Ngã Tại Quỷ Dị Đô Thị Đương Kiếm Hào

Chương 70 : Diễn viên kịch

Người đăng: immortal

Ngày đăng: 17:07 05-06-2025

.
Bùi Củ trở về nhà, ngồi trên ban công, nhìn xuống khu cư xá bên dưới, đám trẻ con chạy qua chạy lại dưới ánh đèn, tốp năm tốp ba chơi đùa, nhìn dáng vẻ vui sướng của chúng, Bùi Củ không khỏi nghĩ đến chính mình khi còn bé. Hồi đó làm gì nhỉ? Luyện kiếm, đánh nhau. Không có trò chơi nào khác, nhưng lúc ấy hắn không cảm thấy có gì không đúng, hiện tại suy nghĩ lại, thế mà cũng không cảm thấy có gì không đúng, chỉ có chút tiếc nuối, thiếu một số bạn bè thời thơ ấu mà thôi. Nhưng tóm lại là những gì hắn chứng kiến trong một hai ngày qua, để tâm trạng hắn u sầu, thế là đi vào trong phòng lấy ra tiêu trúc, đứng trên ban công thổi lên. Bích Hải Triều Sinh Khúc! Trần Sanh phòng bên cạnh là một đạo diễn kịch nói, đang dàn dựng một vở kịch loại giang hồ kỳ hiệp, suốt thời gian qua, nàng luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó. Đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe được một trận tiếng tiêu, trong khoảnh khắc, liền như đưa nàng đến một giang hồ đao quang kiếm ảnh. Nàng không khỏi đứng dậy, chậm rãi đi tới bên ban công, cũng không đi ra ngoài, bởi vì đi ra ngoài có thể sẽ quấy rầy đến đối phương, nàng đứng trong phòng lắng nghe, tiếng tiêu phát ra từ phòng bên cạnh, nàng nghe, thể xác tinh thần đều đang run rẩy. Trong giới kịch nói, mặc dù nàng là đạo diễn trẻ, lại cực kì chuyên nghiệp, bởi vì từ nhỏ đã đi theo phụ thân học tập kiến thức phương diện này, đây vừa là gia truyền, vừa là yêu thích mưa dầm thấm đất. Thêm vào đó tướng mạo của nàng, mặc dù không phải loại mỹ nhân theo nghĩa tuyệt đối, nhưng thân phận thêm khí chất tài trí của nàng, để số người theo đuổi có thể xếp hàng vòng quanh khu cư xá. Lần này là nàng tự mình dàn dựng một vở kịch, cho nên luôn muốn mọi thứ thật hoàn hảo, lâu nay vẫn chưa tìm được một từ khúc có thể xuyên suốt cả vở kịch mà nàng mong muốn, lúc này nghe được, cảm giác đầu tiên của nàng liền xác định, trừ nó ra không thể là từ khúc khác. Thẳng đến khi khúc nhạc trên ban công kết thúc, nàng mới ra ban công nhìn, phát hiện người thổi tiêu ở ngay phòng bên cạnh, mà nàng biết phòng bên cạnh nhiều năm không có người ở, nàng đã ở đây hơn một năm, từ trước tới nay chưa từng gặp người ở phòng bên cạnh. Hôm nay nhìn thấy, trong mắt của nàng sáng lên, đây là một nam tử tóc dài đen nhánh, thân hình cao lớn, mặt như đao tạc, toàn thân trông cao ráo, mạnh mẽ, mặc dù để tóc dài, lại không hề có vẻ nữ tính, ngược lại có một cỗ khí chất đạm mạc ưu buồn phả vào mặt, đồng thời lại xen lẫn mị lực độc hữu, để nàng trong lúc nhất thời không nói nên lời. Trong năm năm ở đạo quan, Bùi Củ lười cắt tóc, cho nên tóc càng ngày càng dài, lần này trở về, bởi vì đã quen, hắn cũng không đi cắt. "Có chuyện gì sao?" Giọng nói truyền vào trong tai Trần Sanh, đó là một giọng nói trầm thấp lại mang theo lạnh nhạt cùng xa cách. "A, có, là thế này, ta là một đạo diễn kịch nói, ta muốn hỏi một chút, ngươi là làm nghề gì? Là học sinh học âm nhạc sao?" Trần Sanh không nhận ra mình lại có phần hơi hồi hộp. "Không phải." "Thế nhưng ngươi thổi tiêu rất hay, là đã chuyên môn học đúng không." Trần Sanh lại một lần nữa hỏi. Ống tiêu trong tay Bùi Củ không đẹp, chính là tự tay hắn làm từ cây trúc, trông thô ráp, lại phối hợp với tóc dài của hắn, cùng nhạc khúc kia, tràn ngập ý vị giang hồ thô kệch. "Xem như thế đi." Bùi Củ đơn giản trả lời. "Vậy, ngươi, hiện tại đang làm gì?" Trần Sanh lại hỏi. Bùi Củ có chút không muốn nói chuyện, tâm tình vốn không tốt, từ khi gia đình xảy ra chuyện, tâm tình của hắn đã không tốt rất nhiều năm, lại thêm trên núi ít nói chuyện, hắn từ một thiếu niên sáng sủa, đã biến thành một thanh niên trầm mặc. Hiện tại đột nhiên bị người gặng hỏi, cho nên hắn không muốn nói chuyện. "A, không phải, ta, là thế này. . ." Trần Sanh nhìn thấy Bùi Củ cúi đầu nghịch ống tiêu, không trả lời mình, lập tức giải thích nói: "Ta là một đạo diễn kịch nói, gần nhất đang đạo diễn một vở kịch, cần một vị diễn viên có thể thổi tiêu, vừa rồi nghe được tiếng tiêu của ngươi, cảm thấy rất tốt, rất phù hợp với chủ đề vở kịch, không biết, có thể mời ngươi tham gia không?" "Ta không phải diễn viên, không biết diễn kịch."Bùi Củ nghiêng đầu nhìn đối phương một chút, nhàn nhạt đáp. "Không cần ngươi diễn kịch, chỉ cần ngươi thổi tiêu vào những lúc quan trọng là được, ta sẽ trả thù lao." Trần Sanh nói đến đây, chợt nhận ra mình nhắc đến tiền, nàng cảm thấy mình đã mạo phạm đối phương, lập tức nói: "Xin lỗi, ý ta không phải vậy, ý của ta là trả thù lao là điều nên làm, cũng không biết ngươi có thời gian không?" Đến cuối cùng, giọng nàng nhỏ đi rất nhiều. Mà Bùi Củ tựa vào cửa, nói: "Không sao, ta vừa đến Hải Thị, còn chưa đi tìm việc làm." Mấy ngày qua, Bùi Củ phát hiện trạng thái của mình lại rơi xuống trạng thái u sầu, không muốn đi đâu, không muốn động, chỉ muốn ở một mình trong phòng, lúc này sau khi nghe rõ lời nói của đối phương, thầm nghĩ, mình cần phải đi tiếp xúc với xã hội này, không thể luôn cô độc. "Thật sao? Vậy quá tốt, ngươi đến đoàn kịch của chúng ta đi, làm một diễn viên thường trực, ngày mai ta sẽ lo thủ tục nhập chức giúp ngươi." Trần Sanh kinh hỉ nói. Nàng còn muốn nói chuyện thêm với Bùi Củ, nhưng Bùi Củ lại không muốn, nói: "A, ta đi ngủ trước đây." Hắn nói xong liền vào phòng, trực tiếp nằm trên giường. Hắn dĩ nhiên không phải thật sự muốn ngủ, làm một chức nghiệp giả, hắn không cần ngủ nhiều, chỉ là hắn không muốn nói chuyện mà thôi, chỉ muốn ở một mình. Mà Trần Sanh phòng bên cạnh sau khi ngẩn người, cũng không tức giận, nếu người khác có thái độ như vậy với nàng, nàng đương nhiên sẽ tức giận, thế nhưng lần này thì không. Lập tức trở về phòng của mình, bấm điện thoại nói cho đoàn kịch mình tìm tới diễn viên thổi nhạc. Sau đó, nàng lại bấm một số điện thoại khác, bên kia vừa kết nối, nàng liền mở miệng nói: "Niệm Niệm, ta gặp được một soái ca cực kỳ có mị lực." "Cực kỳ có mị lực? Soái ca? Sến súa như vậy sao?" Niệm Niệm trong điện thoại trêu ghẹo nói. "Đúng, không phải soái ca bình thường, thật sự là giết chết ta, ngươi không biết, ngươi thấy hắn, ngươi liền sẽ phát hiện, hắn thật rất xâm lược, giọng nói cùng ánh mắt của hắn, ánh mắt thản nhiên kia, ánh mắt giống như nhìn không khí kia, thật sẽ khiến người rơi vào đó." "Sanh Sanh, ngươi thích kiểu người không coi ngươi ra gì này à." Niệm Niệm trong điện thoại giễu cợt nói. "Cũng không phải, chỉ là tình cờ gặp phải một người như vậy." Trần Sanh có chút xấu hổ nói. "Được, chờ khi nào ta ranh chúng ta hẹn gặp, ngươi dẫn hắn đến ta xem một chút." Niệm Niệm nói. "Chưa chắc ta đã hẹn được người ta ra a." Trần Sanh vội vàng nói. "Nha, còn có nam nhân mà Sanh Sanh của chúng ta không hẹn được sao?" Niệm Niệm không tin nói. "Đúng vậy a, ta nói chuyện với hắn, hắn hờ hững, trả lời rất ngăn, một hai chữ."Trần Sanh phàn nàn nói. "Thật sao?" "Bất quá, hắn đáp ứng đến đoàn kịch của chúng ta làm diễn viên âm nhạc, hắn thổi tiêu phi thường dễ nghe, nghe là biết người từng trải qua rất nhiều chuyện." "Thổi tiêu a, vậy không biết hắn có thể thổi ốc biển hay không?" Niệm Niệm trong điện thoại nói xong câu này liền tự phát ra tiếng cười khì khì. "Ngươi nói gì, ta cho ngươi biết, đừng nói bừa, đừng trêu đùa, bằng không nếu hắn giận, ta sẽ không tha cho ngươi."Trần Sanh giả vờ giận nói. "Tốt tốt tốt, người mà ngươi coi trọng, ta sẽ không trêu chọc, nhưng bản nhân ta mị lực lớn, chính hắn dính lên, cũng đừng có trách ta a." Niệm Niệm trong điện thoại trêu chọc nói. "Không có chuyện đó đâu, yên tâm đi, cúp đây, ta đi tắm." Trần Sanh sau khi nói xong tạm biệt, liền đi tắm rửa. Trong nội tâm nàng vui vẻ, đêm đó, ngủ rất tốt, giống như mơ một giấc mơ đẹp, vừa mở mắt, trời còn chưa sáng hẳn. Nàng cũng không ngủ tiếp được, suy nghĩ nam tử phòng bên cạnh lai lịch gì, tên gọi là gì, trải qua chuyện gì, là người ở đâu, trước đó làm gì. Mãi đến khi trời sáng rõ, nàng ra ban công, nhưng rất nhanh lại trở về rửa mặt, sau đó trang điểm, khi trang điểm, nàng luôn lắng nghe xem ban công phòng bên cạnh có động tĩnh hay không, muốn biết phòng bên cạnh đã dậy chưa. Khi trang điểm xong, nàng rót một cốc bột yến mạch, nướng một phần bánh mì, đi ra ban công định vừa ăn vừa chờ, nhưng vừa ra liền phát hiện nam tử phòng bên cạnh đã ngồi đó. Hắn ngồi một mình trên ghế sofa, nằm nghiêng, co người lại, giống vẫn chưa tỉnh ngủ đang tiếp tục ngủ thêm một giấc nữa. Nàng để xuống cốc bột yến mạch cùng đĩa bánh mì, lập tức hô: "Ai, ai, soái ca hàng xóm." Cũng may nàng chỉ hô mấy lần, đối phương liền có động tĩnh. Bùi Củ đưa tay vuốt tóc, nhìn sang. Hắn quay đầu, bởi vì vẫn là sáng sớm, cảm xúc dường như chưa kịp trở về, ánh mắt lạnh nhạt. Trần Sanh chỉ cảm thấy ánh mắt này, quá có mị lực. Bùi Củ nhìn thấy một nữ tử đứng bên ban công, mỉm cười với mình. Hắn không trả lời, nhưng nàng lại nhận ra ý hỏi trong ánh mắt hắn. "Ngươi ăn sáng chưa?" Trần Sanh hỏi. "Chưa."Bùi Củ trả lời một tiếng, lại nghiêng đầu tựa trên ghế sofa. "Ta làm cho ngươi một phần nhé." Trần Sanh nhanh chóng nói. "Không cần." Bùi Củ cũng không ngẩng đầu nói, nhưng hắn nghe được đối phương đi vào phòng. Cũng không lâu lắm, đối phương lại đi ra, nói: "Nè, ta làm bánh mì nướng, còn có một cốc bột yến mạch, ăn chút lót dạ đi." Bùi Củ liếc nhìn nàng, thấy nàng cầm đồ ăn giơ lên, cảm thấy để người ta cầm mãi như vậy không tốt, nhưng đưa tay đi lấy lại có chút xa, thế là nói: "Vậy ta qua ăn đi." "Tốt." Trần Sanh lập tức nói, vừa rồi nàng cố ý không mời đối phương qua, nhưng lại cầm đồ ăn, Bùi Củ muốn ăn, chỉ có thể đi qua. Sau đó, nàng thuận lợi biết tên của Bùi Củ, nhưng cũng chỉ thế, không biết gì về quá khứ của hắn, chỉ biết, hắn vốn là người Hải Thị, nhưng năm năm trước rời đi, gần đây mới trở về. Sau đó, nàng còn nói sẽ mang Bùi Củ đi làm thủ tục vào làm, sau đó đi nhà hát, ngay hôm đó liền tham gia tập luyện, vốn chính là biên tập tốt, chỉ là phần âm nhạc trong buổi tập luyện khiến nàng vẫn không hài lòng. Hiện tại rốt cuộc tìm được một người khiến nàng hài lòng, diễn viên thổi tiêu bị thay thế tức giận bất bình, nhưng khi hắn nghe Bùi Củ thổi Bích Hải Triều Sinh Khúc, liền không nói gì nữa. Cứ như vậy, hắn bắt đầu công việc đầu tiên khi trở lại Hải Thị, hơn nữa trên một sân khấu đông người, bất quá, bởi vì hắn không cần diễn, hơn nữa hắn chỉ thổi tiêu khi cần, cho nên hắn được an bài ở lầu hai, ở sau một tấm rèm, mỗi khi cần, hắn liền đứng lên, ra lan can thổi tiêu. Ở giai đoạn cuối, còn sẽ có một chùm sáng chiếu lên người hắn. Ở dưới khán đài, Trần Sanh cùng những người khác trong tổ đạo diễn đang xem cảnh cuối cùng, mọi người đều thán phục, có người nói: "Thật sự là diễn viên sân khấu kịch trời sinh a, Trần đạo, ngươi tìm được người ở đâu." Trần Sanh cười nói: "Ta không tìm, bất quá xem như trời ban a." "Trời ban sao." "Hoá trang này, nếu như mặc vào quần áo cổ trang phù hợp, vậy càng hoàn mỹ hơn, át cả nhân vật chính đi." "Ta ngược lại là cảm thấy, hắn sẽ trở thành điểm nhấn lớn của vở kịch." Bùi Củ sau khi xuống sân khấu, hắn đề nghị với Trần Sanh hi vọng có một cái mặt nạ, hắn cảm thấy tất cả mọi người nhìn mình, để cho mình không thoải mái. Đến lúc đó nếu có khán giả, mấy ngàn người cùng nhìn, sẽ càng thêm không được tự nhiên, cho nên muốn một cái mặt nạ. "Đúng." Phó đạo diễn vỗ đùi, nói: "Đeo lên mặt nạ, tăng thêm cảm giác thần bí, sẽ để cho mọi người chú ý âm nhạc này, cuối cùng nhìn thấy chính là một người đep mặt nạ, càng có hương vị giang hồ." Cứ như vậy, sau một tuần lễ tập luyện, vở kịch này liền được trình diễn trong nhà hát Hà Hoa của Hải Thị. Kịch nói không giống như phim cần quảng cáo rầm rộ, nhưng cũng lan truyền trong vòng nhỏ. Ban đầu đương nhiên không có nhiều người xem. Nhưng mà, vở kịch võ hiệp tên là giang hồ kỳ hiệp truyện này đúng là đẹp mắt ngoài ý muốn. Chưa nói đến cốt truyện, các diễn viên trên sân khấu thể hiện kiếm thuật đao thuật, cùng với biểu diễn múa kiếm trên không được thực hiện trên dây cáp, đẹp mắt lạ thường. Nhưng chân chính để mọi người cảm thấy kinh diễm chính là khi có người chết, trong khoảnh khắc chuyển cảnh tối đen, một khúc nhạc chạm đến tâm hồn vang lên, khiến mọi người đều chấn kinh. Âm thanh bi thương, cao vút, liên miên bất tận, sóng sau cao hơn sóng trước kia, giống như kiếm, đâm trái tim không hề phòng bị của mọi người đến trăm lỗ thủng. Bóng tối tán đi, cảnh chuyển trở về, nhưng mọi người vẫn không khỏi đang tìm kiếm nơi phát ra khúc nhạc kia, chỉ là nơi đó có tấm rèm che, lại ở trong bóng tối, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy người, nhưng lại thấy không rõ lắm. Cứ mỗi lần chuyển cảnh, đều sẽ có tiếng tiêu vang lên, mỗi một lần đều rất hợp cảnh, lúc hồi hộp, tiếng tiêu cao vút, mà khi bi thương, tiếng tiêu trầm thấp uyển chuyển, như khóc như than. Mãi cho đến khi kết thúc, tất cả đèn sân khấu đều tắt, chỉ có một chùm sáng chiếu vào lầu hai, có một người đứng bên lan can, có gió thổi làm những tấm rèm kia lay động trên người hắn, mà người kia đeo mặt nạ đồng. Mặt nạ chỉ che nửa khuôn mặt, lộ ra miệng mũi, đang thổi tiêu. Trên người hắn mặc bào phục màu đen, tóc xõa. Trong nháy mắt này, tràng cảnh cùng tiếng tiêu, đưa mọi người vào một hoàn cảnh đặc biệt. "Oa!" Đây gần như là tiếng thán phục đồng loạt của khán giả dưới sân khấu. Bọn hắn vội vàng lấy ra máy ảnh cùng điện thoại quay chụp. Tiếng tiêu không chỉ cao vút, cũng không chỉ trầm thấp, mà là ngân nga kéo dài xa xăm, giống như gió đưa người nghe đến đại mạc, đến trên biển xanh, vô biên vô hạn, tiến vào ý cảnh của một thế giới võ hiệp, dư âm mãi không tan.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang