Bị Oan Vào Tù Chịu An, Một Ngày Gây An Mười Tám Lần

Chương 31 : Vụ ám sát kín đáo hơn

Người đăng: hoasctn1

Ngày đăng: 10:12 20-10-2025

.
Chương 31 — Vụ ám sát kín đáo hơn “A khu camera số 37, model ‘HIKVISION DS-2CD3T87’, góc rộng.” “Mỗi bảy giây có một khung hình bị nhảy nhẹ, rất khó nhận thấy, góc phải dưới tồn tại vùng mù cố định chiếm khoảng 3%.” “Chốt tuần tra khu C, bảo vệ khoảng bốn mươi tuổi.” “Mỗi mười lăm phút sẽ cúi xuống xem video ngắn trong ba phút, tuyến tuần tra cố định, chưa từng thay đổi.” “Hành lang thoát hiểm nối tầng B1 và B2, vỏ cảm biến khói phía trên bị lỏng, là góc chết tuyệt đối của camera.” Những thông tin ấy tụ lại trong ý thức của cô, tự động hình thành một bản đồ an ninh ba chiều, đánh dấu đầy đủ mọi kẽ hở. Một giờ sau, khu vực làm việc của Thủy Lưu được chuyển từ tầng hầm lên tòa nhà số 18 — nơi Lưu Phi đang ở. Cô phụ trách dọn dẹp khu vực công cộng từ tầng 15 đến tầng 20. Cửa thang máy mở ra, hành lang trải thảm cao cấp, trong không khí phảng phất mùi hương tinh tế, khác hẳn sự ẩm thấp và ngột ngạt của tầng hầm. Thủy Lưu dùng máy hút bụi làm sạch từng tấc thảm, động tác nhẹ nhàng, gần như không phát ra tiếng. Khi làm đến tầng 18, cô cố ý dừng lại lâu hơn trước cửa phòng 1801 — nơi Lưu Phi ở. Cô nhận ra camera giám sát hướng về phía thang máy, nhưng do góc lắp đặt, chiếc thùng rác đặt trước cửa phòng lại nằm ở vị trí hơi lệch, khiến bên trong không thể nhìn rõ vật gì bị bỏ đi. Cô thay túi rác, động tác tự nhiên, bình thản. Trong lúc rút túi ra, đầu ngón tay cô chạm vào một vật cứng — là hộp giấy. Cô không mở ra xem ngay mà thắt miệng túi, bỏ vào thùng rác lớn trên xe đẩy, hòa lẫn với rác của các tầng khác. Toàn bộ quá trình tự nhiên đến mức không khiến ai chú ý. Làm xong, cô không rời đi mà tiếp tục đẩy xe dọc hành lang, dọn dẹp các góc khuất khác. Khi đi ngang một bức tường, cô cảm nhận được luồng khí rất nhẹ phả ra, cô lặng lẽ dùng mu bàn tay cảm nhận kỹ, phát hiện luồng khí lọt qua khe hở cực nhỏ giữa tường và chân tường. Cô cúi xuống, giả vờ lau chùi chân tường, nhẹ nhàng gõ lên tấm ván, tiếng vang rỗng vọng lại. Tòa nhà này, trong quá trình thiết kế, có rất nhiều đường kỹ thuật để đặt ống dây, sau đó trong quá trình cải tạo, phần lớn đã bị bịt kín. Nhưng nơi này, chính là một trong những đường nối còn sót lại, thông suốt giữa các tầng, thậm chí kéo dài tới hệ thống thông gió trên mái và ống kỹ thuật dưới tầng hầm — một tuyến xâm nhập và rút lui hoàn hảo. Đêm khuya, công việc của cô cũng sắp kết thúc. Thủy Lưu đẩy xe trở lại tầng hầm, gom toàn bộ rác đem xử lý. Ở một góc khuất không có camera, cô mở túi rác từ phòng 1801, rút ra một hộp thuốc. “Coenzyme Q10 viên nang mềm,” phía dưới là dòng chữ nhỏ: “Cải thiện chuyển hóa năng lượng cơ tim, giảm cảm giác tức ngực, hồi hộp.” Một tia sáng lóe lên trong ý thức kết nối giữa Lâm Mặc và Thủy Lưu, phát hiện này khiến kế hoạch ám sát ban đầu lập tức rẽ sang hướng kín đáo hơn. Đúng lúc ấy, từ xa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Một anh chàng giao đồ ăn mặc đồng phục “Ngự Thiện Phòng” — nhà hàng tư gia nổi tiếng — xách hộp giữ nhiệt bước vào thang máy. Ánh mắt Thủy Lưu dừng trên bộ đồng phục và chiếc hộp trong tay anh ta nửa giây. Giờ là 11 giờ 30 đêm. Theo tài liệu Mộc Thạch để lại, cuộc sống của Lưu Phi rất hỗn loạn, chỉ có một thói quen không bao giờ thay đổi — mỗi đêm hắn đều đặt đồ ăn khuya từ nhà hàng đắt đỏ nhất Long Thành này. Đến đây, tất cả mảnh ghép đã hoàn chỉnh. Một kế hoạch ám sát hoàn hảo hình thành trong đầu cô. —— Trại giam Hắc Thạch, buồng giam 2203. Lâm Mặc nằm trên giường gỗ cứng, mắt khép hờ. Góc nhìn của Thủy Lưu truyền về não hắn như một đoạn phát sóng trực tiếp độ nét cao, mọi chi tiết trong khu “Giang Cảnh Hoa Đình” hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Sự chuyên nghiệp của cô vượt xa dự đoán của hắn. Cô không mang nét lạnh lùng bạo liệt như Mộc Thạch, mà giống một cỗ máy tinh vi — lạnh, chính xác, hiệu quả, từng bước đều nhắm thẳng vào mục tiêu. Cô chính là công cụ hoàn hảo được sinh ra cho “đầu độc.” “Tốt,” ý niệm của Lâm Mặc vang lên trong đầu, “thi hành.” —— Ngày hôm sau, ở vùng ngoại ô phía tây Long Thành, có một khu chợ hóa chất cũ kỹ sắp bị dỡ bỏ. Không khí nơi này lúc nào cũng nồng nặc mùi hóa chất cay xè. Thủy Lưu xuất hiện, thay bộ đồng phục lao công, khoác lên mình lớp áo vải cũ dính bùn, tóc búi cao cẩu thả, trên mặt mang vẻ mệt mỏi và nhút nhát như một người phụ nữ nông thôn mới vào thành phố. Cô bước vào một cửa tiệm nhỏ nhất trong dãy, chủ tiệm là ông lão mập, nửa tỉnh nửa mê. “Bác ơi, cháu... cháu muốn mua thuốc trừ sâu,” Thủy Lưu nói bằng giọng phổ thông pha nặng âm sắc quê, có chút rụt rè, “vườn rau nhà cháu sâu nhiều lắm, thuốc thường không hiệu quả.” Ông chủ uể oải chỉ tay vào mấy lọ bụi phủ trên kệ. Thủy Lưu bước lại, cầm lên xem nhãn mác, rồi lắc đầu: “Cái này hình như không được, cháu nghe người trong làng nói phải tự pha thì mới mạnh, phải loại... đốt ruột sâu mới chết cơ.” Cô vừa nói vừa dùng bàn tay thô ráp mô tả, trông chẳng khác gì một người phụ nữ ít học tin vào “thuốc dân gian”. Qua chuỗi câu hỏi tưởng chừng ngẫu nhiên, cô mua được vài loại hóa chất: Kali nitrat — nguyên liệu phổ biến trong phân bón, bột lưu huỳnh — dùng điều chỉnh độ pH đất, glycerin — chất giữ ẩm thường gặp. Từng món tách riêng thì chẳng có gì đáng ngờ, cửa hàng nào cũng bán, không ai đề phòng; nhưng khi phối hợp theo tỷ lệ và trình tự nhất định, qua một loạt phản ứng hóa học phức tạp, chúng sẽ sinh ra một loại độc chất kinh khủng. Sau khi trả tiền, Thủy Lưu xách mấy túi nhựa nhỏ, hòa vào dòng người đông đúc của khu chợ rồi biến mất. Buổi chiều hôm đó, trong căn phòng trọ tồi tàn, rèm kéo kín, không một tia sáng lọt vào. Cô đeo găng tay, phủ khăn ướt lên mặt, thao tác cẩn trọng như một nhà hóa học đang tiến hành thí nghiệm đỉnh cao. Không có cốc đong hay ống nghiệm chuyên dụng, cô dùng cốc thủy tinh và lọ đồ hộp mua từ chợ thay thế. Không có thiết bị gia nhiệt tinh vi, cô dùng đèn cồn và khung dây sắt để điều nhiệt. Phòng thí nghiệm tạm bợ, nhưng động tác của cô chính xác đến từng miligam. Mỗi loại hóa chất đều được cô xử lý qua các bước tinh lọc, phản ứng, chiết tách, kết tinh — từng công đoạn đều không sai sót.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang