-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
"Nghe ngóng được rồi sao?"
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ có chút mong đợi hỏi.
"Hỏi thăm thì đúng là nghe ngóng được, nhưng không biết là có thể tin tưởng được hay không."
Câu trả lời của Sở Mộng Kỳ lúc này lại trở nên có chút không xác định.
"Là có ý gì?"
"Bởi vì cấp bậc của tôi và sư huynh tôi không đủ, cho nên rất khó lên tiếng nói chuyện với những giám đốc khác ở đây, vì vậy nên tôi đã nói lại chuyện này cho chị Lương, là do chị ấy hỗ trợ hỏi thăm giúp.
Kết quả chị ấy biết được từ chỗ một người mà chị ấy vô cùng chán ghét mà biết được, tổng thanh tra của đệ tam Minh Phủ có tên gọi là Hạ Thuần.
Ông nội anh... Cũng sẽ không lợi hại như vậy đấy chứ."
Cái không xác định này của Sở Mộng Kỳ, hiển nhiên là bởi vì không tin được ông nội của Hạ Thiên Kỳ cuối cùng lại là một người ở cấp bậc tổng thanh tra.
Dù sao đi nữa thì những nhân vật của cấp bậc tổng thanh tra này, với những nhân viên thuộc các cấp bậc phía dưới mà nói, gần như là thuộc về hàng những nhân vật trong truyền thuyết.
Đương nhiên, cái này cũng không thể trách Sở Mộng Kỳ không thể tin được, bởi vì thấy cả một đoạn đường mà Hạ Thiên Kỳ rất gian khổ để đến được nơi này, cũng rất khó đưa ông ấy liên hệ đến với cùng một tổng thanh tra đứng ở đỉnh cao giữa các kẻ mạnh được.
"Trước kia tôi còn có chút không xác định, nhưng mà hôm nay nghe cô nói như vậy, vị tổng thanh tra của đệ tam Minh Phủ kia, hẳn chính là ông nội của tôi."
Đến tận bây giờ thì trong lòng Hạ Thiên Kỳ đã rất xác định rồi, ông nội hắn chính là tổng thanh tra của đệ tam Minh Phủ, dù sao đi nữa thì khi đã nhìn thấy đủ các loại bố trí từ chỗ ông nội hắn, cũng không quá khó để nghĩ đến cái mạnh mẽ của ông nội hắn.
Trước đó hắn đã đoán rằng, sức mạnh của ông nội hắn yếu nhất cũng sẽ là giám đốc cấp cao, cho nên sau khi nghe Sở Mộng Kỳ nói đó là một vị tổng thanh tra, thì cũng không khiến cho hắn cảm thấy rất kinh ngạc.
"Ông nội anh thật sự lợi hai như vậy sao? Chính là tổng thanh tra sao, đó chính là kẻ mạnh tuyệt đối của cái thế giới này, nhưng vì sao mà... Anh vẫn luôn rất tả tơi o ép vậy."
"Bây giờ chắc là ông nội tôi và những cấp cao khác của Minh Phủ đang bị kẹt lại ở khu vực thứ ba không có cách nào để thoát ra được, hẳn chính là trong đêm trước ngay khi tôi vừa mới gia nhập vào Minh Phủ, cho nên đến tận sau này tôi vẫn luôn không có cách nào để liên lạc với ông nội."
Nếu như án theo một cái logic như bình thường mà suy nghĩ, hắn hoàn toàn có thể ỷ vào danh tiếng của ông nội hắn, để hoành hành ngang dọc ở khu vực thứ hai, thế nhưng hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng những cấp cao vốn là nắm quyền thống trị của tam đại Minh Phủ kia đều đã chết.
Cho nên chỉ một mình nói bọn họ có tin hắn là cháu trai của Hạ Thuần hay không thì không nói, cứ coi như là thật sự có người tin đi nữa, thì tuyệt đối cũng sẽ không vì một kẻ mạnh đã chết, mà còn đối xử với hắn nhún nhường lịch sự cái gì.
"Thì ra là như vậy, ai, nếu như ông nội anh vẫn còn đang ở khu vực thứ hai thì tốt biết bao nhiêu, như vậy thì chúng ta đã có núi để tựa rồi."
Sở Mộng Kỳ thở dài, hoặc nhiều hoặc ít gì cũng có chút buồn bực, sau đó lại nghe cô nói tiếp:
"Gần đây cuối cùng vẫn có một con người rác rưởi chạy đi đến nơi ở của chị Lương, không những làm phiền chị Lương, mà còn nói năng lỗ mãng với tôi, rất là đáng ghét.
Sư huynh của tôi vì không quen nhìn cảnh đó, đã từng mở miệng chống đối qua lại với hắn vài ba câu, nếu như không phải do chị Lương đứng một bên giảng hòa, thì đối phương đã động thủ với sư huynh tôi rồi.
Tôi tin sư huynh tôi tuyệt đối không sợ gì hắn, thế nhưng khi nghe chị Lương nói, cô của hắn ta hiện tại chính là người cầm quyền của đệ nhị Minh Phủ, mẹ của chị ấy cũng bị thế lực của cô ta nhốt lại.
Cho nên ngay cả chị Lương, với người kia cũng đều chỉ nuốt giận cho qua.
Tôi có khuyên sư huynh của tôi, thế nhưng hiển nhiên là sư huynh tôi sẽ không nghe lời tôi, gần đây cũng trở thành càng thêm liều mạng hơn nữa, tôi thật sự rất sợ đến một ngày nào đó bọn họ sẽ chạm mặt, rồi sẽ xảy ra đánh nhau.
Bây giờ chỗ đặt chân của chúng ta vẫn còn rất chênh vênh, tình cảnh của chị Lương cũng rơi vào thế bị động, một khi xảy ra đánh nhau, thì sư huynh tuyệt đối sẽ không chiếm được bất cứ lợi ích gì.
Đến lúc đó chị Lương ở bên kia cũng không thể giúp được một tay, vậy thì nguy rồi."
Gần đây bọn họ vẫn luôn không có quá nhiều lần liên lạc, cho nên Hạ Thiên Kỳ vốn không biết rõ về chuyện của bọn họ ở khu vực bên trong.
Vốn tưởng rằng đi qua chỗ Lương Nhược Vân bên kia, thì ít nhất còn có Lương Nhược Vân bảo bọc, vậy thì sẽ không có vấn đề gì, thế nhưng bây giờ khi hắn vừa nghe Sở Mộng Kỳ nói như vậy, có vẻ như tình cảnh cũng không phải là quá tốt.Thật ra trái lại thì không quá khó để lý giải, dù sao đi nữa thì xem như Lãnh Nguyệt có lợi hại hơn nữa đi, danh hiệu trước mắt còn là một quản lý cấp cao, đừng nói đến những giám đốc ở khu vực bên trong kia nổ tung ra trong cảm giác về sự ưu việt, mà đến ngay cả khu vực bên ngoài xa xôi này, những loại giám đốc giống như Trần Sinh và Lữ Bân này, cũng không đặt những con người phía dưới mình xem như là người.
"Tính tình của sư huynh cô rất rõ ràng, có một số việc mà cho dù có là tôi đi nữa thì cũng không có cách nào thuyết phục được anh ta.
Lương Nhược Vân có thể xem như là một nửa sư phụ của anh ta, cô lại là sư muội vô cùng quan trọng của anh ta, cả hai người bị khi dễ, thì anh ta tự nhiên sẽ nhìn không thuận mắt.
Nói chung hay là cô cứ đứng ở bên cạnh, nhiều nhất chỉ nói như thế này thôi, phải cho anh ta biết hiện tại đã không phải đang trong thực tế nữa rồi."
Nói xong lời cuối cùng, Hạ Thiên Kỳ không khỏi lại bổ sung thêm một câu nói:
"Nếu như bên kia có động thái gì khác thường, nhớ kỹ nhất định phải nói cho tôi biết kịp thời."
Cúp điện thoại của Sở Mộng Kỳ, Hạ Thiên Kỳ cũng có chút bận tâm với hai người bọn họ, bất quá hắn cảm thấy Lãnh Nguyệt hẳn không phải là thuộc về loại người thấy không rõ tình hình trước mắt lúc này, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là cái gã quấy nhiễu Lương Nhược Vân và Sở Mộng Kỳ kia không nên đi quá giới hạn.
Hiện tại hắn không có cách nào khác để vượt qua bên kia, cũng không có sức mạnh để có thể đưa đến bất kỳ tác dụng mang tính thay đổi nào tác động đến tình cảnh của Lương Nhược Vân bọn họ được.
Cho nên hắn cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào Sở Mộng Kỳ bọn họ có thể cố gắng hết sức tự bảo vệ mình cho thật tốt, để tránh vướng vào một số phiền toái không cần thiết.
***
Ngay thứ hai, Hạ Thiên Kỳ vẫn ngủ một mạch đến tận giữa trưa mới thức dậy, sau khi thức dậy, hắn gửi đến cho Trần Sinh một tin tức, muốn gã lập tức đi đến nơi.
Trần Sinh đến rất nhanh, sau khi Hạ Thiên Kỳ để cho gã ngồi xuống ghế, thuận tiện lên tiếng:
"Về tình hình khu vực bên ngoài của khu vực thứ hai này, nếu là anh thì hẳn là sẽ rõ ràng hơn nhiều so với tôi, cho nên tôi muốn nghe một chút về quan điểm của anh."
Nghe Hạ Thiên Kỳ hỏi đến sự việc của khu vực thứ hai, Trần Sinh vội vàng trả lời nói:
"Toàn bộ lớn nhỏ của khu vực thứ hai có tổng cộng xấp xỉ gần hai trăm thế lúc, đương nhiên, liên minh quân phản loạn cũng không bao gồm ở bên trong.
Mà giữa hai trăm cái thế lực này, một phần lớn người quản lý đều là giám đốc, cấu thành thế lực trên cơ bản cũng là một người giám đốc, thêm vào từ mười đến hai mươi tên quản lý cấp cao.
Chỉ có điều cũng có một số thế lực lớn hơn một chút, là tình huống có đến hai tên, cùng với nhiều giám đốc hơn."
"Hai trăm thế lực? Đã vậy còn không tính cả liên minh quân phản loạn?"
"Đúng vậy, liên minh quân phản loạn là do ba đại quỷ vương thống lĩnh, một phần lớn nhân vên trong số đó trước kia đều là người của tam đại Minh Phủ, rất ít người có liên quan đến những thế lực nhỏ kia.
Nói đơn giản ra chính là do hao tổn bên trong tam đại Minh Phủ, phe cánh người có thuật pháp thì đối phó với phe cánh của người có quỷ vật thể chất."
"Nhưng mà đang giữa những người thống trị của các thế lực nhỏ, ít nhất cũng có người có quỷ vật thể chất đi, còn liên minh quân phản loạn vì sao lại không thu hút bọn họ trở vào."
"Bởi vì không phải toàn bộ người có quỷ vật thể chất đều bằng lòng xen vào loại chiến tranh thế này.
Nhất là Minh Phủ còn đang trong tình cảnh thân mình lo chưa xong, không có cách nào tiến hành thanh trừ hết bọn họ, người của liên minh quân phản loạn cũng cảm thấy căn cứ vào thực lực hiện có của bọn họ, cũng đã đủ để tác chiến với Minh Phủ.
Cho nên những thế lực nhỏ kia mới lấy may mắn mà tránh khỏi."
Trần Sinh nói đến chỗ này, biểu tình cũng tức khắc trở nên hưng phấn:
"Hạ giám đốc, đêm qua tôi đã suy nghĩ suốt một buổi tối, tôi phát hiện ra anh nói không sai, đây thật sự đúng là một cái cơ hội ngàn năm có một.
Chỉ cần chúng ta có năng lực, để lôi kéo hết những thế lực nhỏ kia đều sát nhập lại, hoặc là liên hợp bọn họ, hoặc là đánh chiếm bọn họ, do chúng ta tạo thành thế lực mới, tuyệt đối sẽ có cơ hội để chống chọi lại với bọn họ.
Nếu nói đến thế lực yếu ớt duy nhất, hay là những người đứng trên tầng thứ giám đốc cấp cao, có lẽ sẽ là thấp nhất với bọn họ."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Với những cuộc tranh chấp và chiến tranh giữa các thế lực thế này, thật sự là Hạ Thiên Kỳ lại biết rõ, bất quá dù sao đi nữa thì hắn tự mình khởi xướng lên, cũng đã từng là người tham dự vào Minh Phủ đại chiến trong hiện thực.
Có thể nói rằng, đây chính là kiểu chiến tranh giành cho người có sức chiến đấu cao nhất, người nào có nhiều giám đốc ở phía dưới, người nào có nhiều giám đốc cấp cao, người đó chính là kẻ chiến thắng sau cùng.
Dù sao đi nữa thì giữa giám đốc và giám đốc cấp cao, chỗ chênh lệch trên thực lực cũng không phải chỉ dựa vào số lượng là có thể bù đắp lại được.
"Trong thế lực nhỏ chẳng lẽ sẽ không có giám đốc cấp cao tồn tại hay sao?"
"Cũng có, bất quá tôi chỉ biết rằng, cũng chỉ có lão đại Diệp Dương của quảng trường Thông Châu, thực lực cá nhân của hắn ta rất mạnh, nhưng lại không muốn ở lại khu vực bên trong chờ đợi, không thích bị hạn chế hay bó buộc gì, cho nên đã bị tam đại Minh Phủ đẩy ra khu vực bên ngoài.
Nói cho cùng thì người có tài có thể sử dụng với tam đại Minh Phủ đều có thể ở lại khu vực bên trong, chỉ có những người bị tam đại Minh Phủ nghĩ là thực lực kém cỏi kia mới có thể bị phái đến khu vực bên ngoài này.
Cho nên lực lượng nòng cốt của tam đại Minh Phủ vẫn rất mạnh.
Giám đốc của khu vực bên trong, tất cả bọn họ đều là người có thiên bẩm cực cao, khác xa không phải loại nhân vật nhỏ bé như tôi đây có thể đối phó được."
Trần Sinh cười cười tự giễu, thiên bẩm của gã cực kém, có thể trưởng thành đến mức này cũng đã là cực hạn của gã.
Bởi vì cũng không phải tất cả mọi người đều có thể dựa vào khả năng cường hóa để mạnh lên mà không chịu giới hạn của điểm vinh dự.
Nếu như bản thân không có đột phá, chỉ là dựa vào điểm vinh dự để cường hóa, dần dần, hiệu quả cường hóa cũng sẽ biến mất hẳn.
Cho nên người lợi hại thật sự chính là đến sau này có thể lấy cường hóa làm phụ, hoặc là tự bản thân mình sáng tạo ra chú thuật hoặc là tìm kiếm những biện pháp khác để đột phá giới hạn.
"Hơn hai trăm thế lực nhỏ, nếu chỉ dựa vào chiếm đoạt thì rất khó nuốt trọn toàn bộ bọn họ.
Cho nên chiếm đoạt chẳng qua chỉ là tạm thời, chờ thế lực của chúng ta cường đại lên, vẫn phải lấy liên hợp làm chủ."
Hiển nhiên Hạ Thiên Kỳ đã định ra rồi, một phương hướng phát triển kế tiếp, chính là nuốt trọn toàn bộ những thế lực lân cận quảng trường Quang Ảnh này trước, chờ đến sau khi có vốn liếng thì sẽ lại thử đi liên hợp với những thế lực khác, nhằm cấu thành một thế lực mới, để hình thành một địa vị ngang với tam đại Minh Phủ và liên minh quân phản loạn.
"Toàn bộ đều nghe theo sự sắp xếp của Hạ giám đốc."
Trần Sinh một mực cung kính gật đầu, cũng không dám có bất kỳ ý kiến phản đối nào.
Hạ Thiên Kỳ nhìn Trần Sinh, sau đó cố ý vẽ cho đối phương một cái ý định không tưởng nói:
"Anh là một người tương đối may mắn, bởi vì theo đà chúng ta không ngừng chiếm đoạt rồi trở nên lớn mạnh thêm, người trong tay của anh cũng sẽ càng ngày càng nhiều hơn, quyền hạn cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Một khu quảng trường Quang Ảnh nho nhỏ thì có thể xem là cái gì, tôi nghĩ trong lòng anh hẳn là phải biết rõ."
"Tôi đương nhiên biết rõ, Trần Sinh tôi tuyệt đối sẽ một lòng một dạ đi theo anh, bởi vì những việc mà bây giờ anh đang làm là những gì mà cho đến tận bây giờ tôi chỉ dám ở đây nghĩ đến, nhưng lại không dám làm, cũng là những chuyện mà tôi không có năng lực để làm."
"Anh có thể hiểu rõ ràng là tốt rồi, ngoài ra, từ nay trở đi anh phải yêu cầu nghiêm khắc những người là thủ hạ dưới quyền anh, ham muốn hưởng lạc thì ném bỏ đi hết, quan trọng là phải bắt đầu đưa sức mạnh thăng cấp lên cao hơn.
Hẳn là anh phải biết rõ ràng hơn so với tôi, chúng ta có càng nhiều giám đốc, thì càng có lợi với thế cục tương lai.
Còn như vấn đề giám đốc cấp cao thì anh không cần phải lo lắng, không bao lâu nữa là tôi có thể đạt đến cấp bậc này."
Những lời này của Hạ Thiên Kỳ có thể xem như là cho Trần Sinh một viên thuốc an thần, dù sao đi nữa thì giám đốc cấp cao trong tam đại Minh Phủ có thể xem như là một lực lượng không thể nào xem nhẹ được.
Các cấp cao Minh Phủ bị bao vây lại ở phía sau khu vực thứ ba, thì nhân vật lợi hại nhất trong khu vực thứ hai cũng không phải chính là cấp bậc giám đốc cấp cao, đồng thời xem ra thì, giám đốc cấp cao của tam đại Minh Phủ tuyệt đối cũng không vượt quá ba mươi người.
Ngược lại không phải là nói tình hình bên trong của tam đại Minh Phủ có bao nhiêu kém cỏi, mà là những cấp cao bị kẹt tại khu vực thứ ba thật sự là rất nhiều, ngoài trừ tổng thanh tra của tam đại Minh Phủ, chỉ là số lượng giám đốc cấp cao thôi thì cũng đã vượt quá một trăm người, chứ đừng nói chi đến giám đốc mà bọn họ mang đi.
Nếu không thì không cần biết là liên minh quân phản loạn hay là những thế lực ở ở khu vực bên ngoài kia, đang dưới sự thống trị của hàng loạt quản lý khổng lồ như vậy, vốn dĩ không có đến một chút khả năng có thể trở mình.Thế nhưng quá khứ đã là quá khứ, hiện tại, nơi nào có nhiều hơn một giám đốc cấp cao đến, đều có thể là một viên đá kích khởi lên hàng ngàn tầng sóng gợn, đưa đến tác dụng không thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ Hạ Thiên Kỳ còn cách cấp bậc giám đốc cấp cao một đoạn, hặn dù hắn nói nhanh, thế nhưng không có đến thời gian gần nửa năm, hắn vẫn khó có thể tiến vào cấp bậc này.
Trần Sinh sau khi trải qua sự kinh ngạc nhất thời, lại càng khăng khăng một mực nói:
"Một điểm này Hạ giám đốc cứ yên tâm, người phía dưới tôi sẽ nghiêm khắc thúc đẩy bọn họ, để cho bọn họ lấy thăng cấp sức mạnh làm việc chính."
"Ừ, còn có mới liên hệ về quyền hạn quản lý của anh tiến hành như thế nào rồi?"
"Đã nói lại với người bạn cũ của tôi ở trong Minh Phủ rồi, anh ta đảm bảo hoàn toàn không có vấn đề.
Người bạn kia của tôi tuyệt đối có thể tin tưởng được, bởi vì là do tôi phát hiện được từ trong hiện thực, chúng tôi là đi cùng nhau từ hiện thực đến được nơi này, nhưng mà thiên bẩm của anh ta so với tôi tốt hơn nhiều, lại gặp được hoàn cảnh tốt hơn so với tôi."
Trần Sinh không dám giấu diếm điều gì với Hạ Thiên Kỳ, nói ra đúng như sự thật.
"Ừ, tiếp theo chúng ta sẽ tiến công quảng trường Phong Hướng, với quảng trường này anh hiểu rõ được bao nhiêu chuyện?"
Hạ Thiên Kỳ không muốn nghe Trần Sinh nói thêm mấy vấn đề không có gì bổ ích này, vì vậy lập tức thay đổi đề tài hỏi.
"Quảng trường Phong Hướng và quảng trường Long Đằng liền kề nhau, diện tích xấp xỉ quảng trường Long Đằng, so với chúng ta bên này thì phải lớn hơn một chút.
Người quản lý tên là Tăng Vũ, là một chú thuật sư.
Về thực lực thì nói thật là tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ có điều có thể sống yên ổn không vấn đề gì với Lữ Bân, sức mạnh của hai người hẳn là không sai biệt lắm, không biết có phải là đối thủ của Hạ giám đốc không."
"Vậy nhân tiện anh nói lại một câu với người bạn trong Minh Phủ của anh, mấy ngày nữa đồng loạt đem quyền hạn quản lý của quảng trường Phong Hướng chuyển lại cho anh hết.
Còn về Tăng Vũ kia, trong hai ngày này tôi sẽ tiễn hắn ta lên đường."
Trần Sinh nghe Hạ Thiên Kỳ sẽ ra tay với quảng trường Phong Hướng nhanh như vậy, trên mặt nhất thời hiện ra sắc mặt vui mừng.
Trong lòng của hắn biết rõ ràng, con người giống như Hạ Thiên Kỳ thế này thì dã tâm tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa mãn chỉ với vài cái quảng trường như vậy, mặc dù gã không phải là rất tin tưởng rằng Hạ Thiên Kỳ thật sự có thể gầy dựng nên một thế lực không thua gì liên minh quân phản loạn và tam đại Minh Phủ, thế nhưng mặc dù cho cái mục tiêu này không có thực hiện, gã sắp cầm quyền hạn quản lý của cả ba quảng trường trong tay, so với cái góc ổn định trước đó cũng phải mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Sau khi đuổi Trần Sinh ra ngoài, Hạ Thiên Kỳ trực tiếp đi lên lầu, sau đó cũng không có gõ cửa mà đẩy cửa phòng ngủ của Mộ Bội Hạm ra.
Kết quả lại phát hiện, Mộ Bội Hạm đang tắm rửa ở bên trong.
Hạ Thiên Kỳ cũng không rời đi, mà là trực tiếp ngồi xuống trên giường, chờ Mộ Hội Hạm đi ra từ bên trong.
Quỷ vực vô thanh vô tức bao phủ lên gian phòng tắm bên trong, nhìn Mộ Bội Hạm đang khe khẽ ngâm nga, tay đang bôi sữa tắm lên cả thân thể trần trụi.
Thu hồi quỷ vực lại, đột nhiên Hạ Thiên Kỳ đột nhiên cảm thấy thân thể có vẻ như có chút không thoải mái, nhất thời có cảm giác kích thích dâng trào.
Phải nói là người hắn có thể ngủ chung chỗ nhiều nhất chính là Lãnh Nguyệt.
Làm một lão xử nam muôn thuở, lúc này Hạ Thiên Kỳ đột nhiên bắt đầu nảy sinh ra một cái kích thích muốn trực tiếp xông vào trong.
Nhất là đang nghe tiếng nước chảy ào ào đã biến mất hẳn, Mộ Bội Hạm đang dùng khăn lông nhẹ nhàng lau khô thân thể, cái loại đụng chạm cọ sát của khăn lông và da thịt này, càng khiến cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy dục hỏa đốt người.
Cũng đừng nói đến hắn, chưa từng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ "hắc hắc hắc" với ai đó, thế nhưng đới hắn chưa từng nói qua chuyện yêu đương, chẳng qua là chỉ có dũng khí ngoài miệng trêu chọc mà nói, tiến hơn một bước thật sự là cần phải có dũng khí lớn lao.
Dù sao đi nữa thì đàn ông lấy tư cách là động vật giống đực, thì thiên tính với phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp và vóc người hoàn mỹ đều có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ngay khi trong lòng Hạ Thiên Kỳ vẫn đang do dự bất động, Mộ Bội Hạm đột nhiên trùm khăn đi ra khỏi phòng tắm.
Những giọt nước trong suốt đọng trên sợi tóc cô không ngừng trượt xuống, làn da cô rất trắng, ánh mắt hơi nâu vì nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ mà có vẻ hơi kinh ngạc, hai mảng thịt trắng lộ ra ngoài khăn tắm vì hơi thở gấp gáp của cô mà trở nên có chút phập phồng.
"Hạ đại ca, anh đến đây từ lúc nào? Vừa nãy tôi vẫn còn đang tắm, cho nên không biết anh vào phòng."
Một tay Mộ Bội Hạm nắm mép khăn tắm, tay còn lại thì siết chặt lại có chút khẩn trương.
"Tôi chỉ lên đây báo cho cô một việc, lão Hắc đã chờ cô ở bên ngoài rồi, hôm nay hắn sẽ hộ tống cô quay trở về quảng trường Long Đằng."
"Hạ đại ca... Tôi... Tôi còn muốn ở lại nơi này."
Mộ Bội Hạm đột nhiên lên tiếng nói khiến Hạ Thiên Kỳ có phần kinh ngạc.
"Cô không phải vẫn muốn về nhà sao?"
Nhìn Mộ Bội Hạm cúi đầu không nói, khăn tắm trên người cô lại trượt xuống dưới thêm một phần, giọng của Hạ Thiên Kỳ cũng không nhẫn nhịn mà tăng lên vài phần:
"Cô mau thay quần áo đi, tôi đưa cô trở về."
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Chỉ còn lại có một mình Mộ Bội Hạm đứng sững sờ tại chỗ có phần không biết phải làm sao.
"Hạ đại ca không phải đang xấu hổ đấy chứ?"
Mộ Bội Hạm có phần hồ nghi nói một câu, lại cúi đầu nhìn xuống bộ ngực trắng như tuyết lộ ra hơn phân nửa của mình, sau đó lại vội vàng chạy đến đóng cửa phòng lại.
"Làm sao mà mình cứ kinh sợ như vậy chứ, ngủ một giấc với phụ nữ mà thôi, chẳng có gì đáng ngại.
Mày bây giờ trâu bò như vậy, là một đại nhân vật chỉ cần tùy tiện giẫm chân một cái là có thể khiến cho cả mặt đất chấn động, tại sao chỉ có dũng khí nhìn một chút vậy chứ?"
Một bên Hạ Thiên Kỳ vừa đi xuống lầu dưới, ngoài miệng vừa lầm bầm sỉ vả mình không ngừng.
Vừa mới ban nãy hắn thật sự muốn xé rách chiếc khăn tắm trên người Mộ Bội Hạm ra, sau đó ôm cô ném thẳng lên giường, rồi cả hai người lăn lộn ra giường một hồi.
Nhưng mà, hắn đúng là vẫn còn nhát gan mà lui ra bên ngoài.
Phải nói Lãnh Nguyệt không gần nữ sắc, cũng không có nhiều tâm địa gian xảo như vậy lui ra ngoài còn chưa tính, cái quan trọng chính là hắn rõ ràng rất háo sắc, cũng rất thích nhìn lén người khác, nhưng lại có sắc tâm mà lại không có sắc đảm, cái này mẹ nó... Rất xấu hổ.
Chờ khi xuống đến lầu dưới rồi, Hạ Thiên Kỳ lại đột nhiên có chút hối hận, lại muốn quay trở lên trên, nhưng mà không đợi hắn đi lên, lại nhìn thấy Mộ Bội Hạm đã mặc một bộ váy ngắn màu đỏ đậm phong cách Trung Hoa đi từ trên xuống.
Hạ Thiên Kỳ đứng ở dưới cùng thang lầu nhìn Mộ Bội Hạm đang không ngừng chuyển động đôi chân mảnh mai mang theo cái khí chất cổ điển đặc biệt chậm rãi đi xuống thang lầu, từ góc độ này nhìn lên trên, có thể thấy rõ ràng cảnh tượng sâu trong đáy quần của Mộ Bội Hạm, lúc này càng khiến cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy toàn thân khó chịu.
Hiển nhiên là Mộ Bội Hạm cũng nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt Hạ Thiên Kỳ, đang liên tưởng đến cái vẻ mặt đê tiện này của Hạ Thiên Kỳ, cô nhất thời theo bản năng mà kéo chiếc váy ngắn xuống, nhưng mà sau đó cũng không biết là nghĩ đến chuyện gì, lại bỏ tay ra khỏi váy, rồi lại cứ như vậy mà bước từng bước một đi đến bên cạnh Hạ Thiên Kỳ.
"Hạ đại ca, hôm nay sao tôi có cảm giác như anh có chút ngoan ngoãn thế nào ấy?"
"Phải không? Sao tôi không cảm thấy vậy?"
Hạ Thiên Kỳ thở dài trong lòng, sau đó chỉ ra ngoài cửa nói:
"Lão Hắc ở bên ngoài, cô đi cùng với hắn đi."
"Vậy thì Hạ đại ca, tôi còn có thể gặp lại anh không?"
"Có thể, nếu như sau này có cơ hội thì tôi sẽ đi thăm cô."
Mộ Bội Hạm cũng không ngốc, vừa nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy thôi cũng đã đủ biết, lần này cô đi hai người bọn họ rất ít cơ hội gặp lại nhau lần nữa.
Vì vậy nên cô trở nên u buồn, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
"Hạ đại ca, chúng ta sẽ không gặp lại nhau có đúng hay không?"
"Cô nên quay trở lại cuộc sống như một người bình thường của cô, mặc dù lúc đó rât bình thường nhưng nếu so với cuộc sống trôi qua ở trong cái lồng tre to lớn này, tuyệt đối sẽ vui vẻ hơn rất nhiều."
"Ở cùng với anh, tôi đặc biệt có cảm giác an toàn, Hạ đại ca... Anh để cho tôi ở lại với anh có được hay không?"
Nói xong, đôi tay nhỏ bé của Mộ Bội Hạm đã chộp vào trên cánh tay của Hạ Thiên Kỳ.
"Bây giờ bố đang kìm chế đến mức đau cả trứng, chẳng lẽ cô phải bị đè ra một lần mới dễ chịu hay sao?"
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ có phần nổi điên, thế nhưng trên mặt vẫn là một dáng vẻ nhìn như vô cùng kiên định kia, mãi cho đến khi Mộ Bội Hạm nhìn thấy vị trí nào đó trên quần Hạ Thiên Kỳ xuất hiện dấu hiệu lạ thì mới thôi.
"Vậy thì tôi đi đây Hạ đại ca, về sau này nếu như có thể thì anh nhất định phải đi thăm tôi."
"Đi đi."
Hạ Thiên Kỳ chưa từng nhìn lại Mộ Bội Hạm, chỉ khoác tay với cô rồi thở phào một cái thật dài.
Chờ sau khi Mộ Bội Hạm rời đi, Hạ Thiên Kỳ lại vội vàng châm lên một điếu thuốc hút.
Bên ngoài biệt thự, lão Hắc thấy Mộ Bội Hạm xuất hiện thì nhất thời trở nên kính cẩn khác thường, mặc dù đối phương chỉ là một người bình thường, thế nhưng gã thân là quản lý cấp cao, cũng không dám đắc tội đến cô, chỉ vì cô chính là người phụ nữ của Hạ Thiên Kỳ.
"Hạ lão đại cho tôi đến đưa tiểu thư quay trở về quảng trường Long Đằng, cha mẹ của tiểu thư bên kia tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi, về sau này tuyệt đối không có tên nào đến quấy rối.
Trước đó có thể tôi đã từng nói ra một số câu bất kính với tiểu thư, xin tiểu thư ngàn vạn lần đừng nóng giận, cứ xem như là tôi đang đánh rắm đi."
Lão Hắc rất cung kính nói xong, Mộ Bội Hạm quay đầu lại nhìn thoáng qua biệt thự có chút lưu luyến, sau đó lại gật đầu một cái không nói gì, đi theo lão Hắc lên đường.
Hạ Thiên Kỳ ngồi trên ghế salon trong phòng khách hút liên tục hai điếu thuốc, mới đem như là đã dập tắt hẳn cái luồng tà hỏa trong lòng lúc này.
Sau đó, hắn cũng không hề ở lại trong căn biệt thự vốn đã trở nên vắng vẻ nơi này chờ đợi lâu thêm nữa, sau đó lại liên tục dùng khả năng thuấn di, đi đến phạm vi thế lực của quảng trường Phong Hướng.
Trong phạm vi của quảng trường Phong Hướng tổng cộng có ba thành phố lớn, theo thứ tự là thành phố Đông Lương, thành phố Phong Hướng, cùng với thành phố Tử An.
Cả ba thành phố lấy thành phố Phong Hướng làm trung tâm, còn như lão đại Tăng Vũ của quảng trường Phong Hướng dĩ nhiên là cũng ở nơi này.
Trực tiếp thuấn di đến thành phố Tử An là giới hạn lân cận với quảng trường Long Đằng, hắn không gấp gáp đi vào trong, mà là quan sát trên một cánh cổng thành ở cách đó không xa, có một đám người tụm năm tụm ba đang khong ngừng đi lại nói chuyện phiếm.
Những người này đều là thủ thành của thành phố Tử An này, có lẽ đây chỉ mới là một bộ phận trong số đó, còn có nhiều người hơn ở những địa phương khác mà hắn không thấy được.
Hạ Thiên Kỳ không để ý đến những người này, trực tiếp sử dụng thuấn di đến trong thành phố.
Dưới những tình huống bình thường thì sẽ không có gã giám đốc nào lại nhàn rỗi đến mức chạy đi đánh lén những thế lực khác, dù sao đi nữa thì nếu anh có thể làm như vậy thì đối phương cũng có thể làm như vậy, nếu như đám người của hai phe ỷ đông hiếp yếu đi tập kích người phía dưới, vậy thì kết quả sau cùng chính là hai bên đều sẽ biến thành tướng không binh.
Cho nên cái chuyện thương tổn người không lợi lộc gì cho mình này, gần như không ai dám đi làm.
Mà sẽ có những quản lý cấp cao làm thủ thành này, mặt khác thì sợ là sẽ có người của những thế lực khác đánh đến, nói trắng ra chính là chỉ làm dáng một chút mà thôi.
"Ngày hôm qua em đi tìm mấy em gái, đơn giản chỉ là em không thoải mái lắm, bay đến thiên thai nhiều hơn, mấy anh tuyệt đối chưa từng chơi qua."
"Chỉ có cái thân loắt choắt như mày đây còn bay nhiều hơn, đừng nói đến cuối cùng sẽ không chết trong tay của quỷ vật, trái lại chính là chết trên giường của phụ nữ."
Cả đám quản lý cấp cao thủ thành tán gẫu với nhau những chuyện tào lao thế này, rất nhanh, Hạ Thiên Kỳ đã vượt qua khu vực chỗ của bọn họ, sau đó sẽ giới hạn thân hình lại lần nữa lộ rõ ra, giống như một người bình thường không có gì đặc biệt, bước nhanh đến đi theo những người vãng lai liên tục bên cạnh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Sau khi Hạ Thiên Kỳ vào trong thành phố lại thử thả quỷ vực ra ngoài, sau khi nuốt chửng con quỷ vật cấp bậc giám đốc kia rồi thì phạm vi bao trùm của quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ cũng được mở rộng thêm một chút.
Tuy nói rằng hắn vẫn không có cách nào giống được như khi còn trong hiện thực, có thể dùng quỷ vực bao trùm hết cả một thành phố, nhưng mà chỉ trước mắt mà nói, hắn đã có thể điều khiển quỷ vực bao phủ hết một phần ba thành phố Tử An.
Bởi vì đã đến chạng vạng tối, cho nên trên đường có rất nhiều người đi làm về nhà, Hạ Thiên Kỳ vừa chen chúc trong đám người không nhanh không chậm đi về phía trước, vừa tra xét tình hình trong phạm vi mà quỷ vực của hắn bao trùm.
Vốn muốn tìm hiểu đại khái nơi này một chút, nhưng đang trong quá trình hắn lại bắt được một tin vui ngoài ý muốn.
Hắn vậy mà lại cảm nhận được khí tức của quỷ vật, hơn nữa còn là một con quỷ vật có thực lực tương đối mạnh mẽ, thực lực tương đương tiếp cận đến gần cấp bậc giám đốc.
Trước đó khi ở quảng trường Quang Ảnh, hắn có để cho Trần Sinh cung cấp cho hắn một số sự kiện linh dị, nhưng trùng hợp chính là, hết lần này đến lần khác trong một đoạn thời gian gần đây lại vô cùng bình yên, mặc dù có sự kiện linh dị phát sinh ra, cũng chỉ là sự kiện cấp lệ quỷ.
Nuốt chửng một con lệ quỷ, đối với giai đoạn hiện nay của hắn mà nói, hầu như là hỗ trợ không lốn, cũng chỉ có nuốt chửng quỷ vật cấp bậc ác quỷ thì mới có thể khiến thực lực của hắn có phần tăng cao rõ ràng.
"Thùng thùng thùng!"
Tiếng động ở cửa phòng đột nhiên vang lên khiến cho người phụ nữ đang nằm trên giường đọc sách cầm quyển sách trên tay đặt xuống chiếc gối nằm bên cạnh, sau đó lại nghe cô ta quay về phía ngoài phòng ngủ hô lên:
"Ông xã, có người gõ cửa, anh đi xem một chút đi."
Người đàn ông đang chơi game trong phòng khách sau khi nghe thấy lời nói của vợ anh ta thì có phần không tình nguyện đáp lại:
"Anh đây cũng nhanh chóng giết xong năm mạng, em đi xem một chút đi."
"Anh cách cửa gần như vậy thì anh phải đi ngay đi chứ, game thì cứ dừng lại một lát rồi lại chơi tiếp cũng sẽ không có vấn đề gì cả."
Dễ nhận thấy là người phụ nữ này cũng không muốn nhúc nhích, nói xong, cô ta lại thúc giục một câu:
"Nhanh đi xem một chút đi, không chừng mẹ anh đã đến đây rồi."
Bị người phụ nữ thúc giục một câu như vậy, người đàn ông đang trong lúc phân tâm, nhân vật đại diện trong trò chơi đã xoay trở giữa lúc không kịp đề phòng mà bị giết chết.
"Hối hối, phải thật vất vả mới được vượt qua thần khí một lần, vậy mà vẫn phải chết."
Người đàn ông ngoại miệng cằn nhằn nói, thân hình cũng đã nhấc lên rời ra khỏi ghế tựa, bước nhanh đi đến trước cửa.
Cửa phòng vẫn ở yên chỗ cũ vang lên tiếng gõ rất lớn, người đàn ông vì game chơi không được như ý cho nên tâm tình cũng có chút khó chịu, lại thêm người đang gõ cửa giống như đang dùng chân đá mạnh, thanh âm lớn quả thật rất chói tai, lúc này lại khiến cho người đàn ông rất bất mãn hô lên:
"Đừng gõ nữa, ai đó?"
Tiếng đập cửa biến mất, người đàn ông đến trước cửa, cáu kỉnh nhìn về phía trong hàng hiên bên ngoài nhìn lại, nhưng lại không nhìn thấy đến nửa cái bóng người.
"Có ai không? Lên tiếng đi."
Vừa nãy khi cửa phòng vẫn còn đóng chặt có thể thấy được trong hàng hiên chắc chắn có người nào đó ở đó, nhưng sau khi người đàn ông xem đi xem lại nhiều lần lại cũng không có bất kỳ phát hiện nào, lúc này đã không nhịn được khiến anh ta có phần hoài nghi mở khóa cửa ra, sau đó cầm cửa phòng mở hé ra một chút.
Đưa đầu nhô ra ngoài, nhìn một chút trong tiếng điều khiến đèn không ngừng lóe lên trong hàng hiên, người đàn ông vẫn không có bất kỳ phát hiện nào, không những không thấy bất cứ kẻ nào thì không nói, càng là chưa từng nghe bất cứ một chút âm thanh nào vọng lại.
"Ai đến vậy?"
Ngay khi người đàn ông vẫn đang mở cửa không xác định như trước, trong khi đang không ngừng hồ nghi nhìn về phía khắp các nơi bên ngoài hành lang, giọng của người phụ nữ lại lần nữa vang ra từ trong phòng ngủ.
"Không biết, ngoài cửa cũng không có người.
Thật là kỳ quái, vừa nãy rõ ràng là có người gõ cửa, làm sao mà bây giờ lại ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy được chứ."
Người đàn ông nói xong, lại trực tiếp đóng cửa phòng lại, nhưng mà không đợi cho đến khi anh ta trở lại ngồi xuống trước máy vi tính, cửa phòng lại bị đập vang lên "thùng thùng thùng".
"Đây là cái tình huống gì đây chứ."
Lần này người đàn ông đi nhanh hơn, tầm hai ba bước đã đi đến trước cửa, sau đó cũng không hỏi lại phía ngoài cửa là ai, lập tức đẩy cửa ra.
Nhưng cũng giống với lần trước, trong hàng hiên vẫn không có đến một nửa cái bóng người.
"Ai đó? Có ai không?"Trong lòng người đàn ông trở nên càng thêm tức giận hơn nữa, nhìn về phía trong hàng hiên lớn tiếng hô to vài tiếng, thế nhưng đáp lại anh ta cũng chỉ có tiếng điều khiển đèn lóe lên càng ngày càng lợi hại hơn, cùng với một chút tiếng vang vọng lại quanh quẩn trong hàng hiên kia.
"Cái gì vậy? Bên ngoài không có ai sao?"
Người phụ nữ nghe được tiếng người đàn ông quát lớn, lúc này rốt cuộc cũng không ngồi yên mà đi ra khỏi phòng ngủ.
"Không có ai, mẹ nó thật là quái dị, vừa nãy rõ ràng là nghe được có người gõ cửa, kết quả mở cửa ra lại không thấy người."
Người đàn ông nghi ngờ mắng một câu, lúc này người phụ nữ cũng thò đầu ra hướng về phía trong hàng hiên nhìn qua một chút, nhưng cũng giống người đàn ông, cô ta cũng không phát hiện ra bất kỳ người nào.
"Đoán chừng là do người nào đó đùa dai đi."
"Mẹ nó thật đúng là thứ rảnh rỗi, muốn chết sao, không có việc gì lại đi chọc ghẹo người khác chơi!"
Người đàn ông không ngừng quay về phía hàng hiên mắng vài câu, lúc này mới cầm cánh cửa đóng lại tương đối nguôi giận.
"Bây giờ dường như là mọi người cùng có bệnh, không có việc gì làm thì đi trêu ghẹo người khác chơi."
"Được rồi, đoán chừng là gõ sai cửa đi."
"Thùng thùng thùng!"
Ngay trong khi hai người đang đứng cạnh cửa sắp đi vào bên trong, thì từ ngoài cửa lại vang vào một chuỗi tiếng động đập cửa rất lớn.
"Chết tiệt, giờ lại tới nữa rồi."
Người đàn ông mắng một câu, rồi giận đùng đùng đi qua trước cửa phòng, nhưng lại bị người phụ nữ cản lại.
"Để em qua đó quan sát một chút đi."
Người phụ nữ sợ người đàn ông sẽ nóng giận mà ra tay đánh nhau với người ta, cho nên không dám lại để cho anh ta đi qua đó mở cửa nữa, cô ta cố gắng giảm bớt tiếng bước chân, sau đó chậm rãi đi đến trước cửa.
Trong quá trình, cửa phòng vẫn không ngừng vang lên như cũ, đồng thời còn lớn hơn rất nhiều so với âm thanh vừa mới nãy.
Người phụ nữ đưa một tay cầm tay nắm cửa đẩy ra, vốn là tiếng cửa phòng có chút chói tai lúc này cũng đã biến mất, tiếng điều khiển đèn phát ra từng tiếng "lách cách lách cách" khiến cho trong hàng hiên vừa nhìn qua cực kỳ u ám.
Mà đang trong lúc một đen một trắng này, thì lại chậm rãi lộ ra thân ảnh của một người đàn ông.
Khi người phụ nữ nhìn thấy dáng dấp của người đàn ông này thì nhất thời kinh ngạc bụm miệng lại, vốn dõ cô ta nhìn thấy một màn khó có thể tin được.
Người đàn ông lúc này cũng bước mấy bước đi đến, sau đó cầm cửa phòng đẩy ra hoàn toàn, ngay cả nhìn không không buồn nhìn xem người bên ngoài ra ai lại khó chịu lên tiếng:
"Người nào đó, gõ cửa kiểu gì...!"
Lời người đàn ông còn chưa kịp nói hết thì cổ họng lại đột nhiên có chút tắc nghẽn không thể phát ra thanh âm, người phụ nữ thì cũng nhìn chằm chằm người bên ngoài, đang liên tục vuốt mắt khó có thể tin được.
"Vì sao lại... Vì sao lại... Giống anh như đúc vậy!"
Người phụ nữ nhìn về phía chồng của cô ta kêu lên, về phần chồng của cô ta thì lại hoàn toàn bối rối, bởi vì nhà anh ta chỉ có duy nhất một đứa bé là anh ta, vốn dĩ chưa từng nghe nói còn có một em trai sinh đôi.
"Anh... Anh là ai, vì sao dáng dấp lại giống với tôi như vậy!"
Người đàn ông ngoài cửa không những giống anh ta y đúc về dáng dấp, mà ngay cả quần áo trên người hắn ta cũng giống như đúc.
Nếu như không biết, thì còn tưởng rằng trong hàng hiên có dựng một tấm gương soi.
Tiếng người đàn ông kêu lên vừa mới phát ra ngoài, thì từ phía sau bọn họ lại đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng dép lê chạm trên nền gạch, phát ra tiếng vang của bước chân.
Hai người vô ý thức quay đầu nhìn lại, kết quả suýt bị kinh ngạc đến mức rơi cả quai hàm xuống đất, bởi vì từ trong phòng ngủ vậy mà lại đi ra một người, hơn nữa dáng dấp người mới đến này giống người phụ nữ như khuôn đúc!
Ngay trong khi hai người đang kêu lên vì hết thảy lúc này, người đàn ông ngoài hành lang cũng đã đi vào mặt không chút thay đổi, sau đó bắt được cổ của một nam một nữ đứng ở trước mặt mình này không có chút dấu hiệu nào.
Sau đó, khi ánh mắt của bọn họ mang theo đầy vẻ kinh hãi lại bắt đầu trở nên càng ngày càng mơ hồ, mãi cho đến khi, hai tiếng cổ gãy giòn giã vang lên, đọt nhiên vang lên trong phòng khách trồi trở nên yên lặng hẳn mới thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ban đầu Hạ Thiên Kỳ vốn định trực tiếp dùng quỷ vực để thuấn di dịch chuyển thẳng đến địa điểm, thế nhưng khi vắn chỉ vừa mới thuấn di được khoảng một phần hai, quỷ vực lại bị những quỷ vực khác quấy nhiễu đi, thế cho nên mới làm trễ nãi thời gian của hắn.
Không thể nghi ngờ, quỷ vực quấy nhiễu quỷ vực của hắn chính là quỷ vực của con quỷ vật có thực lực gần như tiếp cận đến cấp bậc giám đốc mà hắn vừa mới phát hiện ra kia.
Chỉ có điều tuy là không thể nào lợi dụng quỷ vực để có thể tìm được nó, thế nhưng thông qua vài lần thuấn di khoảng cách dài, chỉ mất một thời gian rất ngắn sau đó Hạ Thiên Kỳ đã lập tức di chuyển đến trong gian nhà của hai người bị hại kia.
Ngay khi xuất hiện, đập vào mắt hắn là hai cổ thi thể nằm cứng đờ trên mặt đất, trên mặt đầy vẻ kinh hãi, có thể dễ dàng nhìn thấy một cái dấu tay tím thẫm in hằn trên phần cổ của hai thi thể kia.
Khi quỷ vật giết người thì sẽ để tràn ra hơi thở của bọn chúng trong một lúc lơ đãng, Hạ Thiên Kỳ chính là dựa vào một điểm này nên mới xác định được vị trí của con quỷ vật kia, nhờ đó mới dễ dàng tìm đến nơi này.
Hai cổ thi thể nằm trên mặt đất, mà ở một vị trí cách đó không xa thì hại có hai "người" giống hai cổ thi thể kia như đúc đang đứng im lặng.
Hạ Thiên Kỳ có chút ngạc nhiên đánh giá bọn chúng, không biết rốt được đây là loại quỷ vật gì, giết người còn chưa tính, vì sao còn muốn biến thành dáng vẻ của nạn nhân nữa.
"Phân thân sao? Hay là quỷ có năng lực ngụy trang?"
Khả năng ngụy trang bình thường là khả năng thuộc sở hữu của quỷ mị, loại năng lực này có thể xem như là thứ vô bổ, nhưng cũng không thể xem như làm việc vô bổ.
Bởi vì việc để lộ ra hơi thở ngay trong thời điểm không có mặt ở nơi này thường dùng để ngụy trang lừa địch, khiến bọn chúng buông lỏng cảnh giác của mình, ngay sau đó sẽ tập kích bất ngờ bằng một đòn nhanh như chớp, chắc chắn đó chính là cách thức giết người tuyệt hảo nhất.
Hạ Thiên Kỳ cũng không biết rõ mục đích của con quỷ vật này là gì khi làm như vậy, bởi vì trong quyển bút ký Lãnh Nguyệt đưa cho hắn trước kia cũng không có ghi chép lại về loại hình quỷ vật tương tự.
Hai con quỷ vật nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ đột nhiên xuất hiện trong nhà, trên khuôn mặt vốn u ám ít nhiều gì cũng có chút thay đổi.
"Mặc kệ bọn bây có là thứ quái quỷ gì, tóm lại, một khi đã đụng phải tao thì bọn bây chết chắc rồi!"
Quay về phía hai con quỷ vật lạnh giọng nói xong, Hạ Thiên Kỳ cũng không làm mất thêm chút thời gian nào nữa, đột nhiên há to miệng ra, sử dụng khả năng nuốt chửng của quỷ anh, một hơi lao về phía con nữ quỷ cách hắn gần hơn, định sẽ nuốt chửng nó.
Nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ đột nhiên phát động tấn công, nữ quỷ lại gầm lên một tiếng vô cùng tức giận, sau đó lại nhìn thấy dáng vẻ của nó nhanh chóng thay đổi trong một thời gian cực ngắn, ngay cả thân thể cũng bắt đầu co rút lại, sau đó thân thể của nó chỉ còn lại có một phần hai.
Nhìn cách ăn mặc từ một phần hai thân thể của nó kia, so với Hạ Thiên Kỳ tưởng chừng như là không chút khác biệt gì.
Cùng lúc đó, da dẻ của con quỷ nam cũng đã co rút lại cực nhanh ngay tại chỗ, không bao lâu sau cũng biến thành một nửa người, hai nửa người của bọn chúng nếu như ghép lại với nhau, nhìn qua thì gần như không có chút khác biệt nào so với Hạ Thiên Kỳ.
"Đây là cái tình huống gì đây..."
Từ thời điểm rất sớm trươc đó, Hạ Thiên Kỳ cũng đã từng gặp được một con quỷ vật cho hắn cảm giác tương tự, đó là một con kính tượng quỷ, có thể làm ra một không gian khác giống như tấm gương, đưa tất cả mọi người cùng với một số năng lực mà bọn họ nắm giữ sao chép lại toàn bộ, sau đó hình thành vô số kính tượng phân thân.
Hắn không biết rõ ràng lắm hai con quỷ vật này có phải là kính tượng quỷ hay không, thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy bọn chúng biến thành hình dạng của mình, trong lòng Hạ Thiên Kỳ biết rất rõ, đối phương làm như vậy chắc chắn là không hề có đến một chút ý tốt.
Quả nhiên, trong đáy lòng hắn vừa mới nảy sinh ra cái ý nghĩ này, thì hai thân thể vốn ban đầu được chia thành hai nửa lúc này lại đột nhiên tản mác ra mùi máu tanh cực kỳ nồng mặc, tiếp theo sau đó lại giống như nhựa cao su dán chặt lại, hai phần lúc nãy bây giờ đã biến thành một tổng thể hoàn chỉnh.
Bất kể là trên khí chất hay là trên thực lực, nhìn qua rốt cuộc đều không sai biệt lắm so với bản thân Hạ Thiên Kỳ.
"Đừng có nói, trở nên thật đúng là quá giống tao, thế nhưng như vậy thì có ích lợi gì?
Trở nên giống tao, bọn bây cho rằng đã thật sự là tao rồi hay sao?"
Theo một cú đớp của Hạ Thiên Kỳ nhắm về phía con quỷ vật kia lao thẳng đến, con quỷ vật kia vốn là đang chần chừ một lúc sau đó, rồi trong ánh mắt liên tức khắc cũng bắt đầu lóe ra một chút màu sắc xanh biếc, lúc này cũng học lại dáng vẻ của hắn, cũng há to mồm ra, lao thẳng về phía hắn nuốt đến như lấy đá chọi với đá.
"Khốn nạn, chẳng lẽ đây là một con quỷ vật có năng lực kính tượng thật hay sao?"
Hạ Thiên Kỳ cho rằng con quỷ vật này hẳn không phải là kính tượng quỷ, bởi vì kính tượng quỷ này bất kể là sao chép lại đối phương hay là sao chép lại năng lực của đối phương, thì điều kiện tiên quyết cũng là muốn dựng nên một cái kính tượng không gian.
Thế nhưng khi hắn cẩn thận quan sát qua cách thức con quỷ vật này thay đổi để biến thành một bản thể giống nhau như đúc với mình, thì phát hiện ra trang phục trên người đối phương cũng không phải là phản chiếu lại, điều này đã nói lên nó cũng không phải là kính tượng có thể sao chép ra được thứ gì đó.
Hạ Thiên Kỳ không hề nhanh chóng tránh né đi, quyết định thử độ nông sâu của con quỷ vật kia một lần, xem xét một chút rốt cuộc chỉ là phô trương thanh thế hay là thật sự giống hệt với hắn, cũng có năng lực nuốt chửng của quỷ anh như nhau.
Cắn một cái trên quỷ vực của quỷ vật, giống như vậy, quỷ vật cũng cắn trên quỷ vực của hắn.
Trên quỷ vực của hắn tản mác ra một đợt rung động như sóng nước gợn, còn như trên quỷ vực của quỷ vật kia thì lại đột nhiên xuất hiện một chút dấu hiệu vỡ vụn, dễ nhận thấy là độ kiên cố trên quỷ vực của đối phương thua kém hơn rắn rất nhiều.
"Tao xem mày còn có thể làm gì được nữa!"
Ánh mắt Hạ Thiên Kỳ đột nhiên phát sáng, sau đó lại thấy hắn rút huyết sát quỷ binh ra, tiếp theo đó lại bổ mạnh vào trên quỷ vực đã gần như hỏng mất của con quỷ vật kia.
Một đòn quỷ thuật bộc phát ra, quỷ vực của quỷ vật chỉ trong nháy mắt đã vỡ nát vụn, nhìn lại một lần nữa trên khuôn mặt giống hệt như đúc với hắn kia, lúc này cũng đã từ cái vẻ lạnh lùng trước đó, bây giờ đã biến thành vẻ sợ hãi.
"Thế nào? Chỉ biết một đòn nuốt chửng?"
Hạ thiên Kỳ hài hước cười lên một tiếng, quỷ vực của hắn trong nháy mắt đã phong tỏa toàn bộ con quỷ vật kia lại, sau đó trong ánh mắt màu ngọc lục bảo xanh biếc kia của hắn bắn nhanh ra một bó ánh sáng yêu dị, trực tiếp đâm thẳng vào trong mắt của con quỷ vật kia.
"Thôn linh!"
Giờ này phút này, toàn thân quỷ vật giống như bị xiềng xích trói chặt lại, chỉ trong chốc lát đã trở nên không thể nhúc nhích.
Trong đôi tròng mắt xanh biếc tràn đầy một chút màu xanh lục bảo kia trong nháy mắt cũng bị sợ hãi xâm chiếm.
Linh hồn anh nhi đang ngủ say ở một chỗ sâu trong óc Hạ thiên Kỳ kia vào giờ khác này cũng đột nhiên thức tỉnh đưa cánh tay nhỏ ra, tiếp theo chậm rãi bò dậy.
Linh hồn anh nhi chậm rãi đi đến, tiếp theo lại giống như một tiểu ác ma, trên khuôn mặt lúc này vẽ lên một nụ cười xấu xa, chui vào trong thân thể con quỷ vật kia.
Quỷ vật khó có thể di chuyển, Hạ Thiên Kỳ cũng không có cách nào đi chuyển, năng lực thôn linh này mặc dù rất mạnh mẽ, thế nhưng lại có hai khuyết điểm.
Một là rất dễ bị tách ra, vả lại đang trong lúc thi triển khả năng nuốt linh hồn thì bản thân mình và đối phương đều không thể nào di chuyển được.
Đồng thời trong suốt quá trình này, quỷ vực cũng sẽ tự động tản ra, có thể nói là hoàn toàn không dư lại một chút nào để có thể phòng ngự, rất dễ dàng bị kẻ khác đánh lén thuận lợi.
Linh hồn anh nhi tiến vào chỗ sâu trong linh hồn của quỷ vật rồi lại bắt đầu trở nên hưng phấn dùng quả đám nhỏ của mình đánh như đang đánh một bao cát, không ngừng đập lên linh hồn thuộc về con quỷ vật kia.
Đó là một đoàn linh hồn trong khoảng hai cái mặt quỷ, một màu xanh một màu tím, sau khi bị bị linh hồn anh nhi hung hăng hành hạ một trận, hai cái mặt quỷ đều có vẻ rất nhụt chí. Cuối cùng hoàn toàn bị linh hồn anh nhi xé nát, sau đó linh hồn anh nhi kéo theo một đám mảnh vụn linh hồn lại lần nữa quay trở về trong đầu của Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ cảm nhận được linh hồn anh nhi trong đầu đang không ngừng cắn xé nhai nuốt từng mảnh nhỏ trong đám mảnh nhỏ linh hồn đến từ con quỷ vật kia.
Trong lòng của hắn không khỏi có chút nghi ngờ, bởi vì kể từ khi bản thân có được năng lực thôn linh này cho đến sau đó, hắn có một cảm giác rằng linh hồn của hắn còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với hắn lúc này.
Có thể nói, linh hồn của hắn đã đạt đến bước quỷ vương rồi, thế nhưng khoảng cách để bản thân hắn có thể bước vào ngưỡng quỷ vương lại còn cách một đoạn.
Hắn không biết vì sao lại phát sinh ra cái tình huống như thế này, hơn nữa ngoài việc linh hồn của hắn trên mức độ mạnh hơn hắn ra, còn có một sự việc càng khiến cho hắn chú ý hơn, đó chính là hắn có cảm giác như linh hồn của hắn cũng có suy nghĩ độc lập.
Lại nói tiếp thì cảm giác này khiến cho hắn rất bất an, bởi vì hắn rất giống một vật chứa, đang chăm chút cho linh hồn của hắn.
Nếu như có một ngày, linh hôn hắn trở nên càng thêm lớn mạnh, không còn cần đến hắn nữa, như vậy thì sẽ phát sinh ra chuyện gì đây?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện
Thái Vĩnh Minh Quang Bá Tánh Bình Dân
.....................................................................
Jul 29, 2017 12:15 am 0 trả lời 0
Thái Vĩnh Minh Quang Bá Tánh Bình Dân
.........
Jul 29, 2017 12:15 am 0 trả lời 0
Thái Vĩnh Minh Quang Bá Tánh Bình Dân
.............
Jul 29, 2017 12:15 am 0 trả lời 0
Thái Vĩnh Minh Quang Bá Tánh Bình Dân
.............................................
Jul 29, 2017 12:15 am 0 trả lời 0
Thái Vĩnh Minh Quang Bá Tánh Bình Dân
....
Jul 29, 2017 12:14 am 0 trả lời 0