-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Dương Tiễn vừa dứt lời, bỗng nhiên ngoài sân có tiếng hét của Trương Long Triệu Hổ. Triển Chiêu nhanh chóng vận khinh công chạy ra, theo sau là Công Tôn Sách và Bao đại nhân, Dương Tiễn không có đi theo, nhìn chằm chặp góc phòng nhíu mày. Hắn thế nhưng vừa nhìn thấy một người đang đứng đó nhìn mình, nhưng khi nhìn lại thì hoàn toàn không thấy cái gì cả, ngay cả khí tức cũng không có, tựa như ở đó ngay từ đầu không có cái gì cả vậy, nhưng Dương Tiễn tuyệt đối tin tưởng cảm giác của mình, chắc chắn lúc nãy ở đó có người, không, đó không phải người, nếu đoán không lầm thì đó là một oán linh.
Chết tiệt, cư nhiên có oán linh?!! Với cái thân thể này chỉ sợ làm mồi cho oán linh nó còn chê đi chứ đừng nói là đánh nó.
Dương Tiễn nhìn thêm một lần, nhíu mày đi ra ngoài, lúc đi qua cái xác của thiếp thân họ Liễu lại không có để ý một ngón tay của nàng nhúc nhích một cái.
" Có chuyện gì vậy? " Dương Tiễn chạy ra, thấy mặt mày ai cũng có vẻ trầm trọng, mặt của Trương Long Triệu Hổ đã hoàn toàn trắng bệch đang giơ đao ra với một cái các.
Đúng vậy, là một cái xác!!!
Một cái xác có mùi thối rữa mặc cái áo rách rưới tóc tai bù xù đứng im trước mặt Bao đại nhân, mà Triển Chiêu thì mím môi cầm chặt chuôi thanh Cự Khuyết, bất cứ lúc nào cũng có thể tuốt gươm ra khỏi vỏ. Mà Công tôn tiên sinh thì lại im lặng nhìn cái xác trước mặt, ánh mắt có ẩn ẩn chút hứng thú làm Dương Tiễn rất muốn phun tào.
Nằm máng, vậy mà còn có hứng thú được?! Ngươi đúng là cái đồ luyến thi mà !!!!!( luyến thi = yêu thi thể )
Trương Long run tay cầm kiếm, lắp bắp nói " Cái...cái xác...cái xác cử động...."
Được rồi, không cần ngươi trả lời ta cũng thấy rồi.
Công Tôn Sách vuốt cằm " Xác cử động, có chuyện hay. "
Mẹ kiếp, ngươi không cần tỏ ra hứng thú một cách trắng trợn như vậy, ít ra thì ngươi nên lo lắng cái xác kia có thể hay không khùng lên ăn thịt ngươi như zombia đi.
Bao đại nhân đối với chuyện này tuy kinh ngạc nhưng các ngươi cũng tuyệt đừng mong có thể nhìn được cái cảm xúc gì trước cái mặt đen như than kia.
Đặc biệt là Triển Chiêu Triển đại hiệp rất im lặng nhìn chằm chằm cái xác kia, xác định chỉ cần nó có dị động thì sẽ tuốt kiếm chém a chém chém a chém.
Dương Tiễn xác định bản thân không có nhìn lầm gật gật đầu. Ưm, miêu tả quả thật sinh động, xem ra lát về phải viết lại nhật kí truyền cho con cháu đời sau. Ừm, quyết định vậy đi!
Cái xác khi thấy Bao đại nhân thì lững thững đi tới, khi cách Bao đại nhân khoảng 5 bước thì dừng lại, trong miệng truyền ra tiếng ô ô a a bi thống, nghe qua có vẻ nó muốn nói cái gì đó.
Bao đại nhân trấn tĩnh hỏi " Ngươi muốn nói cho bản quan cái gì? "
Cái xác kia lại ô ô a a, khi nói miệng lộ ra một đám răng lệch lạc do bị chấn động quá mạnh mà ra, trong đó còn mơ hồ nhìn thấy mấy con sâu bọ đang bò trong đó.
Trương Long gan nhát nhất ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh, tay cầm kiếm run run lợi hại. Triệu Hổ bên cạnh chỉ khá hơn, ít nhất vẫn còn chưa có đổ mồ hôi.
" Bản quan nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì. " Bao đại nhân lắc lắc đầu.
Cái xác ô ô vài tiếng, bỗng đi tới gần Bao đại nhân hơn, khi nó tới gần sát Bao đại nhân thì Triển Chiêu rút đao ra chặn ngang trước mặt nó. Nó lại ô ô chỉ tay ra phía sau lưng Bao đại nhân. Mọi người lập tức nhìn ra sau, ở đó chỉ có Dương Tiễn đang đứng.
Dương Tiễn nhíu mày " Không sao, cứ để nó tới đây. "
Triển Chiêu nghe xong lập tức có vẻ không đồng ý. Cái nha đầu này, không biết rất nguy hiểm sao??
Công Tôn Sách thì ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chăm Dương Tiễn. Bảo bối a bảo bối, ngay cả cái xác cũng có hứng thú a.
Cái xác tựa như nghe hiểu lời Dương Tiễn nói, nó lập tức đi qua, cách Dương Tiễn ba bước thì dừng lại ô ô a a ô ô a a. Dương Tiễn gật đầu.
Bao đại nhân hiếu kì hỏi " Nó nói cái gì vậy ?"
" Nó nói nó muốn kêu oan. " Dương Tiễn nhìn cái xác " Nó chính là quản gia Triệu gia."
" Ô ô ô ô a a "
" Nó nói là có người hại nó. "
" Ô ô "
" Nó chỉ biết nó bị người ta kê đơn, sau đó tự nhiên không khống chế được mà đập đầu tự sát, sau đó có người vẽ lên người nó thứ gì đó, nó liền có thể sống lại. "
" Bị kê đơn, chứ không phải bị ma ám hả? " Công Tôn Sách hỏi.
" Ô a ô "
" Không phải. "
" Người nào cứu nó? " Bao đại nhân lại hỏi.
" Ô ô "
" Không biết "
" Ô ô a a a a ô "
" Nó nói Triệu gia có người muốn nó chết "
" Hỏi nó xem ai là người muốn nó chết. " Bao đại nhân nói. Dương Tiễn gật đầu tiếp tục lắng nghe.
" Nó nói không biết. "
" ô ô"
" Nó nói nó biết một bí mật, vì vậy có người muốn nó chết "
" Ô a a ô a ô ô a a ô "
" Bí mật này liên quan tới đại phu nhân và tam tứ công tử của Triệu gia. "
" Ô ô a "
" Nhưng nó không nhớ là bí mật gì, do chết vì đập đầu nên trí nhớ hẳn là bị ảnh hưởng. "
Sau đó cái xác im lặng, mọi người rơi vào trầm mặc.
" Ô ô !!!!!!! "
Tự nhiên cái xác rống lên đau khổ, sau đó bỗng dưng thối rữa bằng tốc độ nhanh chóng, mấy tiếng xèo xèo vang lên kèm theo mùi cháy hôi thối bốc lên. Dương Tiễn hoảng hốt không kịp làm gì thì cái xác đã tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, trước khi đi còn ô ô mấy tiếng.
Từ đường?! Nhà họ Mạc?!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
" Sao lại biến mất rồi? " Bao đại nhân nghi hoặc nhìn chỗ lúc này cái xác đứng, bây giờ chỉ còn một chút bụi bẩn đang ở đó, ánh mắt từ từ nhìn Dương Tiễn.
Dương Tiễn nhíu mày " Hiệu lực của tà thuật hết thì linh hồn sẽ bị tan biến, hồn phi phách tán..."
" Tà thuật? Là thứ mà người bí ẩn kia giúp Triệu quản gia sống lại sao? " Công Tôn tiên sinh hỏi.
Dương Tiễn gật đầu " Có rất nhiều loại tà thuật giúp níu giữ lại một chút sinh lực sống của người đáng lẽ ra đã chết, nhưng mấy loại tà thuật này chỉ có một số người của ma đạo hoặc những linh hồn có tu vi hơn chục năm mới có thể làm được, vả lại cái này sẽ thiêu đốt sinh mệnh của bản thân, ngay cả những yêu quái tu vi mấy ngàn năm cũng sẽ không rảnh rỗi mà sử dụng cái đó..."
" Ngươi biết tà thuật này? " Công Tôn Sách hứng thú hỏi.
" Ta chỉ nghe người khác nói qua vài lần, còn lại thì không chắc mấy."
Bao đại nhân thở dài, gọi mọi người vào thư phòng nói chuyện.
" Mọi người có ý kiến gì về việc này? " Bao đại nhân chờ Trương Long đóng cửa lại liền hỏi.
Công Tôn Sách mỉm cười " Đại nhân, theo học trò thấy thì Triệu gia án này hoàn toàn không bình thường, ma quỷ chỉ là cái cớ để hù dọa người khác, những người đã chết có rất nhiều điểm đáng nghi, nhất là vị đạo sĩ kia, tiếp theo chính là cái chết không minh bạch của quản gia. Chỉ hai cái này cũng có thể khiến chúng ta nghi ngờ rằng có người cố ý dựng nên màn kịch này nhưng với mục đích gì thì thứ cho học trò ngu dốt không đoán ra được. " Nói xong còn đưa ống tay áo lên che mặt.
Dương Tiễn bĩu môi nhìn con hồ ly nào đó đang đóng kịch. Hừ, nếu ngươi mà ngu dốt thì trên đời này đã chẳng có kẻ nào thông minh rồi! Mà ngươi cũng không nên ở sau ống tay áo mà cười đáng đánh như vậy chứ?!
Công Tôn Sách ở sau ống tay áo nhìn Dương Tiễn đang một bộ ngươi đừng lừa người, cảm thấy vô cùng buồn cười.
Bao đại nhân quả không hổ là bao che khuyết điểm kẻ dưới, thấy Công Tôn tiên sinh một bộ dáng hổ thẹn (?) thì vươn cánh tay thánh mẫu ra phổ độ cho các con chiên của mình, giọng nói ôn hòa an ủi " Tiên sinh chớ hổ thẹn, đây là do manh mối vụ án không đủ, tiên sinh học rộng hiểu nhiều, một biển tri thức, đầu óc thông minh ít ai sánh được, sao có thể tự nói mình ngu dốt. Tiên sinh nói vậy chẳng khác nào nói Bao mỗ đây cũng không thông minh sao? "
" Đúng vậy tiên sinh, ngươi chớ nên nghĩ nhiều, bây giờ tốt nhất là nên tìm thêm manh mối để sớm ngày giải án Triệu gia, tìm được công đạo cho những người vô tội đã mất." Triển Chiêu cũng ôn hòa, mỉm cười như gió xuân nói.
Trương Long Triệu Hổ cũng một hai lời góp vào. Dương Tiễn nhìn mà muốn trừng mắt. Các ngươi thật đúng là đầu óc thiển cận, bị con hồ ly kia đùa bỡn mà không biết!!Bổn đại gia khinh bỉ các ngươi!
" Các ngươi có tiếp tục nói nữa không? " Dương Tiễn nhịn không được càu nhàu. Bụng đói gần chết rồi mà còn phải nhìn một đám ngu xuẩn đóng kịch Quỳnh Dao, thật đúng là hành người mà...
Bao đại nhân ho nhẹ, quay lại vẻ đạo mạo chính trực " Được rồi, bây giờ chúng ta nên đặc biệt cho người tìm kiếm đạo sĩ kia, mặt khác đi tìm người đã thi triển tà thuật kia, còn phải nhanh chóng tìm hiểu xem chuyện của Triệu đại phu nhân, tam tứ công tử Triệu gia nữa. Lúc nãy Triệu quản gia đã nói do hắn biết về bí mật liên quan tới ba người kia mới chết, vậy hung thủ chắc hẳn là có liên quan tới ba người đó. " Sau đó giọng trở nên nghiêm túc ra lệnh " Trương Long Triệu Hổ nghe lệnh, cho người đi tìm hiểu về Triệu gia, nhất là chuyện của đại phu nhân, Triệu gia tam tứ công tử, nhân tiện tìm hiểu luôn mối quan hệ giữa thiếp thất họ Liễu kia với đại phu nhân, ta e rằng hai người này nhất định có quan hệ không đơn giản."
" Tuân lệnh!!"
" Triển hộ vệ nghe lệnh."
" Có Triển Chiêu! "
" Cho người đi tìm tung tích đạo sĩ kia và tìm hiểu xem trước lúc còn sống Triệu quản gia có quan hệ tốt với ai hay không, sau đó tìm hiểu xem Triệu quản gia có nói gì liên quan tới bí mật Triệu gia hay không. Còn nữa, hỏi thăm hạ nhân Triệu gia, nhất là những người nói là đã thấy hồn ma vất vưởng ở Triệu gia, có lẽ sẽ cho ra manh mối. Ngoài ra còn phải dò hỏi xem đương thời Triệu gia chủ và nhị thiếu gia có đắc tội ai hay không, những người kia sẽ có động cơ gây án. "
" Triển Chiêu tuân lệnh! "
" Còn Công Tôn tiên sinh, tiếp tục giúp bản quan phê duyệt tấu chương. "
" Học trò tuân lệnh. "
Dương Tiễn nhìn Bao đại nhân có chút ngạc nhiên, không ngờ Bao Hắc Tử nhìn ngu ngơ (?) vậy mà ra lệnh cũng rất có dáng, rất uy nghiêm nha. Nếu như cái tên trên kia cũng có được một phần uy nghiêm như lão Bao thì đâu cần phải bị Vương Mẫu quản chặt như vậy, ngay cả chi tiêu hàng tháng cũng phải đi nịnh nọt mới có được, đã vậy còn thường xuyên phải ăn dấm chua vô cớ nữa. Ai, nay không bằng xưa, bây giờ ngay cả một cái Khúc Tinh Quân cũng có khí thế hơn hắn a. Đáng buồn a đáng buồn, Ngọc Đế thật đáng thương mà...
" Còn ta? " Dương Tiễn đợi một hồi không thấy nhắc tới tên mình, hiếu kì hỏi. Ta đã vất bỏ tôn nghiêm chờ ngươi ra lệnh nè, không phải thần tiên nào cũng dễ dãi như ta đâu nha...
Bao đại nhân nhìn Dương Tiễn, cuối cùng mới vất vả phun ra một câu " Ngươi ăn cơm để chóng lớn. "
"....."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Thành Biện Lương về đêm hết sức tấp nập, đủ mọi loại đèn treo trên từng chuỗi dây dài bắt từ bên này sang bên kia nhìn hết sức đẹp mắt. Dương Tiễn tuy không phải lần đầu tiên xuống trần gian nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn đến cổ đại, vì vậy mà rất háo hức nhìn ngắm xung quanh, nếu có người nào của Thiên giới mà nhìn thấy Nhị Lang Thần đỉnh đỉnh đại danh lộ ra biểu tình trẻ con như vậy chắc hẳn sẽ kinh ngạc không thôi, nếu là Ngọc Đế thì 100% sẽ mắng Dương Tiễn là đồ nhà quê mới lên tỉnh.
Triển Chiêu nhìn hài tử lộ ra nét trẻ con hiếm có, mỉm cười mua một xiên hồ lô ngào đường đưa cho Dương Tiễn.
Dương Tiễn -_-ll một cái, đây là gián tiếp mắng hắn con nít?
Nghĩ một đằng lại hành động một nẻo, cánh tay trắng như nó sen múp múp nhanh chóng cầm lấy xiên hồ lô ngào đường bỏ vào miệng.
( Chúng tiên Thiên giới : Ngươi thật là không có tiết khí!! )
Vì là ban đêm nên Triển Chiêu đã thay bộ hồng y hộ vệ trang nghiêm thành một thân lam trang, nhìn qua thấy hắn cứ như một quý công tử hiền lành ấm áp, ôn hòa như dòng suối, nụ cười trên môi tựa gió xuân. Một vị công tử tuấn tú cứ như vậy được tạo ra làm đảo điên tâm trí của những cô nương ở thành Biện Lương.
Dương Tiễn lại nổi bật chẳng kém, một bộ huyết y nam trang đỏ rực như máu, hoa văn thêu những đóa bỉ ngạn, khuôn mặt trẻ con non nớt nhưng lại tỏa ra một loại sức quyến rũ không hợp tuổi tác, trên tay phe phẩy phất trần, môi nở nụ cười như có như không. Đừng hỏi tại sao lại là nam trang, dù hiện tại là nữ hài nhưng Dương Tiễn vẫn theo thói thích mặc nam trang, cũng may cửa tiệm của Triệu Vấn Hàn không thiếu nam trang nam hài.
" Triển đại nhân mời vào, mời vào! " Tiểu nhị đứng ở cửa nhanh chóng mời Triển Chiêu và Dương Tiễn vào, ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Triển Chiêu ôn hòa cười một cái làm cho khách nhân ở trong quán cùng tiểu nhị đui mù chói mắt rồi kéo Dương Tiễn lên trên lầu hai, hỏi thăm phòng mà Triệu gia nhị công tử đã ngồi rồi đi vào.
Tiểu nhị được Triển Chiêu cho một nụ cười tươi thì mặt đỏ bừng, lẩn thẩn ôm má " Triển đại nhân cười thật đẹp nha..."
Dương Tiễn đi sau nghe thấy tiểu nhị nói thì cười rộ. Triển Chiêu a Triển Chiêu, lực sát thương của ngươi thật mạnh a.
Bước vào trong phòng, một luồng khí lạ xông thẳng vào mũi Dương Tiễn.
" Mùi gì vậy? " Dương Tiễn nhíu mày đưa tay lên che mũi.
Triển Chiêu ngửi ngửi, lắc đầu " Đâu có mùi gì đâu? "
" Rõ ràng là có mùi rất thối ở đây, sao lại không có gì được? " Dương Tiễn cầm quạt phất phất " Ngươi không ngửi thấy? "
Triển Chiêu lại lắc đầu " Không nghe mùi gì cả."
Dương Tiễn nhíu mày càng chặt, cố gắng quạt đi mùi hôi kia, đi tới ghế gần cửa ra vào nhất ngồi, Triển Chiêu cũng đi tới ngồi bên trái Dương Tiễn " Lúc nãy ngươi ngửi thấy cái gì? "
" Mùi thối, rất thối, có chút tanh tanh..." Dương Tiễn càng nói mày nhíu càng chặt " Mùi đó lại nồng hơn rồi. "
" Có ngửi thấy từ đâu mà ra không? "
Dương Tiễn lắc đầu " Không, nó ngập cả căn phòng, không thể xác định là từ đâu. Ngươi ngồi đây đi, ta đến phòng khác xem thử. "
Triển Chiêu gật đầu, Dương Tiễn liền nhảy khỏi ghế mở cửa chạy tới phòng đối diện, đập đập cửa. Bên trong nghe động liền mở cửa, người ra là một thiếu niên tuấn tú mặc lục y thanh nhã, tóc vấn cao ẩn ẩn phát kế bạch ngọc thượng đẳng, xem ra thân thế không nhỏ.
Nam nhân kia mỉm cười nhìn Dương Tiễn, nhẹ giọng hỏi " Người bạn nhỏ, có chuyện gì vậy? "
Dương Tiễn thầm phỉ báng bản thân mấy lần, cuối cùng nở nụ cười đậm chất con nít, một bộ ngây thơ lừa người nói " Đại ca ca, huynh thật đẹp! "
Nam nhân kia tựa hồ rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trấn định lại, lại mỉm cười hỏi " Cảm ơn, không phải người bạn nhỏ lúc nãy gọi cửa sao, là có chuyện gì thế? "
Dương Tiễn lắc lắc đầu " A, ta quên mất rồi...." Giọng nói nho nhỏ đầy đáng thương " Lần sau ta nhớ lại sẽ nói cho huynh biết. " Nói xong chạy nhanh về phòng mình đóng cửa lại.
"... ..."
" Sao thế? " Phía sau nam nhân kia vang lên trầm thấp dễ nghe. Nam nhân kia lắc đầu " Ta không rõ, chắc là trò đùa của mấy đứa con nít thôi. "
" Đứa con nít kia ngươi không thấy lạ sao? " Người kia trầm giọng hỏi.
Nam nhân kia nghi hoặc " Có gì lạ? "
Người kia cười hai tiếng, giọng nói văng vẳng vang lên " Đứa trẻ kia a, trên người có linh khí. "
" Thế nào, bên kia có mùi đó không ? " Triển Chiêu chờ Dương Tiễn ngồi xuống liền hỏi. Dương Tiễn lắc đầu " Không có, chỉ có phòng này có. "
Triển Chiêu nhướn mày " Xem ra Triệu gia nhị công tử lần trước gặp ma cũng không phải sai đi?! "
" Sao ta b..." Dương Tiễn chưa nói hết câu đã trợn mắt nhìn chằm chằm đằng sau lưng Triển Chiêu, Triển Chiêu thấy lạ gọi Dương Tiễn hai tiếng nhưng không thấy Dương Tiễn, nghi hoặc nhìn ra sau lưng mình, đồng tử khẽ co rút.
Trước mặt hai người là một cái đầu tóc tai tán loạn, bốc ra mùi hôi thối, da thịt trên mặt đã thối rữa, có vài miếng thịt rơi rớt trên mặt đất, máu ở cổ tí tách chảy xuống nền từng giọt từng giọt, âm thanh nhỏ nhưng lại rõ ràng vô cùng.
Mà đằng sau cái đầu đó là một mảng tường trắng, trên đó, tám chữ màu đỏ như máu hiện lên nổi bật, đỏ tới mức chói mắt.
' GIẾT NGƯỜI ĐỀN MẠNG, TRIỆU GIA TẤT VONG '
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Dương Tiễn cười lạnh nhìn cái đầu đang lơ lửng " Muốn hù gia? Ngươi xem xem mình có bao nhiêu phân lượng ? "
" Hì hì... Hì hì... " Tiếng cười khiến người khác sởn gai ốc vang lên, từng lớp thịt cứ theo tiếng cười mà rơi xuống, mùi hôi thối bốc ra càng nồng nặc. Bây giờ thì Triển Chiêu mới hiểu lúc nãy Dương Tiễn ngửi thấy cái gì.
" Ngươi là ai? " Dương Tiễn nhíu mày đưa tay lên che mũi, nhưng cái mùi kia cứ thoang thoảng trong không khí không chịu tan đi mà có xu thế ngày càng nồng hơn, khuôn mặt càng ngày càng trầm trọng, vội hét với Triển Chiêu " Mau bịt mũi lại, cẩn thận trúng thi độc! "
Triển Chiêu gật đầu đưa tay áo lên che mũi, im lặng nhìn chằm chằm cái đầu kia, tay khác nắm chặt thanh Cự Khuyết chuẩn bị rút ra khỏi vỏ.
Cái đầu kia tiếp tục cười hì hì, sau đó như nổi điên lao tới chỗ Triển Chiêu, hét ầm lên " Là ngươi! Mau trả con lại cho ta !! Mau trả con lại cho ta!! "
Triển Chiêu nhanh tay rút Cự Khuyết, kiếm vừa ra khỏi vỏ, một luồng khí thế sắc bén hướng cái đầu kia chém tới, ngay lập tức máu thịt lẫn lộn, mùi hôi càng nồng hơn, từ hai hốc mắt của cái đầu kia chảy ra một thứ dịch màu đen đang sôi lên ' xì xèo xì xèo ', khi thứ dịch kia chạm vào mặt đất thì liền khiến một mảng đất lớn bị tan chảy thành màu đen, bốc lên một mùi thịt chín.
Bấy giờ cả hai mới thấy rõ ràng khuôn mặt kia của cái xác. Đó là một khuôn mặt phụ nữ, hai má thịt máu lẫn lộn, có mấy mảng lớn rơi xuống đất nên chỉ còn lại một màu trắng của xương. Hai hốc mắt không hề có tròng và con mắt mà chỉ có một cái lỗ tối màu đen, từ trong hốc mắt đang chảy ra thứ dịch nhầy nhụa màu đen đó. Trên trán có một vết cắt sâu hoắm, bên trong bò ra hai ba con côn trùng. Chỗ cổ , máu chảy ra càng ngày càng nhiều, loáng loáng dưới mặt đất. Ở giữa khuôn mặt là vết chém của thanh Cự Khuyết, trong đó còn đang rỉ ra một chút dịch nhầy và lộ ra phần xương trắng hếu đằng trong. Nhìn qua trong thật kinh tởm!
Dương Tiễn tự nhận bản thân đã xem rất nhiều phim kinh dị nhưng khi nhìn thực tế thì vẫn có chút ăn không tiêu, vì vậy mà khuôn mặt dần trắng bệch.
Ngươi hỏi vì sao khi thấy xác chết lại không sợ ư ?
Cái xác không thể động đậy thì ai mà thèm sợ!
Ngươi hỏi sao thấy cái xác của Triệu quản gia vẫn không sợ ư?
Đồ ngu! Lúc đó là ban ngày, xung quanh lại nhiều người như vậy thì sợ cái đếch gì ?!
Ngươi hỏi sao ta là thần tiên, thấy nhiều loại yêu quái đáng sợ lại không sợ hãi ư ?
Thật xin lỗi, Dương Tiễn ta đây toàn chọn mấy con yêu quái xinh đẹp thôi. Mấy cái này? Sorry, ông đây chưa bao giờ gặp!
Ngươi hỏi sao không sử dụng pháp lực ư?
Ta ngay cả đi đường cũng chưa có sức thì đào đâu ra sức sử dụng pháp lực. Chỉ sợ mới niệm chú xong một câu thì cái mạng này cũng không còn! Mà ta vẫn còn yêu mạng mình lắm!!
Nói tóm tắt lại một câu...
Triển Chiêu, cứu mạng a!!!!!!!
Dương Tiễn trong lòng phun tào bậy bạ cả lên nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, từ từ lui ra sau lưng vị Ngự Tiền Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ nào đó. Khi làm xong, mồ hôi đã ra đầy lưng.
" Khì khì khì.. Khì khì khì..." Bỗng dưng cái đầu kia lại an tĩnh trở lại, cười khì khì, giọng nói khàn khàn mà ôn nhu lạ thường " Nghị Sâm, chàng nói xem.... Con chúng ta sẽ là trai hay gái... Hì hì... Nếu là con gái thì nên đặt tên gì đây... Hì hì..."
Dương Tiễn nhìn cảnh này, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ . Không phải là bị tâm thần phân liệt đấy chứ?
Trái ngược với vẻ mặt trắng bệch của Dương Tiễn, Triển Chiêu lại bình tĩnh đến lạ thường, hắn nhẹ giọng hỏi " Nghị Sâm là ai ?"
" Nghị Sâm...khì khì.... Nghị Sâm là phu quân ta a... Các ngươi còn lâu mới bằng hắn...Hì hì... "
" Ngươi là ai ?"
" Ta a...Ta là ta...Ta là thê tử của Nghị Sâm a... Hì hì hì...Ta là thê tử của Nghị Sâm a..." Cái đầu như bị động kinh cứ lẩm nhẩm lẩm nhẩm mấy câu ' ta là thê tử của Nghị Sâm ', sau đó lại giống như bị đạp đuôi mà rống lên " Là ngươi! Là ngươi cướp Nghị Sâm của ta! Là ngươi giết Nghị Sâm của ta! Ngươi giết ca ca ngươi!! Triệu thúc thúc nhất định sẽ không tha cho ngươi!!!!! "
" Bị điên rồi sao? " Dương Tiễn từ sau lưng Triển Chiêu thò đầu ra. Cái đầu kia hình như nghe được lời của Dương Tiễn, lại tiếp tục rống lên " Ta không có bị điên! Là ngươi thắt cổ huynh ấy! Là ngươi treo huynh ấy lên xà nhà! Là ngươi đem đứa con của huynh ấy rời khỏi ta,là ngươi đem con ta bóp chết!! Là ngươi cưỡng bức tỷ tỷ, bắt tỷ ấy lấy ngươi! Là ngươi!! Triệu Nghị Thiên, ta hận ngươi!!! Ta hận ngươi! ta hận ngươi!!! " Nói xong lại lao tới chỗ Triển Chiêu. Triển Chiêu nhíu mày, vung kiếm lên, chém cái đầu kia thành hai nửa. Cái đầu kia bỗng dưng cứ như không khí, dần dần tan biến, tựa như trường hợp của Triệu quản gia hồi chiều, biến mất như chưa hề tồn tại...
Mà những chữ trên bức tường kia, cũng như cái đầu, tan biến như chưa hề xuất hiện....
" Lại là Triệu gia ? " Dương Tiễn lúc này mới chạy từ sau lưng của Triển Chiêu ra, nhìn khuôn mặt đăm chiêu của hắn, nghi hoặc hỏi " Ngươi biết cái gì à? "
Triển Chiêu gật đầu " Triệu Nghị Thiên... chính là gia chủ Triệu gia... "
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Dương Tiễn nhíu mày, ngồi xuống ghế, định bụng uống chút nước nhưng lại nhớ cái hình ảnh nước màu đen nhầy nhầy chảy ra từ cái đầu lúc nãy liền có cảm giác cổ họng không còn khát nữa, tay phe phẩy chiết phiến, mông như có như không dời qua gần Triển Chiêu hơn. Triển đại hiệp khuôn mặt ngàn năm nhu hòa nhìn rất rõ ràng động tác nhỏ này của ai đó, khóe mắt lan ra chút ý cười, môi mỏng khẽ nhếch lên, cũng làm như vô ý nhích gần tới chỗ Dương Tiễn.
" Ngươi nghĩ sao về những lời cái.... nữ tử kia nói ban nãy? " Dương Tiễn nuốt lại chữ ' đầu ' vào cổ họng, làm bộ rất bình thản hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu nghe tới công chuyện liền nghiêm túc, tay khẽ vuốt vỏ thanh Cự Khuyết " Đây chắc hẳn là một án oan bị dấu kín nhiều năm. Nữ tử kia hận Triệu gia gia chủ như vậy ắt hẳn là có nguyên cớ. "
Dương Tiễn liếc mắt nhìn cái vỏ đao, rất muốn hỏi con mèo này đã rửa sạch cái đao chưa vậy, lúc nãy nếu hắn nhìn không lầm thì có thứ nhầy nhầy dính vào đao đó nha, không sợ đao bị uế vậy dính vào sẽ không dùng được nữa hả?
Triển Chiêu thấy ánh mắt kì lạ đang nhìn chằm chằm vào thanh Cự Khuyết hận không thể đem nó ra tẩy rửa hàng trăm lần của Dương Tiễn, lương tâm trỗi dậy nói " Lát về phủ ta nhất định sẽ rửa sạch "
Dương Tiễn hừ lạnh " Đại gia đang nói chuyện công việc, ngươi đang nói cái khỉ gì vậy? "
Triển Chiêu đại nhân không chấp tiểu nhân, chỉ cười không nói gì nữa.
Dương Tiễn thấy hắn không có động tĩnh gì nữa mới bắt đầu nói ra phân tích của mình " Nếu ta đoán không lầm thì nữ tử kia đã hóa thành oán linh, nhưng do oán niệm không đủ hoặc bị cái gì kiềm chế nên chỉ mới hóa lại một bộ phận của mình mà chưa thể hóa ra toàn bộ cơ thể. Nhưng nếu như oán niệm chưa đủ thì không đúng cho lắm, qua lời nói lúc nãy của nàng ta thì oán niệm này vô cùng lớn, lớn tới mức cơ thể đó của nàng ta chứa không nổi nên mới có hiện tượng hóa khùng lúc điên lúc bình thường như vậy, như vậy chỉ còn lại phương án có cái gì đó ức chế nên nàng ta mới không hiện ra được toàn bộ cơ thể, mà cái này là cái gì thì ta cũng không biết, có thể là nguồn linh lực thuần khiết cũng có thể là do gần đây có một oán linh còn mạnh hơn khắc chế nàng ta hoặc cũng có thể là có một số vật không sạch sẽ lắm ở gần đây, chỉ có ba phương án đó mới có thể giải thích toàn bộ sự việc..."
" Nhưng oán niệm của nàng ta từ đâu mà sinh ra? " Triển Chiêu nhướn mày, có chút kinh ngạc về hiểu biết sâu rộng của Dương Tiễn.
Dương Tiễn bĩu môi xem thường " Lúc nãy ngươi không nghe thấy nàng ta nói chuyện sao? Oán niệm nàng ta là do Triệu Nghị Sâm gây ra, là hắn hại chết phu quân và hài tử của nàng ta, lại còn bức tỷ tỷ nàng ta, vả lại chắc chắn nàng ta trước lúc chết bị chà đạp thê thảm nên mới có bộ dáng quỷ hồn như vậy. Xem ra vị Triệu gia gia chủ này cũng không phải người lương thiện mấy. "
Triển Chiêu không cho là như vậy. Hắn ở thành Phủ Khai Phong đã lâu, những người trong thành Biện Lương hắn cũng hiểu một chút, nhất là vị Triệu gia gia chủ này hắn có nghe người trong thành đồn là một người hết sức hiền lành, thường hay quyên tiền ra cứu đói giúp dân chúng, hắn cũng đã gặp người này một lần, thấy người này là một người hết sức chất phác, lại rất quý trọng mạng sống người khác.
