Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Ma Hoàng Đại Quản Gia)
Chương 850 : Chỗ dừng chân
Người đăng: nkn2001
Ngày đăng: 23:11 07-12-2025
.
“Dựa theo tấm bản đồ cực kỳ cẩu thả mà Long Tổ cung cấp, trong số các Thiên Địa phong huyệt, có một chỗ nằm ngay gần đây. Dựa trên quy luật kẻ mạnh chiếm trước, thì chỗ phong huyệt này tám chín phần là nằm trong Phi Vân Vương Phủ.”
Khép chặt mắt lại, Trác Phàm trầm ngâm suy nghĩ, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Nhưng mà Phi Vân Vương Phủ là phủ đệ của Thượng Quan Phi Vân, bên trong chắc chắn cao thủ như mây. Muốn vô thanh vô tức lẻn vào đó do thám, đúng là còn khó hơn lên trời!”
Nói đến đây, hắn từ từ mở mắt, hai hàng chân mày đã nhíu chặt lại với nhau.
Cổ Tam Thông trông thấy, cũng chỉ biết thở dài bất lực:
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Cha nói ở đây cao thủ đông vô kể, hai cha con mình cho dù liên thủ cũng khó giữ mạng. Ngoài việc dùng Long Tức Đan ném một phát thiêu sạch cả đám, thì còn cách nào khác không?”
“Long Tức Đan là biện pháp cuối cùng, không đến bước đường cùng, ta thực sự không muốn lãng phí.”
Trong mắt lóe lên một tia tinh quang, Trác Phàm vuốt cằm, chậm rãi phân tích:
“Tiểu Tam Tử, con chắc cũng thấy rồi đó, cổng thành kiểm tra rất gắt, hai lão già gác cổng cũng tỏ ra cực kỳ thận trọng.”
“Chúng ta ở Trung Châu đã đi qua mấy tháng nay, đổi mấy thành trì rồi, nhưng đã bao giờ thấy nơi nào kiểm tra nghiêm như vậy chưa?”
Cổ Tam Thông hơi nhíu mày, nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
“Hay là… tại Phi Vân Thành là đế đô của một trong Cửu Vực, nên họ làm căng vậy?”
“Không, chắc chắn không phải vì lý do đó.”
Trác Phàm kiên định lắc đầu, ánh mắt sáng lên, khẽ cười:
“Trung Châu thế lơns, vốn kiêu ngạo quen rồi.”
“Bọn họ luôn cho rằng không cần sợ mật thám của bốn châu, vì bọn họ đủ mạnh. Dù tin tức có lộ lọt đi đâu, chỉ cần họ muốn, vẫn có thể đạp nát bất cứ góc nào trên thiên hạ.”
“Cho nên cách họ quản lý là trong chặt ngoài lỏng, tuyệt đối không tạo ra bầu không khí căng như dây đàn thế này cho thiên hạ chê cười.”
“Thế mà giờ Phi Vân Thành lại như vậy, chỉ có thể nói rằng, gần đây đã xảy ra đại sự, đến mức khiến cả Thượng Quan Phi Vân cũng phải căng thẳng.”
“Liên quan gì đến mình?”
Cổ Tam Thông nhún vai:
“Hắn căng thẳng là việc của hắn, mà nếu trong vương phủ kiểm tra càng gắt gao, chúng ta lại càng không có cơ hội lẻn vào điều tra.”
Trác Phàm nghe vậy thì bật cười:
“Người ta hay nói: “Trong phúc ẩn họa, trong họa tàng phúc.””
“Thượng Quan Phi Vân đã khẩn trương đến thế, chứng minh hắn đã bị uy hiếp.”
“Dù ta chưa biết thế lực uy hiếp hắn là ai, nhưng giữa hai bên khẳng định sẽ có một trận long tranh hổ đấu.”
“Đến lúc đó, chúng ta có thể nhân cơ hội quậy nước đục, giành lấy lợi thế ngư ông đắc lợi.”
“Ồ, đúng ha, sao con lại không nghĩ ra nhỉ?”
Mắt Cổ Tam Thông sáng rực lên, cười ha hả:
“Vẫn là cha lợi hại!”
“Vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Khóe môi Trác Phàm cong lên thành một nụ cười tà:
“Tìm một chỗ đặt chân, rồi lặng lẽ quan sát biến hóa.”
“Xem ra, chúng ta sẽ phải lưu lại nơi này một khoảng thời gian rồi… ha ha…”
Cười khẽ một tiếng, Trác Phàm phất tay áo, thẳng hướng khu chợ phồn hoa nhất mà đi.
Cổ Tam Thông thấy vậy thì trong lòng khó hiểu, nhưng vẫn hấp tấp đuổi theo.
Ba canh giờ sau, hai người đã đứng trước một tòa viện lạc chiếm diện tích không nhỏ. Cổng viện im ắng, lạnh lẽo, trông như đã lâu chẳng có người ở.
Bên cạnh hai cha con, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một đại hán râu ria xồm xoàm, trên người mơ hồ tỏa ra khí tức Thần Chiếu lục trọng.
“Vị khách quan này, ngài xem đi, chỗ này là một trong số ít những căn nhà tốt nhất trong Phi Vân Thành đấy.”
“Nếu không phải vì cần gấp linh thạch, thì ta thật sự không nỡ bán đâu!”
Đại hán nhìn quanh thấy không có ai, liền vội vàng tiến lên, nhiệt tình giới thiệu.
Cổ Tam Thông liếc hắn một cái, khóe miệng giật giật.
Lúc mới gặp tên này, thấy hắn là cường giả Thần Chiếu, lại lén lút kéo bọn họ ra khỏi đám đông, còn tưởng là nhân vật lớn gì cơ.
Ai dè… hóa ra chỉ là “môi giới bất động sản”!
Thần Chiếu cường giả mà phải làm… cò nhà đất.
Cổ Tam Thông không khỏi thở dài trong lòng:
Xem ra ở Trung Châu, cường giả đúng là nhiều như chó, chẳng đáng tiền tí nào.
Vậy Thiên Huyền ở nơi này chắc đi quét đường, dọn hầm xí quá…
Trác Phàm bình tĩnh đánh giá căn viện từ trong ra ngoài, thầm gật đầu. Trầm ngâm một chút, hắn hỏi:
“Ra giá đi.”
“Tám mươi vạn linh thạch, thấy sao?”
“Tám mươi vạn?”
Lông mày Trác Phàm khẽ nhướng, buột miệng cười lạnh:
“Ngươi sao không đi cướp luôn đi?”
“Trông ta giống kẻ đội bô lắm à?”
“Ở Tây Châu, dù là kinh đô đế quốc, một tòa viện lạc cũng không thể vượt quá một vạn linh thạch.”
“Nhà ở chẳng qua chỉ là nơi che mưa che nắng, còn linh thạch mới là căn bản của tu sĩ.”
“Dùng nhiều linh thạch như vậy đổi lấy một cái sân nhà, chẳng phải là mất gốc lấy ngọn à?”
Nghe vậy, đại hán lập tức lộ ra ánh mắt khinh bỉ:
“Ngài tưởng đây là Tây Châu chắc?”
“Đây là Trung Châu!”
“Nếu ngài không có thiên đại bản sự, thì tu sĩ ở đây chẳng đáng mấy đồng đâu.”
“Không tin thì ngài xem ta này.”
“Ở mấy nước Tây Châu, ta đi đến đâu mà không được vương tôn công tử trọng đãi, tiếp đãi như thượng khách?”
“Thế mà đến đây, ta chẳng phải cũng thành kẻ bán nhà bán đất rong ngoài đường hay sao?”
“Đã vậy sao ngươi còn đến Trung Châu?”
Trác Phàm cười nhạt:
“Câu “thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng” ngươi chưa từng nghe sao?”
“Hay là… với thực lực của ngươi, cũng mơ mộng ở Trung Châu lập nên đại nghiệp?”
“Đại nghiệp cái rắm ấy…”
Đại hán xua tay, mặt ảm đạm:
“Ta thì có bản lĩnh gì mà đòi đánh chiếm Trung Châu?”
“Nói thật với ngài, ta là theo chủ nhân đến đây.”
“Chủ nhân nhà ta là một Dung Hồn cường giả, làm hộ vệ trong Phi Vân Vương Phủ. Ở vùng này cũng coi như nhân vật có chút tiếng tăm…”
“Sau đó thì sao?”
Trác Phàm lập tức cắt ngang, hỏi dồn:
“Nếu đã có quan hệ với Phi Vân Vương Phủ, thì ở đây hẳn phải sống rất dư dả mới đúng, sao còn phải bán nhà?”
“Haiz, đừng nhắc nữa, có nói cũng chỉ là mệnh khổ!”
Đại hán than thở, mặt đầy uất ức:
“Ban đầu, chúng ta quả thật sống rất sung sướng, ăn ngon uống tốt, hết sức thoải mái.”
“Nhưng mà ai ngờ, một tháng trước, trong vương phủ lại bị một nhóm giặc xông vào, không biết trúng mắt món bảo vật gì, suýt nữa là cướp được.”
“Kiếm Vương Thượng Quan Phi Vân đại nhân biết tin thì nổi trận lôi đình, một cơn đại nộ liền chém sạch tất cả hộ vệ trong phủ, mấy trăm cường giả Dung Hồn đều thân đầu hai ngả.”
“Trong đó… cũng có cả chủ nhân nhà ta.”
“Hầy, thực ra nói đi cũng phải nói lại, chuyện này không thể trách hoàn toàn bọn họ.”
“Ngài nghĩ xem, một nhóm giặc dám xông vào vương phủ, hơn nữa trong đám đó còn có cao thủ Quy Nguyên, mấy tên hộ vệ bình thường làm sao đỡ nổi?”
“Nhưng nếu chủ tử đã nổi giận, thì… có oan cũng phải tự nhận xui thôi.”
“Cho nên chủ nhân ngươi chết rồi, ngươi liền đem nhà hắn ra bán?”
Trác Phàm liếc hắn một cái, trong lòng đã hiểu rõ hơn phân nửa.
Đến đây, mọi chuyện đã hiện rõ ràng trong đầu hắn.
Khó trách Phi Vân Thành kiểm tra nghiêm ngặt như vậy.
Thì ra là có người từng lẻn vào Phi Vân Vương Phủ trộm đồ.
Còn thứ bị nhắm đến, chắc chắn… không đơn giản.
Hơn nữa, từ chuyện này có thể suy ra—
Đám trộm đó chưa trộm được.
Nếu bảo vật đã bị lấy đi, thì lúc này lo lắng lớn nhất của Thượng Quan Phi Vân phải là đuổi giết bên ngoài, chứ không phải gia tăng cảnh giác trong thành như vậy.
Mà bảo vật còn trong phủ, thì bọn trộm nhất định còn lần hai. Đến khi ấy, chính là lúc hắn và Cổ Tam Thông quậy nước đục.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trác Phàm không khỏi dâng lên một tia cười nhạt.
“Khách quan, thật ra ngài cũng nhìn ra rồi đó, ta chỉ là kẻ chạy vặt thôi mà.”
“Tám mươi vạn linh thạch sao có thể vào hết túi ta được?”
Sợ Trác Phàm hiểu lầm mình là hạng nô tài bất trung, làm hỏng vụ giao dịch, đại hán vội vàng tỏ ra đáng thương:
“Ngài nghĩ xem, dù chủ nhân ta là hộ vệ vương phủ, ta là nô tài dưới tay hộ vệ, thì một tên Thần Chiếu nho nhỏ như ta, sao có quyền tự tiện bán nhà của chủ nhân?”
“Thực tế là, sau khi chủ nhân chết, bao nhiêu linh binh đan dược trong viện đã bị đám Hóa Hư kia chia sạch.”
“Chỉ còn lại một cái viện là thứ không vác đi được, nên đành đặt ở đây.”
“Thế nên họ bảo ta trông hộ, nghĩ cách bán chỗ này đi, rồi đem linh thạch chia nhau, sau đó cùng về quê làm ông lớn, không ở Trung Châu làm con cháu người nữa.”
“Cho nên tám mươi vạn không phải giá ta nói bừa đâu, phía trên có không ít người chờ chia đó.”
“Nếu ngài thấy mắc, thì… cùng lắm năm mươi vạn, không thể thấp hơn.”
“Nếu không phải ta gấp rút cần linh thạch, thì cái giá này tuyệt đối không nhúc nhích.”
“Ngài nếu không đồng ý, ta đành phải tìm người khác vậy…”
Đại hán nói một tràng, tỏ vẻ hết sức chân thành.
Trác Phàm lại không nói gì, vẫn chỉ chăm chú nhìn căn viện, suy nghĩ điều gì đó.
Đại hán thấy thế thì nhíu mày. Hắn đã đem tất cả các chiêu giả nghèo bán thảm ra dùng, mà người này vẫn chẳng nhúc nhích.
Chẳng lẽ hắn không có nhiều linh thạch vậy?
Nhưng nhìn hắn không giống kiểu nghèo túng kia mà…
Hắn suy nghĩ, lại để ý thấy Trác Phàm rõ ràng đang cân nhắc, chứng tỏ trong tay chắc chắn có tiền, chỉ là xem có đáng bỏ ra hay không.
Đại hán vốn láu cá, mắt đảo một vòng, lập tức nói thêm:
“Khách quan, thật không dám giấu, căn nhà này… còn có chỗ rất khác người.”
“Ồ?”
Trác Phàm nhướng mày:
“Khác ở đâu?”
Đại hán cười bí hiểm:
“Cụ thể thì ta không rõ, chỉ biết là lúc sinh thời, chủ nhân ta xây rất nhiều mật thất trong này, nào là để tu luyện, nào là luyện đan, lại có phòng luyện khí riêng.”
“Dù nói rằng sau khi ông ấy chết, bảo vật trong viện đã bị người ta dọn sạch rồi…”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nhỡ đâu trong xó xỉnh nào đó, vẫn còn cất giấu vài món mà đám người kia bỏ sót thì sao?”
“Ngài chỉ cần tìm được một món thôi, thì tám mươi vạn linh thạch này rất có thể lấy lại vốn, thậm chí lời to.”
“Điều đó chẳng phải là… chúng ta bán nhà còn tặng thêm quà khuyến mãi cho ngài sao?”
“Tất cả đều dựa vào vận khí của ngài đó.”
Trác Phàm suy nghĩ một chút, rồi bật cười, khẽ lắc đầu.
Nếu đổi lại là kẻ khác, nghe đến khả năng tìm được bảo vật chắc đã mắt sáng rỡ mà cắn răng móc linh thạch.
Nhưng hắn là ai?
Trác Phàm, loại trò vẽ bánh này còn lâu mới dọa được hắn.
Có điều—
Bây giờ hắn thật sự cần một nơi lâu dài để dừng chân, an ổn mà quan sát cục diện chờ thời cơ.
Khóe miệng nhếch lên, hắn nghiêng đầu nhìn đại hán, cười:
“Huynh đài, vừa nãy ngươi chẳng phải nói… năm mươi vạn sao?”
“À… chuyện đó… lúc đó ta đâu có nói tặng kèm bảo bối đâu mà…”
Đại hán giật mình, gượng cười.
Trác Phàm hờ hững phất tay:
“Nếu ngươi tìm ra bảo bối, thì sớm dọn sạch từ lâu rồi, còn đến lượt ta sao?”
“Dù sao thì thế này—năm mươi vạn, ngươi bán thì bán, không bán thì ta đi tìm chỗ khác.”
“Dù gì chính miệng ngươi nói, một tháng trước có mấy trăm cao thủ bị giết, chắc chắn người bán nhà ở đây không ít.”
Thân thể đại hán khẽ run, trong lòng hối hận muốn tát mình hai cái.
Ta rảnh rỗi đi nói lắm thế làm gì, giờ bị hắn nắm đúng thóp rồi đây…
Nhưng hắn cũng thật sự gấp rút cần linh thạch, giữ nhà lại cũng chỉ tổ chôn vốn mà thôi, nên cuối cùng đành cắn răng bán lỗ.
Thủ tục giao dịch nhanh chóng hoàn thành, linh thạch cũng trao tay.
Trác Phàm dắt Cổ Tam Thông hiên ngang bước vào tòa viện lạc mới mua.
Chỉ là… điều mà hai cha con không ngờ tới, chính là—
Trong viện này… đã sớm có người ở trước rồi.
.
Bình luận truyện