho chúng ta nghiên cứu, đối với sự nghiệp y học phương diện này của quốc gia chúng ta, sẽ có tác dụng thúc đẩy rất lớn."
Bùi Củ lắc đầu, nói: "Không có khả năng, gia gia ta từng nói, nếu có một ngày hắn mất, hãy đưa hắn về Tây Giang chôn cất."
Tô Vận Thần giống như đã sớm đoán trước được Bùi Củ có thể nói như vậy, trầm mặc một chút, nói: "Nếu như ngươi nguyện ý hiến tặng, ta có thể cam đoan, cho ngươi giấy chứng nhận thanh niên kiệt xuất Hải Thị, còn có thể cho thù lao, để cuộc sống sau này của ngươi không đến mức túng thiếu, có thể an tâm đi học, không cần vì sinh hoạt mà lo nghĩ."
Bùi Củ khoát tay, lắc đầu, không nói gì nữa, trực tiếp bước qua hắn.
Những bác sĩ kia vẫn chưa rời đi, sau khi nhìn thấy hắn trở về, bác sĩ Hà Hồng kia cũng không hỏi hắn chuyện này, mà là nói: "Chính ngươi cũng phải nghỉ ngơi nhiều, nơi này có người phụ trách chăm sóc, ngươi cũng không cần quá lo lắng."
"Ta muốn chuyển đến cùng một phòng bệnh với gia gia ta được không?" Bùi Củ nắm lấy cơ hội hỏi.
Đối phương nghĩ nghĩ, nói: "Hẳn là có thể, ta để người xử lý một chút."
Hàn Dĩ Đồng đứng một bên, từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào, thậm chí rất nhiều người đều không chú ý đến nàng, chỉ có bác sĩ Hà Hồng khi rời đi, liếc nhìn Hàn Dĩ Đồng đang đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Cứ như vậy, bọn họ đều rời đi, phòng bệnh của Bùi Củ cũng chuyển đến cùng một phòng bệnh với gia gia.
Chính hắn kỳ thật đã không cần trị liệu, chỉ cần tĩnh dưỡng.
Hàn lão sư cũng đi, cả phòng trong chốc lát, chỉ còn lại hắn cùng gia, còn có y tá thỉnh thoảng ra vào.
Vào ban đêm, có hai người đến.
Người đi đầu, một thân váy liền áo màu đen, chân mang một đôi giày trắng, trong tay ôm một bó hoa cẩm chướng.
Nàng nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống, đứng ở bên giường nhìn chăm chú Tứ Gia, sau đó lại nhìn về phía Bùi Củ, Bùi Củ có thể từ trong ánh mắt siêu nhiên phảng phất vĩnh viễn tỉnh táo kia của nàng, cảm nhận được một tia bi thương.
Gần đây, hai nữ tử để lại ấn tượng sâu nhất với Bùi Củ, theo thứ tự là Dạ U Nhược cùng Lưu Nghệ Giai.
Nếu như Lưu Nghệ Giai là loại nữ hài nhiệt tình giống lửa, giống như tóc của nàng, tinh thần phấn chấn, vậy Dạ U Nhược thì là vĩnh viễn mang theo một cỗ khí chất siêu nhiên, nàng giống như luôn luôn để cho mình ở vào trạng thái lý trí tỉnh táo, tựa hồ được giáo dục từ nhỏ, chính là phải độc lập, phải tỉnh táo, phải siêu nhiên, không thể để cảm xúc chi phối.
Mà Bùi Củ chỉ một lần thấy được nàng thất thố, đó là lần khi vị Ngô di bên người nàng bị người giết chết trong ngõ nhỏ, thi thể được tìm thấy trong xe rác.
Mà lần này, nếu không phải vì Bùi Củ rất quen thuộc nàng, nàng cũng đã ở trong Trảm Quỷ Kiếm Đường gần một tháng, hắn cơ hồ không nhận ra, bi thương trong mắt nàng.
"Ngươi ổn chứ?" Dạ U Nhược hỏi.
"Ta ổn, chỉ là đầu còn có một chút cảm giác choáng váng." Bùi Củ nói.
"Đây là tổn thương thần hồn."Dạ U Nhược sau khi nói xong, im lặng một lúc, sau đó nói: "Ngày đó trong nhà ngươi xảy ra chuyện, chúng ta cũng không giúp được gì, có nhiều người Tịnh Linh Cục đến như vậy, còn có Hàn lão sư cũng ở đó, chúng ta cho là sẽ không có việc gì."
Bùi Củ xoa mi tâm, hắn biết nàng nói đương nhiên là sự thật, nhưng chân chính đi vào chỉ có gia gia cùng Hoàng cục trưởng, mà hai người ông ngoại hiển nhiên là đi vào từ địa phương khác.
Điều này khiến hắn không khỏi nhớ lại quá trình hôm nay bị mang đến đến Tịnh Linh Cục thẩm vấn.
Trong buổi thẩm vấn, người Tịnh Linh Cục hiển nhiên là cảm thấy, cái chết của Hoàng cục trưởng có điều kỳ lạ.
Hoặc là nói Hoàng cục trưởng chết quá dễ dàng.
Sau đó lại nghe được Hàn lão sư nói, nhà mình tựa hồ có một ân oán ẩn với Hoàng cục trưởng, lời này không khỏi để hắn nghĩ, có phải là gia gia đã làm gì hay không, dẫn đến Hoàng cục trưởng nhất định phải đi nhìn tượng thần kia.
Hơn nữa, khi ông ngoại đi vào, nhìn thấy Hoàng cục trưởng chết ở đó, thế mà không hề ngạc nhiên, cũng không hỏi nhiều, đương nhiên cũng có thể do không có thời gian, nhưng hiện tại nghĩ lại, tựa hồ cũng có mấy phần cảm giác kỳ lạ, nhưng mà những cảm giác này hắn tuyệt đối không thể nói ra.
"Ngươi đói không, đây là cơm tối dì Phượng làm, là đồ ăn Quảng Lăng, có thể không hợp khẩu vị, nhưng hiện tại thân thể ngươi không tốt, uống chút canh sẽ tốt hơn một chút."
Dạ U Nhược còn mang đồ ăn.
"Cám ơn ngươi."
Mặc dù Bùi Củ đã ăn cơm tối, nhưng vẫn tiếp nhận canh nàng đưa.
"Ta ở nhà các ngươi gần một tháng, ăn thức ăn các ngươi làm, lâu như vậy, đều chưa cám ơn ngươi cùng Tứ Gia."Dạ U Nhược khẽ nói.
Dì Phượng ở bên cạnh thấy cảnh này, không khỏi nhìn nhiều mấy lần, nàng rất rõ ràng, tiểu thư nhà mình từ nhỏ được giáo dục, chính là không thể bưng cơm đưa trà cho người khác, trong nhà, nàng cũng hầu như không làm những việc này, mà ở đây lại tự nhiên làm.
Bùi Củ uống canh, ăn cơm, Dạ U Nhược ngồi mát lát rồi rời đi.
Thời gian chậm rãi tới đêm khuya, Bùi Củ nằm trên giường, trong đầu suy nghĩ lung tung, cuối cùng dừng lại ở ký ức lúc rời đi ông ngoại chém một kiếm.
Từ trong ký ức này, hắn mơ hồ cảm thấy, mình ở trong linh cảnh thần miếu kia, khả năng bị thứ gì quấn lên, mà ông ngoại phát hiện, cho nên vào lúc đó chém một kiếm, cũng là một kiếm này, để cho mình ngủ hơn nửa tháng.
Ý thức của hắn chậm rãi chìm xuống, hơi thở chậm rãi trở nên đều đều.
Mà lúc này, trên cửa sổ bên ngoài, chẳng biết lúc nào có hai bóng người bám vào đó.
Bùi Củ chìm vào giấc ngủ rất nhanh, đồng thời bắt đầu nằm mơ, hắn phảng phất trở lại toà miếu kia.
Một tòa miếu tàn tạ, hắn ngồi một mình trong miếu, thể xác tinh thần mệt mỏi.
Mà lúc này, ngoài miếu có bóng người chậm rãi tới gần.
. . .
Trong bãi đỗ xe dưới Dị Thường Bệnh Thể Nghiên Cứu, có một chiếc xe đậu ở đó, trên xe có hai người ngồi, bọn họ mở ra cửa sổ, hút thuốc.
Một người trong đó nói: "Ngươi nói xem có thể hỏi gì từ trong giấc mơ của hắn không?"
"Không biết, bất quá, Hoàng Sướng ra tay, Bùi Củ chắc chắn sẽ không dễ chịu, có thể còn sống hay không cũng là một dấu hỏi." Một người khác nói.
"Việc này, cũng không nên liên lụy đến chúng ta a."
"Quản không được nhiều như vậy, Bùi gia không còn ai có thể liên lụy cái gì, người còn ân tình còn, người đi thì tình nghĩa hết, trời sập xuống có người cao chống."
.
Bình luận truyện