Chí Tôn Chiến Vương
Chương 72 : Vô Đề
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 12:30 25-11-2025
.
Sau khi lấy xe, rất nhanh, hai người đã trở về khu biệt thự đang cư trú.
"Nhà em có khách, em phải trở về một chuyến trước."
Lâm Mục Thanh mỉm cười ngọt ngào nói.
Sở Lăng Thiên gật đầu, mở cửa ghế sau xe, cầm ra một cái hộp lớn đựng trang sức, đưa cho Lâm Mục Thanh nói:
"Cảm ơn em đã đi cùng anh mua trang sức, đây là anh tặng cho em."
"Anh, anh mua khi nào vậy?"
Lâm Mục Thanh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, kinh ngạc chính là không nghĩ tới Sở Lăng Thiên sẽ tặng quà cho nàng, mừng rỡ chính là đây lại là lần đầu tiên người đàn ông nàng yêu tặng quà cho nàng.
"Hy vọng em sẽ thích."
Sở Lăng Thiên nói.
"Vậy em, có thể mở ra xem bây giờ được không?"
Lâm Mục Thanh mừng rỡ và kích động nhìn Sở Lăng Thiên, ngượng ngùng hỏi.
Sở Lăng Thiên làm cử chỉ mời.
Mỗi một cô gái, khi nhận được quà tặng từ một chàng trai, đều sẽ vô cùng mong đợi, nhất là quà tặng từ người đàn ông mình yêu, càng là sẽ làm tăng thêm tâm trạng mong đợi.
Thế nhưng, Lâm Mục Thanh theo bản năng cảm thấy Sở Lăng Thiên có chút tính cách đàn ông khô khan, có lẽ món quà anh tặng sẽ không quá phù hợp với tâm ý của nàng, đương nhiên, nàng tuyệt đối sẽ không ghét bỏ, bởi vì, bất kỳ thứ gì người đàn ông mình yêu tặng, đều sẽ khiến cô gái cảm thấy vui vẻ.
Vừa mở hộp trang sức ra nhìn, Lâm Mục Thanh có chút sửng sốt, nàng phát hiện hai món trang sức được đựng bên trong hộp, vậy mà, đều là những món nàng vừa nhìn trúng trong phòng triển lãm...
"Anh, sao anh biết em thích hai món trang sức này?"
Lâm Mục Thanh đôi mắt đẹp ẩn chứa tình ý, vô cùng cảm động nhìn Sở Lăng Thiên hỏi.
"Khi nãy lúc đi dạo ở đại sảnh triển lãm, anh phát hiện ánh mắt em nhìn hai món trang sức này, đặc biệt là yêu thích, cho nên đã nhờ Phí Lạc gói ghém giúp anh rồi."
Sở Lăng Thiên mở miệng nói.
"Cái tên này..."
Lâm Mục Thanh cảm động đến đều sắp khóc đến nơi, bởi vì điều này cho thấy Sở Lăng Thiên vẫn rất quan tâm nàng, và đúng lúc này, chuông điện thoại di động của nàng vang lên.
Cầm ra điện thoại di động liếc mắt nhìn một cái, Lâm Mục Thanh không nghe máy, mà là cúp máy, vẻ mặt lo lắng nhìn Sở Lăng Thiên nói:
"Cảm ơn quà của anh, em đi về đi!"
"Ừm."
Sở Lăng Thiên gật đầu một cái.
Lâm Mục Thanh vô cùng vui vẻ ôm hộp trang sức, kích động bước nhanh về phía biệt thự mình đang ở.
Thế nhưng,
Khi Lâm Mục Thanh đi đến cửa nhà mình, nhìn thấy chiếc xe đậu ở bên cạnh, trên khuôn mặt kiều mị không khỏi hiện lên một tia không vui.
"Mục Thanh, em về rồi!"
Hà Dật từ trên xe bước xuống, mỉm cười đầy mặt nhìn Lâm Mục Thanh nói.
Trong ánh mắt Lâm Mục Thanh có một tia chán ghét, nàng đã nói rất rõ ràng với Hà Dật rồi, giữa hai người là không thể nào, thế nhưng, người đàn ông không biết xấu hổ này vẫn tiếp tục đeo bám dai dẳng, không có ý định buông tha cho nàng.
Vừa rồi là mẹ của Lâm Mục Thanh gọi điện thoại cho nàng, nói có khách đến nhà, gọi nàng mau trở về.
Nếu như, sớm biết là Hà Dật, Lâm Mục Thanh tối nay sẽ không về nhà rồi.
Điểm khiến Lâm Mục Thanh tức giận và bất lực nhất, chính là mẹ của mình, không biết vì sao lại vô cùng coi trọng Hà Dật, khắp nơi đều giúp Hà Dật, uy hiếp dụ dỗ nàng!
"Anh đến làm gì?"
Lâm Mục Thanh khó chịu nhìn Hà Dật một cái hỏi.
.
Bình luận truyện