[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Chương 27 : Huyền Thiên Bảo Kiếm
Người đăng: Lanh huyết
.
-
Quyển 1
- Chương 1 : Kì lân chi kiếp
- Chương 2 : Hồng trần tiên duyên
- Chương 2 : Hồng trần tiên duyên (tiếp theo)
- Chương 3 : Phong vân tiệm lung
- Chương 4 : Thiên Sơn Học Nghệ
- Chương 1 : Si Tiếu Trạch Sư
- Chương 2 : Cô Lãnh Thân Hìnhb
- Chương 3 : Trí Sái Đồng Môn *
- Chương 4 : Băng Phong Giai Nhân
- Chương 5 : Tuyệt Trần Truyền Kiếm
- Chương 6 : Uất Muộn Thiếu Niên
- Chương 7 : Thất Ước Thành Thương
- Chương 8 : Bệnh Tháp Truyền Tình
- Chương 9 : Thiên Sơn Trạch Kiếm
- Chương 10 : Tuyệt Thế Tàn Kiếm
- Chương 11 : Dạ Thất Hà Chiếu
- Chương 12 : Thấu Lộ Thần Cơ
- Chương 13 : Sư Môn Tuyệt Học
- Chương 14 : Tiên Tử Tình Hoài
- Chương 15 : Phù Bình Luận Cầm
- Chương 16 : Thâu Hương Khiếu Ngọc
- Chương 17 : Thế Ngoại Cao Nhân
- Chương 18 : Phong Thanh Hạc Khởi
- Chương 19 : Âm Mưu Ý Chỉ
- Chương 20 : Thiên Y Vô Phùng
- Chương 21 : Sơ Lộ Phong Mang
- Chương 22 : Kinh Thiên Biến Cố
- Chương 23 : Hà Chiếu Xuất Bao
- Chương 24 : Phúc Vũ Phiên Vân
- Chương 25 : Sơ Nhập Giang Hồ
- Chương 26 : Lộc Tử Thùy Thủ*
- Chương 27 : Sơn Ngoại Hữu Sơn
- Chương 28 : Trùng Phản Trung Nguyên
- Chương 29 : Tửu Lâu Phong Ba
- Chương 30 : Thủ Chu Đãi Thỏ*
- Chương 31 : Xảo Ngộ Cao Nhân
- Chương 32 : Tiệm Nhập Mê Cục
- Chương 33 : Tần Châu Dịch Sự
- Chương 34 : Ngọc Nữ Xuất Quan
- Chương 35 : Thiên Lý Truy Tầm
- Chương 36 : Tiên Tử Ngộ Hiểm
- Chương 37 : Thâm Tình Hô Hoán
- Chương 38 : Tạo Hóa Lộng Nhân
- Chương 39 : Kiếm Xung Vân Tiêu
- Chương 40 : Hoàng Sơn Chi Hành
- Chương 1 : Tuyệt Thế Phong Tình
- Chương 2 : Dạ Bán Tặc Hành
- Chương 3 : Ngộ Nhập Tu Chân
- Chương 4 : Kinh Văn Quỷ Thành
- Chương 5 : Huyết Ma Tương Xuất
- Chương 6 : Sơ Nhập Quỷ Thành
- Chương 7 : Sơ Khuy Bí Tịch*
- Chương 8 : Các Hành Kỳ Sự
- Chương 9 : Quỷ Vực Kì Thuật
- Chương 10 : Thiện Ác Nan Phân
- Chương 11 : Thần Bí Hắc Ảnh
- Chương 12 : Thiên Không Chi Chiến
- Chương 13 : Mạc Minh Toàn Qua
- Chương 14 : Chiêu Hồn Trận Pháp
- Chương 15 : Oai Môn Tà Đạo*
- Chương 16 : Các Lộ Vân Tập
- Chương 17 : Thần Bí Tu Chân
- Chương 18 : Hãm Nhập Hiểm Cảnh
