Cẩu Tại Sơ Thánh Ma Môn Đương Nhân Tài

Chương 990 : Đệ Lục Long Quân

Người đăng: llyn142

Ngày đăng: 11:42 15-10-2025

.
Chương 992: Đệ Lục Long Quân “Ai đang quan sát Mục Trường Sinh?” Lữ Dương nhíu mày. Theo kinh nghiệm mấy đời, phản ứng đầu tiên trong đầu hắn là Thiên Công nhưng chỉ thoáng nghĩ, hắn liền lắc đầu phủ định. “Không đúng… Thiên Công là si ngu.” “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Dù có xem trọng Mục Trường Sinh đến đâu, hắn cũng chẳng hạ mình chú mục tới mức này.” Không phải Thiên Công đang quan trắc mà có kẻ đang mượn hai mắt Thiên Công để quan sát Mục Trường Sinh! Ý niệm lóe lên, trên mặt Lữ Dương hiện nét tò mò. Hắn sờ cằm, khẽ cười lạnh: “Ta biết ngay, Mục Trường Sinh còn giấu bí mật.” “Bằng không, Thánh Tông tổ sư gia sao phải tự mình ra tay, đem hồn phách hắn ném vào luyện pháp bí cảnh mà canh giữ? Một tên Trúc Cơ nho nhỏ, làm gì đáng để bậc Đạo Chủ như hắn động thủ?” “Thậm chí đãi ngộ… giống hệt ta.” Mang theo nghi hoặc ấy, Lữ Dương vận niệm, phóng tầm mắt qua hải ngoại Tiên Minh, nhìn thẳng vào Mục Trường Sinh đang ngủ say trong Đạo Nghiệt. Thiên phú màu rực rỡ – Kịch Ngoại Quan Trắc Giả. Thế giới trong mắt hắn lập tức biến đổi. Lấy Mục Trường Sinh làm trung tâm, vô số luồng khí vận hiện ra, đan xen rực rỡ: đen, xanh, tím, trắng, đỏ... tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau. “Đây là… khí số.” Trong lòng hắn dâng lên một tia minh ngộ. Hắc khí là tử vong. Thanh khí là phú quý. Tử khí là quyền vị. Bạch khí thường vô sự. Hồng khí là sát cơ. Vô số quang sắc đan xen, quấn quanh Mục Trường Sinh như tấm lưới định mệnh. Trong trạng thái Quan Trắc Giả, Lữ Dương cảm thấy mình có thể thay đổi đôi chút những dòng khí ấy tốt hay xấu, đều do hắn định. Song quyền năng ấy chỉ hữu hiệu với người trong “kịch”, tức Mục Trường Sinh. Ngoài ra, hắn còn có thể thiết lập cho đối phương một “tên vở kịch”, một lần định xong, Mục Trường Sinh sẽ hành động theo quỹ đạo đó. “Có điểm giống như… định số.” Hắn cười nhạt. “Cũng đúng, cái thiên phú này vốn từ đời Ngang Tiêu chứng Minh Phủ mà ra.” “Mà Ngang Tiêu… lại chính là kẻ bị định số giết chết.” Thánh Tông Chân Quân, cái lão quỷ tà ác ấy, chết dưới chính thứ mà hắn tưởng mình điều khiển. Cũng chẳng lạ bị định số giết, thì con cháu thiên phú cũng nhiễm hơi hướm định số thôi. “Với ta thì lại là chuyện tốt.” Thông qua tên vở kịch, hắn có thể nhìn thấy khe hở của chân chính định số. “Nhưng tên vở kịch không vạn năng. Biển ánh sáng có biến số, vở kịch cũng vậy.” “Người trong kịch vẫn có một chút hi vọng thoát ra. Mà nếu hắn thật sự thoát được Kịch Ngoại Quan Trắc Giả của ta sẽ chịu phản chấn, trăm năm không thể dùng lại.” “Hạn chế lớn như thế… Định số của Thánh Tông tổ sư gia năm đó e rằng cũng không nhỏ.” Trên đời không có huyền diệu nào vô địch. Người mới là then chốt. Bất cứ thần thông nào, dù cao sâu tới đâu, đều có sơ hở. Khác nhau chỉ ở người dùng có nhìn thấy và tận dụng được hay không. “Vẻn vẹn định số, chưa chắc mạnh hơn khí số hay mệnh số. Nhưng Thánh Tông tổ sư gia mạnh hơn Kiếm Các và Đạo Đình một cấp, nên hắn cười cuối cùng.” “Phi Tuyết Chân Quân chính là minh chứng kẻ mạnh mới có tư cách định vận người khác.” Thu lại suy nghĩ, hắn nhìn sâu vào Mục Trường Sinh. “Được rồi, để xem ngươi giấu gì trong mình.” Tên vở kịch được thiết lập: “Ngoài ý muốn tỉnh lại, gặp Lão Long Quân, tiết lộ bí mật Dưỡng Sinh Chủ, đổi lấy cơ hội thoát khốn.” Chấn động nổ tung. Trước mắt Lữ Dương, những luồng khí quanh Mục Trường Sinh bắt đầu xoay chuyển. Hồng khí và hắc khí tượng trưng sát cơ cùng tử vong dần tan biến. Thanh khí của phú quý tràn lên. Đặc biệt, tử khí của quyền vị từ một tia nhỏ đột nhiên hóa thành cuộn sóng, lan khắp bốn phương. “Ồ?” Mục Trường Sinh — tỉnh lại. Không có Vạn Linh Phiên kích thích, hắn vẫn mở mắt. Trong Đạo Nghiệt, ý thức hắn dần khôi phục. Một tia bất an dâng lên: “Không xong… Vạn Linh Phiên chưa đến, ta lại tỉnh trước! Nếu kéo dài, linh thể sẽ bị đạo nghiệt ăn mòn, đến lúc đó ‘Không Có Trời’ kế hoạch coi như tan nát!” Nhưng hắn không biết, khói đen cùng hồng khí quanh mình đã biến mất. Nếu thấy được, hắn ắt sẽ hiểu hôm nay hữu kinh vô hiểm. “Làm sao bây giờ…” Dưới tầm nhìn của Lữ Dương, hắn thấy rõ: tử khí quanh Mục Trường Sinh tự động khuếch tán, kéo theo nhân quả khí vận đổi chiều. Đó là khí số dẫn mệnh dữ hóa lành, đến đường cùng, liền xoay chuyển để tìm ra lối thoát. “Ngũ đại thiên số… quả nhiên tương sinh tương khắc thâm sâu như vậy.” “Đặc biệt là khí số và mệnh số, gắn bó chẳng rời. Khó trách Kiếm Các cùng Đạo Đình quan hệ mật thiết, Thiên Đạo lại dùng hai nhà ấy làm nền.” Càng xem, hắn càng hứng thú. Bỗng, trong dòng tử khí dao động, hắn thấy trên người Mục Trường Sinh, Trường Lưu Thủy bỗng sáng tối bất định, như có vật đang sinh biến. “Trường Lưu Thủy…” Đó là một chính quả đặc thù. Lão Long Quân tinh thông mọi thủy hành, nhưng riêng Trường Lưu Thủy hắn không chấp chưởng. Chân Long nhất tộc từng có năm vị Long Quân, thế mà Thủy hành chính quả lại có sáu. Năm đó, Trường Lưu Thủy không có người chấp chính! Lữ Dương vận khởi Âm Dương Giám Thần Đạo Quả, khẽ mở con mắt khác để soi thấu tầng sâu Trường Lưu Thủy. Một lát sau, hắn nhìn thấy: Một pháp nghi! Ẩn sâu trong Trường Lưu Thủy, đến nay vẫn hoàn hảo, chỉ vì một bộ phận then chốt bị khuyết tổn mà ngừng vận hành. “Ta hiểu rồi…” Hắn bật thốt, ánh mắt sáng rực: “Đây là một thai nghén pháp nghi, có thể từ trong Trường Lưu Thủy thai sinh ra một chân long mới!” “Thứ sáu Long Quân!” Năm đó Long tộc vốn nên có vị thứ sáu Long Quân, nhưng khi pháp nghi còn chưa kịp hoàn tất, Tổ Long đã gặp nạn, bị Thánh Tông tổ sư gia trấn áp thai nghén bị gián đoạn. Mà Mục Trường Sinh… “Hắn chính là kẻ được chọn để bổ khuyết vị trí trống ấy.” Nếu pháp nghi vận hành bình thường, Mục Trường Sinh hẳn đã trở thành tân sinh thứ sáu Long Quân. Nhưng hắn thất bại. “Vì sao?” Lữ Dương khẽ nheo mắt, rồi đột nhiên hiểu ra. “Bởi vì… hắn không có hồn phách!” “Mục Trường Sinh, hồn phách đã bị Thánh Tông tổ sư gia cướp đi!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang