-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Gió nhẹ phất qua hai má, Đức Lâm lui ra phía sau từng bước, nhìn thấy vẻ mặt của Tô Vãn tâm không nhịn được rơi lộp bộp một trận.
Tô Vãn bình tĩnh ngồi xuống, hạ mắt, ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn ly trà, nghe Đức Lâm trả lời nhất thời cũng không hé răng nói lời nào, một lúc sau mới phát ra một tiếng đơn giản, “Ách… Cái kia.. Ta…”
“Ha ha… Làm sao có thể chứ? Đường đường là Việt vương sẽ không có khả năng làm như vậy, lời vừa rồi của Lâu Vãn thỉnh công chúa điện hạ không cần để trong lòng.” Tô Vãn gần như cắn răng, bình thản nói.
Đức Lâm thấp thỏm lo âu ngồi xuống, nhìn Tô Vãn nói, “Cho dù ca ca thật sự là muốn diễn trò cũng không thể không để ý thân thể của mình, chạy tới cứu ngươi được. Chuyện ca ca không thể bị thương, chính ca ca biết rõ nhất. Cho nên, Lâu tứ tiểu thư, ngươi vẫn là không cần…”
“Phốc… Công chúa điện hạ, người nghĩ nhiều rồi. Ta không sao.” Tô Vãn cười tươi như hoa, lông mi cũng cong hết lên, con ngươi sáng như lưu ly rốt cuộc che giấu cảm xúc gì bên trong, công chúa dĩ nhiên là không biết.
Đức Lâm kêu lên một tiếng thật dài, nhưng vẫn còn chút lo âu, ánh mắt gắt gao khóa trên người Tô Vãn, ảo não cực kỳ, sớm biết thế này nàng sẽ không nói nhiều như vậy. Nếu khiến ca ca cùng Lâu Vãn có hiềm khích thì tội của nàng cũng quá lớn đi. Ca ca ở dân gian vốn đã phải chịu nhiều đau khổ rồi. Nàng thật hối hận a…
Tô Vãn tựa hồ là nhìn ra tâm sự của Đức Lâm, nha đầu này nghĩ cái gì trong đầu đều viết hết trên mặt, nếu không phải có Thái Hậu bảo hộ, có lẽ đã sớm bị người khác tính kế.
Được nuông chiều nhưng không hư hỏng, tâm địa nói chung vẫn là thiện lương. Tô Vãn tháo ngọc bội bên hông ra nói, “Công chúa, ngọc bội này làm từ Điền Ngọc tốt nhất, có hiệu quả an thần. Người mang theo bên người đi.”
Đức Lâm vừa thấy ngọc bội quý giá, nghĩ Lâu tứ tiểu thư ở phu tướng quân không được sủng ái, ngọc bội này chắc phải rất quan trọng. Lắc đầu, “Không cần, đó là của ngươi mà.”
“Bảo người cầm thì cầm đi.” Tô Vãn ném ngọc bội vào tay Đức Lâm, liền xoay người đi tới Thái Y viện. Nàng biết nha đầu này về sau sẽ đứng về phía mình.
Đức Lâm nắm chặt ngọc bội, bên trên vẫn còn lưu lại hơi ấm của Tô Vẫn, có chút khiếp sợ nhướn mi. Nữ tử Lâu Vãn này, vì sao có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái như vậy? Sảng khoái hơn cả võ tướng trong triều, lại không có chút tính khí tiểu thư quan gia.
Ánh Tuyết quốc coi trọng võ thuật, tiểu thư, thiếu gia nhà quan đều tập võ, hơn nữa quan võ ở Ánh Tuyết quốc chiếm đa số so với quan văn. Trong truyền thống của cổ đại, nữ tử không ra khỏi nhà, nam tử lấy học hành đỗ đạt Trạng Nguyên làm vinh dự. Nhưng quốc gia này lại lấy võ nghệ làm vinh dự. Nữ tử cũng có thể vào triều, ra chiến trường. Người người đều kiêu ngạo nắm vũ khí trong tay xông pha thế giới.
…..
Trên đường tới Thái Y Viện, Tô Vãn trùng hợp gặp Việt Băng Ly, “Vãn Vãn quả nhiên là quan tâm bổn vương, khiến bổn vương rất vui vẻ nha.”
Tô Vãn đạm mặc liếc hắn một cái, đi đằng trước, thản nhiên nói, “Vương gia, quốc gia lấy võ làm trọng, người cảm thấy Vãn Vãn có thể mang lại lợi ích gì cho người?”
Việt Băng Ly nghe, dừng một chút mới đi lên giữ chặt hai vai nàng, “Đương nhiên là có lợi, nàng có thể giúp chồng dạy con, thay bổn vương sinh con thừa tự, hơn nữa bổn vương thích nàng, mặc kệ có lợi ích hay không, nàng đều là thê tử của bổn vương.”
“Nga? Phải không? Vương gia nói thật sao?” Tô Vãn trên mặt không chút gợn sóng.
Việt Băng Ly nhếch đuôi lông mày, ngón tay khẽ xẹt qua ngũ quan Tô Vãn, ép mặt nàng vào vị trí trái tim của mình, “Nghe thử xem, tiếng lòng của bổn vương, có nghe được không? Rốt cuộc nó đang nói cái gì…”
Tô Vãn cảm giác lông tơ toàn thân đều dựng hết lên, da gà rớt đầy đất, rút đầu về, nghiêng đầu nhìn các loại dược liệu trong Thái Y Viện, “Vương gia, thời gian không còn sớm, nên xuất cung hồi phủ, nếu không thì không tốt lắm.”
Việt Băng Ly vuốt cằm, “Được…”
Lên xe ngựa, ai cũng không nói nữa, Tô Vãn lẳng lặng ngồi trong xe, nghe âm thanh bánh xe chạy trên đường, cảm giác làm một tiểu thư nữ tính cũng chẳng dễ dàng gì.
Việt Băng Ly cũng không sợ mệt, vẫn duy trì một tư thế.
Xe ngựa đột nhiên xóc nảy, Tô Vãn mất đi trọng tâm, thiếu chút nữa rơi xuống đường, Việt Băng Ly tay mắt lanh lẹ vững chắc đỡ được nàng, cười nói, “Vãn Vãn, cẩn thận…”
Tô Vãn nhanh nhẹn đẩy hắn ra, ở trong lòng chán ghét: coi người khác như quân cờ chơi vui như vậy sao? Tô Vãn nàng sẽ để cho hắn thành công sao? Tuyệt đối sẽ không.
Việt Băng Ly giống như cảm giác được Tô Vãn đang hờn giận, kéo tay nàng cẩn thận hỏi, “Sao vậy? Đức Lâm làm khó dễ nàng? Từ lúc từ Thượng Lâm Uyển trở về, sắc mặt của nàng đêu rất khó chịu.”
Tô Vãn phản cảm hất tay hắn, “Đừng chạm vào ta!”
Mặt Việt Băng Ly khẽ cứng, hai mắt gắt gao nhìn Tô Vãn, Tô Vãn cảm giác được ánh mắt hắn có điểm khác thường, nắm chặt tay, nàng có phải là đã quá bốc đồng không, đây không phải là chuyện hiện tại nàng nên làm.
Nếu Việt Băng Ly biến nàng thành quân cờ của hắn, vì sao nàng không lợi dụng hắn để lật ngược thế cờ? Tại cái quốc gia trọng võ này, chỉ khi học được cách ngụy trang bản thân thì mới có thể tiến xa được.
Bình tĩnh.
Việt Băng Ly không buông tay của Tô Vãn ra, nàng cũng không giãy dục nữa, cố ý hấp hấp cái mũi, “Về sau, thỉnh vương gia không cần mang Vãn Vãn tiến cung gặp Thái Hậu nữa, ân oán của các vị, Vãn Vãn không muốn liên quan.”
“Nàng biết?” Việt Băng Ly kinh ngạc, nữ tử trước mặt này tuyệt đối không đơn giản, có thể tránh được chiêu thức của Đức Lâm, hơn nữa Đức Lâm còn nói giúp nàng, như vậy nha đầu này nhất định cũng là người lanh mồm lanh miệng…
Tô Vãn quay đầu lại, cười cười, “Vương gia, người cảm thấy là thế nào?”
Việt Băng Ly mím môi, nhìn Tô Vãn, “Thật có lỗi, khiến nàng chịu ủy khuất, về sau sẽ không đi gặp Thái Hậu nữa. Chuyện trong Vương phủ, nàng phải đứng ra làm chủ mẫu.”
Tô Vãn thờ ơ đáp một tiếng, nàng mới không tin nam nhân này sẽ có hảo tâm như vậy.
……..
Xe ngựa dừng lại trước cổng phủ tướng quân, Tô Vãn xuống xe, Việt Băng Ly liền vội vàng rời đi, nhìn tấm biển to lớn trước phủ, nàng cũng không quá nguyện ý bước vào bên trong.
Thu bước chân lại, Tô Vãn quay người chạy tới chợ.
Đi trên đường cái rực rỡ muôn màu, ánh mắt thản nhiên nhìn người qua đường, cơ hồ mỗi người đều biết võ như trong tin đồn, ngay cả một tiểu thương bán đồ ăn cũng biết mấy chiêu quyền đơn giản.
Khó trách Lâu Vãn lại là thiên hạ đệ nhất phế vật, thực sự đúng là có chút cảm giác này.
Ngáp một cái, Tô Vãn chuẩn bị xoay người đi tới trà lâu uống ly trà, một hồi vó ngựa cấp tốc truyền tới, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu cô nương ba tuổi đang ngồi giữa lòng đường.
Nhân tình lạnh bạc, quả là như thế, xe ngựa sắp chạy lại đây thế nhưng không có ai ra tay cứu giúp. Tô Vẫn âm thầm nắm chặt hai nắm đấm, vừa muốn ra tay liền ngạc nhiên nhìn một tà áo trắng phiêu phiêu lướt cực nhanh ngang qua mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, vó ngựa chưa dừng , đứa nhỏ đã được bảo vệ an toàn. Bóng áo trắng kia cũngkhông còn nhìn thấy, dân chúng xungquanh đồng loạt vỗ tay. Tiểu cô nương ngọt ngào hô to với không trung: “Ngọc diện ca ca,cám ơn huynh…”
Tô Vãn nhướng màn mi, Ngọc Diện ca ca? Nam nhân này có thân phận gì, vì sao mọi người đều biết, cũng không dừng lại?Lúc nàng còn đang nghi hoặc, một mùi hương kỳ quái xộc vào mũi, xoay người đã thấy nam tử áo trắng đứng trước mặt mình, mi nhẹ nâng lên, làm như không thấy người đó bước vào trà lâu.
Khi nàng ngồi xuống, Ngọc Diện công tử kia cũng ngồi xuống, đồng thời dùng ánh mắt kì dị đánh giá nàng, giơ cao ly trà sứ men xanh: “Cô nương, lần đầu tiên gặp mặt, hạnh ngộ, hạnh ngộ…” (ý nói vui mừng được gặp mặt.”
Hạnh ngộ cái nhà người! Cái phương thức làm quen ghê tởm này cũng dùng tới, cũng thật khó, Lâu Vãn này dung nhan tuyệt sắc, rất khó làm nàng quay đầu lại. Lãnh đạm lướt qua mặt Ngọc Diện công tử, ngón tay nhẹ chuyển ly trà, một ngụm uống cạn ly trà Bích Loa Xuân, ánh mắt chuyển hướng xuống phía đường.
Cao ngạo, trong trẻo, lạnh lùng, biểu hiện phải nói vô cùng nhuần nhuyễn.Đôi mắt Ngọc Diện công tử đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đặt sáo ngọc lên trên bàn: “Cô nương,tỷ thí một trận đi!”
Tô Vân lạnh nhạt liếc nhìn Ngọc Diện công tử,chợt khoa trương bật cười: “Thế nào? Không biết bổn cô nương chính là thiết hạ đệ nhất phế vật Vãn Lâu sao? Tỷ thí? Ngươi đây là muốn làm nhục ta hay muốn thế nào?”
Trái tim Tô Vãn lộp bộp một cái, tên nam nhân này cự nhiên lại muốn dùng kế khích tướng,nàng thế nhưng lại suýt trúng kế của hắn,SHIT! Tô Vãn vẫn tiếp tục ngồi yên, đôi mắt rũ xuống, vẻ mặt nhàn nhạt tiếp tục uống trà.
Ngọc Diện công tử nhìn vẻ mặt Tô Vãn vẫn lạnh nhạt như thế, đập một cái nặng nề xuống bàn, nước trà văng khắp nơi. Tô Vãn cũng không tránh ra. Hắn giơ chân, dùng nội lực ,thẳng hướng Tô Vãn mà công kích.
Ai ngờ…
Nàng lười nhác đứng dậy, không chỉ tránh đi được công kích của hắn, mà còn nhàn nhã ngồi nhìn cảnh tượng náo nhiệt trên đường. Đồng thời, nàng mờ mịt xoay người, nhìn cái chân đang đứng cạnh chiếc bàn dài, chậc chậc hai tiếng: “Ta nói thế giới này tốt đẹp như thế, người laị táo bạo như vậy, thật không ổn, không ổn!”
Ngọc Diện công tử híp hai mắt lại, đôi mắt khóa chặt vào người nữ tử trước mặt, phút chốc đi đến trước mặt cô: “Lâu tiểu thư, hôm nay thật làm cho bổn công tử được mở rộng tầm mắt, chúng ta còn gặp lại. Tạm biệt!”
Tô Vãn cười nhạt, không có vẻ mặt gì. Cúi đầu thản nhiên uống trà, chỉ một cơn gió thoảng qua, vị Ngọc Diện công tử kia lập tức biến mất.Người nam nhân này mới gặp nàng lần đầu tiên đã muốn khiêu chiến, ha ha…. Bất kể là tiết mục gì, Tô Vãn nàng đều có thể tiếp hết.
Tiểu nhị đi lên trước, thay nàng đổi trà, cười nói: “Lâu Tứ tiểu thư, cô đúng thật rất may mắn, có thể giải quyết được công kích của Ngọc Diện công tử!”
“Lời này giải thích như thế nào, Tiểu nhị ca?” Tô Vãn học giọng người cổ đại, nghi ngờ hỏi.
“Ngọc Diện công tử là cung chủ Linh Cung trên giang hồ, luôn mặc áo trắng, dùng âm luật cùng nội công để công kích đối thủ, chỉ một cây sáo ngọc cũng đủ để đưa người ta đến chỗ chết. Linh Cung này là truyền kỳ trên giang hồ!”Khi nhắc tới Ngọc Diện công, tiểu nhị nói hết sức kích động.
Tô Vãn có thâm ý nga một tiếng, khóe miệng mỉm cười. nói một tiếng cảm tạ, liền đem bạc đặt trên mặt bàn, rời khỏi trà lâu. Linh Cung trên giang hồ, cũng chính là một loại tổ chức.Trong đầu thoáng qua ý nghĩ, nàng nghĩ nàng có thể làm một cái như vậy.
……….
Trở lại phủ tướng quân, đã qua giờ dùng cơm tối, trở lại Lâm Thủy Uyển, bụng đói kêu vang chưa kịp bước vào, đã nghe thấy tiếng ồn ào.Tay mềm âm thầm nắm chặt, đang muốn xoay người bước đi, nàng lại nhịn xuống.
Ba…
Một cái tát nặng nề giáng trên mặt Thủy Nguyệt, nàng hoảng sợ ngã ngồi trên mặt đất,bất lực hô lớn: “Cho dù là đại phu nhân phân phó, cũng khong thể động đến tiểu thư”
“A, rốt cuộc có gì mờ ám, ngươi lại che chở như vậy cư nhiên lại không cho chúng ta xem. Nếu tiểu thư không thẹn với lương tâm, thì ngươi sợ cái gì?” Đây chĩnh là nha đầu Nghênh Xuân do đại phu nhân cử tới.
Trước đây, Tô Vãn cho Thủy Nguyệt quyền lợi,để nàng trông coi hai nha đầu này, hai nha đầu này dù sao cũng là đại nha hoàn, bị một nha hoàn cấp thấp như Thuỷ Nguyệt quản chế, dĩ nhiên không phục. Hôm nay mới nhân lúc nàng không ở đây mà ra tay với Thủy Nguyệt.
Shit! Xú nữ nhân đáng chết, có phải đang ngại
mình sống quá lâu?
Nghĩ tới đó, tiếng ồn ào lập tức truyền đến tai, Thủy Nguyệt chằm chằm nhìn Hoa Xuân: “Đó là sương phòng của Tứ tiểu thư,toàn bộ đồ vật bên trong đều là của Tứ tiểu thư, không có lệnh của tiểu thư, các ngươi không có tư cách dộng vào! Thủy Nguyệt này thề hôm nay nhất định phải bảo vệ đồ đạc cho tiểu thư!”
Hoa Xuân vẻ mặt ghen ghét nhìn về hướng A Bích: “A Bích, ngươi đè con nha đầu chết tiệt này lại, ta đi vào lục soát đồ, ta không tin hôm nay chúng ta không thể chế áp con nha hoàn thấp kém này.” Lời của nàng ta vừa dứt, Một tiếng Ba vang lên!Một bàn tay tát bốp một cái vào mặt.” Cái tát này là đánh thay Thủy Nguyệt! Còn thế nào đây? Muốn đồ gì trong phòng bản tiểu thư, để ta tự đưa cho ngươi!”
Hoa Xuân che gương mặt bị đánh, hung tợn nhìn chằm chằm Tô Vãn: “Đại phu nhân lệnh cho ta đến tìm bản thương phổ kia,trước đó vài ngày, ta nhìn thấy người lấy thương phổ,đó là bảo vật gia truyền của Lâu gia!”
Tô Vãn thở dài nga một tiếng: “Hóa ra Đại phu nhân muốn nha! Sớm nói một chút, đợi một chút, ta lấy cho ngươi!” Khi đang nói chuyện,nàng đẩy Hoa Xuân ra, đi tới sương phòng lấy thương phổ từ trong ngăn kéo ra, cười nhẹ nhàng đi ra ngoài: “Đi thôi, chúng ta cùng đi đến chính uyển, để cho đại phu nhân tận mắt nhìn quyển thương phổ này đi!”
Hoa Xuân thật không thể nghĩ ra Tô Vãn có thể làm như vậy, trong lòng mừng thầm, suy nghĩ thật may mắn vì không làm nhục mệnh, rốt cục cũng có thể làm được. Mặc dù bị một cái tát, nhưng cũng rất giá trị. Tiểu thư phế vật này, quả nhiên là phế vật. cư nhiên lại ngu dốt đưa đến tận cửa.
Tô Vãn nhìn thấu tâm tư của nàng ta. Đáy mắt tản ra một loại tàn bạo, đi tới trong vườn, quét mắt nhìn A Bích thản nhiên nói: “Đỡ Thủy Nguyệt đi vào, sau đó ngươi cùng chúng ta đi đến chính uyển đi!”
A Bích kinh hoàng nhìn Tô Vãn: “Tứ tiểu thư,chuyện này nô tì không hề tham gia, nô tỳ muốn ở bên cạnh tiểu thư hầu hạ ngài!”Tô Vãn không nói lời nào, chẳng qua là bình tĩnh nhìn về phía Thủy Nguyệt, môi của nàng chuyển động một cái: “Tiểu thư, để A Bích lại đi!”
Tô Vãn bình tĩnh vuốt cằm, sau đó liếc nhìn Hoa Xuân vẫn còn hưng phấn đằng sau, càng thấy vui vẻ hơn: “Đi thôi, cùng đi lĩnh thưởng.” A Bích còn biết điều, biết lần này đi nhất định không có kết quả tốt, Hoa Xuân? Hoa mùa hè đón xuân? Ha ha, đáng tiếc không có thông minh, chờ chết đi, dám đánh Thủy Nguyệt cuả nàng!
Đi mấy bước liền tới chính uyển, Đại phu nhân tựa hồ đang sớm chờ kết quả này, đi đến chánh đường, lập tức tiến đến nhận quyển thương phố, ánh mắt sáng lên trong giây lát,lập tức mặt mày trắng bệch.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Tô Vãn nhìn thần sắc khiếp sợ của đại phu nhân, trong lòng cực kỳ hưởng thụ. Khiến nữ nhân này lần nữa bại dưới tay mình, quả thật so với cái gì cũng vui hơn.
Giả bộ ngoan ngoãn, vô tội nhìn Đại phu nhân nói “Đại phu nhân, có nghi ngờ gì sao? Nếu không có gì xin người thủ hạ lưu tình. Vãn nhi biết rõ đây là vật phụ thân yêu thích, tự nhiên là muốn bảo quản cho tốt.”
Đại phu nhân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tự mình bước xuống ghế, kéo tay Tô Vãn nói “ Con biết quý trọng đồ của tướng quân thì tốt. Không có việc gì. Bản phu nhân chỉ là nghe nói hôm qua có kẻ trộm xâm nhập, cho nên mới bảo Nghênh Xuân cầm thương phổ đến xem. Con cũng biết phụ thân con lo lắng mấy thứ này ra sao mà.”
Tô Vãn ra vẻ hiểu rõ gật đầu, nhận lấy thương phổ nói “Nếu như không có gì Vãn nhi xin phép cáo từ trước. Đại phu nhân bảo trọng.” Hai chữ cuối cùng nàng nói rất mạnh, khóe miệng tươi cười lóe mắt như Ngu mỹ nhân.
Đại phu nhân vẫn bảo trì thần thái đoan trang như cũ, giống như mẹ hiền vỗ vỗ cổ tay Tô Vãn “ Từ trong cung trở về muộn như vậy hẳn là chưa ăn cơm đi? Ta đã kêu Yên La vào bếp chuẩn bị cho con, trở về nghỉ ngơi cho tốt, biết chưa?”
Tô Vãn cảm động lui về phía sau từng bước, hành lễ thỏa đáng “ Vãn nhi đa tạ chủ mẫu quan tâm.”
“Không cần khách khí, Yên La, đưa tứ tiểu thư trở về.” Đại phu nhân che dấu sự chán ghét trong mắt, nghiêng ngời nhìn Yên La phân phó.
“Vâng, đại phu nhân.”
Tô Vãn tay cầm thương phổ, chậm rãi ra khỏi chính uyển. Trăng sáng trên cao, không khí có chút lạnh, nhưng miệng nàng cười đến là ấm áp. Bên tai có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc…
Trở lại Lâm Thủy Uyển, Thủy Nguyệt kích động giữ chặt nàng xem tới xem lui, đồng thời kinh hoàng hỏi “Tiểu thư, người có sao không, người làm ta sợ muốn chết. Đại phu nhân rốt cuộc có đem người…”
“Thủy Nguyệt, ngươi đang nói chuyện buồn cười gì vậy. Chủ mẫu rất quan tâm tứ tiểu thư ta, sao có thể làm gì ta chứ… Đúng không, Yên La?” Tô Vãn nói chuyện, nghiêng đầu về phía Yên La. Nàng ta sợ hãi cúi đầu “Đúng ạ… tứ tiểu thư đã trở về uyển, vậy Yên La đến phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho người. Xin cáo lui.”
“Làm phiền ngươi.” Tô Vãn kiêu ngạo không đổi, thản nhiên nói.
Thủy Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Tô Vãn, đột nhiên cười tươi như hoa nói “ Tứ tiểu thư chúng ta lúc nào cũng có thể cảm hóa được cái xấu.”
“Đứa ngốc.” Tô Vãn cưng chiều nói, gõ nhẹ trán nàng ta một cái.
A Bích đứng một bên sợ hãi bước tới trước mặt Tô Vãn, đột ngột quỳ xuống đất “Tứ tiểu thư, Nghênh Xuân thật sự không cố ý muốn hại người, xin người cứu nàng ấy…”
Tô Vãn nhàn nhạt liếc mắt một cái, nắm lấy tay Thủy Nguyệt, giả bộ như không nghe thấy nói “Thay bổn tiểu thư đem thứ này cất vào khuê phòng, tiện thể lấy mấy bộ sách y dược ra đây, ta muốn đọc sách.”
Thủy Nguyệt nhìn thoáng qua A Bích, bình tĩnh vâng một tiếng, sau đó ngoan ngoãn bỏ đi.
A Bích thấy Tô Vãn muốn tới thư các đọc sách, kích động nắm lấy váy nàng, cầu xin “Tứ tiểu thư, nô tỳ van cầu người, cứu lấy Nghênh Xuân có được không?”
Thân thể Tô Vãn đứng lại, ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm nghị nói “Tứ tiểu thư ta không phải vạn năng. Ta chỉ có thể bảo vệ người của mình, không phải người của ta, lòng không an phận, nghĩ muốn bảo vệ cũng không giữ được! Ngươi hiểu chưa?”
A Bích nhất thời buông tay, tim đập loạn nhịp nhìn bóng dáng của Tô Vãn, trong nháy mắt nàng như hiểu được tất cả. Chậm rãi đứng lên, cung kính đi theo sau lưng thân thể phía trước nói” Tứ tiểu thư, A Bích hiểu rõ.”
Tô Vãn khoát tay, lạnh nhạt nhìn A Bích một cái. Hy vọng nàng ta thật sự hiểu được, nếu không sau này lại phát sinh chuyện gì, nàng tuyệt đối sẽ không lưu tình nữa. Lúc này coi như một lời cảnh cáo đi!
.... Cùng lúc đó...
Chính Uyển
Đại phu nhân hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghênh Xuân đang quỳ trên đất, tàn nhẫn nói “Nghênh Xuân có hành vi gây rối, có ý đồ muốn hãm hại tứ tiểu thư, lấy gia pháp của Lâu Gia xử lý, phạt năm mươi đại bản.”
Đồng tử của Nghênh Xuân trợn lớn, kinh hoàng nhìn Đại phu nhân. Tay run lên, khóc lóc cầu xin “Đừng mà! Đừng mà... Đại phu nhân, nô tỳ van cầu người, nô tỳ nhất định sẽ làm việc tốt, đừng mà...”
Yên La một bên kêu gia đinh tới, hai gia đinh mặc trang phục màu tím nhanh nhẹn đem Nghênh Xuân kéo ra khỏi chính đường, đi vào vườn, đặt nàng ta trên ghế dài lạnh lẽo, bản tử giơ cao.
Bốp...
A...
Tiếng thét chói tai vang lên.
Yên La hết hồn quay lại chính đường, giọng điệu run rẩy nói “Đại phu nhân, chuyện ở trướng phòng còn một ít chuyện chưa xử lý, cần dọn dẹp hết sao?”
Đại phu nhân quay đầu nhìn Yên La, chậm rãi cử động thân thể, gằn từng tiếng nói “Nhìn cũng rất đau đi? Đây là hậu quả của việc vô dụng! Yên La, nhớ kỹ!”
“Vâng... Đại phu nhân.” Yên La sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngay cả chân cũng run cầm cập. Mấy năm nay, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy. Dù sao trước kia ở phủ an bình tới cỡ nào? Chỉ là Lâu tứ tiểu thư từ khi nào trở thành mối uy hiếp của Đại phu nhân, đều không ai biết được.
Đi ra khỏi chính uyển, hai người một hàng đến trướng phòng. Lúc đi qua hoa viên, Yên La len lén nhìn Nghênh Xuân. Quần nàng ta đã rách nát hết, mông toàn máu. Năm mươi đại bản, mấy ai có thể chịu được chứ?
…….
Đêm đặc biệt yên tĩnh.
Tô Vãn lẳng lặng ngồi trên nhà xà nhà trong phòng, ngẩng đầu ngắm sao nhìn trời, từng ngôi sao lấp lánh. Trong một ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện. Sự tồn tại của nàng thật sự rất giống người thừa. Mỗi người đều muốn tính kế nàng, đối phó nàng.
“Ồ… Tiểu Vãn Vãn, ngươi đang suy nghĩ gì?” Một thanh âm đào hoa vang lên bên tai, có hơi chút the thé. Tô Vãn theo bản năng giật mình một chút, cảnh cáo nói “Đừng tới gần ta.”
“Ngươi không phải là thương xót Nghênh Xuân trong vườn đi?” Úc Băng không sợ chết nói.
Tô Vãn ánh mắt hơi hơi lạnh lại, quay đầu nhìn Úc Băng, buồn cười hỏi “ Bộ ngươi thấy bộ dạng ta giống như đau lòng lắm sao? Người làm bậy cũng không phải ta, có đánh chết cũng không liên quan tới ta.”
“Chậc chậc, tiểu Vãn Vãn thật nhẫn tâm. Ta nhớ trước kia ngươi ngay cả con kiến cũng không nỡ giết.” Úc Băng cố ý khoa trương nói.
Tô Vãn cười giễu cợt, liếc Úc Băng “ Ta nhớ là ta giết cũng không ít kiến, nhưng chắc chắn không nhiều bằng biểu cữu đâu. Ngươi nào phải chỉ giết kiến, ngay cả gái nhà lành cũng muốn dụ dỗ, chậc chậc…”
Sắc mặt Úc Băng đột nhiên lạnh lẽo, nhìn Tô Vãn, nghiêm mặt nói “ Ta thích Nhược Doanh, ngươi tin không?”
“Không biết. Chuyện của ngươi không liên can tới ta.” Tô Vân hờ hững nghiêng đầu sang chỗ khác, lộ ra vẻ mặt không liên quan tới mình.
“Trong đại viện đều lộ ra sự vô tình bạc bẽo, có mấy người có chân tình? Nhược Doanh không muốn làm tiểu thiếp của Lâu đại tướng quân, chỉ là người nhà nàng bắt buộc nàng ấy phải theo con đường này.” Thần sắc Úc Băng có điểm đau thương.
Tô Vãn giờ mới hiểu, thì ra là bi kịch hôn nhân cổ đại. Những chuyện như vậy nghe không ít, Lương Chúc chính là ví dụ điển hình. Nàng không cho là đúng hỏi hắn “ Tại sao không trốn? Võ công ngươi không phải rất tốt đi?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Úc Băng nghe lời nói của Tô Vãn, nghi ngời nói: “Ý của ngươi là, làm cho ta giống như đã bỏ trốn, ngươi sẽ giúp chúng ta sao?”
Tô Vãn cảm thấy rất chán ghét mùi phấn son này, hẳn là Nam Cung Như Doanh, theo bản năng lùi lại hai bước, vươn đôi tay nhỏ bé trắng ngần: “Ta sẽ chứng tỏ cho ngươi thấy!”
“Ngươi có biết biểu cữu rất nghèo?” Úc Băng buồn bực hỏi.
Tô Vãn nhún nhún vai: “Vậy thì quên đi, ngươi phải biết rằng không bao giờ ta làm ăn lỗ vốn, hơn nữa nếu biểu tỷ của ngươi biết ta giúp cô bỏ trốn, không biết chủ mẫu sẽ truy cứu ta như thế nào đây?”
Úc Băng nghe cô nói vậy, thất vọng thở dài một hơi: “Ai.. Xem ra không có hi vọng, ngay cả Vãn Vãn thiện lương cũng không thể giúp ta.”
Tô Vãn khẽ nhếch môi, lạnh lùng cười nói: “Ngươi thật sự định bỏ trốn như vậy, sao không làm từ sớm, bây giờ lại đến cầu ta, ngươi thật sự thấy đệ nhất thiên hạ phế vật có thể làm sao? Hay là ngươi có dụng ý khác?”
Úc Băng lại thở dài một tiếng: “Vãn Vãn thế nhưng lại hoài nghi biểu cữu của người, có trời đất chứng giám, biểu cữa ta nhất định không có tính kế gì với ngươi, nếu không lập tức bị thiên lôi đánh chết!”
Tô Vãn giả cười hai tiếng: “Ha ha, vậy sao. Biểu cữu, thời gian không còn sớm, ta muốn nghỉ ngơi, bye bye.” Dứt lời, liền thả người nhảy xuống, làn váy trắng nhẹ tung bay, thân thể nàng chậm rãi rơi xuống đât.
Úc Băng nhìn bóng dáng của nàng đi xa, đáy mắt hiện lên chút tán thưởng, nữ nhân này quả thực trong tưởng tượng của nàng có chút bất đồng.
Tô Vãn trở lại sương phòng, rút trường kiếm thô lỗ chém chiếc ghế ra làm hai, đồng thời hướng về phía Thủy Nguyệt hô to: “Đem đồ bỏ đi này vứt đi. Ai làm ta mất hứng, nhất định ta sẽ làm co kẻ đó như đồ bỏ đi này!”(Ari:Mất hình tượng quá ^^)
Thủy Nguyệt chần chừ vâng một tiếng, lập tức thu dọn. Úc Băng ở trên nóc nhà nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cười nhẹ thành tiếng, hóa ra nàng ta là một tiểu hổ.
……
Ngày đại hôn càng ngày càng đến gần, Tô Vãn càng ngày càng luống cuống, gần như mỗi ngày đều phải phá hư một cái ghế con hoặc là cây cảnh trong nhà. Làm cho Thủy Nguyệt cùng A Bích sợ đến mức e dè, làm gì cũng đặc biệt cẩn thận.
Nàng cảm thấy rất phiền chán, ngay cả chuyện cho Đức Lâm công chúa Nội công tâm pháp cũng bỏ quên. Nhưng vị công chúa không câu nệ tiểu tiết này chạy thẳng đến quý phủ, làm cho cho toàn bộ phủ tướng quân náo loạn cả lên, bận làm chuyện này đến chuyện kia.
Đức Lâm công chúa không quen nằm trên tiểu tháp, lười biếng vặn thắt lưng: “Lâu Vãn, ngươi ở nơi này thật thoải mái, nếu không ta ở đây thêm vài ngày đi. Ở trong cung thật buồn, ngươi biết không, ở đấy chẳng có ai chơi với ta. Ta ở đây, ngươi còn có thể dạy ta tập nội công.”
Tô Vãn chần chừ ách một tiếng: “Này này, như thế sao được. Nếu dọa đến Thái Hậu và Hoàng thượng, hơn nữa công chua nhìn cảnh tượng phủ tướng quân bây giờ đi,ngươi muốn nhìn thấy cảnh tượng như thế này?”
“Không muốn, ngươi giúp ta bảo các nàng đi, nói thế nào cũng được. Dù sao bản công chúa cũng quyết định sẽ ở đây rồi…” Đức Lâm hưng phấn nói xong, đồng thời ôm một cánh tay của Tô Vãn, làm ra dáng vẻ dù có đánh chết cũng không buông tay.
Cuối cùng Tô Vãn chỉ có thể đầu hàng.
Ban đêm Tô Vãn đưa Đức Lâm công chúa đi ngắm sao, ban ngày lại đưa nàng ấy đến hoa viên luyện nội công. Hai người cứ thế chơi đùa, nhưng mà sự yên tĩnh này chẳng kéo dài được bao lâu.
Đức Lâm công chúa là công chúa đương triều duy nhất. Hoàng thượng, vương gia, thái hậu đều coi nàng ấy là bảo bối mà cưng chiều. Quyền lực của nàng ấy lớn như vậy, nếu mượn quyền lực để báo thù cũng có thể.
Tô Vãn mang theo Đức Lâm , nhảy lên nóc nhà của phủ tướng quân, hai người đứng trên một tòa viện có vẻ hoang vắng,cũng đã là đêm khuya, nhưng đèn vẫn sáng như thế.
Đức Lâm tò mò hỏi: “Tướng quân phủ đã trễ như vậy còn có người làm việc sao? Thật kì lạ, Lâu Vãn chúng ta xuống xem đi!”
“Không cần, ở trên này rình coi là được rồi!” Tô Vãn thần bí chỉ viên gạch ngói, Đức Lâm hưng phấn vỗ tay:”Ngươi quả nhiên rất thông minh, mở ngói ra xem là biết bên trong đang làm gì!”
Mở ngói ra, nhìn vào trước mộc án, nữ nhân kia chính là đại phu nhân, nàng đang xem xét sổ sách. Chiếc túi lụa đang bọc kia chính là tiền bạc của phủ tướng quân.
Bà nghiêm túc xem xét sổ sách, sau khi đếm bạc xong, lấy một chiếc túi từ bên hông mình xuống, bỏ một đĩnh bạc từ trong túi của mình vào trong túi tiền của phủ.
Đức Lâm nhẹ nhướng mày, nghi hoặc hỏi: “Phu nhân đang làm cái gì? Sao lại lấy bạc của chính mình cho vào chiếc túi kia, còn sửa lại sổ sách?”
Tô Vãn chớp mắt, trước đó vài ngày nàng đã đến phòng thu chi, có mấy nhóm thu chí là báo sai, đặc biệt là chuẩn bị gia cụ cho Lâm Thủy Uyển. Nàng cũng cảm thấy rất kì quái, không nghĩ tới khi Đức Lâm xuất hiện,nàng vận khí tốt lại bất gặp cảnh tượng này.
Tô Vãn không nói gì, kéo tay Đức lâm nhảy xuống vườn, đi thẳng vào phòng thu chi.
Đại phu nhân thấy có người xông tới, hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Vãn và Đức Lâm đứng trước mặt, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngay cả lời nói cũng run rẩy: “Công……công chúa điện hạ, các ngươi…”
Đức Lâm cười híp hai mắt tiêu sái đi đến, cầm lấy sổ sách, tặc lưỡi hai tiếng, ngạc nhiên nói: “Hóa ra Đại phu nhân vẫn ở đây chỉnh sửa sổ sách nha! Khó trách lúc này vẫn còn ở lại làm việc, ta tưởng mọi người trong tướng quân phủ rất chăm chỉ, hóa ra..”
Tô Vãn thần sắc bình tĩnh nhẹ nhàng đi đến nắm lấy tay Đức Lâm: “Công chúa, ngài đang hiểu lầm Đại phu nhân rồi! Nàng ấy là chủ mẫu, sao có thể…”
Đức Lâm thô lỗ hất tay Tô Vãn: “Lâu Tứ thiểu thư, cũng bởi vì nàng ta là chủ mẫu, làm như vậy càng không thích đáng!”
Đại phu nhân thấp thỏm nhìn hai ngươi trước mặt, cuối cùng cũng hiểu được vị công chúa này muốn nhúng tay vào chuyện này, vậy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Vị trí chủ mẫu của bà ta còn có thể giữ lại sao?
Đêm nay nhất định không yên tĩnh.
Giờ Tý (từ 11h đêm đến 1h sáng): Trong đại sảnh của tướng quân phủ.
Lâu Thương Trạch sắc mặt tái xanh ngồi trên ghế, bên cạnh là Đức Lâm công chúa, phía dưới là Nhị phu nhân, bên phải là tiểu thiếp Nam Cung Như Doanh, Úc Băng, Lâu Nghiên hợp lại đứng ở bên kia. Lâu Vãn lẳng lặng đứng thẳng trên đại điện.
“Vãn Vãn, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Lâu Thương Trạch trầm giọng hỏi.
Lâu Vãn nghiêng nửa thân nói: “Vãn Vãn và công chúa đang đi ngắm sao, thấy đã là giờ Tí mà trong phòng thu chi vẫn sáng đèn, hiếu kỳ liền đến xem có ai đang làm gì bên trong, thì không ngờ nhìn thấy Đại phu nhân đang sửa lại sổ sách, rút bớt tiền của phủ. Hơn nữa, Vãn Vãn đã nhìn qua sổ sách, nhìn thấy đồ đạc mà Lâm Thủy Uyển mua thêm tất cả đều báo khống. Tỷ như ghế là từ gỗ cây lê so với gỗ đàn hương còn kém xa nhưng trong sổ sách lại viết là của gỗ đàn hương”
Lâu Thương Trạch nghe xong, tức giận hất vớ tan mấy ly trà, thấp giọng nói:”Úc Tiêm Tiêm, người còn muốn nói gì sao?”
Đại phu nhân hoảng sợ trừng lớn hai mắt, nhìn Lâu Thương Trạch trước mặt, toàn thân tím tái, chưa bao giờ thấy lão gia quát lớn như vậy, nước mắt liền trào ra. “Lão gia, đúng là khi Lâm Thủy Uyên mua thêm gia cụ, quản gia đứng giữa ăn hoa hồng, Nhưng đêm nay, thiếp thân đã lấy bạc ra bù vào!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ánh nến của đèn lồng trên mái hiên như đang run rẩy, tỳ nữ canh giữ đại sảnh phủ tướng quân ngáp một cái, gia sự lúc này thật đúng là không như bình thường, giờ tý bắt đầu đại hội.
Toàn bộ đại sảnh phía trên, không khí một mảnh quỷ dị, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có một người thần sắc lạnh nhạt, nhìn như không liên quan đến mình. Ánh mắt Úc Băng nhẹ nhàng mà xẹt qua Lâu Vãn, đáy mắt lộ ra tia thâm ý, xem ra nữ tử này thật sự không dễ chọc.
Đại phu nhân nghe được Lâu Thương Trạch nói, kinh ngạc nhìn người được gọi là phu quân trước mặt, nhưng mà bà còn chưa ra tiếng, Lâu Thương Trạch lại tiếp tục nói: "Lấy tiền công từ quản gia, và phải làm không công cho Lâu gia cả đời, đến phòng bếp làm hạ nhân đi! Mặt khác, vị trí chủ mẫu của phủ tướng quân tạm thời do Nhị phu nhân xử lý. Đại phu nhân đến Tĩnh Uyển nghỉ ngơi đi!" Dứt lời, quay đầu nhìn về phía Đức Lâm công chúa, "Công chúa điện hạ, đêm khuya như vậy còn quấy rầy ngài, thật sự là áy náy, xin hãy để cho tỳ nữ đỡ ngài trở về phòng nghỉ ngơi."
Đức Lâm đứng dậy, đánh ngáp một cái, vô cùng thân thiết tiến lên kéo Lâu Vãn: "Vãn Vãn, đi thôi! Trở về phòng nghỉ ngơi đi, bản công chúa muốn đến khuê phòng của ngươi.
"Công chúa không ngại là tốt rồi."
"Không, sẽ không đâu….”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, kinh hãi nhìn hai người trước mắt, Tứ tiểu thư cho tới bây giờ đều là đại môn không ra, nhị môn không bước, lần trước đi một lần ra ngoài là tới hoàng cung, còn lại thời gian căn bản không có đi ra ngoài, khi nào lại thân như tỷ muội với công chúa điện hạ vậy?
Không biết...
Đại phu nhân cúi đầu cũng đưa Lâu Thương Trạch rời đi, đáy mắt lộ vẻ hận ý. Lâu Nghiên vội vàng nâng Đại phu nhân dậy: "Mẫu thân, người mau mau đứng lên đi. Sàn rất lạnh."
Bà mất hồn mất vía đứng lên, nhìn nhị phu nhân, mở môi: "Muội muội, ngày mai muội đến uyển lý đi."
Nhị phu nhân đi về phía trước đột nhiên dừng lại, trong tay giắt tam thiếu gia, chậm rãi trở lại, cung kính khom người: "Được, tỷ tỷ. Ngày mai, Ôn Bội nhất định sẽ đến đúng giờ ."
"Ân."
Đại phu nhân trong lúc rời đi, còn có thâm ý nhìn thoáng qua Úc Băng. Khóe miệng tươi cười cứng ngắc, nhiệm vụ của Úc Băng đã thất bại, cho nên mới đưa tới mầm tai vạ này! Lâu Vãn này, hiện tại quả nhiên là đủ lông đủ cánh rồi!
...
Tô Vãn cùng Đức Lâm trở lại Lâm Thủy uyển, vừa mới chuẩn bị xong giường, Đức Lâm liền thần bí đuổi tất cả tỳ nữ đi, tà ác kéo tay mềm của Tô Vãn, "Ngoan ngoãn nói ra hết đi? Phía sau còn có cái gì hay, ta hôm nay phối hợp cho hết mỹ đi."
Tô Vãn tươi cười thản nhiên, ánh mắt nhẹ nhàng mà diu dàng, nhân đang có quà vì làm con thừa tự, trong phút chốc cầm lấy viên ngọc trai trước bàn trang điểm không chút lưu tình ném về nóc phòng! Châu ngọc xuyên qua mái ngói, lập tức công kích người nghe lén.
Đức Lâm nhìn lỗ hổng to trên nóc phòng, không thể ngờ trừng lớn hai mắt, "Ngươi ngươi..."
"Tốt lắm, người đáng ghét đi rồi." Tô Vãn vỗ vỗ bàn tay, cười đến đặc biệt xinh đẹp, tùy ý nằm ở giường nhỏ nói: "Công chúa điện hạ, người hãy lưu lại vài ngày, hơn nữa nội công tâm pháp cũng không sai biệt lắm, làm trò cũng xem xong rồi, hẳn là..."
"Ngươi cư nhiên lệnh đuổi khách, người có biết bản công chúa có thể phán ngươi tử tội không! Hừ, bản công chúa muốn chiếm chỗ nào của ngươi trong tòa nhà này đều có thể, Lâu Vãn, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn thần phục đi." Đức Lâm không có nghe thấy hứng thú trong lời nói của chính mình, giống như một đứa nhỏ vùng vẫy đứng lên.
Tô Vãn đánh ngáp một cái, lập tức cởi bỏ đai tơ tằm mang bên hông, "Công chúa điện hạ nghỉ ngơi đi, ngày mai nói sau ha, ngủ ngon."
Đức Lâm mặt đỏ một trận, xanh một trận, có bao nhiêu mọi người nịnh bợ nàng, mà Lâu Vãn này, thiên hạ đệ nhất phế vật, lại hết lần này tới lần khác tụt mất cảm xúc của nàng, hơn nữa căn bản không đem nàng để vào mắt. Lợi dụng nàng, còn muốn vứt bỏ nàng...
Nữ nhân ác độc a...
Suy tư đến tận đây, Tô Vãn đột nhiên duỗi cánh tay ra, đem Đức Lâm ương ngạnh túm vào trong chăn, đồng thời đạm mạc nói: "Trò hay, làm người bình thường, sau này có hi vọng, nhất định mời người xem."
"Trên nóc phòng có lỗ hổng lớn không chuyện gì chứ?"
"Hẳn là không đáng ngại..."
Hai nữ nhân như thế đắp chăn ngủ thiếp đi, nhưng mà nửa đêm, đột nhiên mưa rền gió dữ, làm A Bích và Thủy Nguyệt sợ tới mức dậy đóng cửa sổ, nhưng khi đến khuê phòng của tiểu thư, lại nhìn đến thảm hoàn toàn bị ướt nhẹp, trên nóc phòng, một lỗ hổng, siêu lớn!
Sau đó, Tô Vãn thẳng thắn: tuyệt đối không thể vì trừ độc mà hủy địa bàn của mình, nếu không bị thương tổng chính là mình.
"Hắt xì... Hắt xì... Lâu Vãn, ngươi gây họa, bản công chúa ngã bệnh, bây giờ ta ở lại nơi này thật luôn, không đi luôn." Đức Lâm không ngừng hắt xì, dùng khăn lụa đáng thương lau mũi, lên án.
Tô Vãn cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Lâu Nghiên bởi vì Đức Lâm ở Lâm Thủy uyển, căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ, cố nén vài ngày xuống, đánh hỏng vài bộ trà cụ màu trắng,. Tô Vãn cùng Đức Lâm cười đến lăn lộn trên giường.
"Lâu Vãn! Bản công chúa bảo hộ ngươi, ngươi ít nhất nên có một chút ra vẻ đi." Đức Lâm cùng Tô Vãn càng ở chung lâu, càng thích nữ tử này, thích nàng không chút nào che giấu giả dối, có chút giả ngu sung lăng nhu thuận, càng thêm thích nàng không tim không phổi.
Tô Vãn ách một tiếng, bỗng nhiên lại nhún nhún vai, "Công chúa điện hạ, ngươi xem xem khuê phòng ta to lớn nhưng chẳng có gì, có thể nói nhà chỉ có bốn bức tường, nào có cái gì này nọ đến bồi thường ngươi được đâu. Ra vẻ cái gì, quên đi!"
Đức Lâm thật là khóc không ra nước mắt, cuối cùng vẫn là lựa chọn thỏa hiệp. Mặ dù nàng muốn tiếp tục ở lại phủ tướng quân, nhưng Hoàng Thượng hạ chỉ, làm cho đại thần đi bắt buộc hồi cung, cuối cùng nàng vẫn là chảy nước mắt rời đi.
Đức Lâm chân trước mới vừa đi, lâm Thủy uyển liền náo nhiệt lên, Lâu Nghiên thập phần không khách khí một cước đá văng cửa chính. Tô Vãn ở trên ngai vàng đứng dậy, đau lòng chậc chậc hai tiếng: "Lâu đại tiểu thư, cửa ngươi đá hỏng hết rồi, tội quá à."
Lâu Nghiên không nói lời nào, lập tức rút trường kiếm ra khỏi vỏ, điên cuồng quơ quơ, Tô Vãn không đánh trả, đánh một quyền ra, trường kiếm bổ vào hoa, khiến cho lá hoa rơi xuống đất, "A nha nha... Lâu đại tiểu thư, thực vật cũng là sinh mệnh! Hoa này là cây tử đàn, rất nhiều tiền, ngươi có thể đừng cho mẫu thân ngươi khó xử hay không, a... Không phải, bây giờ là nhị phu nhân khó xử..."
"Lâu Vãn, hôm nay ta không thể giáo huấn ngươi, hại mẫu thân ta mất đi vị trí chủ mẫu. Ngươi không coi ai ra gì, khiến cho toàn bộ gà chó tướng quân phủ không yên..."
Xoảng...
Trên bàn, ly trà bằng sứ men xanh một bộ rớt xuống, Tô Vãn đau lòng vuốt vuốt ngực, "Lâu đại tiểu thư, trà cụ men sứ của ta! Ngươi làm sao có thể khiến Lâm Thụy Uyển ta gà chó không yên đây?” Lâu Nghiên phát điên công kích Tô Vãn, nhưng lại không đụng được đến sợi tóc của Tô Vãn, tức giận công tâm, trường kiếm càng đánh ra càng mất đi kết cấu, thậm chí bị kiếm cắn nuốt cả hiềm nghi.
Ngay tại thời điểm Tô Vãn chuẩn bị xem kịch vui, một đạo hồng bào bay xuống, thân hình Úc Băng né qua trước mặt Lâu Nghiên, điểm trụ các đại huyết mạch của nàng, nhìn nhìn Tô Vãn liếc mắt một cái: "Điểm đến tức chỉ..."
"Biểu thiếu gia, là Lâu đại tiểu thư bức người, ta từ đầu đến cuối, đều không có đánh trả, ngươi thật đúng là kỳ quái ." Tô Vãn liếc mắt, khinh thường nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện