-
Quyển 1
Quyển 2
Quyển 3
Quyển 4
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
-----o0o-----
Trong ký túc xá, Mộc Tử đứng trước gương cẩn thận đánh giá chính mình. Trải qua hơn một tháng điều dưỡng ở đây, khuôn mặt gầy gò tái nhợt của hắn đã trở nên hồng nhuận bóng loáng. Mà mái tóc húi cua cũng khiến người khác có cảm giác thích thú khi nhìn thấy. Bộ quần áo cũ nát đơn bạc sớm đã thay bằng một bộ đồ mới với một chiếc áo thun có logo hoa sen khá trang nhã trên ngực, đây là trang phục công tác của Ngưng Hương các. Ở phía dưới, hắn mặc quần tây màu trắng cùng đôi giày bốn mùa màu trắng còn mới tinh...
"Đây là ta sao?" Mộc Tử cảm thấy nghi ngờ nên chuyển động thân hình. Hắn cứ như một cô gái thay đổi mọi góc độ khác nhau để thưởng thức chính mình trong gương.
Đây quả là một cảm giác kỳ diệu trước nay chưa từng có, tinh thần sảng khoái này tựa hồ khiến Mộc Tử trở nên tự tin với bất cứ việc gì.
"Như vậy, ta sẽ lấy hình tượng như vậy để đi gặp Diệp Tử. Ta muốn nói cho nàng biết, nàng nhất định phải sống sót!"
Buổi chiều của ngày hôm sau, trong túi áo của Mộc Tử đã có một vạn đồng từ tay bà chủ. Vừa ăn mặc chỉnh tề xong, hắn liền đi ra đại sảnh của nhà hàng. Ở bãi đỏ xe trước cửa, chiếc Lobo của bà chủ đang chờ hắn...
"Lẽ ra bạn của cậu có việc thì ta phải thay cậu giúp đỡ một ít. Thứ nhưng bây giờ Triệu ca không có ở nhà mà tiền trong nhà đều do hắn nắm giữ nên tôi cũng chỉ có thể giúp câu như thế này mà thôi."
Hôm qua vào lúc mười hai giờ tối, sau khi khách khứa đã về hết thì Mộc Tử và các đồng nghiệp cũng vừa thu dọn xong gian phòng. Khi vừa chuẩn bị nghỉ ngơi thì bà chủ gọi hắn vào trong văn phòng rôi đưa cái phong bì dày cộm đó ra.
Một vạn đồng... Đây là lần đầu tiên Mộc Tử nhìn thấy số tiền lớn như vậy. Hiện giờ khi thực sự cầm trong tay, hắn mới thực sự cảm thấy nặng nề.
"Cám ơn Ngưng tỷ... Kỳ thật tôi chỉ muốn mượn trước hai tháng tiền lương thôi, nhưng số tiền này... quả thật nhiều quá?" Mộc Tử không hề nghĩ bà chủ lại hào phóng như vậy, tùy tiện mà đã lấy ra một vạn đồng. Đúng là hắn đang có nhu cầu trợ giúp Diệp Tử. Cho dù việc này rất cấp bách nhưng dựa vào tình huống trước mắt, một vạn đồng này đã tương đương với tiền lương suốt một năm của hắn rồi.
Dường như đã nhìn ra băn khoăn của Mộc Tử nên bà chủ vỗ vai hắn một cách thân thiết rồi cười nói: "Như thế nào, cậu không cam lòng ở đây một năm hay sao?"
"Không phải..." Mộc Tử xấu hổ đích giải thích.
"Được rồi. Như vậy thì trong một vạn đồng này thì năm nghìn coi như tôi cho cậu mượn, phần còn lại thì trừ vào tiền lương của cậu. Cậu cứ coi như đây là tâm ý của tôi đối với bạn của cậu đi. Đương nhiên, tôi còn muốn cho cậu mượn nhiều hơn đấy nhưng thế còn phải chờ Triệu ca đi công tác trở về đã. Kinh tế trong nhà này là do Triệu ca nắm giữ đó. Ha ha... Đúng rồi, nếu ngày mai rãnh thì tôi sẽ cùng cậu đến gặp người bạn kia, được chứ?"
"Nếu Ngưng tỷ đã muốn đi thì nhất định... nhất định phải đi rồi. Tôi còn muốn giới thiệu với tỷ cha mẹ của Diệp Tử..." Mộc Tử kích động nói.
Lúc này, bỗng nhiên Mộc Tử có cái cảm giác xúc động đến rơi nước mắt. Một người chủ tốt như vậy thì đi tìm ở đâu đây. Hiện tại, hắn đã chắc chắn đến 100% rằng những tin đồn từ miệng của đồng nghiệp đều là giả dối!
"Người có tấm lòng lương thiện như bà chủ tuyệt đối sẽ không làm ra một chuyện bẩn thỉu! Những lời đồn kia tuyệt đối chỉ là thêu dệt vô cớ! Nếu như để ta nghe bọn chúng đặt điều thị phi sau lưng đối với bà chủ vậy nữa thì ta nhất định sẽ không tha cho chúng, nhất định không để họ tiếp tục vu oan cho bà chủ nữa..."
Cứ như vậy, Mộc Tử mang theo thiên ân vạn tạ (Lòng biết ơn) đối với bà chủ chìm vào một giấc ngủ an bình. Trong cảm giác ngọt ngào trong mộng, hắn nhìn thấy Diệp Tử đã thuận lợi cấy tủy xong. Trên khuôn mặt đẹp của nàng, lão Sói Xám cũng tươi cười tít mắt...
Thời tiết ngày càng nóng, đến hai giờ chiều thì ánh mặt trời cực kỳ chói mắt đã đem mọi nơi sáng bóng lên.
Trong xe, máy điều hòa đã được mở lên, độ ấm cũng khá vừa phải, CD đang phát ra tiếng nhạc nhàn nhạt. Lúc này, Mộc Tử đang ngồi ở vị trí cạnh tay lái. Vừa lắng nghe âm nhạc động lòng người, hắn vừa cảm nhận một hương thơm nhàn nhạt. Mùi hương này đến từ một lọ nước hoa đặt ở cạnh chiếc đồng hồ trong xe hơi. Trên lọ nước hoa có tạo hình của một con sói màu xám đáng yêu. Mộc Tử đột nhiên phát hiện, rõ ràng có rất nhiều thích Radiant Wolf, trong đó cũng có người trưởng thành chứ không riêng gì trẻ con.
Bà chủ ngồi ở tay lái ở bên cạnh Mộc Tử nên rất chuyên chú lái xe. Hôm này, nàng chỉ mặc một bộ đồ màu trắng với đôi giày cao gót màu bạc và mái tóc vàng óng được buộc đơn giản bằng dây cột tíc. Tuy chỉ ăn mặc một cách tùy tiện nhưng bà chủ cũng cho người khác càm giác xinh đẹp, gợi cảm, đặc biệt là cao quý không thể khinh nhờn. Từ nhỏ, Mộc Tử rất ít tiếp xúc với phụ nữ nên hiện tại khi ngồi cùng bà chủ và cảm nhận phong thái và tư sắc tuyệt mỹ của nàng thì thỉnh thoảng nội tâm của hắn lại có một tia nhộn nhạo. Đương nhiên, loại cảm giác này rất thuần khiết. Trong lòng của Mộc Tử đã xem bà chủ như chị của mình, tia nhộn nhạo ấy chỉ là thể hiện thẩm mỹ cơ bản của con người mà thôi.
Từ khi lên xe, hai người cũng không có nói chuyện nhiều. Mộc Tử cũng không câu nệ, có lẽ do từ nhỏ thiếu khuyết thân tình mà giờ đây khi nhận được nhiệt tâm từ giữa người với người thì lại đảm nhận không xuể.
Dường như muốn đánh vỡ loại cảm giác trầm mặc này nên đột nhiên bà chủ nói giỡn bằng giọng điệu vui vẻ với Mộc Tử: "Tôi thấy cậu nhìn chằm chằm vào lọ nước hoa của tôi. Chẳng lẽ con trai như cậu cũng thích nước hoa hay sao?"
"Không phải... Tôi chỉ thắc mắc tại sao nhiều người ưa thích đồ vật dành cho trẻ em như vậy? Ví dụ như Radiant Wolf này." Mộc Tử trả lời một cách thành thật.
"Ha ha, vì những vật này khá đơn giản, không những thú vị mà còn hồn nhiên. Nó khác với sự phức tạp của điện ảnh hay kịch trên TV để khiến người khác khó chịu. Tôi đặc biệt không thích động não à nha. Nhưng cậu cũng thích nó như tôi phải không?" Bà chủ liếc nhìn Mộc Tử rồi hỏi.
Mộc Tử suy nghĩ một chút rồi mới đáp lời: "Thích. Xem Radiant Wolf có thể cho tôi sự vui vẻ một cách đơn giản nhất."
"Nói rất hay. Đơn giản nhất chính là vui vẻ, không cần hao tốn tâm tử để cân nhắc, phán đoán nội dung và tình tiết của cốt truyện..." Bà chủ gật đầu phụ họa rồi nói tiếp: "Đúng rồi, cậu vừa mới nói là hiện tại nhiều người thích xem Radiant Wolf chứ không phải chính mình à? Chẳng lẽ... người bạn... tên là Diệp Tử đúng không... người bạn kia cũng thích xem Radiant Woft?"
Một Tử đỏ mặt, hắn cảm thấy tâm tư của mình bị nhìn thấu nên lẩm bẩm nói: "Đúng vậy. Diệp Tử tạo cho tôi ấn tượng sâu đậm vì nàng đặc biệt thích Radiant Wolf. Một năm trước khi bộ phim này mới vừa lưu hành thì nàng cũng tỏ ra rất say mê. Trên bàn học, túi sách, đồ dùng học tập đều là hình ảnh của Radiant Wolf..."
"Vậy sao?" Bà chủ mừng rỡ nói: "Chai nước hoa này là do tôi mua vào buổi sáng đấy. Có lẽ Diệp Tử cũng sẽ thích. Hay là cậu tặng cho nàng đi! Vị nước sát trùng trong bệnh viện rất nồng đậm... Tôi cũng đang lo lắng không biết tặng gì đây này!"
"Không cần đâu Ngưng tỷ..."
"Không sao. Tôi cũng có một lọ khác rồi. Hì hì, kỳ thật so với Radiant Wolf thì tôi thích Red Taro hơn..."
Trong tiếng cười nói của hai người cười nói thì chiếc xe hơi đã tới trước cửa bệnh viện.
Diệp Tử, ta đến đây...
-----o0o-----
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
-----o0o-----
Thời gian Mộc Tử và bà chủ ở bên trong bệnh viện không dài bởi vì khi bọn họ tiến vào thì cũng là lúc Diệp Tử vừa hoàn thành một lần hóa liệu. Vì không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Diệp Tử nên hai người chỉ đành nhìn một lát rồi liền rời khỏi.
Từ khi đi ra từ bệnh viện đến lúc lên xe, hai người đều trầm mặc một cách dị thường.
Nếu không phải là người lạc vào cảnh giới kỳ lạ đó hoặc không tự mình trải nghiệm thì thật khó có thể có cảm giác tan nát cõi lòng như thế này.
Nhìn thấy Diệp Tử trên giường bệnh, nội tâm của Mộc Tử đau như dao cắt. Đây là người thiếu nữ xinh đẹp, hoạt bát trong trí nhớ của hắn đây sao?
Giờ đây trên giường bệnh, da dẻ của Diệp Tử xanh xao vàng vọt, hai hốc mắt hãm sâu, tóc trên đỉnh đầu đã thưa thớt vô cùng. Ai nhìn thấy nàng nằm tại đó cũng chua xót đến nỗi không nói nên lời. Mà cha mẹ của Diệp Tử vẫn cứ canh giữ ở một bên lại càng khiến người khác xót thương. Bọn họ chỉ là công nhân bình thường chất phác, hiền lành nhưng bỗng nhiên lại biết con gái của mình bị bệnh như vậy, tất nhiên cũng nhận những đả kích tinh thần thật lớn.
Mẹ của Diệp Tử là một người phụ nữ tuổi đã ngoài năm mươi, tinh thần đang hoảng hốt nên nói chuyện không đầu không đuôi. Cha của Diệp Tử thì lại là một người tóc đã bạc trắng, khuôn mặt chất phác cứ như bị mây mù che phủ, lưng hơi còng... Tuy hai người này không lớn tuổi như ông bà già nhưng do lo lắng giãy dụa vì con gái của mình nên cũng già đi không ít... Ngay lúc Mộc Tử cùng bà chủ để tiền lại để rời đi thì cha mẹ của Diệp Tử đồng loạt quỳ gối rồi vừa khóc vừa dập đầu đa tạ...
Trong khoảnh khắc này, nước mắt của Mộc Tử cũng không nhịn được mà chảy xuống. Mà bà chủ lại khóc đến lê hoa đái vũ (Dựa theo tích Dương Quý Phi khóc, tìm hiểu thêm ở google.com - No_dance8x)
Diệp Tử!!! Ta nhất định phải giúp nàng... Ta chắc chắn sẽ làm cho nàng sống sót...
Ông trời! Tranh thủ thời gian này hãy cho ta linh cảm và lực lượng để ta có thể nhanh chóng có tiền giúp đỡ cô gái đáng thương này...
Thật lâu sau, hai người mới dần dần khôi phục tinh thần từ bên trong cảm giác bi thương. Chỉ là họ không bật nhạc mà lại tiếp tục chìm trong trầm mặc. Áp lực trong xe rất lớn. Trong lúc vô tình, Mộc Tử mới phát hiện lọ nước hoa có hình Radiant Wolf trên xe đã biến mất từ lúc nào rồi. Vừa rồi có lẽ do thương tâm nên hắn không biết bà chủ đã thật sự đem lọ nước hoa kia tặng cho Diệp Tử. Giờ đây, trong lòng hắn mãnh lịêt nổi lên một cỗ tình cảm ấm áp. Nếu nói hắn giúp Diệp Tử là vì hắn đối với người bạn học này có một tình hữu nghị, mơ hồ bên trong có xen lẫn chút tình cảm vi diệu... thì trợ giúp từ bà chủ mới thật sự là vô tư, vĩ đại. Ở thế kỷ này, loại người tốt bụng như nàng thật khó tìm thấy. Chính hắn quả thật rất may mắn, lần đầu tiên làm công đã gặp được một người chủ tốt như vậy...
"Ngưng Tỷ, cám ơn cô..." Mộc Tử nhịn không được nên nhìn bà chủ rồi nói những lời xuất phát từ đáy lòng.
Vừa rồi do khóc quá lợi hại nên lớp trang điểm trên mặt bà chủ đã bị phá hư, hai mắt cũng sưng húp lên. Tuy nhiên trong mắt Mộc Tử, giờ phút này bà chủ xinh đẹp tựa như một thiên sứ vậy.
"Cám ơn tôi?" Bà chủ liếc nhìn Mộc Tử rồi mỉm cười thản nhiên nói: "Không cần cảm ơn tôi. Đổi lại là người nào nhìn thấy tình huống như vậy mà trong lòng còn có lương tri và tấm lòng thì đều làm như tôi thôi."
"Ngưng tỷ. Cô đúng... thật là một người tốt..."
Mộc Tử chưa kịp nói xong thì một hồi chuông dễ nghe từ điện thoại di động vang lên. Bà chủ vừa cho xe chạy chậm lại vừa bắt điện thoại.
"Này? Là anh à? Bây giờ không phải mới ba giờ hay sao? Ha ha, đợi không được à? Được được, tôi lập tức đến ngay không được sao? Ừ, gặp ở chỗ cũ!"
Âm thanh ở đầu dây bên kia là của một người đàn ông. Tuy Mộc Tử không nghe rõ nội dung cụ thể nhưng thông qua lời nói của bà chủ thì tình huống đã rất rõ ràng. Người đàn ông đó đang đợi bà chủ, hơn nữa từ trong giọng nói có thể hoàn toàn xác định quan hệ của hai người không giống bình thường.
Chẳng lẽ ông chủ đột ngột trở về...
Sau khi cúp điện thoại, bà chủ giảm tốc độ rồi cho xe chậm rãi đậu bên đường.
"Mộc Tử, tôi muốn đi gặp một người bạn. Nơi này cũng cách nhà hàng không xa nên cậu tự trở về nhé." bà chủ nói xong thì lấy hộp hóa trang từ bao đeo trong người ra.
"Được, Ngưng tỷ, cái kia... Tóm lại, tôi thay Diệp Tử cám ơn cô... Tôi đi về trước!" Mộc Tử một bên vừa mở cửa xe bước xuống vừa nói một cách nghiêm túc.
Bà chủ cẩn thận trang điểm rồi cười với Mộc Tử: "Được rồi, cậu cứ về đi. Nếu như tôi có trở về hơi muộn thì cậu thay tôi thu xếp công việc trong nhà hàng nhé, biết rồi chứ?"
"Ừm! Tôi đã biết rồi. Tôi về trước đây. Chào Ngưng tỷ!"
Mộc Tử đứng trước cửa xe khoát tay chào bà chủ rồi men theo vỉa hè đi về Ngưng Hương Các.
Người tốt như vậy tại sao lại làm ra việc này...
Sau vài phút thì chiếc xe Lobo chậm rãi khởi động rồi tăng tốc chạy về phía trước.
Ngay lúc chiếc xe buốn biến ở đầu đường, bỗng nhiên Mộc Tử chạy ra từ bên trong siêu thị đưa tay cản một chiếc taxi.
"Sư phụ, mau đi theo chiếc xe LoBo màu đỏ ở phía trước..."
Taxi theo đuôi lấy Lobo tại trên đường phố ghé qua lấy, Mộc Tử ngồi ở chỗ ngồi phía sau lên, chằm chằm vào phía trước bà chủ đích xe, trong nội tâm như có một căn kéo căng đâu dây cung. . .
Trên đường phố, taxi bám theo đuôi chiếc Lobo. Ở chỗ ngồi phía sau, ánh mắt Mộc Tử chằm chằm nhìn vào chiếc xe Lobo mà trong lòng căng như dây cung...
Có lẽ vì trải qua sự việc của mẹ kế mà tình yêu nam nữ đối với Mộc Tử hoàn toàn xa lạ. Đối với loại phản bội với nhau như thế này, Mộc Tử thống hận từ sâu thẳm trong lòng. Xem ra đối với hắn, phản bội đối phương là một việc rất xấu xa và cực kỳ đáng xấu hổ.
Cho nên hiện giờ Mộc Tử không nhiều chuyện, cũng chẳng phải hiếu kỳ mà hắn muốn chứng minh bằng ánh mắt của mình: Người chủ Ngưng tỷ tốt bụng kia tuyệt đối không phải là loại người phản bội tình cảm.
Chiếc Lobo quẹo trái rẽ phải thì dừng ở cửa ra vào của một nhà nghỉ. Xuyên qua cửa sổ xe, Mộc Tử nhận ra đây là nhà nghỉ hắn đã nhìn thấy vào xế chiều ngày hôm qua. Lúc này đây, hắn mới biết tên của nhà nghỉ này là: Nhà nghỉ Thương vụ Danh đô.
Mà chiếc xe Lobo dừng ở cửa ra vào không bao lâu, khoảng chừng mười lăm phút thì người đàn ông hôm qua cũng vội vã bước ra rồi tiến lên xe. Mộc Tử lại tiếp tục để Taxi đuổi theo. Chiếc Lobo rẽ cua trái phải, tựa như đi muốn đi khắp thành phố này vậy.
Nhìn số tiền bên trên hộp số không ngửng nhảy lên, trong lòng Mộc Tử cảm thấy cực kỳ đau đớn.
Cuối cùng là họ muốn đi đâu... Chẳng lẽ là đi ra vùng ngoại thành?
Ngay lúc Mộc Tử đang buồn bực thì hắn phát hiện một hiện tượng kỳ quái.
Ở ngay phía sau chiếc taxi có một chiếc Audi màu đen chậm rãi chạy theo. Chiếc xe này luôn luôn theo sau Taxi, dường như cũng muốn theo sát như chiếc taxi bám theo Lobo vậy.
Thật sự là kỳ quái. . .
Chẳng lẽ một màn này chính là Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi trong truyền thuyết? Mấu chốt chính là ta không phải là bọ ngựa, chim sẻ theo dõi ta thì được cái gì?
Buồn bực một lát thì Mộc Tử mới minh bạch. Khả năng lớn nhát chính là: Chiếc xe Audi đằng sau không bám theo mình mà nhất định cũng muốn bám theo chiếc Lobo của bà chủ.
Trong lúc hắn đang nghỉ ngợi lung tung thì chiếc xe Lobo chậm rãi quẹo vào một đại lộ vắng vẻ rồi sau đó dừng lại trước một cánh cửa sắt quí phái.
Đây là một tòa biệt thự xa hoa. Mà người đàn ông trên xe của bà chủ chính là chủ nhân của nơi này. Khi xe Lobo vừa đến trước cửa sắt thì cửa tự động mở để chiếc Lobo tiến vào.
"Được rồi. Không nên cùng qua với ta. Cứ để xe quẹo trái rồi thả ta xuống giao lộ."
Lúc taxi dừng lại ở bên trái giao lộ thì Mộc Tử trả tiền rồi xuống xe. Sau khi trốn vào một bụi cỏ, hắn mới đưa mắt nhìn vào biệt thự. Từ nơi này, với thân hình của hắn vừa đủ để theo dõi tình huống bên trong.
Ngưng tỷ, mong cô đừng để cho ta thất vọng...
Trong khi Mộc Tử đang nhìn chằm chằm vào trong sân để theo dõi động tĩnh của biệt thự thì chiếc Audi cũng đã đến và đậu ở một nơi cách cửa biệt thự không xa.
Không có người nào xuống xe..
Vào lúc này, cửa chiếc Lobo trong sân biệt thự lại mở ra...
-----o0o-----
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
-----o0o-----
Tâm tình của Mộc Tử chợt trầm xuống. Một cỗ phẫn nộ xen lẫn tuyệt vọng cứ như gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân khiến hắn có cảm giác lạnh như băng.
Mộc Tử hi vọng tất cả mọi thứ trước mắt đều chỉ là ảo giác, hoặc chỉ là một cảnh tượng trong mơ. Thế nhưng...
Hắn nhìn thấy rất rõ ràng. Khi xuống xe cùng người đàn ông đeo mắt kính kia, bà chủ cứ như một con chim non nép vào ngực của người đó rồi thân mật tiến vào biệt thự...
Hình ảnh này khiến Mộc Tử thất vọng vô cùng. Hắn cảm thấy thật sự buồn nôn, tất cả hảo cảm về bà chủ tất nhiên cũng bị ném lên chín tầng mây.
Thì ra tất cả đều là sự thật... Bà chủ lại có thể như thế sao? Vì cái gì nàng lại làm vậy chứ?
Mộc Tử hồn bay phách lạc rời khỏi bụi cỏ rồi ngơ ngác đi ra vỉa hè.
Trong đầu của hắn nhiều lần hiện lên bóng dáng của hai người. Đó là bà chủ xinh đẹp, thân thiết, người còn lại chính là người mẹ kế với ánh mắt cùng bụng dạ độc ác. Hai bóng dáng này không ngừng hiện lên, bất luận hắn có cố gắng thế nào thì hai người đó vẫn tiến đến gần nhau rồi hoàn toàn dung hợp thành một.
"Ngưng tỷ. Cô đã khiến tôi thật sự thất vọng! Cô đã khiến tôi thật sự thất vọng!!!" Trong lòng hắn không ngừng gào thét như vậy.
Vào thời điểm Mộc Tử bước đi trên đường với tâm trạng phiền não thì bỗng nhiên một âm thanh bén nhọn vang lên.
Ở sau lưng!
Mộc Tử hoảng sợ rồi quay đầu lại. Trước mặt hắn là chiếc Audi nãy giờ luôn bám theo.
Cửa xe bật mở. Từ trong xe, một cái cái đầu trọc thật lớn vươn ra.
"Ông chủ?" Mộc Tử kinh ngạc thốt lên.
Thì ra người ở bên trong chiếc Audi và bám theo nãy giờ chính là ông chủ!
Vừa rồi khi ngồi trong xe, hắn đã trơ mắt nhìn vợ của mình cùng người khác...?
"Lên xe." Khuôn mặt phì độn (mập mạp, to lớn) của ông chủ không lộ ra một biểu hiện nào khác thường mà chỉ vẩy tay gọi Mộc Tử rồi nói ngắn gọn mà thôi.
Mộc Tử tạm thu sự hoài nghi. Sau khi mở cửa và lên xe, hắn ngồi ở ghế phía sau. Trong xe không có người nào khác ngoài hắn.
Ông chủ im lặng lấy ra gói thuốc lá rồi rút một điếu. Sau khi châm lửa rồi phun ra một vòng khói thì hắn mới nhàn nhạt hỏi Mộc Tử: "Đều đã nhìn thấy?"
Mộc Tử cảm thấy xấu hổ cực kỳ nhưng do không có cách nào phủ nhận nên hắn đành ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận: "Ừm."
"Ha ha." Một lần nữa ông chủ lại hít một hơi thật sâu. Vị thuốc lá cay độc đã khiến giọng cười của hắn trở nên cực kỳ quái dị: "Như vậy cậu có hứng thú xem những thứ này hay không?"
Ông chủ vẫn không hề quay đầu lại. Điếu thuốc vẫn ở trên môi nhưng tay phải của hắn thì lại vươn ra cầm lấy một bức thư bên cạnh cái đồng hồ rồi đưa cho Mộc Tử.
Mộc Tử chần chờ tiếp nhận và mở bức thư ra.
Bên trong là mấy chục tấm hình!!!
Nhìn những bức hình này, tay hắn bất chợt phát run.
Đây đều là ảnh chụp thân mật của bà chủ cùng người đàn ông đeo kính kia. Nào là kề vai sát cánh, tóc mai chạm vành tai, nào là liếc mắt đưa tình rồi kịch liệt ăn nằm... Mặc dù những bức ảnh này đều chụp ở xa nhưng rất rõ ràng. Hiển nhiên người chụp hình đã ở đằng xa sắp xếp. Tuy vậy cũng phải thừa nhận năng lực của người này thật sự cao minh.
Tùy tiện nhìn thấy tấm, rốt cuộc Mộc Tử cũng không thể nào xem tiếp nên đành luống cuống đem ảnh bỏ vào bức thư rồi trả lại cho ông chủ.
Tiếp nhận phong thứ, ông chủ chậm rãi hỏi: "Cậu có ý kiến gì không?"
Trầm mặc một lát, Mộc Tử lắc đầu.
"Lúc trước, tôi tình nguyện bị đánh chết cũng không thể nào tin nàng lại là người như vậy." Ông chủ tựa đầu vào chiếc ghế da, mắt nhìn trần xe rồi lại nói. Trong lời nói này tràn ngập cảm giác thê lương.
Trong chốc lát, Mộc Tử trở nên do dự. Sự việc đã phát triển như thế này thật sự hắn không thể tìm được từ ngữ nào phù hợp để an ủi ông chủ.
"Mỗi người đều có lúc vô ý phạm sai lầm..." Mộc Tử vắt hết óc suy nghĩ thật lâu rồi lại nói ra một câu cực kỳ ngu ngốc.
"Nếu như nàng vô ý phạm sai lầm thì tôi sẽ tha thứ." Ông chủ cười xòa một tiếng cắt đứt lời của Mộc Tử.
"Nhưng vấn đề chính là nội tâm của người đàn bà này tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện ở bên ngoài."
"........" Mộc Tử im lặng há to miệng. Không ai có thể hiểu rõ bà chủ như ông chủ cho nên hắn cảm thấy mình không thể lên tiếng phản bác.
"Có lẽ cậu không biết... Lúc trước khi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, tôi đã phải dốc sức làm việc tám năm để có trong người gần trăm vạn. Mà khi đó, nàng chỉ là một cô gái vừa mới tốt nghiệp, tất nhiên cũng tay trắng ra đời như tôi. Mà tôi, tuy là một người thô kệch nhưng đối với tình yêu thì bất chấp. Lúc vừa mới gặp thì tôi đã yêu nàng rồi, nàng đối với tôi cũng yêu mến không rời xa... Tôi không khinh nàng nghèo khó, nàng không kinh tôi lỗ mãng nên chúng tôi đã nhanh chóng đến với nhau... Những lời thề non hẹn biển kia, thật sự tôi vẫn còn nhớ như in..." Ông chủ nói đến đây thì nhớ ra cái gì đó nên dừng chủ đề này lại rồi đột nhiên quay đầu nhìn Mộc Tử và hỏi: "Mộc Tử, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười tám." Mộc Tử thành thật trả lời.
"Mười tám... Ừm, cậu vẫn còn quá nhỏ. Được rồi, cậu không nên nói những thứ này ra ngoài... Thôi, cậu cùng tôi đi uống một vài chén nào." Ông chủ nói xong thì sửa soạn chỗ ngồi rồi vặn chìa khóa để khởi động chiếc xe.
"Thế nhưng tôi phải trở về nhà hàng." Mộc Tử lẩm bẩm.
"Không cần đâu. Hiện tại Ngưng Hương Các... Tóm lại, không cần về gấp như vậy. Nào, cùng tôi uống một chén thôi." Ông chủ thở dài, muốn nói rồi lại thôi.
Mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng Mộc Tử không muốn hỏi thêm.
Ông chủ đạp chân ga. Chiếc xe lao nhanh về phía trước như tên rời cung.
Trên đường đi, ông chủ hỏi lý do Mộc Tử đuổi theo đến đây. Có phải vì tin đồn của người khác hay không?
Sau khi nhận câu trả lời thì ông chủ lại hỏi gần đây bà chủ có kiểm tra tiền bạc trong nhà hàng không.
Mộc Tử ngẫm nghĩ rồi thành thật trả lời: "Không có..."
Từ lúc đó, ngoại trừ mấy lần ông chủ hỏi mấy vấn đề khác ở bên ngoài thì hai người đều trầm mặc.
Không khí trong xe tựa như bị ngưng lại khiến Mộc Tử có cảm giác hít thở không thông.
May mà ông chủ nhanh chóng tiến vào trong thành phố rồi ngừng lại trước cửa một quán bar.
"Túy Mộng! Tên quán bar này chính xác là vậy." Mộc Tử vừa nghĩ vừa cùng ông chủ bước vào quán bar.
Do bây giờ là ban ngày nên quán rượu rất ít người. Sau khi chọn một gian phòng và gọi rất nhiều rượu, ông chủ điên cuồng gào thét như không muốn sống nữa.
Mộc Tử ngồi đối diện tất nhiên cũng hoảng sợ trước bộ dạng rót rượu của ông chủ. Mặc dù hắn chưa trải qua việc này nhưng do phần nào cảm nhận được tâm trạng này nên hắn không khích lệ mà cứ nhìn ông chủ uống từng ly rượu.
Mộc Tử không uống rượu. Hắn cau mày cầm chén rượu mà chìm trong trầm tư.
Ngày hôm qua và hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Gặp lại lão Tam, nhận được tin dữ về bệnh máu trắng của Diệp Tử, bà chủ vô tư cùng người đàn ông đeo kính làm trò xấu hổ, ông chủ xuất hiện...
Tất cả mọi việc này ùn ùn kéo đến khiến hắn tiếp nhận khổng nổi.
Theo thói quen, Mộc Tử đem bàn tay vươn lên trán nhằm vân vê tóc. Nhưng không lâu sau, hắn bất chợt nhớ ra mình đã thay đổi kiểu tóc nên không còn sợi nào để vân vê nữa rồi...
-----o0o-----
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
-----o0o-----
Khi say rượu, lời nói của con người sẽ thay đổi rất nhiều.
Mặc dù ông chủ nói năng lộn xộn nhưng sau khi cẩn thận sắp xếp thì Mộc Tử cũng hiểu được đại khái.
Mà những lời càng khiến hắn thêm thất vọng đối với bà chủ. Có lẽ cảm giác này đã sắp ngấm vào trong xương tuỷ hắn rồi.
Ông chủ nói hiện tại Ngưng Hương Các chỉ là một xác không hồn. Trước đó rất lâu, bà chủ đã bắt đầu tham ô tài chính của nhà hàng.
Đương nhiên, Triệu đầu to cũng có tài sản riêng. Nhưng số tiền này bà chủ cũng đã bí mật chuyển vào tài khoản của mình rồi.
Tuy Triệu đầu to là người thô hào nhưng không đến nỗi ngu ngốc. Mặc dù đã sớm phát hiện ra việc này tuy nhiên hắn lại quá tin tưởng người đàn bà này, từ đó cho rằng vợ mình làm như vậy tất nhiên là vì lý do đặc biệt hoặc nếu không cũng chỉ là phòng ngừa hắn tuỳ tiện tiêu xài.
Về sau, rốt cuộc Triệu đầu to đã phần nào biết được lý do khi tin đồn hắn bị vợ đội nón xanh loan truyền ngày càng rộng rãi. Ban đầu, hắn nhất quyết không tin nên mới mướn thám tử tư hỗ trợ, và kết quả là...
Người đàn ông đeo kính kia chính là mối tình đầu và cũng là người bạn cùng học đại học với bà chủ. Hiện tại, người này đang làm quản lí kinh doanh cho một nhà nghỉ. Qua điều tra của thám tử, lúc trước hai người cũng đã từng làm việc với nhau một thời gian dài.
Cũng vì vậy mà ông chủ không hề không hoài nghi rằng: Thời điểm đó, vì mình mà người đàn bà này hợp lực cùng tình nhân của ả bố trí một kế hoạch. Đó là dùng thân thể và thời gian để lấy hết tiền bạc của hắn. Đúng vậy, giờ thì tất cả mọi thứ đã rất rõ ràng. Người đàn bà đạo mạo kia chính là kẻ lừa đảo.
Ông chủ nói hắn không muốn ly hôn, nhất định không! Bởi vì nàng đã lường gạt hắn!
Triệu đầu to hận nhất là người dám đùa bỡn tình cảm của hắn... Mà Ngưng Hương đã làm vậy thì hắn tuyệt đối không dùng phương thức đơn giản đó để nàng có được tự do...
Hắn muốn nàng phải trả giá thật lớn.
Tuy những lời này đều phát từ miệng một người say nhưng khi nghe xong, Mộc Tử cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Mộc Tử cũng biết người như ông chủ tuy bên ngoài rất lỗ mãng nhưng thật chất đã yêu ai thì sẽ một lòng với người đó. Người như vậy khi tiến vào chuyện tình cảm thì cho dù tan xương nát thịt (Phấn thân toái cốt) cũng không hối hận. Ngược lại, nếu hắn phát hiện người mình yêu lừa dối thì...
Mộc Tử không kìm lòng được mà rùng mình. Dường như trong lời nói của ông chủ thật sự có loại tàn nhẫn, quyết liệt đó.
Hắn muốn khuyên ông chủ không nên hành động theo cảm tình, tất cả hãy từ từ giải quyết. Nhưng mà ngay chính hắn cũng không thể mở miệng..
Đúng vậy, hắn có tư cách gì để khuyên bảo ông chủ chứ? Lúc trước khi đối mặt với cừu hận, không phải hắn đã sử dụng phương pháp cực đoan nhất để giải quyết hay sao...
Mộc Tử nhớ tới người đàn ông kia, còn có Ưng Câu Tị Tử, lão Tam, Mã Lục.
Không... bốn người này đều đáng chết, cho dù không phải là cặn bã thì lại là con chuột trộm cắp. Bọn chúng đều thuộc loại súc sinh không có nhân tính. Mà bà chủ...
Mộc Tử chợt nghĩ tới dung nhan xinh đẹp, giọng nói ôn nhu hiền hòa,... một vạn đồng và lọ nước hoa Radiant Woft nàng đã tặng cho Diệp Tử...
Mộc Tử muốn khích lệ và nói ông chủ biết: Bà chủ là người tốt và cũng có lúc sẽ phạm phải sai lầm... Thế nhưng Mộc Tử bất đắc dĩ phát hiện: người đàn ông lỗ mãng này đã gục mặt lên bàn ngủ say từ khi nào rồi.
Trong tiếng ngáy to như sấm rền, nước mắt của người đàn ông đó cuồn cuộn chảy xuống...
Hắn khóc?
"Khuyên bảo một người như vậy cũng không có tác dụng gì. Giống như... giống như mình cũng vậy. Chỉ có tự cảm nhận mới hiểu được mùi vị của loại cừu hận này."
Mộc Tử chỉ đành buông tha cho ý tưởng khuyên bảo ông chủ.
Vì không biết lái xe nên hắn cũng không thể nào rời khỏi.
Trong lúc nhàm chán, Mộc Tử nhìn đồng hồ. Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, mà từ một giờ thì nhà hàng đã bắt đầu bề bộn rồi.
Ông chủ vừa nói Ngưng Hương các chỉ còn lại cái xác không hồn... Như vậy, ta sẽ phải thất nghiệp sao?
Lần đầu tiên làm công của ta cứ như vậy rồi tuyên bố kết thúc hay sao?
Tiền bạc thì thế nào đây? Diệp Tử làm sao đây?
Một vạn đồng tuy không ít nhưng trước căn bệnh máu trắng thì cũng không đủ tiền chi trả cho một lần hoá trị.
Bỗng nhiên Mộc Tử cảm thấy tâm ý của mình trở nên phiền loạn.
Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại báo hiệu có tin nhắn mới vang lên trong túi áo của ông chủ.
"À ha, sao ta không gọi điện thoại của ông chủ để gọi người tới đây để mang mình và ông chủ về."
Nghĩ đến đó, Mộc Tử liền lấy điện thoại trong túi áo của ông chủ ra.
Trên màn hình điện thoại di động chính là một bức ảnh ông chủ và bà chủ rất hạnh phúc ôm nhau. Trong ảnh, bà chủ cười thật rực rỡ.
Có một tin nhắn mới!
Mộc Tử vốn không muốn xem tin nhắn nhưng vì không hiểu rõ thao tác nên vô tình mới mở ra.
Vừa xem xong nội dung của tin nhắn, hắn lập tức ngây dại.
Tin nhắn này chỉ có một câu: Hai mươi vạn, chúng ta sẽ làm gọn gàng.
Hai mươi vạn... Gọn gàng...
Bỗng nhiên Mộc Tử ớn lạnh rồi liên tưởng tới lời nói vừa nãy của ông chủ.
Như vậy đây hiển nhiên chính là tin nhắn đoạt mệnh!!!
Ông chủ muốn mướn hạ sát thủ với bà chủ!
Quả nhiên, thủ đoạn ông chủ dành cho người đã lừa gạt tình cảm của mình là vậy.
Đó là kết thúc cừu hận bằng phương pháp cuối cùng giết chết đối phương!!!
Thế nhưng ông chủ thật sự muốn dùng thủ đoạn cực đoan này đối với bà chủ sao?
"Không được. Mình không thể để ông chủ làm vậy."
Cứ như vô thức, Mộc tử xoá bỏ tin nhắn này một cách nhanh chóng.
"Như vậy cũng không được, ta phải để bọn họ không thể liên lạc với nhau."
Nghĩ đến đó, Mộc Tử định ném chiếc điện thoại vào ly rượu. Nhưng ngay lập tức hắn lại cân nhắc:
"Nếu như làm vậy, ông chủ nhất định sẽ thay đổi SIM rồi lại tiếp tục liên lạc..."
Sau mấy giây suy nghĩ, Mộc Tử mới nhìn ông chủ đang ngủ say trên bàn rồi loay hoay trong điện thoại.
Cho đến khi đã đưa được số điện thoại đã gửi tin nhắn vào danh sách đen thì hắn mới thở phào rồi tìm một số điện thoại và gọi cho người đồng nghiệp của hắn trong nhà hàng.
Rất nhanh, người kia đã tới nơi và cùng Mộc tử dìu ông chủ vào xe hơi. Sau đó, người đồng nghiệp này lái xe hướng về Ngưng Hương Các.
"Hèn gì tôi tìm mãi mà không thấy cậu đâu. Thì ra thằng nhóc như cậu vì đi cùng ông chủ mà bỏ rơi bạn bè. Cậu được lắm đấy!" Người đồng nghiệp này là một người đàn ông trung niên, tuổi tác trên dưới bốn mươi. Do trước kia có việc nên đã lái qua chiếc xe này. Hôm nay có cơ hội được lái một lần nữa thì hắn ta cực kỳ hưng phấn, đến nỗi vừa lên xe đã đùa với Mộc Tử.
"Bạn tôi đến tìm?" Mộc Tử ngạc nhiên hỏi: "Anh vừa nói ai tìm tôi? Nhưng tìm tôi để làm gì?"
"Ừm, có một chàng trai đến nhà hàng tìm cậu... hắn còn tự nhận là bạn học của cậu nữa."
Người đồng nghiệp vừa gõ vào tay lái vừa nói: "À, hắn còn nói nếu cậu rãnh thì hay đến bệnh viện thành phố một chuyến."
"Cái gì? Bệnh viện thành phố?" Mộc Tử cả kinh rồi vội vàng hỏi lại: "Hắn bảo tôi đến bệnh viện thành phố sao?"
"Đúng vậy. Người bạn của cậu tỏ ra rất gấp gáp. Hắn mới nói được mấy câu thì liền vội vàng bỏ đi." Đồng nghiệp của Mộc Tử cũng đáp lời.
"Dừng xe! Không... Lập tức đưa tôi đến bệnh viện thành phó!" Mộc Tử lập hét lớn.
-----o0o-----
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
-----o0o-----
Chiếc xe Audi tăng tốc nhanh chóng rồi tựa như một con cá chạch điên cuồng chọc vào dòng xe cộ dày đặc.
Trong lúc người đồng nghiệp bên cạnh còn đang tự đặc về kỹ xảo điều khiển cao siêu của mình thì Mộc Tử lại lo lắng thúc dục: "Nhanh lên! Nhanh lên!"
Rốt cuộc đã đến bệnh viện thành phố!!!
Sau một tiếng phanh bén nhọn, chiếc Audi đã dừng lại trước cửa một bệnh viện. Không nói lời nào, Mộc Tử mở cửa chạy thẳng vào trong bệnh viện.
Nhưng chưa kịp xông vào cửa lớn thì hắn đã dừng lại..
Hiện giờ, trên bậc thang trước cửa ra vào có một thiếu niên cao gầy đang chiếm cứ. Người thiếu niên này cúi đầu, tay liên tục vẽ xuống đất từng vòng tròn.
Mộc Tử đi đến trước mặt thiếu niên rồi lo lắng hỏi: "Lão Tam, cậu bị sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì." Lão Tam rầu rĩ trả lời, hắn cũng không thèm ngẩng đầu lên.
"Không có việc gì...? Vậy Diệp Tử ra sao rồi? Chẳng lẽ..." Bỗng nhiên Mộc Tử có một dự cảm không tốt nên liền quay người định tiến vào trong bệnh viện.
Đột nhiên lão Tam gọi hắn lại rồi nói: "Diệp Tử chuyển viện rồi."
Mộc Tử ngượng ngùng quay lại: "Chuyển viện rồi sao? Nàng... đi từ khi nào?"
"Một giờ trước."
"Bệnh tình... Bệnh tình lại có chuyển biến xấu sao?" Nói xong lời này, Mộc Tử nắm lấy cổ áo của lão Tam rồi hỏi bằng vẻ mặt lo lắng.
"Đúng vậy. Hiệu quả của hoá liệu ngày càng kém. Diệp Tử phải nhanh chóng cấy tuỷ." Lão Tam không ngẩng đầu lên, hắn thản nhiên trả lời mà không thèm quan tâm đến hành động của Mộc Tử.
"Vậy đã tìm được tuỷ phù hợp chưa?" Mộc Tử lắc đầu để tỉnh táo lại rồi tiếp tục truy vấn.
"Đã tìm được rồi. Phẫu thuật sẽ diễn ra trong vòng bốn ngày tới. Thế nhưng mấu chốt chính là..." Lão Tam nói xong lời cuối cùng thì lắc đầu rồi vận sức lên ngón tay tiếp tục vẽ vòng tròn lên trên mặt đất... Giờ đây, ngón tay hắn đã mài ra máu.
"Tiền?" Hai tay của Mộc Tử bỗng buông lỏng cổ áo của lão Tam.
"Ừm..." Lão Tam thì thào trả lời rồi ngẩng đầu nhìn hắn. Mộc Tử phát hiện trên đôi má của lão Tam đã tràn đầy nước mắt. Trên khuôn mặt gầy gò đen đúa, dòng lệ lại càng khiến người khác thương cảm.
"Lúc chuyển viện, người nhà của Diệp Tử đã gom góp được bốn mươi vạn. Dù nhiều người đã hỗ trợ... Nhưng tóm lại, hiện tại còn thiếu ít nhất mười vạn nữa thì Diệp Tử mới được phẫu thuật."
Mười vạn...
Bỗng nhiên Mộc Tử lại cảm thấy vô lực.
"Mộc Tử, tớ đã hết biện pháp rồi. Cho dù làm osin và làm thêm một ngày ba công việc thì một tháng cũng chỉ có được hơn hai ngàn mà thôi... Tớ thật sự không muốn nhìn thấy Diệp Tử như vậy! Tớ thật sự không muốn nhìn Diệp Tử... CHẾT!!!"
Người thiếu niên cao gầy này đã bị nhiệt huyết của mối tình thiêu đốt đến nỗi phải gào khóc. Dần dần, tiếng khóc của hắn hấp dẫn ánh mắt tò mò vô số người xung quanh.
Mộc Tử cảm thấy rất nhức đầu, tựa như có một tổ ong vỡ ra bên trong vậy. Từng hình ảnh về Diệp Tử lại dần hiện lên trong đầu hắn. Từ con mắt, hàng lông mi động lòng người cho đến dáng người hoạt bát kia...
Hắn ngửa đầu lên trời rồi quật cường nhìn ánh mặt trời đỏ hồng dù đã lung lay nhưng vẫn toả ra ánh nắng chiều rừng rực.
Ánh nắng hoàng hôn nhanh chóng khiến đôi mắt Mộc Tử tê dai. Hắn khép mắt lại.
Hoàn cảnh tối đen trước mắt khiến tâm tình của hắn trở nên yên tĩnh. Đột nhiên, Mộc Tử cảm thấy mình có thể tỉnh táo suy tư.
Diệp Tử, mười vạn, ông chủ, bà chủ...
Loại tỉnh táo này thật sự rất quen thuộc. Tựa như cảm giác lúc hắn quyết định dùng phương pháp của mình để giết chết kẻ thù vậy.
Một lát sau, hắn mở mắt.
Sau khi kéo lão Tam lên, Mộc Tử bình tĩnh nói với hắn: "Cậu trở về trường đi."
Lão Tam lắc đầu: "Cậu nghĩ tớ còn có thể học được nữa hay sao?"
"Cậu còn có phương pháp nào để kiếm tiền hay không?" Mộc Tử nhìn chằm chằm vào đôi mắt của lão Tam rồi hỏi.
"Không có." Lão Ta trả lời một cách bất đắc dĩ.
"Như vậy, cậu cứ an tâm trở về trường đi. Tương lai khi Diệp Tử đi học lại thì người phải chịu trách nhiệm cho nàng học bù chính là cậu." Hắn vừa nói vừa vỗ vai lão Tam.
"Ý cậu là gì? Chẳng lẽ... cậu đã có biện pháp kiếm tiền?" Lão Tam thắc mắc.
Trầm mặc một hồi, Mộc Tử mới nhẹ đầu đáp: "Ừm!"
"Biện pháp gì?" Lão Tam truy vấn.
"Dù sao không phải trộm thép." Mộc Tử mỉm cười rồi thản nhiên trả lời câu hỏi của lão Tam.
"Cậu không nên làm chuyện điên rỗ." Lão Tam lo lắng nhìn Mộc Tử.
"Tớ thông minh hơn cậu. Vì vậy tớ chỉ biết làm những việc thông minh." Mộc Tử giễu cợt nói với lão Tam. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn không hề suy giảm thì Mộc Tử đành thở dài rồi nói tiếp: "Được rồi, tớ sẽ mượn tiền bạn bè... Tớ có quen biết mấy người bạn có rất nhiều tiền. Chút tiền ấy đối với bọn họ chắc chắn không đáng bao nhiêu đâu."
"Thật sao?" Lão Tam lại càng hoài nghi.
"Đương nhiên." Một lần nữa, Mộc Tử lại vỗ vai hắn: "Trở về trường rồi đợi tin tưởng tốt lành của Diệp Tử đi."
Nói xong, hắn xoay người bước tới con đường trước cửa bệnh viện.
Nhìn bóng lưng của hắn, dường như lão Tam chợt nhớ việc gì đó rồi gọi: "Đợi đã!"
Mộc Tử quay đầu lại.
Lão Tam lấy ra lọ nước hoa tinh xảo có hình Radiant Woft bên trên. Đây chính là bình nước hoa bà chủ đã tặng cho Diệp Tử.
"Vào lúc chuyển viện, Diệp Tử cũng đã biết rõ về vấn đề phí tổn rồi. Nàng rất bi quan... Còn bình nước hoa này, nàng buộc tớ phải giao cho cậu." Lão Tam bước nhanh đến trước mặt Mộc Tử rồi đưa bình nước hoa ra.
Khi Mộc Tử tiếp nhận lọ nước hoa thì ngay lập tức từng làn hương đập vào hắn.
"Nàng nói cám ơn cậu và người bạn của cậu rất nhiều. Nếu còn sống trở về, nhất định nàng sẽ đích thân lấy nó về. Còn nếu không thể..." Lão Tam lại trở nên nghẹn ngào.
"Nhất định Diệp Tử sẽ phải lấy lọ nước hoa này về." Mộc Tử cười nhẹ rồi cất bình nước hoa vào trong túi.
"Học tập cho tốt." Cuối cùng hắn nhìn lão Tam rồi rời đi. Sau khi bước ra đường cái, hắn liền biến mất trong dòng người đông đúc như nước.
Ý nghĩ đó sẽ đến vô cùng bất ngờ nên ta cần thời gian để cố gắng suy nghĩ!!!
Dù đi trong dòng người đông đúc, nhưng dường như tất cả tiếng động xung quanh không thể nào quấy nhiễu Mộc Tử.
Giờ đây, tâm tình hắn phẳng lặng như nước.
Ngón tay của Mộc Tử vuốt ve chiếc bình thuỳ tinh tinh xảo trong túi áo.
Nếu kế hoạch có thể thành công trong một lần duy nhất thì vấn đề của Diệp Tử sẽ được giải quyết!!!
Diệp Tử, ông chủ và bà chủ!!!
Ba người này rất quan trọng đối với Mộc Tử. Hắn cảm thấy họ tựa như thân nhân của mình vậy.
Hắn đã mất đi mẹ nên hiểu rõ cảm giác thống khổ khi mất đi người thân. Cũng vì vậy, hắn không muốn mất đi bất cứ người thân nào nữa.
Cuối cùng thì mặt trời đã biến mất trở đường chân trời để nhường cho đêm xuống. Lúc này, những chiếc đèn neon dần được mở lên, cả Thành phố Ngô Đồng dần mang một bộ mặt lộng lẫy.
Mộc Tử nhớ đến biển quảng cáo hình hoa sen của Ngưng Hương Các.
Bước vào trong trạm điện thoại ở bên đường, Mộc Tử gọi cho đồng nghiệp và cho biết đêm nay hắn sẽ không đi làm.
Lúc này, Mộc Tử cần phải hoàn thành một việc còn quan trọng hơn đi làm gấp trăm ngàn lần.
Hắn muốn...
-----o0o-----
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện
Thuấn ThậtThà ThánhThiện VIP 1
không còn ai dịch bộ này nữ nhỉ, hay mà
Nov 03, 2019 08:47 pm 0 trả lời 0