Ngã Tại Quỷ Dị Đô Thị Đương Kiếm Hào
Chương 94 : Truyền tự năm đời
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 16:41 30-06-2025
.
Bùi Củ ngắm nhìn bốn phía, hắn nhìn thấy không ít học sinh đứng lên, lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hạ lão sư.
Nàng nhìn Bùi Củ, không kìm được hỏi: "Ngươi thực sự luyện thành tâm kiếm?"
Bùi Củ chỉ cười cười, hắn đương nhiên có thể cảm giác được vừa rồi mọi người không tin, khó trách trên đường đi Sư Nam Phong luôn là lạ, hắn cũng minh bạch, nàng hoài nghi mình bị quỷ quái chiếm thân.
Cho nên vừa rồi 'Tâm kiếm' của hắn cũng không nương tay.
Bất quá hắn cũng không thể nương tay, khi có 'Quỷ' xông vào cơ thể, chui thẳng vào trong lòng, cảm giác kia rất khó chịu, 'Tâm kiếm' của hắn phải ngưng tụ ý chí mãnh liệt của bản thân, giảm một phần thì ý không thành kiếm, cho nên khó mà nương tay.
Bùi Củ đứng lên, nói: "Nghe ý của Hạ lão sư, tâm kiếm này tựa hồ là thứ rất cao cấp, có lẽ kiếm của ta không phải, đây chẳng qua là kiếm giết quỷ sinh ra từ trong lòng ta mà thôi."
Lúc này, từ góc tối dựa vào tường có một người đột nhiên vỗ tay.
Tiếng vỗ tay vang lên, có một loại cảm giác chấn nhiếp không hiểu, khiến tâm trạng xao động của mọi người bị đè xuống.
Tựa như có gỗ gõ án đập mạnh xuống bàn, khiến tro bụi phía trên chấn động bay lên.
Tùy theo một giọng nói vang lên: "Nghĩ không ra, hôm nay thế mà thật sự nhìn thấy sát quỷ kiếm ý."
Bùi Củ quay đầu nhìn, chỉ thấy một một người hơi lùn, thân hình hơi mập, mặc áo sơmi caro vàng, nhét vào quần tây, trên tay đeo đồng hồ, đi giày da, đi ra từ bức tường gần rèm cửa sổ.
Hắn nhìn qua rất quê mùa, nhưng lại cho người ta cảm giác đáng tin.
"Mọi người sở dĩ không tin, là vì tâm kiếm khó tu khó thành, mọi người đều biết, trong lòng giấu một kiếm, tu được quỷ thần kinh, nhưng một kiếm này khó thành lại dễ tán, cho dù một sư phụ dạy mười đồ đệ, mười người cũng chưa chắc có một người luyện thành tâm kiếm."
"Huống chi là người không có truyền thừa, không có danh sư, không có tâm pháp, lại nói mình tu thành tâm kiếm, đương nhiên mọi người không tin."
Bùi Củ nhìn người này, hắn đương nhiên cảm nhận được pháp thuật ẩn chứa trong tiếng vỗ tay của đối phương, bất quá pháp thuật này đối với mình không có tổn thương gì.
"Ngươi không tin?" Bùi Củ đứng đó, lúc này trên người hắn đột nhiên hiển lộ ra một cỗ khí chất, hoàn toàn khác biệt với lúc mới vào, nghiêm nghị, lăng lệ.
Lúc mới vào, có lẽ vì hắn đến tìm kiếm trợ giúp, cho nên khí tức cả người phi thường thu liễm, mà trạng thái hiện tại thì không giống.
Trước đó là thu, hiện tại thì có chút mở ra.
"Ngươi gọi Bùi Củ?" Lão sư mập kia không trả lời Bùi Củ mà hỏi: "Vừa rồi nghe ngươi kể, ngươi nhắc đến Trảm Quỷ Kiếm Đường, vậy ngươi là người thừa kế đời này của Bùi Thị Trảm Quỷ Kiếm Đường?"
Bùi Củ nghe đối phương nói vậy, liền biết, đây là một người biết Bùi Thị Trảm Quỷ Kiếm Đường, chẳng biết tại sao, khi nghe đối phương biết Bùi Thị Trảm Quỷ Kiếm Đường, trong lòng hắn đúng là sinh ra thân cận kỳ lạ.
"Ngươi biết Bùi Thị Trảm Quỷ Kiếm Đường?"Bùi Củ hỏi.
"Hơn trăm năm trước, Bùi Phong Đức mang theo Sơn Quân Miếu đến La Sát Hải Thị, kết giao bằng hữu với An gia Hải Thị."
"Sau đó có con trai là Bùi Hải An, Hải An văn nhược, thích đọc sách, từng tham gia một đảng phái tiến bộ lúc đó, vì nước bôn ba, nhưng lại tráng niên mất sớm, để lại một con trai là Bùi Tiếp Dương, hậu nhân gọi là Tứ Gia, Tứ Gia mười tuổi mất cha sau sống nhờ nhà ngoại, nhưng tính tình hắn quái gở, khi ở nhà ông ngoại, lại luôn đeo giỏ sách của cha, trong giỏ sách chứa Sơn Quân Miếu, ra vào đều đeo, đi ngủ cũng ôm."
Nghe đến đây, Bùi Củ sửng sốt, bởi vì những chuyện này hắn không biết, hắn chưa từng nghe gia gia kể về thời thơ ấu của hắn.
Hắn chỉ biết cha của gia gia tráng niên mất sớm, lại bỏ qua việc gia gia đã lớn lên thế nào trong hoàn cảnh cha hắn mất sớm, còn có, hắn biết chân gia gia từng gãy khi mười bốn tuổi.
"Năm mười lăm tuổi, hắn rời nhà ông ngoại, mang theo Sơn Quân Miếu xông xáo giang hồ, khi trở về, lại mang về một đứa bé, tên là Bùi Húc, mà Bùi Húc từ nhỏ đã nổi danh về kiếm thuật."
"Ở Hải Thị, tham gia kiếm hội, trong đồng lứa không ai là đối thủ, sau cưới Đổng Vũ con gái của đạo nhân Tây Giang Đổng Thanh Thành làm vợ, nhưng do tính cách vợ chồng không hợp thường mâu thuẫn, sớm ly hôn, sau Bùi Húc bởi vì quỷ mị quấn thân mà chết, nghe nói trong thời gian bị quỷ mị quấn thân, thề muốn sáng tạo kiếm pháp có thể giết quỷ thần, chỉ là cuối cùng vì mất sớm mà không ai nhìn thấy, mà hiện tại xem ra, hắn đã sáng tạo ra, còn có hậu nhân tu thành, nếu hắn dưới suối vàng biết được, chắc chắn sẽ vui mừng."
Bùi Củ đứng đó không hề động, hắn phảng phất đi vào lịch sử gia tộc, trước kia hắn không cảm thấy Bùi gia mình có gì không tốt, hiện tại nghe người ta lấy góc độ người đứng xem kể lại, hắn đột nhiên cảm thấy vận mệnh người Bùi gia tựa hồ cũng rất long đong.
Mà những học sinh kia chỉ trong thời gian ngắn ngủi, sau khi nghe cố sự Bùi gia, ánh mắt nhìn về phía Bùi Củ không khỏi có chút thay đổi.
Phía bên kia, Sư Nam Phong cũng lần đầu biết về gia cảnh của Bùi Củ, mà từ lâu nàng đã vụng trộm dùng máy quay phim quay lại tất cả, bắt đầu quay từ khi Bùi Củ vào phòng học, ngồi xuống ghế giữa phòng học kể lại chuyện bản thân gặp quỷ.
"Bùi Húc dù mất sớm, nhưng cũng có một con, tên Củ, từ nhỏ do gia gia Bùi Tiếp Dương nuôi lớn, bởi vì Bùi Tiếp Dương thấy vận mệnh của cha, ông nội cùng con trai mình đều có số phận bi thảm, không ai kết thúc yên lành, cho nên từ nhỏ không muốn cháu mình có cùng số phận, vì vậy rất nhiều thứ không dạy, nhưng trong lòng lại không cam tâm truyền thừa của Bùi gia hoàn toàn thất truyền, rơi vào mâu thuẫn."
"Nhưng Bùi Củ từ nhỏ thiên phú kiếm thuật rất tốt, bởi vì không có người đối luyện cùng, cho nên từ nhỏ thích đánh nhau với người khác, đánh nhau lấy gậy kiếm thi triển kiếm chiêu, mãi cho đến năm mười lăm tuổi, gia gia trúng thuật gương, nửa người hóa tinh thể, thuốc thang vô phương cứu chữa, Bùi Củ mười lăm tuổi mang theo gia gia ngày giờ không nhiều rời đi Bùi Thị Trảm Quỷ Kiếm Đường, đi xa Tây Giang, nương tựa đạo quan của ông ngoại Đổng Thanh Thành."
"Năm năm sau trở về, mặc dù Bùi Thị Trảm Quỷ Kiếm Đường vẫn còn, nhưng Sơn Quân Miếu dẫn phát vận mệnh năm đời người lang bạt kỳ hồ kia, lại đã rơi vào trong bụi bậm của lịch sử."
Ánh sáng trong phòng học cũng không sáng, trước mặt mỗi một học sinh bốn phía đều đặt một ngọn nến, lúc này bọn họ đều lặng ngắt như tờ, đều đang nhìn Bùi Củ, nhìn thân hình thon dài, tóc dài buộc cao, đứng ở giữa phòng học, lại giống như bị cả thế giới vứt bỏ ở nơi đó.
Khí tức trên người hắn lại có một chút biến hóa, cũng có lẽ chỉ là hiện tại mọi người mới nhận ra, cảm giác cô tịch nồng đậm trên người hắn, đó là nụ cười của hắn không cách nào che giấu.
Bùi Củ cười, Hạ lão sư đứng ở bên cạnh nhìn rất rõ ràng, nàng nhìn thấy Bùi Củ cười, lại cảm thấy hắn giống như cố gắng biểu hiện ra.
"Cám ơn ngươi nói cho ta những chuyện này, trong này có một số việc ta cũng không biết, cảm ơn, không biết vị lão sư này có quan hệ gì với Bùi gia chúng ta?"Bùi Củ hỏi.
"Ta họ Minh, gọi Minh Hoa, vợ Hải An Công chính là con gái Minh gia, gia gia ngươi khi còn bé từng sống ở Minh gia rất nhiều năm, mười lăm tuổi mới rời đi, từ bối phận nói, ngươi phải gọi ta biểu thúc."
Vừa nghe thấy cách xưng hô này, các học sinh trong phòng học đều kinh ngạc, có người không kìm được mà thốt lên thành tiếng, bọn họ phát hiện có một số việc là có thể phong hồi lộ chuyển (chuyển biến bất ngờ) , vốn chỉ cảm thấy vận mệnh người Bùi gia bi thảm, đời đời đơn truyền, mỗi một lần đều suýt bị đứt đoạn truyền thừa, đến cuối cùng chỉ còn lại người trước mặt.
Dưới loại bi thương cô tịch này, lại đột nhiên xuất hiện tiết mục nhận thân, điều này khiến rất nhiều người cảm thấy kinh hỉ, tốt đẹp.
Để mọi người cảm thấy thế gian vẫn có ánh sáng chiếu vào bóng tối.
Ánh mắt mọi người rơi vào trên người Bùi Củ, có người lấy ra máy quay bắt đầu ghi lại khoảnh khắc này, nhưng lại nghe thấy Bùi Củ nói: "Xin lỗi, gia gia chưa từng nhắc đến Minh gia, ta không biết."
"A, Chưa từng nhắc đến sao?" Minh Hoa tựa hồ có chút bất ngờ, nhưng cũng không quá ngoài ý muốn.
"Có một khoảng thời gian, gia gia từng dặn dò một ít chuyện, những cái tên cùng chuyện hắn từng thua thiệt, đều nói với ta, hắn nói hắn đã già, không cách nào hồi báo, cho nên hi vọng ta có thể nhớ kỹ, tương lai thay thế lão nhân gia trả ân tình."
Bùi Củ vừa nói xong, liền có người nghĩ, điều này không đúng.
Gia gia hắn mười tuổi sống nhờ nhà ông ngoại, mười lăm tuổi rời đi, thời gian năm năm này đều ở nhà ông ngoại, việc này chẳng lẽ không tính là đại ân sao? Sao lại không nói với Bùi Củ?
"Minh Hoa lão sư cám ơn ngươi đã kể, gia gia có một thói quen, hắn không thích kể chuyện không vui phát sinh trên người hắn, hắn thường nói cừu hận không nên kéo dài đến đời sau, kết thúc ở đời mình là được... ."
"... Mặc dù ta không biết tại sao gia gia khi ở nhà ông ngoại, lại phải luôn đeo Sơn Quân Miếu, không biết tại sao đi ngủ cũng phải ôm nó, mặc dù không biết tại sao gia gia lại bị gãy một chân vào năm vào năm mười bốn tuổi, nhưng nếu gia gia đã lựa chọn không nhắc lại, vậy mọi thứ đều đã qua rồi!"
Nói đến đây, hắn quay người hướng Hạ lão sư nói: "Xin lỗi, Hạ lão sư, quấy rầy."
Nói xong lại nhìn về phía Sư Nam Phong, nói: "Sư quán trưởng, cho ngươi thêm phiền phức."
Nói xong, quay người rời khỏi phòng học.
Lúc này, mọi người mới kịp phản ứng ý trong lời Bùi Củ.
Trước đó mọi người không nghe ra điều gì bất thường từ trong lời kể, mãi đến khi nghe lời của Bùi Củ, lúc này mọi người mới nghĩ đến một loại khả năng khác, đó là một loại khả năng mà rất nhiều người trẻ không muốn nghĩ tới.
Bùi Củ ra phòng học, không có chờ Sư Nam Phong, mặc dù là Sư Nam Phong mang hắn đến, nhưng ra ngoài không cần người mang, cũng không muốn nàng tiễn.
Sau khi hắn rời đi, học sinh trong phòng học liền châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.
Hạ lão sư nhìn Minh Hoa lão sư, Tiểu Chính lão sư cũng nhìn Minh Hoa lão sư, trong lòng bọn họ kỳ thật cũng hiếu kì.
Vừa rồi nghe cố sự năm đời Bùi gia, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có đồng tình, theo bọn họ nghĩ, cố sự năm đời Bùi gia, cực giống cảnh ngộ mưa gió tập kích trăm năm qua của Long Tương Quốc, vận mệnh gia tộc như tương liên với quốc vận.
Chỉ là Long Tương Quốc đã vượt qua mưa gió, đã một lần nữa đứng vững bước chân, còn Bùi gia tựa hồ vẫn không có, vẫn chỉ có một chi dòng độc đinh, cô đơn chiếc bóng.
Có người nghĩ, giữa một thành phố rộng lớn, trong ngàn ngàn vạn vạn người, nếu không có một người thân quen, thì sẽ cô đơn tịch mịch biết chừng nào.
Minh Hoa nhìn ánh mắt của Hạ lão sư cùng Tiểu Chính lão sư, không khỏi thở dài một hơi, nói: "Sở dĩ Bùi Tiếp Dương được gọi là Tứ Gia, có người cho rằng vì hắn từng kết nghĩa với bốn người, hắn xếp thứ tư, cho nên được gọi là Tứ Gia, đây chỉ là lời hắn nói với bên ngoài mà thôi. Khi còn ở Minh gia, lúc hắn chỉ mới hơn mười tuổi, hắn liền từng nói..."
"Hắn nói, nam nhân Bùi gia đỉnh thiên lập địa, đều là đàn ông, đến hắn đã trải qua ba đời, nhất định sẽ có đời thứ tư, tuyệt sẽ không đoạn tuyệt, cho nên có người gọi đùa hắn là tứ đại (bốn đời), hắn liền nói có thể gọi hắn là Tứ Gia."
Trong lòng hắn còn có một số lời chưa nói, lúc ấy ở đó, rất nhiều người gọi hắn là "Tử gia", nói hắn sẽ đoản mệnh như cha cùng gia gia hắn, hắn thì luôn luôn phản bác, nói ta tuyệt đối sẽ sống rất lâu, tuyệt sẽ không chết.
Sau đó, hắn quả nhiên sống rất lâu.
Hạ lão sư cùng Tiểu Chính lão sư nghe đến đây, có thể tưởng tượng một đứa trẻ hơn mười tuổi có thể nói những lời như vậy, chắc chắn đã chịu kích thích gì đó, nói như vậy, chắc chắn sẽ khiến người khác không thích.
"Các ngươi không hiểu tính của Tứ Gia, Minh gia chúng ta là hiểu rất rõ, mặc dù sau này sau khi đi chu du bên ngoài trở về, tính cách có vẻ đã thay đổi, nhưng những gì thuộc về bản chất thì không bao giờ thay đổi được, ..."
"Hắn người này, có ân phải đền, có thù tất báo..."
"Hắn làm việc, thích tự mình gánh vác, không muốn mang đến phiền phức cho người khác, cho nên hắn là một người tâm cơ thâm trầm, mưu rồi mới động."
Hạ lão sư cùng Tiểu Chính lão sư có thể nghĩ đến, một người mười tuổi mất cha, nhất định trưởng thành sớm, sớm biết tương lai cả gia tộc sẽ do chính mình gánh vác, một mình trưởng thành, như vậy tính cách của hắn trở nên thâm trầm cũng rất bình thường.
Bởi vì hắn không có chỗ dựa, làm việc không thể thương lượng với ai, chỉ có thể tự mình âm thầm suy nghĩ cùng mưu tính trong lòng.
Minh Hoa nghĩ đến một sự kiện, nhìn một chút Tiểu Chính lão sư cùng Hạ lão sư trước mặt, lại nuốt xuống bụng.
Minh gia đối với người Bùi gia, có người xem như người xa lạ, có người thì coi người Bùi gia là bạch nhãn lang (kẻ vong ân bội nghĩa), còn những ai hiểu rõ chuyện năm xưa thì lại mang trong lòng tâm tình phức tạp.
Chí ít, trong lòng Minh Hoa cho rằng, cái chết của cục trưởng Tịnh Linh Cục đời trước, nhất định có liên quan lớn đến Bùi Tứ Gia.
Mâu thuẫn giữa Bùi Húc cùng Hoàng Đế, gián tiếp khiến Bùi Húc liều lĩnh, để hắn mạo hiểm, dẫn đến cái chết.
Hắn biết, mục đích Bùi Tứ Gia không nguyện ý kéo dài cừu hận, là nhất định phải tự tay báo thù.
Hơn nữa hắn còn biết, năm đó Bùi Húc cũng là một ngôi sao sáng chói trong đám hậu bối, một lần gặp mặt, một bữa tiệc rượu, hai người so tài tại chỗ, kết thúc bằng việc Bùi Húc thua trước mặt mọi người.
Những người có mặt trong buổi tiệc rượu năm đó đều không muốn nói nhiều về quá trình hai người xảy ra mâu thuẫn, nhưng Minh Hoa lại cảm thấy, đó là một cái bẫy.
Một cái bẫy nhằm vào Bùi Húc.
Cây cao hơn rừng, gió tất thổi bật rễ.
Mà cơn gió thổi ngã Bùi Húc là Hoàng Đế lúc ấy cùng là hậu khởi chi tú (một ngôi sao đang lên), cũng có thể là một đoàn thể nào đó.
Minh Hoa thở dài một tiếng, hắn muốn nhắc nhở Bùi Củ một chút, đối với Bùi gia, hắn có tình cảm rất phức tạp, hoặc là nói một chi nhà hắn ôm đồng tình cực lớn đối với vị tiểu thư Minh gia gả cho Bùi Hải An năm đó.
Hắn muốn nhắc nhở Bùi Củ chính là, cái chết của Hoàng Đế nhìn như đã qua, nhưng theo hắn trở về, việc này chắc chắn sẽ nổi sóng gió.
Nhất định sẽ có người đến lấy mạng hắn.
Nhưng trường hợp này lại không thích hợp nói.
Bùi Củ ngẩng đầu nhìn mặt trời, thời tiết đang từ từ trở nên lạnh, mặt trời dù chói chang, nhưng không còn nóng bỏng như trước.
Hắn kéo mũ áo lên đầu, rồi tay đút túi áo, khẽ cúi đầu, từng bước rời khỏi trường.
Vừa rồi ở đó, nghe người khác kể về Bùi gia, trong lòng hắn sinh ra rất nhiều cảm thán, không khỏi nhớ lại mấy lời ông nội từng nói.
"Chúng ta cô độc đến thế gian này, dần dần sẽ gặp rất nhiều người, có thể sẽ kết làm bạn bè, hoặc kết làm người yêu, thậm chí ân oán dây dưa, nhưng rồi tất cả sẽ dần mất đi, cuối cùng, cũng sẽ cô độc rời khỏi thế giới này."
"Cho nên, cô độc một chút cũng không có gì không tốt, chí ít sớm thích ứng với tương lai."
.
Bình luận truyện