-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Trần Kiêu này là người rất có thân phận trong số các sư đệ, gã là thiếu niên cao thủ mới nhất được gia nhập Huyền Kiếm Đường. Gã nhìn Đỗ Thiên cười lạnh nói: “Có phải ngươi muốn giẫm theo vết xe đổ của tên tiểu tử Hoa Lân đó không? Chắc chắn ngươi sẽ bị đánh cho thổ huyết đấy.”
Đỗ Thiên chỉnh dung nói: “Hửm?...Ngươi đừng nói vội, gần đây ta phát hiện thấy Hoa Lân ngày càng cao thâm mạc trắc, nói không chừng võ công của người ta sớm đã vượt qua cả ta và ngươi rồi!”
Trần Kiêu cười mỉa nói: “Thôi đi! Tên tiểu tử đó chỉ là một kẻ ngu ngốc, trước nay chưa từng thấy hắn luyện công là đủ biết hắn suốt ngày chỉ nghĩ tới mỹ nữ thôi. Gần đây còn nghe nói hắn có hành vi khiếm nhã với Phong Linh muội muội, cái loại rác rưởi này đáng lẽ phải thanh xuất khỏi Thiên Sơn kiếm phái từ lâu rồi mới phải.”
Đỗ Thiên trầm giọng nói: “Có lẽ Hoa Lân không phải loại người đó đâu! Diệp Thanh sư muội thân mật với hắn như thế mà chúng ta không hề nghe thấy giữa bọn họ có chuyện gì tai tiếng.”
Trần Kiêu hừ lạnh nói: “Đó là vì Diệp Thanh không để ý gì đến hắn nên tiểu tử Hoa Lân mới bắt đầu tìm cách để được Phong Linh muội muội chú ý.”
Đỗ Thiên nhận thấy Trần Kiêu kiểu gì cũng nhắc đến Phong Linh muội muội, gã đang cảm thấy kì quái thì một vị sư huynh đi đến nhắc nhở: “Trần Kiêu!...Sao đệ cứ nhắm vào Hoa Lân thế? Đệ ấy đã đắc tội với đệ sao?”
Người vừa lên tiếng chính là Cố Tại Quân của Thần Mục Đường. Luận tư cách, Cố sư huynh có thể được coi là người lớn tuổi trong số các đệ tử đồng bối, gã rất có hảo cảm với Hoa Lân nên khi nghe thấy có người nói xấu Hoa Lân liền cảm thấy không được thoải mái.
Ai ngờ Trần Kiêu căn bản không thèm nể mặt Cố Tại Quân, ngang nhiên đáp: “Những điều ta nói đều là sự thật! Sao nào? Ngươi không phục à?”
Cố Tại Quân tức giận nói: “Những điều ngươi nói có chứng cứ không? Nếu không có thì tốt nhất là câm mồm đi!”
Trần Kiêu cười ha ha nói: “Cái gì? Ngươi dám bảo ta câm mồm? Ta thấy kẻ câm mồm phải là ngươi mới đúng!” nói xong, lập tức vài tên sư đệ quây lại, lạnh lùng nhìn Cố Tại Quân.
Phải biết rằng đệ tử Thiên Sơn thực tại rất đông đảo, do đó không tránh khỏi có nhiều kẻ xấu bụng, trong đó hình như còn phân ra thành mấy nhóm. Tên Trần Kiêu này hoàn toàn nhờ vào thế lực của người nào đó nên mới được gia nhập Huyền Kiếm Đường, thực sự đã làm vấy bẩn thanh danh của Huyền Kiếm Đường.
Cố Tại Quân vốn là một người chính trực, vẫn vì chính nghĩa hiên ngang nói: “Nói xấu sau lưng ngươi khác là hành vi của người quân tử sao? Nếu giỏi sao ngươi không đến nói thẳng trước mặt Hoa Lân đi, để xem đệ ấy có giáo huấn ngươi một trận không?”
Cố Tại Quân luôn cho rằng võ công của Hoa Lân thâm sâu khó lường nên gã nghĩ để cho Hoa Lân trực tiếp giáo huấn Trần Kiêu là thích hợp nhất.
Không ngờ Trần Kiêu cười lớn nói: “Cứ coi như ta đến nói trước mặt hắn thì sao nào? Với chút võ công của hắn thì chỉ biết thân biết phận mà lắng nghe thôi!”
Cố Tại Quân trầm mặt, đang định phản bác thì Đỗ Thiên thấy bọn họ càng nói càng căng thẳng, vội vàng lảng sang chuyện khác để phân tán sự chú ý. Quay đầu nhìn ra giữa hồ, Đỗ Thiên bỗng thốt lên kinh ngạc thật sự: “A?...Mọi người mau nhìn xem! Tên tiểu tử Hoa Lân đó lại làm gì thế kia?”
Mọi người nhìn ra theo lời hắn nói, quả nhiên thấy trên mặt hồ có một thân ảnh màu tím đang đạp lên một phiến gỗ với tốc độ cực nhanh băng qua mặt nước, phi thẳng về phía Thượng Quan Linh. Trên Thiên Sơn chỉ có y phục của Hoa Lân là khác với mọi người nên nhìn một cái là nhận ra hắn ngay.
Đỗ Thiên lắc lắc đầu nói: “Có nhầm lẫn không đó? Hắn vẫn dám tới quấy nhiễu tiểu sư thức à? Thật đúng là chưa biết chết là gì!”
Trần Kiêu gian ác nói: “Yên tâm đi!...Lát nữa tiểu sư thúc thể nào cũng đánh hắn rơi xuống hồ, các ngươi có tin không?”
Một tên sư đệ tán đồng: “Đúng đúng đúng…Cái này gọi là đánh chó rớt xuống nước!”
“Ha ha ha…”
Cố Tại Quân chỉ biết thở dài, vọng nhìn ra xa, than thầm: “Hoa Lân ơi là Hoa Lân! Sao đệ không thể an phận một chút vậy?”
…
Hoa Lân nghe thấy tiếng đàn của Thượng Quan Linh không ngừng biến hóa, ẩn ước cảm thấy nội tâm của nàng nhưng đang che giấu nỗi ưu thương sâu thẳm và sự tiếc nuối, do đó hắn quyết định đến tâm sự cùng nàng. Trong khi hắn vẫn chưa tới gần Thượng Quan Linh thì tiếng đàn bỗng nhiên có chút hỗn loạn, rõ ràng hành động của hắn đã ảnh hưởng đến tâm cảnh của nàng. Hoa Lân chấn động trong lòng, thân ảnh đứng trên tấm gỗ khẽ lắc lư. Cảm giác vi diệu này chỉ có hắn và nàng có thể cảm thụ được. Thượng Quan Linh đột nhiên ngừng đàn…chầm chậm ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn vị sư điệt đang đi tới ngày càng gần.
Cuối cùng Hoa Lân đã dừng chân trước mặt nàng. Thượng Quan Linh cất giọng lành lạnh: “Cậu tới đây làm gì? Có phải muốn bị ta đánh rơi xuống nước không?”
Hoa Lân kêu “Úi chà” một tiếng cười nói: “Cô thực sự muốn đánh tôi sao?”
Thượng Quan Linh lườm hắn một cái rồi nói: “Nói đi! Tìm tôi có việc gì?...Nói xong thì cậu mau tự nhảy xuống nước để khỏi tốn công tôi phải động thủ!”
Hoa Lân nói chuyện vốn rất lớn gan, linh cảm đột phát, hắn cảm thán nói: “Thùy thuyết tiên giới liễu vô sự, thần nữ u u tình mãn hoài” (Ai bảo tiên giới vô tư lự, thần nữ cũng có tình cảm sâu xa chất chứa trong lòng).
Từ khi Hoa Lân học được Túy Kiếm của Kiều Truy Phong, hắn có thể quan sát thấy được từng điểm nhỏ nhất trong biểu tình của mỗi người. Hắn cảm thấy ngữ khí của Thượng Quan Linh có vẻ như đang nói đùa, căn bản không hề có ý gì là tức giận, nếu không phải vậy thì Thượng Quan Linh sớm đã cho hắn một chưởng xuống nước rồi.
Thượng Quan Linh không ngờ Hoa Lân vừa tới nơi đã nổi thi hứng nên nàng không khỏi ngẩn người, phát giác ra tên tiểu tử này quả là rất tài hoa.
Hoa Lân thấy nàng im lặng, lại nói tiếp: “Cầm luật chi đạo, tri âm khó cầu!...Khi xưa một khúc Cao Sơn Lưu Thủy của Bá Nha không ai hiểu được, chỉ có một tiều phu tầm thường là Chung Tử Kỳ có thể hiểu tường tận. Sau khi Tử Kỳ qua đời, Bá Nha đoạn tuyệt cầm nghệ, cả đời không đánh đàn nữa…Tiếng đàn của cô mỹ diệu hàm súc, từng sợi tơ tình đều quán nhập trong đó, biểu hiện đã đạt tới mức lâm li tận cùng…”
Thượng Quan Linh thấy vị sư điệt này lại dám khua tay múa chân nhận xét về cầm nghệ của mình, ngắt lời hắn nói: “Nói vậy cậu cũng hiểu về cầm luật? Vậy lúc nãy ta vừa đánh khúc nào?”
Hoa Lân tiêu sái đứng trên mặt nước, dõng dạc nói: “Dương Xuân Bạch Tuyết vốn là một khúc đàn khinh khoái, không ngờ tiếng đàn của cô sâu xa uyển chuyển, lại giống như khúc Hán Cung Thu Nguyệt. Cô không phải đang đánh đàn, ừm ừm…mà là đang gửi lòng vào tiếng đàn!”
Lời lẽ của Hoa Lân uyển chuyển phi thường. Phải biết Dương Xuân Bạch Tuyết là một khúc đàn vui tươi rộn rã, còn Hán Cung Thu Nguyệt lại hoàn toàn tương phản. Hán Cung Thu Nguyệt ý muốn biểu hiện tâm tình u oán của người thiếu nữ trong cung, tuổi xuân cứ trôi qua, cuộc sống héo mòn dần.
Thượng Quan Linh đương nhiên hiểu ý của Hoa Lân nhưng nàng chỉ có thể im lặng. Nghĩ lại lúc nãy bản thân mình quả có những suy nghĩ này, không khỏi cảm thấy kì quái. Hoa Lân mười ba tuổi tiến nhập Thiên Sơn, sau đó không hề có cơ hội học tập âm luật, chẳng lẽ hắn đã biết từ trước? Điều này không thể! Lúc đó hắn mới được mấy tuổi?
Nàng lại không biết rằng Hoa Lân từ nhỏ đã rất thích xem kịch, sau khi mắc tuyệt chứng thường xuyên phải vật vã trên lằn ranh sinh tử. Hắn đã bằng vào ý chí kiến cường mà kéo dài được sự sống nên đương nhiên cũng có sở thích truy tìm nhạc khúc, đối với nhân tính gã lại càng hiểu thấu hơn người bình thường. Tác phong to gan lớn mật của hắn chính là sự khắc họa của việc nắm chắc lấy sinh mệnh.
Thượng Quan Linh lại bị hắn bình luận một hồi, không hề tức giận mà chỉ cười hòa nhã: “Nghe cậu nói rất mạch lạc rõ ràng, chắc hẳn cầm nghệ bất tục, có thể biểu diễn một đoạn được không?’
Hoa Lân thấy nàng cười khiến cho vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt như tan chảy, trái tim bất giác rung động. Cũng may là ý chí của hắn khá kiên cường, thầm nghĩ nếu hôm nay không đàn một khúc cho nàng nghe thì hẳn nàng sẽ lập tức cho hắn xuống hồ ngay. Thế nên hắn cười ha ha nói: “Cầm ngộ tri âm tâm diệc hiệp, cố nhân trùng phùng tiếu tương nghênh (Đàn gặp tri âm tâm cũng hòa hợp, gặp lại người quen hân hoan chào đón)…Vậy tôi sẽ đàn mội bài nhé! Nhưng trình độ khinh công của tôi còn kém lắm, sợ rằng đàn chưa được một nửa thì đã bị rớt xuống nước rồi. Cô xem…”
Thượng Quan Linh nhận thấy tài ăn nói của hắn quả nhiên không tầm thường, mỉm cười nói: “Không sao, cậu chỉ cần lo đàn cho ta nghe là được! Tự ta sẽ có cách giúp cậu nổi trên mặt nước.”
Trái tim Hoa Lân lại một lần nữa rung rinh. Phải biết rằng từ xưa đến nay, nam nữ đàm cầm (tình) thường có ý nghĩa sâu xa, nhưng hiện giờ Thượng Quan Linh không những không phản đối mà còn muốn hắn cùng nàng “đàm tình”, việc này…
Hoa Lân bỗng thấy khẩn trương, không dám suy nghĩ lung tung nữa, vội vàng đón lấy cổ cầm từ tay Thượng Quan Linh, nhưng thân đang ở trên mặt nước, làm sao có thể đánh đàn được? Đúng là một vấn đề nan giải.
Thượng Quan Linh thấy dáng vẻ thu lu của Hoa Lân, cười thầm trong lòng, thân thể nhẹ nhàng bay lên, dưới chân lộ ra một thanh phi kiếm ngắn, rồi nàng dẫn động phi kiếm từ từ dời đến dưới chân Hoa Lân ý bảo hắn đứng lên đó.
Đến giờ Hoa Lân mới hiểu ra, chẳng trách nàng ta có thể nổi trên mặt nước lâu như vậy, nguyên lại là do thi triển ngự kiếm thuật. Hoa Lân cũng không khách khí, nhảy lên ngồi trên phi kiếm không hề do dự.
Lại thấy bàn chân ngọc ngà của Thượng Quan Linh giẫm trên mặt nước, thân thể vẫn không bị chìm xuống. Thân ảnh phiêu dật của nàng thật giống như lăng ba tiên tử diễm lệ vô song. Hoa Lân thầm bội phục, lòng nghĩ dựa vào bản lĩnh võ công này của nàng đã quá đủ để có thể tiếu ngạo giang hồ.
Hoa Lân chậm rãi ngồi khoanh chân xếp bằng, đặt cổ cầm phía trước, song thủ tùy ý lướt trên mấy dây đàn nhằm tìm lại cảm giác. Ai ngờ mấy năm không đánh đàn, lại thêm có mỹ nữ đứng cạnh nhìn chăm chú, hắn nhất thời hơi luống cuống, đành phải dạo đàn một lượt.
Thượng Quan Linh thấy hắn gảy đàn lung tung khiến tâm tình của nàng hỗn loạn. Nàng lạnh mặt nói: “Rốt cuộc cậu có biết đánh đàn không?”
Hoa Lân toát mồ hôi nói: “Có có!...Cô đừng gấp, dợi tôi tìm được cảm giác đã rồi hãy nói sau!”
Thượng Quan Linh thật muốn đá cho hắn một cước rơi xuống nước, nhưng bỗng nhiên nghe thấy Hoa Lân đàn ra một khúc ý lúc rõ lúc không, tuy không làm nàng hài lòng lắm nhưng cũng đủ để nàng không nỡ đá hắn xuống nước.
Hoa Lân đột nhiên ngẩng đầu cười cười: “Được rồi được rồi, có cảm giác rồi!...Tôi sẽ đàn bản Hán Cung Thu Nguyệt nhé, để cô khỏi hoài nghi là lúc nãy tôi nói xằng xiên bậy bạ…”
Kỳ thực, Hoa Lân được nghe nhiều nhất là bản Hán Cung Thu Nguyệt, đây là khúc nhạc phổ biến nhất tại kinh thành, bản thân hắn cũng từng tập đi tập lại. Vì vậy khi nãy hắn vừa nghe đã nhận ra ngay là khúc Dương Xuân Bạch Tuyết của Thượng Quan Linh có hàm chứa giai điệu của Hán Cung Thu Nguyệt.
Chỉ thấy Hoa Lân nhắm mắt lại, tạo dáng tạo vẻ bắt đầu gảy đàn…
Lúc mới đầu thì tiếng đàn còn hơi loạn, nhưng hắn dần dần đã làm toát lên được cuộc sống u oán của người cung nữ, nghe ra thì thấy cầm nghệ của hắn cũng rất có vốn liếng. Thế nhưng Thượng Quan Linh vẫn không vừa ý, cảm thấy cầm nghệ của Hoa Lân bất quá cũng chỉ đến mức này.
Không ngờ, tiếng đàn của Hoa Lân đột nhiên biến chuyển do hắn bị cảm nhiễm bởi giai điệu ưu thương, lại đột nhiên nghĩ đến tuyệt chứng của bản thân. Tuy hiện giờ ma bệnh không phát tác lại nhưng nỗi đau đớn mà lúc nhỏ đã trải qua người thường há có thể lý giải? Quá khứ thống khổ đó lại hiện lên trong tâm trí, tiếng đàn trong tay phảng phất như sống dậy, ai oán bộc lộ nỗi đau thương của bản thân, kể lể về tuổi thơ giờ đã trôi vào dĩ vãng. Căn ma bệnh này đã hành hạ hắn suốt mười năm ròng, khiến hắn từ một đứa bé không hiểu chuyện bỗng nhiên nhận thức rõ về sinh tử, nhìn thấu nhân gian. Điều này đã trực tiếp dẫn dắt hắn trở thành một thiếu niên thành thục, trí lực phát triển nhanh chóng, bất luận học thứ gì cũng đều tiến bộ kinh người. Quan trọng nhất là kể từ đó hắn trở nên to gan phi thường vì đến cái chết hắn còn không sợ thì còn sợ gì người khác cười nhạo. Hắn còn thầm quyết định phải nỗ lực hơn nữa trong việc hưởng thụ sinh mệnh.
Tiếng đàn này của Hoa Lân lập tức đã làm Thượng Quan Linh rung động, nàng không hề nghĩ rằng một thiếu niên lại có nhiều cảm xúc tang thương như thế. Càng khiến nàng kinh ngạc hơn là tiếng đàn của Hoa Lân lại lần nữa biến chuyển, hoàn toàn thoát khỏi vẻ u oán…Đó là vì Hoa Lân bỗng nghĩ đến Diệp Thanh.
Bất cứ lúc nào, Diệp Thanh thủy chung vẫn luôn ở bên hắn, hắn vui nàng cũng vui, hắn buồn nàng rơi lệ. Do đó hắn thấu hiểu ý nghĩa của sinh mệnh, cảm thấy con người sống trên thế gian phải biết hưởng thụ mọi điều tốt đẹp.
Vì vậy khúc Hán Cung Thu Nguyệt dưới tay hắn bỗng trở nên tươi vui, không những khích động tâm trạng yêu đời của hắn mà còn làm Thượng Quan Linh nghĩ đến những điều hạnh phúc, khiến nàng cảm thấy sinh mệnh thật đẹp đẽ, thật hấp dẫn. Nhưng Thượng Quan Linh lại không nhận ra khúc cầm âm này dần dần đã dung hóa trái tim lạnh lẽo băng giá của nàng, khiến cảm xúc của nàng bất giác dâng trào…
Khi tiếng đàn kết thúc, Hoa Lân ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy vẻ mặt vui thích của Thượng Quan Linh, thầm thở phào một hơi. Xem ra hôm nay công phu khuyên nhủ coi như không bị lãng phí rồi. Nhảy xuống khỏi phi kiếm của Thượng Quan Linh, Hoa lân hạ thân lên mặt tấm gỗ. Hắn thản nhiên nói: “Ài!...Cầm nghệ của tôi chỉ có thể được như vậy thôi, cô thấy thế nào?”
Thượng Quan Linh khôi phục lại thần thái ban đầu, lấy lại cổ cầm trong tay hắn, đột nhiên ngây mặt nói: “Coi như ta đã nhìn lầm cậu!...Đúng rồi, gần đây võ công của cậu có đột phá gì không? Ngày mai đừng có khiến ta thất vọng đấy.”
Hoa Lân thấy nàng chuyển đề tài đột ngột, nữ nhân đúng là nói đổi là đổi, hắn cười hê hê nói: “Nghe nói tu chân có thể kéo dài tuổi thọ. Một người trẻ trung tuyệt nhiên không phải do tuổi trẻ mà là do tâm tính trẻ…Võ công của tôi gần đây có tiến bộ chút ít, ngày mai nhất định sẽ khiến cô phải kinh ngạc!”
…
Hết chương 15. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Mấy câu khi nãy của Hoa Lân có vẻ hơi lộn xộn nhưng Thượng Quan Linh đều hiểu cả. Tên tiểu tử này lại còn nói bóng nói gió giáo huấn nàng, bảo nàng quá bi quan trước cuộc sống sao? Thượng Quan Linh bất giác đỏ mặt, quát nhẹ: “Được, vậy giờ ta sẽ xem cậu đã tiến bộ tới mức nào?” Nói xong, ngọc thủ cấp tốc lướt nhanh trên dây đàn, “tang tang tang…” một trận xung kích cường đại dập dờn ập đến người Hoa Lân.
Mặt nước xung quanh bắn vọt lên do bị chấn động bởi âm luật, một đợt sóng thần tốc cuốn về phía Hoa Lân.
Hoa Lân không tưởng nổi lại có người có thể “đánh đàn” kiểu này, thân người lập tức đổ về phía trước, song thủ chắn ngang trước mặt để phòng thủ. Trận xung kích dữ đội đập mạnh vào người hắn, tấm gỗ dưới chân chớp mắt đã trôi về phía sau hơn hai mươi trượng, đồng thời mặt nước thoáng chốc cũng tách sang hai bên, tràn đầy khí thế đạp gió rẽ sóng.
Hoa Lân cười lớn: “Ha ha, cảm ơn tiểu sư thúc đã tiễn tôi lên bờ!”
Thượng Quan Linh giậm chân nói: “Để xem lần sau ta có giáo huấn cậu một trận không?”
Hoa Lân chuyển thân quay lên bờ, cười hi hi rồi bỏ đi…Thượng Quan Linh vẫn ôm cổ cầm đứng trên mặt nước, thầm nghĩ: “Đúng vậy! Sao ta lại như thế này?...Hiện tại tu chân công pháp tuyệt đối có thể duy trì vẻ thanh xuân, nhưng tâm tính mà lão hóa thì mới thực sự là già rồi…” Nhìn theo bóng dáng của Hoa Lân, nàng bất giác rung động tinh thần, đột nhiên cảm thấy sau lưng Hoa Lân như ẩn tàng sương mù dày đặc khiến người ta mất phương hướng.
Bên bờ kia của Bích Thủy Hồ, những đệ tử đứng xem đều cảm thấy kì dị. Tiểu sư thúc trước giờ lạnh lùng băng sương sao hôm nay lại không nổi nóng? Hoa Lân nói chuyện với nàng ta nhiều như vậy mà vẫn không bị đánh rơi xuống nước, hơn nữa còn được nàng tiễn lên bờ?...Thật là vô lý!
…
Hai ngày sau, mười ba tháng ba.
Diệp Thanh bế quan suốt mấy ngày nay nên tâm lý Hoa Lân không khỏi cảm thấy hơi lẻ loi. May là tối nay lại được quá chiêu với Thượng Quan Linh nên từ sớm hắn đã trèo lên Bích Vân đỉnh khoanh chân ngồi trầm tư trên nền tuyết, thanh cương kiếm giắt ở bên thân lóe ánh sáng cô độc.
Mấy năm nay Hoa Lân thủy chung vẫn không tấn công được tới gần người Thượng Quan Linh, nói gì đến “quá chiêu”, ngay cả chéo áo của nàng hắn còn chưa chạm tới. Một người bị thất bại quá nhiều lần thì tự nhiên sẽ nghĩ tới những cách bàng môn tà đạo nhằm đạt được mục đích, do đó kế hoạch của Hoa Lân cũng có một vài chỗ thay đổi.
Lúc này trong đầu hắn đang không ngừng tính toán về lộ số tấn công cũng như mọi khả năng có thể xảy ra, cuối cùng hắn đã quyết định dùng phương thức của Kiều Truy Phong để “đánh bại” Thượng Quan Linh.
Vầng trăng sáng trong từ từ trồi lên ở đằng đông, trên bầu trời chi chít sao, vầng trăng đó lộ vẻ sắc bén vô cùng, phần lưng dài hẹp phảng phất như một lưỡi ngân câu. Trăng mới mọc tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến cho những ngôi sao xinh đẹp xung quanh không hề bị mờ nhạt.
Dưới ánh trăng, một thân ảnh trắng như tuyết nhẹ nhàng bay lên Bích Vân Phong, khóe miệng Hoa Lân khẽ nhếch lên để lộ một nụ cười kì dị.
“Hi hi! Nếu tối nay cậu có thể tiếp được mười sáu chiêu của ta thì coi như cậu thắng.” Thượng Quan Linh nói.
“A a…vị tất cần đến mười sáu chiêu! Xem kiếm…” Hoa Lân rút kiếm vung lên, giữa không trung ba đạo kiếm quang bổ thẳng vào Thượng Quan Linh. Kiếm khí lăng lệ đó khiến Thượng Quan Linh không dám coi thường, nàng dịch sang trái nửa bước, ống tay áo phải phất ra một đạo kiếm quang hoàn mỹ quét vào sườn phải của Hoa Lân.
Thân hình Hoa Lân trên không sớm đã dịch sang ngang mấy thước, trường kiếm trong tay phải bỗng nhiên đâm ra tám ánh tinh quang, những đóa kiếm hoa đã phong trụ đường lui của Thượng Quan Linh, ngay sau đó là một chiêu Thiên Quân Vạn Mã ép tới. Những chiêu này nhanh như thiểm điện khiến toàn thân Thượng Quan Linh đều bị bao phủ bởi ánh kiếm. Nếu Thượng Quan Linh không muốn đánh Hoa Lân bị trọng thương thì nàng chỉ còn cách tránh sang phải, thế nên Hoa Lân đã áp sát vào bên trái của nàng…
Đây là một dạng thức công kích liên hoàn, thân thể Hoa Lân xoay tròn giữa không trung, “xoẹt xoẹt xoẹt’ ba đạo thân ảnh đập thẳng vào ba phía tả trung hữu diện của Thượng Quan Linh. Đây thực chất là một loại ảo giác, ba kiếm của Hoa Lân tốc độ quá nhanh nên đã lưu lại ba đạo tàn ảnh trên không.
Những đạo tàn ảnh này chính là tiền thân của Phân Thân Trảm chấn kinh thiên hạ sau này.
Thượng Quan Linh thất sắc, hữu thủ huy ra mười đạo kiếm quang, “ầm ầm ầm”…ba đạo tàn ảnh cuồng bạo đập tới. Sau khi Thượng Quan Linh triệt tiêu được tàn ảnh của Hoa Lân, thân thể lập tức thoái lui nửa bước, chân đá xéo lên, ống quần dài vẽ nên một đường vòng cung tráng lệ mỹ miều, hình thành một màn kiếm khí cực lớn, tuyết dưới mặt đất bị quét tung một lớp dày.
Trong màn tuyết bay đầy trời, bóng dáng Hoa Lân đột nhiên biến mất, dưới đất chỉ còn lại một tấm trường bào rách nát…
Thượng Quan Linh lập tức cảnh giác, đồng thời cảm thấy một đạo hàn quang lăng lệ chém ngang vào eo mình. Lẽ ra phải lập tức thi triển chiêu thức Đoạn Lưu Thủy để phản công, nhưng khi quá chiêu với Hoa Lân suy cho cùng nàng cũng hơi bị gò bó tay chân, sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ đánh chết tên tiểu tử này, do đó nàng đành phải tung mình lên tránh.
Khi nhảy lên trên không để tránh một kiếm chém ngang này nàng mới phát hiện ra mình đã bị mắc bẫy. Một thanh trường kiếm bay qua dưới chân, dưới đất căn bản không thấy bóng người nào…
Tu vi của Thượng Quan Linh thực sự đã vượt khỏi phạm trù võ công, giữa không trung quay ngoặt thân mình, nàng nhấc chân quét ra một phiến hàn quang cắt vào người Hoa Lân đang truy tới sát bên mình.
Ai ngờ Hoa Lân cũng xoay người chuyển mình trên không, phiến hàn quang đó lướt qua sát mũi hắn rồi bay vút ra xa. Cùng lúc Hoa Lân nghiêng người né tránh, tả thủ của hắn cũng đặt lên eo nàng, kéo mạnh một cái ôm vào lòng mình.
Cả hai đều sững người…
Vẫn giữ nguyên trạng thái đó, hai người chầm chậm đáp xuống mặt tuyết. Hoa Lân cúi mình ôm lấy Thượng Quan Linh, trên mặt nở một nụ cười đắc ý.
Thượng Quan Linh nằm trong vòng tay hắn, đôi mắt to lóe lên biểu tình khó hiểu…
Theo lý mà nói Thượng Quan Linh muốn giết Hoa Lân thật dễ như trở bàn tay. Chỉ cần liên tục thi triển kiếm khí cường đại, lại thêm vài chiêu ngự kiếm thuật là có thể “cắt” lên người Hoa Lân. Nhưng nàng không thể làm vậy, hơn nữa cũng vì khinh địch nên lần này nàng đã thua thật sự.
Hoa Lân được ôm thân thể ấm áp của nàng, vòng tay siết chặt lấy tấm eo thanh mảnh mềm mại như không xương. Y phục tung bay theo gió, Thượng Quan Linh mơ màng nhìn hắn, trong đôi mắt sáng tựa ánh trăng, nhãn thần không ngừng biến hóa.
Hoa Lân lại cúi đầu nhìn vào chỗ không nên nhìn của người ta, xuyên qua lớp y phục bằng lụa mỏng, hắn nhìn thấy hai gò núi tròn căng mịn màng thật khả ái, tuy bị ngăn cách bởi một lớp tơ lụa nhưng đường cong lung linh đó vẫn hết sức sinh động. Chết người nhất là Thượng Quan Linh đang ngả người vào lòng hắn, phần bụng hai người dán sát vào nhau đã sinh ra một lực hấp dẫn rất lớn. Hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể nàng truyền lại, “căn bệnh cũ” của Hoa Lân lại nổi lên, đầu kêu ong ong, hắn cúi xuống định hôn nàng.
Một tiếng “chát” giòn giã vang lên, ngọc thủ vung ra tặng hắn một tát nảy lửa, sau đó bạch ảnh nhoáng lên, Thượng Quan Linh trong lòng hắn đã biến mất không còn tăm tích.
Hoa Lân như không tin vào những việc vừa xảy ra, xoa xoa bên má bị tát, hít lấy hương thơm còn lưu lại nơi tả thủ, mùi u hương cơ thể đó bỗng kích động dục vọng dâng trào trong lòng hắn. Hồi tưởng lại cảm giác được ép sát lúc nãy, hắn biết rõ rằng sự hấp dẫn đó không phải chỉ sinh ra từ mỗi phía hắn, đây là cảm ứng có được từ cả hai người. Vì vậy hắn càng cảm thấy khó chấp nhận, vội vàng leo xuống Bích Vân Phong, trong đầu hắn toàn những suy nghĩ hỗn loạn không yên…
Hết chương 16. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Cảnh đêm ở Thiên Sơn vô cùng tĩnh mịch, tiếng côn trùng rả rích càng làm tăng thêm vẻ yên bình.
Hoa Lân đi tới đây đầu mới nguội bớt, hít vào một hơi dài rồi quay người trở về Thạch Hiên Cư.
Thế sự thường trêu ngươi, hắn ngụ tại mặt tây của Thạch Hiên Cư, đường về phải đi xuyên qua vài quãng rừng tăm tối. Vừa tiến vào trong rừng không xa hắn đã nghe thấy có tiếng người rên khẽ, thanh âm đó vang lên đầy vẻ đau đớn mà khoái lạc. Hiếu kì đi tới, vẹt ngang một bụi cỏ, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng mà hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được. Hai thân thể lồ lộ không một mảnh vải nằm chồng lên nhau, nam tử nằm trên không ngừng dùng lực thật mạnh thúc động phần thân dưới khiến nữ tử kia bật lên những tiếng rên rỉ ngày càng to.
Hoa Lân chỉ cảm thấy máu nóng chảy rần rật, nhìn lướt qua rồi lặng lẽ lui bước. Khi về đến nhà rồi hắn còn lầm rầm chửi: “Con mẹ nó, Hạng Tiêu Vân ngươi thì sướng rồi trong khi lão tử thì phải ở đây chịu tức. Không ngờ Nam Cung Vân lại dâm đãng như vậy, thật uổng phí cho ta có hảo cảm với ả!”
Đêm nay, trằn trọc lật qua lật lại mà vẫn không ngủ được, Hoa Lân thầm nghĩ ngày mai nhất định phải nghĩ cách tìm Diệp Thanh để “giảm nhiệt”. Hắn mất tới nửa đêm để hoạch định ra rất nhiều mưu kế, cho đến tận khi trời sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
….
Thiên Sơn kiếm phái trầm mình trong một đêm an lành, do cách xa với Trung Nguyên nên Thiên Sơn không hề biết rằng Trung Nguyên đã bắt đầu nổi lên một cơn sóng gió.
Tại cố hương của Hoa Lân cách Thiên Sơn bốn nghìn dặm, vào lúc canh ba, cả Biện Lương thành như đều chìm sâu trong giấc ngủ.
Trên bầu trời đột nhiên xẹt qua sáu đạo nhân ảnh, chính là những tiên nhân đang ngự kiếm phi hành.
Bọn họ đều bay về hướng bãi tha ma ngoài thành nam hai mươi dặm, phục trang của sáu người này khá quái dị: áo trên ngắn, quần dài rộng thùng thình, chân còn đi một đôi giày vải rất nhẹ nhàng tiện lợi. Niên kỉ chỉ khoảng hơn ba mươi nhưng nhãn thần sâu sắc uyên thâm đó có vẻ không tương xứng với tuổi tác của họ, toàn thân họ đều tán phát ra khí thế bức nhân.
Khi thân ảnh phiêu dật của sáu người vừa đáp xuống bãi tha ma, hàn vụ trôi nổi khắp nơi lập tức tản ra tứ phía, một số luồng hàn vụ kêu u u chui xuống dưới lòng đất ẩm. Vô số hố đất bị bức lộ ra nguyên hình, bầu trời đêm hoàn toàn phẳng lặng, toàn thân sáu người tán phát khí thế hãi nhân.
Một người trong số họ cảm thán nói: “Lợi hại thật!!!...Xem ra Phần Tinh Luân quả thật thông linh, biết tìm một nghĩa địa âm khí nặng nề để yểm tàng linh khí. Nếu bảo vật này bị Phần Âm tông thu hồi thì chắc chắn bọn chúng sẽ có thêm một cao thủ. Như vậy thì Huyết Ma trận pháp của chúng có khả năng vận hành được rồi.”
Trong sáu người, một cao thủ được bao bọc bởi một lớp chân khí lãng đãng hiển nhiên là thủ lĩnh của bọn họ gật đầu nói: “Độ Không nói đúng!...Vì vậy chúng ta nhất định phải tìm được Phần Tinh Luân trước bọn chúng, nếu không qua một trăm năm e là chúng ta sẽ không thể đối phó nổi kẻ đã đoạt được Phần Tinh Luân đâu…Tới lúc đó, dù có thỉnh cầu sư tôn xuất thủ thì sự việc cũng khó mà giải quyết ổn thỏa.”
Thì ra sáu người này đến từ một địa phương vô cùng xa xôi, phải mất mười năm ròng mới tới được nơi này. Sáu người này lần lượt là Nhược Phong và Nhược Uyên của Thánh Thanh viện, Độ Không của Kiếm Cương tông, Lý Trần Ai của Không Tốc phái, Vô Tâm đạo trưởng của Vô Cực tông và Minh Kính tản nhân của Trần Duyên tinh.
Vô Tâm đạo trưởng của Vô Cực tông nghi hoặc nói: “Phong sư huynh!...Nói ra cũng thật kì quái, hiện tại ở Trung Nguyên nơi nơi đều lưu truyền câu dao ngôn Huyết Ma xuất thế, huynh thấy việc này có quan hệ gì với Phần Âm tông không?”
Cao thủ tán phát chân khí khắp châu thân đó chính là Nhược Phong của Thánh Thanh viện, lắc đầu nói: “Dường như không có quan hệ gì…Kiếp nạn lần này mà Trung Nguyên bọn họ phải trải qua có lẽ là do bản thân họ gây nên, mỗi một địa phương đều sẽ phải trải qua quá trình ‘tẩu hỏa nhập ma’ trong tu chân. Chuyện nhỏ này chúng ta không cần quan tâm, ta tin rằng bọn họ có thể tự giải quyết được!”
Lý Trần Ai của Không Tốc phái rùng mình nói: “Nhược Phong sư huynh!...Thời khắc Huyết Ma thành hình đáng sợ phi thường, hay chúng ta hãy giúp Trung Nguyên một tay?”
Độ Không và Minh Kính tản nhân đều lắc đầu nói: “Vô dụng thôi. Huyết Ma hoàn toàn giống những người tu chân thông thường, chưa đến ngày thành hình thì hắn tuyệt đối không để lộ bản thân đâu. Huống hồ chúng ta còn phải lùng bắt cao thủ Phần Âm tông, chuyện nhỏ này so với Huyết Ma đại trận của Phần Âm tông thì hoàn toàn không đáng kể.”
Lý Trần Ai thở dài một hơi, gã biết rằng chỉ dựa vào mình mình thì không thể lay động được những người khác nên đành phải quay sang nhìn Nhược Uyên. Phải biết rằng trong sáu người chỉ có Nhược Uyên là người ôn hòa lương thiện nhất. Gã vốn nghĩ rằng Nhược Uyên nhất định sẽ nói giúp mình, ai ngờ Nhược Uyên chỉ cúi đầu trầm tư, không hề thể hiện biểu tình gì.
Lý Trần Ai không biết làm thế nào, thầm nghĩ hay là mình để tâm lưu ý một chút, khi nào phát hiện thấy Huyết Ma thì lập tức động thủ….
Người đứng đầu là Nhược Phong trầm giọng nói: “Đã hơn mười hai năm rồi, hiện giờ rất khó để điều tra rõ được ngay tức khắc, chi bằng chúng ta hãy cứ hành sự theo thông lệ. Mọi người thấy sao? Nhược Uyên sư đệ! Đệ nói xem!”
Nhược Uyên chính là sư đệ đồng môn của Nhược Phong, cuối cùng gã cũng từ từ ngẩng đầu lên nói: “Được rồi!...Đệ phụ trách truy tìm mặt tây, đệ sẽ hết sức nhanh chóng giải quyết ổn thỏa việc tìm ‘người dẫn đường’!”
Những người khác thấy Nhược Uyên chủ động nhận gánh vác nhiệm vụ tìm ‘người dẫn đường’ thì đều biểu thị ý nguyện mỗi người sẽ phụ trách một phương diện của việc truy tìm.
Sáu người lại thương lượng thêm một hồi nữa. Lát sau, mỗi người ngự kiếm bay về một hướng, chớp mắt đã biến mất trên trời đêm mờ mịt.
Sáu cao thủ vừa đi khỏi, hàn vụ tại bãi tha ma lại bắt đầu ngưng kết lại…
Thiên Sơn
Hoa Lân ngủ thẳng một mạch đến tận giữa trưa ngày hôm sau mới bị đánh thức bởi tiếng chuông báo giờ cơm, hắn xoa xoa bụng nói: “Phải đi ăn gấp thôi, hê hê…” Nhớ lại kế hoạch trộm hương đã định đêm qua, hắn dẩu môi mắng: “Bẩn thỉu!”
Phòng ăn đã chật ních người, hôm nay nhà bếp chuẩn bị đồ ăn rất ngon, hắn xếp hàng dài mới bưng được bốn món ăn và một bát canh đi về chỗ ngồi của mình.
Đột nhiên một vị sư đệ đụng vào người hắn, hắn nâng mấy cái đĩa trong tay giơ lên đỉnh đầu rồi dịch sang nhường đường, đằng sau lại có một tên huých mạnh vào lưng hắn. Do có quá đông người chen chúc nên hắn căn bản không thể để ý được hết, đĩa thức ăn trong tay liền bị đổ lên người…Hắn lách mình né tránh một cách thần tốc, không ngờ một tên sư đệ lại đang chặn đúng đường đi, rầm một tiếng tên sư đệ đó đã bị đụng ngã lăn xuống đất. Tiếp đó ngay khi vừa lách mình, hắn mới phát hiện ra mọi người đều đang đứng vây kín xung quanh.
Đĩa thức ăn đó đổ bộp lên đầu hắn, tất cả mọi người đều phá lên cười rộ…
Hoa Lân toàn thân đầy dầu mỡ đứng sững sờ, nộ hỏa bốc lên điên cuồng như muốn thiêu cháy tim gan. Nhãn thần lạnh lẽo quét quanh chúng nhân, mấy tên sư huynh đứng quanh vội vàng quay đầu né tránh ánh mắt tối sầm băng lãnh của hắn.
Hoa Lân vận công nghiêng tai lắng nghe nhất cử nhất động xung quanh, quả nhiên loáng thoáng nghe thấy ở ngoài tám trượng có một tên sư huynh cười gian xảo nói: “Hắc hắc! Thiên Sơn Thất Tuyệt trận quả nhiên lợi hại, có tránh cũng không tránh được!”
…
Hết chương 17. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Hoa Lân tuyệt nhiên không hề nổi giận, ngược lại còn tự giễu mình: “Ài! Bưng đĩa thức ăn mà cũng không bưng xong, ta đúng là vô dụng mà!...Bất quá vẫn còn hơn có người đang đi trên đường tự nhiên lại bị ngã gãy chân. Hy vọng các vị sư huynh đệ khi đi đường nhất thiết phải nhớ nhìn đường nhá!” Tuy hắn nói rất thản nhiên nhưng hàn ý trùng trùng đó khiến chúng sư huynh xung quanh nghĩ lại mà phát sợ.
Hoa Lân đưa mắt nhìn ra xa thì thấy Diệp Thanh, Trương Thiên Hoa và Cố Tại Quân ba người bạn của hắn đều không có ở đây, xem ra bọn họ đều đang khổ luyện võ công rồi. Hạng Tiêu Vân thì đang đứng ở một góc cười trộm một cách đắc ý, ánh mắt lấp lóe hàn quang khó mà phát giác được. Rốt cuộc Hoa Lân đã biết được cục diện này là do Hạng Tiêu Vân bày ra, nếu không thì còn ai có khả năng điều động bảy cao thủ của Huyền Kiếm Đường cùng lúc động thủ cơ chứ?
Hắn bị hơn trăm người trong đại điện cười ha ha chế nhạo mà không có lấy một người đến hỏi han an ủi. Hoa Lân cảm thấy thật đau xót, chỉ biết cười khổ rồi đi ra ngoài…
Dương Phong Linh do dự một lúc lâu rồi mới đuổi theo nói: “Hoa sư đệ! Đệ không sao chứ?...Trên đầu đệ còn có một…”
Hoa Lân căn bản không nghe rõ Dương Phong Linh đang nói gì vì hắn đột nhiên trông thấy thân ảnh tuyệt trần của Thượng Quan Linh đang nhẹ nhàng tiến vào thiện phòng. Toàn thân hắn bất giác chấn động! Nhớ đến chuyện tối qua, sắc mặt hắn lộ ra vẻ rất mất tự nhiên.
Dương Phong Linh đứng bên vội thấp giọng gọi: “Sư tôn!”
Thượng Quan Linh dừng bước cạnh Hoa Lân, nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên kêu “ôi chà” một tiếng rồi cười khẽ, ôn nhu nói: “Cậu đang làm gì vậy?”
Lúc này vẻ ngoài của Hoa Lân quái dị phi thường, một cọng rau xanh lủng lẳng trên đỉnh đầu vẫn chưa rơi xuống, vài lát hành tỏi như điểm xuyết thêm cho cái đầu hắn. Thượng Quan Linh vươn ngọc thủ lấy xuống giúp hắn, cười khúc khích nói: “Có phải cậu muốn đem những thứ này về trồng không?”
Hoa Lân cảm thấy vui sướng cực độ, xem ra Thượng Quan Linh không hề có ý trách cứ, hắn cũng cười nói: “Đành chịu thôi! Trông cũng đẹp đấy chứ!”
“Ha ha ha…”
“Hi hi hi…”
Dương Phong Linh cũng cười theo, nàng không ngờ sư phụ mình cũng có lúc ôn nhu như vậy, lại còn biết đùa nữa.
Đột nhiên Thượng Quan Linh nghiêm mặt, hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ cậu chưa từng học võ công hay sao? Thật vô dụng…”
Hoa Lân bối rối gãi đầu, nhớ đến một câu nói của người xưa: tâm tình phụ nữ như đám mây trên trời. Còn không phải vậy sao? Đổi mặt còn nhanh hơn lật sách.
Dương Phong Linh vội giải thích giúp hắn: “Võ công của Hoa Lân vốn đã kém, bọn họ lại còn dùng Thất Tuyệt trận để đối phó với đệ ấy, đúng là quá dư thừa!”
Thượng Quan Linh lạnh giọng nói: “Hừm! Vậy sao?...Nếu con có được một nửa bản lĩnh của hắn thì ta cũng không cần bắt con luyện võ công gì nữa.”
Dương Phong Linh nghe thấy mơ hồ như lạc trong sương mù, thầm nghĩ: “Hắn là ai nhỉ?”
Thượng Quan Linh quay người bỏ đi, bay xa dần về phía Thiên Kiếm các…
“Thiên Kiếm các”, kiến trúc chính yếu nhất của Thiên Sơn phái, mọi việc quan trọng cần thực hiện đều được thương nghị và quyết định tại đây.
Thượng Quan Linh khẽ nâng quần sa bước lên những bậc thang đá một cách ung dung. Cả Thiên Kiếm các được chia thành thượng hạ chín tầng, hạ tầng được chống đỡ bởi mười hai cây thạch trụ bát giác cao vút, thượng tầng có kết cấu mái vòm, tạo hình cực kì hùng vĩ. Đứng trên Thiên Kiếm các có thể nhìn bao quát toàn cảnh sơn cốc.
Khi Thượng Quan Linh lên đến tầng cao nhất, Thiên Sơn Cửu Kiếm đã tụ tập đông đủ. Mọi người thấy nàng đến đều gật đầu tỏ ý chào, bát sư huynh Lý Lôi Vân vội vàng kéo chiếc ghế gỗ đỏ cạnh đó ra, dịu giọng nói: “Tới đây…Tiểu sư muội ngồi đây đi!”
Thượng Quan Linh nở nụ cười mê hồn nói: “Cảm ơn sư huynh, muội ngồi đây được rồi!” Nàng kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống cạnh tam sư tỷ Hà Úc Hương. Các sư huynh thấy thế đều cười thầm…
Hạng chưởng môn thấy Lý sư đệ có vẻ xấu hổ liền lập tức nói vào vấn đề chính: “Lần này ta triệu tập mọi người tới là vì trong giang hồ đã phát sinh một loạt các sự kiện lớn, do đó ta cần phải thương thảo cùng mọi người để bảo vệ sự bình an của thiên hạ.”
Mọi người nghe vậy đều nghiêm túc cung kính đợi Hạng chưởng môn tiếp lời: “Mọi người đều đã nghe qua lời dự ngôn về chuyện Huyết Ma tái xuất rồi phải không?”
Kiều Truy Phong kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Huyết Ma đã xuất hiện?”
Hạng Tiêu Vân thở dài nói: “Hiện tại vẫn chưa dám xác định, nhưng trên giang hồ đã lưu truyền một vài đại sự làm chấn kinh thiên hạ. Thứ nhất, ngày hai mươi ba tháng tư năm nay, Thanh Phong các chủ Đông Phương Linh Yên suất lĩnh ba trăm thiết kị từ Thanh Châu tới Giang Ninh, khi đi qua nam An Huy cả đội nhân mã đột nhiên biến mất không tăm tích. Có người nói đã tìm thấy vài thi thể khô héo tại Ngụy Hà, hình như đều mặc trang phục của Thiên Phong các, nhưng các chủ Đông Phương Linh Yên trước mắt vẫn bặt vô âm tín.”
Trịnh Thanh Phong hoảng sợ nói: “Không sai…việc này đích xác khiến người ta phải chấn kinh! Với thực lực của Thanh Phong các mà cũng không còn một người sống sót, còn những thi thể khô héo kia rất có thể là do Huyết Ma gây nên.”
Mọi người đều rúng động trong lòng…
Hạng Mạc Thiên gật đầu nói tiếp: “Ngày hai mươi sáu tháng năm, lôi điện bỗng cùng lúc nổ ra trên Mạch Tích Sơn, mấy chục đạo thiểm điện cùng bổ vào một địa điểm. Mặt đất bị sét đánh làm lộ ra một hang động đá vôi cực lớn, phía dưới là vô số thông đạo, ẩn ước có thể nhận ra là do nhân công tạc thành. Bên trong vô cùng rộng lớn, một số người được chọn để tiến vào đó đều không có ai sống sót trở về. Có người truyền ngôn rằng dưới đó có ẩn tàng một loại tiên khí nên đã dẫn đến việc sét đánh rầm rĩ. Lại có người loan truyền rằng đang có một ma đầu ẩn nấp dưới đó, kẻ này sẽ gây họa cho nhân gian. Hiện tại rất nhiều người đã bất kể sống chết mà tụ tập về đó, trước mắt không rõ tình hình ra sao rồi.”
Hứa Văn Hà nói: “Có nhầm không đấy? Chẳng lẽ thiên hạ thực sự sắp đại loạn?”
Hạng Mạc Thiên ho vài tiếng rồi nói: “Chuyện thứ ba, Thiên Sơn kiếm phái chúng ta có lẽ phải cảm thấy rất xấu hổ!...Để ứng phó với kiếp nạn sắp tới, Trung Nguyên đã kết thành một Thất Kiếm Minh, trong đó chỉ thiếu duy nhất có Thiên Sơn kiếm phái chúng ta. Vì trước sau đã có hai cao thủ tới xin kết minh bị mất mạng tại Ngọc Môn Quan, Trung Nguyên cho rằng Thiên Sơn chúng ta độc đoán nên đã gạt bỏ chúng ta ra ngoài.”
Tất cả các sư đệ đều thất kinh, việc này thực làm Thiên Sơn quá mất mặt. Mọi người xôn xao tức giận nói: “Chuyện này là do ai làm? Đây rõ ràng là nhằm hạ độc thủ với Thiên Sơn kiếm phái chúng ta mà.”
Hạng Mạc Thiên lại nói: “Tuy Thất Kiếm Minh trên danh nghĩa chỉ phái bảy đệ tử trẻ tuổi hành hiệp trên giang hồ nhưng có vẻ như tất cả bọn họ đều đang ngầm chú ý đến từng động thái của giang hồ, do đó ta cũng chuẩn bị phái vài đệ tử ưu tú hạ sơn để trùng chấn thanh uy của Thiên Sơn…Mọi người cho rằng ai là người thích hợp?”
Trịnh Thanh Phong nói: “Đệ cảm thấy Tiêu Vân, Diệp Thanh, Trịnh Phi Vũ, Nghiêm Liệt Phong, Liễu Tùng Minh, Hà Kiếm Minh, Lệ Hành Không đều tương đối thích hợp. Mọi người thấy sao?”
Kiều Truy Phong, Hà Úc Hương, La Tử Linh, Hứa Văn Hà, Lý Lôi Vân, Thượng Quan Linh đều tỏ vẻ đồng ý. Mấy năm nay Thiên Sơn chỉ lo luyện kiếm, đã gần mười năm chưa phái người nào đi hành tẩu giang hồ, lần này nhất định phải phái những đệ tử kiệt xuất nhất nhập bước giang hồ.
Hạng Mạc Thiên gật đầu nói: “Ta còn một việc nữa muốn thỉnh tiểu sư muội tự thân xuất mã!”
Thượng Quan Linh nghi hoặc nói: “Sao sư huynh lại khách khí như vậy? Có việc gì xin huynh cứ phân phó!”
…
Hết chương 18. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Hạng Mạc Thiên chậm rãi nói: “Mười hai năm trước, Diệp Thiên Tông chỉ với Huyền Thiên Kiếm đã diệt tận quần ma, một thân tu vi lại càng chấn kinh võ lâm. Với niên kỉ chưa đến ba mươi, Diệp Thiên Tông thực sự quá phi thường khiến người ta không thể tưởng tượng nổi…Mọi người đều đã tham tường qua bí mật ẩn tàng trong Huyền Thiên Kiếm rồi phải không? Còn một năm nữa là tới kì Thục Sơn kiếm điển, ta hy vọng tiểu sư muội sẽ đích thân xuất mã đoạt lại Huyền Thiên Kiếm!”
Thượng Quan Linh ngần ngại nói: “Tiểu muội nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Hạng Mạc Thiên lại cười khổ nói: “Còn một chuyện nữa…Hiện tại Hạng mỗ võ công thấp kém, không thể đảm nhiệm chức chưởng môn, do đó ta quyết định thoái ẩn, mong các sư đệ cử ra một người tài khác.”
Trịnh Thanh Phong nói: “Sư huynh! Huynh đã vì Thiên Sơn mới mạo hiểm luyện tập tu chân bí điển, những cống hiến của huynh bọn đệ luôn khắc sâu trong tim. Chưởng môn không nhất định phải có võ công cái thế, điều cần thiết là phải có đức độ thu phục lòng người!”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
…
Trong khi tại Thiên Kiếm các, mọi người vẫn chưa thể thống nhất được quyết sách quan trọng có quan hệ tới toàn thể Thiên Sơn thì ở ngoài kia, các đệ tử lại chỉ lo toan tính đến lợi ích của bản thân cùng những chuyện nhi nữ tư tình…
Sau khi về nhà rửa sạch dầu mỡ bẩn bám khắp người, Hoa Lân hung hăng mắng: “Hừ! Cứ đợi đấy, lão tử nhất định sẽ bắt các ngươi phải bồi thường gấp hai lần.”
Hắn thay một bộ y phục mới, trong lúc vô ý bỗng nhìn thấy mép áo trái bị rách một lỗ nhỏ, một miếng vải dính lòng thòng tại đó. Hắn định mặc thêm một chiếc áo khoác ngoài nhưng tìm mãi vẫn không thấy chiếc áo nào khác, thầm nghĩ: “Đêm qua giao thủ cùng Thượng Quan Linh đã hỏng mất một chiếc, nhưng lẽ ra mình phải còn một chiếc nữa mới đúng. Biến đâu mất rồi nhỉ? Thôi, qua loa một chút vậy.”
Hắn dùng ngón tay lòn vào lỗ thủng, cười hê hê nói: “Đồ cũ không đi thì đồ mới không đến. Xem ra lại có y phục mới để mặc rồi, Diệp Thanh sẽ may giúp mình một bộ thôi. Hí hí…”
Đã gần một tháng rồi Hoa Lân không được gặp Diệp Thanh, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi hoang mang, hắn liền chỉnh sửa lại dung nhan rồi đi về phía Thúy Trúc Uyển ở hướng nam. Vào buổi chiều, ánh dương quang chiếu lên thân người có vẻ ấm áp hơn, trong đầu hắn lại đang tưởng tượng ra thân hình mỹ lệ của Diệp Thanh, bất giác ngầm đắc ý…
Thế nhưng khi tới được Thúy Trúc Uyển thì hắn không còn vui vẻ được nữa bởi Hà sư thúc vừa quay về từ Thiên Kiếm các, trực tiếp chặn hắn ở ngoài cổng lớn, lại còn lên tiếng giáo huấn: “Cả ngày chỉ biết ngồi không chẳng làm gì, Thanh Thanh đang bế quan, ít nhất phải tháng sau mới ra ngoài. Dù cho nó có xuất quan thì sau này cậu phải đánh bại nó mới được gặp mặt.”
Hoa Lân thật sự rất tức tối khó mà nhịn nổi, muốn gặp nha hoàn của mình mà cũng khó khăn như vậy sao? Nếu là ở Hoa gia thì hắn đã sớm đá bay Hà Úc Hương ra khỏi cửa rồi. Hiện tại hắn chỉ đành ủ rũ cúi đầu quay về, lúc này hắn mới cảm thấy lỗ thủng trên y phục của mình mới rõ rệt dễ thấy làm sao. Kéo lên nhìn cả nửa ngày trời, hắn thầm nghĩ hay là mình tự vá lấy? Hắn lấy tay chọc vào lỗ thủng đó, không ngờ “roẹt” một tiếng lại làm cho thủng to hơn. Hắn lẩm bẩm nói một mình: “Có nhầm không đó?”
“Ái dà…!” Trước mặt bỗng xuất hiện một nữ tử cười yêu kiều tiến lại.
Hoa Lân ngẩng đầu lên nhìn, cười ha ha nói: “Xin chào tiểu sư thúc! Ha ha…Chúng ta hình như rất có duyên thì phải. Lần nào tôi gặp chuyện cô cũng đều có mặt.”
Thượng Quan Linh xẵng giọng: “Duyên cái đầu cậu ý!...Còn nói linh tinh nữa thì cẩn thận ta đánh gãy cái chân chó của cậu đấy!”
Hoa Lân lau mồ hồi trên trán, lầm rầm nói: “Chẳng lẽ nói chuyện mà cũng mất tự do sao?”
Thượng Quan Linh đột nhiên nghiêm mặt nói: “Ngày mai Thiên Sơn sẽ phái vài đệ tử tiến nhập giang hồ để rèn luyện thực tế, cậu phải luyện công chăm chỉ hơn, biết chưa?”
“Vâng!” Hoa Lân đáp lời, hai con mắt cứ nhìn lên nhìn xuống khắp người Thượng Quan Linh.
Sắc mặt Thượng Quan Linh bỗng đỏ hồng, “hừm!” một tiếng rồi quay người rảo bước đi xa dần, chớp mắt đã biến mất nơi cuối đường.
Trong đầu Hoa Lân vẫn còn lưu giữ hình ảnh của nàng, rất lâu sau vẫn chưa thể hồi thần…
Về đến Thạch Hiên Cư, sư tôn Kiều Truy Phong chẳng biết đã chạy đi đâu, hắn đành một mình ngồi đả tọa trong nhà. Vận khởi thần công, hắn bắt đầu vận hành Huyền Băng Quyết không biết mỏi mệt…
Đêm nay mọi người đều đã ngủ say từ sớm. Phía đông đột nhiên vang lên một tiếng gào khóc thảm thiết, những đệ tử gần đó đều bật dậy nhìn ra, rất nhiều thân ảnh cấp tốc tụ tập về phía Trần Phong các.
Trần phong kiếm Hứa Văn Hà ở gần đó nên tới nơi sớm nhất. Người bị thương chính là đệ tử Liễu Tùng Minh của ông, tiểu tử đáng thương này trong lúc ngủ đã bị người dùng thiết côn đánh gãy hai chân, tình cảnh thê thảm như heo bị chọc tiết.
Hứa Văn Hà vội vàng tiếp cốt trị liệu cho Liễu Tùng Minh, một lúc sau rất nhiều người đã quây quanh giường để giúp đỡ. Triệu Vị Mình lấy tay phẩy phẩy ở mũi, nhíu mày nói: “Mùi gì thế nhỉ?”
Đột nhiên mọi người đều cảm thấy váng đầu, óc căng ra, liền thốt lên kinh hãi: “Mẹ nó! Là mê hương!”
Có người hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa!” Mọi người đều ngơ ngác không hiểu gì.
Hứa Văn Hà sau khi đã nối lại đoạn xương gãy cho Liễu Tùng Minh liền hỏi: “Con có nhìn thấy kẻ nào đã làm chuyện này không?”
Liễu Tùng Minh nhịn đau lắc đầu: “Con…con ngủ say quá, bỗng nhiên con cảm thấy hai chân đau dữ dội, chịu không nổi mới rên lên một tiếng, sư tôn…con…”
Kỳ thực lúc Hứa Văn Hà bước vào đã ngửi thấy trong phòng có một mùi gì đó khiến hoa mắt váng đầu, do đó cũng đoán rằng Liễu Tùng Minh không nhìn rõ ai đã hạ thủ. Cửa sổ đã bị mở ra, Hứa Văn Hà đi đến phát hiện ra trên bệ cửa có dính một ít bùn đất, xem ra kẻ trộm đã trèo vào qua cửa sổ. Đột nhiên ông lại nhận thấy trên then cửa gỗ có treo một miếng vải nhỏ liền lặng lẽ nắm lấy như không có chuyện gì xảy ra rồi ngoảnh đầu lại nhìn Liễu Tùng Minh lạnh giọng nói: “Hừ! Ta đã nói với con từ trước rồi, làm người phải nhân hậu thành thật. Hôm nay con bị ám toán chứng tỏ thường ngày con xử sự rất có vấn đề. Nói đi, những ngày nay con đã đắc tội với ai?”
Liễu Tùng Minh sợ hãi nói: “Không…không có ạ.”
Lý Tuấn, Triệu Vị Minh mấp máy môi định nói rồi lại thôi.
Trần Kiệt từ trước đến nay vốn có thù với Hoa Lân bỗng tỉnh ngộ, nói lớn: “Chẳng lẽ là tên tiểu tử Hoa Lân đó?”
Chung Thiên Thủy vội gật đầu nói: “Đúng rồi! Tiểu tử Hoa Lân tự mình không may làm rơi vỡ đĩa thức ăn lại đi trách người khác. Hiện giờ hắn lại không tới thăm Liễu sư huynh, nhất định là có tật giật mình.”
“Đúng đúng đúng…Nhất định là hắn!” Lũ sư đệ đồng thanh nói.
Hứa Văn Hà lạnh lùng nói: “Tùng Minh! Có phải con đã khi phụ Hoa Lân không?”
Liễu Tùng Minh sắc mặt trắng bệch, lí nhí nói: “Đâu…đâu có! Buổi…buổi trưa lúc ăn cơm do đông người quá nên hắn bị xô vào, con…con không cẩn thận đứng trước mặt hắn nên hắn không tránh được!” Gã đau tới mức trên mặt không còn tí huyết sắc, nhìn không ra có chút giả dối nào.
Triệu Vị Minh, Lý Tuấn nói khích thêm: “Trưa nay đông người nên làm sao có thể trách Liễu sư huynh chắn đường của hắn được? Hơn nữa cũng không phải là Liễu sư huynh đụng phải hắn…Tiểu tử Hoa Lân thật đáng xấu mặt, thủ đoạn ám toán này mà cũng dùng tới nữa.”
…
Chú thích: Diệp Thiên Tông mười hai năm trước được xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nghe đồn kiếm khí của ông đạt tới trình độ có thể giết một người cách cả nghìn dặm, nhưng không hiểu tại sao ông bỗng nhiên không xuất đầu lộ diện nữa.
Hết chương 19. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện