Đại Nhân Vật
Chương 32 : Đại nhân vật
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 14:19 17-07-2024
.
CHƯƠNG 32: Đại nhân vật
Tác giả: Cổ Long
Biên dịch: Robin Lee
“Liễu Phong Cốt chết đã bao lâu rồi nhỉ?”
“Chín tháng.”
“Thời gian chín tháng không dài, chỉ một chớp mắt là qua rồi, nhưng chín tháng này cảm giác dài đằng đẵng.”
“Vì trong lòng muội vẫn còn phiền muộn.”
“Muội luôn nghĩ giá như bản thân không hành xử hoang đường, có lẽ phụ thân sẽ không ra đi sớm như vậy.”
“Muội đã trưởng thành rồi, sao suy nghĩ vẫn như trẻ con thế?”
“Huynh bảo muội phải nghĩ thế nào?”
“Muội không cần phải tạ lỗi với ai, cũng không cần uỷ khuất chính mình, vậy là đủ.”
“Nhưng muội…”
“Muội nên ra ngoài nhiều hơn, quan sát, nghe ngóng nhiều hơn,tâm tình tự dưng sẽ trở nên thoải mái.”
“Huynh bảo muội nên đi đâu?”
“Giang Nam, chẳng phải muội luôn muốn đến đó sao?”
Giang Nam.
Ý xuân thật nồng đượm.
Liễu rủ tươi thắm, nước xanh biêng biếc.
Điền Tư Tư khoác tay Dương Phàm, thong thả dạo bước trên bờ đê.
Tần Ca và Điền Tâm đi phía trước họ, chiếc khăn lụa đỏ nhẹ tung bay trong gió xuân.
Khăn lụa đỏ thẫm dịu dàng khẽ lướt trên khuôn mặt Điền Tâm.
Điền Tư Tư chợt cười nói: “Tiểu quỷ này rốt cuộc đã lớn rồi, muội còn tưởng nó sẽ mãi làm con nít.”
Dương Phàm cũng cười: “Muội cũng thành người lớn rồi, ta còn tưởng muội không bao giờ lớn nổi.”
Con người phải trải qua hoạn nạn, mới thấm được giá trị của cuộc sống, mới thực sự trưởng thành.
Điền Tư Tư quả thực đã trưởng thành.
Nàng trông thật dịu dàng, lại càng đẹp hơn.
Dương Phàm như đang trầm ngâm, chậm rãi nói: “Điền Tâm đúng là một bằng hữu trung thành, con bé sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì muội,nếu không có nó mạo hiểm xung trận, chưa chắc Liễu Phong Cốt đã dễ dàng mắc bẫy.”
Điền Tư Tư: “Lúc nó ngay cả muội cũng bị nó lừa.”
Dương Phàm: “Ta vẫn luôn nghĩ, chúng ta nên tìm cách báo đáp con bé.”
Điền Tư Tư: “Huynh bảo nên làm thế nào?”
Dương Phàm nhìn chiếc khăn lụa đỏ khẽ tung bay, mỉm cười: “Chi bằng chúng ta tặng con bé một chiếc khăn lụa đỏ.”
Điền Tư Tư cũng bật cười, nụ cười thật ngọt ngào làm sao.
Nụ cười chỉ xuất hiện trên gương mặt nữ nhân được bao bọc trong tình yêu và hạnh phúc viên mãn.
Con đê thật dài, nam thanh nữ tú thành đôi thành cặp cùng sóng bước.
Ngày xuân vốn dĩ dành cho những người đang yêu.
Lúc này xuân đang tới.
Điền Tư Tư nhìn mọi người, lòng thầm mong ai nấy đều giống mình, có cuộc sống tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Đột nhiên có người cất giọng hô lớn: “Nhạc đại hiệp cũng đi du hồ kìa, chính là vị Nhạc Hoàn Sơn Nhạc đại hiệp danh chấn thiên hạ đó!”
Mọi người tức thì ùn ùn kéo nhau chạy về phía bờ hồ, vốn dĩ ai cũng muốn ngắm nhìn một đại hiệp nổi danh giang hồ.
Dương Phàm cười: “Muội không đi xem à?”
Điền Tư Tư chớp mắt: “Xem ai?”
Dương Phàm: “Nhạc Hoàn Sơn, chẳng phải ông ta cũng là một đại nhân vật trong mắt muội sao?”
Điền Tư Tư: “Bây giờ muội không muốn đi gặp ông ta nữa.”
Dương Phàm: “Sao lại thế?”
Điền Tư Tư ngước mắt chăm chú nhìn hắn, sóng mắt thu ba dạt dào xuân ý, dịu dàng nói: “Vì muội đã tìm được một đại nhân vật thực thụ rồi, trong lòng muội, không một đại nhân vật nào vượt hơn người đó.”
Dương Phàm cũng ra vẻ ngơ ngác hỏi: “Vậy ư, là ai thế nhỉ?”
Điền Tư Tư cười, ghé sát vào tai hắn thì thầm: “Chính là huynh, quỷ đầu to.”
——————————————
Toàn văn hoàn
.
Bình luận truyện