Ngã Tại Quỷ Dị Đô Thị Đương Kiếm Hào
Chương 67 : Cô độc
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 21:28 31-05-2025
Nhà ga ở huyện nhỏ Tây Giang không lớn, người cũng không nhiều, lác đác vài người, có người đến nhận hành lý, lại có người tới muốn đẩy xe lăn giúp Bùi Củ, nhưng Bùi Củ từ chối.
"Tứ Gia, sư phụ đang đợi ngài trên núi." Nữ đạo nhân đi tới trước mặt Bùi Tứ Gia, cúi xuống nói khẽ.
Bùi Tứ Gia không biểu lộ gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu gần như không thể nhận ra.
Mặt hắn dùng khăn quàng cổ trùm hơn phân nửa, trên mắt cũng đeo kính râm.
Ngoài nhà ga có xe đón, sau đó đi đến một chân núi, dưới chân núi có thôn trang, trong thôn trang có một con đường lên núi, trong thôn, tìm vài nông dân, khiêng Bùi Tứ Gia lên núi.
Núi cũng không tính cao, nhưng Tây Giang là vùng đồi núi, núi này nối liền núi kia, có đường nhỏ uốn lượn mà lên.
Bùi Củ liên tiếp vượt qua ba ngọn núi, người khiêng kiệu đều đổi năm lần, lúc này mới nhìn thấy một ngọn chính nhô lên, đỉnh núi có một tòa đạo quan.
Lên đạo quan có tu thềm đá do thôn dân xây, đến cửa đạo quan, liền nhìn thấy trên tảng đá trước đạo quan khắc mấy chữ lớn Hùng Lam Phong Quan.
Vào đạo quan, những người khác liền rời đi.
Sau khi dàn xếp gia gia vào một căn phòng đơn sơ, khi muốn gặp ông ngoại, nữ đạo nhân lại nói chưa đến giờ, không gặp được.
Lại thấy nữ đạo nhân đang làm cơm trưa, liền cùng nàng nhặt rau.
Chỉ chớp mắt liền qua một buổi trưa.
Hắn biết tên nữ đạo nhân, nàng không có họ, chỉ có một đạo hiệu —— Vũ. Nàng bảo hắn gọi mình là Vũ sư tỷ.
Lúc buổi tối, gia gia được đưa ra ngoài.
An vị trên đất trống trước đạo quan trên đỉnh núi, có gió núi thổi nhè nhẹ, mặc dù là mùa thu nóng bức, nhưng chẳng hề có chút oi bức nào.
Vũ sư tỷ đang khai đàn tác pháp trước đạo quan.
Đây là lần đầu tiên Bùi Củ nhìn thấy đạo gia chính thống khai đàn tác pháp.
Nàng nói đây là pháp trừ tai, cầu phúc.
Hắn nhìn xem Vũ sư tỷ đeo mặt nạ kỳ quái, tay cầm phất trần, mặc đạo bào màu đen buộc eo, có một loại cảm giác trong đạo gia chính thống mang theo vài phần quỷ dị.
Nàng đạp thiên cương bộ, miệng niệm chú trừ tai, lại hát chú cầu phúc, cả người ở bên vách núi, trong gió núi, dưới bầu trời sao trống trải, giống như một tinh quái.
Trong mơ hồ, Bùi Củ thế mà cảm thấy trên người nàng hiển hiện ánh sao nhàn nhạt.
Trên bầu trời đầy sao lấp lánh, Bùi Củ ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ cảm thấy hôm nay ngôi sao sáng tỏ lạ thường, mỗi một lần lấp lánh, đều giống như đang đáp lại động tác của Vũ sư tỷ.
Ước chừng khoảng một canh giờ, nghi thức này mới xem như kết thúc.
Mà Bùi Củ nhìn gia gia mình, phát hiện hô hấp của gia gia dài cùng ổn hơn rất nhiều.
Trước đó hô hấp tựa như đứt quãng, tùy thời đều như sắp ngừng lại.
Đưa gia gia về giường trong phòng, khi hắn lại đi ra ngoài, nhìn thấy Vũ sư tỷ đứng trên vách đá trước đạo quan, ngắm nhìn phương xa, đạo bào màu đen, phất trần trắng, tóc đen buộc cao, trong gió núi, eo thon thả, dáng người cao gầy, giống như tiên tử xuất trần.
Hắn đi tới bên cạnh, cũng ngắm nhìn phương xa, ngắm nhìn ngôi sao, tâm đúng là trở nên yên bình lạ thường.
Bùi Củ hưởng thụ sự yên bình trong tâm hồn này, Vũ sư tỷ không thích nói chuyện, nàng giống như đã quen cô độc, quen thuộc làm bạn với trời sao sông núi.
"Sư tỷ, ngươi lên núi từ khi nào?"
Rất lâu sau đó, Bùi Củ rốt cục lấy lại tinh thần, mở miệng hỏi.
"Lúc ba tuổi." Vũ sư tỷ nhàn nhạt hồi đáp.
"Ba tuổi đã nhớ được chuyện rồi sao?"Bùi Củ hỏi.
"Người khác không nhớ, ta nhớ được, là sư phụ ôm ta lên núi." Vũ sư tỷ nói.
"Có thể kể cho ta nghe không?" Bùi Củ đột nhiên sinh ra hiếu kì, một người ba tuổi liền đã nhớ được chuyện, việc này làm cho người ta kinh ngạc, vậy nàng nhất định biết vì sao mình lại được ông ngoại ôm vào núi.
"Có chút chuyện, thà không biết còn tốt hơn." Vũ sư tỷ cũng không quay đầu lại nói.
Bùi Củ đột nhiên cảm thấy Vũ sư tỷ cũng một người đáng thương.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Vũ sư tỷ quay đầu lại, trên mặt nàng còn đeo mặt nạ đen trắng, đôi mắt sau mặt nạ, bởi vì bóng đêm thấy không rõ lắm, nhưng trong nháy mắt này Bùi Củ có một loại cảm giác kinh tâm động phách.
Hắn không biết mình bị dọa, hay bị loại khí tràng này của Vũ sư tỷ áp chế.
Dưới ánh nhìn của Vũ sư tỷ, hắn có chút bối rối, nhưng Vũ sư tỷ cũng không nói chuyện, mà là quay đầu đi, nhìn thôn trang dưới núi.
Thôn trang đã thấy rõ ràng, nhưng lên đến đây mới có thể nhìn thấy toàn cảnh địa hình khu vực này, ngọn núi này bao quanh bởi các ngọn núi khác, mà giữa quần sơn này, là hơn mười thôn trang lớn nhỏ nằm rải rác, xếp thành từng vòng.
"Không biết khi nào sư phụ có thể tỉnh, bất quá sư phụ đã dặn, có mấy linh cảnh, ngươi có thể đi vào, học kiếm pháp, còn linh cảnh 'Hoa Sơn' trước đó, ngươi đã vượt qua chưa?"
"Chưa." Bùi Củ hồi đáp.
"Linh cảnh 'Hoa Sơn' mà sư phụ đưa kia quá dài, ta đã tinh giản một chút, có thể thu lấy tinh hoa trong đó dễ hơn, nhưng cũng sẽ càng thêm nguy hiểm, ngươi muốn vào thử không?"
Bùi Củ sau khi nghe vậy, lập tức đáp ứng, hắn phi thường khát vọng có thể mạnh lên.
"Tốt, năm trước ta được đến một thanh kiếm Hán, kiếm này bởi vì giết quá nhiều người, mà sinh ra hung linh, lợi dụng hung linh trong kiếm này làm dẫn, tạo dựng một linh cảnh cho ngươi, ngươi đi vào trải nghiệm một chút, xem thử có học được gì đáng học không."
"Tốt, ta nghe sư tỷ." Bùi Củ nói.
"Không, không phải nghe ta, mà là chính ngươi có muốn hay không, nếu như chỉ nghe ta, thì không nên đi vào." Vũ sư tỷ nói.
Bùi Củ nghênh đón ánh mắt sư tỷ, đứng lên, nói: "Sư tỷ, ta muốn đi vào, ta muốn học được nhiều thứ hơn."
"Được." Vũ sư tỷ quay người vào đạo quan, chỉ chốc lát sau liền đi ra, trong tay cầm một vật dài được bọc bằng vài. Chỉ thấy nàng mở ra vải, lộ ra một thanh kiếm bên trong.
Vỏ kiếm đã cũ nát, nàng đưa kiếm tới, nói: "Ngươi nhớ kỹ, lần này ngươi đi vào, chủ yếu là nhìn, nếu nhìn hiểu, liền sẽ hiểu, nếu không hiểu, linh cảnh này sẽ tán, cũng không còn cơ hội nữa, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi."
Vũ sư tỷ để hắn cầm kiếm ngồi xuống, sau đó Vũ sư tỷ trực tiếp ngồi bên cạnh, nàng đeo mặt nạ đen trắng, ngồi trên tảng đá, dưới ánh sao, cũng không có đèn, lấy ra một quyển sách bắt đầu đọc.
Nàng thế mà không bày ra nghi thức gì, giống trực tiếp nhảy qua nghi thức thông linh, lại hoặc là dùng một loại phương thức cao minh hơn để hắn thông linh.
Ý thức của hắn bắt đầu đung đưa theo giọng của sư tỷ, trong mắt đang nhắm của hắn xuất hiện một số hình tượng mơ hồ, giọng của sư tỷ cũng biến không rõ.
Giọng của sư tỷ vốn như là ở bên tai, chậm rãi biến mông lung, thậm chí biến quỷ dị.
Trong mắt hắn vốn đen kịt, cũng đột nhiên có màu sắc.
"Đêm đó, có kiếm ma chiếm sơn môn, toàn phái dốc sức chiến đấu, . . ."
Khi ý thức Bùi Cự rõ ràng, nhìn thấy một ão nhân râu tóc bạc trắng mặc áo bào đỏ, đứng trong Chính Khí Đường.
"Kiếm pháp của các ngươi chẳng ra gì, để những người như các ngươi nắm giữ đại thống, quả thực là mất hết mặt mũi của liệt tổ liệt tông Hoa Sơn."
". . ."
"Nếu như có ai trong các ngươi có thể tiếp một kiếm của ta, ta sẽ rời đi, nếu như không có, vậy liền nhường ra chức chưởng môn Hoa Sơn."
Khi nhìn thấy lão nhân này, Bùi Củ chỉ cảm thấy đối phương đứng bất động ở đó, nhưng một thân kiếm ý như muốn tràn ra từ từng lỗ chân lông.
Trong lúc phất tay, đều như sắp đâm ra một kiếm khiến người ta không thể kháng cự.
Lúc này có một đệ tử tức giận không phục, xông lên.
Bùi Củ không nhìn rõ người này là ai.
Chỉ thấy vị sư huynh này rút kiếm xông lên, bật người lao tới, một kiếm này biến hóa không nhiều, nhưng thắng ở quyết tuyệt cùng nhanh chóng, rất được ý vị nhanh cùng hiểm trong kiếm pháp Hoa Sơn.
Nhưng chỉ thấy lão nhân kia lăng không hút tới một cành cây, chỉ một bước di chuyển, sau đó một động tác đâm, cành cây trong tay đã đâm vào yết hầu vị sư huynh kia.
Cành cây rút ra, máu tươi phun ra.
Bùi Củ chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, hắn chưa bao giờ thấy kiếm pháp đơn giản tàn nhẫn như vậy.
Không có gì thừa thãi, một kiếm đâm ra, tựa như đối phương tự đâm yết hầu vào cành cây của hắn.
Mà cành cây trong tay đối phương dưới nội lực quán chú, đúng là sắc bén hơn cả kiếm.
Có một sư huynh xông lên, liền có người thứ hai, sau đó mỗi người xông lên, đều bị một kiếm đâm chết.
Bùi Củ nhìn mà tim đập chân run, mặc dù hắn không rõ những sư huynh hay là sư đệ xông lên kia là ai, nhưng lại có một loại cảm giác quen thuộc.
Rốt cục, hắn nhìn thấy sư phụ, sư tỷ cũng xông lên, bọn họ kiên trì lâu một chút, nhưng mỗi lần ra chiêu chỉ ra được nửa chiêu, liền đã bất đắc dĩ phải biến chiêu, cuối cùng đều bị đâm xuyên yết hầu cùng mi tâm, ngã xuống.
"Ha ha ha. . ."
"Hoa Sơn, cuối cùng, lại thuộc về Kiếm Tông, ha ha ha. . ."
Đúng lúc này, trên trời đột nhiên có một đạo sáng sao rơi xuống, lão nhân áo bào đỏ trong lúc đắc ý, không chú ý, vẫn có thể dùng cành cây trong tay đâm về phía bầu trời, chạm vào ánh sao kia.
Chỉ thấy cành cây kiếm mang đại thịnh, nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào ánh sao kia liền tan thành tro bụi.
Tinh mang vẫn rơi xuống trên người lão nhân.
Lão nhân toàn thân run lên, như bị trọng kích, trong tai Bùi Củ vang lên một giọng nói: "Giết hắn."
Bùi Củ bừng tỉnh, nghe ra đây là giọng của sư tỷ.
Tựa như trước kia hắn bừng tỉnh trong mộng, nhưng lại chưa thoát khỏi mộng cảnh.
Bùi Củ rút kiếm ra khỏi vỏ, dùng khinh công Kim Nhạn, kiếm trong tay khi đang rút ra, đã lao đến cách lão nhân bốn bước.
Hắn không dùng chiêu thức phức tạp, chỉ đâm thẳng một kiếm.
Trong nháy mắt khi kiếm hắn đâm ra, ngón tay của lão nhân động, chập ngón tay như kiếm, cũng nhắm về phía yết hầu Bùi Củ, nhưng trên tay hắn không có kiếm, động tác cũng chậm, kiếm Bùi Củ đã đâm trúng mi tâm hắn.
"A!"
Thế giới băng tán thành một mảnh huyết vụ, tuôn về phía Bùi Củ, Bùi Củ vung kiếm trong tay muốn né tránh, lại không cách nào làm được, một mảnh huyết vụ bao phủ hắn.
Một cỗ ý niệm điên cuồng huyết tinh xông vào trong đầu.
"Giết, giết, giết giết. . ."
Trong lòng hắn chỉ muốn giết, giết hết tất cả.
Đủ loại tình cảnh đè nén mà hắn trải qua ở Hải Thị nổi lên trong lòng, từng người kia xuất hiện ở trước mặt, thế là hắn vung kiếm trong tay, vung điên cuồng.
Vũ sư tỷ tay cầm phất trần, đứng trên tảng đá, nhìn Bùi Củ đang điên cuồng vung vẩy kiếm rỉ trên đất trống trước mặt, nàng không đi ngăn cản, mà là yên tĩnh quan sát.
Trong mắt nàng, kiếm pháp của Bùi Củ trong điên cuồng lại có chương pháp, cũng không phải là vung vẩy lung tung, mà là múa một bộ kiếm pháp tinh tế mà đơn giản.
Đương nhiên, thỉnh thoảng sẽ xen lẫn những kiếm thức đâm thẳng vung ngang đại khai đại hợp, nhưng lại phiêu hốt, nàng mặc dù không tu kiếm pháp, nhưng cũng biết đây là một loại kiếm pháp khác.
Đợi hắn diễn luyện xong một lần, trên tay Vũ sư tỷ đột nhiên xuất hiện một tấm phù vàng, chỉ thấy nàng vung phù vàng về phía trước, hóa thành một ánh sáng vàng bay về phía Bùi Củ, nhưng Bùi Củ lại giống như bản năng thúc đẩy, kiếm trong tay như có mắt vung chém xuống, phù vàng kia bị một kiếm chém nát.
Vũ sư tỷ đeo mặt nạ, nhìn không ra biểu lộ, nàng lại lấy ra một chiếc chuông từ trong ống tay áo.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng lay động, trong chiếc chuông vang lên không phải tiếng chuông, mà là âm thanh trầm đục như gỗ, nàng lay động, cả người Bùi Củ liền như gặp phải trọng kích, đầu hắn giống như bị vật nặng đánh vào, cả người đều đứng không vững.
Chỉ thấy Vũ sư tỷ lại vung ra một tấm phù vàng, tay Bùi Củ giơ lên, như muốn lại đâm ra, nhưng không còn lực lượng, phù vàng dán lên trán hắn.
Con mắt đã biến thành màu đỏ của Bùi Củ nháy mắt ngốc trệ, tùy theo màu đỏ rút đi, cả người hắn liền mềm nhũn ngã xuống.
Còn chưa kịp ngã xuống đất, hắn đã được một đôi tay đỡ lấy.
Khi Bùi Củ tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Toàn thân hắn đều đau nhức, còn đầu thì vừa đau vừa căng, giống như bị nhét thứ gì đó vào.
Mà lúc này, có một hán tử đi vào.
Ở đây mỗi ngày đều có một cặp vợ chồng dưới núi đi lên, vào đạo quan quét dọn.
Khi Bùi Củ tỉnh lại, hán tử chất phác này giật nảy mình, bởi vì hắn nhìn thấy một đôi mắt tràn ngập sát khí.
Trong lòng Bùi Củ sinh ra một cỗ lửa giận vô hình, hắn muốn giết người.
Tực giác của hán tử cũng rất nhạy cảm, cũng vì hắn đã được Vũ đạo trưởng phân phó.
"Vũ đạo trưởng, Bùi tiểu huynh đệ tỉnh, . . ." Hán tử kia đi ra ngoài hô.
Chỉ chốc lát sau Vũ sư tỷ đi vào, nàng quan sát Bùi Củ một chút, nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi cùng ta làm sớm tối khóa, để tiêu trừ oán hận cùng sát khí trong lòng ngươi."
Bùi Củ đưa tay xoa mặt, nói: "Ta làm sao vậy."
"Ngươi giết linh trong linh cảnh, thu hoạch được năng lực của linh." Vũ sư tỷ nói: "Cho nên, ngươi cũng bị hung linh trong kiếm quấn lấy, ngươi cần theo ta làm sớm tối khóa."
Bùi Củ nghe đến đó, trong lòng dâng lên bực bội, muốn phản bác, nhưng nhìn sư tỷ trước mặt, lại đè xuống khó chịu trong lòng, nhưng bực bội này càng ép, lửa giận trong lòng liền càng lớn, cuối cùng dâng lên ý nghĩa hủy diệt mọi thứ trước mắt, giết sạch mọi người xung quanh.
Đúng lúc này, trên tay Vũ sư tỷ xuất hiện một chiếc chuông.
Chỉ thấy nàng lay động, lần này Bùi Củ nghe được thì là âm thanh trong trẻo.
Tiếng chuông trong trẻo, khiến tâm trí hắn trở nên thanh tỉnh.
"Thanh tỉnh một chút chưa? Thanh tỉnh liền đi theo ta." Giọng Vũ sư tỷ thanh đạm, giống như mọi thứ đều trong dự liệu của nàng.
"Chờ chút, sư tỷ, gia gia hắn. . ." Bùi Củ tỉnh tháo, tự nhiên lập tức nghĩ đến gia gia.
"Yên tâm, ta đã mời người dưới núi chăm sóc." Vũ sư tỷ nói.
Bùi Củ rời giường, thân thể lại có chút như nhũn ra, lung la lung lay ra cửa, đi theo sau Vũ sư tỷ.
Nhìn bóng lưng Vũ sư tỷ, trong mắt hắn đột nhiên lại dâng lên điên cuồng, tay từ từ giơ lên.
Bình luận truyện