Cyberpunk : Bắt Đầu Trở Thành Truyền Kỳ Từ Dogtown (Tái Bác Bằng Khắc: Tòng Cẩu Trấn Khai Thủy Thành Vi Truyện Kỳ)
Chương 476 : Lột xác và chưa từng thay đổi
Người đăng: Gleovia
Ngày đăng: 16:50 30-08-2025
.
Chương 453: Lột xác và chưa từng thay đổi
“Mẹ nó khôn hồn thì thành thật chút cho ta!”
Từng đôi ủng chiến nặng nề của đội đặc nhiệm NCPD với trang bị đầy đủ đang giẫm lên lưng của bang chúng Valentino. Đối mặt với băng nhóm tội phạm sẽ không do dự khi dùng vũ khí nóng, nguyên tắc của Dorio luôn là nổ súng tự do ——
Dù cho hành vi của nàng đã bị cấp trên phê bình nhiều lần, thậm chí còn phải thăng và giáng chức liên tục trong mấy năm ngắn ngủi thì nàng cũng không thay đổi thói quen này.
Hung ác cùng cực, Dorio luôn định nghĩa thành phố này như vậy.
Nàng ngậm điếu thuốc, đá văng thằng ngu bị đánh thành tổ ong vò vẽ dưới chân, bước tới túm lấy Gonzalez đang bị ép chặt xuống để đeo còng tay thép đặc chế.
“Bắn chết một vị công tố viên sắp lên chức nghị viên ở Night City, Valentino ở mấy năm nay ăn gan hùm rồi đúng không ?”
Gonzalez bị túm tóc đến đau đớn, không chỉ da đầu mà cả khóe mắt cũng bị kéo lên… Ánh mắt mơ hồ của hắn không phân biệt ra kẻ vạm vỡ trước mặt là nam hay nữ, nhếch miệng lẩm bẩm chửi mắng: “Cớm chó chết ! Dám đụng vào ta, vậy ngươi liền chờ cả nhà mình bị giết đi ! Fuck !”
Dorio nheo mắt lại vì khói thuốc, nhìn xuống tên bán thuốc phiện này. Nàng đang nghĩ xem nên dùng cách nào “thoải mái nhất” trong NCPD để xử lý những kẻ còn chưa nắm rõ tình hình.
Tình báo mà Lin cung cấp quả nhiên chính xác, Dorio sau khi nhận được tin tức liền không chút do dự mà điều động đội đặc nhiệm và đội cảnh sát máy móc tới hỗ trợ với lý do Heywood có thể xảy ra vấn đề lớn. Ban đầu tưởng rằng sẽ chỉ bắt giữ được nhân viên và hiện trường phạm tội liên quan, không nghĩ tới công tố viên sắp thăng chức ở Night City lại bị người bắn nát đầu ở đây.
Phòng tình báo của NCPD cũng đang ngồi xổm theo dõi Robert, Stellar nằm mơ cũng muốn ấn xuống kẻ như hắn, dù sao ở khu vực béo bở giống bến cảng, mạng lưới quan hệ của công tố viên quản lý là rất rộng.
Dorio không nói gì thêm, nheo mắt nhìn kỹ đối phương, rồi ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Độ cao của Lin bây giờ là điều mà các thành viên tiểu đội khó có thể đạt tới. Robert cứ thế chết đi, chỉ sợ là vì hắn xuất thủ chứ không phải do Valentino làm.
Một số giao dịch đã đạt thành tiếng nói chung ở chỗ cấp trên, Dorio nghĩ mãi mà không rõ —
Nhưng vậy thì có sao đâu ?
Cái gì nên và không nên điều tra, vị sư phụ già kia cũng đã dạy đạo lý này cho nàng từ mấy năm trước.
Dorio lại đặt ánh mắt của mình về mặt Gonzalez.
Lần này, vẻ kiêu ngạo và tàn nhẫn trên mặt đối phương giảm đi rất nhiều, “Uy, ngươi muốn làm gì ?”
Dorio đưa tay kẹp lấy đầu lọc, tàn thuốc bắn ra tia lửa nhỏ trên mặt đất, hai tên đặc nhiệm khống chế Gonzalez cũng hiểu ý mà lùi lại một bước.
Bên tai Gonzalez vang lên âm thanh ——
“Tắt thiết bị ghi hình đang online, thiết bị mạng cũng có vấn đề, chuyên gia mạng và Phòng tình báo muốn kiểm tra lại.”
Da đầu Gonzalez bị túm đến càng lúc càng đau, “Uy…”
Điều khiến hắn kinh hoàng nhất là có người còn giả vờ giả vịt lẩm bẩm một câu, “Làm cái quái gì vậy, lại muốn kiểm tra vào lúc này… Mau hành động trước a, bắt lại hết những kẻ đáng bắt, còn người có tiền bảo lãnh thì giao cho đội A !”
Dorio chậm rãi ngồi xổm xuống, buông lỏng da đầu Gonzalez.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì ?”
Làm gì ?
Dorio nghe tên này lặp lại câu hỏi ba lần, liền nhếch miệng cười.
“Ngươi ra lệnh bắn chết công tố viên ? Bởi vì hắn điều tra ra các ngươi đang vận chuyển hàng cấm ?”
Mắt Gonzalez trợn tròn lên như con bò —
“Không phải chứ anh em ?”
Hắn cảm thấy trời sập.
Dorio duỗi ra một ngón tay, vẻ mặt như ta hiểu được, “A ~ ta hiểu rồi, ngươi sắp xếp tay bắn tỉa, nhưng đối phương bị cướp cò rồi bắn chết Robert, các ngươi và Robert có giao dịch, hắn sắp thăng chức nên không muốn quản đám ngu ngốc nhà các ngươi nữa đúng không ?”
“Hả?”
Gonzalez cảm thấy mình còn chưa đủ vô sỉ.
Hắn chỉ muốn biết tên cớm trước mặt đến cùng có sợ chết hay không.
Ngay sau đó, vẻ mặt Gonzalez bắt đầu trở nên độc ác, “Cảnh sát, chúng ta chỉ là vận chuyển hàng hóa, ai biết hắn là công tố viên ? Hơn nữa… con tàu này đến từ Cuba a.”
Dorio gật đầu.
Gonzalez hoàn toàn không ngờ tới phản ứng của Dorio lại bình thường như thế.
“Cuba ! Ngươi hiểu Cuba là gì không anh em?!”
Dorio thở dài, xem ra Valentino không biết nhân vật lớn có thể đánh sập bọn hắn bằng một tay đang xuất lực, đừng nói là Cuba… Kể cả toàn bộ tập đoàn Cuba di chuyển đến thì lại thế nào đâu ?
Nàng chỉ biết bản thân là một mắt xích trong kế hoạch, Lin bảo nàng làm gì, nàng sẽ làm theo nếu có thể, nếu không thể thì sẽ vi phạm quy tắc mà tận lực hoàn thành. Bởi vì đối với cách cướp đoạt chiến thắng –– Lin là người có kinh nghiệm nhất.
Phần tin tưởng vững chắc này là thói quen hình thành qua nhiều năm, Dorio không muốn suy nghĩ quá nhiều.
Cho nên nàng ở đây là vì muốn hỏi rõ con đường bán hàng của Gonzalez, từ đó cắt đứt hoàn toàn…
“Ta hiểu, ta hiểu… Anh em từ Cuba, giết người không thấy máu, giết sạch cả nhà.”
Gonzalez nghe giọng điệu trầm thấp của Dorio, tưởng nàng sợ.
“Theo ta thấy, không bằng ngươi mở một con mắt nhắm một con mắt a ?”
Dorio gật đầu biểu thị rất tán thành, “Tốt lắm, ngươi và ta đều sẽ có thuận tiện từ chuyện này, phiền ngươi lát nữa nói rõ với luật sư hỗ trợ rằng ngươi đang bán thuốc phiện, hơn nữa còn là người duy nhất bán nó trong Valentino, sau đó chúng ta sẽ vui vẻ đưa ngươi đi —”
Gonzalez cảm thấy chẳng lẽ người này có vấn đề gì về đầu óc.
“Fuck, ngươi đang đùa ta ?”
Dorio nhún vai.
Ai ngờ tên này vẫn nói ra câu tự tìm đường chết, “Cảnh sát, tối nay chuẩn bị kỹ càng đi nhận xác a ! Người nhà của ngươi… con cái, nếu ngươi có nuôi thú cưng thì cũng vậy, hắc hắc.”
Dorio hạ xuống bả vai, từ từ ghé sát lại bên tai Gonzalez, sau đó là một cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào bụng Gonzalez mà không có chút cảnh báo nào !
Gonzalez lập tức quỳ xuống đất, lưng cong như con tôm, nếu không phải bả vai Dorio đủ rộng, hắn chỉ sợ đã nằm rạp trên đất rồi.
Nước đắng trong cổ họng phun tung toé xuống mặt đất, Gonzalez cảm thấy xương sườn của mình bị gãy.
“Oh shit…”
Thân thể hắn co giật không ngừng, khuôn mặt như vừa mới bị ngâm vào sơn đỏ.
Cảm giác đau đớn ngạt thở đó khiến cổ họng Gonzalez như bị rò hơi, cả người bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, Dorio chống đầu gối đứng dậy lặng lẽ chờ đối phương hồi phục.
“Dựa theo pháp luật Night City, ngươi phải dừng lại trong phòng tạm giam của đồn cảnh sát ít nhất 60 ngày trước khi ra tòa; Để ta tới tính toán xem chúng ta có bao nhiêu giờ vui vẻ bên nhau a, ngoài ra cuộc tấn công qua internet còn khiến toàn bộ mạng lưới điện của Night City gặp chút… vấn đề ?”
“Tóm lại là sẽ mất điện, có lẽ luật sư cũng không biết chúng ta chuẩn bị có những khoảng thời gian vui vẻ như thế nào…”
Gonzalez nằm nghiêng trên mặt đất, hoảng sợ dần lan ra khắp tròng mắt của hắn.
Chết tiệt…
Tên này muốn chết đến vậy sao ?
“Ngươi… ngươi thực sự không cân nhắc đến người nhà sao anh em?”
Dorio không chút sợ hãi, trả lời thẳng thắn: “Biết các ngươi sẽ giở trò, giết ta thì không sao cả –– A đúng, ta có người nhà, bạn trai của ta cũng ở NCPD… Xem như thế đi. Đương nhiên gần nhất tình cảm giữa chúng ta không phải vui vẻ lắm, hắn đá ta, ngươi có thể đi tìm hắn.”
“Ta gợi ý thêm cho ngươi nhé, chỉ cần giết nhiều mấy người trên đường phố, ngươi liền có cơ hội gặp hắn.”
Gonzalez nhìn nàng, Dorio khoanh tay cười tủm tỉm nói: “MaxTac, anh em Cuba chắc là quyết được a ?”
Đầu lĩnh bang phái vô lại bắt đầu la hét, “Fuck ! Người đâu ! NCPD đánh dân !”
Dorio hơi lùi lại rồi làm ra cú đá thấp mạnh mẽ, Gonzalez trượt trên mặt đất gần 4-5 mét, cảnh sát ở xa như không có lỗ tai, không thèm nhìn sang đây một cái.
Thực lòng mà nói, bọn hắn rất bội phục Dorio.
Hầu hết nhân viên trong NCPD của Night City đều là vì kiếm miếng cơm ăn, chỉ có cảnh sát như Dorio của đội đặc nhiệm và Stella của Phòng tình báo là hai người không sợ chết; những lời đe dọa tử vong mà bọn họ nhận được có lẽ còn nhiều hơn số lượng báo cáo vụ án mà thành viên đội đặc nhiệm viết, bởi vậy mọi người cảm thấy rất đồng cảm.
“Tối thiểu 50 năm tù, cho nên ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi, chỉ cần tàu hàng này chìm xuống thì chúng ta sẽ không có chuyện gì cả.”
50 năm ?!
Gonzalez từng cho rằng thằng ngu Campo bị kết án 30 năm với tư cách là thủ lĩnh Valentino liền đã đủ xấu hổ rồi, không nghĩ tới người giống đại ca nhất lại là hắn, còn phá kỷ lục thời gian thành viên Valentino vào tù… 50 năm, Gonzalez cảm thấy mình có thể chết trước.
“Con mẹ nó ta không nhận!”
Thành viên bang phái gào thét thê lương.
Thế là…
Nửa giờ sau.
Sau khi đội y tế trong Tổ đặc nhiệm cứu tỉnh tên cán bộ ngất đi ít nhất mười mấy lần, điều đầu tiên hắn tìm kiếm là vị trí của Dorio.
Thấy thân hình đồ sộ gần như che khuất ánh nắng mặt trời kia di chuyển, Gonzalez vội vàng kêu lên: “Đừng ! Đừng đánh nữa ! Ngươi thắng… Mẹ nó thật quá đen !”
Kèm theo tiếng rên rỉ, Gonzalez lần đầu tiên nhận ra công lực của mình không sâu sắc lắm.
Dorio nở nụ cười hài lòng, “Đen ? Night City bây giờ còn cảnh sát đen nào nữa… chỉ là làm việc bình thường thôi.”
Phổi của Gonzalez gần như nổ tung vì tức giận.
“Nhiều lắm, 50 năm… Cảnh sát, đừng như vậy, chúng ta thương lượng một chút ?”
Vẻ mặt Dorio có chút khó xử, “Tê… ngươi đừng nói ta không giúp ngươi, tàu hàng này —”
Một tiếng nổ lớn !
Đội đặc nhiệm lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác, “tàu hàng” di chuyển quãng đường xa xôi từ Cuba đến đây bắt đầu bốc khói dày đặc, nước biển bắt đầu tràn vào thân tàu do một vụ nổ dữ dội ở khu vực trung tâm rồi dần dần chìm xuống…
“Đứng ngây ra đó làm gì?!”
Dorio yêu cầu mọi người bật thiết bị lọc ở Syn-Lung, đồng thời yêu cầu nhân viên vớt hàng hóa bằng thuyền cảnh sát, vớt được bao nhiêu thì vớt bấy nhiêu.
“Ngươi xem… nó sẽ biến mất, nhưng chuyện đã xảy ra thì không thể xóa bỏ, ngươi dù sao cũng phải cho ta một lý do để ngươi không phải gánh chịu lâu như vậy đúng không ?”
Gonzalez không còn quan tâm nhiều nữa, “Augustine, Augustine hắn cũng đang bán!”
Dorio tặc lưỡi, “Bôi nhọ sao ? Ta rõ ràng hơn ai hết có mấy người dính vào thứ này trong Valentino…”
Gonzalez cuối cùng phát hiện mình hình như rơi vào một cái túi khổng lồ không đáy !
Hắn biến sắc, do dự rất lâu, “Tốt… Tốt a, đội ngũ mới gia nhập Valentino –– Trước đây là thành viên của hội Keida trong Tyger Claws, bọn hắn chuyển hàng tới từ tuyến tàu NCART cũ và đường ống ngầm bỏ hoang, tiểu đệ của ta biết người chắp đầu… Fuck ! Ta chỉ biết bấy nhiêu thôi, ngươi nói xem… ta có thể giảm bao nhiêu ?”
Dorio xoa cằm.
Giơ 3 ngón tay.
“20 năm?!”
Gonzalez cuối cùng cũng nổi giận đùng đùng, “Ngươi coi ta là kẻ ngu sao?!”
Dorio lắc đầu, một câu nói liền dập tắt lửa giận của hắn, “Hai tháng, nhiều nhất là vậy. Đến lúc đó ta sẽ báo trước cho thủ hạ của ngươi về tuyến đường áp giải, tự giải quyết chuyện cướp người liền coi như xong, cảm ơn thành tích của ngươi.”
Gonzalez cười.
Hóa ra kẻ trước mặt không phải không tham lam, mà là muốn ăn thêm vài cái, vội vàng cười xòa: “Chuyện này dễ nói.”
Dorio gật đầu, “Vậy…”
Nàng quét mắt nhìn vết thương trên người hắn vài lần.
“Là do ta chống đối cảnh sát… nên bị ngã?”
Dorio khoanh tay, “Cảm ơn đã hợp tác.”
Gonzalez nằm ngửa trên mặt đất như nhụt chí nhìn đối phương rời đi, mặc cho hai tên đặc công kéo mình lên xe cảnh sát, cảm giác rùng mình chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Tàu hàng chìm.
Dorio không biết mình có phải là người tốt hay không.
Tóm lại, nàng làm rất nhiều chuyện đen tối nằm trong và ngoài quy tắc, ví dụ như tiêu hủy những bằng chứng này.
Nếu còn đồ vật, Valentino sẽ có Gonzalez thứ hai, chuyển tới đồn cảnh sát thì sẽ có người biển thủ, hành vi nhìn ở bề ngoài là bao che cho tội phạm, trên thực tế là dập tắt mối hiểm họa lớn nhất –– Bất kỳ ai tuân theo quy tắc đều sẽ bị gai nhọn của thế giới không thể dung nạp sự thay đổi đâm thương chính mình.
Dorio biết rõ, con tàu này chính là ranh giới đạo đức đang chìm xuống của mình, nàng dùng cách phù hợp với Night City để hoàn thành những gì Lin giao phó, cũng dẹp yên nguồn gốc của hỗn loạn lần này.
Nói ra thì đây liền tính là một loại lột xác.
Đối với lính đánh thuê trước đây chỉ nhìn vào tiền, muốn danh tiếng vang xa và sống chết với bạn trai ở Night City mà nói, quá trình này không hề nghi ngờ gì là đau đớn, nhưng có đau, thì mới có thể gọi là lột xác, đúng không ?
“Uy ?”
“Đều làm xong, Lin… tiên sinh.”
Dorio nhìn chằm chằm vào làn khói dày đặc trên bờ biển, tìm chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia đáp lại nàng, “Ta là Lâm Dược.”
Dorio im lặng một lúc, “Lâm Dược, đồ vật bị tiêu hủy theo ý của ngươi… Fuck, Chúa tha thứ cho ta, ta không biết đây có phải là ——”
Lâm Dược lắc đầu.
“Ta sẽ giải quyết người Cuba, Emma giải quyết thị trưởng, còn ngươi giải quyết vấn đề của thành phố.”
“Ngoại trừ loài cá biển chứa đầy kim loại nặng chết đi, sẽ không có ai bị tổn thương vì chuyện này, xin các ngươi nhất định phải đứng ngoài quan sát hỗn loạn của Valentino, điều này rất quan trọng.”
Dorio cười khổ một tiếng.
“Nhưng thực sự muốn thả Gonzalez đi sao… ta ——”
Lâm Dược nghi ngờ hỏi: “Thả đi?”
Dorio sững sờ, nàng vốn nghĩ mình sẽ xấu hổ khi nói ra chuyện này, vì nàng sợ đối phương sẽ nói “Dorio, ngay cả ngươi cũng là người tốt sao ?”
Lâm Dược đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra điều gì, ôn tồn trả lời: “Chuyện tốt, Dorio. Ngươi không muốn buông tha loại cặn bã như hắn là đúng, cho nên ta cũng không định buông tha hắn –– Suzuki ra tay, sẽ không để lại người sống sót, yên tâm đi.”
Dorio nắm chặt tay.
Vật chất tổng hợp với độ tinh khiết cao từ Cuba trong hồ sơ không biết đã khiến bao nhiêu gia đình tan vỡ, nhưng lần nào cũng chỉ bắt giữ được mấy con tép riu, bất quá bọn họ cuối cùng cũng bắt giữ tới con cá lớn…
“Cảm ơn.”
Nghe người giúp mình còn đang nói cảm ơn, Lâm Dược thở dài, “Ngươi lại trả tiền về rồi sao ?”
Dorio nhún vai, “Ta không cần mặc đồ xa xỉ khi làm nhiệm vụ, Lâm Dược, bao nhiêu năm rồi –– Ngươi vẫn không thay đổi, vẫn là một người tốt.”
“Ngươi, mọi người, còn có… mọi thứ ở Pacifica đều ổn chứ ? Nói thật cho đến bây giờ, ta cũng không thể tin tổng thống lại rơi xuống ở Pacifica.”
Lâm Dược im lặng.
Hắn cũng khó có thể nói mình là người tốt.
Nhưng… hắn hiểu đạo lý không thẹn với lương tâm.
“Người NUSA đều sớm trốn vào Dogtown từ lâu… Pacifica chính xác có thay đổi, bởi vì nơi đó quá tồi tệ, người dân sống quá khổ.”
“Nếu thích thì ngươi có thể đến, mọi thứ đều rất yên bình, giống như lúc chúng ta cùng nhau huấn luyện ở Dogtown.”
Vẻ mặt Dorio tràn đầy hoài niệm, “A…”
Chỉ là cuộc sống của nàng hình như vẫn còn hỗn loạn.
Chuyện của Maine cho đến bây giờ vẫn như một câu đố, mặc dù Lin trong mấy năm nay đã cung cấp mấy lần thông tin về dự án hợp tác công nghệ giữa Arasaka và MaxTac cho nàng, nhưng hiện tại vẫn chưa có tiến triển.
Ba năm trước, chuyện theo dõi Maine bị cao tầng NCPD biết được, Dorio bị yêu cầu ký thỏa thuận, hơn nữa không cho phép nội bộ NCPD khởi động quy trình điều tra đối với MaxTac.
Nàng cảm thấy nhất định có chuyện cực kỳ tồi tệ đang giấu giếm dân chúng Night City, bao gồm cả nàng, nhưng nàng khát vọng một câu trả lời từ rất lâu.
“Lin, ta không cần bất kỳ bồi thường nào, có thể —”
Lâm Dược tại đầu dây bên kia đột nhiên cắt ngang: “Có thể.”
“Phiền ngươi nhìn ra phía sau.”
Dorio ngây người một lúc, quay đầu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, nhưng lại có thể gây ra sóng gió lớn ở Night City.
Người phụ nữ tóc vàng có tính cách kiên cường giống đàn ông đứng dậy không nói một lời nào, ôm chặt lấy người bạn cũ đã lâu không gặp mà chỉ nghe tiếng.
“Ngươi không nên xuất hiện với khuôn mặt này, mọi người sẽ lo lắng.”
Lâm Dược cười vỗ vai “chị dâu” trước đây chăm sóc mọi người rất nhiều trong tiểu đội, “Không sao, khuôn mặt của ta chỉ có mọi người mới nhìn thấy, dạo gần đây khá nghẹt thở, đang muốn tìm ngươi trò chuyện…”
“Truyền kỳ mạnh nhất, thật lợi hại.”
Dorio đấm vào ngực Lâm Dược, “Nếu Maine biết thì chắc chắn sẽ lại cau mày tháo kính ra nói ‘Loại người như ngươi cũng có thể làm đến sao’…”
Hai người không nhịn được mà cười.
Lâm Dược cũng không kén chọn, ngồi bên bờ biển lặng lẽ nhìn tàu buôn chìm xuống chỉ còn lại phần đuôi lộ ra ngoài.
“Thật mệt mỏi a.”
“Như con quay, không ngừng nghỉ vì sinh tồn.”
Hắn cảm thấy cuộc đời là không ngừng hoài niệm những tháng ngày đã qua.
Dorio gật đầu, “Lúc đó tiểu đội đều có mặt, thực sự giúp đỡ rất nhiều –– Thôi, còn sống là tốt rồi.”
Lâm Dược lắc đầu.
“Nếu có lựa chọn, vậy ắt có bỏ qua.”
“Ta nghĩ chúng ta vẫn luôn tìm kiếm sai hướng ở chuyện của Maine.”
Dorio đột nhiên nhìn chằm chằm vào Lâm Dược.
“Chuyện của ngươi nên là nhìn ngắm những nơi như Pacifica, để cho Heywood cũng có thể biến thành tốt đẹp… Ta hiện giờ không thể giúp ngươi trong những chuyện đó, nhưng cũng không nên vì thế mà phân tâm, nếu ta có manh mối mà nói, có lẽ ngươi có thể nhờ người đáng tin cậy như Suzuki tới giúp ta…”
Lâm Dược nhìn qua mặt biển.
“Ta từng trải qua trạng thái Cyberpsychosis, cảm giác không thuộc về bản thân kia cực kỳ thống khổ, Maine nhất định là bị công nghệ nào đó thay đổi bản thân, đây tuyệt đối không phải là phỏng đoán của ta.”
“Tất nhiên tiểu đội, đồng bạn còn có cấp dưới của ta đều không thể tìm ra điểm đột phá thích hợp… Vậy thì để ta giúp ngươi a.”
“Những ngày khó khăn của ngươi và ta đã trôi qua một nửa, bây giờ phải quản đại ca Maine của ta rồi.”
Người trẻ tuổi nở nụ cười không lộ răng, mọi thứ như chưa từng thay đổi, vẫn hăng hái như xưa.
“Xin lỗi.”
Ánh mắt Lâm Dược mờ mịt không rõ, “Liệu khoảng thời gian này đối với Maine mà nói có quá khó khăn không ?”
Dorio vừa định nói chuyện thì tên kia lại lên tiếng.
“Chúng ta từ vừa mới bắt đầu liền là đồng bạn, không phải sao ?”
Dorio yên tâm nuốt lời muốn nói vào bụng, “Còn tưởng rằng đại minh tinh đều sớm quên hết những chuyện này rồi, có ngươi gia nhập vào thì quá tốt; nhưng ngươi định làm thế nào, đánh xuyên qua MaxTac ?”
Lâm Dược đương nhiên sẽ không phô trương như vậy.
“Chỉ là có càng nhiều thủ đoạn, phương pháp và người có thể dùng hơn mà thôi… Về đường dây liên quan tới Cyberpsycho, ta sẽ không buông tha và cũng không thể buông tha.”
Chẳng biết tại sao, tựa hồ chỉ cần Lâm Dược tham gia vào một số chuyện là chúng nó có thể bị giải quyết dễ dàng.
Xem ra Lâm Dược định giải quyết một cách điệu thấp ?
Lâm Dược đứng dậy, “Nếu điều kiện giải cứu Maine là đánh xuyên qua MaxTac, vậy ta liền sẽ làm như thế ——”
“Nhưng ở trước đó, ngươi và ta là một thành viên của tiểu đội Maine.”
……
……
.
Bình luận truyện