Ngã Tại Quỷ Dị Đô Thị Đương Kiếm Hào
Chương 87 : Cạm bẫy
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 16:42 21-06-2025
.
Căn phòng này đã không còn một ai.
Bùi Củ đi theo sau Kim Phong Nguyệt, phía sau còn có các thành viên khác của Trinh Dị Khoa.
Khi Bùi Củ nhìn cách bày biện trong phòng, trong lòng đột nhiên nhớ lại trong thế giới thần miếu, Hạ Hoành chấp sự viện nghiên cứu Huyền Kính, bố trí hành lang gương, tiếp dẫn Kính tiên sinh mang một nhóm người tiến vào trong thế giới kia.
Nhưng cuối cùng lại bị hắn cắt ngang, chỉ có một mình Kính tiên sinh tiến vào.
Bùi Củ không biết bọn họ nhiều người như vậy đi vào rốt cuộc muốn làm gì, nhưng hắn biết, dù cho chỉ là hai người viện trưởng Kính tiên sinh cùng chấp sự Hạ Hoành kia, đã cực kì phiền phức.
Ánh sáng gương mà đối phương chiếu tới, là một loại pháp thuật đáng sợ.
Vũ sư tỷ cũng đã nói, lúc ấy khi nàng rời khỏi đó, cũng không thể giết được bọn họ, bọn họ chạy mất, hơn nữa, trên người bọn họ có một kiện cấm khí đáng sợ, Vũ sư tỷ từng nói, nhất định không thể để Kính tiên sinh dùng ra kiện cấm khí kia.
Khi Bùi Củ nghĩ đến bố trí hành lang gương năm xưa, trong lòng liền hồi hộp.
Hắn cẩn thận quan sát, bài trí trong căn phòng này, mặc dù những vật phản chiếu ánh sáng kia đều không phải gương, nhưng lại đều có thể phản chiếu ra một chút bóng dáng.
Cốc thủy tinh sáng bóng, đồ điện có thể phản quang, ấm nước, những bảo thạch giả khảm nạm trên vách tường, vv.
Những vật này, xảo diệu hình thành một hành lang, bóng của bọn họ di chuyển từ vật này sang vật khác, mà Bùi Củ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không hiểu, hắn cảm giác âm thanh trong tai đang nhanh chóng biến mất, cảnh tượng trong mắt không thay đổi, nhưng lại đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
"Đợi đã."Bùi Củ đột nhiên hô.
"Sao vậy?" Kim Phong Nguyệt phía trước quay đầu lại hỏi.
"Phòng này có vấn đề, là có người bố trí sẵn." Bùi Củ ngưng trọng nói, cũng đưa tay chỉ những vật có thể phản chiếu bóng người.
Sắc mặt Kim Phong Nguyệt biến hóa, hắn đương nhiên biết viện nghiên cứu Huyền Kính nghiên cứu ra thông đạo hành lang gương, là có thể mang người vào linh gương.
Trong viện nghiên cứu Huyền Kính, những thông đạo bị bọn họ chế tạo thành mê cung kia, chính là có thể thông hướng từng thế giới linh gương.
Cho nên, viện nghiên cứu Huyền Kính kia, vừa trân quý, cũng vừa nguy hiểm.
Mà khi Bùi Củ chỉ vào những vật phản chiếu bóng người kia, Kim Phong Nguyệt được nhắc nhở, cũng rất nhanh kịp phản ứng, hơn nữa người trong phòng này xảy ra chuyện là có quan hệ với gương, cho nên hắn lập tức dừng bước.
"Lui ra ngoài."Kim Phong Nguyệt lớn tiếng nói, nhưng mà giọng hắn lại trở nên có chút hư ảo.
Những người cùng tiến vào, cảnh tượng trong mắt giống như hình ảnh nhìn thấy từ cửa sổ tàu hỏa lao nhanh, chỉ là trong tai không có chút âm thanh nào.
Đồng thời, cơ hồ tất cả mọi người đều có một loại cảm giác ý thức bị thu lấy, thân thể tự do, nhưng lại có cảm giác không tự do, như thể bị thứ gì đó từ nơi sâu xa giữ chặt.
Trời đất xoay tròn, cảnh vật thay đổi.
Căn phòng trong mắt xoay tròn biến thành vòng xoáy, cảm giác buồn nôn dâng lên, Bùi Củ nhắm mắt lại, bảo vệ chặt tâm niệm, hắn chỉ cảm thấy, mình tựa như một quả trứng gà sắp bị xoắn nát.
Đột nhiên, hắn cảm thấy thế giới vỡ vụn.
Một cảm giác mất trọng lượng xông lên đầu, thân thể lao đảo, nhưng lại rất nhanh đứng vững.
Khi hắn lại mở mắt ra, vị trí, chính là trong một hành lang, trên hành lang treo từng chiếc đèn lồng đỏ,
Hành lang quanh co kéo dài về phía trước, hắn thế mà nhìn không thấy phần cuối, hắn không biết thông hướng nơi nào, bất quá quay đầu nhìn, cũng là như thế, những địa phương khác đều là một màu đen kịt, như thể đang mưa, rơi tí tách.
Hai hướng trước sau, hắn không biết đi hướng nào, nhưng hắn lại cảm thấy, vô luận đi hướng nào, kết cục nhất định cũng sẽ giống nhau.
Cho nên hắn đi về phía trước, ánh sáng từ đèn lồng trong mắt hắn đỏ như máu, chiếu lên người lại lạnh lẽo.
Nhìn như đang không ngừng đi về phía trước, nhưng cảnh tượng trong mắt lại giống như chưa từng thay đổi, thậm chí Bùi Củ không biết mình đã đi được bao lâu.
Cuối cùng, hắn nhắm mắt lại, trầm niệm vu tâm (tụ niệm, suy niệm sâu trong lòng), lấy kiếm chỉ làm kiếm, vạch một đường về phía hư không phía trước, hành lang đèn lồng trạng thái tĩnh như thế giới 2D nháy mắt phá toái.
Hết thảy đều là huyễn tượng.
Cảnh tượng trước mắt vỡ vụn.
Ảnh trong gương nhiều huyễn, nếu như không phá được huyễn tượng, vậy sẽ bị mắc kẹt mãi mãi, không thể thoát ra.
Sau khi huyễn tượng bị phá, trước mắt hắn xuất hiện một cánh cửa.
Trên cửa dán một chữ hỉ.
Trong nháy mắt này, hắn nhớ lại lần trước ở viện nghiên cứu Huyền Kính, nhìn thấy một linh gương.
Một cô dâu mặc áo cưới, khóe miệng có máu.
Chỉ là lúc đó cửa đang mở, mà hiện tại cửa này đang đóng.
Mình thế mà đi vào không gian linh gương, hắn không biết là mình bị kéo vào nơi này, hay là vì nguyên nhân khác.
Bất quá, hắn lại nhanh chóng nghĩ đến một câu.
Linh gương khó đối phó, chỉ cần gặp một lần, liền sẽ bị nó ghi nhớ mãi mãi, sau này chỉ cần soi gương, nó liền có thể xuất hiện.
Bùi Củ không soi gương, nhưng lại tiến vào không gian linh gương, rất có thể đã bị linh gương cảm nhận được, thế là bị kéo đến nơi này.
Hắn có thể cảm nhận được âm khí âm u trong phòng kia, trong âm khí lại có một cỗ oán khí yêu dị.
Hắn đưa tay đẩy ra cánh cửa kia, một nữ tử mặc áo cưới xuất hiện ngồi bên bàn, trên đầu phủ khăn cô dâu đỏ, trên bàn đặt một đĩa trái cây, nhưng nhìn kỹ, đó không phải là trái cây, mà là tim.
Trong đĩa trái cây đặt một trái tim đã bị nàng ăn một nửa.
Bùi Củ đứng đó, không nhúc nhích nhìn, không đi vào, chỉ là mới đứng một lát, cô dâu ở trong đó đã nói: "Phu quân, sao ngươi không đi vào a."
Bùi Củ không nói gì.
"Phu quân, vào đi, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, chẳng lẽ còn sợ ta ăn ngươi sao?"
Khi nói đến đây, Bùi Củ đột nhiên có chút muốn cười, nói: "Sợ."
"Phu quân, ngươi đừng sợ, kỳ thật không đau chút nào." Cô dâu vẫn che khăn cô dâu, nhưng lời nói lại truyền ra.
"Ngươi lại chưa từng bị ăn tim, sao biết không đau." Bùi Củ mang theo vài phần đùa cợt nói.
Hắn đột nhiên phát hiện, nói chuyện với những linh gương quái dị này, đúng là có một loại cảm giác nhẹ nhõm không hiểu.
Lúc này, cô dâu tự tay vén khăn cô dâu, lộ ra một khuôn mặt tuyệt đẹp, nhưng lại băng lãnh.
Khóe miệng của nàng giống như đang cười, nhưng ánh mắt lại tràn ngập tham lam, giống như nhìn thấy mỹ vị, giống như đói rất nhiều ngày.
"Ngày đó ngươi dùng kiếm pháp gì?" Cô dâu đột nhiên hỏi.
Nàng có chút tò mò, đồng thời cũng muốn biết có phải là những gì mình biết, dù sao bao nhiêu năm qua, bị nàng bắt được, ít ai có thể đào thoát, mà Bùi Củ thì thuộc loại người để nàng ấn tượng sâu sắc.
"Kiếm pháp vô danh, thức kiếm pháp kia gọi là Sát Quỷ Bạt Kiếm Thức, trầm niệm tĩnh tâm, ý từ tâm khởi, lấy thể xác tinh thần làm vỏ, lấy sát quỷ làm tên, đã trảm tâm quỷ, cũng giết quỷ bên ngoài."
"Phu quân kiếm pháp tốt." Cô dâu trong phòng cười nói, nhưng chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười, mặt cười tâm không cười.
Bùi Củ cảm nhận được cỗ lãnh ý âm trầm trên người nàng kia càng nặng.
"Ta còn có kiếm pháp tốt hơn."Bùi Củ nói: "Nhưng nếu ngươi có thể trả lời một vấn đề của ta, ta có thể tha cho ngươi."
"Thật sao? Phu quân muốn biết gì, thiếp thân nhất định biết gì nói nấy." Cô dâu hồi đáp.
"Ngươi biết Kính tiên sinh không?"Bùi Củ hỏi.
"Kính tiên sinh gì? Ta không biết a." Cô dâu có chút mờ mịt nói.
"Vậy ngươi có biết lý do mình tồn tại ở đây không?"Bùi Củ hỏi.
"Phu quân nói gì vậy, ta không phải vẫn luôn ở đây chờ đợi phu quân trở về sao? Sau khi chúng ta thành hôn, ta vẫn đang chờ phu quân a, chẳng lẽ phu quân không muốn ta nữa sao?"
"Ngươi đã ăn bao nhiêu trái tim rồi?"Bùi Củ hỏi.
Cô dâu kia lúc này lại ủy khuất nói: "Đợi mãi mà vẫn không thấy phu quân trở về, thiếp thân đói bụng, rơi vào đường cùng, chỉ có thể trước ăn tim của mấy tên đăng đồ tử (háo sắc) lót dạ, nhưng giờ phu quân trở về, thì tất nhiên chúng ta phải động phòng hoa chúc rồi."
"Phu quân, ngươi muốn ở bên ta không?" Cô dâu trong phòng vẻ mặt chờ mong hỏi Bùi Củ.
Bùi Củ cũng không trả lời ‘cô dâu’, mặc dù thời gian hắn học tri thức bí cấm học ở chỗ Hàn lão sư cũng không dài, nhưng lại cũng biết, nói chuyện với những quái dị này, nhất định phải cẩn thận, nhất là những câu hỏi bất ngờ.
Những câu hỏi này thường là cạm bẫy.
Hoặc là ẩn giấu một số từ cấm kỵ, sau khi vi phạm, liền sẽ vô tình chạm đến một số thứ cùng loại với quy tắc, loại lực lượng này là lực lượng căn bản để những quái dị này có thể tồn tại, trừ phi là đầy đủ cường đại, mới có thể tiếp nhận.
"Ta còn có một thức kiếm pháp, ngươi muốn xem không?"Bùi Củ lại hỏi ngược lại.
"A, ngươi còn có một thức kiếm pháp gì?"
"Thiên Ngoại Phi Tiên." Bùi Củ chậm rãi nói.
"A, tên này thật dễ nghe, nhưng không biết kiếm pháp của ngươi có xứng với cái tên này hay không, phu quân ngươi đi vào được không, đi vào dùng cho ta xem, ta muốn thấy."
"Được."Bùi Củ bất ngờ đồng ý, khi hắn vừa dứt lời, phòng cưới này chẳng biết từ lúc nào đã bao bọc hắn, hắn cũng không biết từ khi nào đã xuất hiện trong phòng.
Mà hắn cũng ở thời khắc này đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp chế vô hình từ mọi hướng, hắn giống như bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc, từ thân thể đến linh hồn.
Mà trên mặt cô dâu kia thì xuất hiện nụ cười chân chính, đó là cảm giác vui vẻ khi con mồi rơi vào bẫy.
Nàng đứng lên, tháo khăn cô dâu đỏ trên đầu, đi về phía Bùi Củ, như muốn phủ khăn cô dâu lên đầu Bùi Củ.
Nhưng đúng vào lúc này, nàng lại đột nhiên cảm nhận được trên người Bùi Củ dâng lên một cỗ kiếm ý lăng lệ, nhìn thấy tay phải Bùi Củ chập ngón tay như kiếm, cắm vào trong tay trái, nghiêng người, đứng tấn, rút ra, kiếm chỉ vung lên, một vệt kiếm ý phá vỡ hư không trước mặt.
Hư không vốn kín không kẽ hở, dưới vệt kiếm ý này, thế mà phá vỡ, như thể vốn đã có một vết nứt vô hình, vừa vặn bị vệt kiếm ý này phá vỡ.
Mà khi nàng cảm nhận được cảnh tượng này, liền nhìn thấy Bùi Củ trước mắt đột nhiên nhảy lên, rõ ràng ở trước mắt, lại giống như thuận vết nứt hư không vô hình kia nhảy lên bầu trời, nhảy vào hư vô cao xa.
Sau đó đôi mắt nàng lại như nhìn thấy một đoàn kiếm quang xán lạn đâm xuống, mọi thứ đều như ảo ảnh, mà hư không dường như nhường đường cho vệt kiếm quang kia, trong hư không cũng xuất hiện vết nứt, kiếm quang theo vết nứt mà đâm xuống.
Kiếm quang đường hoàng đại khí, rực rỡ nhưng lại lộ ra một cỗ cô tịch vô biên, giống như không nhiễm phải bất kỳ cảm xúc nào.
Trong nháy mắt này, nàng lại có một tia si mê.
Nhưng cảm giác nguy hiểm đâm thẳng vào trong lòng kia, lại khiến nàng tỉnh táo, nàng định quăng khăn cô dâu trong tay lên, nhưng đạo kiếm quang kia cũng đã rơi xuống, tay nàng đột nhiên không có khí lực.
Cô dâu nguyên bản mỹ lệ quái dị không chân thực, ở trong nháy mắt này biến thành một đoàn hắc khí.
Nàng tản ra, một cỗ khí tức âm trầm quấn lên người Bùi Củ.
Bùi Củ thân hình biến ảo, kiếm chỉ không ngừng chém về phía hắc khí quấn tới hắn, hắc khí cuộn trào khi bị kiếm chỉ của hắn quét qua lập tức tan vỡ, nhưng vẫn quấn về phía Bùi Củ, mà Bùi Củ không ngừng vung kiếm chỉ.
Cuối cùng, đoàn hắc khí kia giống như mất đi hoạt tính, tán loạn ở đây.
Khi một người giết chết linh, linh kia sẽ quấn lên người đó, nó sẽ mang đến năng lực của mình, cũng sẽ mang đến năng lực tiêu cực.
Trong tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, hắn biết linh này có một loại năng lực tên là nhiếp hồn, nhưng đồng thời cũng sẽ mang đến nguyền rủa tiêu cực thích ăn trái tim, không ăn tim, cũng phải ăn thịt sống, nhưng thịt sống cũng chỉ có thể giảm bớt tạm thời, cuối cùng vẫn phải ăn trái tim mới có thể thực sự khiến tâm tình vui vẻ.
Cho nên, dù nhiếp hồn là năng lực rất cường đại, nhưng nếu có thể giữ tâm niệm kiên định, liền cũng có thể chống lại năng lực nhiếp hồn.
Cảnh tượng trước mắt Bùi Củ cũng dần tan biến, hắn phát hiện mình vẫn đứng đó.
Đám người Kim Phong Nguyệt, từng người đều đờ đẫn đứng đó.
Loại tình huống này, hắn cũng không tiện hỗ trợ, chỉ có thể đi gọi người bên ngoài vào, tiến hành nghi thức thông linh, tiến vào trong linh cảnh của bọn họ.
Lúc này bên ngoài đã rối loạn, vừa rồi từng người bọn họ đều đờ đẫn, người bên ngoài cũng thấy, nhưng lại không dám hành động lung tung, chỉ có thể đi cầu viện, mà sau khi Bùi Củ tự thoát khỏi linh cảnh, mọi người đều rất bất ngờ.
Trong thời gian chờ người cứu viện, Kim Phong Nguyệt đột nhiên tỉnh lại.
Hắn lập tức nói: "Đây là cạm bẫy của Kính tiên sinh."
"Ngươi gặp Kính tiên sinh rồi?" Bùi Củ gấp gáp hỏi.
"Chưa gặp, nhưng ta gặp được linh gương hắn nuôi."Kim Phong Nguyệt nói.
Bùi Củ cũng không biết Kính tiên sinh nuôi linh gương gì, nhưng nếu Kim Phong Nguyệt đã nói có, vậy chắc chắn là có.
"Hắn làm những chuyện này để làm gì?"Bùi Củ hỏi.
Kim Phong Nguyệt trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: "Hắn thông qua linh gương của hắn nói, muốn chúng ta hủy bỏ lệnh truy nã hắn, đồng thời muốn chúng ta không quản những sự kiện ‘soi gương’ này nữa, nói là sau một thời gian sẽ tự lắng xuống, nếu không, những người khác sẽ không trở về được."
Bùi Củ rất kinh ngạc, Kính tiên sinh này lại lớn mật như thế, thế mà uy hiếp nhân viên chính phủ.
Bất quá nghĩ lại, năm đó hắn cũng là ở dưới mí mắt nhân viên chính phủ dưới tiến vào thế giới thần miếu, nếu bàn về lớn mật, lá gan của hắn tuyệt đối là cực lớn.
Hơn nữa, lúc này còn không biết hắn ở đâu, căn bản là không bắt được hắn.
.
Bình luận truyện