-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Editor: tieudangnhi
Phong Dật Hiên chỉ cảm thấy bản thân mình hình như lập tức rơi vào hầm băng, nháy mắt bị đông lại, thẳng tắp đứng ở lối đi cầu thang, quên luôn cả bước về phía trước. Lần đầu tiên, hắn mất đi sự bình tĩnh của mình.
Nàng, làm sao có thể ở một chỗ cùng nhị vương gia? Đối với nhị vương gia, hắn hẳn có thể xem như rất hiểu biết, nhị vương gia rất ít chủ động đi làm một chuyện, càng không thể sẽ chủ động đi tìm một người, cho dù ngay cả Hoàng Thượng mỗi lần có việc đều phải phái người đi Vương phủ mời hắn.
Mà nay, Vương gia thế nhưng lại cùng nàng ngồi ở chỗ này? Giờ phút này, nàng lẳng lặng ngồi ở đằng kia, bất động không nói, lại vẫn có một loại độc đáo làm cho người khác không thể xem nhẹ.
Nàng bây giờ, là nàng ngày đó hắn từng chứng kiến, chân thật chính là nàng, không mang theo nguỵ trang gì, tâm Phong Dật Hiên trong nháy mắt lạnh đi vài phần, hắn thậm chí quên cả tiếp tục đi về phía trước, quên hẳn luôn cả phản ứng.
“Hiên, ngươi làm cái gì vậy?” Trưởng Tôn Dự đi ở phía sau hắn có chút không hiểu, nhìn qua trên người hắn, lại nhìn lên trên lầu, khi nhìn thấy Quân Vô Ngân, cũng ngây ngốc sửng sốt một chút, dù sao trường hợp có thể nhìn thấy Quân Vô Ngân này, thật là rất khó…
Trường hợp Quân Vô Ngân xuất hiện trước mặt công chúng như vậy rất ít.
“Vương gia???” Kinh ngạc hô, đột nhiên ý thức được chính mình luống cuống, giẫm chân tại chỗ vài cái, đi lại gần bọn họ, cung kính hành lễ :”Trưởng Tôn Dự thỉnh an Vương gia.”
Quân Vô Ngân cũng không để ý tới hắn, thậm chí ngay cả mí mắt đều không hề nâng lên, đôi mắt vẫn nhìn Đường Nhược Ảnh.
Trưởng Tôn Dự cũng không cảm thấy quá xấu hổ, dù sao phản ứng này của Quân Vô Ngân lại rất bình thường, bất quá, cũng nhờ thế này hắn mới nhớ tới, là ai có mặt mũi lớn như vậy thế nhưng lại có thể ngồi cùng một chỗ với nhị vương gia?
Hai tròng mắt hơi đổi, khi nhìn về phía Đường Nhược Ảnh, đôi mắt đột nhiên trợn lên, vẻ mặt ngạc nhiên cùng khó có thể tin :”Như thế nào là người?? Ngươi…???” Hắn làm sao cũng không thể nghĩ ra, người có thể ở cùng một chỗ với nhị vương gia lại là nữ nhân này.
Vừa rồi ở trên đường cái, còn nghe dân chúng tụ tập bàn tán nàng như thế nào quyến rũ Hoàng Thượng, bây giờ, nàng lại cùng nhị vương gia ngồi cùng một chỗ, này… Này cũng quá làm cho người ta khó có thể tin đi.
“Ngươi sẽ không muốn quyến rũ luôn cả Vương gia đi? Nữ nhân như ngươi, thật đúng là sắc đảm bao thiên.” Bởi vì quá mức kinh ngạc, trong lúc nhất thời quên mọi thứ xung quanh, Quân Vô Ngân vẫn không có phản ứng gì, chỉ là ánh mắt nhìn Đường Nhược Ảnh rất nhanh hiện lên gì đó. Hắn thực muốn một chút phản ứng của nữ nhân này, bị người mắng như vậy trước mặt mọi người, nàng sẽ phản ứng thế nào.
Nói thật, giờ phút này hắn đang có một tia chờ mong mà nhìn thấy Đường Nhược Ảnh nghe được lời nói của Trưởng Tôn Dự, thế nhưng một chút phản ứng cũng không có, giống như người đang bị nói không phải là nàng, khoé môi không khỏi co rút đôi chút.
Nữ nhân bị mắng lại thờ ơ như vậy, thiên hạ chỉ sợ không tìm được người thứ hai.
Phong Dật Hiên nhìn đến Quân Vô Ngân cùng phản ứng của nàng, tâm tình càng thêm trầm thấp, ở sâu trong nội tâm, hình như có cái gì đó khẽ động, đau, khó chịu.
"Dật Hiên thỉnh an Vương gia, đã quấy rầy Vương gia cùng Đường tiểu thư." Phong Dật Hiên rất sợ Trưởng Tôn Dự càng nháo càng loạn, cánh tay vội vàng từ phía sau kéo hắn lại, trực tiếp đi về phía trước.
Lời nói hơi dừng một chút, trong giọng nói có vài phần khác thường chưa kịp che giấu, mà khi nhìn về phía nàng, trong ánh mắt, cũng hỗn loạn một chút phức tạp, hắn vốn muốn cười khẽ cho qua, lại đột nhiên phát hiện, giờ phút này ngay cả loại cười lấy lệ này, đối với hắn mà nói đều rất khó khăn.
Quân Vô Ngân phá lệ chuyển ánh mắt sang phía Phong Dật Hiên, tuy rằng không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại mang nhiều phần bí hiểm.
Đường Nhược Ảnh nghe thấy thanh âm của Phong Dật Hiên liền nâng mắt nhìn về phía hắn, nàng thật không ngờ sẽ gặp được Phong Dật Hiên vào lúc này, nhìn biểu tình có chút không tự nhiên của Phong Dật Hiên, ngây ngốc, cũng không nói gì thêm, nàng không muốn để cho Quân Vô Ngân biết chuyện của nàng cùng Phong Dật Hiên.
Quân Vô Ngân quá nguy hiểm, một chút gió thổi cỏ lay đều có khả năng làm cho hắn nhìn ra sơ hở, đến lúc đó chỉ sợ sẽ làm nàng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Trước khi chưa xác định được mục đích hắn tìm nàng, nàng phải thật cẩn thận mới được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Editor: tieudangnhi
“Không quấy rầy Vương gia cùng Đường tiểu thư, Dự, chúng ta đi trước đi.” Hiểu được tình cảnh của nàng, Phong Dật Hiên cơm cũng không ăn, liền cáo từ rời đi, Đường Nhược Ảnh nao nao, nàng tuy rằng cùng Phong Dật Hiên tiếp xúc một lần, nhưng cũng hiểu là người kiêu ngạo cỡ nào, không có khả năng sẽ hướng thứ gì cúi đầu, quản chi người kia là Quân Vô Ngân, nhưng hôm nay hắn lại ngay cả cơm đều không dùng liền ly khai như vậy.
Ẩn ẩn, nàng có thể đoán được nguyên nhân Phong Dật Hiên rời đi, nhìn bóng dáng rời đi của Phong Dật Hiên, trong lòng có vài phần cảm kích.
Trong con ngươi của Quân Vô Ngân lại càng thêm âm trầm.
Xa xa theo dõi Phong Dật Hiên, Thanh Phong muốn điều tra rõ chuyện in ấn kia, nhìn thấy Đường Nhược Ảnh cùng Quân Vô Ngân ngồi cùng một chỗ, mặt không chút thay đổi, cũng hiện lên tia kinh ngạc hiếm thấy.
“Như thế nào? Ngươi cùng Phong Dật Hiên có quen biết?” Quân Vô Ngân nâng ly trà lên, giống như tuỳ ý hỏi. Đôi mắt thâm thuý ẩn giấu bí hiểm tìm tòi cùng nghiên cứu, trong giọng nói ẩn qua một tia ảo não. Một tia cảm xúc ngay cả chính hắn cũng không rõ.
Phong Dật Hiên ngày thường là người bình tĩnh thế nào, mặc kệ là đối với ai, đều là bộ mặt tươi cười này, mặt kệ là đối với ai, đều là cái loại bình tĩnh nhàn nhã này, ngay cả chuyện Hoàng Thượng cho hắn làm Tể tướng, hắn đều có thể cự tuyệt không dấu vết, nhưng hôm nay, Phong Dật Hiên rõ ràng có chút khác thường. Mà Phong Dật Hiên khác thường, nhất định cùng nữ nhân này có liên quan.
Có thể làm cho Phong Dật Hiên khác thường như vậy??? Nữ nhân này thật đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn, hắnn vẫn đã quá xem nhẹ nàng rồi.
“Phải.” Đường Nhược Ảnh không chút che giấu, giọng điệu tự nhiên mà khẳng định, chẳng qua cũng chẳng có nửa câu giải thích dư thừa nào.
Trả lời khẳng định như vậy, cùng không trả lời kỳ thật cũng chẳng khác gì nhau, bỡi vì ai nấy đều biết, chuyện nàng trên đường cái phi lễ Phong Dật Hiên.
Trả lời như vậy lại không giống mong muốn của Quân Vô Ngân.
“Không phải chỉ là phi lễ đơn giản như vậy đi?” Hơi nhíu mày, Quân Vô Ngân từ trước đến nay đều lạnh như tảng băng thế nhưng lại nửa thật nửa giả cười khẽ, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn. Không biết là vì cường điệu cái gì, hay là đang che giấu cái gì?
“Không nghe nói qua Vương gia có thói quen xen vào chuyện riêng tư của người khác nha?” Đường Nhược Ảnh cười khẽ, vẻ mặt hồn nhiên, còn mang theo cô ý tìm tòi nghiên cứu.
Người lãnh tình như hắn, chỉ sợ rất khinh thường loại chuyện này.
Sắc mặt Quân Vô Ngân khẽ biến thành âm trầm một chút, trong ánh mắt tựa hồ rất nhanh lướt qua một tia ảo não, nhưng cũng hiểu không có khả năng từ miệng nàng đưa ra đáp án vừa lòng hắn, nhanh chóng chuyển đề tài, lại trầm giọng nói :”Ngươi hiện tại đang quản lý sinh ý của Đường gia?”
Khi nghe được tin tức này, hắn thật có chút sửng sốt, một nữ nhân, nghe nói còn là một nữ nhân nhát như chuột, không hề có chủ kiến, thế nhưng lại quản lý sinh ý Đường gia?
“Nếu Vương gia đã biết, vậy cần gì phải hỏi nhiếu.” Vẫn chỉ theo kiểu ba phải, trả lời sao cũng được, vẫn chỉ là vẻ mặt bình tĩnh.
Dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Quân Vô Ngân, toàn bộ thiên hạ chỉ sợ tìm không ra người thứ hai…
“Người sáng mắt không đánh tiếng long, mục đích Vương gia mời ta đến đây, không bằng nói thẳng đi.” Cùng hắn ở một chỗ, khả năng bị nhìn thấu sẽ càng lớn, cho nên nàng không muốn ở chỗ này phí thời gian, nàng thật không nghĩ ra nam nhân này mời nàng đến đây với mục đích gì.
Trong lời nói nàng vừa nói ra, đối với Quân Vô Ngân mà nói lại là kinh thế hãi tục, lớn như vậy, mặc kệ là ai, thấy hắn đều là một bộ dáng cung kính, sợ hãi, ngay cả Hoàng Thượng hiện tại đều đối hắn có vài phần bận tâm, dù sao trong tay hắn còn đang nắm hai phần ba binh quyền của Vân quốc.
Mà nữ nhân này thế nhưng lại???
Đôi mắt thâm thuý của hắn hơi nheo lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Editor: tieudangnhi
“Ngươi thấy mục đích bổn vương mời ngươi tới là gì?” Đôi mắt híp lại ẩn giấu vài phần lợi hại, giống như muốn nhìn thấu nàng.
Hắn mời nàng đến, vốn chỉ là xúc động nhất thời, hắn chỉ là muốn nhìn xem nàng rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, muốn biết rằng, vẻ hiền lành lúc trong cung của nàng, có phải cố ý nguỵ trang hay không.
Gặp được người, thông minh như nàng, cũng không có chút che giấu nào, theo lý thuyết, hắn đã tìm được đáp án, theo lý thuyết, hắn có thể rời đi, vì sao giờ phút này, hắn cụng không muốn rời đi.
Hắn muốn gặp nàng vốn là nhất thời hứng trí, nhưng hiện tại, hắn lại phát hiện, hứng thú kia hình như có chút thay đổi.
“Vương gia nếu không có chuyện gì, ta đây xin cáo từ trước.” Lông mày Đường Nhược Ảnh nâng lên, đoán? Nàng không có thời gian bồi hắn chơi trò ngây thơ như vậy. Không đợi Quân Vô Ngân trả lời. thẳng đứng lên, tính rời đi.
Nàng nghĩ, nguyên nhân hắn tìm nàng có khả năng là nhìn thấy khoé môi cười lạnh lúc ở trong cung của nàng, đối với nàng nổi lên tính tò mò.
Bởi vì lúc trước nàng và hắn căn bản không cùng nhau xuất hiện, càng không có gì xung đột, thật sự không còn lý do nào khác.
Lần đầu tiên, có người dám ở trước mặt Quân Vô Ngân, không đợi hắn trả lời liền tự tiện rời đi, nàng lại một lần nữa phá vỡ tiền lệ của hắn, Quân Vô Ngân ngây ngốc, cũng không có ảo não, ánh mắt nhìn phía nàng ngược lại tăng thêm vài phần cười khẽ, nàng can đảm như vậy, làm sao nhát như chuột? Nếu nàng như vậy cũng coi là nhát như chuột, ngày đó chỉ sợ sớm đã trái ngược :”Mộ Dung Lăng Thiên, không phải là người ngươi có thể chọc tới.” Hắn chưa bao giờ quản chuyện của người khác, lúc này đây, vì nàng, thế nhưng lại muốn phá lệ, hắn suy nghĩ, nữ nhân này sở dĩ làm như vậy, vô cùng có khả năng là vì đối phó Mộ Dung Lăng Thiên, nhưng mà Mộ Dung Lăng Thiên cũng không phải là người dễ trêu chọc.
Thân phận Mộ Dung Lăng Thiên không chỉ là một thương nhân đơn giản như vậy, một nữ nhân như nàng, cho dù có thông minh, cũng đấu không lại Mộ Dung Lăng Thiên, mặc kệ là trên thương trường, hay là cái khác cũng vậy.
Bước chân của Đường Nhược Ảnh dừng lại, mày nhíu lại, khoé môi lại xuất ra một nụ cười vân đạm phong khinh :”Ta chỉ làm đúng chuyện buôn bán của mình, không nghĩ chọc bất luận kẻ nào.”
Trên thương trường, vốn chính là không ngừng cạnh tranh, cạnh tranh tất nhiên còn có phiêu lưu, ai cũng không thể trăm phần trăm nắm chắc chiến thắng, nàng lần này cũng là lợi dụng Mộ Dung Lăng Thiên đối với nàng khinh thị, nàng đương nhiên cũng biết Mộ Dung Lăng Thiên lợi hại, cho nên nàng mới khắp nơi cẩn thận, nàng phải làm cho Đường gia quật khởi lại, đều không phải là hoàn toàn nhằm vào Mộ Dung Lăng Thiên.
Mà cảnh cáo của hắn, rốt cuộc là có dụng ý gì, nàng không thể xác định, cho nên nàng cũng không xoay người lại, nói vừa xong, liền cất bước rời đi, hắn sẽ làm cho người đối diện có một loại áp lực vô hình, hắn lại là người nàng không thể trêu vào, bất quá nàng không thể trêu vào, vậy thì cứ trốn đi thôi.
Quân Vô Ngân không nói gì nữa, chỉ là ánh mắt nhìn nàng rời đi lại phức tạp khác thường, hắn biết nàng đối với hắn có điều đề phòng.
Nữ nhân này, quá mức mẫn cảm cùng cảnh giác, nhưng lại rất quật cường, …
Bất quá không sao, hắn đối với chuyện cảm thấy hứng thú, hắn hướng tới đều là thời gian.
Mộ Dung phủ.
“Chủ tử, ta vừa mới nhìn thấy Đường tiểu thư.” Rất nhanh trở lại Mộ Dung phủ, Thanh Phong thậm chí cả hô hấp cũng không xong.
Mộ Dung Lăng Thiên nhíu mày, Thanh Phong theo hắn nhiều năm, hắn rất rõ cá tính của Thanh Phong, chuyện không phải hắn quản, hắn tuyệt đối sẽ không quản, hôm nay thế nhưng lại chủ động nhắc tới Đường Nhược Ảnh, nhất định là đã phát hiện được gì đó.
“Thuộc hạ vừa ới nhìn thấy Đường tiểu thư cùng nhị vương gia ở Khước Hoặc tửu lâu, ngồi cùng một chỗ.” Thanh Phong cố ý cường điệu câu nói hai người ngồi cùng một chỗ, đôi mắt lạnh như băng của Mộ Dung Lăng Thiên hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng cùng Quân Vô Ngân ở cùng một chỗ? Điều này làm sao có thể? Quân Vô Ngân là loại người nào, làm sao có thể sẽ cùng nàng ngồi cùng một chỗ?
“Hơn nữa thuộc hạ phát hiện Đường tiểu thư hình như có chút không giống trước kia.” Thanh Phong lại bổ sung thêm.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn gấp gáp trở về.
“Không giống trước kia?” Mi mắt Mộ Dung Lăng Thiên nhướn lên, hắn thật đúng là nghĩ không ra, nữ nhân kia sẽ không giống như thế nào đây?
“Chủ tử, hay là người hẳn nên…” Thanh Phong hơi suy tư một chút, cẩn thận đề nghị.
Nhưng là, đúng vào lúc này, quản gia dẫn một thái giám đến.
“Hoàng Thượng mời Mộ Dung công tử tiến cung.” Thái giám cung kính hành lễ, mà một từ ‘mời’, cũng biểu lộ thân phân không tầm thường của Mộ Dung Lăng Thiên.
“Ân.” Mộ Dung Lăng Thiên thấp giọng đáp lời, trên mặt không có biểu tình gì khác thường, giống như chuyện Hoàng Thượng mời hắn tiến cung cũng rất bình thường.
“Nô tài liền đi bẩm báo với Hoàng Thượng ngay.” Thái giám tựa hồ thở dài nhẹ nhỏm một hơi, lại cung kính hành lễ, chậm rãi lui ra ngoài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Editor: tieudangnhi
Mộ Dung Lăng Thiên đi vào thư phòng, liền tự mình ngồi ở một bên, tự nhiên giống như nhà của mình. Thậm chí ngay cả hành lễ cơ bản nhất cũng không có.
“Gần đây có chuyện gì không bình thường không?” Hoàng Thượng nhìn về phía hắn, cũng không có gì trách cứ, chỉ là trầm giọng hỏi.
“Thái tử Lăng quốc vẫn cự tuyệt đăng cơ, nghe nói, vẫn cứ thích hoá trang thành dân chúng, vẫn thích hoà nhập vào cuộc sống của dân chúng.” Khoé môi Mộ Dung Lăng Thiên hơi hơi câu lên vài nét cười khẽ, hắn cũng không hiểu, thái tử kia đang phát điên cái gì, ngôi vị hoàng đế dâng đến trước mặt, lại không làm, mà cứ thích xâm nhập vào dân gian, hiểu biết khó khăn của dân chúng.
Mày của Hoàng Thượng cũng không khỏi nhíu lại, trầm giọng nói :”Lại cự tuyệt?” Đây cũng là lần thứ ba hắn cự tuyệt đăng cơ đi? Tuy rằng hắn là thái tử Lăng quốc, sẽ là Hoàng Thượng tương lai của Lăng quốc, nhưng mà, hắn làm như vậy, không sợ sẽ có người thừa dịp nước đục thả câu sao?
Đương nhiên, người quyền cao thế như bọn họ, tự nhiên cũng không rõ tâm tư kia.
“Hắn gần đây có động tĩnh gì?” Hoàng Thượng đột nhiên chuyển đề tài, giọng nói, cũng đột nhiên trở nên sắc bén lạnh lùng.
“Không có.” Mộ Dung Lăng Thiên thản nhiên đáp, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì.
“Hai nắm, hắn không có động tĩnh gì, ngươi thấy hắn thật sự ẩn cư?” Sắc mặt Hoàng Thượng khẽ biến thành âm trầm, khoé môi nở ra nụ cười lạnh.
”Không có khả năng!” Bạc môi lại động, vẫn chỉ là câu trả lời đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cũng là lời ít mà ý nhiều, phân rõ sự lợi hại trong câu nói. Một người dã tâm bừng bừng, làm sao có thể bởi vì một lần thất bại sẽ hoàn toàn ẩn cư, đây tuyệt đối là không có khả năng.
Cũng bởi vì biết hắn không có khả năng buông tay như vậy, cho nên sự im lặng của hắn càng làm cho người ta thêm sợ hãi, nếu là hắn có điều động tĩnh, quản chi là động tĩnh nhỏ gì, điều có thể tìm ra sơ hở của hắn, nhưng mà, hai năm nay ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, từ sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, thời gian hai năm, hắn hoàn toàn đem bản thân che giấu rất kỹ, Hoàng Thượng phái cơ sở ngầm nhiều như vậy cũng không phát hiện khác thường gì.
“Hắn bất động, trẫm liền buộc hắn động.” Hai tròng mắt híp lại, đối mắt âm lãnh thêm vài phần quyết liệt, từng chữ từng chữ đều lộ ra quả quyết, hắn không thể cứ ngồi chờ đội như vậy, một khi để cho hắn ta có cơ hội, thì vị trí Hoàng Thượng này hắn sẽ ngồi không yên.
“Hoàng Thượng có chủ ý?” Mi giác của Mộ Dung Lăng Thiên nâng lên, con ngươi lộ ra tia ngoài ý muốn, không quá rõ ràng Hoàng Thượng muốn dùng cái gì để ép buộc người đó, dù sao hắn ta bất động, Hoàng Thượng cũng không có khả năng sẽ dùng động tác quá mức kịch liệt để ép buộc hắn.
“Trẫm muốn vì hắn tuyển một Vương phi.” Khoé môi khẽ nhếch, thâm ý cười khẽ, trong giọng nói mang theo sự tự tin chắc chắn.
“Hoàng Thượng muốn chỉ hôn cho hắn?” Mày theo bản năng nâng lên, chỉ hôn? Có thể bức hắn động sao? Chẳng qua chỉ là một nữ nhân tiến vào Vương phủ mà thôi, hắn căn bản cũng không thể cự tuyệt.
“Đúng, trẫm đã tìm được người thích hợp cho hắn rồi.” Khi Hoàng Thượng nhìn Mộ Dung Lăng Thiên, lời nói hơi ngừng lại một chút :”Chính là nữ nhân bị ngươi vứt bỏ kia.”
Ngây ngốc, Mộ Dung Lăng Thiên có chút ngạc nhiên, nhưng lại không thể không bội phục Hoàng Thượng, chủ ý này quả thực đủ tuyệt, không, phải nói là Hoàng Thượng chọn người này quả thực đủ tuyệt.
Đem một nữ nhân bị hắn cùng Hoàng Thượng vứt bỏ cấp cho Tương vương, chỉ sợ đúng là sẽ làm cho Tương vương tiến thối lưỡng nan.
Mà quan trọng hơn là, chỉ hôn lại là chuyện vui, có thể che giấu sự lợi hại trong đó.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện lời nói của Thanh Phong, Thanh Phong nói, nàng không giống trước kia, hắn nhận thức nàng đã gần mười tám năm, đối với chuyện của nàng cực kỳ hiểu rõ, hắn cũng muốn biết nữ nhân kia có thể không giống trước như thế nào đây.
“Như thế nào? Có vấn đề gì?” Hoàng Thượng nhìn Mộ Dung Lăng Thiên hơi sửng sốt, có chút ngoài ý muốn hỏi. Rất ít khi có thể nhìn thấy Mộ Dung Lăng Thiên thất thần như vậy.
“Không có.” Khoé môi khẽ nhúc nhích, giọng nói không có chút độ ấm, hắn là độc hữu vô tình.
“Tốt lắm, người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, đem Đường tiểu thư chỉ hôn cùng Tương vương, tuỳ ý thành thân.” Hoàng Thượng đem thánh chỉ sớm đã viết xong giao cho thái giám, một cái tuỳ ý, cũng để lại một con đường sống để quay về.
Li Vương phủ.
"Vương gia, Hoàng Thượng vừa mới chỉ hôn cho Tương Vương." Lưu Vân cung kính trong giọng nói mang theo tia khác thường.
"Ân?" Mày kiếm khẽ nâng, giống như cũng có vài phần ngoài ý muốn, hắn biết Hoàng Thượng là chờ không được, nhưng mà chỉ hôn cho hắn? Đây có lợi ít gì.
Tương Vương phủ lớn như vậy, cũng không đến mức chứa không nổi một nữ nhân.
"Hoàng Thượng đem Đường tiểu thư chỉ hôn cho Tương Vương." Nhìn thấy nghi hoặc của Quân Vô Ngân, Lưu Vân cẩn thận giải thích.
Ngón tay Quân Vô Ngân đang nắm ly trà đột nhiên buộc chặt, 'Ba' một tiếng, ly trà trong tay biến thành những mảnh nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng bây giờ so với Diêm vương còn muốn lạnh hơn, âm lãnh này làm cho Lưu Vân cũng không từ kinh hãi.
Mà bên trong Phong phủ, Phong Dật Hiên sau khi nghe được tin tức này, lại là tình hình khác!!!
Tương Vương phủ.
"Thánh chỉ đến." Thái giám cầm thánh chỉ của Hoàng Thượng đứng ở trong viện, lớn tiếng hô, nhưng mà nửa ngày, ngay cả nửa bóng người cũng không thấy.
Thái giám này là tâm phúc bên người Hoàng Thượng, ở trong hoàng cung cũng rất uy phong, nhưng mà giờ phút này đứng ở trong Tương Vương phủ này, chĩ là động đậy cũng không dám động, nói chi là dám lộn xộn.
"Thánh chỉ Hoàng Thượng đến, mời Tương Vương tiếp chỉ." Thật lâu không thấy bóng người, thái dám chỉ đành hô lại, sau đó lại tiếp tục chờ đợi, khi thái giám nghĩ toàn bộ Tương vương phủ này căn bản là không có ai...
Rốt cuộc nghe được tiếng bước chân, rật nhanh ngẩng đầu nhìn lại, khi nhìn thấy người đang đi ra, toàn bộ thân mình đột nhiên cứng đờ, tay cũng không chịu khống chế ma run rẩy, thánh chỉ trong tay thiếu chút nữa cũng bị đánh rơi.
Ai cũng đều biết, đây không phải là một chuyện tốt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Nam tử chậm rãi đi ra, y phục tuỳ ý, nút thắc áo dài phân tán mở ra, mi mắt nhắm lại, tóc đem như mực tuỳ ý phân tán, rũ xuống trán, dọc trượt xuống đôi mắt, phủ trên hai má.
Ánh mặt trời rực rỡ, rơi ở trên người hắn, chiếu ra một bóng dáng thật dài, nghiễm nhiên là một dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ.
Lộ ra khuôn mặt kinh thế hãi tục, kết hợp với biểu tình lười nhác kia của hắn, liền biến thành một yêu nghiệt chính hiệu.
Phần tuỳ ý cố tình cùng gương mặt tuyệt thế kia, đôi mắt lại lộ ra một cỗ uy nghiêm làm cho người ta hít thở không thông, một loại khí phách, một loại cuồng vọng uy hiếp thiên hạ chưa nâng lên, lại làm cho người đối diện hắn có một loại cảm giác bị nhìn thấu.
Thái giám kia không dám nhìn hắn, lại càng không dám để cho hắn quỳ xuống tiếp chỉ, hắn còn chưa ra khỏi cửa, liền bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ trên tay :”Hoàng… Hoàng Thượng tuyên chỉ… Tương Vương đã hai mươi bảy tuổi, nhưng vẫn chưa thú phi, nay đặc… Đặc biệt đem tiểu thư Đường gia Đường Nhược Ảnh chỉ hôn cho Tương Vương… tuỳ ý thành hôn.”
Nói mấy câu ngắn ngủn, thái giám lại cảm giác phải dùng hết toàn bộ khí lực toàn thân mới có thể dọc xong, mồ hôi trên trán to như hạt châu liên tiếp đổ xuống :”Vương gia, thỉnh tiếp chỉ.” Đọc xong, đợi Tương Vương tiếp chỉ mới được, bằng không làm sao giao phó với Hoàng Thượng nha, chậm rãi đi về phía trước vài bước, cách xa Tương Vương vài bước thì dừng lại, thánh chỉ cầm trong tay trịnh trọng dâng lên.
Mi mắt nâng lên, ánh mắt lợi hại thẳng tắp bắn ra, làm cho thái giám kia toàn thân cứng đờ, môi động mấy cái, không dám nói ra nửa lời.
“Tiếp.” Bạc môi khêu gợi khẽ nhúc nhích, thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, đồng thời mang theo một cỗ dày đặc, chỉ là một chữ đơn giản, lại giống như có thể xuyên thấu vạn vật trên thế gian.
Hắn còn chưa tới mức công khai cãi lại thánh chỉ của Hoàng Thượng, như vậy, xem như công sức ẩn nhẫn hai năm của hắn chẳng phải đã uổng phí rồi sao.
Thái giám rốt cục nhẹ nhàng thở ra, như được tha bổng, thánh chỉ cầm trong tay đưa cho thị vệ bên cạnh, sau đó vội vàng rời đi.
…
“Sư huynh, Đường Nhược Ảnh kia vốn là thê tử chỉ phúc vi hôn của Mộ Dung Lăng Thiên, chẳng qua là bởi vì ở trên đường cái quyến rũ Phong Dật Hiên, bị vứt bỏ ngay ngày đại hôn, sau đó lại tiến cung quyến rũ Hoàng Thượng, thiếu chút nữa bị Hoàng Thượng giết chết, nhờ Thái Hậu cầu tình, mới tránh khỏi cái chết, đây căn bản là không ai nguyện ý thú nàng.”
Nam tử một thân áo dài màu trắng, diện mạo đáng yêu không nhanh không chậm nói, trong giọng nói lộ ra vài phần tò mò, không biết sư huynh sẽ xử lý chuyện này như thế nào?
Khoé môi chậm rãi giơ lên, yêu nghiệt cười, quả thật là mê hồn thu lạc phách :”Xem ra, Hoàng Thượng là sợ bổn vương quá buồn.” Giọng nói từ tính dễ nghe, mang theo thản nhiên cười khẽ, làm cho người khác không thể đoán được tâm tình của hắn.
Hắn làm sao có thể không minh bạch tâm tư của Hoàng Thượng a, xem ra Hoàng Thượng rốt cục đã chờ không được.
“Sư huynh, ngươi có thể thú nữ nhân kia hay khôg nha, nghe nói nữ nhân kia lớn lên rất đẹp.” Sở Vân Phi cố ý kéo dài câu nói, ánh mắt tìm tòi muốn xem trê mặt Tương Vương có lộ ra chút khác thường nào không, hắn đi theo bên người sư huynh đã gần mười năm, nhưng vẫn không thể đoán được suy nghĩ của sư huynh.
“Hoàng Thượng muốn chơi, vậy bổn vương sẽ chơi cùng hắn.” Khoé môi càng thêm giơ lên, ngay cả mi mắt cũng đều giơ theo, trong đôi mắt, đều là tràn đầy ý cười, hắn như vậy, chỉ sợ người khác nhìn đến đều sẽ si mê. Lời nói thản nhiên, nhưng lại mang một loại tuỳ ý vân đạm phong khinh.
“Nữ nhân kia???” Sở Vân Phi vẫn có vẻ quan tâm vấn đề này, hắn thật sự rất muốn biết, sư huynh sẽ đối xử với nữ nhân kia như thế nào.
Con ngươi hơi đổi, nhìn dáng vẻ đầy chờ mong của Sở Vân Phi, mi tâm khẽ nhướn, môi hé mở :”Chuyện này để sau.” Vẫn là lời nói vân đạm phong khinh, làm cho người nghe không ra cảm xúc gì.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện