Cẩu Tại Sơ Thánh Ma Môn Đương Nhân Tài

Chương 991 : Thế nào, vị đại nhân muốn hại ta?

Người đăng: llyn142

Ngày đăng: 11:58 15-10-2025

.
Chương 993: Thế nào, vị đại nhân muốn hại ta? Thánh Tông tổ sư gia… thật đúng là đen đến tận xương tủy. Giờ khắc này, Lữ Dương đã nhìn thấu toàn bộ bố cục quanh thân Mục Trường Sinh, rõ ràng đến mức chính Mục Trường Sinh cũng không thể hiểu nổi chính mình. Dù sao, Mục Trường Sinh bất quá chỉ là hạ tu, kế hoạch “Không Có Trời” của hắn dù có kinh diễm đến đâu, vẫn chỉ là giới hạn trong tầm nhìn của người phàm tu. Còn tầng sâu hơn hắn không thấy được, cũng chẳng hiểu nổi. “Trong kế hoạch của Mục Trường Sinh, việc hồn phách chuyển thế vốn không sai.” “Hắn đã chết, nên muốn mượn Trường Lưu Thủy để dưỡng thành Không Có Trời, phong cấm thiên hạ Chân Quân, rồi chuyển thế chứng Kim đăng vị, tìm cơ hội mới hợp lý.” “Nhưng đó chỉ là góc nhìn của Trúc Cơ.” Đặt lên tầm mắt cao hơn vượt qua Chân Quân, đứng ở Đại Chân Quân Lữ Dương thấy rõ, trên người hắn vẫn còn một tầng bố cục khác, sâu hơn, độc hơn: “Trường Lưu Thủy nội pháp nghi.” Trong bố cục ấy, dưới tay kẻ giật dây, hồn phách của Mục Trường Sinh vốn không nên chuyển thế. Hắn lẽ ra phải ngủ yên trong Trường Lưu Thủy bên trong yên lặng phát dục. Tới khi “Không Có Trời” xuất thế, Mục Trường Sinh cũng sẽ đồng thời chứng Trường Lưu Thủy, trở thành thứ sáu Long Quân, ngồi vững ngôi vị đệ nhất thiên hạ, phong cấm Chân Quân toàn thiên giới tạo nên một thời đại hoàn mỹ không ai ngăn cản nổi. “Đây mới là mục đích thật sự của người giật dây.” Ai là kẻ ấy? Lữ Dương không nói ra, nhưng trong lòng hắn đã có đáp án: “Chính là kẻ trước đó mượn mắt Thiên Công để quan trắc Mục Trường Sinh.” Là ai, tạm thời không quan trọng. Chỉ biết rằng khi Thánh Tông tổ sư gia tự mình xuất thủ, cướp đoạt hồn phách Mục Trường Sinh, phá hủy pháp nghi, thì rõ ràng: “Cái bố cục này quan trọng đến mức khiến lão cũng phải ra tay.” “Ai có thể bày nổi cục như vậy?” Nếu không phải là Đạo Chủ — thì cũng phải là tồn tại sánh ngang Đạo Chủ. Ngay cả Thích Ca cũng chỉ có thể động tay vào nhân quả lưới lớn; mức này còn quá nông. “Đại Chân Quân sao?” Lữ Dương chậm rãi tính toán nhân quả, từng đường suy diễn trong đầu xoay chuyển. Một lát sau, hắn bừng tỉnh: “Ban đầu Đan Đỉnh phong chủ!” Ngẫm lại toàn bộ manh mối: Chỉ có ban đầu Đan Đỉnh phong chủ hội đủ điều kiện hắn có liên hệ với Thiên Công, từng bàn chuyện luyện đan với Lão Long Quân, và khả năng vẫn chưa chết! “Nếu như hắn còn sống có khi nào hắn vẫn đang luyện Nguyên Anh đan?” “Hắn có thành công không? Có thể chỉ cần ăn vào là thành Đạo Chủ?” Nghĩ đến đây, Lữ Dương tim đập thình thịch, thần niệm rối loạn. Nhưng rất nhanh, hắn lại bình tĩnh trở lại: “Không đúng. Mục Trường Sinh bị đoạt hồn đã là năm ngàn năm trước.” “Nếu ban đầu Đan Đỉnh phong chủ còn sống, há lại im hơi lặng tiếng đến giờ?” “Cùng lắm, hắn chỉ để lại một tay sắp xếp sau khi chết. Dù còn tồn tại, e cũng đã ở vào trạng thái vô pháp can dự ngoại giới.” “Có thú vị…” Lữ Dương khẽ cười, mắt lóe tinh quang. “Chẳng lẽ thứ sáu Long Quân xuất thế có thể ảnh hưởng tới phong ấn của Tổ Long?” “Nếu vậy, thì mục tiêu thật sự của Đan Đỉnh phong chủ là gì?” Đương nhiên, quan trọng hơn cả: “Thánh Tông tổ sư gia không muốn chuyện này xảy ra.” “Vậy thì càng phải giúp hắn ‘phát sinh’ một chút rồi.” Lữ Dương cười khẽ, trong mắt ẩn tia xảo trá: “Lão không thích thì ta càng phải cho lão thấy.” Niệm vừa dứt, hắn kết pháp quyết. Kịch Ngoại Quan Trắc Giả vận chuyển toàn lực. Khí số Mục Trường Sinh vốn chỉ có một luồng tử khí, giờ đây được hắn ép tăng vọt, hóa thành một đạo rõ rệt, khí vận đảo loạn, nhân quả chấn động. Với thân là Đại Chân Quân, hắn có thể ép tăng khí vận của Trúc Cơ tới cực hạn dù chỉ từ “một tia” thành “một đạo”, nhưng đối với nhân quả mà nói, chấn động ấy đủ thay đổi cả thiên mệnh. “Ầm—!” Một tiếng rền vang từ sâu trong Trường Lưu Thủy truyền ra. Pháp nghi vốn đình trệ lại bắt đầu vận hành! Một cơ chế xưa cũ, đáng ra vĩnh viễn ngủ yên, giờ bị hắn cưỡng ép khởi động. “Long Quân thai nghén pháp nghi, vốn cần hồn phách làm căn cơ.” “Giờ tuy không có hồn phách, nhưng Mục Trường Sinh vẫn còn một đạo Kim Tính!” “Kim Tính là tinh túy của hồn phách — lấy đó thay thế, cũng hợp lý.” Đây vốn là điều không thể, nhưng vạn sự vạn vật đều có một chút hi vọng sống. Khi khí vận bị hắn ép đảo, nhân quả liền méo mó, khiến biến số được sinh ra! “Sẽ tới sao?” Lữ Dương trốn vào Dưỡng Sinh Chủ, nín hơi quan sát. Nếu Long Quân pháp nghi thật sự vận hành, thì kẻ từng tự tay ngăn cản Thánh Tông tổ sư gia, liệu có lại ra tay, để dập tắt triệt để chăng? Hắn chờ đợi. Nhưng biển trời vẫn lặng. Pháp nghi vận hành trơn tru. “À, đúng rồi…” Hắn vỗ đầu chợt hiểu. “Thần Thổ đã bị nghịch chuyển.” “Nhâm Thìn Quý Tỵ chính là Trường Lưu Thủy đã bị Ngang Tiêu đảo Âm Dương thuộc tính từ năm ngàn năm trước!” “Do Ngang Tiêu, nên pháp nghi vốn đã có vấn đề. Dù có thai nghén ra Chân Long, cũng không thể chấp chưởng Trường Lưu Thủy cùng lắm sinh ra kẻ bình phàm.” “Không hổ là lão tổ sư gia, ra tay một lần, năm ngàn năm sau vẫn sạch sẽ đầu đuôi!” Không để lối thoát trừ cỏ tận gốc. Lữ Dương thở dài, nhưng rồi nhếch môi: “Dù sao cũng chỉ định mồi, mục tiêu chính vẫn là Lão Long Quân.” “Pháp nghi dù không sinh Chân Long, nhưng thứ thai nghén ra vẫn là Long Quân cấp. Cùng hàng với Lão Long Quân hắn làm sao có thể không cảm ứng?” “Nếu đã cảm ứng tất nhiên phải đến xem. Dù sao có thể là ‘em ruột’ của hắn mà.” Hải ngoại — Tứ Hải Môn Long Cung, chỗ sâu nhất. Một đôi long nhãn to như sơn lĩnh mở ra giữa đáy biển tối. Ánh sáng chiếu rọi cả cung điện sâu thẳm, nhưng trong đó không có bá khí của Chân Long, mà chỉ là sợ hãi. “Trường Lưu Thủy khôi phục vận hành?” “Thứ sáu Long Quân đang thai nghén? Không thể nào! Không có hồn phách, sao có thể phát sinh loại việc này? Đây là… có Đạo Chủ nhúng tay!” Toàn thân Lão Long Quân run rẩy, vảy dựng đứng. Nếu ở hoàng kim thời đại, nghe tin có thứ sáu Long Quân, hắn hẳn sẽ mừng rỡ, mở đại yến chào đón huynh đệ mới. Nhưng nay — thời đại đã khác. Thời đại “Tổ Long” sớm hóa tro bụi. Trong kỷ nguyên “Sơ Thánh”, không còn chỗ cho thứ sáu Long Quân. “Ta đã sớm chuyển tu Động Thiên pháp, chặt đứt liên hệ với Tổ Long mới giữ được mạng.” “Nếu thứ sáu Long Quân thức tỉnh, hắn chắc chắn có liên hệ với Tổ Long. Đến lúc ấy Tổ Long có thể mượn hắn mà ve sầu thoát xác, trốn khỏi phong ấn!” Ý nghĩ ấy khiến Lão Long Quân lạnh toát người. Khi cảm ứng được phương vị biến động ngay tại hải ngoại, hắn càng run hơn. “Ta có nên đi không?” Đi sẽ bị nghi ngờ là chủ mưu sau màn. Không đi lại giống như có tật giật mình. Cả hai đều chết. Sau một hồi giằng co, hắn nghiến răng: “Phải đi. Ít nhất còn có thể tự chứng trong sạch, bằng không bùn đất rơi vào quần, không phải cứt cũng là phân.” Nhưng ngay trước khi rời chỗ, hắn bỗng dừng lại. Một ý nghĩ lạnh buốt xẹt qua đầu. “Không đúng…” “Thứ sáu Long Quân thật có thể xuất thế sao?” “Trên trời còn có vị đại nhân kia đang nhìn làm sao để chuyện ấy phát sinh được?” “Đã vậy, vì sao còn muốn khôi phục pháp nghi này?” “Tốn công vô ích để làm gì?” Chỉ có một khả năng “Trừ phi…” Lão Long Quân rùng mình. “Mục tiêu ngay từ đầu không phải thứ sáu Long Quân…” “Mà là ta!” “Không ổn rồi!” “Thế nào, vị đại nhân muốn hại ta!?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang