Chí Tôn Chiến Vương
Chương 21 : Lý Sở Ứng Đương
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 11:40 25-11-2025
.
Người đàn ông tuổi trung niên này tên là Kỷ Bác Đình, là hội trưởng của Quỹ ngân sách Hoành Bác thành phố Đại Xương.
Vốn dĩ, Quỹ ngân sách Hoành Bác không có liên can gì với tam đại gia tộc Vương, Chu, Từ. Thế nhưng, hai năm gần đây, tam đại gia tộc vậy mà muốn thôn tính quỹ ngân sách, điều này khiến Kỷ Bác Đình rất khó chịu. Nếu không phải phía sau Quỹ ngân sách Hoành Bác cũng có một chút thế lực chống lưng, chỉ sợ sớm đã bị tam đại gia tộc chiếm lấy rồi!
Nói thật, sau khi Kỷ Bác Đình nghe tin Vương Hiên chết, trong lòng là phi thường vui vẻ. Đến tham gia tang lễ, cũng là giữ thái độ xem kịch vui. Không ngờ lại còn có thể nhìn thấy có người gây rối tại chỗ, hắn càng là cảm thấy, chuyến này đến thật đáng giá!
“Tiểu tử này, mặc dù nhìn qua chỉ có hai mươi lăm tuổi, nhưng lại cho người ta một loại khí tràng bá đạo trước nay chưa từng có. Dám như thế giữa mọi người vả mặt Vương gia, phía sau nhất định có chỗ dựa!”
Kỷ Bác Đình dùng ánh mắt tinh tường đánh giá Sở Lăng Thiên, mà thầm nghĩ trong lòng một cách tự phụ.
Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu. Nếu như có thể liên kết cùng kẻ địch của kẻ địch, vậy thì, đương nhiên càng có lực lượng đánh bại kẻ địch!
Chỉ là, Kỷ Bác Đình không biết là, từ khi hắn có suy nghĩ muốn lợi dụng Sở Lăng Thiên này, hắn đã sớm đi đến con đường tìm chết!
Chí Tôn Chiến Vương, quyền khuynh thiên hạ, bễ nghễ thế gian, quét ngang hết thảy, từ trước đến nay đều chỉ có Sở Lăng Thiên lợi dụng người khác, ai dám lợi dụng hắn? Trừ phi là sống chán rồi!!!
Sau khi Sở Lăng Thiên rời đi, tang lễ của Vương gia cũng không thể tiếp tục được nữa. Chung quy không thể để tất cả mọi người cứ nhìn chằm chằm vào thi thể Vương Hiên được, Vương Quốc Hoa chỉ có thể tiễn khách, đồng thời, khẩn cầu mọi người đừng truyền bá sự tình hôm nay ra ngoài. Dù sao, mặt mũi Vương gia đã mất đủ lớn rồi, nếu mất thêm nữa, chi bằng tất cả người Vương gia đâm đầu vào chỗ chết cho rồi.
Cùng lúc đó, tại bãi đậu xe cách Vương gia không xa, bên cạnh một chiếc xe việt dã quân dụng bá đạo, ba người Trâu gia có sắc mặt phức tạp.
Trâu phụ và Trâu mẫu đã từ Trâu Thi Thi biết được tình hình.
Lúc này Trâu Hoa, mặc dù vừa mới bị Vương gia làm cho nhục nhã, nhưng lại là vẻ mặt kích động không kềm chế được.
“Tiểu Thiên, cháu thật là… thật sự là…”
Sở Lăng Thiên gật đầu nói: “Trâu thúc, là thật.”
Được Sở Lăng Thiên đích thân thừa nhận, Trâu Hoa kích động đến không kềm chế được. Mặc dù bọn họ không biết Chí Tôn Chiến Vương rốt cuộc là thân phận gì, nhưng từ thái độ của Vạn Quốc Sinh có thể thấy được, nhất định bất phàm.
Sau một lúc lâu, sự hưng phấn này chậm rãi tiêu tán:
“Ai, Sở đại ca nếu ở trên trời có linh, nhất định sẽ phi thường vui vẻ, Sở gia đã xuất hiện chân long rồi!”
“Ai, Tiểu Thiên, những năm này, cháu đã khổ rồi…”
Một tướng công thành vạn xương khô!
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mười năm, đạt được thành tựu như thế này, Sở Lăng Thiên nhất định phải bỏ ra cái giá khó có thể tưởng tượng, những vết sẹo khắp người kia chính là bằng chứng tốt nhất.
“Trâu thúc, vì nước vì dân, là chuyện đương nhiên.” Ánh mắt Sở Lăng Thiên sáng ngời, chưa bao giờ nghi ngờ về điểm này. Đây là lời tuyên thệ ngày đầu tiên hắn nhập ngũ, cũng là lời thề mà đến nay vẫn một mực kiên trì tuân thủ.
Mặc dù có loại bại hoại như tứ đại gia tộc này, hắn vẫn sẽ bảo vệ đất nước, không oán không hối hận.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Trâu Hoa dùng sức vỗ vỗ vai Sở Lăng Thiên, một mạch ba chữ “tốt” nói lên hết thảy suy nghĩ trong lòng. Hắn đối với chất tử này cũng là vô cùng kính nể.
Lúc này, Trâu Thi Thi đứng một bên muốn nói lại thôi rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí, tiến lên hai bước. Suy nghĩ hỗn loạn, bàn tay đang nắm vạt áo hơi run rẩy, nàng ngẩng đầu dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Sở Lăng Thiên, mở miệng phun ra ba chữ mà nàng muốn nói nhất hiện tại:
“Đúng! Xin lỗi!”
[Nếu bạn thích tiểu thuyết này, hy vọng bạn hãy động tay chia sẻ lên Facebook, tác giả vô cùng cảm kích.]
.
Bình luận truyện