[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 3 : Sư tỷ, sư di, thái sư thúc... Là cùng một người
Người đăng: Hoaqin
Ngày đăng: 21:44 24-09-2018
.
Nghe đồn.
Người trong giang hồ rất dễ phân biệt. Chỉ cần nhìn cách gọi cửa là ra.
Người bình thường sẽ gõ cửa, không ai trả lời mới gọi, vẫn không trả lời thì đẩy cửa xem. Không có ai thì đi.
Mà người trong giang hồ thì giống nhau, đều ở ngoài gọi...
Mà đều gọi “Cút ra”, nếu ngươi không ra thì bọn hắn có thể chờ bên ngoài một ngày.
Đang lúc ta nghĩ, thật ra ngồi nhà một ngày cũng được thì giọng nữ lại kêu to.
“Ngươi không ra à?”
Đánh chết cũng không ra. Ngươi làm gì được ta, trừ khi bỏ qua quy củ giang hồ.
“Minh Phi Chân, quyển sách ở hàng thứ hai từ trên xuống, xếp thứ tư từ trái qua trong giá sách của ngươi tên gì?”
Hừ, muốn doạ ta à? Ta nhớ đó là một quyển Bách Hoa Thác Quyền Kinh. Ta quang minh chính đại, không có kẽ hở.
“Trang bìa là quyền kinh, bên trong là gì?”
Ối, ta đổ mồ hôi... < Vu Sơn Diễm Sử > bị phát hiện?
“Còn mấy bức tranh trong cái hộp dưới gầm giường ngươi nữa. Ta đang định gọi các sư huynh đệ của ngươi đến tham quan một thể, ngươi thấy thế nào?”
“Đến đây đến đây!”
Ta kêu to, có gì từ từ nói, hảo hán thủ hạ lưu tình, nặn một nụ cười thân thiết ra đón.
“Ôi ôi, tiểu sư di, khách quý ít gặp, khách quý ít gặp.”
Nói thật, ai trong sư môn đến cũng được, ta không muốn gặp tiểu sư di nhất.
Dù là sư phụ thì ta cũng có biện pháp xử lý, nhưng tiểu sư di thì...
Mở cửa thấy một cô gái áo trắng hơn tuyết, khuôn mặt tuyệt mỹ.
Trời ạ...
Nàng mặc quần áo võ sĩ màu trắng lưu hành ở phía Bắc Trường Thành. Phục sức nơi đây lớn mật, làm rõ đường cong thiên sinh lệ chất của nàng. Cổ áo mở rộng, dưới cái cổ cao trắng như thiên nga là vải vóc màu trắng và ngọn núi kinh người, xuống tiếp là eo ong không bằng một cánh tay. Đường cong quyến rũ khiến ta một mực tập trung vào cơ thể nàng. Anh không sợ núi cao, anh sợ núi sâu...
Nếu tiểu sư di mặc bộ này đi đường, không biết mê chết bao nhiêu nam nhân. Mặc dù ta khẳng định đã mê chết một đám... Nàng không vấn tóc mà thả dài sau lưng, vừa ưu mỹ vừa có vẻ lười biếng. Đây là cách ăn mặc của nàng, đặc lập độc hành, không theo lẽ thường.
Nói thật, trước khi mở cửa ta còn tự cược xem liệu mình có thể nhịn không nhìn nàng. Sự thật chứng minh, đầu tiên ta không nhìn nàng, sau đó mắt ta như bị hút lấy, không dời khỏi người tiểu sư di.
Cho nên ta không thích gặp tiểu sư di, bởi vì mỗi lần gặp là một quá trình nhẫn nhịn khó chịu...
Ta cố gắng làm ra vẻ mặt “Nhìn ngực lúc nói chuyện là phép lịch sự cơ bản”, đi lên mấy bước mới phát hiện, váy cũng có huyền cơ!
Váy không che hết toàn bộ như kiểu dáng Trung Nguyên, mà chỉ là mấy vạt dài đơn giản, hai cái đùi trắng bóng đan xen dưới váy khiến ta hoa mắt chóng mặt, ý loạn thần mê. Cảm ơn các đồng chí ở phía Bắc Trường Thành, quần áo này khiến ta muốn rút... Khụ khụ, A Di Đà Phật, sư môn trưởng bối, phải tôn trọng không nghĩ bậy, không thể nhìn, không thể nhìn...
Tiểu sư di nhìn hằm hằm, ta đành ngoan ngoãn đến trước mặt nàng, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Tiểu, tiểu sư di?”
Biểu cảm lạnh như băng không giữ được bau lâu đã bị phá, nàng cười khanh khách.
“Đang yên đang lành mà sợ thế?”
“Rất lâu không thấy người, hơi kích động thôi.”
“Hở? Ngươi kích động cái gì?”
Tiểu sư di mỉm cười rất mê người, hai tay khoanh trước ngực, núi cao đột nhiên vun lên. Ta lặng lẽ vận nội công ba lần mới đè nổi cảm giác kỳ quái trong người. Ta khẳng định leo núi là mơ mộng của nam nhân.
Tiểu sư di thấy ta không nói chuyện, làm cái mặt quỷ nghịch ngợm, cười dịu dàng.
“Ngươi rất chi là kỳ quái ấy. Đã bao lâu không gặp rồi?”
“Hơn một năm?”
“Là một năm và 128 ngày. Từ khi sư điệt của ta, sư phụ của ngươi trốn mất, ngươi không về Đại La Sơn mà làm tổ ở đây. Ta đến dẫn ngươi ra ngoài.”
Đúng đó, các ngươi không nghe lầm.
Nàng nói, sư điệt của nàng tức sư phụ của ta, sư phụ già mà còn hư của ta đúng là sư điệt của nàng.
Thật ra, nói chuẩn thì nàng không phải sư di của ta, mà là thái sư thúc hoặc thái sư di.
Nói đến thân phận phức tạp của nàng thì phải nhắc đến thái sư phụ.
Thái sư phụ còn chưa chết.
Sư phụ ta đã hơn 60 tuổi.
Thái sư phụ thì không rõ bao nhiêu tuổi. Có người nói hắn đã 120, có người nói hắn hơn 100, nhưng cũng có người nói hắn đã hơn 140. Dù sao trong ký ức của ta, lần đầu gặp thái sư phụ thì hắn đã râu tóc bạc trắng, trông khoảng 100 tuổi.
So với sư phụ vốn phóng đãng ngang ngạnh, thái sư phụ là đại hiệp chính tông. Làm người hiệp nghĩa, lòng dạ rộng rãi, đám đồ tử đồ tôn chúng ta rất kính ngưỡng.
Nghe nói lão nhân gia người có tu vi nội gia siêu phàm nhập thánh, đã tu luyện đến có thể bất cứ lúc nào cũng thần du thái hư, không ở nhân gian. Mặc dù ta nhìn thế nào cũng thấy giống bị Alzheimer nên phản ứng chậm chạp...
Nghe nói tiểu sư di là con gái của cậu hai của bà con xa của người, có thể gọi là biểu muội. Tuy tuổi tác hai người lệch 80 năm, nhưng thái sư phụ giữ gìn tư tưởng truyền thống là chăm sóc thân thích, nên người nhận tiểu sư di vào sư môn làm sư muội. Khiến nàng trở thành trưởng bối có thân phận cao nhất trong môn dưới thái sư phụ!
Ta sợ gặp nàng, sư phụ ta còn sợ hơn...
Cô nương trắng nõn nà xinh đẹp như thế, vậy mà khiến một ông già hơn 60 tuổi mỗi lần gặp phải cúi đầu gọi sư thúc... Ngươi có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó không? Cho nên sư phụ vừa nghe nàng đến là chuồn. Ta bị hắn lây, cho nên cũng không dám gặp nàng.
Thật ra ta nên gọi là thái sư thúc, nhưng nàng tuyên bố không chấp nhận bối phận cao hơn sư tỷ, mà ta thì không dám khiêu chiến môn quy nên đành điều hòa gọi là tiểu sư di.
Tiểu sư di trông thấy hành lý trên người ta.
“Làm sao? Chỉ vì trốn ta mà dọn đi?”
Giọng nàng có chút oán trách khiến ta có cảm giác khác thường. Nhưng không rõ cảm giác ấy là gì.
“Nào có, nào có!”
Ta cuống quít lắc đầu, hơi mất bình tĩnh.
“Ta muốn đi Nam Kinh.”
.
Bình luận truyện