-
-
Chương 1 : Phòng hình phạt hủy dung, chủ mẫu ác độc
-
Chương 2 : thích khách đột kích, xả thân cứu phụ
-
Chương 3 : Đêm tối sát phạt, điều kiện của nàng
-
Chương 4 : Quanh co khúc khuỷu, tổ mẫu nhận thân
-
Chương 5 : Thánh Thủ Hoành Vân, khai chẩn Kinh Thành
-
Chương 6 : Côn hạ cứu người, sơ hiển phong mang
-
Chương 7 : Như Ngọc công tử, phương pháp giải cổ
-
Chương 8 : Duệ Vương tới chơi, tranh giành đối lập.
-
Chương 9 : Tâm kế của chủ mẫu, chuẩn bị dự tiệc.
-
Chương 10 : Quỳnh hoa ngự yến, đánh trả bắt đầu.
-
Chương 11 : Phát hiện ngoài ý muốn, tiếng cầm kinh sợ.
-
Chương 12 : Nếu muốn khiến cho diệt vong, trước phải có bản lĩnh.
-
Chương 13 : Cấm cung chi biến, xuất thủ cứu người
-
Chương 14 : Chương 14
-
Chương 15 : Chương 15
-
Chương 16 : Chương 16
-
Chương 17 : Chương 17
-
Chương 18 : Chương 18
-
Chương 19 : Chương 19
-
Chương 20 : Chương 20
-
Chương 21 : Chương 21
-
Chương 22 : Chương 22
-
Chương 23 : Chương 23
-
Chương 24 : Chương 24
-
Chương 25 : Chương 25
-
Chương 26 : Chương 26
-
Chương 27 : Chương 27
-
Chương 28 : Chương 28
-
Chương 29 : Chương 29
-
Chương 30 : Chương 30
-
Chương 31 : Chương 31
-
Chương 32 : Chương 32
-
Chương 33 : Chương 33
-
Chương 34 : Vẻ đẹp khuynh thành, hồng mâu yêu mị
-
Chương 35 : Thị huyết sát phạt, Thịnh kinh sinh loạn
-
Chương 36 : Tiêu Triệt sinh nghi, chủ mẫu trả thù
-
Chương 37 : Tiêu Triệt thành bằng hữu, Vân Khinh hồi phủ.
-
Chương 38 : Trà phú quý, chủ mẫu tính toán
-
Chương 39 : Tiến cung sinh biến, tình cảnh nguy cấp
-
Chương 40 : Bệnh dịch trong cung, gian nguy vây khốn
-
Chương 41 : Bệch dịch khó chữa, thâm cung có quỷ
-
Chương 42 : Tiêu Triệt tức giận, quả nhiên là nàng
-
Chương 43 : Lãnh cung Hoàng hậu, mẫu thân Tiêu Triệt
-
Chương 44 : Quanh co khúc khuỷu, liễu rũ hoa cười
-
Chương 45 : Thần ý thần bí, Tiêu Cấp trợ giúp
-
Chương 46 : Chủ mẫu sinh nghi, lo lắng tan đi
-
Chương 47 : Thái hậu khác thường, được ban thưởng.
-
Chương 48 : Xem tinh tượng, thiên mệnh quý nữ
-
Chương 49 : Chuyện cũ trước kia, dung mạo xinh đẹp
-
Chương 50 : Hai bên động tình, nguy hiểm quấn quanh
-
Chương 51 : Cung yến phong thưởng, tư thế quận chúa.
-
Chương 52 : Cáo lão về quê, Hoàng đế bệnh nặng
-
Chương 53 : Quận chúa hồi phủ, Thượng Thư định giết người.
-
Chương 54 : Di nương sanh non, phu nhân bị giam
-
Chương 55 : Điên cuồng nguyền rủa, tiếng động ngoài ý muốn.
-
Chương 56 : Huynh muội tình thâm, xuân tình ái muội trong Vương phủ.
-
Chương 57 : Hồng y vô danh, nam nhân yêu nghiệt.
-
Chương 58 : Đáng hay không đáng, tất cả đều là nàng
-
Chương 59 : Một cuộc lợi dụng, gợn sóng bắt đầu
-
Chương 60 : Hoàng đế bệnh nặng, vào cung coi bệnh
-
Chương 61 : Hoàng đế tỉnh lại, lòng của Đế vương.
-
Chương 62 : Hiếu thuận được sủng ái, nhiệm vụ mới.
-
Chương 63 : Chớ lộ tài đánh đàn, coi chừng Quý phi
-
Chương 64 : Hoàng hậu hàm oan, Hoàng đế cấm kỵ
-
Chương 65 : Cầm phổ thần bí, đêm vào Cấm Cung
-
Chương 66 : Đêm trăng tròn, tiếng đàn trong cung cấm
-
Chương 67 : Lấy cầm mê hoặc người, chuyện cũ tái hiện.
-
Chương 68 : Cùng trời cuối đất, đừng nói buông tay.
-
Chương 69 : Là độc không phải bệnh, Lệ phi nói thật.
-
Chương 70 : Làn sóng ngầm, lòng Minh vương
-
Chương 71 : Chương 71
-
Chương 72 : Chương 71 (2)
-
Chương 73 : Chương 71: Ngọc cầm cố tung, biến cố xuất hiện (3)
-
Chương 74 : Chương 71: Ngọc cầm cố tung, biến cố xuất hiện (4)
-
Chương 75 : Chương 72: Hoàng hậu ốm chết? Quý phi lâm nguy!
-
Chương 76 : 72.2: Hoàng hậu ốm chết? Quý phi lâm nguy!
-
Chương 77 : 72.3: Hoàng hậu ốm chết? Quý phi lâm nguy!
-
Chương 78 : Hoàng hậu ốm chết? Quý phi lâm nguy!
-
Chương 79 : 73.1: Bị thương ngoài ý muốn, thâm cung quỷ dị
-
Chương 80 : 73.2: Bị thương ngoài ý muốn, thâm cung quỷ dị
-
Chương 81 : 73.3: Bị thương ngoài ý muốn, thâm cung quỷ dị
-
Chương 82 : 73.4: Bị thương ngoài ý muốn, thâm cung quỷ dị
-
Chương 83 : 74.1: Quý Phi bị giam, công chúa Vu quốc đến
-
Chương 84 : 74.2: Quý phi bị giam, Công chúa Vu quốc đến
-
Chương 85 : 74.3: Quý phi bị giam, công chúa Vu quốc đến
-
Chương 86 : 74.4: Quý phi bị giam, công chúa Vu quốc đến!
-
Chương 87 : 75.1: Rời đi không vui, ai đi hòa thân?
-
Chương 88 : Chương 75.2
-
Chương 89 : Chương 75.3
-
Chương 90 : 76.1: Vui vẻ quấn quít trong nước, tương lai còn dài.
-
Chương 91 : Chương 76.2'
-
Chương 92 : Chương 76.3'
-
Chương 93 : chương 77
-
Chương 94 : chương 77.2
-
Chương 95 : chương 77.3
-
Chương 96 : chương 77.4
-
Chương 97 : chương 78
-
Chương 98 : chương 78.2
-
Chương 99 : chương 78.3
-
Chương 100 : chương 78.4
-
Chương 101 : chương 79.1
-
Chương 102 : chương 79.2
-
Chương 103 : chương 79.3
-
Chương 104 : chương 79.4
-
Chương 105 : chương 80
-
Chương 106 : chương 81
-
Chương 107 : chương 82
-
Chương 108 : chương 83
-
Chương 109 : chương 84
-
Chương 110 : chương 85
-
Chương 111 : chương 86
-
Chương 112 : chương 87
-
Chương 113 : chương 87.2
-
Chương 114 : chương 88
-
Chương 115 : chương 88.2
-
Chương 116 : chương 88.3
-
Chương 117 : chương 88.4
-
Chương 118 : chương 88.5
-
Chương 119 : chương 89
-
Chương 120 : chương 90
-
Chương 121 : chương 90.2
-
Chương 122 : chương 90.3
-
Chương 123 : chương 90.4
-
Chương 124 : chương 90.5
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
“Buông ra!”
Xe ngựa rộng rãi hoa lệ, Tiêu Triệt ôm Sở Vân Khinh vào xe ngựa căn bản là không cần tốn sức, bên này Sở Vân Khinh cũng tức giận khó dằn! Nàng xoay người một cái muốn tránh thoát khỏi cái ôm của Tiêu Triệt, tay trái biên quyền thành chưởng hướng về phía xương sườn của Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt nheo hai mắt lại, đối mặt với từng chiêu thức tàn nhẫn của Sở Vân Khinh, hắn lắc mình tránh, khóe miệng nhếch lên, “Sở Vân Khinh, ngươi ở đây tức giận cái gì?”
Sở Vân Khinh nghe thấy hắn nói thế, tức giận trong mắt càng sâu, thấy một chưởng toàn lực của mình bị tránh thoát, eu mảnh khảnh của nàng vừa chuyển trong xe ngựa, một cánh tay khẽ cong muốn đánh úp trước ngực Tiêu Triệt.
“Duệ vương biết cái gì gọi là ép buộc? Ta không muốn tiến cung, Vương gia lại cố tình muốn thiết kế, ta không muốn đi cùng xe với Vương gia, Vương gia lại muốn ép buộc ta! Xin hỏi Vương gia, Sở Vân Khinh có cái gì đáng giá để Vương gia người phí tâm như vậy!”
Khóe miệng Tiêu Triệt nhếch lên, hàn khí trong mắt bởi vì một câu nói của nàng mà tan biến hết, xuất thủ cực nhanh, cơ hồ là trong nháy mắt, một tay để ở sau lưng Sở Vân Khinh, một tay kia lại giữ khuỷu tay của nàng, rồi sau đó lôi kéo tay trái của nàng, càng đem nàng khóa chặt trong ngực!
Hắn cúi đầu cười mị hoặc, sau đó hơi thở nóng rực phả lên người nàng, “Thì ra là ngươi đã biết rõ, Sở Vân Khinh, ngươi nhẫn nhục ở lại Thượng Thư phủ là vì cái gì, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?”
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy sau lưng nóng rực, sống lưng nàng vẫn thẳng, muốn thoát khỏi tay hắn, không biết Tiêu Triệt dùng đến mười phần lực, nàng, căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Lời nói của hắn làm trong lòng nàng trầm xuống, nhưng Tiêu Triệt không hài lòng với biểu hiện của nàng, “Ngươi muốn điều tra cuộc đời của Sở Thiên Tề!”
Rốt cục Sở Vẫn Khinh cũng quay đầu lại nhìn hắn, người gần trong gan tấc lông mi đạm, đồng tử màu đen thâm thúy yên lặng, giống như băng ngàn năm ở cao sơn U Hồ, nàng đi vào nhìn, lại tan biến giống như một cái vực sâu không thấy đáy.
“Vương gia, thật là có tâm!”
Trong mắt Tiêu Triệt có gợn sóng khẽ động, hắn nhìn nàng thật sâu, “Ta chỉ muốn nói với ngươi, có lẽ đáp án ngươi muốn biết, đều ở chỗ của ta!”
Từ sau khi trở về Thịnh kinh, ban đầu thái độ của Sở Thiên Tề đối với Sở Vân Khinh đều làm như không thấy, bây giờ lại ôn hòa, cũng không có bất kỳ cơ hội nào cho nàng điều tra chuyện năm đó, cho nên, nàng đành phải để Phúc bá hoạt động ở bên ngoài, toàn bộ việc này đều vô cùng bí mật, nhưng lại bị hắn biết rõ ràng.
Mà nửa đời của Sở Thiên Tề, gần như là không có tìm ra được bất kỳ sai sót gì, càng không cần nói đến đêm của mười bảy năm trước, một chút cũng không có người biết, nhìn ánh mắt bình tĩnh thâm thúy của Tiêu Triệt, khiến trong lòng nàng trở nên căng thẳng.
“Như vậy, điều kiện của Vương gia là?”
Tiêu Triệt nhìn nàng mắt phượng sáng ngời lại xen lẫn lạnh lùng, trong đó giống như trăng sáng, vừa động liền có thể mang đến vầng sáng nhiều màu sắc, hắn theo bản năng mở miệng, “Có lẽ chúng ta nên kết thành đồng minh.”
Sở Vân Khinh nhíu mày, kết thành đồng minh?
Nàng nhẹ nhàng vùng vẫy, hiện tại hai người không có khí thể giương cung bạt kiếm, động tác như vậy không khỏi ái muội, Tiêu Triệt hiểu ý buông nàng ra, thân thể tựa vào phía sau, đôi mắt sáng như sao nhìn Sở Vân Khinh.
Sở Vân Khinh chăm chú nhìn cổ tay bị Tiêu Triệt nắm đau, “Vân Khinh với Vương gia khác nhau một trời một vực, Vân Khinh làm sao dám kết thành đồng minh với Vương gia, huống chi, Vân Khinh chỉ là thứ nữ của Thượng Thư phủ, không quyền không thế, Vương gia kết thành đồng minh với ta, nhất định là mua bán lỗ vốn!”
Đôi mắt Tiêu Triệt trầm xuống, thân thể dựa ở trên vách xe ngã về phía trước, con ngươi của hắn biến hóa vô thương, giờ phút này lại biến thành bộ dạng băng lãnh, “Ngươi đang sợ cái gì? Ngươi điều tra Sở Thiên Tề một tháng có thể có thu hoạch sao? Hôm nay ta để ngươi tiến cung là muốn cho ngươi biết, ngươi đã vào cái thế cục này, toàn bộ đều không phải do ngươi quyết định!”
Sở Vân Khinh cười lạnh, “Sở Vân Khinh chẳng qua chỉ cầu một cuộc sống yên ổn.”
Tiêu Triệt bỗng nhiên cười to, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng, “Sở Vân Khinh, ngươi cũng biết Lục y cầm hôm nay có thể lấy mạng của ngươi!”
Ánh mắt Sở Vân Khinh biến đổi, nàng đoán được, là hắn động tay mới có thể làm cho nàng chịu những thứ phiền toái không cần thiết kia.
“Ngươi nói ngươi không muốn trêu chọc quyền quý, nhưng nó lại vẫn xảy ra, ngươi không thích quyền quý, nhưng ở chỗ này, chỉ có cái đó mới giúp ngươi sống yên ổn, hơn nữa, mục đích ngươi chờ đợi ở Thượng Thư phủ, ngươi không muốn biết đáp án sao?”
Sở Vân Khinh trầm mặc, ánh mắt Tiêu Triệt rơi vào trên người nàng cực mạnh, giống như muốn nhìn thấy xương cốt của nàng, trong lòng Sở Vân Khinh khẽ loạn, thủ đoạn của nam nhân này rất mạnh, lại cứ theo dõi mình,nếu đáp ứng hắn, tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà, chỉ sợ nàng vĩnh viễn không thể bứt ra được!
“Thân phận Sở Vân Khinh hèn mọn, thỉnh Vương gia thu hồi lại lời vừa mới nói đi!”
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy ánh mắt băng lãnh đến cực hạn của Tiêu Triệt, lúc này nàng lẳng lặng ngồi đối diện với hắn, ánh mắt ung dung nhìn hắn, cho dù băng sương đao kiếm của hắn có thể đập bể nàng, nàng cũng chỉ là một cơn gió, không đau không ngứa.
Ánh mắt Tiêu Triệt trầm đến cực hạn, giống như là ẩn nhãn.
Trong nháy mắt, Tiêu Triệt xuất thủ!
Hắn cực nhanh điểm nhẹ bả vai của Sở Vân Khinh, rồi sau đó đưa tay kéo xuống khăn che mặt của Sở Vân Khinh, một vết sẹo đỏ tươi đập vào mắt, ánh mắt hắn trầm xuống, mà biểu tình trên mặt Sở Vân Khinh ngoài kinh ngạc thì không có cái gì khác.
Tiêu Triệt hơi thất vong, “Sở Vân Khinh, ngươi là người đầu tiên cự tuyệt Bổn vương như vậy, chỉ mong ngươi không hối hận!”
Hắn nhẹ nhàng đeo lại khăn che mặt cho nàng, bàn tay phất một cái giải huyệt đạo cho nàng, khẽ thấp mặt, “Đến!”
Sở Vân Khinh vừa thấy, quả nhiên đã đến cửa Thượng Thư phủ, tay nàng hơi căng thẳng, “Đa tạ Vương gia.”
Cuối cùng vẫn không quay đầu lại xuống xe ngựa.
Tử Mặc nhìn bóng lưng của Sở Vân Khinh hơi lắc đầu, động tĩnh vừa rồi ở trong xe hắn đều nghe thấy hết, giờ phút này hắn quay đầu ngựa lại đi về phía thành Nam, một bên quay đầu lại nói, “Chủ tử, người biết rõ tính tình của Sở cô nương, hôm nay lại mang nàng đến nơi của Thái hậu, người đã nghĩ kĩ chưa?”
Ánh mắt Tiêu Triệt ở trong xe khẽ động, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Trong viện chủ mẫu, Tú nhi cẩn thận vén rèm cửa lên, thấy Cố Tú Cầm dựa vào nhuyễn tháp hai mắt nhắm chặt, nàng thở phào ra một hơi, nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng.
“Làm sao vậy?”
Bỗng nhiên có tiếng vang lên làm cho Tú nhi cả kinh, chẳng biết từ lúc nào, trong chủ mẫu viện đã sớm không phồn hoa như ngày xưa, ngược lại yên tĩnh đến quỷ dị, nàng hơi hoảng loạn xoay người, “Phu nhân.”
Cố Tú Cầm nhướn mày, “Làm sao, kẻ tiện nhân kia vào phủ rồi hả?”
Tú nhi bộ dạng phục tùng cúi đầu, “Vâng, Ngọc phu nhân đã có thai hai tháng, lão phu nhân biết rõ chuyện này, quyết định cho người đón nàng vào trong phủ!”
Trong chốt lát ánh mắt Cố Tú Cầm hàn quang bốn phía, nàng hừ lạnh một tiếng, vung tay quét ly trà bên cạnh xuống đất, oán hận trong mắt hiện lên rõ ràng, “Nhiều năm như vậy, hắn đến giờ vẫn là có lỗi với ta!”
Tú nhi sợ tới mức lập tức quỳ trên đất, nàng co rúm bả vai lại, giọng nói run nhè nhẹ, “Phu nhân bớt giận, là Chiêu Ngọc kia dùng sắc đẹp để quyến rũ lão gia, lão gia nhiều năm như vậy đều không nạp thiếp, hắn nhất định là người tốt nhất.”
Cố Tú Cầm đứng dậy, trong mắt thoáng hiện lệ quang, mơ hồ còn có hận ý thâm trần, “Hắn đối tốt với ta? A, thật là chuyện cười!”
Nàng nhìn Tú nhi quỳ dưới đất, chợt cúi người đỡ nàng dậy, “Đến, đứng dậy.”
Mấy ngày nay Cố Tú Cầm hỉ nộ vô thường*, Tú nhi đã có chút sợ, lúc này bỗng nhiên lại bị Cố Tú Cầm đối đãi như vậy, trên mặt không biết là nên vui hay nên sợ.
“Tú nhi, hiện tại người đáng tin cậy bên cạnh ta, chỉ có một mình ngươi.”
Sắc mặt Cố Tú Cầm bỗng trở nên dịu dàng, nhìn Tú nhi sửng sốt, nàng lại nói, “Bây giờ ta đây xem như là thất thế, ta đã nghĩ nhiều ngày, ta không hiểu tại sao bỗng nhiên tiện nha đầu Sở Vân Khinh lại tốt với ta, cuối cùng ta cũng cảm thấy toàn bộ việc này đều không thoát được liên qua đến nàng, bây giờ lại được Thái hậu ban thưởng, thật sự là lợi hại!”
Hơi ngừng lại, hai tay nàng căng thẳng, “Tiện nhân kia đã có hài tử của lão gia, nếu nàng sinh xong chỉ sợ là không dễ dàng trừ bỏ nàng, Tú nhi có nguyện ý giúp ta không?”
Tú nhi rơi lệ, nàng là nha đầu sau khi Cố Tú Cầm vào phủ mới thu nhận, từ tầng thấp nhất trong phủ từng bước một đứng lên, nàng đội ơn trong lòng, giờ phút này có được tín nhiệm của chủ nhân, dĩ nhiên rất cao hứng, “Tú nhi nguyện ý! Tú nhi nghe theo phân phó của phu nhân!”
Cố Tú Cầm gật đầu, cúi người ở bên tai Tú nhi, “Ngươi đi...”
Trong Tử Vi các, một nữ tử trên dưới ba mươi tuổi đang ngồi, một thân tử y nổi bậy lên mắt ngọc mày ngài của nàng, toàn thân trên dưới luôn lộ ra khí chất dịu dàng.
“Từ nay về sau, chuyện lớn nhỏ trong phủ đều làm phiền Ngọc phu nhân rồi!”
Huệ mama mới vừa đi, sắc mặt của Sở Vân Khinh thản nhiên. Cũng không có nửa điểm cảm giác ân huệ cầu hồi báo, nàng ở một bên nhẹ nhàng uống trà, bên kia lại cho Nhược nhi một ánh mắt.
Nhược nhi lại nói, “Phu nhân gần đây có bệnh trong người, Ngọc phu nhân có toàn quyền chưởng quản mọi việc trong phủ, tiểu thư chúng ta ở trong phủ không danh không phận, chỉ sợ cũng không giúp gì được cho người, về sau, mong người quan tâm nhiều hơn.”
Chiêu Ngọc vốn là nữ tử phong trần, có thể trở thành cơ thiếp của nam tử mình ái mộ đã lâu nên vui vẻ không thôi, nhân tiện lúc này nàng nói, “Nhị tiểu thư tuyệt đối đừng nên nói như vậy, Chiêu Ngọc hiểu ý tứ của tiểu thư, về sau tất nhiên sẽ tận lực vì tiểu thư.”
Sở Vân Khinh bỏ ly trà xuống, “Phu nhân đừng nên nói như thế, giữa ngươi và ta cũng chỉ là một câu nói của lão phu nhân, chúng ta mới ở trong này gặp mặt một lần, sau này, ngươi là phu nhân, ta là Nhị tiểu thư, chúng ta trước đó, không quen biết.”
Sắc mặt Chiêu Ngọc khẽ biến, “Vâng vâng vâng, Chiêu Ngọc hiểu rõ.”
Nàng hơi ngừng lại, vẻ mặt khó xử, “Chỉ là, bụng của ta –“
Sở Vân Khinh lắc đầu, khóe miệng dưới khăn che mặt khẽ bĩu một cái, “Danh tiếng của phu nhân Thượng Thư, Ngọc phu nhân cũng biết?”
Chiêu Ngọc gật đầu, ánh mắt Sở Vân Khinh chợt hiện lên ý cười, “Phụ thân và nàng kết tóc* hai mươi mất năm chưa từng nạp thiếp, Ngọc phu nhân nên biết đạo lý trong đó, hiện giờ Ngọc phu nhân là người duy nhất vào phủ, chỉ sợ phu nhân bên kia, không dễ nói chuyện.”
Sắc mặt Chiêu Ngọc khẽ biến, “Vậy Chiêu Ngọc nên làm như thế nào?”
Sở Vân Khinh nhìn bụng bằng phẳng của Chiêu Ngọc một cái, “Bụng này của phu nhân là giả, vậy sao không dứt khoát dùng cái bụng giả này để bảo vệ cuộc sống yên ổn của mình? Lại có thể, chẳng lẽ Ngọc phu nhân chỉ muốn mình làm thiếp?”
Tiếng nói vừa dứt, Sở Vân Khinh nhìn đến ánh mắt sáng lên của Chiêu Ngọc, nàng tiếp tục nói, “Ngọc phu nhân trở về đi, phu nhân đã bệnh nhiều ngày, Ngọc phu nhân đừng quên đi thỉnh an!”
Chiêu Ngọc vội vàng đáp ứng, ra của liền phân phó Huệ mama trở về viện của mình, Nhược nhi nhìn bóng lưng đi khỏi Tử Vi các khẽ nói, “Tiểu thư, Chiêu Ngọc phu nhân này có thể làm được không?”
Sở Vân Khinh cười, ánh mắt trở nên hứng thú, “Nàng có dã tâm, huống chi lão gia sủng ái nàng, một nữ nhân có ham muốn chiếm hữu, sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ!”
Trong Vĩnh Thọ cung, Ngụy Trinh Nhiên vẻ mặt xanh trắng nằm ở nhuyễn tháp, Tiêu Cấp chăm sóc ở bên cạnh, “Hoàng tổ mẫu, mấy ngày nay người vẫn mệt mỏi, không bằng để cho hạ nhân thỉnh phụ hoàng đến xem đi?”
Ngụy Trinh Nhiên lắc đầu, “Không được, Cấp nhi ngoan, trở về nghỉ ngơi đi, nhiều ngày nay phụ hoàng ngươi cũng bị bệnh nhẹ trong người, không cầm làm phiền hắn.”
Tiêu Cấp hơi thất vọng gật đầu, lúc rời khỏi liền gặp phải Ngụy Sơ Cận, hắn thi lễ rồi một đường đi về phía Vân Nghê cung, mẫu thân của hắn Vân tần cũng từng là một nhân vật hiển hách, đáng tiếc về sau ý sủng mà kiêu chọc mặt rồng giận dữ, làm cho cung các phồn hòa lúc đầu tức thì trở nên hiu quạnh, sau khi mẫu thân thất sủng sinh ra hắn!
Tiêu Cấp đang nghĩ, làm thế nào mới có thể mau chóng tìm cơ hội để nhìn thấy phụ hoàng của hắn, bỗng nhiên nhìn đến một vật hắn vẫn chặt trong tay, đó là một túi hương thêu tinh xảo, Vân Tần đã nhiều năm không đi ra khỏi cung, túi hương này lại là chính tay nàng làm ra, nghe nói Thái hậu gần đây bất an nên đặc biệt phối hương liệu để giúp an thần.
“Nguy rồi!”
Tiêu Cấp vỗ vào đầu mình, như thế nào lại quên!
Hắn một đường đi nhanh, đi thẳng vào tẩm điện của Vĩnh Thọ cung, dọc theo đường đi chỉ cảm thấy lạnh lẽo rét buốt, hắn nhíu mi, vào nội thất.
“Nàng quá giống yêu vật mười bảy năm trước kia, ta không thể không phòng!”
Ngụy Sơ Cận cơ hồ quát lớn một tiếng, Tiêu Cấp đang muốn nhấc bức rèm che thấy thế bỗng nhiên dừng lại, chỉ nghe thấy Thái hậu Ngụy Trinh Nhiên thở nhẹ một hơi, “Ngươi, muốn giết nàng sao?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ngọc phu nhân vào phủ, bọn hạ nhân trong phỉ vẫn chờ xem Ngọc phu nhân bị chủ mẫu hành hạ như thế nào, lại thật không ngờ chủ mẫu Cố Tú Cầm chẳng những không có chèn ép gì Ngọc phu nhân, còn giao quyền hành trong tay ra, lại càng đồng ý cho nàng không cần thỉnh an không cần phụng bồi, như vậy, mặc dù Chiêu Ngọc có được quyền, nhưng không có cơ hội gặp Cố Tú Cầm.
Sở Vân Khinh nghe thấy tin tức này, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Tốt xấu gì Cố Tú Cầm cũng là tiểu thư đại gia, lại ở nhà cao cửa rộng phủ viện nhiều năm, tại sao có thể chịu lép vế như vậy?”
Sơ Ảnh cau mày, “Ý của tiểu thư là chiêu này của phu nhân chỉ là kế hoãn binh?”
Sở Vân Khinh buông ly trà trong tay xuống, “Nếu Ngọc phu nhân là người mới trong phủ, chúng ta đi bái phỏng một phen cũng là việc cực kỳ nên làm đúng không?”
Sơ Ảnh và Nhược nhi nhìn nhau, tiểu thư thay đổi thái độ thật sự là nhanh!
Bích Ngọc Hiên, Ngọc phu nhân đang xử lý gia sự, thấy Sở Vân Khinh đến liền giao phó hạ nhân mấy câu rồi cho lui xuống.
“Ngọc phu nhân trách mắng có mức độ, quả nhiên Vân Khinh không nhìn lầm người, cứ theo đà này, Ngọc phu nhân lập uy trong phủ đó là chuyện sắp đến rồi!”
Sắc mặt Chiêu Ngọc hiện lên một tia không được tự nhiên, “Không nói dối Nhị tiểu thư, trước đây Chiêu Ngọc chưa từng làm qua việc này bao giờ, sợ là mình làm không tốt, chọc giận lão gia và lão phu nhân mất hứng.”
Sở Vân Khinh lắc đầu, trong mắt chợt hiện nên vẻ thương tiếc, “Ngọc phu nhân và phụ thân gần nhau mười năm, tuy bây giờ phụ thân mới đón ngươi vào phủ, tất nhiên là trong lòng hắn thập phần yêu thương ngươi, về sau tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, Sở Vân Khinh nhìn Chiêu Ngọc hơi lộ ra ý cười, sắc mặt tối sầm lại, “Nếu phu nhân hối tiếc liền nhìn Vân Khinh xem, Vân Khinh lưu lạc ở bên ngoài mười bảy năm, đối với phụ thân hoàn toàn không biết gì cả, hiện tại lại càng giống người ngoài, so với Vân Khinh mà nói, phu nhân tốt hơn biết bao nhiêu lần.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Chiêu Ngọc liền hiện lên một chút vui mừng, đương nhiên nàng biết thân thế của Sở Vân Khinh, cũng biết nàng sau khi nàng vào phủ phu nhân đã đối đãi với nàng thế nào, cho nên nàng mới đứng về phía bên nàng (Sở Vân Khinh), tiếng nói của nàng khẩn thiết, “Nhi tiểu thư yên tâm, hiện tại nếu lão gia hồi phủ, chung quy vẫn đến chỗ ta một chuyến, ta đương nhiên sẽ vì ngươi nói chuyện.”
“Tuyệt đối không cần.” Sở Vân Khinh kiên quyết lắc đầu, “Phụ thân đối với ta không đủ thân thiết, nếu ngươi vì ta nói chuyện không chừng lại càng chán ghét ta hơn, không bằng phu nhân nói chút chuyện với phụ thân, mười bảy năm không thể phụng bồi dưới gối, hiện tại chỉ có phu nhân mới có thể đem nuối tiếc của Vân Khinh bù đáp lại.”
Chiêu Ngọc nghĩ, vẫn là gật đầu, “Ta với phụ thân ngươi mười ba năm trước đã quen biết, khi đó –“
Có thể nói đó là một câu chuyện xưa hết sức dài dòng, đơn giản là một nữ tử tài hoa đầy mình rơi vào phong cảnh ngày xuân tươi đẹp gặp được công tử quyền thế lại khí chất nhẹ nhàng, hai người chỉ hận không thể gặp sớm hơn, rốt cuộc liền đính ước vào mười năm trước.
Chiêu Ngọc vốn nghĩ rằng Sở Thiên Tề sẽ rất nhanh nghênh đón nàng vào cửa, nhưng lại không nghĩ tới Sở Thiên Tề căn bản không có tính toán như vậy, nàng chờ đợi mười năm, ngay tại lúc nàng tuyệt vọng, Sở Vân Kinh liền xuất hiện.
“Phụ thân ngươi tuy là Binh Bộ Thượng Thư, coi như phong quang vô hạn (danh tiếng), nhưng mà mười năm nay ai có thể biết được những vất vả của hắn, rất nhiều đêm hắn đều người đầy máu tươi đến chỗ ta, ta nhìn thấy mà muốn tan nát cõi lòng – --“
Sở Vân Khinh gần như sắp thất thần, một câu nói như vậy, làm cho nàng rùng mình.
Nàng giống như nghe được sự đồng tình, nước mắt ướt mi, “Làm sao có thể? Theo Vân Khinh biết, phụ thân chỉ chưởng quản mười vạn binh mã Tây Bắc, những năm gần đây Tây Lương và Đại Yến đều an phận thủ thường, biên cảnh Đại Tần chúng ta chiến hỏa rất ít, vì sao phụ thân lại bị thương?”
Sở Vân Khinh vừa hỏi lời này, ánh mắt Chiêu Ngọc chợt lóe, nàng có chút mất tự nhiên, “Nhị tiểu thư không có gì, là Chiêu Ngọc mau mồm mau miệng, vốn là lão gia đã dặn không chonói việc này!”
Nhưng Sở Vân Khinh không dừng lại, “Chẳng lẽ phụ thân có cừu oán trả thù nhà? Thiên, vậy chẳng phải tùy thời phụ thân đều có khả năng –“
Nàng bộ dạng khẩn thiết đả động Chiêu Ngọc, Chiêu Ngọc nhìn Sơ Ảnh và Nhược nhi ở sau lưng Sở Vân Khinh một cái, cúi người che miệng nói nhỏ bên tai Sở Vân Khinh – --
Khe khẽ nói một câu, ở trong lòng Sở Vân Khinh, ánh mắt của nàng phát lạnh, lưng không tự chủ được đứng thẳng.
Chiêu Ngọc nói xong lo lắng nhìn bộ dáng của Sở Vân Khinh, “Ngươi không phải lo lắng, phụ thân ngươi cũng là thân bất do kỷ, ta bao nhiêu lần nói với hắn không cần làm, nhưng mà hắn không dám cãi lời.”
Sở Vân Khinh khép mi, nàng gượng ép cười, ánh mắt xa xăm, “Không dám cãi lời sao?”
Trên đường trở về Tử Vi các, Nhược nhi và Sơ Ảnh nhìn bóng lưng cứng ngắc sắc mặt ngưng trọng của Sở Vân Khinh, Nhược nhi không nén được mở miệng, “Tiểu thư, vừa rồi Ngọc phu nhân nói cái gì vậy? Sắc mặt của người thật sự không tốt.”
Hai tay của Sở Vân Khinh ở trong tay áo nắm chặt, ánh mắt nàng lãnh sát, đôi môi khẽ nhếch lên, “Nói ta bị bệnh, Tử Vi các mấy ngày này đóng cửa từ chối tiếp khách.”
Chiêu Ngọc nói, không biết phụ thân vâng mệnh người nào, thường có nhiệm vụ ám sát, đều không phải cừu gia trả thù.
Mười bảy năm trước Sở Thiên Tề chém giết một trăm hai mươi ba người của Dương Châu Lý gia, Sở Vân Khinh đã điều tra nhiều ngày, cũng không có phát hiện Sở Thiên Tề và Dương Châu Lý gia có bất kỳ liên quan gì!
Vâng mệnh của người nào?
Sở Vân Khinh muốn yên lặng một chút, sự tình ngoài dự kiến của nàng, mà nàng, tất nhiên là muốn báo được đại cừu!
Nhưng mà, Sở Vân Khinh đóng cửa từ chối tiếp khách cũng không được, ngay tại ngày thứ hai, một vị khách không mời mà đến Thượng Thư phủ, tất cả người trong Thượng Thư phủ đều bởi vì việc này mà dậy sóng.
Sở Vân Khinh nhìn vị này một thân lam y trước mặt, thiếu niên tươi cười tuấn lãng có chút kinh ngạc, nàng cúi người thi lễ, “Bái kiến Ngũ điện hạ.”
Người tới chính là Tiêu Lăng, mặt hắn cười sáng lạn, ánh mắt lại hơi hàm chứa oán trách, “Giỏi cho ngươi Sở Vân Khinh, quỳnh hoa yên ta tìm ngươi cả đêm, lần trước nghe nói ngươi tiến cung, lại cũng không để cho ta thấy, ngươi nói, ngươi muốn bồi thường ta như thế nào?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Lúc ngồi trên xe Tiêu Lăng, Sở Vân Khinh vẫn không kịp phản ứng như cũ, nàng và hắn cũng chỉ gặp mặt một lần, làm sao hắn lại nhiệt tình với nàng như vậy?
"Điện hạ, chúng ta đi đâu đây?"
Ánh mắt Tiêu Lăng ôn nhu, "Tiến cung."
Sở Vân Khi nhíu mày, "Ý của điện hạ là --"
Tiêu Lăng gật đầu một cái, chăm chú nhìn Sở Vân Khinh, "Ta muốn ngươi giúp ta."
Tiêu Lăng ngừng lại một chút, "Ta muốn ngươi vì mẫu phi ta đàn một khúc, ngươi có bằng lòng không?"
Sở Vân Khinh không hiểu, Tiêu Lăng lại nói tiếp, "mấy ngày nữa ta sẽ xuất cung xây phủ mới, đến lúc đó không biết có còn được ở cùng mẫu phi hay không, nhiều năm nay, nàng thật sự là rất khổ cực."
Thì ra chỉ là đánh đàn, Sở Vân Khinh nhìn Tiêu Lăng trong nháy mắt trở nên yên lặng, trong thời gian ngắn hơi cảm thấy xúc động, xe ngựa một đường đi tiếp vào cung, cuối cùng, họ đi đến một cung điện hết sức lạnh lẽo.
Lạc Hà cung.
“Đi theo ta.”
Tiêu Lăng đi phía trước, Sở Vân Khinh đi phía sau, vào cửa cung chỉ thấy hai mama lớn tuổi đang đứng chờ, xem ra Tiêu Lăng đã sớm chuẩn bị trước.
"Cung nhân đã bị ta cho lui, ngươi cứ yên tâm đi."
Hai mama lớn tuổi liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh một cái cực kỳ cung kính đi trước dẫn đường, Tiêu Lăng hỏi, "Lộ mama, mẫu phi có khá hơn chút nào không?"
Lộ mama nghiêm túc nói, “Mấy ngày nay nương nương huyên náo ngày càng nhiều, buổi sáng hôm nay lại náo loạn một hồi, nhất định muốn gặp người, nếu nô tỳ không nói người đi lấy thuốc cho nàng, chỉ sợ nương nương lại làm mình bị thương.”
Sở Vân Khinh lưu ý ở trong lòng, nhìn sống lưng thẳng của Tiêu Lăng bỗng nhiên cảm thấy có chút sầu não, nhìn hắn như ánh mắt trời sáng lạn, cho rằng hắn nhất định không có gió mưa, không nghĩ tới, lại vẫn có nỗi khổ của mình.
Mẫu phi của Tiêu Lăng là Lệ phi đã vào cung hai mươi năm, mười tám năm trước sinh ra Tiêu Lăng, được phong phi, nhưng mười lăm năm trước, không biết vì sao, nàng bỗng nhiên hoạn thất tâm phong (bị điên), về sau ẩn cư tại Lạc Hà cung không ra ngoài.
Lúc vào cửa, trong phòng đã lộn xộn, ánh mắt Sở Vân Khinh quét một vòng, chỉ thấy tại góc tủ quần áo và giường, có một người đang co quắp, từ xa nhìn lại dường như gầy yếu không chịu nổi, tóc rối tung hỗn độn trên mặt, trên thân ăn mặc đẹp đẽ quý giá, không biết tại sao lúc này lại dính tro bụi.
Mặc dù đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng nhìn đến tình cảnh kia, Sở Vân Khinh vẫn cảm thấy một phen hít thở không thông.
Dường như cảm giác được có người đến gần, Lệ phi co rún lại trốn vào ngăn góc tủ, Sở Vân Khinh chỉ thấy Tiêu lăng thấp giọng gọi một tiếng mẫu phi, bước nhanh tới, tay hắn cực kỳ ôn nhu, tiến lên thì thầm bên tai Lệ phi vài câu, thấy nàng trở nên yên tĩnh một chút mới bế nàng lên, ở trong mắt Sở Vân Khinh, không khỏi liếc mắt nhìn Tiêu Lăng.
Sở Vân Khinh đứng tại chỗ, trong mắt không có chút kinh ngạc nào, Tiêu Lăng xoay người lại thấy nàng như vậy hơi có chút cười cảm ơn, Lệ phi dựa vào trên người hắn, nói chặt tay áo của hắn nói gì đó, Tiêu Lăng nhẹ nhàng mở miệng, “Thật lâu trước kia mẫu phi của ta rất thích cầm, nàng dùng cầm của nàng (Lệ phi) đàn một khúc đi, ta đàn nàng luôn không thích.”
Tiếng nói vừa ngừng, Lộ ma ma đã ôm một thanh cầm đi tới, Sở Vân Khinh tiếp nhận, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng ngũ vị hỗn tạp, nàng đặt cầm lên bàn dài bên cạnh ngồi xuống, nhìn mẫu tử dựa vào nhau, trong lòng khẽ động.
“Tranh -- --“
Tiếng đàn này không phải thiên quân vạn mã, không phải chim bay cỏ dài, chỉ là nắng ấm dịu dàng, tự mở cửa sổ ra mà tiến vào nhà, rơi vào mẫu tử ngồi ở bên giường.
Ngay một khác khi tiếng đàn vang lên, Lệ phi liền ngừng lôi kéo ống tay áo của Tiêu Lăng, nàng lẳng lặng nghe, tại một khắc khi tiếng đàn kết thúc, rốt cục lệ rơi đầy mặt
Tiêu Lăng kinh ngạc, hắn liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh một cái, ánh mắt đầy kích động, “Mẫu phi, mẫu phi người làm sao vậy?”
Sở Vân Khinh cũng đi tới, nàng nhìn vài vị ma ma một cái, lại nhìn Tiêu Lăng một cái, Tiêu Lăng hiểu ý, “Các ngươi lui ra ngoài trước đi.”
Lúc này Sở Vân Khinh tiến lên bắt mạch cho Lệ phi, nhưng mà lúc ngón tay của nàng đặt lên cổ tay của Lệ phi, Quỳnh_ỉn – DDLQD Lệ phi bỗng nhiên gắt gao nắm lấy tay của Sở Vân Khinh, nước mắt nàng tựa hồ không ngừng được, nhìn Sở Vân Khinh muốn kéo xuống khăn che mặt của nàng.
Sở Vân Khinh theo bản năng lùi lại, Tiêu Lăng khẩn trương giữ chặt tay của Lệ phi, “Mẫu phi, người không thích khúc này sao?”
Lệ phi hơi mở miệng, dường như không thể nói, Tiêu Lăng thất vọng vỗ lưng Lệ phi, hướng Sở Vân Khinh nói, “Thái y nói mẫu phi bệnh của mẫu phi mấy năm nay càng ngày càng nặng, nàng đã nhiều năm không khóc không cười, không biết tại sao nghe xong khúc của ngươi nàng lại kích động như vậy.”
Sở Vân Khinh tỉ mỉ đánh giá Lệ phi, dung mạo của nàng bị khăn che một chút, ánh mắt không thấy rõ cảm xúc, chính nàng ta cũng cực kỳ kinh ngạc.
“Dễ nghe, dễ nghe.”
Bỗng có lời nói mê làm cho ánh mắt của Tiêu Lăng sáng lên, hắn người nhìn mặt Lệ phi, “Mẫu phi, ngươi cảm thấy dễ nghe sao? Vậy về sau nhi tử thường xuyên để Vân Khinh gảy cho người nghe có được không?”
Nhìn Lệ phi giống như gật đầu, Tiêu Lăng tràn đầy hi vọng nhìn Sở Vân Khinh, “Vân Khinh, có thể không?”
Sở Vân Khinh nhìn một người dụng tâm vì mẫu phi như vậy còn có thể nói không sao, ánh mắt Tiêu Lăng sáng ngời như vậy, coi như có thể xóa tan hoàn toàn khói mù, nàng chỉ cảm thấy người trước mặt mình tươi sáng như vậy, nàng gật đầu, “Vân Khinh cực kỳ nguyện ý đàn cho Lệ phi nương nương nghe.”
Hai mắt Lệ phi dường như không có sốt ruột, nhưng lúc này, nàng lại ngẩng đầu, có chút xuất thần nhìn Sở Vân Khinh, “Vân Khinh, Vân Khinh, Vân -- --“
Lệ phi vẫn lặp lại mấy chữ này, Tiêu Lăng nghe ở trong tai quả thực vô cùng vui, hắn cao hứng đem Lệ phi nhẹ nhàng ôm vào ngực, ánh mắt sáng ngời nhìn Sở Vân Khinh, “Mẫu phi cho tới bây giờ chỉ nhớ rõ tên của ta, đây là lần đầu tiên, nàng nhớ người khác, Vân Khinh, ngươi muốn ta cảm tạ ngươi như thế nào!”
Sở Vân Khinh cười một tiếng, trong ánh mắt có lệ quang hiện lên.
Lúc bang người ở trong phòng đắm đuối trong ôn như trong suy nghĩ của mình, một tiếng quát to làm cho mấy người ở đây cả kinh, “Hoàng thượng giá lâm -- --.”
Một tiếng bất ngờ làm cho sắc mặt của Tiêu Lăng và Sở Vân Khinh khẽ ngưng lại, nhưng mà, ngay tại lúc hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Lệ phi đã từ trên tháp nhảy xuống, sắc mặt kinh hãi kia làm cho Tiêu Lăng và Sở Vân Khinh hoảng sợ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
“Mẫu phi!”
Động tác của Lệ phi cực nhanh, thậm trí trong nháy mắt còn không giống một người hoạn thất tâm phong (bị điên), hai chân nàng từ trên giường nhảy xuống, kéo tay Sở Vân Khinh đi về phía phòng bên cạnh, phòng bên là nơi để y phục trang sức của Lệ phi, trang sức hoa lệ tinh xảo, y phục gọn gàng ngăn nắp, đủ thấy nhiều năm này Tiêu Lăng luôn suy nghĩ vì mẫu thân.
Lệ phi kéo Sở Vân Khinh đi thẳng đến một tủ y phục lớn nhất, mở cửa liền đem Sở Vân Khinh đẩy vào bên trong, Sở Vân Khinh nhìn thân hình gầy của Lệ phi, nàng hiểu rõ ý của Lệ phi.
“Nương nương, ngươi muốn ta trốn vào đây sao?”
Tay Lệ phi dừng lại, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu, nhìn ánh mắt bình tĩnh của Sở Vân Khinh liền gật đầu.
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, ánh mắt trong trẻo như vậy đâu giống một bệnh nhân, nhưng nàng cũng không kịp hỏi nhiều, không biết Lệ phi lấy khí lực từ đâu tới, một phen đẩy nàng vào bên trong tủ.
Bốp một tiếng, Sở Vân Khinh bị y phục vây quanh, lúc bóng tối đánh úp, nàng chỉ nghe một tiếng rất nhỏ ngoài cửa tủ, “Không cần ra ngoài.”
Tiêu Lăng đuổi tới liền nhìn thấy Sở Vân Khinh nhốt ở bên trong, hắn hơi ngạc nhiên nhìn Lệ phi, “Mẫu phi?”
Tiêu Lăng không nghĩ ra, mặc dù Hoàng thượng tới thì có gì quan trọng, chỉ nói là Nhị tiểu thư Sở gia, chắc chắn phải nể mặt mũi của Sở Thiên Tề thì cũng không nói gì nhiều.
“Đám mây lưu luyến, bông liễu bay bay, vì sao mỏi mắt mong chờ mà không thấy quân (vua) tới .”
Nhưng mà Lệ phi căn bản không để ý đến kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) của Tiêu Lăng, nàng quơ ống tay áo, từ trong miệng nói ra một đoạn ca dao, bị bệnh nhiều năm làm cho giọng nói của Lệ phi nghe qua thấy khàn khàn tang thương, đúng lúc này lại như chân tình bi thương động lòng người như vậy.
Lệ phi hướng phía cầm kia, bàn tay trắng nõn giơ lên kéo ra một chuỗi tiếng đàn tươi mát, nàng chỉ nhẹ nhàng gảy tán loạn, không có làn điệu.
“Đám mây lưu luyến, bông liễu bay bay, vì sao màu sắc khuynh thành kia lại không thấy quân(vua) nhìn.”
Lệ phi một mình ngồi bên cạnh bàn để cầm, tựa như đang đắm chìm trong thế giới của mình, bên này một màu vàng sáng chợt quét tới, quân vương Đại Tần Tiêu Chiến đi nhanh vào cửa!
Tiêu Lăng ngay lập tức thi lễ, “Thỉnh an phụ hoàng!”
Tiêu Chiến một thân long bào chưa lui, giống như vừa mới nghị hoàn chính sự, mày kiếm của hắn ngưng lại, ánh mắt khỏe mạnh, tóc bạc nửa đời ở thái dương nhưng không giảm chút khí thế nào của bậc đế vương, hắn vừa vào cửa ánh mắt liền quét trong sảnh một vòng, bàn tay vung lên để Tiêu lăng đứng dậy, sau đó hỏi vấn đề xảy ra, “Mới vừa rồi người nào đánh đàn?”
Tiêu Lăng không biết trả lời như thế nào, nhìn cầm án bên cạnh Lệ phi, ánh mắt hơi trầm xuống.
Hiển nhiên là Hoàng đế hiểu nhầm ý của Tiêu Lăng, hắn nhìn bộ dáng của Lệ phi, trong ánh mắt hiện lên một tia thất vọng, rồi sau đó phủ lên một tầng thương tiếc, hắn lẳng lặng đi qua, “Mẫu phi ngươi có khá hơn chút nào không?”
Tiêu Lăng thu lại ánh mắt, “Vẫn như thế này.”
Ánh mắt Tiêu Chiến hơi ôn nhu một chút, hắn cúi người nâng Lệ phi dậy, “Rất nhiều năm trước, nàng cầm cũng vô cùng tốt, vừa mới đi ngang qua bên ngoài cung, ta còn tưởng rằng -- --.”
Tiêu Chiến dừng lại, “Ngự y có tận trách không?”
Tiêu Lăng gật đầu, “Ngự y vài ngày sẽ đến một lần, không dám không tuân thủ.”
Lệ phi từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, tận cùng bên trong vẫn có tiếng ngâm xướng thoảng qua, Tiêu Chiến lại nhìn hai mắt Lệ phi, cảm thấy không có lời nào để nói, hắn hướng tới cung nhân phía sau phân phó một tiếng, “Phân phó Nội vụ phủ sửa sang lại Lạc Hà cung một chút, xem ra có chút vắng lặng.”
Phân phó xong, Tiêu Chiến không chút lưu luyến xoay người đi khỏi, Lệ phi ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tiêu Chiến, thoáng hiện lên một chút minh bạch.
Trong Khánh Nguyên cung, Quỳnh_ỉn – DDLQD Ngụy Sơ Cận đang nằm thiêm thiếp ở trên giường, Tú Hà bước nhanh vào nội thất, “Nương nương, không xong, sáng sớm Hoàng thượng đã đi Lạc Hà cung.”
“Cái gì?!”
Ngụy Sơ Cận liền mở mắt ra, nàng đứng dậy nhìn Tú Hà một cái, “Đi bao lâu?”
Tú Hà suy nghĩ, “Đi nửa khắc liền bước ra.”
“A...ta còn tưởng rằng bà điên kia tốt chứ!” Khóe miệng Ngụy Sơ Cận nhếch lên, lại chậm rãi nằm xuống, “Hoàng thượng đã nhiều này đều nghỉ ngơi ở chỗ Lan phi sao?”
Tú Hà cũng buông lỏng một chút, “Vâng, ngoài ra Hoàng thượng còn hạ lệnh đồ ăn mấy ngày nay của Lan phi nương nương đều do ngự thiện phòng chuẩn bị.”
Ngụy Sơ Vận híp hai mắt lại, “Để ý kỹ một chút, nếu như lại mang thai, vậy cũng không tốt lắm.”
Tú Hà gật đầu một cái, “Nô tỳ hiểu.”
“Để cho ngươi theo dõi Duệ vương phủ thế nào?”
Tú Hà lắc đầu một cái, “Ngày ấy Duệ vương tiễn Sở cô nương trở về liền không có động tĩnh gì, nương nương yên tâm, nhưng mà buổi sáng hôm nay, Ngũ điện hạ có đến Thượng Thư phủ, nói là... tìm Sở Vân Khinh!”
Ngụy Sơ Cận nhướng mày, “Hai huynh đệ này thật là kỳ quái, có lẽ là vì tiếng đàn trong ngày quỳnh hoa yến.”
“Thôi thôi, để cho bọn họ tranh đi, vì một nữ nhân mà trở mặt thành thù, chỉ cần Thanh nhi và Minh nhi của ta tốt là được, ngày ấy khi ta nói đến chuyện chọn người, Thanh nhi và Minh nhi đều hài lòng sao?”
Tú nhi liền nhíu mày, có chút do dự, “Nhị hoàng tử hài lòng với an bài của người, nhưng Đại hoàng tử -- --.”
Hai tay Ngụy Sơ Cận nắm chặt, “Khốn kiếp!”
Trên đường địa cung thật dài, Sở Vân Khinh và Tiêu Lăng ngồi chung trong xe ngựa, Tiêu Lăng hơi trầm mặc, bên này Sở Vân Khinh cũng cảm thấy thái độ của Lệ phi đối với nàng có chút kỳ lạ.
Đang lúc hai người nhìn nay không nói gì, xe ngựa chợt dừng lại, Sở Vân Khinh chỉ nghe thấy thị vệ ngoài xe nói, “Bái kiến Duệ vương điện hạ.”
Trong xe sắc mặt của Tiêu Lăng liền vui vẻ, nhìn Sở Vân Khinh nói nhỏ, “Là Tam ca!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện