Ngã Tại Quỷ Dị Đô Thị Đương Kiếm Hào
Chương 71 : Người phía sau cửa
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 20:38 07-06-2025
.
Internet phát triển, để một số bức ảnh đặc biệt có cảm giác không khí dễ dàng lan truyền rộng rãi.
Nhất là có người quay video, đồng thời hợp ba đoạn tiếng tiêu lại cùng nhau, bắt đầu từ tiếng cao vút, đến giữa trầm thấp uyển chuyển, nghẹn ngào, lại đến cuối chuyển hóa thành mênh mông xa xăm.
Đặc biệt là cuối cùng khi ánh sáng duy nhất trong khán phòng chiếu xuống tấm rèm tầng hai, một người mặc cổ bào màu đen, đeo mặt nạ đồng, thổi tiêu hiển ra, thành điểm sáng duy nhất của toàn trường, tất cả những điều này, để tất cả người nhìn thấy đều cảm thấy vở kịch kia dường như chỉ để làm nền cho người thổi tiêu.
Bọn hắn chỉ đang diễn giải đao quang kiếm ảnh trong tiếng tiêu, cùng với phiền muộn bất đắc dĩ dưới đao quang kiếm ảnh trong giang hồ.
Một thế giới có nhân vật siêu phàm, nhất định là phân cách, là có đặc quyền.
Có một vòng xoáy vô hình, để cả đời của người bình thường như có như không nhảy múa quanh nhân viên siêu phàm, đương nhiên, cũng có thể nói là xoay quanh danh lợi, mà những người siêu phàm dễ dàng đạt được những thứ này hơn người thường rất nhiều, nhưng Bùi Tứ Gia năm đó lại sống không giàu có, trong đó đương nhiên có rất nhiều nguyên nhân, nhưng Bùi Củ biết, gia gia cũng không cảm thấy việc đạt được tiền bạc có chỗ tốt gì với ý chí bản thân.
Cho nên Bùi Củ lớn lên trong kiếm đường Bùi thị, cũng không sống trong cảnh giàu có.
Bùi Củ từng nghe gia gia nói, tiền tài cũng không thể không thể khiến tinh thần ý chí của một người trở nên mạnh mẽ, cho dù nhìn qua có thỏa mãn, đó cũng là hư ảo, đều chỉ là ngoại lực.
Ngoại lực không đủ để làm chỗ dựa, bất kỳ cuộc sống nào, cũng sẽ lưu lại vết tích trong tâm hồn.
Khi Bùi Củ trở lại hậu trường, rất nhiều người đều đang nhìn hắn, hắn chưa lấy xuống mặt nạ trên mặt, không phải quên, mà là không muốn, bởi vì ánh mắt của những diễn viên này cũng không kém gì ánh mắt của những người xem kia, nhất là diễn viên nữ.
Những người xem kia không nhìn thấy tướng mạo Bùi Củ, chỉ nhìn thấy một người đeo mặt nạ, nhưng phần khí chất kia, tiếng tiêu kia, đã để mọi người kinh diễm.
Mà những diễn viên nữ này cùng nhân viên công tác hậu trường, lại đã thấy mặt mũi của Bùi Củ, cứ việc lúc này hắn đeo mặt nạ, nhưng trên mặt có mặt nạ, trong lòng không có mặt nạ, mọi thứ đều có thể tưởng tượng ra được.
Sau khi hắn đi vào hậu trường, có người vỗ tay cho hắn, nhất là nhân viên công tác, nói: "Hay quá."
Bùi Củ chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì, sau đó nhìn về phía Trần Sanh, chỉ thấy Trần Sanh nói: "Ngươi vào trong ngồi trước, ta xử lý chút việc đã."
Nàng không quan tâm đến sự hiểu lầm của người khác, thậm chí nàng muốn người khác hiểu lầm, chỉ khi người khác hiểu lầm, mấy cô gái này mới không dám lao vào hắn.
Khi Bùi Cự bước vào trong, ngay lập tức nhìn thấy một cô gái, tầm tuổi Trần Sanh, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Chỉ liếc mắt liền biết đây là một người gia cảnh rất tốt, hắn không hiểu nhiều về quần áo, nhưng lại có thể cảm nhận được chất liệu quần áo tốt, khí chất tao nhã, hương thơm nhè nhẹ, trang điểm tinh tế.
Bùi Củ vẫn chưa tháo mặt nạ, một thân áo đen, tóc xõa, che đi mặt nạ, cả người toát lên vẻ thần bí, một cỗ khí chất đặc biệt đập vào mặt, bay thẳng vào tâm hồn nàng.
Trong lòng nàng lập tức nghĩ; "Cho dù không đẹp trai, cũng không sao, cứ đeo mặt nạ không tháo xuống càng tốt hơn."
Văn phòng này không nhỏ, Bùi Củ nhìn một vòng, đang muốn tìm một vị trí ngồi xuống, cô gái kia cũng đã mở miệng nói: "Bùi Củ, ngồi ở đây."
Bùi Củ nghe thấy đối phương biết tên mình, liền minh bạch quan hệ giữa đối phương cùng Trần Sanh nhất định không tầm thường.
Hắn không sao cả, trực tiếp ngồi đối diện nàng, nhìn sắc mặt đối phương.
Truyền thừa trong bút ký Bùi thị trảm quỷ, lại thêm thời gian ngắn theo Hàn lão sư học tập tri thức bí cấm học, sau đó là những gì học được ở Hùng Lam Phong, để hắn đối với tri thức bí cấm học, đã sớm đăng đường nhập thất, tri thức đăng đường nhập thất, đã không phải là học tập có thể tiến bộ, mà cần kết hợp với thực tiễn.
Nhưng muốn nhìn ra một người có vấn đề hay không, cũng không phải một chuyện rất dễ dàng, cho dù hiện tại hắn liếc mắt đã cảm thấy đối phương khả năng có chút vấn đề, nhưng cũng khó xác định.
"Vừa rồi ta nhìn ngươi biểu diễn, phi thường tốt, tiếng tiêu là ta chưa từng nghe bao giờ, ta nghĩ không chỉ ta có cảm giác như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, ngươi nhất định sẽ trở thành một “ngôi sao lớn."
"Cảm ơn." Bùi Củ nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Hắn không quan tâm mình thổi hay hay dở, đương nhiên người khác cảm thấy hay vậy tự nhiên là hay, mà mục đích thực sự khi hắn thổi tiêu chỉ là để biểu đạt tâm tình, có thể trút bỏ nỗi u uất trong lòng mình thông qua tiếng tiêu.
"Ngươi, thật lạnh lùng." Cô gái nói.
Bùi Củ khẽ nhếch miệng, chỉ nhìn nàng một cái, cũng không nói chuyện.
Trong lòng Từ Niệm đột nhiên cảm thấy bực bội, nàng có chút không phục, thế mà còn có nam nhân lạnh lùng với mình, dù sao nàng là đại tiểu thư đời thứ ba của tập đoàn Từ thị, mặc dù chưa hẳn có thể thừa kế được bao nhiêu, thân phận cùng địa vị của nàng, lại là thứ hầu hết mọi người cả đời cũng không với tới được, hơn nữa trong giới văn nghệ rất nhiều mỹ nam nhìn thấy nàng, đều phải ra sức lấy lòng.
"Tối nay ngươi có rảnh không? Ta muốn mời ngươi uống rượu." Từ Niệm mở miệng nói.
"Xin lỗi, ta không rảnh." Bùi Củ nói.
"Thế nào, hẹn hò với bạn gái à." Từ Niệm hỏi.
Bùi Củ lắc đầu, không trả lời.
"Là muốn đi cùng với Sanh Sanh sao?" Từ Niệm lại một lần nữa hỏi.
"Không phải, ta muốn về nhà ngủ." Bùi Củ nói.
Từ Niệm có chút bực mình.
Một lát sau, Trần Sanh đi vào, sau đó liền muốn rủ Bùi Củ đi uống rượu.
Nhưng Bùi Củ lại cự tuyệt, đồng thời lập tức rời đi.
"Ài, ta đưa ngươi về." Trần Sanh vội vàng nói.
"Không cần, trước kia ta từng đến đây, ta biết đường." Bùi Củ bước ra từ cửa sau hậu trường, hắn đã nhiều năm không ở Hải Thị, cho nên hắn muốn đi dạo một chút, muốn nhận thức lại La Sát Hải Thị này.
Hải Thị dưới đèn nê ông không giống với Hải Thị ban ngày, hắn bước đi trên đường, nhà hát Hoa Sen nằm ở khu vực sầm uất, hắn đã thay quần áo cùng tháo mặt nạ, tóc tùy tiện cuộn lại, dùng trâm cài cố định.
Đi giữa dòng người tấp nập, không ngừng có người quay đầu nhìn hắn, đồng thời không ngừng có người dùng điện thoại chụp ảnh.
Hắn cũng không thèm để ý, chỉ cần không bị làm phiền là được, hắn rẽ vào những ngõ nhỏ ít người, sau đó xuyên qua từng ngõ nhỏ, nhìn như đi lại tùy ý, kì thực là hướng về một phương hướng.
Thời gian càng lúc càng muộn, thoáng chốc đã qua mười hai giờ, xuyên qua một con đường, lại tiến vào đường nhỏ, trong đường nhỏ u ám.
Phía trước có một người, là một công nhân bảo vệ môi trường, đối phương kéo một chiếc xe rác, trong nháy mắt nhìn thấy Bùi Củ, hắn tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền cúi đầu, đồng thời ho khan liên tục, đờm đặc trong cổ họng phun ra.
Bùi Củ nhạy cảm nghe thấy, ngay khi hắn ho khan, những con chuột trong hang dưới đất gần đó đồng loạt kêu chít chít.
Người kia nhìn không ra tuổi, nhìn qua là một lão nhân, dưới đại đa số tình huống tuổi sẽ không nhỏ, dù sao không có người trẻ nào nguyện ý làm công việc này.
Hắn kéo xe, đi về phía Bùi Củ, còn Bùi Củ dĩ nhiên là đi vào trong.
Ngay khi bọn họ lướt qua nhau, tay phải của công nhân bảo vệ môi trường kia đột nhiên buông ra khỏi xe rác, tay lướt qua miệng túi đen treo trên xe, một vệt đao quang kinh diệu mà ra, quét qua bóng tối, cắt về phía cổ họng Bùi Củ.
Biến cố xảy ra sát bên, là khó đề phòng nhất.
Nhất là gần như thế, trên người Bùi Củ lại không có kiếm, cho dù có gần như vậy cũng không kịp rút kiếm, cho dù rút kiếm cũng không kịp thi triển, không chặn được.
Mà không có binh khí trong tay, người bình thường tay không tấc sắt căn bản là không chặn được đoản đao, cho dù chặn được một lần, cũng sẽ bị cắt đứt gân tay.
Kết cục chắc chắn sẽ không tốt, cũng chặn không được.
Nhưng đao quang này lại hết lần này tới lần khác ngay khi vừa lóe lên cũng đã ngừng lại, bởi vì đao quang này bị hai ngón tay kẹp lấy.
Đó là một thanh đoản đao mỏng mà ngắn, lưỡi đao cực kì sắc bén, vậy mà lúc này lại bị hai ngón tay kẹp lấy, công nhân bảo vệ môi trường kia dùng sức rút về, lại không thể rút ra.
Bùi Củ mượn đèn đường mờ nhạt trong ngõ nhỏ nhìn rõ, đây là một người khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, trên môi có sợi râu thưa thớt, mà hai mắt dưới mũ, lộ ra kinh ngạc tột độ.
"Chít!"
Hắn đột nhiên phát ra tiếng kêu như chuột, trong ngõ nhỏ lập tức vang lên một trận tiếng chuột, Bùi Củ nhướng mày, hắn không thích chuột, không phải sợ, là buồn nôn, vì chuột bẩn.
Bùi Củ đối mặt với tập kích bất ngờ này, trong lòng còn đang suy nghĩ nên khống chế hay giết chết hắn, hắn đã phun ra một ngụm khói đen.
Đây là khói đen mê hồn, người trúng sẽ mất ý thức, không biết mình là ai, sẽ đi theo đối phương.
Bùi Củ phất tay áo, một cơn gió nổi lên, cuốn khói đen vòng trở lại, từ trong xe rác kia, lại phát ra một tiếng rống to, một thứ to con màu đen nhảy ra từ trong đống rác.
Khi nó nhảy lên, Bùi Củ liền nhìn thấy trên người nó dính rất nhiều rác rưởi cùng nước bẩn, mà trên người nó lại giống như mọc lông, đây không phải người, bất quá khẳng định đã từng là người.
Nhìn thấy đối phương lao tới hoàn toàn không chút phòng bị, hắn không chạm vào đối phương, liền trực tiếp buông ra đao, nhẹ nhàng lui lại.
Thân thể của hắn giống như không có trọng lượng, giống như một tờ giấy bị gió thổi lên, nhẹ nhàng bay lên, thứ to lớn màu đen kia lập tức vồ hụt, khi hắn rơi xuống đất, lập tức nhìn thấy vô số con chuột đã tràn vào ngõ nhỏ.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn công nhân bảo vệ môi trường kia.
Công nhân bảo vệ môi trường lại không biết lên cơn điên gì, chỉ về phía Bùi Củ, nói: "Giết hắn."
Thứ to lớn màu đen kia nhào về phía Bùi Củ, nhảy một cái lại có năm, sáu mét, cao hai, ba mét, đánh về phía Bùi Củ.
Bùi Củ ngay lập tức nhận ra đây là thứ gì.
Cương thi.
Hoặc có thể nói là có người đang dưỡng thi.
Trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Trước kia hắn thích đánh nhau, nhưng năm năm qua, hắn lại càng ngày càng không thích đánh nhau.
Sau khi gia gia qua đời, hắn đột nhiên cảm thấy mình luôn đi đánh nhau là không nên, luôn khiến gia gia lo lắng, cho nên sau đó hắn càng ngày càng không thích đánh nhau, nhất là loại đánh nhau chẳng hiểu ra sao này.
Nhưng đôi khi không có cách nào.
Hắn đưa tay chụp sang bên cạnh, một cành cây không rõ là của đứa trẻ nào dùng để quất lá xanh dọc các bồn hoa bên đường đã rơi vào tay hắn.
Sau đó công nhân bảo vệ môi trường kia liền nhìn thấy, cương thi hắn nuôi đập xuống, ngăn trở ánh mắt, thế nhưng cương thi hắn nuôi nhiều năm, lại lao thẳng xuống đất, giống như vồ hụt, kiệt sức ngay giữa không trung.
"Phanh!"
Cương thi đập xuống đất, bùn nước bắn tung tóe.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Công nhân bảo vệ môi trường kia có chút kinh hoảng mở miệng hỏi.
"Một người qua đường." Bùi Củ lạnh lùng đáp.
"Vậy, tất cả chỉ là hiểu lầm." Công nhân bảo vệ môi trường vội vàng nói.
"Không, không phải hiểu lầm, ngươi muốn giết ta." Bùi Củ nói.
"Sao có thể, chúng ta vốn không quen biết, bất quá là hiểu lầm, ta có một tấm thẻ, ngươi cầm đi, trong đó có hơn mười vạn, coi như hôm nay chúng ta quen biết nhau ở đây."
"Đương nhiên, cũng có thể xem như tiền mãi lộ của ta." Công nhân bảo vệ môi trường lấy ra một tấm thẻ từ trong ngực đưa về phía Bùi Củ.
Bùi Củ không cười, cũng không tức giận, hắn chẳng qua là cảm thấy có ít người xác thực rất kỳ quái.
Thế là, nói: "Ngươi tiếp ta một kiếm, nếu như không sao, ta liền để ngươi đi."
Bùi Củ vừa nói xong, sắc mặt của đối phương liền thay đổi, dù hắn chưa nhìn thấy kiếm thuật của Bùi Củ, nhưng cương thi hắn nuôi chính hắn biết rõ, thế mà ngã xuống đất ở trước mặt hắn, đây là có vấn đề.
Mặc dù hắn chưa từng thấy người có kiếm thuật mạnh mẽ, nhưng sự việc bất thường ắt có điều kỳ quái, vạn nhất chính hắn lại gặp phải một kiếm sĩ cường đại thì sao?
Cho nên hắn quyết định không tiếp, vội vàng nói: "Nếu bằng hữu có thể xem như không thấy gì cả, câu lạc bộ Địa Huyệt chúng ta nhất định sẽ hậu tạ."
Hắn vừa dứt lời, Bùi Củ cũng đã động.
Sau đó hắn nhìn thấy Bùi Củ giơ lên cành cây trong tay, trong mắt hắn nhìn thấy rõ ràng là cành cây bình thường, lại giống có ánh sáng uẩn kết trên đó.
Hắn muốn lui lại, muốn tránh, lại bị xe rác sau lưng ngăn trở, kinh hoảng hét lên, những con chuột kia nhào về phía Bùi Củ.
Hắn ngồi xổm xuống, nhưng mà cành cây đã điểm vào mi tâm hắn, hắn chỉ cảm thấy có một cỗ sắc bén phá tan ý chí của hắn, trong mắt phảng phất nhìn thấy một đoàn ánh sáng, ánh sáng kia giống như ánh sáng mặt trời, tùy theo ý thức của hắn tan rã.
"Ầm!" Người kia ngã xuống đống rác, mà mi tâm cắm một cành cây.
Người đâm ra cành cây kia đã sớm không thấy, những con chuột kia chạy tán loạn.
Chẳng bao lâu, có người xuất hiện, những người này ai nấy đều thấp bé.
"Ai làm?"
"Đừng quan tâm, mang về trước, đừng để ai phát hiện, việc này trước tiên báo với tư tế, không muốn chậm trễ đại sự của tư tế." Một người khác nói.
Cứ như vậy, hai người khiêng công nhân bảo vệ môi trường ngã trên mặt đất lên xe rác, sau đó lại khiêng cương thi.
"Cẩn thận, đừng làm hỏng cành cây này."
"Biết, biết."
"Thứ này sao nhìn qua giống như thủ đoạn của kiếm sĩ."
"Mặc kệ những thứ đó, để tư tế đại nhân phán đoán."
. . . . .
Bùi Củ hai tay đút túi, đi qua từng ngõ nhỏ u ám, qua từng đoá bông hoa đèn đường nở rộ, đi đến khi trời gần sáng, rốt cục đi tới Bùi Thị Trảm Quỷ Kiếm Đường.
Ngoài kiếm đường, đã sớm treo lên một bảng hiệu khác, hắn không để ý, trực tiếp trèo vào.
Nhưng vừa vào trong sân bước chân anh đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn cảm thấy trong phòng có người, mà người kia cũng giống như phát hiện người bên ngoài, đang ghé vào khe cửa khóa nhìn ra ngoài.
.
Bình luận truyện