Chàng Rể Của Nữ Tổng Tài (Nữ Tổng Tài Đích Thượng Môn Nữ Tế)
Chương 36 : Làm nữ bộc của ta
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 19:17 27-11-2025
.
Tôn Thánh Thủ là đệ nhất Trung y ở Trung Hải, còn thường xuyên ra vào Long Đô khám bệnh cho quý nhân, đi đến bất kỳ địa phương nào cũng là nhân vật được chúng tinh phủng nguyệt.
Tuy Hàn Nam Hoa thân gia trăm tỷ, ở Trung Hải cũng là cự đầu, nhưng nếu luận về danh tiếng với Tôn Thánh Thủ, vẫn có chút chênh lệch.
Hàn Nguyệt đối với Tôn Thánh Thủ vô cùng sùng bái, giống như người bình thường sùng bái minh tinh vậy.
Thế nhưng bây giờ, nàng lại thấy vị thần y đỉnh cấp này, vậy mà mặt đầy hưng phấn nắm tay tên lừa đảo?
Hơn nữa Tôn Thánh Thủ còn nhãn tình sáng lên, thái độ nhiệt tình lấy lòng này, khiến Hàn Nguyệt như nằm mơ vậy.
Tống Hồng Nhan tuy cũng rất bất ngờ trước thái độ của Tôn Thánh Thủ, nhưng nhìn thấy thần sắc trợn mắt hốc mồm của Hàn Nguyệt, nàng đột nhiên cảm thấy dương mi thổ khí.
Vừa rồi Hàn Nguyệt chỉ trích Diệp Phi, Tống Hồng Nhan cũng tức sôi ruột.
Chỉ là nể mặt Hàn Nam Hoa, Tống Hồng Nhan mới không nổi giận.
Bây giờ thì tốt rồi, Tôn Thánh Thủ mà Hàn Nguyệt kính trọng, đều đối với Diệp Phi nhiệt tình như vậy, còn có lời gì để nói?
"Tôn thần y, hắn chỉ là một tên giang hồ lừa đảo, ngài cũng không nên bị hắn lừa dối."
Hàn Nguyệt chịu không nổi, nhắc nhở Tôn Thánh Thủ một câu: "Tối hôm qua còn suýt chút nữa hại chết ông nội."
"Giang hồ lừa đảo?"
Tôn Thánh Thủ khẽ giật mình, sau đó ha ha cười nói: "Diệp lão đệ đều là giang hồ lừa đảo, vậy ta chính là giang hồ phế vật rồi."
Thần sắc Hàn Nguyệt lập tức khó coi.
"Tôn thần y, chuyện y thuật thăm dò, chúng ta sau này hãy nói không muộn."
Diệp Phi cười nhạt một tiếng: "Bệnh tình của Hàn tiên sinh nghiêm trọng, ngài vẫn nên khám cho ông ấy trước đi."
Hàn Nguyệt liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, khám bệnh cho ông nội trước."
Tôn Thánh Thủ hiếu kì nhìn Diệp Phi một cái: "Diệp Phi, chẳng lẽ bệnh này ngươi không nắm chắc?"
Diệp Phi cười cười: "Tôn thần y, những chuyện này lát nữa giải thích."
Tôn Thánh Thủ cũng không còn truy hỏi, thu liễm sự kích động, ra hiệu Hàn Nam Hoa ngồi xuống ghế sofa.
Ông ấy đầu tiên là bắt mạch cho Hàn Nam Hoa một phen, sau đó lại lấy dụng cụ kiểm tra tỉ mỉ, cuối cùng còn lật xem chẩn đoán của mấy bệnh viện.
Trung Tây y kết hợp.
Tôn Thánh Thủ lúc đầu thờ ơ, nhưng theo thời gian trôi qua, lông mày nhíu chặt lại.
"Bệnh này quá kì lạ."
Một giờ sau, Tôn Thánh Thủ lắc đầu: "Phổi, thận, gan, đều có trình độ nhất định chức năng suy kiệt, nhưng tìm không thấy nguyên nhân bệnh."
"Xét nghiệm máu bình thường, cũng không thấy dấu hiệu trúng độc, càng không phải là Thiên Nhân Ngũ Suy..." "Tại sao lại thỉnh thoảng đau bụng quặn thắt, còn ngất xỉu không có quy luật chứ?
Quá kì lạ, quá kì lạ."
Ông ấy lại chẩn trị mười lăm phút, sau đó đứng dậy cười khổ: "Nguyệt nhi, xin lỗi, bệnh của ông nội cháu, ta không trị hết được."
"A ——" Nghe thấy Tôn Thánh Thủ vô năng vi lực, Hàn Nguyệt và những người khác đại ăn một kinh: "Tôn ông nội, ngài cũng không trị hết được?"
"Tạm thời không có cách nào."
Tôn Thánh Thủ rất thành thật trả lời: "Ta tìm tòi nghiên cứu không ra căn nguyên bệnh tình, dụng cụ cũng không kiểm tra ra thứ gì, cho nên không có cách nào hạ thủ."
"Ta cần phải trở về hảo hảo suy nghĩ một chút, sau đó tìm thêm mấy người hội chẩn một chút."
Nghe đến đây, trên mặt Hàn Nguyệt và những người khác một mảnh ảm đạm, sao cũng không nghĩ tới Tôn Thánh Thủ cũng không cứu được lão nhân.
"Diệp lão đệ, ngươi đã chẩn trị qua chưa?"
Tôn Thánh Thủ nhìn về phía Diệp Phi: "Ngươi có cái nhìn gì?"
Không đợi Diệp Phi đáp lời, Hàn Nguyệt đã cười lạnh một tiếng: "Hắn nói ông nội ta trúng độc rồi, trong cơ thể có độc nguyên."
"Còn nói khi xét nghiệm máu, vừa lúc độc tố bị hắn bức ra ngoài, độc nguyên giấu đi, cho nên không kiểm tra ra được."
"Mấy ngày này, độc nguyên lại tiết ra độc tố, đến lúc đó tình hình của ông nội ta sẽ khó thoát khỏi kiếp nạn."
"Hóa ra ông nội ta sẽ tự mình sản độc rồi, đây không phải nói nhảm sao?"
Nàng khinh bỉ quét mắt nhìn Diệp Phi một cái: "Hắn còn nói có thể trị, ngay cả Tôn ông nội ngài còn không có cách nào, hắn có thể trị cái gì?"
Tôn Thánh Thủ nhãn tình sáng lên: "Diệp lão đệ, ngươi thật là có bản lĩnh?"
Diệp Phi quét mắt nhìn Hàn Nam Hoa gầy như bộ xương khô, biết ông ấy mỗi ngày chịu không ít giày vò, trong lòng ít nhiều có một tia thương hại: "Ta có thể trị, chỉ là Hàn tiểu thư không tin."
Hàn Nguyệt khịt mũi coi thường: "Ta đương nhiên sẽ không tin ngươi, người thân của ngươi đều nói ngươi chưa từng học y rồi..." Diệp Phi nhìn chằm chằm cô gái ngang ngược chẳng nói đúng sai: "Ngươi can hỏa quá vượng, nội tiết tố mất cân bằng, nguyệt sự không thuận, khi tức giận, còn thường xuyên đau sau gáy."
"Hơn nữa, chân trái của ngươi năm ngoái bị cắt thương, ngâm nước đá, để lại di chứng nghiêm trọng."
"Bây giờ nó không chỉ thường xuyên mệt mỏi, còn sẽ nửa đêm động một chút là chuột rút."
Diệp Phi một hơi nói ra triệu chứng của Hàn Nguyệt: "Mỗi lần chuột rút đều đau như dao cắt thịt, đúng không?"
Hàn Nguyệt nghe đến trợn cả mắt lên, khó mà tin được nhìn chằm chằm Diệp Phi: "Ngươi, ngươi làm sao biết..." Hàn Nam Hoa và những người khác cũng đều khẽ giật mình: "Nguyệt nhi, chân của con bị thương?
Còn bị chuột rút?"
Mí mắt Hàn Nguyệt trực nhảy, khó khăn gật đầu.
Năm ngoái trượt băng ở phương Bắc, không cẩn thận cắt thương chân trái, còn rơi vào kẽ nứt băng tuyết, tuy người không sao, nhưng chân trái lại có di chứng.
Tình hình đúng như Diệp Phi đã nói, nửa đêm chuột rút, Hàn Nguyệt đã khám không ít bác sĩ, nhưng đều không có hiệu quả gì.
Nàng là một cô gái rất mạnh mẽ, chuyện chân trái bị thương cũng không nói cho người nhà.
Cho nên Diệp Phi công khai vạch trần, khiến nàng không thể không kinh ngạc.
Tên lừa đảo này, chẳng lẽ thật sự có đạo hạnh?
Tôn Thánh Thủ mắt lộ vẻ tán thưởng: "Diệp huynh đệ đạo hạnh cao hơn ta, lão Hàn, Nguyệt nhi, ta đề nghị, các ngươi tin tưởng Diệp Phi một lần."
Tống Hồng Nhan cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, Diệp Phi thật là có bản lĩnh."
"Diệp huynh đệ, Nguyệt nhi không hiểu chuyện, ta xin lỗi ngươi."
Hàn Nam Hoa cúi người chào thật sâu về phía Diệp Phi: "Ngươi cứ mạnh tay trị cho ta, sống hay chết ta đều nhận."
"Nếu như ngươi có thể trị hết cho ta, ta cho ngươi nửa thân gia."
"Nếu như ngươi không trị hết cho ta, cũng không sao, tệ hơn nữa cũng không tệ đến mức nào."
Bây giờ ông ấy sống quá thống khổ, bụng luôn quặn thắt, ngủ căn bản không ngủ được, mặc dù cũng nghi ngờ Diệp Phi còn trẻ, nhưng chỉ có hắn dám nói có thể trị.
"Hàn tiên sinh nói quá lời rồi."
Diệp Phi vốn muốn đi thẳng một mạch, nhưng nhìn thấy Hàn Nam Hoa người không ra người quỷ không ra quỷ, lại nổi lòng thương hại.
Dù sao thái độ của lão đầu vẫn không tệ.
Hàn Nguyệt theo bản năng hô: "Ông nội ——" Ánh mắt Diệp Phi lạnh lẽo nhìn Hàn Nguyệt: "Hàn tiểu thư, ngươi không tin y thuật của ta, vậy chúng ta hôm nay đánh cược một ván."
"Nếu như ta hôm nay không trị hết được ông nội ngươi, sau này ta sẽ không còn hành y nữa, còn quỳ gối rời khỏi Hàn gia hoa viên."
"Nhưng nếu như ta trị hết được ông nội ngươi, ta cũng không cần nửa thân gia của Hàn thị, ta chỉ cần ngươi làm nữ bộc cho ta một năm."
"Thế nào?
Hàn đại tiểu thư, có dám hay không mạnh tay đánh cược một ván?"
Diệp Phi kích thích nữ nhân: "Cái tiền cược này, đối với ngươi mà nói, có lời không lỗ."
"Ngươi thắng, ngươi liền có thể xem ta trò cười."
"Ngươi thua, bất quá là làm nữ bộc giặt quần áo nấu cơm cho ta một năm, nhưng ông nội ngươi thoát được một kiếp."
Hắn quyết định giết chết nhuệ khí của Hàn Nguyệt, để cho nữ nhân không biết trời cao đất rộng phải trả một cái giá.
Hàn Nguyệt đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó nghiến răng nghiến lợi: "Được, ta cùng ngươi đánh cược, Tôn ông nội và Tống tỷ tỷ bọn họ làm công chứng nhân."
"Ta thua, làm nữ bộc của ngươi."
.
Bình luận truyện