Chí Tôn Chiến Vương

Chương 1145 : Niệm Niệm kiên tin ba ba là Cái thế anh hùng!!!

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 00:50 28-11-2025

.
"Tiện nha đầu, ngươi dám lén lút gọi điện thoại ra ngoài, hiện tại đã là tự thân khó bảo toàn rồi, thế mà còn có tâm tư thay Phương lão thái bà cầu tình? Thật mẹ nó nực cười!" Nam tử trung niên cầm đầu, nhìn Niệm Niệm hai bên mặt đều bị đánh cho sưng đỏ, miệng mũi máu tươi chảy ròng, y phục càng là rách nát không chịu nổi, dính đầy bùn đất, không những không có nửa điểm lòng thông cảm, còn hung hăng mà mắng. "Đồ tiện nhân, còn muốn gọi điện thoại ra ngoài cầu cứu, mày mẹ nó là một đứa cô nhi, nếu không thì làm sao có thể bị đưa đến cô nhi viện? Vậy mà còn vọng tưởng có người đến cứu mày... Khạc!" Nam tử trung niên đầu bằng, cười nhạo Niệm Niệm đang ngã trên mặt đất, còn khạc một bãi đàm lên mặt nàng. "Tiếp tục đánh! Đánh trước cho Phương lão thái bà nhớ đời cả đời, sau đó, chúng ta lại tử tế mà trừng trị tiện nha đầu này!" Người đàn ông trung niên cầm đầu, nói với vẻ cầm thú không bằng. Niệm Niệm nhìn Phương bà bà đang ngã trên mặt đất, đã thoi thóp, cũng sắp bị đánh chết, vội vàng bò dậy, quỳ trên mặt đất liều mạng mà dập đầu, gào khóc nói: "Thúc thúc, van cầu các ngươi, đừng đánh Phương bà bà nữa, đều là lỗi của một mình Niệm Niệm, ta sau này cũng không dám nữa, cũng không dám nữa, ô ô..." "Không đánh Phương lão thái bà cũng được, vậy ngươi đi ăn hết những thứ trong chén chó đi, đừng mẹ nó tưởng lão tử không biết, lão già này thường xuyên lấy đồ ăn cho ngươi!" Lúc này, người đàn ông trung niên cầm đầu đột nhiên nhìn thấy chén chó bên cạnh, thức ăn bên trong vừa bẩn vừa thối vừa ghê tởm, liền với khuôn mặt dữ tợn cười nói với Niệm Niệm. "Ta, ta..." Niệm Niệm nhìn những thức ăn tanh hôi vô cùng trong chén chó, bản năng sợ hãi mà lùi lại. "Niệm Niệm, đừng ăn, đừng, ăn..." Phương bà bà ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, vô cùng yếu ớt mà nói với Niệm Niệm. "Không ăn? Ngươi dám gọi nàng không ăn, ta sẽ khiến ngươi phải gọi nàng không ăn!" Người đàn ông trung niên cầm đầu một bên gào thét, một bên lần nữa dùng chân hung hăng mà đá Phương bà bà. "A, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta ăn, ta ăn!!!" Niệm Niệm thảm thiết kêu lên, nước mắt hỗn hợp huyết thủy từ miệng mũi, nhỏ xuống trên mặt đất, nàng bò đến bên cạnh chén chó, tay phải một tay tóm lấy thức ăn hôi thối trong chén, cắn răng bắt đầu ăn. Một cô bé chỉ mới ba tuổi, lại bị đánh đập đến toàn thân máu tươi, bị người giày vò đến sống không bằng chết, cảnh tượng thật sự là thảm không đành lòng nhìn! Phương bà bà ngã xuống đất, đã bị đánh cho đến cả sức nói chuyện cũng không còn, nàng nhìn Niệm Niệm nước mắt giàn giụa, vô cùng thê thảm, đang cắn chặt răng ăn thức ăn chó, thống khổ mà nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng như luyện ngục nhân gian này. "Ba ba, Niệm Niệm sẽ kiên trì tiếp tục, mẹ nói ba là Cái thế anh hùng, bất kể thế nào cũng sẽ trở về tìm chúng ta, Niệm Niệm cũng tin tưởng ba ba là Cái thế anh hùng, ba nhất định sẽ trở về bảo vệ Niệm Niệm, Niệm Niệm sẽ luôn luôn chờ ba trở về..." Niệm Niệm một bên ăn thức ăn chó tanh hôi khó nuốt trôi, một bên lẩm bẩm tự nói, để cổ vũ chính mình. Nghe được lời Niệm Niệm tự nói, nam tử trung niên đầu bằng đi tới, không có nhân tính mà đá một đống cứt chó dưới chân, vào trong chén chó, cười nhạo nói: "Ha ha, ba ba ngươi là Cái thế anh hùng? Có ai từng thấy con gái của Cái thế anh hùng, lại bị nhốt vào cô nhi viện, nằm rạp trên mặt đất ăn thức ăn chó sao? Mày mẹ nó là cô nhi, ba ba ngươi đã sớm chết rồi, đời này mày đều phải ngoan ngoãn nghe lời chúng ta, gọi mày làm gì thì làm đó, không được có nửa điểm phản kháng, hiểu rõ không?" (Nếu quý vị thích tiểu thuyết này, hi vọng quý vị động ngón tay nhỏ chia sẻ lên Facebook, tác giả cảm kích không thôi.)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang