-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Tên chó săn Tiền Hưng này trong lòng đầy căm phẫn chạy tới văn phòng Ngô Lượng. Y thêm mắm thêm muối báo cáo nói xấu Lăng Phong!
- Đội trưởng, tên Lăng Phong khốn kiếp này thật đúng là quá đáng rồi. Hiện tại hắn cùng với hai lão khốn kiếp Tống Thiên Dương Hùng hợp lại với nhau, ỷ vào mình có quan hệ cùng bà chủ, công khai coi thường anh đấy!
- Hả? Có việc này sao?
Ngô Lượng đang bắt chéo chân, gác lên trên bàn, xem báo, lập tức đứng phắt dậy.
- Đúng vậy! Đội trưởng, thằng nhẵ này không bỏ bỏ việc buổi chiều nay. Tôi đi chất vấn hắn, kết quả còn vàng thật không sợ lửa, không thèm để anh vào mắt! Sau lưng hắn không phải có bà chủ làm chỗ dựa sao? Bằng không tên súc sinh này mới ở nông thôn lên, sao có được lá gan lớn như vậy chứ! Hai người Dương Hùng còn che chở hắn! Trong đội bảo vệ này, còn ai không biết hai người Dương Hùng Tống Thiên vẫn không phục đội trưởng. Hiện tại lại thêm tên Lăng Phong kết bè kết phái với hai người bọn họ. Ý đồ đã quá rõ ràng rồi Nói không chừng người ta còn trực tiếp muốn chức đội trường đội bảo vệ ấy chứ. Ai bảo sau lưng người ta còn có bà chủ ủng hộ chứ?
Tiền Hưng khiêu khích rất chua xót.
- Khốn kiếp, bọn chúng còn tưởng rằng mình là ông trời sao?
Ngô Lượng tức giận đập mạnh xuống bàn một cái.
- Đúng vậy đó. Loại người này không coi ai ra gì cả. Đội trưởng, anh nhất định phải dạy cho hắn một bài học. Cho hắn biết, trong đội bảo vệ này, ai mới chân chính là lão đại!
Tiền Hưng tiếp tục châm dầu vào lửa.
- Lăng Phong, hắn thật sự tưởng rằng mình có thể dựa vào cây đại thụ là bà chủ sao? Theo tôi điều tra, hắn căn bản chẳng có chút quan hệ gì với bà chủ cả. Cũng không phải là thân thích gì với bà chủ! Ai cũng biết bà chủ của chúng ta xưa này nổi tiếng là thích quyến rũ tiểu bạch kiểm! Tám phần là bà chủ coi trọng tên Lăng Phong, cho nên mới cho hắn hưởng chút vị ngọt, chuẩn bị bao dưỡng hắn!
Ngô Lượng rất khinh thường cười lạnh.
- Chậc chậc, loại người đó, nhìn qua thì rất ngoan cố, không ngờ cũng không có khí phách như vậy, không ngờ lại cam tâm ăn cơm mềm!
Tiền Hưng đi theo ồn ào.
- Đội trưởng, vậy hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Hừ, tuy rằng xưởng trưởng Lý của chúng ta luôn giả vờ không biết gì về chuyện bà chủ đi quyến rũ đàn ông. Nhưng cậu cho rằng trong lòng ông ta không hề có chút không vui nào sao? Hiện tại chúng ta giúp đỡ xưởng trưởng ngửi cái hơi thối này. Tuy rằng xưởng trưởng ngoài miệng sẽ không nói ra, nhưng kỳ thật trong lòng rất khó chịu. Chúng ta cho tên nhóc Lăng Phong này một trận, không phải là giúp xưởng trưởng trút giận sao? Chắc chắn xưởng trưởng chẳng những không trách tội chúng ta, nói không chừng còn có thể coi trọng cậu và tôi! Về phần bà chủ, đừng xem hiện tại cô ta nở mặt nở mày như vậy, nhưng cô ta sẽ không nhảy nhót được vài ngày đâu. Ai cũng biết, xưởng trưởng Lý một lòng muốn con trai, mà bà chủ hết lần này tới lần khác vẫn không sinh được! Tôi nghe nói dường như thư ký của xưởng trưởng đã mang thai. Chỉ cần đẻ ra rồi, đến lúc đó xưởng trưởng chắc chắn sẽ đá bà chủ đi thôi!
Ngô Lượng rất đắc ý nói.
- Đội trưởng thật là thần thông quảng đại! Loại tin tức này cũng có thể nghe được! Vậy hiện tại chúng ta cũng không cần phải... Đi lấy lòng bà chủ nữa. Chỗ dựa vững chắc phía sau lưng tên Lăng Phong này cũng không còn lực uy hiếp nữa rồi!
Vẻ mặt Tiền Hưng cười đầy vẻ nịnh bợ.
- Tiền Hưng, không phải cậu vẫn muốn muốn cái chức phó đội trưởng này sao? Hiện tại chính là một cơ hội. Chỉ cần cậu xử lý chuyện này cho nhanh gọn. Đến lúc đó xưởng trưởng cao hứng, còn không phải sẽ sảng khoái cho cậu cái chức phó đội trưởng đó sao?
Ngô Lượng vẽ ra một tương lai đầy hấp dẫn.
- Yên tâm đi, đội trưởng! Chỉ cần anh cho tôi quyền hạn này, tôi nhất định sẽ trừng trị tên khốn kiếp này. Ngay cả hai lão già Dương Hùng và Tống Thiên kia, tôi và anh cũng phải cùng nhau thu thập họ!
Tiền Hưng nói lời thề son sắt.
- Tốt lắm, cậu cứ yên tâm mạnh dạn mà làm. Có chuyện gì tôi chống đỡ cho cậu!
- Dạ, đội trưởng!
Lăng Phong cũng không biết, tên Ngô Lượng cùng Tiền Hưng đang vạch mưu tính kế làm thế nào để trừng trị hắn! Hắn vẫn trải qua một ngày bình thường!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Buổi tối Lăng Phong về nhà rất đúng giờ, phát hiện Hà Diệp vẫn đang ngồi ở trên sô pha!
- Sao vậy? Chủ cho thuê nhà, chẳng lẽ chị lại muốn giả quỷ để làm tôi sợ sao? Tuy nhiên tôi nhìn cách ăn mặc của chị, ngược lại giống như đang định quyến dỗ tôi thì đúng hơn!
Lăng Phong trêu chọc nói.
- Đừng có nói linh tinh nữa. Lăng Phong, có biết hôm nay là ngày phải nộp tiền thuê nhà hay không hả?
Hà Diệp rất đắc ý nhìn Lăng Phong.
Cô biết, trên người Lăng Phong không có tiền. Hiện tại phải một ngày nữa hắn mới được phát lương. Cô chỉ muốn gây khó dễ với hắn một chút, để hắn biết khó mà lui, nhanh chóng chuyển ra khỏi ra cô!
- Phải không vậy? Chủ cho thuê nhà, bao nhiêu tiền vậy?
Lăng Phong tỏ ra không chút để ý hỏi.
- Đừng giả vờ nữa, anh định giả vờ làm trang hảo hán sao?
Hà Diệp thầm cảm thấy vui mừng nói.
- Bởi vì phòng của tôi nằm ở vị trí địa lý và hoàn cảnh không tệ. Hơn nữa phương tiện đầy đủ hết. Một tháng một nghìn rưỡi!
Hà Diệp ra chiêu công phu sư tử ngoạm nói.
- Cái gì? Chủ cho thuê nhà à, chị cũng biết bóc lột quá đi? Một tháng một nghìn rưỡi? Chị kiếm tiền như vậy còn nhanh hơn cả đi cướp ngân hàng rồi đấy!
Lăng Phong ra vẻ hoảng sợ nói.
- Đây chính là giá thị trường mà!
Hà Diệp rướn lông mày.
- Chủ cho thuê nhà à, chúng ta tính lại một chút đi! Tôi nói thật, chị căn bản không nên hỏi tôi tiền thuê nhà, ngược lại, mỗi tháng hẳn là chị nên trả tiền công cho tôi mới phải!
Lăng Phong đột nhiên nói.
- Dựa vào cái gì? Anh ngủ ở phòng của tôi, dùng nhà bếp của tôi, ngồi xổm ở nhà vệ sinh của tôi, chiếm ban công của tôi! Vậy mà còn muốn tôi trả tiền. Anh làm vậy mới là cướp bóc!
Hai tay Hà Diệp chống nạnh, vàng thật không sợ lửa nói.
Tuy nhiên cô là một cô gái mang hình thượng thanh thuần đáng yêu. Cô đứng với tư thế hai tay chống nạnh như thế, thực sự không có vẻ gì là hung hãn! Nếu đổi thành một người đàn bà đanh đá cao lớn thô kệch, giọng giống như tiếng cồng, may ra mới có lực uy hiếp!
- Không phải sao? Chủ cho thuê nhà, chị sờ lại lương tâm của mình xem thử! Tôi ở chỗ này của chị, nói sĩ diện một chút, tôi là khách trọ! Nhưng sự thật thì sao? Trên thực tế tôi chính là một bảo mẫu. Mỗi ngày đều nấu cơm cho chị, quét tước dọn dẹp, vệ sinh bồn cầu! Có đôi khi còn giúp chị giặt đồ lót! Tôi không phải là bảo mẫu thì là cái gì?
Lăng Phong nói vàng thật không sợ lửa, còn mặt dày kể ra những cái đó.
- Anh... ai cho anh giặt quần áo của tôi?
Nhớ tới một lần Lăng Phong giặt áo lót và quần lót của cô trong nhà vệ sinh, sắc mặt mỹ nữ Hà Diệp liền đỏ bừng. Hiện tại, cô sợ tới mức cũng không dám mặc lại quần áo lót do Lăng Phong đã giặt hộ cô. Ai biết tên biến thái háo sắc này có thể đã làm hành động biến thái gì với quần áo lót của cô hay không. Không phải trên sách vẫn nói, có vài kẻ biến thái háo sắc cầm quần lót của phụ nữ để làm cái trò đó sao?
- Không phải sao? Chủ cho thuê nhà, làm người cũng nên có lương tâm một chút! Tôi bỏ công bỏ sức, chị còn không lương tâm như vậy sao? Làm vậy chẳng phải sẽ tổn thương người khác sao?
Lăng Phong làm bộ như vô cùng đau khổ oan giận. Thật chẳng khác gì người vợ nhỏ bị khi dễ.
- Anh...
Hà Diệp tức giận đến mức gần như nói không ra lời.
- Bởi vì vậy, tiền thuê nhà này, chủ cho thuê nhà chị xem thế nào?
Bộ dáng Lăng Phong rõ ràng là gian kế đã thực hiện được.
- Hừ!
Hiện tại Hà Diệp cũng quá bối rối, không biết nên nói cái gì. Cô tức giận đi thẳng về phòng ngủ.
Bộ dáng Lăng Phong rất đắc thắng.
- Ha ha, cô tóc dài kiến thức ngắn, làm bình hoa còn được. Nếu muốn so về vô sỉ với tôi, cô còn kém một chút!
Hà Diệp nằm ở trên giường, lăn trái lăn phải vẫn ngủ không được. Cô ngồi dậy gọi điện thoại cho Vương Yến Ny. Điện thoại vừa được kết nối, cô đã quát vang vào điện thoại.
- Vương Yến Ny, tôi cảnh cáo chị. Nếu chị không nhanh mang tên lưu manh này đi, đừng trách tôi đây trở mặt vô tình!
- Làm sao vậy? Bảo bối, không lẽ cậu ta đùa giỡn với em sao? Mau nói cho chị biết, công lực như thế nào? Kiên trì được mấy giờ? Nếu là súng máy, chị đây sẽ cân nhắc một chút!
Phía bên kia đầu điện thoại vang lên tiếng trêu chọc của Vương Yến Ny.
- Ối, đừng đừng! Chị Vương, em cam đoan với chị, công phu trên giường của tên lưu manh này rất khủng khiếp, thật sự đúng là loại chị thích!
Hà Diệp vừa nghe, đã luống cuống. Ma xui quỷ khiến thế nào lại buột miệng. Nói xong, cô cũng cảm giác được mặt mình rất đỏ.
- Hả, xem ra thằng nhóc này không chỉ đùa giỡn, còn cường bạo em sao?
Vương Yến Ny tiếp tục nói không chút giữ ý.
- Cút đi, chị đúng là người đàn bà phóng đãng! Nếu lần sau để tôi thấy chị, nhất định sẽ nắm cho đến khi bộ ngực của chị thành một lớn một nhỏ!
Hà Diệp tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói.
- Nắm ngực? Chị lại thích bị người khác nắm ngực chị. Cảm giác thật giống như lúc lên cao trào! Tuy nhiên chị lại không thích bị phụ nữ nắm lấy. Nếu tìm một người đàn ông cường tráng, chị sẽ rất vui lòng phối hợp!
Vương Yến Ny lại lộ vẻ háo sắc của mình.
- Cút đi, người đàn bà phóng đãng! Tôi cảnh cáo chị. Chị xuống tay nhanh lên! Bằng không tôi sẽ giới thiệu lưu manh này cho Tiểu Lý ở nhà bên cạnh. Chị ấy vừa mới kết hôn được hai ba năm thì phải thủ tiết. Nhất định là rất trống vắng! Tên lưu manh Lăng Phong này nhất định có thể đúng lúc bổ sung cho dục vọng đang trống vắng của chị ấy!
Hà Diệp nghiến răng nói.
- Đừng mà. Thứ tốt như vậy, đương nhiên phải lưu lại cho chị Vương của em chứ! Giữa hai chúng ta còn tính toán làm gì. Nếu em thích, nói không chừng tâm tình chị Vương tốt, cũng có thể cho em mượn vài ngày!
Vương Yến Ny Hi cười hi nói.
- Cút đi, tôi không cần đến thứ đó! Chị nhanh chóng kéo hắn đi cho!
- Yên tâm đi, chờ chị một thời gian, sẽ nhanh thôi! Cậu ta mạnh mẽ như vậy, chị cũng cần phải nhanh chóng nắm trong lòng bàn tay. Nếu như người đàn bà khác thấy được, lúc đó chị biết khóc với ai được chứ?
Ngày hôm sau, Lăng Phong vẫn đi làm đúng giờ, Vừa mới tới cửa nhà xưởng, hắn đã thấy Tiền Hưng lộ cái mặt con lừa ra!
- Ê, hôm nay ông anh tới sớm vậy? Mặt trời mọc ở phía tây sao?
Lăng Phong ngậm một điếu thuốc, không hề có chút ý tứ nào là muốn mời y thuốc cả.
- Nghiêm túc một chút cho tôi! Lăng Phong, anh bây giờ càng ngày càng không có quy củ! Lúc này mới đến giao ban sao? Đã hay đi muộn lại thường xuyên bỏ bê công việc. Trong mắt còn có tính kỷ luật hay không?
Tiền Hưng bày đặt răn dạy theo kiểu cách nhà quan.
- Muộn? Lão Tiền, tôi nói với anh, anh nói tôi bỏ bê công việc, tôi không phản đối. Nhưng còn việc đi làm muộn, dường như tôi còn chưa từng đi làm muộn mà?
Lăng Phong rất kinh ngạc nhìn y.
- Đây là thái độ của sao? Nghiêm túc một chút đi. Hôm nay anh đến muộn bao lâu? Gần như nửa giờ!
Tiền Hưng chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, nước miếng bay tứ tung nói.
- Nửa giờ? Tôi nói lão Tiền, có phải anh nằm mơ còn không tỉnh hay sao? Anh có muốn tôi giúp anh, cho anh hai bạt tai, để anh tỉnh lại không!
- Hừ, không ai thông báo cho anh biết sao? Từ hôm nay trở đi, thời gian nhân viên bảo vệ trị an chúng ta đi làm sẽ sớm hơn nửa giờ. Cũng sẽ tan tầm sớm nửa giờ!
Tiền Hưng rất đắc ý nói.
- Phải không vậy? Con mẹ nó. Thật sự là không ai nói cho tôi biết mà! Thông báo ở đâu vậy? Thông báo ở đâu vậy?
Lăng Phong đã hiểu ra. Trong chuyện này, tám phần là do Tiền Hưng muốn báo thù, gây khó dễ cho mình.
- Hiện tại, vấn đề quan trọng nhất không phải là đi làm sớm hay muộn, mà thái độ công tác của Lăng Phong anh có vấn đề! Đội trưởng rất không hài lòng đối với thái độ làm việc cà lơ phất phơ của anh! Nếu anh còn không phục tùng quản lý như vậy, vậy cũng không có cách nào khác, cũng chẳng thể trách ai được! Anh làm người như thế, trong xã hội nên cố gắng chịu khổ một chút. Chỉ có đến lúc đó, anh mới có thể hiểu được, kiếm được một bát cơm ổn định trong thành phố, không dễ dàng đến mức nào!
Tiền Hưng răn dạy thành nghiện, nói mãi không ngừng.
Lăng Phong rất không kiên nhẫn, dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai.
- Lão Tiền à, anh còn chưa nói xong sao? Ai biết anh là một nhân viên bảo vệ trị an nhỏ nhỏ thì không nói làm gì, ai không biết còn tưởng anh mới là xưởng trưởng ấy chứ!
- Anh... anh, anh nói chuyện kiểu gì vậy? Anh có tin hay không hiện tại tôi có thể bảo đội trưởng khai trừ anh, Đến lúc đó, anh sẽ phải đi xin cơm ngoài đường!
Tiền Hưng sầm mặt lại.
- Mời!
Lăng Phong xoay người, duỗi tay phải của mình về phía trước.
- Hừ!
Tiền Hưng hừ một tiếng thiếu chút nữa làm lỗ mũi lệch đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
- Oa, còn sớm, sao mình lại thấy ruồi bọ rồi? Còn sớm như vậy, đã khiến người khác cảm thấy không an tâm rồi sao?
Lúc này, Tống Thiên lảo đảo đi vào cửa lớn.
- Tống Thiên... anh nói cái gì? Đến muộn còn vàng thật không sợ lửa như vậy? Ngay cả anh cũng như vậy. Nếu không phải đội trưởng thấy trong nhà anh trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, đã sớm khai trừ hai tên khốn ăn không ngồi rồi là anh cùng Dương Hùng rồi!
Tiền Hưng nghe Tống Thiên mắng y như vậy, tất nhiên cũng tương đối khó chịu.
- Chà trông cậu thật đức hạnh nhỉ, kéo cờ lớn chỉ da hổ. Cậu thật sự xem mình trở thành ai vậy! Câu khai trừ này cậu cũng đã nói đến một trăm tám mươi lần. Cậu không chê phiền, nhưng con mẹ nó, lỗ tai tôi nghe nhiều cũng thành vết chai!
Tống Thiên không chút sợ hãi tên Tiền Hưng này.
- Được, hiện tại anh cứng rắn! Đợi khi anh bị khai trừ rồi, cũng đừng quỳ trên mặt đất, cầu xin tôi, bảo tôi đến chỗ đội trưởng biện hội cho anh!
Tiền Hưng tức giận đến mức đầu sắp bốc hơi.
- Có thể sao? Có bản lĩnh thì cậu cắn tôi đi!
Tống Thiên thấy bộ dạng Tống Thiên tức giận tới mức đó, rất đắc ý khiêu khích.
- Hừ, anh tưởng rằng tôi không dám sao? Xem ra hôm nay tôi không đánh cho anh răng rơi đầy đất cũng không được!
Tiền Hưng tức giận vén tay áo lên.
- Có thể sao? Muốn đánh chứ gì? Nào, tính cả Dương Hùng tao nữa!
Lúc này, Dương Hùng ngậm một điếu thuốc từ trong cửa phòng bảo vệ đi ra.
- Anh... anh... anh... Anh đừng tưởng tôi không dám!
Tuy rằng Tiền Hưng ngoài miệng còn nói cứng, nhưng hai chân đã sớm run rẩy muốn bỏ chạy. Y thật sự không dám. Thân thủ của Dương Hùng cũng không phải là lời ba hoa bốc phét. Ngay cả Ngô Lượng xuất thân từ bộ đội cũng không chắc có thể là đối thủ của Dương Hùng.
- Nhanh cút cho khuất mắt tao. Mẹ nó, mới sáng sớm đã gặp tướng tinh như mày, thật sự là quá đen đủi rồi! Tiền Hưng, tên khốn kiếp kia nghe tao nói cho rõ. Nếu mày lại để nhìn thấy mày cáo mượn oai hùm lần nữa, con mẹ nó tao gặp mày một lần đánh mày một lần!
Dương Hùng trừng mắt nhìn y một cái. Chỉ vậy cũng đủ cho tên Tiền Hưng này sợ tới mức lui về phía sau hai ba bước.
Không đợi Dương Hùng lại lên tiếng, Tiền Hưng sợ tới mức vội vàng ba chân bốn cẳng, bỏ trốn mất dạng!
.....
Buổi chiều, mặt trời chói chang chiếu vào đầu! Đột nhiên, Ngô Lượng triệu tập mấy người trong đội bảo vệ! Nhìn dáng vẻ đắc ý của Tiền Hưng đứng phía sau anh ta, Lăng Phong đã biết. Tám phần là lão thất phu này muốn trút giận cho Tiền Hưng. Đánh chó săn của người ta, đó chính là không nể mặt chủ nhân rồi! Hiện tại đương nhiên người chủ nhân này nên trút giận cho chó của mình!
Ngô Lượng chắp hai tay ở phía sau lưng, rất có dáng vẻ của một đội trưởng! Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua mấy người đứng trước mặt!
- Buổi chiều là ai chịu trách nhiệm hả?
Ngô Lượng hắng giọng hỏi.
- Đội trưởng, là Dương Hùng, Tống Thiên còn có cả tên Lăng Phong kia!
Tiền Hưng vội vàng nịnh nọt nói. Khi nói tới tên Lăng Phong, còn dùng ánh mắt hung tợn nhìn Lăng Phong một cái.
- Tốt lắm! Gần đây trong xưởng có người phản ánh, nói đội bảo vệ chúng ta không có chút tinh thần làm việc. Nhìn qua căn bản không giống với thái độ của một nhân viên bảo vệ trị an nên có, hoàn toàn giống như một ông cụ trông cửa! Xưởng trưởng cũng rất có ý kiến đối với điều này, còn nghiêm khắc phê bình đội trưởng là tôi. Đồng thời, ông ấy hạ lệnh yêu cầu tôi nhất định phải chỉnh đốn và cải cách! Sau mấy này nữa, xưởng trưởng sẽ kiểm tra không định kỳ đối với công tác của đội bảo vệ chúng ta. Tôi hi vọng mọi người làm việc tập trung lên cho tôi. Đừng giống những kẻ chưa ăn cơm no! Vì để cho xưởng trưởng thấy phong thái tốt của đội bảo vệ chúng ta, tôi quyết định, bắt đầu từ buổi chiều hôm nay, nhân viên bảo vệ trị an chúng ta khi trực, nhất định phải đứng ưỡn ngực ở cửa lớn!
- Nói thối hoắc. Trời nóng như vậy, có buổi chiều nào mà không phải là ba tám, ba chín độ. Anh bảo chúng tôi đứng dưới mặt trời nóng như vậy còn thể hiện phong thái! Sao không không đến mà thể hiện một chút xem!
Tống Thiên không thèm quan tâm tới thân phận đội trưởng của anh ta.
- Đúng vậy, mấy người thừa lúc buổi sáng sớm mát mẻ thì nhận trực, bắt chúng tôi phơi nắng vào buổi chiều! Còn bắt chúng tôi thể hiện phong thái! Ngô Lượng, anh muốn không, chúng ta đổi cho nhau. Một cơ hội tốt như vậy để biểu hiện ở trước mặt xưởng trưởng, chúng tôi nhường lại cho đội trưởng nhà anh vậy!
Dương Hùng dáng vẻ cà lơ phất phơ ngậm một điếu thuốc lá, rất khinh thường nói.
- Dương Hùng, Tống Thiên, tuy rằng hai người là người làm lâu năm ở đội bảo vệ chúng ta, nhưng cũng không có nghĩa là hai người có thể ở trong này cậy già lên mặt. Đây đều là chế độ làm việc và nghỉ ngơi do đội bảo vệ thu xếp. Nếu hai người không phục, hai người cũng có thể đến chỗ xưởng trưởng khiếu nại! Nhưng quy củ chính là quy củ, nhất định phải chấp hành. Hai người nhận tiền lương của xưởng trưởng Lý, cũng nên lao động để trả lại chứ!
Ngô Lượng nghiêm mặt nói.
- Ha ha, còn thật không hổ danh là đội trưởng Ngô! Ai chẳng biết Ngô Lượng giới thiệu em gái ruột của mình cho xưởng trưởng Lý làm mợ ba, cho nên mới dựa vào mối quan hệ này lên làm đội trưởng! Hiện tại cũng bắt đầu lấy mắt chó nhìn người thấp!
Dương Hùng không thèm để ý tới thể diện của Ngô Lượng, trực tiếp nói rõ yếu điểm của anh ta.
- Anh...
Ngô Lượng tức giận, mặt cũng đen như mặt bao công. Việc anh ta giới thiệu em gái mình cho xưởng trưởng Lý làm vợ ba, anh ta vẫn không muốn nhắc tới! Ngay cả người hầu, chó săn của anh ta là Tiền Hưng, cũng không biết, thư ký của xưởng trưởng Lý này chính là em gái của đội trưởng Ngô Lượng! Tuy nhiên Dương Hùng được cho là người có kinh nghiệm lý lịch lâu năm nhất trong đội bảo vệ. Một vài người khác không biết tình hình, nhưng anh ta lại nghe được không biết bao nhiêu tin đồn.
- Ha hả, tức giận sao?
Dương Hùng nheo mắt nói.
- Chấp hành mệnh lệnh. Nếu ai không chấp hành, thì thu thập mọi thứ sớm cút đi cho tôi!
Ngô Lượng rống lớn một tiếng, hai tròng con mắt gần như lòi cả ra ngoài.
....
Kết quả, buổi chiều, trời nóng lớn. Ba người Lăng Phong cùng Dương Hùng Tống Thiên, rất khổ sở dồn ép nhau đứng dưới ánh mặt trời. Cho dù có một cái ô che nắng, vẫn cảm giác nóng như trong lò sưởi. Mồ hôi trên mặt gần như có thể chảy thành sông!
- Anh Dương, anh Tống, hai người vào nghỉ ngơi một lát đi! Nơi này còn có tôi mà? Tôi sẽ quan sát kỹ, một khi có tình huống gì, tôi sẽ gọi hai người!
Lăng Phong nhìn hai ông anh này đều có tuổi, cũng có phần không chịu nổi nữa, hắn rất quan tâm nói.
- Không cần đâu. Tiểu Lăng, anh thấy cậu nên vào nghỉ ngơi một lúc trước đi! Đừng thấy mình trẻ tuổi khỏe mạnh, nhưng lời nói thật không thích nghe. Mấy người tuổi trẻ như các cậu xương cốt cũng không rắn chắc như mấy người già các anh! Có cái khổ nào mà bọn anh chưa từng nếm qua. Cũng quen rồi! Thật ra cậu còn trẻ, nhất thời khẳng định ăn không tiêu, không tốt còn có thể bị cảm nắng!
Tống Thiên lau mồ hôi trên trán, cắn răng nói.
Lăng Phong cười khổ. Có cái khổ nào, hắn chưa từng trải qua. Năm đó, khi huấn luyện, có thể còn tàn khốc hơn bây giờ nhiều! Trực tiếp bị đưa đến Phi Châu, đi bộ xuyên qua sa mạc. Bắt đầu là một trăm đi. Chờ đến khi đi ra khỏi sa mạc, đã còn lại chưa đến hai mươi người! Trong một tháng đi xuyên qua sa mạc kia, nhiệt độ ban ngày trong sa mạc cũng trên năm mươi độ. Lăng Phong từng chịu được cái nóng ấy! Đối với hắn mà nói, phiên trực hiện tại căn bản chỉ là trò chơi của trẻ con!
- Không sao đâu. Như vậy đi, hai người vào nghỉ ngơi trước nửa giờ. Đến lúc đó chúng ta sẽ thay phiên nhau!
Lăng Phong nói.
- Cũng được, cứ như vậy đi! Nửa giờ sau, bọn anh sẽ thay cậu!
Tống Thiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói. Dù thế nào, hiên tại bọn họ cũng không chịu đựng nổi.
Nửa giờ sau, hai người Tống Thiên, Dương Hùng đi ra, thay cho Lăng Phong! Nhìn qua đồng hồ một chút, cũng sắp tới bốn giờ. Lăng Phong suy nghĩ một chút nói.
- Như vậy đi, tôi đi ăn cơm chiều trước. Sau đó, tôi sẽ quay lại thay cho anh!
- Được rồi, cứ yên tâm đi đi!
Dương Hùng gật đầu.
Ngay khi Lăng Phong đi vào căn tin. Một chiếc xe tải màu đen dừng lại ở cửa. Còn không chờ Dương Hùng, Tống Thiên tiến lên hỏi, mười tên côn đồ cầm ống tuýp từ trên xe nhảy xuống!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Dương Hùng vội vàng đi lên phía trước, nhìn tên Hùng ca tay đang quấn băng vải nói.
- Hùng ca, cậu muốn làm gì?
- Người nhân viên bảo vệ trị an của chúng mày đâu? Con mẹ nó, gọi nó ra đây cho ông!
Hùng trọc dương dương tự đắc cầm ống tuýp đập đập vào tay, trừng mắt nói.
- Hùng trọc, tôi gọi cậu một tiếng Hùng ca, đó là nể mặt cậu rồi! Cậu cũng đừng ép người quá đáng!
Sắc mặt Dương Hùng lạnh lùng, trầm giọng nói.
- Ha ha, anh Dương! Những lời này hẳn là phải do tôi nói với anh mới phải! Anh còn tưởng rằng anh vẫn là đại ca đứng đầu mấy phố năm đó sao? Anh Dương, hiện tại anh già rồi, cũng nên đối mặt với sự thật đi thôi. Hiện tại, nơi này là thiên hạ của chúng tôi! Hiện tại chỉ có Hùng ca, không phải là anh Dương với xương cốt già nua đâu!
Hùng trọc không chút sợ hãi, nói với Dương Hùng.
- Tôi khuyên thật lòng. Anh phải có gan đối mặt với sự thật. Đã có tuổi, thì tùy tiện tìm một chỗ. Làm nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ, thì đừng tưởng rằng mình vẫn còn mạnh mẽ như năm đó!
Một người ít tuổi đứng phía sau Hùng trọc nịnh nọt nói.
- Dương Hùng, tôi cũng không nói những lời vô nghĩa với anh. Không phải đội bảo vệ các anh còn có một người trẻ tuổi sao? Hôm nay tôi tới là tìm hắn tính sổ. Giao hắn ra đây, tôi sẽ không làm khó dễ với anh!
Hùng trọc rất khinh miệt nói.
- Tìm Lăng Phong ?
- Đúng, đúng. Chính là tên Lăng Phong đó. Con mẹ nó, không ngờ tên khốn kiếp đó dám động thủ với tôi. Hắn thật sự là chán sống rồi. Ở ngay dưới trời của tôi, dám xúc phạm với người có quyền thế như tôi. Hôm nay, nếu tôi không đánh hắn tàn phế, hắn thật sự còn tưởng rằng mình có thể không coi ai ra gì!
Hùng trọc nghiến răng nghiến lợi nói.
- Đòi người sao? Hỏi nắm tay Dương Hùng tao trước đã!
Dương Hùng bước về phía trước, rất khí phách nói.
- Hả, anh Dương, anh làm vậy là không nể mặt anh em tôi sao? Nếu anh đã như vậy, cũng không thể trách Hùng ca tôi không tôn trọng người già!
Hùng trọc nhếch môi cười nói.
- Vậy thì đến đây, thể hiện bản lĩnh của mày đi. Để tao xem thử, có phải tao đã gì rồi hay không!
Dương Hùng vẫn nheo mắt, ngậm điếu thuốc nói.
Hùng trọc cầm ống tuýp trong tay ném xuống. Gã thật sự coi thường tay Dương Hùng này. Với dáng người gầy yếu như của ông ta, cho dù dùng một tay, gã cũng có thể đốn ngã tay Dương Hùng này!
- Nào!
Dương Hùng khiêu khích vẫy vẫy tay về phía Hùng trọc.
Sắc mặt Hùng trọc liền vặn vẹo. Hắn nắm chặt hai tay, vẫn tàn bạo đánh một quyền về phía đầu Dương Hùng!
Mọi người thấy vậy, đều toát mồ hồi cho Dương Hùng. Dương Hùng trợn mắt, bước chân thoáng chuyển, linh hoạt né tránh một quyền của Hùng trọc. Thừa dịp Hùng trọc đánh trượt một quyền, thân hình còn chưa ổn định, Dương Hùng nhân cơ hội bổ một chưởng vào phía sau lưng Hùng trọc!
Hình thể cường tráng Hùng trọc trực tiếp lảo đảo ngã xuống mặt đất!
Dương Hùng đạp một chân dẫm lên phía trên lưng Hùng trọc, ép tới mức gã giãy dụ thế nào cũng không đứng dậy được!
- Sao rồi? Chỉ mới có vậy, cũng dám ở trước mặt tao tỏ vẻ đại ca sao?
Dương Hùng phun một bãi nước bọt lên người Hùng.
- Lên cho tao!
Hùng trọc cố gắng nén giận. Trước mặt nhiều anh em như vậy, mất mặt mũi lớn như vậy, gã không chết ngay tại chỗ đã là may mắn lắm rồi.
Đám côn đồ vẫn đang sửng sốt đứng nhìn, nghe lão đại thét to một tiếng, trực tiếp quơ ống tuýp đánh về phía Dương Hùng!
Tuy rằng tuổi Dương Hùng đã cao, nhưng thân thủ vẫn tương đối nhanh nhẹn. Nhìn cách ông ta ra tay, cũng biết, ông ta từng luyện võ!
Mấy tên côn đồ cầm ống tuýp là cũng chưa từng được luyện võ, chỉ là đánh loạn!
Đúng lúc này, Tống Thiên đứng ở bên cạnh đột nhiên kêu lớn một tiếng.
- Anh Dương, cẩn thận!
Việt
Chương 19: Dương Hùng bị bắt
Dương Hùng vừa quay đầu, còn không kịp phản ứng, không biết Hùng trọc đa đứng lên từ lúc nào lập tức ôm chặt lấy Dương Hùng, khóa chặt thân thể của anh ta!
Dương Hùng dùng sức giãy dụa, không ngờ không thoát ra được. Thật ra, sức mạnh của tên Hùng trọc cũng không nhỏ!
Sắc mặt Dương Hùng đỏ gay, dùng hai tay đánh khửu tay ra phía sau, chuẩn xác đánh trúng phần eo của Hùng trọc!
Sắc mặt Hùng trọc liền trắng bệch, thân thể gã dán sát vào phía sau Dương Hùng, sau đó co quắp trượt xuống phía dưới nằm một đống!
Dương Hùng xoay người, nhìn Hùng trọc co quắp nằm trên mặt đất.
- Với bản lĩnh của mày, cũng chỉ là thừa dịp mấy người bọn tao đều rời khỏi mới nổi lên được. Chúng mày thật sự ltưởng rằng mình là nhân vật lớn! Trong núi không có hổ, hầu tử xưng Đại vương!
Ngay khi Dương Hùng đang nói mấy lời này, Tống Thiên ở bên cạnh còn chưa kịp nhắc nhở, một tên côn đồ đã trực tiếp cầm một ống tuýp, vòng ra phía sau Dương Hùng, trực tiếp nện một cái vào sau gáy Dương Hùng!
Lúc ấy, thân thể Dương Hùng run lên, còn chưa kịp quay đầu, đã ngã lăn xuống đất!
- Anh Dương!
Tống Thiên hét lớn một tiếng, vọt đến.
Nhưng Tống Thiên không có thực lực mạnh như Dương Hùng. Có lẽ một mình đấu với một hai tên côn đồ còn có thể miễn cưỡng đánh lại được. Nhưng đối mặt bảy tám tên côn đồ cầm ống tuýp múa may, ông ta không chịu nổi, toàn thân bị loạn côn đánh vào, ngã xuống trên mặt đất!
Hùng trọc được hai tên côn đồ nâng lên, thân thể khom xuống, thật lâu mới trở lại bình thường. Gã hung hăng đã một cước vào Dương Hùng đang nằm rạp trên mặt đất, miệng mắng lớn.
- Mẹ nó, dám đánh tao. Xem tao có đánh cho mày tan phế không! Mang đi!
- Hùng ca, vậy còn người kia thì sao?
Một tên côn đồ chỉ vào Tống Thiên mặt mũi bầm dập đang nằm trên mặt đất.
- Không cần, để lại tên này, cũng để nó báo tin cho tên họ Lăng khốn kiếp kia. Nói cho hắn biết, muốn mạng sống của lão già này, thì đến câu lạc bộ Ảo Mộng Thủy tìm tao!
Hùng trọc nhỏ một bãi nước bọt nói.
- Dạ, Hùng ca!
Đợi sau khi Lăng Phong cơm nước xong quay trở về, thấy Tống Thiên ngồi dưới đất, lập tức phát hiện có điều không ổn. Hắn vội vàng chạy tới, nâng Tống Thiên mặt mũi bầm dập dậy hỏi.
- Anh Tống, đã xẩy ra chuyện gì vậy?
Toàn thân Tống Thiên đều đau đớn, mặt cũng nhăn nhó cả lại.
- Tiểu Lăng. Có phải cậu trêu chọc gì tên Hùng trọc không? Vừa rồi, khi cậu không có ở đây. Tên Hùng trọc dẫn người đến gây sự. Anh Dương ra mặt giúp cậu, bị tên Hùng trọc ám toán, hiện tại anh ấy bị bọn chúng mang đi rồi!
- Anh Tống, rốt cuộc là thế nào?
Lòng Lăng Phong trầm xuống.
Tống Thiên kể lại tỉ mỉ ngọn nguồn sự việc cho Lăng Phong nghe.
Lăng Phong lập tức xông ra ngoài. Tống Thiên bật người dậy gọi Lăng Phong.
- Tiểu Lăng, đừng kích động. Bây giờ cậu qua đó, khẳng định sẽ lọt bẫy của tên Hùng trọc! Hơn nữa ở vùng này, tên Hùng trọc này nổi tiếng là ác bá. Người bình thường không thể trêu vào!
- Không được, tôi nhất định phải đi cứu anh Dương ra!
Sắc mặt Lăng Phong lạnh như băng, âm trầm nói.
- Đừng kích động, Tiểu Lăng. Tôi thấy chuyện này tốt nhất vẫn nên báo với cảnh sát đi!
Tống Thiên bất đắc dĩ nói.
- Báo cảnh sát, nếu cảnh sát quản dược, đã sớm bắt đám lưu manh ác bá này cho vào trại giam cải tạo rồi!
Ngay khi Lăng Phong đang giằng co với Tống Thiên ở cửa phòng bảo vệ, Ngô Lượng dẫn theo Tiền Hưng đi tới.
- Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao cũng không trực hả?
Lăng Phong lạnh lùng trừng mắt nhìn Ngô Lượng một cái.
- Xảy ra chuyện gì à? Chẳng lẽ anh làm đội trưởng đội bảo vệ cũng không biết sao? Đồng nghiệp của mình bị người ngoài đánh, chẳng lẽ hai người không biết sao?
- Lăng Phong, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?
Ngô Lượng đỏ mặt mắng.
- Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu. Cậu đem ân oán cá nhân đến làm loạn cả nhà xưởng! Khi Hùng trọc dẫn người đến trong nhà xưởng tìm người, cậu trốn đến ở đâu vậy? Bản thân cậu dính phân, còn muốn những đồng nghiệp như chúng tôi lau sạch hộ cậu sao?
Lăng Phong cũng không nói gì. Hắn biết, hai người này có ý định tìm người tới gây phiền toái, đứng xem náo nhiệt! Chắc tên Hùng trọc qua đây gây sự, khiến Ngô Lượng cùng Tiền Hưng rất cao hứng. Bọn họ vẫn ước gì có người trút giận thay bọn họ trút giận mà!
- Lăng Phong, nếu cậu gây ra chuyện này, vậy không thể trách tôi, Tôi cũng không dám giấu diếm, nhất định phải báo cáo với xưởng trưởng, đến lúc đó bát cơm của cậu có thể được giữ lại hay không, vậy cũng không phải do tôi nói nữa! Cậu tự đi cầu phúc nhiều một chút đi!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ngoài miệng, Ngô Lượng nói có vẻ như rất thông cảm với hắn. Nhưng chỉ cần không phải đứa trẻ lên ba, đều có thể nhìn thấy dòng chữ trên mặt anh ta, vui sướng khi người gặp họa.
- Cũng không có cách nào khác. Đội trưởng, tên Lăng Phong này đã hoàn toàn làm ảnh hưởng tới hình tượng của đội bảo vệ chúng ta. Người không biết, còn tưởng rằng chúng ta chính là một đám du côn lưu manh ấy chứ? Chúng ta cũng không thể bởi vì một con chuột thối như hắn, làm hỏng hình tượng của chúng ta!
Tiền Hưng từ ở phía sau cố nói châm chọc thêm vài câu.
- Xin cứ tự nhiên!
Lăng Phong cũng không có biểu hiện cầu xin như bọn họ hy vọng, cũng không có ý liếc nhìn vở hài kịch của hai người, trực tiếp đẩy Tiền Hưng đang đứng chắn ở trước mặt hắn, xông ra ngoài.
- Cậu xem đi, đây là thái độ gì chứ? Với thái độ này, nếu không đuổi hắn đi, thật đúng là sẽ phá hỏng danh dự đội bảo vệ chúng ta!
Ngô Lượng tức giận đến mũi cũng phập phồng.
- Hừ, đội trưởng! Cậu cũng thật sự biết kiểu cách nhà quan đấy. Vừa rồi khi đánh nhau, vì sao không thấy anh người được gọi là nắm đấm hàng đầu của đội bảo vệ xuất hiện vậy. Lúc đó tránh ở trong phòng bảo vệ. Hiện tại người đi rồi mới vênh váo tự đắc đi ra giáo huấn người khác! Anh thật sự tưởng rằng chỉ một chức đội trưởng đội bảo vệ đã là quan to rồi sao?
Tống Thiên cũng không nhịn được, trực tiếp chỉ vào Ngô Lượng, chửi ầm lên.
- Tống Thiên!!! Tốt nhất anh làm rõ cho tôi. Chuyện vừa rồi, các anh đều có trách nhiệm. Tôi hoàn toàn có thể hiểu được các anh trêu chọc Hùng ca! Đến lúc đó muốn khai trừ anh, không là chỉ cần một câu nói sao?
Ngô Lượng bị người chỉ vào mặt mắng như vậy, tất nhiên tâm tình rất khó chịu.
- Cút mẹ mày đi, muốn khai trừ tao sao? Mày cứ việc đi mà làm! Không phải chỉ là một cái chức đội trưởng chó chết sao? Đắc ý cái gì chứ hả? Ai chẳng biết, cái vị trí đội trưởng này vốn là của anh Dương. Nhưng bởi vì có kẻ thấy vị trí này quá cao, choáng váng đến mức dâng em gái mình đưa cho xưởng trưởng làm vợ ba! Mày thật đúng là nhân vật lớn!
Nếu đã mắng, tất nhiên Tống Thiên phải mắng cho thoải mái một chút.
Một ngày liên tục bị cấp dưới của mình động chạm tới vết sẹo này, Ngô Lượng đã hoàn toàn phát hỏa! Chuyện anh ta không muốn nhắc tới nhất, vậy mà trong vòng một ngày, hết lần này tới lần khác, đều bị tất cả nói ra!
- Thằng khốn kiếp này. Thế thì sao hả? Cũng không có cách nào khác. Ai bảo tao có một em gái có bộ dạng có thể khiến xưởng trưởng coi trọng chứ? Mày có không? Tống gia nhà mày chính là có quan hệ với ông ta, vì sao cũng nuôi được một nữ nhân có mắt ra mắt, mũi ra mũi chứ!
Ngô Lượng cũng lớn giọng mắng lại.
- Đúng vậy, khi con người không biết xấu hổ, ngay cả xe tám con ngựa kéo cũng không kéo được mặt trở lại! Ngô Lượng mày cũng có chút bản lĩnh ấy! Nếu một ngày nào đó, em gái mày bị xưởng trưởng chán ngán. Đến lúc đó còn không biết Ngô Lượng mày sẽ có kết cục thối hoắc tới cỡ nào!
Tống Thiên cũng ra đòn đánh Ngô Lượng một cách triệt để.
- Chúng ta đi!
Ngô Lượng lạnh lùng nói một tiếng.
Lăng Phong một mình, đơn thương độc mã vọt tới câu lạc bộ Mộng Ảo Thủy!
Hai tên côn đồ đứng gác ở cửa, thấy Lăng Phong đi tới, vội vàng chạy vào báo cáo!
Lăng Phong trực tiếp xông vào, đúng lúc thấy được nhìn thấy Hùng trọc đi ra!
- Ôi, Lăng anh hùng à. Không ngờ cậu thật sự có lá gan lớn như vậy, dám đến Hồng Môn Yến của tôi sao?
Tuy rằng Hùng trọc biết thân thủ của Lăng Phong rất cao, nhưng hôm nay gã sớm có chuẩn bị. Gã rất tự tin, không sợ hãi Lăng Phong.
- Con mẹ nó, ít nói những lời vô nghĩ thôi. Hùng trọc, có phải vết sẹo lành, nên mày đã quên đau phải không? Vừa mới bị tao đánh, hiện tại lại dám tìm tới cửa? Mày nói xem có phải mày chính là kẻ đáng kinh trong truyền thuyết hay không?
Lăng Phong lạnh mặt, nghiêm giọng nói.
- Lăng Phong, Hùng ca nể mặt mày, mới hầu hạ tốt như vậy! Đừng thấy tao nể mặt còn không biết xấu hổ. Nói cho mày biết, hôm nay mày qua đây dễ dàng như vậy, nhưng muốn chạy, sẽ không đơn giản như vậy đâu! Nếu tao khó chịu, có thể giữ lại một cánh tay, một cái chân của mày!
Hùng trọc sầm mặt nói.
- Tốt, hiện tại Lăng Phong tao đã tới đây. Mau thả người cho tao! Muốn đánh tao, vậy phải xem bản lĩnh của mày thế nào!
- Tốt, vậy mới giống một người đàn ông! Người đâu, dẫn anh Dương của chúng ta ra!
Hùng trọc quát to một tiếng.
Mấy tên côn đồ kéo Dương Hùng toàn thân đều là vết thương, rất thô lỗ ném xuống đất!
- Anh Dương!
Lăng Phong vội vàng tiến lên đỡ anh ta.
- Con mẹ nó, thật là một lũ khốn kiếp!
Dương Hùng tức giận mắng lớn.
- Được rồi, được rồi! Người tao đã cho mày. Hiện tại, chúng ta nên thanh toán một chút về món nợ giữa chúng ta! Đừng vòng vo nữa, chúng ta đều là hai đại nam nhân!
Hùng trọc vênh váo tự đắc nói.
Lăng Phong đứng lên, hai mắt dừng ở trên người Hùng trọc!
- Tiểu Lăng, cẩn thận. Tuy rằng tên Hùng trọc này thân thủ không được tốt lắm, nhưng sức mạnh không nhỏ. Nếu như bị gã khóa chặt, vậy có thể gặp phiền phức lớn đấy!
Dương Hùng cố chống tay nhỏm dậy, vội vàng nhắc nhở nói.
Lăng Phong lạnh lùng cười. Hắn cũng đã từng so chiêu với tên Hùng trọc này. Gã có bao nhiêu trọng lượng, trong lòng Lăng Phong cũng đã hiểu rất rõ! Lăng Phong cũng biết, tên Hùng trọc chính là trời sinh mạnh mẽ mà thôi!
- Người anh em, đừng đứng ở bên trong nữa! Câu lạc bộ Mộng Ảo Thủy này chính là gia sản do Hùng ca tao tích góp từng chút một. Tao cũng không muốn bị đập hỏng!
Hùng trọc thấy Lăng Phong muốn động thủ, vội vàng nói. Nếu phá hỏng trung tâm nhà tắm của gã, vậy còn đau hơn cả cắt da cắt thịt của gã!
- Nếu mày đau lòng về chút gia sản ấy. Vậy đợi lát nữa, khi đánh nhau, đám người này cũng nên ra sức đi. Nếu không đánh lại được tao, vậy hôm nay tao nhất định phải đập nát câu lạc bộ Mộng Ảo Thủy này của mấy người!
Lăng Phong nhếch miệng, lạnh lùng cười.
Một đám người đi ra khỏi câu lạc bộ Mộng Ảo Thủy, đứng ngay trên đường lớn trước cửa câu lạc bộ, triển khai trận thế!
Phía bên Lăng Phong chính là một người rưỡi. Vì sao nói là một người rưỡi. Đó là bởi vì hiện tại Dương Hùng bị trọng thương, nhiều lắm chỉ có thể xem như nửa sức chiến đấu!
Mà nhìn lại phía phe cánh bên kẻ địch. Mẹ nó, ít nhất là ba mươi người! Đánh như vậy, đừng nói là người qua đường, ngay cả Dương Hùng, một người từng trải, cũng phán định nghiêng về một phía. Hai người bọn họ làm thế nào cũng không thể đánh đối phương với hơn ba mươi người chứ!
- Thằng nhãi, hiện tại hối hận còn kịp. Chỉ cần quỳ xuống đến, dập đầu với Hùng ca mấy cái, nhận lỗi với Hùng ca! Hùng ca cam đoan đại nhân không chấp với tiểu nhân, buông tha cho mày một con đường!
Hùng trọc thoáng nhìn về phía ba mươi đàn em đứng bên cạnh mình, rất hung hăng càn quấy nói.
- Hùng trọc, còn chưa bắt đầu mà. Đừng vội kiêu ngạo như vậy chứ!
Tuy rằng Dương Hùng không tin tưởng có thể đánh lại, nhưng Lăng Phong vẫn rất tự tin nói.
- Tốt lắm, nếu mày chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, tao đây sẽ giúp đỡ. Các anh em, lên cho tao!
Sắc mặt Hùng trọc liền vặn vẹo, gầm nhẹ một tiếng.
- Chậm đã, đánh nhau sao có thể không có lão già này tham dự được chứ?
Tống Thiên trên vai vác một cái gậy đánh bóng chày, vẻ mặt uy nghiêm đi tới.
- Lão Tống nhà anh là hoa mắt rồi sao? Không thấy được đối phương nhiều người như vậy à. Sao còn tìm qua đây để đánh chứ?
Dương Hùng rất oán giận mắng, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động. Có thể dưới tình hình biết rõ không đánh lại, vẫn dứt khoát vì anh em mà ra tay. Như vậy mới là người anh em chân chính.
- Tốt, tốt, tốt! Đã có người tình nguyện qua tìm cái chết. Có lý nào tao lại không thành toàn!
Hùng trọc rất trêu chọc vỗ tay.
- Anh Tống, anh không nên qua đây!
Lăng Phong lắc đầu nói.
- Vì sao? Cậu còn qua đây được, vì sao tôi không thể qua đây?
Tống Thiên không có chút gì là sợ hãi khi thấy đối phương nhiều người như vậy, ngược lại vẻ mặt vẫn rất thoải mái nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện