Chí Tôn Chiến Vương

Chương 29 : Thật là không biết sống chết!

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 11:48 25-11-2025

.
"Nguyên soái, người này tên là Tiền Vạn Thiên, là một nhà đầu tư, dưới danh nghĩa có không ít công ty, mà lại trên giang hồ cũng có nhất định quan hệ, ở Đại Xương thị cũng coi là một nhân vật làm mưa làm gió!" Xa Hùng ở bên cạnh Sở Lăng Thiên, nhỏ giọng nói. Sở Lăng Thiên ngay cả nhìn Tiền Vạn Thiên một cái cũng không nhìn, hắn tới đây, mục đích đúng là lấy lại công viên Đồng Thoại, rồi mới trừng trị người của Hoắc gia, đối với những người khác, ngay cả qua loa một chút cũng lười. Thấy Sở Lăng Thiên thái độ thờ ơ, làm ngơ như thế, Tiền Vạn Thiên lập tức nhíu mày, lửa giận bốc lên, lăn lộn đến địa vị này của hắn, đi đến đâu mà không phải bị người ta cung phụng? Tên trẻ tuổi trước mắt này lại dám làm ngơ hắn, cũng quá kiêu ngạo rồi! "Tổng giám đốc Tiền hỏi ngươi đó! Ngươi bị điếc hay là câm rồi? Trả lời!" Lúc này, một tên vệ sĩ to lớn ở phía sau Tiền Vạn Thiên đứng ra, chỉ vào Sở Lăng Thiên, hung hăng chửi. Thoáng cái. Ánh mắt của rất nhiều người bên cạnh đều bị thu hút tới, có ý hay vô ý chú ý tình huống, muốn nhìn một chút sự kiện tiếp theo sẽ có dạng gì xảy ra. Bởi vì, rất nhiều người ở đây đều nhận biết Tiền Vạn Thiên, biết tên gia hỏa này lăn lộn rất không tệ, ngay cả tồn tại như Hoắc gia và Chu gia, đều muốn cho hắn một chút mặt mũi! Cho nên, trong mắt tuyệt đại đa số người, Sở Lăng Thiên lại dám đối với Tiền Vạn Thiên hờ hững, cũng quá không biết trời cao đất rộng rồi, nhất định sẽ bị hung hăng giáo huấn. Răng rắc! Nào biết được, một tiếng vang nhẹ, đó là tiếng xương cốt đứt gãy, khiến người ta da đầu tê dại. Bất cứ ai cũng không nghĩ đến, tên vệ sĩ to lớn phía sau Tiền Vạn Thiên, vừa mới đứng ra dùng ngón tay chỉ vào Sở Lăng Thiên, liền bị Xa Hùng bẻ gãy cả cánh tay! Máu me! Xương trắng ơn ởn! Kinh hãi đến rợn người! "Đây chính là, cái giá phải trả khi dám dùng ngón tay chỉ vào tiên sinh nhà ta!" Xa Hùng như nhìn một người chết, nhìn chăm chú tên vệ sĩ to lớn đang ngã trên mặt đất thảm thiết kêu rên. Cả trường chấn động! Trợn mắt há hốc mồm! Kinh hãi biến sắc! Mỗi một người nhìn thấy một màn này, đều có loại ý nghĩ trước mắt xuất hiện ảo giác, trời ạ! Người này rốt cuộc là ai? Lại dám trước mặt mọi người phế người của Tiền Vạn Thiên, đây không phải trực tiếp đánh vào mặt Tiền Vạn Thiên sao, còn có muốn sống nữa không? Vút! Lúc này, quả óc chó Tiền Vạn Thiên đang thưởng thức trong tay phải dừng xoay, ánh mắt của hắn trở nên âm hiểm vô cùng, cắn răng nghiến lợi nhìn Sở Lăng Thiên, lạnh giọng nói: "Ha hả, trước mặt ta Tiền Vạn Thiên, dám đánh người của ta Tiền Vạn Thiên, các ngươi vẫn là vị thứ nhất, không thể không nói, gan chó của các ngươi thật là đủ lớn!" "Nếu nói phế người của ngươi, coi như là gan lớn, nếu như ta giết hắn? Hoặc là nói, giết ngươi thì sao?" Sở Lăng Thiên ánh mắt nhìn thẳng Tiền Vạn Thiên, ngữ khí lạnh nhạt đến cực điểm, tựa hồ đối với hắn mà nói, chuyện giết người này, giống như giẫm chết một con kiến, sẽ không có bất kỳ dao động cảm xúc nào. Đương nhiên, điều này cũng đích xác là sự thật, nhiều năm chinh chiến, người chết trong tay Sở Lăng Thiên, không có chín ngàn cũng có một vạn, cho nên, giết người đối với hắn mà nói, thật sự là còn tùy ý hơn cả chém dưa thái rau! "Ha ha ha ha, người thích làm màu lão tử gặp nhiều rồi, nhưng người giả vờ không biết sống chết như ngươi, lão tử ngược lại vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy!" Tiền Vạn Thiên giận cực phản cười, khinh thường nhìn Sở Lăng Thiên nói. Nếu quý độc giả yêu thích bộ tiểu thuyết này, hy vọng có thể chia sẻ lên Facebook, tác giả vô cùng cảm kích.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang