Ngã Tại Quỷ Dị Đô Thị Đương Kiếm Hào
Chương 82 : Bên ngoài viện nghiên cứu
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 17:17 18-06-2025
.
Đột nhiên, trên bầu trời đêm có một con chim nhỏ bay thấp xuống.
Con chim kia toàn thân đen nhánh, là một con quạ.
Con mèo nhảy nhót giữa các cành cây kia dần dần bị bỏ lại phía sau, thế là nó lao xuống từ trên cây, chạy nhanh trên mặt đất, mặc dù như thế, vẫn chậm rãi bị người trên cây cùng chim trên trời bỏ xa.
Chỉ thấy khói trắng bốc lên từ trên người nó, một con báo đốm thoát ra từ trong khói trắng, nó chạy nhanh hơn, trên người giống như mang theo gió.
Phía trước chính là một cây cầu cao, chỉ thấy người kia nhảy lên từ ngọn cây, đáp xuống trụ cầu, chân chạy trên nền xi măng thẳng tắp, sau khi chạy hơn mười bước, lật người nhảy lên cầu, tùy theo cong người chạy như bay về một hướng khác.
Phía dưới không biết là mèo lớn hay báo kia, nó không thể leo lên, chỉ có thể đi vòng, mà con quạ trên đầu bám sát theo, cho đến khi Bùi Củ dừng lại ở một nơi.
Viện nghiên cứu Huyền Kính.
Viện nghiên cứu Huyền Kính này đã bị niêm phong, cổng chính bị khóa bằng xích sắt.
Nơi này vừa nhìn chính là đã bỏ hoang, hắn đứng đó nhìn xem, trong lòng nhớ tới da thịt bị biến thành sợi thủy tinh trên người gia gia.
Đó là pháp thuật học được từ linh gương, hắn cũng không biết mình có thể ngăn cản hay không, hắn không có một chút chắc chắn nào, bởi vì lúc đó hắn từng chứng kiến phép thuật kia, một luồng ánh sáng chói lóa từ gương chiếu tới, gia gia hoàn toàn không tránh, mà hắn biết tại sao gia gia không tránh, bởi vì mình đang đứng ngay phía sau.
Quạ đen lượn vòng trong gió rơi xuống đầu cành một gốc cây gần đó.
Bên cạnh có một cơn gió xông tới, một con báo đốm chạy như bay đến, ngừng lại bên cạnh hắn, vẻ mặt hung dữ.
Bùi Củ nhìn sang, báo đốm kia nhanh chóng thu thỏ thành một con mèo ly hoa, lập tức trông đáng yêu hơn nhiều, nó nhảy lên một tảng đá, đánh giá Bùi Củ.
Quạ đen trên cành nghiêng đầu đánh giá Bùi Củ, bọn chúng đều đang dò xét Bùi Củ.
Bùi Củ muốn đi vào, bước chân di chuyển, đi vòng quanh bên ngoài viện nghiên cứu Huyền Kính, mà hắn đi tới đâu, một mèo một quạ cũng theo tới đó.
Ngay lúc này, trong một căn phòng thấp bên cạnh sáng đèn, một lão nhân khoác áo thò đầu ra từ cửa sổ, nói: "Ai, chàng trai trẻ, làm gì thế, theo dõi ngươi lâu rồi, nơi này không có gì để trộm đâu."
Bùi Củ đúng là không biết phản bác thế nào, đêm hôm khuya khoắt hắn chạy đến nơi này, đi vòng quanh một tòa cao ốc bỏ hoang, trong mắt người khác đây chính là đang có ý đồ.
Mặc dù như thế, hắn vẫn phải phủ nhận, nói: "Ta hoàn toàn không muốn trộm đồ."
"Bị ta nhìn thấy đương nhiên ngươi sẽ nói không muốn trộm, chẳng lẽ còn muốn đổi thành cướp? Ta nói cho ngươi, chàng trai trẻ, ngươi đừng tưởng ta đã già ở Hải Thị này, lúc còn trẻ, ta là người lớn lên ở vùng đông bắc, đến hổ đông bắc một ngàn cân ở Trường Bạch Sơn ta cũng chẳng sợ."
"Hơn nữa, ngươi có biết ở đông bắc chúng ta thứ gì nổi tiếng nhất không?"
"Không biết." Bùi Củ thành thật trả lời.
"Là rắn dài hơn mười mét, ngủ chung với ta, đó là Bảo Gia Tiên của chúng ta, ta ở đây trông toà nhà này, ngươi đừng tưởng rằng học được chút bản lĩnh là có thể đến đây cướp đồ, nếu dễ cướp như vậy, còn đến lượt ngươi sao? Ngươi thành thật một chút cho ta."
"Ta cũng không cướp đồ." Bùi Củ thành thật phản bác.
Ông lão trong phòng kia, lúc này lại khinh thường nói: "Thằng nhóc ngươi, không trộm lại không cướp, thật sự là uổng phí tóc dài cùng vóc dáng cao lớn này, được rồi, về đi."
"Nhưng ta chỉ muốn vào xem một chút." Bùi Củ vẫn thành thật nói.
"Chàng trai trẻ, có lệnh thông hành không." Ông lão bảo vệ trong phòng thấp lớn tiếng chất vấn.
"Không có." Bùi Củ vẫn thành thật trả lời.
"Vậy ngươi không được vào, ngươi vào, chính là nện bát cơm của ta, về đi về đi, đừng quấy rầy ta đi ngủ."
Bùi Củ không để ý đến hắn nữa.
Hắn muốn vào xem, không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy trong này có thứ gì đó.
"Chàng trai trẻ, không phải ta nói ngươi a, ngươi đừng tưởng rằng học chút bản lĩnh, liền dám xông vào nơi này, ngươi là không biết a, năm năm trước, trong này chết không ít người." Hắn rất nghiêm túc nói với Bùi Củ.
"Chết thế nào?" Bùi Củ trung thực mà hỏi.
"Đương nhiên là do viện nghiên cứu này làm chuyện xấu, bị quan phủ chúng ta tịch biên a, nhưng không ai ngờ, trong này lại là một mê cung gương, rất nhiều người sau khi đi vào, khi đi ra liền mất hồn."
"Thân xác ra ngoài, hồn bị lạc bên trong." Ông lão bảo vệ trong phòng thấp nói.
"Tịnh Linh Cục cùng Siêu Ủy Hội nhiều người như vậy, cũng không có biện pháp nào sao?" Bùi Củ có chút không tin hỏi.
"Có uỷ viên của Siêu Ủy Hội đến a, uỷ viên nói, mê cung này liên thông với thế giới trong gương, mà thế giới trong gương vỡ nát nhưng lại vô biên vô hạn, người lạc trong này rất khó tìm lại, có người đề nghị hủy nơi này, nhưng người nhà của những người bị mất hồn kia không đồng ý, cho rằng chỉ cần giữ lại nơi này, còn có một cơ hội tìm được, cũng để lại một lối về cho những linh hồn lạc lối kia."
"Ngươi nhìn những giá nến, điện thờ, miếu nhỏ bên cạnh kia, những thứ đó đều là người nhà của bọn họ chiêu hồn ở đây, hi vọng có thể gọi hồn trở về."
Bùi Củ nhìn xuống dưới xác thực có rất nhiều thứ, trên mặt đất còn có một chút tro tàn, trước đó hắn chỉ lo quan sát toà nhà, mà không chú ý.
Hắn chỉ biết, năm năm trước, người của viện nghiên cứu Huyền Kính vào thế giới thần miếu, hại gia gia, hắn không biết, kỳ thật bên ngoài cũng từng xảy ra một trận đại chiến, đồng thời còn rất thảm khốc.
"Vậy có bắt được ai hay không?" Bùi Củ hỏi.
"Bắt gì mà bắt, chẳng bắt được gì, nơi này chính là một cạm bẫy mê cung." Bảo vệ đau lòng nói.
"Vậy sao ngươi lại trông coi ở đây?" Bùi Củ đương nhiên sẽ không tin hắn chỉ là một bảo vệ bình thường, cũng tuyệt đối không chỉ là một ông lão đông bắc không sợ hổ đông bắc.
Ông lão thở dài, nói: "Ngươi có rượu không, có rượu thì mang ra đây, ta kể cho ngươi nghe."
Bùi Củ làm gì có rượu a, giờ này cũng không có chỗ nào bán rượu.
Bùi Củ lắc đầu, biểu thị không có.
"Không có thì thôi, uống của ta vậy, vào đi, ta kể cho nghe một chút chuyện năm đó."
"Tốt, ông, vậy ta đi vào." Bùi Củ nhìn chăm chú ánh đèn mông lung trong phòng thấp để bảo vệ ở, con mắt có chút híp lại, trong nháy mắt híp mắt, trở nên có chút sắc bén.
Quạ đên trên cành cây nghiêng đầu một chút, nhìn căn phòng này.
Con mèo đằng kia, cũng nhảy đến, bọn chúng nhìn căn phòng.
Trong mắt chúng, trong phòng ánh đèn hoàn toàn mông lung, lão nhân kia nhìn chằm chằm một mèo một quạ, ánh mắt rõ ràng mang ý cảnh báo.
Mà trong mắt chúng, nhìn từ cửa sổ, Bùi Củ đã đi vào từ cổng, lúc này, ông lão bảo vệ đóng lại cửa sổ.
Chỉ một nháy mắt, cũng chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn mông lung, trong ngọn đèn, hai bóng người chiếu vào trên cửa sổ, một màn quỷ dị phát sinh, bóng người trên cửa sổ chậm rãi biến lớn, giống như đang nhìn xuống người trong phòng.
.
Bình luận truyện