- Chương 19 : Tùng Lâm Yêu Vật
- Chương 20 : Nghĩa Kết Kim Lan
- Chương 21 : Thủ Trọc Chi Bí*
- Chương 22 : Lâm Trung Học Nghệ
- Chương 23 : Yêu Tiên Kỳ Trận
- Chương 24 : Hà Chiếu Cộng Minh
- Chương 25 : Đại Chiến Thụ Yêu
- Chương 26 : Kỳ Dị Bảo Thạch
- Chương 27 : Thân Hãm Nguy Cảnh
- Chương 28 : Cực Độ Dụ Hoặc
- Chương 29 : Ham Huynh Tầm Bảo*
- Chương 30 : Ngự Kiếm Nan Hành
- Chương 31 : Huyết Ma Chi Mê
- Chương 32 : Ẩn Long Sơn Thôn
- Chương 33 : Ngự Kiếm Thừa Phong
- Chương 34 : Tuyệt Đại Ẩn Bí
- Chương 35 : Dục Hỏa Phần Thân
- Chương 36 : Minh Hương Noãn Ngọc
- Chương 37 : Khuynh Tình Nhất Chiến
- Chương 38 : Thiên Sơn Lai Khách
- Chương 39 : Hội Tụ Thành Đô
- Chương 40 : Dũng Sấm Trùng Lâu
Quyển 2- Chương 1 : Thác Tông Phục Tạp*
- Chương 2 : Tái Hội Giai Nhân
- Chương 3 : Cơ Duyên Xảo Hợp
- Chương 4 : Tỷ Muội Trùng Phùng
- Chương 5 : Tâm Thuật Bất Chính
- Chương 6 : Thiết Thính Chân Tương*
- Chương 7 : Thân Phần Chi Chiến
- Chương 8 : Ma Giáo Cao Thủ
- Chương 9 : Hoàng Tước Tại Hậu
- Chương 10 : Giả Tử Cảnh Giới
- Chương 11 : Thần Bí Thế Lực
- Chương 12 : Tá Thi Hoàn Hồn
- Chương 13 : Tá Thi Tri Tội
- Chương 14 : Lộ Ngộ Mai Phục
- Chương 15 : Các Triển Tuyệt Học
- Chương 16 : Trừ Ma Vệ Đạo
- Chương 17 : Phiêu Miễu Thục Sơn
- Chương 18 : Bái Sư Kỳ Quan
- Chương 19 : Khuyến Nhân Phong Ba
- Chương 20 : Hựu Hiện Ma Tung
- Chương 21 : Huyết Ma Chi Bí
- Chương 21 : Chương 21
- Chương 22 : Tiên Kiếm Chưởng Môn
- Chương 23 : Huynh Đệ Trùng Tụ
- Chương 24 : Thông Tập Huyết Ma
- Chương 25 : Truy Hồn Kỳ Thuật
- Chương 26 : Kinh Kiến Huyền Thiên
- Chương 27 : Lập Chí Đoạt Kiếm
- Chương 28 : Sơ Dẫn Lôi Điện
- Chương 29 : Thục Sơn Tương Ngộ
- Chương 30 : Ma Tước Vi Sư*
- Chương 31 : Lâm Trung Quyết Chiến
- Chương 32 : Đại nhân báo danh*
- Chương 33 : Hào Đổ Cuồng Đồ
- Chương 34 : Thục Sơn Kiếm Điển
- Chương 35 : Vô Cực Môn Chủ
- Chương 36 : Cao Thủ Tận Xuất
- Chương 37 : Tuyệt Trần Tam Kiếm
- Chương 38 : Mạo Tự Nhất Chiêu
- Chương 39 : Thâm Dạ Luyện Kiếm
- Chương 40 : Ma Đạo Thâm Nhập
Quyển 3- Chương 1 : Xuất Kỳ Chế Thắng
- Chương 2 : Tái Khởi Xung Đột
- Chương 3 : Âm Mưu Xuất Danh
- Chương 4 : Liên Hoàn Tuyệt Chiêu
- Chương 5 : Chử Tửu Hào Tình
- Chương 6 : Tuyệt Chiêu Nan Thành
- Chương 7 : Khiên Dẫn Lôi Điện
- Chương 8 : Luyện Kiếm Phong Vân
- Chương 9 : Hựu Thị Nhất Chiêu*
- Chương 10 : Long Hổ Chi Tranh
- Chương 11 : Thế Quân Lực Địch
- Chương 12 : Huề Mĩ Tham Bí
- Chương 13 : Xảo Ngộ Dâm Tặc
- Chương 14 : Dạ Sấm Bảo Tháp
- Chương 15 : Yêu Ma Thất Cầm
- Chương 16 : Phong Vũ Dục Lai
- Chương 17 : Tiện Nghi Sư Thúc
- Chương 18 : Chân Thật Giác Lượng*
- Chương 19 : Danh Động Thiên Hạ
- Chương 20 : Thắng Phụ Vi Diệu
- Chương 21 : Quyết Chiến Tiền Tịch*
- Chương 22 : Phong Hoa Tuyệt Đại
- Chương 23 : Tuyệt Đối Mặc Khế
- Chương 24 : Khuynh Tình Nhất Chiến
- Chương 25 : Tình Định Càn Khôn
- Chương 26 : Lưỡng Nữ Đồng Xứ
- Chương 27 : Huyền Thiên Bảo Kiếm
- Chương 28 : Vật Quy Nguyên Chủ
- Chương 29 : Linh Kiếm Nan Thành
Chương 27 : Huyền Thiên Bảo Kiếm
Thượng Quan Linh thấy bộ dạng gà mờ của hắn là biết gã này chưa bao giờ phải hầu hạ ai, hôm nay hắn băng bó được cho nàng thế này đã là quý hóa lắm rồi. Cảm giác ngọt ngào hạnh phúc lan tỏa khắp tâm linh nàng, vẻ ngượng ngùng của hắn thật khiến nàng vừa yêu vừa hận. Cuối cùng không giữ nổi mặt nghiêm, nàng bật cười nói: “Còn không đi đóng cửa?”
Hoa Lân nghe lệnh quay ra đóng cửa phòng rồi lại sà tới gần Thượng Quan Linh, trải đệm đắp chăn bông cẩn thận cho nàng. Hai người bất giác nhìn nhau mỉm cười, cùng tìm thấy trong mắt nhau tình ý dạt dào. Nếu Thượng Quan Linh không bị thương, với tính cách của Hoa Lân, tất sẽ phải triền miên một phen thỏa thích.
Thượng Quan Linh cất giọng u oán: “Hoa lang! Từ nay trở đi, Linh nhi xem như đã theo chàng rồi, chàng có dự định gì sau này không?”
Hoa Lân rúng động cõi lòng, không ngờ Thượng Quan Linh chịu hạ thân phận tỏ ý thuận tùng, liền trả lời ngay như đã liệu trước: “Chuyện cần thiết trước mắt là lấy Huyền Thiên kiếm rồi lập tức về kinh thành. Xa nhà năm năm mà ta chưa từng báo với người nhà một tiếng bình an, đúng là bất hiếu…” Hoa Lân ngồi xuống đầu giường, tay phải nhẹ vén tóc tơ trên trán nàng, tiếp: “Sau đó là cưới nàng làm vợ! Hà hà…”
Thượng Quan Linh lườm hắn, nói: “Hứ! Với thế lực của Hoa phủ nhà chàng, liệu họ sẽ chấp nhận một nữ tử giang hồ ư?”
Hoa Lân đương nhiên biết rằng người nhà hy vọng mình cưới được cửu công chúa, như vậy sẽ thêm củng cố địa vị của Hoa phủ. Thượng Quan Linh đoán trước được điều này thật đáng kinh ngạc. Hoa Lân liền giải thích: “Hoa phủ trước giờ do ta quyết định, ta bảo muốn cưới ai thì người đó chắc chắn sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay ta…”
Thượng Quan Linh chưa chịu buông tha: “Hừ!...Nói vậy, nếu ta không đồng ý, chàng vẫn muốn bắt ép dân nữ chắc?”
Hoa Lân dí sát mặt chỉ cách nàng hai phân, ngắm môi son mềm mại, nói: “Đương nhiên rồi, bây giờ Linh nhi đã nằm trong vòng tay ta, ta muốn làm gì nàng chẳng được! Hí hí…” Hoa Lân sớm đã thấu triệt đạo lý trong tình yêu nam nữ, vào thời điểm thích hợp nếu bộc lộ quyền hành bá đạo thì đối phương sẽ càng phục tùng mình hơn. Quả nhiên Thượng Quan Linh lập tức nũng nịu: “Ứ…Người ta không chịu đâu!”
Hoa Lân không kiềm chế nổi trước dáng vẻ đáng yêu đó, cúi đầu hôn lên môi thơm, kích thích nàng đến tận khi hơi thở nàng trở nên gấp gáp, mặt tựa hoa đào mới dừng tay. Trước mặt hắn, Thượng Quan Linh không còn vẻ thanh cao lãnh đạm thường ngày khiến trong lòng hắn trào dâng một cảm giác thành công chưa từng có.
Thượng Quan Linh bị khiêu khích cầm lòng không đậu, đôi mắt đẹp lóe lên một tia khát vọng. Sau ba lần được Hoa Lân vun tưới, nàng cuối cùng đã biết làm phụ nữ có lợi thế nào, đối với hắn càng thêm ái hận đan xen, thế mà lúc này nàng lại không thể giũ bỏ sự mất tự nhiên của bản thân, chỉ biết tiếp nhận ánh mắt hắn một cách bất lực.
Hoa Lân lần đầu tiên trông thấy nhãn thần mê người này ở Thượng Quan Linh, trái tim xốn xang, ghé vào tai nàng thầm thì: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, đợi nàng lành vết thương rồi, ta sẽ lại chiều nàng…”
Thượng Quan Linh mặt đỏ hây hây kiều diễm gấp bội, mắng: “Người ta không thèm!”
“Hà hà…”
Hai người đang chòng ghẹo nhau thì đột nhiên có tiếng bước chân của Diệp Thanh từ tầng dưới vọng lên. Hoa Lân đứng phắt dậy ra mở cửa đón, quả nhiên thấy Diệp Thanh khoác một cái bọc đi đến. Nàng nhét chiếc bọc vào tay Hoa Lân nói: “Này! Đây là quần áo của cô ta…”
Hoa Lân đương nhiên minh bạch việc này gây khó khăn cho Diệp Thanh, nhẹ vuốt tóc mai nàng an ủi: “Thanh Thanh vất vả rồi, vào trong ngồi đi nào…”
Diệp Thanh nguýt xéo một cái, dấm dẳng nói: “Muội chẳng thiết, khỏi bị người ta đuổi ra lần nữa!”
Hoa Lân thực hết cách với nàng, đành bảo: “Cô ấy bị thương, đêm nay ta phải ở bên chăm sóc, mai ta sẽ đi lấy kiếm cho muội, được không nào?”
Diệp Thanh nhớ ra Hoa Lân đã tốn rất nhiều công sức để đoạt kiếm về cho nàng, liền chủ động tặng hắn một nụ hôn, thâm tình hiển lộ: “Công tử vào với cô ấy đi, muội đi chuẩn bị bữa tối…” Nói xong nàng vui vẻ xuống lầu…
Hôm sau, mặt trời lên ba sào, Hoa Lân mới tạm biệt Thượng Quan Linh và Diệp Thanh, Lăng Vân điện thẳng tiến.
Thấy bốn đệ tử Thục Sơn đứng ngay ngắn hai bên bậc thềm Lăng Vân điện, Hoa Lân toan báo đại danh của mình thì người ta đã chắp tay chào: “Mời Hoa tiền bối…”
Hoa Lân vội gật đầu đáp lễ rồi hiên ngang bước vào đại điện. Trong cả nghị sự sảnh thênh thang chỉ có Mạnh Lôi và Thượng Quan Truy Vân đang đả tọa vận công, hiển nhiên trong quãng thời gian tổ chức kiếm điển họ đều nghỉ tại đây.
Mặc dù Hoa Lân đã nhìn thấy Huyền Thiên kiếm trên bệ nhưng vẫn định chờ một bên đợi hai người họ tỉnh dậy hẵng nói. Nào hay nội công của họ sớm đã luyện đến mức thu phát tùy tâm, hai người đồng thời mở mắt, Mạnh Lôi cười hà hà nói: “Tiểu tử thối, đệ quơ con gái người ta chạy biến mà cũng chẳng qua nói một tiếng, làm vậy sao phải với nhị ca của đệ….À không, là nhạc phụ của đệ chứ!”
Hoa Lân tuy biết cái gì cần đến cuối cùng sẽ đến, tâm lý nguyên cũng đã sắp đặt sẵn lời bào chữa, nhưng khi lâm trận vẫn có chút lúng túng.
Lạ là Thượng Quan Truy Vân lại không nhắc đến chuyện của Thượng Quan Linh, chỉ trách: “Lẽ ra hôm qua đã phải cử hành nghi thức nhận kiếm cho đệ, nhưng đệ bỏ chạy nhanh quá, hại Mạnh đại ca của đệ phải dốc sạch kiến thức tu chân mới ứng phó nổi với đám đông bên dưới. Sao nào, bây giờ mới nhớ ra phải đến lấy Huyền Thiên kiếm hả?”
Hoa Lân gãi gãi đầu đề xuất: “Nhị ca! Huyền Thiên kiếm là vật của Diệp Thiên Tông, huynh xem có thể giao cho Diệp Thanh bảo quản vĩnh viễn không?”
Thượng Quan Truy Vân hiển nhiên từ lâu đã biết thân phận của Diệp Thanh, cũng đoán trước là Hoa Lân sẽ hỏi câu này, nói rất nghiêm túc: “Huyền Thiên kiếm có thể giao cho Diệp Thanh bảo quản năm năm, nhưng sau năm năm buộc phải hoàn trả chúng ta, hơn nữa phải cử hành kiếm điển định đoạt mới được! Bằng không…”
Hoa Lân nóng nảy nói: “Nhưng Huyền Thiên kiếm vốn là vật của Diệp gia!”
Mạnh Lôi vội giải thích: “Tứ đệ chớ gấp! Đấy là kết quả sau khi chúng ta nhất trí thương lượng, cũng vì nghĩ cho bọn đệ thôi…”
Hoa Lân cướp lời: “Đây là vật quy nguyên chủ, căn bản không cần…” Hoa Lân không hổ là người thông minh tuyệt đỉnh, lập tức nuốt lại những lời phía sau, vì hắn bỗng sáng tỏ hảo ý của hai vị đại ca, liền nói lái đi: “Cảm ơn đại ca và nhị ca quan tâm!...Cứ làm theo các huynh bảo đi!”
Thượng Quan Truy Vân và Mạnh Lôi đều ngạc nhiên trước phản ứng nhanh nhạy của Hoa Lân, trong lòng bội phục hết biết. Mạnh Lôi gật đầu nói: “Không sai! Nếu bọn đệ không có thực lực bảo quản Huyền Thiên kiếm, lại không được Tam Thánh Môn bảo hộ, có khi sẽ dẫn đến họa sát thân. Nhưng nếu sau năm năm mà võ công bọn đệ đạt tới trình độ của nhị ca, Huyền Thiên kiếm mới có thể yên tâm trao trả đệ!...Không ngờ tứ đệ thấu hiểu ngay nỗi khổ tâm của chúng ta, thật huynh vui lắm…”
Hoa Lân cười hê hê: “Đại ca, nhị ca luôn lo nghĩ cho đệ, tiểu đệ đương nhiên minh bạch các huynh có nỗi khổ riêng. Vừa rồi đệ hơi kích động, hết sức xin lỗi!”
Thượng Quan Truy Vân đứng dậy nói: “Hừ hừ….! Giờ thì chúng ta có thể tính món nợ khác được rồi…” Trong tay ông nửa cố ý nửa không lộ ra một miếng ngọc bội, chính là tín vật đính ước của Hoa Lân.
Vẻ lúng túng ban nãy bay biến mất tăm, Hoa Lân mặt dày mày dạn nói: “Chà chà! Nhạc phụ đã đồng ý rồi, sao có thể thu hồi quyết định đã ban ra?”
Thượng Quan Truy Vân giận dữ: “Hừ! Ta đã đồng ý, nhưng muốn cưới con gái ta, ngươi phải đồng ý với ta ba việc!”
Hoa Lân cười bồi: “Hà hà hà…Đừng nói là ba việc, ba trăm việc cũng không thành vấn đề!”
Thượng Quan Truy Vân nói: “Thứ nhất, khi cưới phải có kiệu lớn tám người khiêng, có mai mối cưới hỏi chính thức, phát thiếp cưới rộng rãi. Thứ hai, Linh nhi phải là chính thất. Thứ ba, ngươi không được dan díu với nữ nhân nào khác nữa.”
Hoa Lân thầm nghĩ điều hai tuy khó khăn chút đỉnh nhưng cũng không phải không làm được. Cơ mà sao đến chuyện hắn quan hệ với nữ nhân khác Thượng Quan Truy Vân cũng đòi quản nhỉ? Chẳng hiểu ra sao cả, có phải là lão ta gả cho hắn đâu kia chứ? Hoa Lân thấy tức cười mà vẫn phải gật đầu ngay tắp lự: “Không thành vấn đề, ba chuyện vặt vãnh! He he…”
Thượng Quan Truy Vân cũng chẳng làm gì được hắn, gạo đã nấu thành cơm rồi còn đâu, đành gượng cười: “Nếu lúc nào đó được biết là ngươi khi phụ Linh nhi nhà ta, ta sẽ lập tức tìm ngươi quyết đấu, tự lo thu xếp ổn thỏa đi!”
Hoa Lân cười hề hề: “Yên tâm đi, yên tâm đi! Phải rồi, Huyền Thiên kiếm kia…” Vừa nói, cặp mắt gian tặc của hắn lia về phía Huyền Thiên kiếm trên bệ.
Thông đạo bên trái vang lên một tiếng cười phóng khoáng: “Tứ đệ sao rồi? Nôn nóng muốn có thanh kiếm nát này thế cơ à?” Cốc Thanh Phong không biết đi ra từ bao giờ, cười ha hả nhìn Hoa Lân.
Hoa Lân mặt mo ửng đỏ, cười phụ họa: “Vật quy nguyên chủ, vật quy nguyên chủ…”
Cốc Thanh Phong lăng không chộp lấy Huyền Thiên kiếm trên bệ, thanh kim kiếm dày nặng đó bỗng bay vèo vào tay ông, chính là nhiếp không chưởng pháp.
Hoa Lân sửng sốt, tức thì xin xỏ: “Tam ca tam ca! Cái này…cái này dạy đệ được không?”
Cốc Thanh Phong tiện tay quăng Huyền Thiên kiếm qua, mắng: “Ngươi ấy à, cái gì cũng muốn học, chưa nghe nói tạp nham mà không tinh à? Đúng là không có tiền đồ…”
Hoa Lân luống cuống bắt lấy chuôi kiếm, người suýt nữa ngã về sau, nhăn mày chửi: “Oa mẹ kiếp! Nặng thế? Lại còn không có bao kiếm à?” Hắn nghĩ bụng mỹ nhân yểu điệu như Diệp Thanh mà cầm một thanh bảo kiếm nặng thế này đúng là phá hoại cảnh sắc, phải làm sao cho ổn nhỉ?
Cốc Thanh Phong chắc cũng đoán ra suy nghĩ của hắn, cười nói: “Thế nào? Nếu không muốn thì có thể đặt về chỗ cũ, Thục Sơn nhất định sẽ giúp đệ bảo quản tốt! Ha ha ha…”
Hoa Lân nắm kiếm áng chừng, tỉ mỉ quan sát Huyền Thiên kiếm. Thanh kiếm lấp lánh ánh vàng, lưỡi kiếm thập phần sắc bén, rất hiếm thấy ở một thanh kiếm bản rộng. Nhìn kỹ quả nhiên trên hai mặt kiếm có khắc hai mươi tư chữ thể chữ Lệ.
Chính diện là: Luyện hình hóa tinh, luyện tinh hóa khí; luyện khí hóa thần.
Mặt kia là: Luyện thần hoàn hư, hoàn hư hợp đạo, vị chính thuần dương.
Hoa Lân giật mình, hai mươi tư chữ này quả nhiên hoàn toàn trùng khớp với trình tự các bước trong “tu chân bí tịch”, nhưng chỉ là đại ý mà thôi, không có tâm pháp cụ thể, đơn giản thế này đúng là hại người. Có một số kẻ tự cho là mình thông minh, nhắm mắt nhắm mũi luyện bừa, không tẩu hỏa nhập ma mới lạ. Đủ thấy thanh kiếm này có hại dường nào…
Thượng Quan Truy Vân nghiêm nghị dặn dò: “Tứ đệ! Hai bốn chữ trên đó không có tác dụng gì đâu, chớ có luyện bừa, biết chưa?”
Hoa Lân cười thầm, bản thiếu gia có cả bộ “tu chân bí tịch”, cần gì để ý đến mấy chữ bỏ đi này. Hắn gật đầu đáp: “Yên tâm đi! Đệ chỉ coi nó như vật kỷ niệm của Diệp gia thôi! Hê hê…”
Mạnh Lôi giật lấy Huyền Thiên kiếm trong tay hắn, ngón giữa búng mạnh vào mặt kiếm, “coong…” tiếng kiếm ngân trong trẻo chứng tỏ chất liệu khá kỳ lạ, không giống sắt thường. Song Mạnh Lôi vẫn thở dài khuyên: “Tứ đệ à, ta đã quan sát thanh kiếm này rất nhiều lần rồi, nhưng thủy chung vẫn không hiểu nó có công năng gì. Tốt nhất là đệ đừng lấy làm gì, tránh hậu họa vô cùng trong tương lai…”
Hoa Lân đoạt lại kiếm nói: “Đệ đã bảo là coi nó như vật kỷ niệm mà!”
Mạnh Lôi thừa lúc Hoa Lân không chú ý giật lại kiếm, nghiêm mặt: “Nó thật sự chỉ là một khối sắt thường, biết bao người muốn luyện nó thành linh kiếm đều thất bại, thậm chí còn không tài nào tan được trong lò, ta thấy để ở Thục Sơn thì hơn…”
Hoa Lân giật phắt lại, phát bực: “Mẹ kiếp! Đệ đem đi bổ củi là được chứ gì?”
Cốc Thanh Phong thấy họ cứ giành tới giành lui, bật cười phá lên: “Đúng đúng đúng…Bổ củi là hợp nhất rồi! Ha ha ha…”
Hết chương 27. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Chương 28 : Vật Quy Nguyên Chủ
Chương 29 : Linh Kiếm Nan Thành
.
Bình luận truyện