Cẩu Tại Sơ Thánh Ma Môn Đương Nhân Tài
Chương 992 : Nhường ta nhìn ngươi cực hạn!
Người đăng: llyn142
Ngày đăng: 12:12 15-10-2025
.
Chương 994: Nhường ta nhìn ngươi cực hạn!
Màu vàng kim mắt rồng lúc sáng lúc tối, qua đi hoang mang ban đầu, lại dâng lên một tầng mờ mịt và trầm ngâm sâu hơn.
Thân là kẻ từng cẩu thả sống sót từ thời siêu cổ đại đến nay, Lão Long Quân nào còn có cái gì gọi là “may mắn tâm lý”.
Trải qua mấy vạn năm sinh tồn, hắn đã thuộc nằm lòng một đạo lý
“Hễ có chuyện buộc ta phải rời khỏi chỗ ẩn nấp, chắc chắn phía sau có người đặt bẫy.”
Nhưng vấn đề là
“Vì sao lại tính ta?”
“Ta gần đây có làm gì đâu”
Hắn cau mày nghĩ.
Gần nhất cũng chỉ mới chuẩn bị kế hoạch điều Thiên Cầu cầu Thiên Hà Thủy, còn chưa kịp động thủ.
“Chẳng lẽ là muốn giết ta?”
Lão Long Quân tự hỏi, rồi lắc đầu:
“Không thể nào. Đại Chân Quân thì bị nhốt cả rồi, phía dưới Đại Chân Quân chẳng ai có thể làm gì được ta.
Muốn giết ta, chỉ có Nguyên Anh Đạo Chủ.”
“Nhưng nếu là Đạo Chủ, cần gì quanh co? Một niệm hạ xuống, ta đã thành tro bụi.
Huống chi ta nghe lời ngoan ngoãn bao năm nay, có chọc ai đâu?
Cũng đâu có làm đến mức phải bị giết rồng diệt tộc chứ”
Càng nghĩ, lòng càng lạnh.
Từng trải qua ngàn năm hiểm cảnh, hắn hiểu rõ đạo sinh tồn ở Tiên Xu: Nếu muốn sống lâu phải hiểu được lòng trên.
Biết được “các vị đại nhân” trên cao đang muốn gì, thì chỉ cần thuận thế mà làm, liền có thể tiếp tục sống, thậm chí sống rất tốt.
Nhưng đáng sợ nhất chính là không đoán được.
“Không biết là ai đang bày cục, không biết mục đích là gì, chỉ biết rằng ta là mục tiêu. Vậy thì năm sau cỏ trên mộ ta chắc cũng cao ba thước.”
Lão Long Quân nghiến răng:
“Không được! Phải chạy!”
Đêm nay bỏ trốn!
Nghĩ là làm.
Hắn thu lại thân rồng khổng lồ, hóa thành một lão nhân mặc bào hải lam, dáng vẻ cẩn trọng.
Sau một hồi lục lọi trong tay áo, hắn rút ra một chiếc vòng vàng ảm đạm cổ xưa.
Ngay lập tức, Lão Long Quân vận pháp, tụ linh cách âm, ba tầng trấn áp trận pháp nối nhau dựng lên, rồi mới bóp một tia pháp quang, nhẹ điểm vào vòng.
“Pháp thông vạn giới, Thuật Diễn Thiên Môn.”
Một tiếng “Ùm” vang lên.
Chiếc vòng trong tay hắn phồng to, hóa thành một cánh cổng tròn bằng kim quang, rơi xuống trước mặt. Trong đó ánh sáng chập chờn, mờ ảo như nước, phản chiếu ra một mảnh thiên địa khác.
Pháp Thuật khí tức cuộn trào, sóng gợn như lụa.
Một nam tử áo đen không biết từ bao giờ đã đứng cạnh Lão Long Quân, thong thả ngắm nhìn vòng vàng, rồi khẽ cười:
“Huyền Viên.”
Âm thanh vang vọng như sấm, không hề giấu diếm.
Lão Long Quân lại không hề nhận ra có người bên cạnh, chỉ chăm chăm nhìn vào cảnh tượng trong vòng, trầm mặc.
“Chuyến này có khi không quay lại được nữa”
Còn Lữ Dương, đang đứng ngay bên cạnh hắn trong hư không, khẽ mỉm cười ánh mắt lóe lên như kẻ vừa thấy bí mật lớn.
“Ta nói mà, ở kiếp trước rốt cuộc con rồng già này chạy đâu, trên trời dưới đất tìm không thấy thì ra là trốn vào Huyền Viên!”
Huyền Viên siêu cấp Giới Thiên do Pháp Thuật Đạo Chủ kiến lập. Một nơi thần bí đến mức ngay cả Đại Chân Quân cũng ít ai biết rõ. Từ xưa đến nay, chỉ có Ngang Tiêu từng thoáng xuất hiện từ đó.
Còn ngoài ra chẳng có một tu sĩ Pháp Thuật đạo nào từng rời khỏi nơi ấy.
“Có ý tứ. Nhớ ra rồi Ngang Tiêu chứng Minh Phủ đời kia, tên lão cá trạch này từng đến Huyền Vi cầu ta giúp một chuyện.”
“Khi đó ta tưởng là trùng hợp, giờ xem ra hắn đã sớm có quan hệ.”
“Hừ, quả nhiên lanh lợi. Lăn lộn trong Tiên Xu này mà dám giữ một đường lui ở Huyền Vi không phải dạng vừa.”
Lữ Dương đứng giữa hư không, ẩn mình sau Âm Dương Giám Thần Đạo Quả.
Quang ảnh sáng tối luân chuyển, thân hình hắn hoàn toàn biến mất khỏi cảm ứng của Lão Long Quân.
Dù bản thân hắn hiện tại mất vị cách Đại Chân Quân, nhưng nhờ có Đạo Quả bí pháp, sức mạnh vẫn vượt xa cấp Kim Đan.
Chỉ cần không động thủ, Lão Long Quân dù thần thông đến đâu cũng không thể phát hiện.
“Đáng tiếc, không thể trực tiếp giết hắn.”
Hắn khẽ thở dài.
Nếu muốn, hắn có thể móc tim móc phổi Lão Long Quân ngay tức khắc. Nhưng làm thế thì vô dụng.
“Không có vị cách, dù ta giết được thân, hắn vẫn có thể tự bạo hồn phách chạy trốn chuyển thế.”
“Muốn bắt hắn triệt để, chỉ có thể dẫn vào Dưỡng Sinh Chủ, ở đó ta mới có thể bộc lộ toàn bộ vị cách Đại Chân Quân.”
Hắn nhìn sang Bách Thế Thư đang lơ lửng một bên. Kịch Ngoại Quan Trắc Giả vẫn tỏa sáng rực rỡ, quang sắc như đang “hô hấp”.
Lữ Dương nheo mắt:
“Lão Long Quân bị ta dồn đến nước này tiếp theo, ngươi định chơi thế nào đây?”
Thật ra, phản ứng của Lão Long Quân hoàn toàn nằm trong dự đoán. Kẻ từng sống sót qua vô số đại kiếp, tất nhiên rất khó mắc câu. Đừng nói hắn ngay cả ta trong tình cảnh này cũng sẽ sinh nghi.
“Cái bẫy này đúng là quá lộ.”
Nhưng nếu Kịch Ngoại Quan Trắc Giả đã dựng nên vở kịch ấy, ắt hẳn còn có hậu thủ.
Nếu chỉ đến mức này mà hết chiêu, thì sức mạnh của nó chỉ ngang “duyên khởi”, chưa đạt “định số”.
“Lần này là cơ hội thử nghiệm.”
Một bài khảo thí xem thiên phú rực rỡ ấy có thể ép thực tại đến đâu trong điều kiện mục tiêu đã cảnh giác.
Nếu có thể ép sự việc tiếp tục đúng kịch bản, thì sức mạnh cưỡng chế ấy đủ sánh ngang định số!
“Nếu có thể, vậy ta hoàn toàn có thể lấy Tên Vở Kịch đấu lại Định Số của Thánh Tông tổ sư gia.”
Hai bên lưỡng bại câu thương, ta cùng lắm hao tổn thiên phú, nhưng bản thể vẫn nguyên vẹn. Còn lão Định Số bị tổn thương, khí vận đại giảm.
“Hừ nghĩ đến thôi đã thấy sảng.”
Đúng lúc này, trong Long Cung, một đạo truyền tin phá nước mà đến.
Lão Long Quân vừa khởi động vòng vàng, lập tức dừng lại.
Ánh mắt hắn lóe lên:
“Đây là”
Thần niệm quét qua, mặt hắn dần dãn ra, rồi khẽ gật đầu, tỏ vẻ tỉnh ngộ.
Mà bên cạnh, Lữ Dương cũng nhìn rõ nội dung truyền tin ấy.
“Đạo Đình có người đến?”
Hắn nheo mắt.
“Chuyện này cũng nằm trong vở kịch sao?”
Theo lý, Tên Vở Kịch chỉ đặt ra kết quả cuối cùng, còn quá trình thì do thiên phú tự động bù đắp.
“Tốt lắm”
“Tới đi nhường ta nhìn ngươi cực hạn!”
.
Bình luận truyện