" Con người luôn có một mặt xấu một mặt tốt, không ai có thể hoàn mỹ cả. Ta từng thấy một người, người đó đối nhân xử thế rất tốt, không ai có thể tin hắn là một cái cuồng giết người ngay cả già trẻ không tha, nhưng sự thật vẫn là sự thật, mà một khi sự thật được đưa ra, ngươi không thể nào dựa vào những suy nghĩ riêng tư của bản thân mà không nhìn vào đại cuộc, có một số việc mắt thấy tai nghe chưa hẳn là đúng, ngươi có thể dựa vào một số hành động thường ngày của hắn mà nhìn nhận đúng hơn về hắn, tựa như người mà ta nói kia, ngày thường nếu ngươi để ý thì sẽ thấy người đó mỗi khi nhìn thấy máu trong mắt sẽ lóe lên tia thị huyết, người đó là một người ôn hòa ngay cả động vật cũng không dám giết nhưng khi nhìn thấy một con thú bé nhỏ đang hấp hối lại vô tình nhìn nó giãy giụa trong cái chết. Nên nhớ, lời đồn chưa bao giờ là đúng hoàn toàn, thậm chí những gì mắt thấy tai nghe cũng có thể chưa chính xác, ngươi phải dựa vào cảm giác và cảm nhận của bản thân mình, chưa tìm hiểu người đó sâu thì không nên chắc chắn người đó là người như thế nào. Nếu không, sau này ngươi có thể sẽ phải hối hận..." Dương Tiễn mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt ẩn ẩn chút đau đớn.
Triển Chiêu nhíu mi, không muốn hài tử này mang cái vẻ mặt không phù hợp với độ tuổi như vậy, liền lánh sang chuyện khác " Bây giờ chúng ta có nên hồi phủ chưa? "
Dương Tiễn thu hồi ánh mắt, gật đầu, nhanh chân chạy ra cửa, vừa mở cửa ra liền đụng phải một cái nam nhân mặc hồng y, không như hồng y đỏ rực như máu của Dương Tiễn , người này hồng y thiên về màu nhạt, làm nổi bật lên khuôn mặt tà mị yêu nghiệt của hắn, đôi mắt phượng như có như không hiện lên chút ngạc nhiên. Đi phía sau hắn chính là cái nam tử lúc nãy Dương Tiễn thấy ở phòng đối diện, nam tử kia còn hướng Dương Tiễn nở nụ cười, Dương Tiễn trực tiếp bỏ qua, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân hồng y.
Người này..không phải người bình thường!!
" Vương gia? "
Triển Chiêu ra khỏi phòng liền thấy một cảnh như vậy, sợ Dương Tiễn đắc tội vị Vương gia hỉ nộ vô thường này thì khổ, nhanh chóng lên tiếng, tay kéo Dương Tiễn ra sau lưng.
Tống Thiên Thu, tự Thiên Nhân, là hoàng đệ của hoàng đế, năm 13 tuổi được ban cho tước vị Tiêu Dao Vương. Tuy là Tiêu Dao Vương nhưng lại nắm rất nhiều quyền hành trong triều đình, ngay cả hoàng đế cũng phải nể mặt 2 phần. Tính cách hỉ nộ vô thường, coi mạng người như cỏ rác ( sự thật thì ca này chỉ là không quan tâm thôi chứ không có vụ coi mạng người như cỏ rác đâu ), danh tiếng ai nghe cũng phải sợ.
Vị vương gia này sao lại tới đây?
Dương Tiễn nhìn chằm chằm Tống Thiên Thu, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ.
Tống Thiên Thu khóe môi nhếch lên, cười như có như không " Triển hộ vệ không ngờ lại có nhã hứng đến đây, lại còn đem theo cả hài tử. Không biết hài tử này là ai mà Triển hộ vệ lại bảo vệ kĩ như vậy, đây là sợ bổn vương ăn thịt nó sao? "
Triển Chiêu thân thẳng như tùng, cười ôn hòa " Vương gia nghĩ quá nhiều rồi, hài tử này chỉ là người mới đến trụ ở Khai Phong Phủ mà thôi, sợ nó không hiểu chuyện đắc tội vương gia nên mới phải đem kéo ra sau. "
" Ồ, là như vậy sao? " Tống Thiên Thu nhìn Dương Tiễn lần cuối, gật đầu " Xem ra là bổn vương nghĩ quá nhiều rồi. Bổn vương có việc gấp phải hồi phủ, không làm phiền Triển hộ vệ nữa " Nói xong đem theo nam nhân áo lục kia rời đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện