Ngã Tại Quỷ Dị Đô Thị Đương Kiếm Hào

Chương 84 : Đều có tiền đồ

Người đăng: immortal

Ngày đăng: 16:10 19-06-2025

.
Người ở trong gương, cũng không phải là trò đùa. Mặc dù nghe giống như trò đùa, nhưng Bùi Củ tin tưởng. Bởi vì hắn tận mắt nhìn đến một chấp sự viện nghiên cứu Huyền Kính, sau khi định ra phương vị, tiếp dẫn Kính tiên sinh mang theo một nhóm người đi vào, chỉ là cuối cùng bị hắn phá hư, chỉ có Kính tiên sinh kia đi vào một mình. Những người khác đều lạc trong thế giới linh gương. Vị Kính tiên sinh kia hoặc là đang tìm kiếm những nhân viên của bọn họ trong thế giới gương, hoặc là trốn tránh truy bắt, sau đó trốn ở trong thế giới gương do hắn tạo ra. Đương nhiên, cũng có thể là trốn ở một nơi hẻo lánh nào đó không ai biết. Khi một người có được năng lực qua lại trong gương, muốn trốn tránh truy bắt liền rất dễ dàng. Bùi Củ không muốn nói chuyện với một mèo một quạ này, quay người nhảy xuống bóng tối phía dưới, nhưng mà một mèo một quạ này lại theo sát Bùi Củ, có một con quạ bay ở trên trời, Bùi Củ không cách nào thoát khỏi. Trên đường cũng không có xe buýt, không có tàu điện, cho nên hắn đứng tại ở bên đường. Quạ đen nói: "Ngươi muốn đi đâu." Mèo ly hoa có chút thở hồng hộc hỏi: "Ngươi không mệt à, ta hơi mệt rồi, có thể chạy chậm một chút được không." "Chúng ta nghỉ ngơi một chút lại so tài đi." Giọng thiếu nữ của mèo ly hoa quyết định thay mọi người. Một chiếc taxi dừng bên đường, Bùi Củ lên xe. Quạ đen bay lên, xoay một vòng rồi quay lại, mà mèo ly hoa nhìn chiếc taxi đỏ đi xa, ngửi mùi khói xe, có chút ngây người. "Hắn sao có thể như vậy? Một điểm niềm tin cũng không có sao?" Mèo ly hoa tức giận nói. "Khả năng lớn tuổi rồi thì đánh mất niềm tin đi, có năng lực khinh công, thế mà vẫn đi xe, chúng ta từ khi có năng lực, liền rốt cuộc chưa từng đi xe." Quạ đen thở dài nói. "Lớn tuổi chính là như vậy, bị cuộc sống mài mòn không còn là chính mình." Trong giọng nói của mèo ly hoa xuất hiện mấy phần khó chịu, giống như nhìn thấy bộ dạng tương lai của mình. "Ngươi nói xem tương lai chúng ta có phải cũng sẽ như vậy, một điểm sức sống đều không có." Mèo ly hoa hỏi tiếp. "Ta không biết, nhưng chúng ta phải cố gắng, không trở thành như vậy, chúng ta muốn vĩnh viễn chạy trong gió." Một cơn gió thổi tới, quạ đen bay bên trong gió, nhưng bay cũng không cao, liền bay vào ngõ hẻm phía đầu đường, mà mèo ly hoa thì chạy như bay ở phía sau, không ngừng nhún nhảy, muốn vồ bắt quạ đen kia, quạ đen ở lúc mèo ly hoa nhảy lên, đều sẽ bay cao hơn. Bọn chúng chạy bay trong gió ở đầu đường cuối ngõ, chơi đùa. Bùi Củ trở về nhà. Rồi rửa mặt, nằm ở trên giường, lấy điện thoại ra xem, phát hiện trong điện thoại có rất nhiều tin tức. Đều từ Lưu Nghệ Giai. "Ngươi về nhà chưa?" "Kiếm đường nhà ngươi còn có thể lấy lại được không?" "Còn chưa về nhà sao?" "【 Biểu cảm một thiếu nữ chân trần quần đùi cầm cành trúc chọc cỏ tìm rắn ] " ... "Công ty ta giúp ta nhận một chương trình truyền hình." "Là chương trình về thông linh, muốn hợp tác với người trong giới 『 linh 』, xem như chương trình thông linh đầu tiên trong nước, nghe nói sẽ có nguy hiểm nhất định, cũng không biết kết quả sẽ thế nào." "Buổi tối ngươi hay đi đâu? Lang thang ngoài đường sao?" "Bùi Củ, ta buồn ngủ, muốn ngủ..." ... Bùi Củ xem đến đây, trả lời: "Vừa mới về nhà, thông linh xác thực có nguy hiểm nhất định, nhưng nếu làm chương trình để chiếu, nhất định sẽ có người lợi hại ở đó làm tốt bảo vệ." Hắn nhắn xong, nhắm mắt lại, sau ba mươi giây, tiến vào ngủ say. ... Ở Thượng Kinh xa xôi, có một nữ tử mặc bào phục màu đen, lại không thể che giấu khuôn mặt tinh xảo cùng khí chất thanh u (thanh tịnh và đẹp đẽ). Cách ăn mặc của Dạ U Nhược, có chút giống phong cách ăn mặc của lão sư Hàn Dĩ Đồng trước đây, chỉ là bào phục màu đen trên người nàng, lại trang trí thêm bảo thạch lam hồng. Nàng giống như u lan ban đêm, lúc này ngồi trước máy tính, xem một video, trong video một người đứng thổi tiêu, phía dưới một cô gái tóc vàng hét lớn, vẫy tay. Phía sau có một video, là ở hậu trường Lưu Nghệ Giai tháo khẩu trang, kinh hỉ trong ánh mắt, cùng vui vẻ không giấu được kia, cơ hồ muốn tràn ra màn hình. Dạ U Nhược không nhìn thấy mặt Bùi Củ, nhưng nàng biết, đó nhất định là Bùi Củ. Nàng ấm tạm dừng, nhìn bóng lưng Bùi Củ, thậm chí có thể thấy được một bên mặt thoáng qua. Nàng có thể xác định đó chính là Bùi Củ. Trong lòng nàng sinh ra cảm xúc không hiểu, năm năm trước, Bùi Củ đột nhiên rời đi, còn nàng cũng được gia đình tiếp về Thượng Kinh, hai người đều không từ biệt, nàng không biết là mình đi trước hay là Bùi Củ đi trước. Nhưng Bùi Củ năm năm không thấy tăm hơi, hiện tại một lần nữa xuất hiện, chí ít có thể xác định hắn không sao. Nàng ngồi trước máy tính, lặng lẽ nhìn thật lâu, đột nhiên mở miệng nói: “Nhân sinh nam bắc đa kỳ lộ, quân hướng Tiêu Tương, ngã hướng Tần.” (dịch Đời người nhiều ngã rẽ, người về Tiêu Tương, ta về Tần) Nói xong, nàng xoá video. Rồi ấn mở khoái tấn (tên app nhắn tin dịch ra là tin nhanh), nhắn: "Lão sư, ta muốn tham gia luận chứng kết cấu không gian đa chiều của ngươi." Cũng không lâu lắm, có tin trả lời: "Rất tốt, huyết mạch nữ yêu của ngươi, vốn đến từ những không gian khác, nữ yêu có tập tính lưu lạc cùng di chuyển, đối với không gian đa chiều có nhạy cảm tự nhiên, ngươi theo ta làm nghiên cứu nhất định sẽ làm ra thành tựu." "Tạ ơn lão sư dìu dắt, ta nhất định sẽ cố gắng làm nghiên cứu." Dạ U Nhược gõ chữ trả lời. ... Trong một vùng tăm tối, một hang động âm u. Đây không chỉ là một huyệt động, mà còn là một huyệt mộ. Trong huyệt mộ đã bừa bộn khắp nơi. Những chân tay đứt kia, chất lỏng màu xanh biếc trên mặt đất kia, những xương cốt kia, cùng những âm hồn gào thét trước đó, lúc này đều đã tan biến. Mà lúc này toàn bộ trong huyệt mộ, có sáu cái cũng còn đứng, trong đó sáu người lại chia hai bên. Trong huyệt mộ một bên là một người, một bên khác là năm người. Bên năm người kia, có hai người trông có vẻ bị thương, có chút lảo đảo, ba người khác dù cũng dáng vẻ chật vật, nhưng lại không cách nào xác định bọn họ có đang giả vờ hay không. Trong ba người không bị thương kia, có một cô gái cầm một chiếc đèn trên tay, đen trong tay nàng màu bạc. Nàng là một vị ngân đăng sư, một ngọn ngân đăng nơi tay, khu u trục ám, có thể hộ thân có thể giết địch, danh xưng ngân đăng bất diệt, sinh mệnh bất tử. Nàng nhìn ánh mắt của cha mình, nàng rõ ràng cha mình muốn làm gì, nàng lắc đầu. Bởi vì nàng cảm thấy nữ đạo nhân kia rất đáng sợ. Ánh mắt của nàng không khỏi chuyển về phía nữ đạo nhân đứng một mình bên kia. Nàng không biết nữ đạo nhân kia đến từ đâu, mọi thứ đều là người trung gian giới thiệu, bởi vì lần này bọn họ muốn đào mộ một vị động chủ pháp mạch, mặc dù truyền thừa của vị động chủ này đã đoạn mất. Nhưng nếu đã là động chủ, chắc chắn có bản lĩnh, người như vậy cho dù chết rồi, cũng không có khả năng chết sạch sẽ như vậy. Huống chi nếu là động chủ, vậy năng lực tu hành khi còn sống, đều là đến từ chính hang động u ám này, sau khi hắn chết, phong kín hang, cũng chế tạo u động tu hành thành phần mộ, vậy nói rõ đối phương chắc chắn có ý đồ khác. Cho nên bọn họ vì an toàn, liền lại thông qua người trung gian đi mời một vị tu sĩ đạo gia chính thống đến. Mà người trung gian thì giới thiệu cho bọn họ vị nữ đạo nhân này. Vị nữ đạo nhân kia thân hình cao gầy, tóc đen vấn lên, cuộn ở đỉnh đầu, dùng dây đen buộc, một cây trâm gỗ đen cắm ngang. Mà trên tay nàng cầm một cây phất trần, đứng đó, không ai biết nàng đến tột cùng trông như thế nào, nhóm người bọn họ cũng coi như kiến thức rộng rãi, mặc dù luôn chú ý thứ dưới lòng đất, nhưng cũng coi như nhân vật nổi danh vùng Tần Lĩnh này, cũng đều mở mạch thu đệ tử. Nhưng bọn họ chưa từng gặp nữ đạo nhân này, nữ đạo nhân này không chỉ pháp thuật phong phú mà cường đại, mặt nạ đen trắng nàng đeo trên mặt, càng cho người ta một loại cảm giác thần bí mà áp bách mãnh liệt. Kiệm lời ít nói, cây phất trần trong tay mỗi lần vung đánh, những âm hồn kia không thể chịu đựng nổi, từng con giống như bụi đất bị vung tán. Mà khi vừa gặp, hỏi đạo hiệu của nàng, nàng chỉ nói mình là 『 Tầm U 』, cho nên bọn họ đều gọi đối phương là Tầm U đạo trưởng, chỉ là ai cũng biết, đây nhất định là một tên giả. Điền Tiểu Mai lại lắc đầu, cảm giác của nàng càng thêm nhạy bén, khi vị Tầm U đạo nhân đeo mặt nạ kia đi ngang qua ngọn đèn trên tay nàng, ánh đèn liền trở nên u ám, đèn của nàng đang nói cho nàng nữ đạo nhân này rất đáng sợ. Thế nhưng mấy vị thúc bá cùng cha nàng, vẫn muốn ám toán nàng. Sở dĩ có ý nghĩ như vậy, là vì vài ngày trước bọn họ được một kiện cấm khí. Cấm khí kia tên là Trấn Thi Đinh, được cắm trên một cổ thi, sát khí nồng đậm, vừa cầm trên tay liền có cảm giác như đang đứng trong núi thi biển máu. Khi phóng ra, mang theo sát khí vô biên, bọn họ cảm thấy không ai có thể ngăn cản Trấn Thi Đinh này, chỉ cần trúng Trấn Thi Đinh, không ai có thể động đậy được, vô luận là nhục thân hay là hồn phách, đều sẽ bị ghim chặt, căn bản là không cách nào đào thoát. Mà lúc này, cha Điền Tiểu Mai đã lặng lẽ nắm chặt hộp trong tay áo, mở hộp ra, hắn tin tưởng không ai có thể thoát khỏi Trấn Thi Đinh, chỉ là nữ đạo nhân đeo mặt nạ kia vừa rồi đã để lại cho bọn họ ấn tượng quá sâu sắc. Trong lúc nhất thời hắn lại do dự, không thể quyết định được. Điền Tiểu Mai đưa tay đè lại tay cha, lại lắc đầu, rồi mới chỉ ngân đăng trong tay. Ngân đăng của nàng có năng lực dự cảnh, khi nguy hiểm đến, liền sẽ tóe lên tia lửa, mà lúc này, thì đột nhiên biến u ám. Bởi vì ngân đăng còn có thể dự báo họa phúc đơn giản, khi ngân đăng tối đi, chính là mệnh số của nàng xuống thấp. Bên kia nữ đạo nhân vắt cây phất trần lên khuỷu tay, đứng đó xem bích hoạ, đưa lưng về phía bọn họ, giống như hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí thay đổi, tựa như một nữ đạo nhân chưa có nhiều kinh nghiệm sống, chỉ một lòng thanh tu, chỉ hướng tới các loại tri thức. Cuối cùng, đại bá Điền Tiểu Mai cũng đè chặt tay cha Điền Tiểu Mai, lắc đầu. Cảm giác của hắn cũng không tốt. Nữ đạo nhân này cường đại đáng sợ như thế, không có lý do gì là một người ngây thơ cái gì cũng không hiểu. "Tầm U đạo trưởng, chúng ta đến mở quan tài đi." Điền Đại Phú lên tiếng. 『 Tầm U 』 đạo trưởng quay đầu, đôi mắt trong hai lỗ thủng của chiếc mặt nạ đen trắng kia, sâu kín nhìn bọn họ. Chỉ nghe nàng đột nhiên nói: "Thế nào, các ngươi bàn xong rồi, không định động thủ nữa sao?" "Đạo trưởng nói đùa, chúng ta há có thể xuất thủ với đồng hành của mình?" Điền Đại Phú có chút xấu hổ mà cười nói. "Ha ha, Ngũ Thử Điền gia ngoại vi Tần Lĩnh, cũng không phải thanh danh tốt, các ngươi tầm bảo thăm dò huyệt, bao năm nay, người chết trên tay các ngươi cũng không ít." Nữ đạo nhân không chút khách khí nói. "Đạo trưởng, đó đều là lời đồn, chúng ta đều là người tầm bảo điển hình a, cũng không mưu tài hại mệnh." Điền Đại Phú lớn tiếng biện bạch. "Không cần nhiều lời, mở quan tài đi." Nữ đạo nhân lạnh lùng mở miệng nói. Ngũ Thử Điền gia, trước kia là năm huynh đệ, chỉ là sau đó chết hai người, bổ sung vào là hai vãn bối. Ba người không bị thương phụ trách mở quan tài, Điền Tiểu Mai cầm đèn đứng ở bên cạnh, hôm nay là lần đầu tiên nàng xuống mộ, nhưng ngân đăng trong tay nàng lại phát huy ra tác dụng rất lớn, để cha nàng rất hài lòng, cảm thấy việc để con gái mình đi theo con đường chức nghiệp này, là phi thường chính xác. Đại bá nàng Điền Đại Phú cùng cha nàng Điền Đại Hữu đi mở quan tài. Nàng đứng cạnh phòng bị, càng có hai người bị thương đứng cách xa hơn một chút, trong tay cũng cầm một chút vật trấn thi diệt hồn. Quan tài đá chậm rãi mở ra, ánh đèn trong tay Điền Tiểu Mai đứng bên cạnh dưới nàng thôi động, ánh sáng tràn vào trong quan tài, bộ phận lộ ra lập tức bị chiếu sáng. Trong quan tài có một người nằm, khuôn mặt đã sụp đổ, xanh đen, nhưng có thể nhìn thấy, trên đầu nàng đội tử kim quan, một cây ngọc trâm cắm ngang trên đó, mà bào phục mặc trên người thì đã mục nát, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sợi vàng sợi bạc lấp lánh dưới ánh sáng. Lại mở tiếp, có thể thấy được trong tay nàng có một cái hộp, mặt hộp khảm nạm bảo thạch, mặc dù đã bị bụi bẩn che giấu ánh sáng rực rỡ, lại vẫn mơ hồ có thể thấy ánh sáng phản chiếu. Trước ngực nàng, có một hạt châu, dưới ánh đèn chiếu rọi, đúng là đột nhiên phát ra ánh vàng chói mắt. Sau đó, mấy người lại lật ngược nắp quan tài đặt trên mặt đất, có thể nhìn thấy trên nắp quan tài khắc một bức họa, về phần nội dung là gì trong lúc nhất thời mọi người vẫn chưa thể nhìn ra được, mấy người Điền gia đối với bức họa trên nắp quan tài chỉ liếc mắt nhìn, liền không nhìn nữa. Ngược lại là nữ đạo nhân ở bên cạnh cúi xuống xem. Điền Tiểu Mai chiếu đèn vào, để cha cùng đại bá đi lấy đồ vật trong quan tài, cho dù là hai người đứng ở đằng xa cũng tới gần, bọn họ cũng tò mò trong quan tài có thứ gì. Điền Tiểu Mai thông qua ánh đèn, nhìn tình huống trong quan tài, trong mơ hồ phát hiện trên vách quan tài phía trên đầu người trong quan tài có khắc vài chữ. Nàng là người từng học cổ văn, cố gắng nhận rõ đọc: "Gặp, ánh sáng, thì, tỉnh..." Ngay khi nàng lắp bắp đọc ra mấy chữ đó, thi thể xanh đen vốn đã chết không thể chết lại kia đột nhiên mở mắt, đôi tròng mắt kia thế mà là ướt át quỷ dị, khi có người nhìn thẳng vào mắt nàng, liền lập tức ngã quỵ. Điền Đại Phú ngã, Điền Đại Hữu ngã. Trấn Thi Đinh cầm trong tay để phòng bị mọi việc đều chưa kịp sử dụng. Mà lúc này, đạo nhân kia lắc người một cái, đã xuất hiện trước quan tài, trong tay nhiều một cái Trấn Thi Đinh, đóng đinh xuống đỉnh đầu nữ thi trong quan tài. Nữ thi nháy mắt ngã trở lại quan tài. "Cha, đại bá, nhanh, mau đến hỗ trợ." Điền Tiểu Mai vội kêu. Nữ đạo nhân đứng yên, nhìn người trong quan tài, nói: "Đã chết rồi, tranh thủ thời gian chia đồ vật, phân chia xong rồi thì các người cũng mau chóng đưa họ ra ngoài cứu chữa." Ba người Điền gia còn đứng nhìn nhau, rồi lập tức gật đầu đồng ý, bọn họ thậm chí sợ nữ đạo nhân trực tiếp cướp đồ. Rất nhanh, mấy người liền chia xong. Trong này có mấy đồ tốt. Trong đó kim quan trên đầu nữ thi là đồ tốt, hạt châu phát ra ánh sáng vàng dưới ngọn đèn ở trước ngực nàng, hẳn là một kiện cấm khí. Còn trong chiếc hộp bên tay trái nàng, chứa một chồng ngân bạch thư (sách lục bạc), sau đó, nữ đạo nhân lại lục ra từ bên tay phải của nàng một kiếm lệnh nhỏ. Kiếm lệnh xanh đen, phía trên khắc hoa văn, lại có phù chú, nhất thời không thấy rõ là gì.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang