Ngã Tại Quỷ Dị Đô Thị Đương Kiếm Hào

Chương 86 : Hoa Sơn kiếm pháp cùng sự kiện

Người đăng: immortal

Ngày đăng: 17:11 20-06-2025

.
Cao Minh Khải kia cao lớn chân dài, đột nhiên bước dài một bước rồi đâm thẳng, đâm ra xa hơn ba mét, vừa bất ngờ vừa mau lẹ, đầy ý đồ đánh lén. Trong đám động lại xuất hiện tiếng “oa”, lần này là kinh ngạc. Nhưng mà Bùi Củ chỉ hơi nghiêng người, khẽ gạt kiếm trong tay, kiếm kia liền đâm vào khoảng không, khi hắn đang muốn thuận thế chém xuống, cũng đã nhìn thấy một vệt kiếm quang thuận kiếm của mình quét tới. Hắn muốn lùi lại, nhưng một nhúm tóc trên đỉnh đầu đã bay lên, tất cả mọi người nhìn thấy một vệt kiếm quang quét qua đỉnh đầu hắn, nếu như một kiếm này cắt chính là yết hầu hắn, hắn đã chết rồi. Mà lúc này, hắn mới lui lại, dưới kiếm quang của Bùi Củ, thân hình hắn chậm giống như một người chưa từng rèn luyện. Cũng liền ở lúc này, những người khác đều nhanh chóng tới gần, vây quanh Bùi Củ cùng nhau đâm ra kiếm trong tay. Khi bọn họ vây tới, Bùi Củ không thay đổi phương vị, mà là tùy ý bọn họ vây quanh, không hề động, cho đến khi bọn họ đâm tới, hắn mới động. Chỉ thấy hắn xoay kiếm hoa, thêm một cái quay người xoay kiếm, rồi cúi người xoay kiếm. Trong thời gian ngắn ngủi, dưới tình huống cơ hồ là bốn người đồng thời đâm kiếm, hắn lại có thể phân biệt được đòn tấn công trước sau từ trong đó, một thanh kiếm ngăn lại kiếm của tất cả mọi người. Thậm chí bước chân hắn không hề rời đi quá hai bước, chỉ nghiêng người, cúi người, xoay người, mà kiếm trong tay chuyển động theo thân thể. Chỉ một chiêu này, cũng đã khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Lại một lần nữa phát ra tiếng “oa”, chỉ là lần này lại là chấn kinh. Bởi vì chiêu này của Bùi Củ, liền không phải người thường có thể làm được, kiếm quang lấp lóe, tiếng “đinh đinh đinh đinh”, có thể nghe ra đều đã chạm vào kiếm của từng người. Những người vây công cũng kinh ngạc, nhưng cũng không lùi, mà là thuận thế biến chiêu, nhưng mà người ở giữa lại gần như không hề di chuyển, chỉ xoay chuyển kiếm trong tay, mỗi một lần chặn một kiếm, liền dẫn kiếm khác chặn một kiếm khác, mà có vài kiếm không đỡ, lại luôn kém một ít khoảng cách, khi muốn tiến thêm một bước, kiếm của đối phương liền đã đến. Trong mắt mọi người, bốn người ở vòng ngoài chém, đâm, vung, quét, dùng ra hết những kiếm thức mình có khả năng dùng ra, mà người ở giữa thì kiếm ảnh tung bay, lại có thể làm được né tránh chặn tất cả. Từ trước tới nay bọn họ chưa từng thấy người như vậy, cũng chưa từng thấy kiếm pháp như vậy. Chỉ cảm thấy Bùi Củ giữa từng đạo kiếm quang kia, xoay tròn lắc lư, nhìn như tùy thời đều muốn trúng kiếm, lại sau mấy chục kiếm vẫn không có việc gì, mọi người cơ hồ là không hẹn mà đồng loạt vỗ tay. Sau khi tiếng vỗ tay vang lên, bốn thiếu niên tham dự vào vây công kia, cũng ngừng lại, từng người cũng vỗ tay. Trong mắt bọn họ tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, khi công kích Bùi Củ, bọn họ hoàn toàn không hề nương tay, mỗi một kiếm đâm ra đều dốc toàn lực, nhưng người ngay trước mắt cách đó không xa, lại luôn đâm không trúng, hoặc là khi mũi kiếm vừa đâm tới, người kia đã nghiêng người né tránh, hoặc là kiếm của người bên cạnh bị dẫn dắt một cách khó hiểu chặn kiếm của mình. Loại tình huống này không phải phát sinh ngẫu nhiên, mà là mỗi một người đều đã gặp phải, đồng thời, Bùi Củ trong lúc lắc lư chuyển động, kiếm hoa vờn quanh người kia, giống như kiếm võng, khiến bọn họ cảm thấy dù có thêm nhiều kiếm nữa cũng không thể phá nổi. Đương nhiên, dù có thêm mấy thanh kiếm nữa cũng không bày ra được, kiếm của mọi người sẽ tự làm bị thương nhau. Bùi Củ cũng dừng lại, sau đó nhìn cũng không nhìn thu kiếm về vỏ, cảnh tượng này lại khiến mọi người hai mắt tỏa sáng, loại hoàn toàn dựa vào cảm giác, không cần nhìn vỏ kiếm mà vẫn tra kiếm vào nhanh chóng này thật sự quá tuyệt vời. Hắn nhìn quanh, sau khi phát hiện cả đám đều hưng phấn nhìn hắn, trong lòng cảm thấy, cũng bình thường thôi mà, chuyện này không phải rất bình thường sao? "Huấn luyện viên, xin cho phép chúng ta xin lỗi ngươi, ngươi là huấn luyện viên kiếm thuật tốt nhất mà ta từng gặp." Thiếu nữ tết hơn chục bím tóc bước đến trước mặt Bùi Củ không xa, hướng Bùi Củ nói. Bùi Củ ném kiếm lại cho nàng, nói: "Kiếm thuật của ta tạm được." "Không phải tạm được, mà là quá tốt." Thiếu niên song bào thai với thiếu nữ kia lập tức lớn tiếng nói. "Vậy được, bất quá, ta đến đây chỉ đáp ứng dạy hai người, không ai nói với ta phải dạy nhiều người thế này!" "Ây..." Thiếu niên gãi đầu, nói: "Không cần dạy bọn họ, hôm nay bọn họ chỉ đến đây xem một chút mà thôi." Nhìn bọn họ một chút, không nói thêm gì nữa, hắn cũng không phải rất để ý, mà nhìn về phía đôi song bào thai kia, thiếu nữ lập tức tự giới thiệu nói: "Huấn luyện viên, ta gọi Cố Vân Ảnh, hắn là Cố Triều Tịch." "Ta gọi Bùi Củ, năm nay hai mươi tuổi, kiếm thuật vẫn được, hẳn là có thể dạy các ngươi, các ngươi muốn bắt đầu học ở đây không?" Bùi Củ hỏi. "Có." Thiếu niên Cố Triều Tịch trả lời khẳng định. "Các ngươi cũng là người có cơ sở, ta liền không dạy những kiếm thức cơ sở kia, hiện tại dạy các ngươi một bộ kiếm pháp lấy kỳ hiểm tấn công nhanh làm đặc điểm, các ngươi muốn học hay không?" "Muốn học muốn học." Thiếu niên thiếu nữ gật đầu lia lịa. "Bất quá, ta nói trước, ta chỉ là dạy các ngươi kiếm pháp, không phải lão sư của các ngươi, sau này các ngươi ra ngoài so kiếm với người khác nháo ra chuyện, cũng đừng nói là ta dạy, thua không được báo tên ta, thắng càng không được báo." Bùi Củ nghiêm túc nói. Đương nhiên, ngữ khí là nghiêm túc, nhưng trong lòng cũng không phải rất để ý. Dù sao hắn không mở quán thu đồ đệ, mà hai người này vừa nhìn cũng không phải người an phận, học được kiếm pháp tốt, khẳng định phải đi khắp nơi so kiếm với người khác, đến lúc đó thắng thua đều báo tên mình, vậy chẳng phải trêu ra phiền phức trong giới kiếm đạo sao! "Biết, huấn luyện viên, thua, tuyệt không báo tên của ngươi." Nụ cười của thiếu nữ Cố Vân Ảnh mang theo vài phần thấu hiểu sự đời của người trưởng thành nói. "Thua không sao, là các ngươi thua, ta lại không thua, mấu chốt là các ngươi thắng không muốn báo tên của ta." Chỉ có thắng, mới có thể bị người ghi nhớ thậm chí ghi hận. Đương nhiên, đây chỉ là hắn thuận miệng nói, chính hắn cũng không để trong lòng, chỉ là không muốn dính nhân quả không hiểu thấu mà thôi. Thiếu niên thiếu nữ cũng không hiểu lắm, nhưng hiện tại bọn họ chỉ muốn học kiếm pháp hoa lệ, đồng thời rất muốn học kiếm pháp kỳ hiểm mau lẹ làm chủ trong miệng Bùi Củ, cho nên tự nhiên là đồng ý ngay. "Ta trước diễn luyện một lần cho các ngươi xem." Bùi Củ nói xong, nhìn chung quanh một chút, bởi vì trên tay hắn không có kiếm, nhưng lúc này Cố Vân Ảnh cũng không đưa kiếm của mình cho Bùi Củ, mà nói: "Huấn luyện viên ngươi chờ một chút." Nói xong, nhanh chóng chạy vào nhà, chỉ chốc lát sau, liền cầm ra một thanh kiếm. Đây là một thanh trường kiếm, dài hơn một chút so với thanh kiếm trên tay nàng, thân kiếm khoảng một mét năm. Nhưng kiếm cũng không phải rất nặng, chỉ khoảng một cân hai lạng. Bởi vậy, kiếm này rất mỏng, rất sắc bén, thân kiếm rất có tính bền dẻo, nếu như vung không đúng, thân kiếm sẽ xuất hiện uốn lượn. Bùi Củ nhìn kiếm trong tay, minh bạch vì sao Cố Vân Ảnh chọn thanh kiếm này cho mình, bởi vì mình nói, muốn dạy kiếm pháp lấy kỳ hiểm mau lẹ làm chủ, kiếm nhẹ thế này chắc chắn sẽ có lợi hơn khi vung. Hai người bọn họ lại tản ra. Bùi Củ bắt đầu diễn luyện Hoa Sơn kiếm pháp cho bọn họ. Bộ Hoa Sơn kiếm pháp này mặc dù ở trong Hoa Sơn Phái thuộc về kiếm pháp đặt cơ sở, nhưng học tập tất cả kiếm pháp cao thâm khác, đều học từ cơ sở này, những kiếm pháp cao siêu hơn kia thường thường cần ngộ chân ý, ý cảnh trong đó, kiếm pháp mới có thể thăng hoa. Cho nên khi Bùi Củ triển khai Hoa Sơn kiếm pháp, trong mắt mọi người nhìn thấy một mảnh kiếm quang, những kiếm quang kia khi thì tụ thành từng mảng ánh sáng liên tiếp đâm tới, khi thì vạch ra từng đầu ánh sáng bạc hình cung. Mà lần này hắn cũng không chỉ xoay chuyển trong sân nhỏ, mà là dưới chân dùng tới khinh công, thân pháp linh động, thân kiếm kết hợp, kiếm đi nhẹ nhàng, như linh xà bay múa, thân như quái mãng uốn lượn du tẩu. Một bộ kiếm pháp thi triển xong, trong tai bọn họ nghe được tiếng kiếm ngân vang liên miên không ngừng, đó là tiếng kiếm vạch phá hư không, nhìn thấy ngân tuyến hoa mắt, đó là kiếm quét qua hư không quá nhanh, mà xuất hiện từng vệt kiếm quang. Khi hắn thu kiếm vào vỏ, vẫn không nhìn vỏ kiếm, khi kiếm cắm vào trong, lập tức khiến toàn trường vỗ tay vang dội. Trong đó có người nói: "Ta thao, quá TM mạnh, ta muốn đuổi lão sư kiếm thuật của ta, cũng mời hắn đến dạy, bộ kiếm pháp này quá đẹp mắt." "Ta cũng muốn, ta cũng muốn." "Ta cảm thấy kiếm thuật của lão sư ta chính là một đống rác a!" Bùi Củ nghe được, nhưng cũng không thèm để ý, mặt không đỏ hơi thở không gấp nhìn đám thiếu niên thiếu nữ trước mặt, nói: "Bắt đầu đi." "Đợi chút, đợi chút, huấn luyện viên, ta đuổi bọn họ đi trước, đây là tuyệt học của ngài, không thể để bọn họ xem." Thiếu nữ nhanh chóng nói. Nàng vừa nói ra, các bằng hữu của nàng liền không vui, lớn tiếng nói nàng không niệm tình bằng hữu. Cuối cùng cũng hết cách, vẫn không thể đuổi bọn họ đi. Bất quá, ngày đầu tiên mà thôi, Bùi Củ chỉ dạy bọn họ ba chiêu, sau đó liền để bọn họ tự luyện, còn hắn thì đi về. Khi hắn đi ra, quay đầu liếc mắt nhìn tầng hai biệt thự, mặc dù tấm kính kia không thể nhìn thấy được bên trong, nhưng hắn lại có thể khẳng định nơi đó có người đang nhìn mình, nhất là khi hắn múa kiếm, cảm giác kia càng thêm sắc bén. Buổi tối về nhà. Hắn không bắt xe, mà đi đường, khi đi ngang qua một chợ đêm, bước vào dạo chơi, rồi mua ít đồ ăn vặt, suốt dọc đường đều chỉ có một mình, vừa đi vừa ăn. Hắn từ đường phố yên tĩnh đi đến đường phố phồn hoa, lại từ đường phố phồn hoa đi đến yên tĩnh. Đêm vẫn là đêm, người vẫn là người, chưa từng có biến hóa. Người đông hay ít, với hắn đến nói cũng không có gì đặc biệt. Lúc này có một cuộc điện thoại gọi đến, là Lưu Nghệ Giai. Trong điện thoại Lưu Nghệ Giai nói chuyện không ngừng, kể về những năm qua, những chuyện trải qua, người từng gặp, cùng những chuyện kỳ quặc trong giới giải trí. Chỉ là nàng vẫn chưa từng hỏi những năm qua Bùi Củ đã trải qua những gì. Bất tri bất giác đã đêm khuya. Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lưu Nghệ Giai, hắn vô tình đi vào một con phố kỳ quái. Trên phố này lại có từng linh quán mở cửa. Hắn đối với những linh quán này cũng không hiểu lắm, bất quá từng nghe Hàn Dĩ Đồng lão sư nhắc qua, lúc ấy nàng nói nước ngoài đã sớm cho phép người bình thường, thể nghiệm cùng tham gia một số trò chơi thông linh cũng không nguy hiểm. Mà muốn làm những việc đó, bắt buộc phải có chứng chỉ linh quán quốc gia cấp. "Tiên sinh, muốn trải nghiệm sự kỳ diệu của thế giới linh cảnh không?" Một cô gái ăn mặc thần bí, trên mặt trang điểm đậm với lớp phấn son dày đặc, ngẩng đầu nhìn Bùi Củ, cũng đưa tới tờ rơi trong tay. Bùi Củ nhận lấy, nhìn thấy đầu tiên chính là mấy chữ nghệ thuật màu trắng xiêu vẹo. 【 Thế giới trong gương ] 【 Ngươi muốn đi vào một thế giới khác mạo hiểm không? Vậy liền tới đây đi, chúng ta có thể mang ngươi tiến vào một thế giới trong gương, trải nghiệm phấn khích hoàn toàn khác biệt. ] 【 Nếu như ngươi muốn chiến thắng chính mình, như vậy ở đây cũng có thể thỏa mãn ngươi, ở đây, ngươi sẽ nhìn thấy một người giống hệt mình, hãy chiến đấu đi, chỉ có người chiến thắng chính mình, mới có thể tìm thấy con người thật của mình. ] 【 Nếu như ngươi cảm thấy gần đây tâm tình không tốt lắm, vậy rất tốt, ngươi có thể đến đây, hãy để điều tồi tệ trong lòng biến mất. ] ... "Thế giới trong gương?" "Đúng vậy tiên sinh, ngươi muốn trải nghiệm một chút không?" Người phụ nữ trang điểm đậm tha thiết nhìn Bùi Củ. Hiện tại là đêm khuya, khách nhân rất ít, ở thời điểm này, người vẫn còn có thể đi lại trên đường, rất ít có ai là người bình thường. Người bình thường ai lại ban đêm không ngủ, nửa đêm còn đi lang thang? Bùi Củ ngẩng đầu nhìn trên bảng hiệu viết 『 thế giới trong gương 』, lại nhìn thấy trên bảng hiệu có in hình một chiếc gương. Trong chiếc gương kia hẳn là có một ngọn đèn, phát sáng trong bóng tối. "Xin lỗi, không cần." Bùi Củ trả lại tờ rơi cầm trong tay, tiếp tục đi về phía trước. Hắn không dừng lại ở con phố này, nhưng ghi nhớ nơi đây. Chỉ là hắn vừa ra khỏi con phố này chưa xa, thế mà gặp phải giới nghiêm, con đường phía trước đã bị chặn lại. Sau đó hắn nhìn thấy vài người quen mắt. Trong đó có đại đội trưởng Trinh Dị Khoa —— Kim Phong Nguyệt. Hắn cũng nhìn thấy Bùi Củ, lập tức vẫy Bùi Củ tới, người giới nghiêm để hắn qua. "Sao ngươi lại ở đây?" Kim Phong Nguyệt hỏi theo thói quen nghề nghiệp. "Làm gia sư kiếm thuật cho người khác, liền đi bộ về, đi ngang qua nơi này." Bùi Củ nói rất thản nhiên. "A, ngươi có muốn đi vào chung hay không, kiếm chút công huân?" Kim Phong Nguyệt hỏi. Bùi Củ bản năng muốn lắc đầu, hắn thà một mình đi dạo trong đêm tối, lang thang khắp các con phố ngõ hẻm, cũng không muốn dính vào một số sự kiện không tất yếu. Hắn định lắc đầu, nhưng Kim Phong Nguyệt lại nói: "Sự kiện nơi này, rất có thể liên quan đến linh gương, đây đã là sự kiện thứ ba trong tháng này có quan hệ với linh gương." "Được." Bùi Củ còn chưa lắc đầu xong, miệng đã đáp ứng. "Một hai tháng gần đây, đã có không ít người xảy ra chuyện trước gương, hai người mất hồn, một người điên, còn có một người thì như thay đổi thành người khác." "Hai người mất hồn liền không nói, hiện tại còn đang được chuyên gia trị liệu, nhưng chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mà người điên kia, chỉ khi soi gương, nàng mới có thể bình tĩnh, chỉ cần bỏ gương đi, không tới mấy phút, nàng liền nóng nảy bất an." "Còn người như thay đổi thành người khác kia, thì chuyện gì cũng không nhớ, cha mẹ, thân nhân bạn bè đồng học thầy cô cũng không nhận ra, nhưng lại có ký ức khác, giống như bị một người cổ đại nhập vào." Bùi Củ đối với gương, vẫn có hiểu rõ nhất định, hắn biết, hai trường hợp đầu khả năng là bị linh gương thu hồn, mà ngươi điên kia thì khó mà nói, có thể là bị bóp méo ý thức, còn người cuối cùng thì là điển hình bị linh gương đổi thân thể. "Thế nhưng, ta có thể giúp được gì?" Bùi Củ hỏi. "Không sao, lần này, chúng ta định thông linh trong đó, ngươi bảo vệ bên cạnh là được, ta biết ngươi an toàn đi ra từ trong mê cung linh gương của viện nghiên cứu Huyền Kính, ngươi nhất định có biện pháp cắt đứt dây dưa của linh gương." "Từ trước đến nay, tiếp xúc với linh gương, chuyện phiền phức nhất chính là bị linh gương quấn lấy." Kim Phong Nguyệt nghiêm túc nói. Bùi Củ đi sau hắn, đi vào trong một căn nhà, bên trong sáng đèn, lại cho Bùi Củ một loại cảm giác bị đè nén. Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện khắp nơi đều có thứ như mặt gương phản chiếu ánh sáng, những thứ bề mặt sáng bóng kia phần lớn là kim loại, phản chiếu ra một số thân ảnh mơ hồ, mà thân ảnh của hắn cùng Kim Phong Nguyệt cũng lần lượt di chuyển từ mặt sáng bóng này sang mặt sáng bóng khác. Bùi Củ nhíu mày.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang