-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Edit: Mèo Mạnh Mẽ
Cuối cùng, Mạc Vong vẫn nghe theo đề xuất của Esther, lựa chọn gia tăng sức mạnh, rốt cuộc là tăng được bao nhiêu sức lực thì cô cũng không rõ lắm, nhưng một tay nhấc một bình Gas lên lầu sáu là không hề áp lực —— rốt cuộc từ nay về sau mama đã không cần phải lo lắng về khí đốt trong nhà nữa!
"Vong Vong, con còn đáng tin cậy hơn tên tiểu tử thối nhà dì."
"A ha ha ha, đâu có." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thân thể lại hết sức thành thật... Không, là cười cực kỳ đắc ý.
Người phụ nữ trung niên gọi Mạc Vong như gọi cún nhỏ này họ Trương tên Á, là bạn của mẹ cô, cho nên quan hệ đặc biệt tốt. Từ nhỏ Mạc Vong đã bị cha mẹ bận rộn công việc ném ở đây, bởi vậy cô kỳ thực đã đối đãi với dì Trương và chú Thạch như cha mẹ thứ hai.
Mà tiểu tử thối trong miệng dì Trương, là chỉ đứa con trai độc nhất của họ—— Thạch Vịnh Triết.
Do duyên cớ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Mạc Vong và hắn hoàn toàn xứng đáng với danh xưng thanh mai trúc mã. Nhưng khiến cô hơi phiền muộn là, rõ ràng mới trước đây quan hệ giữa bọn họ cũng không tệ lắm, lại không biết từ khi nào thì trở thành nhìn nhau không vừa mắt, hơn nữa đặc biệt dễ xảy ra đấu khẩu. Nhưng mà cũng thường thôi, nói theo chị họ Thang thì —— đàn ông trước hai mươi lăm tuổi đều ngu ngốc, hoàn toàn không thể dùng lý trí để phỏng đoán!
"Lại đây, nếm thử sườn kho tàu dì làm cho con nè."
"Ùm!" Nuốt một miệng đầy dầu mỡ xuống, "Ngon ghê!" Đúng vậy, Mạc Vong thích ăn thịt, nhưng không sao, cô đang trong thời kỳ trổ mã, gần đây lại làm việc nặng mỗi ngày, ăn nhiều một chút chắc cũng không béo đâu.
"Thích là tốt rồi." Dì Trương cười rộ lên mắt mày cong cong, "Đúng rồi, sao không thấy anh họ của con tới?"
"... À, anh ấy tạm thời có việc bận." Đúng vậy, cô đặt cho Esther thân phận đối ngoại là anh họ, cũng may y có thể dùng ma pháp để che giấu bề ngoài thật sự của chính mình, nếu không thì cô quả thực không biết nên giải thích như thế nào về việc tại sao anh họ của mình lại là người ngoại quốc, còn thêm màu tóc phản khoa học như vậy.
"Vậy sao? Nó đúng là bận rộn thật."
"... Ha ha." Đúng vậy, bận đi khắp thế giới lùng sục chuyện tốt cho cô làm đó mà!
"Đúng rồi, quên mất, hôm nay Triết Triết trở về, nó nói hành lý của nó nhiều, buổi chiều con có thể đi đón nó giúp dì được không?”.
"... Hả?"
"Không được sao?" Đôi mắt lấp lánh tấn công!
"Không thành vấn đề!" Mạc Vong hoàn toàn phản ứng theo bản năng, lệ rơi đầy mặt, rõ ràng là người đến tuổi trung niên rồi, mà kỹ năng tỏ vẻ đáng yêu còn thuần thục hơn cô, dì Trương quả là người không thể nhìn vẻ bề ngoài mà!
Nhưng mà, nếu có thể, thì cô thật sự không muốn đi đón tên kia đâu, cãi nhau ở ven đường gì gì đó thì thật là mất mặt T_T…
Mang theo loại tâm tình rối rắm, Mạc Vong rửa chén xong thì trở về nhà, vừa mới mở cửa, đã được tặng cho một câu khích lệ.
"Bệ hạ, ngài làm rất tốt."
"Gì?"
"Hỗ trợ rửa chén làm giá trị ma lực tăng thêm 5 điểm, hẳn là đón người sẽ càng lấy được nhiều hơn”.
Mạc Vong đang chuẩn bị gật đầu, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm: "... Tôi nói, không phải là anh luôn rình coi đấy chứ?".
"Không."
Cô gái mới nhẹ nhàng thở ra, đã nghe đối phương nói tiếp ——
"Tôi chỉ núp trong bóng tối để bảo vệ cho sự an toàn của ngài mà thôi."
"... Như vậy có gì khác nhau sao?!" Chỉ là cách nói dễ nghe hơn chút thôi phải không? Bản chất có thay đổi gì đâu!
"Thế thì, bệ hạ, thỉnh khoác thêm áo, buổi chiều hình như có gió lớn." Esther mặt không biến sắc mà thay đổi đề tài, kỹ năng làm mặt than này của hắn cũng đã luyện đến mãn cấp, "Làm việc tốt đương nhiên quan trọng, nhưng thân thể của ngài mới là số một".
"..." Xem ra chị họ Thang nói sai rồi, chị họ Hạ nói mới đúng —— đàn ông ngoài hai mươi lăm tuổi cũng ngu ngốc, mà lại còn ngu ngốc hơn nữa! Ơ? Mà tên này bao nhiêu tuổi nhỉ? Hình như đã quên hỏi. Quên đi, dù sao cũng không phải chuyện gì đặc biệt nghiêm trọng.
Nhưng, cho dù vậy...
"Tôi đi ngủ một lát đã, đến giờ thì gọi tôi."
"Tuân lệnh."
Cô cũng không thể không phối hợp với hắn đi làm việc tốt được.
Bởi vì ——
"Con bé thật sự chỉ có thể sống không quá mười tám tuổi sao?"
"... Ừ, bác sĩ nói nội tạng đã có chiều hướng suy kiệt rồi."
"Làm sao có thể... Rõ ràng mới trước đây còn rất khỏe mạnh, đây rốt cuộc là bệnh gì chứ?".
"... Bọn họ nói kiểm tra không rõ."
Mạc Vong lắc lắc đầu, quẳng hết những lời đã áp lên cửa phòng ba mẹ nghe lén được ra sau ót, khi ấy hẳn là lúc vừa lên Trung học nhỉ? Trong dịp mừng năm mới, cô vô ý bị cảm cúm, thật lâu không khỏi, sau khi đi bệnh viện kiểm tra không lâu, một ngày nọ cô nhạy cảm phát hiện cha mẹ ra ngoài trở về với sắc mặt rất khó coi, rồi sau đó liền nghe được đoạn đối thoại kia.
Kể từ khi ấy, bọn họ càng ngày càng ít trở về, trái lại phí sinh hoạt cấp hàng tháng và thực phẩm bổ dưỡng thì gửi về càng nhiều, tựa như muốn bồi thường. Nhưng thật ra, so với những thứ đó…
Mạc Vong lắc lắc đầu, bay qua ôm cổ con thỏ bông tai dài trên giường —— không được oán trách, như vậy là không đúng. Dù sao thì cũng vì thân thể của cô nên cha mẹ mới liều mạng làm việc ở bên ngoài, nhất định là rất vất vả đúng không? Mà việc cô nên làm là bồi dưỡng cho thân thể khỏe mạnh.
Đúng vậy, cũng vì điều này nên cô mới quyết định trở thành Ma vương.
Bởi ngày ấy Esther nói với cô như thế này ——
"Ma lực là nền tảng cho sự sống còn của mỗi ma vương, chỉ cần còn sống, thì mỗi ngày ma vương đều phải tiêu hao một giá trị ma lực tương ứng”.
Cô tò mò hỏi: “Vậy nếu không còn ma lực thì sao?".
"Một khi ma lực trở về số không, thì ma vương sẽ... bệ hạ, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này xảy ra." Tuy rằng vẻ mặt không hề dao động, nhưng giọng điệu của thanh niên cũng đủ để chứng minh quyết tâm của hắn.
"..."
Hình như là muốn an ủi cô, Esther nhanh chóng nói tiếp: "Nhưng mặt khác, chỉ cần còn có ma lực, ma vương sẽ tuyệt đối không chết đi, dù cho có bị trọng thương chí mạng cũng có thể phục hồi như cũ."
"... Thật vậy chăng?"
"Thật."
Sự thật chứng minh, Esther không có nói dối, bởi vì từ sau khi trở thành ma vương, thân thể của cô rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều, trước kia chỉ cần vận động hơi mạnh chút đã cảm thấy khó chịu, mấy ngày nay vật lộn với chó, khiêng bình gas lên lầu đều không hề hấn gì.
Cho nên cô quyết định hai việc:
Thứ nhất, chờ qua ngày lễ quốc khánh, cũng chính là ngày mai, cô sẽ nhờ dì Trương dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe một lần.
Thứ hai, cố gắng hết sức có thể để tích trữ một lượng giá trị ma lực đủ nhiều, để đảm bảo mình vẫn có được thân thể khỏe mạnh.
Cho nên, dù có phải đi đón tên khốn nào, cô cũng hoàn toàn có thể chịu đựng được!
Tuy rằng trước đó đã làm tốt công tác tư tưởng, nhưng chuyện tới trước mắt, Mạc Vong vẫn cảm thấy thực rối rắm. Thực không muốn nhìn thấy… bản mặt thối của tên Thạch Vịnh Triết kia, không, chỉ nhìn mặt thì còn có thể chịu được, tức nhất là cái lưỡi của hắn kìa, thật giống như từng được ngâm trong thuốc độc vậy!
Thế nhưng, chuyện đã đồng ý với dì Trương thì không thể không làm, hơn nữa, cô cũng không muốn phải nghe Esther nói nhảm.
Mạc Vong thở dài, nắm thật chặt chiếc áo khoác tay dài mỏng manh trên người —— tuy rằng thời tiết buổi chiều vẫn còn rất ấm áp, nhưng gió lớn đã bắt đầu nổi lên đúng như lời Esther nói —— bắt đầu đạp xe một cách cam chịu.
Đạp ước chừng mười phút thì đến bến xe phụ cận.
Bởi vì là ngày nghỉ cuối cùng của lễ quốc khánh, nên có rất nhiều người từ nơi khác gấp gáp trở về, cô đứng ở một chỗ hơi xa, cũng không xuống xe, cứ ngồi như thế mà nhìn ngó xung quanh. Ngay vào lúc tìm kiếm tên thanh mai trúc mã bịp bợm kia, Mạc Vong đột nhiên nghĩ, có khi nào bây giờ Esther cũng đang trốn ở xó xỉnh nào đó rình coi mình hay không?
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện đã không thể vãn hồi, cô kìm lòng không đậu, ngó trái ngó phải để tìm kiếm.
"Ngu ngốc, nhìn cái gì vậy?"
"..." Khóe miệng Mạc Vong giật giật, nghiêm mặt quay đầu, "Ai ngu ngốc chứ!" Quả nhiên, tên ngu ngốc chân chính chẳng biết đã chạy đến cạnh cô từ khi nào.
Rõ ràng là bằng tuổi, chàng trai lại cao hơn cô gái gần một cái đầu, đây cũng là nguyên nhân khiến người sau khó chịu.
Cũng giống như Mạc Vong, trên người chàng trai kia có một loại tinh thần mạnh mẽ phấn chấn đặc trưng của lứa tuổi, do gien di truyền tốt, nên mặt mũi không tệ ——mái tóc mềm mại màu rám nắng giống dì Trương, còn cặp mắt đen láy kia là truyền từ chú Thạch, nó hệt như vẽ rồng điểm mắt, khiến cả người hắn thoạt nhìn rất thông thái. Nếu kiên quyết tìm khuyết điểm, thì đại khái là bên mũi hắn có mấy chấm tàn nhan nhỏ, lúc Mạc Vong bị chọc tức thì không ít lần lấy chuyện này ra kích thích hắn, nhưng những cô gái xung quanh thì lại nói ——
"Thoạt nhìn thực đáng yêu!"
"Ừ, đúng vậy."
Thật sự là hoàn toàn không thể lý giải mắt thẩm mỹ của mấy cô!
Rõ ràng người này cực kỳ đáng ghét —— có lẽ là diện mạo được di truyền quá tốt, khiến tính cách của hắn chẳng những không thừa hưởng được nửa phần ưu điểm của dì Trương và chú Thạch, mà còn có thể nói là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
"Ai trả lời thì chính là người đó."
Xem đi!
"Thạch - Vịnh - Triết!" Mạc Vong nghiến răng gọi.
"Không cần phải lớn tiếng như vậy, tôi nghe được." Chàng trai bên cạnh vừa thờ ơ đáp, vừa quăng toàn bộ số hành lý lên toa sau của chiếc xe ba bánh, rồi sau đó mới nói "Sao cậu lại chạy tới đây?"
Mạc Vong trừng hắn: "Cậu hẳn là rất vui mừng nhỉ?" Nếu cô không đến thì một mình hắn khiêng nổi số bao lớn này sao?
Thiếu niên quay sang hừ khẽ một tiếng: "Ai thèm vui mừng vì loại chuyện này chứ."
"..."
"Hơn nữa", Thạch Vịnh Triết nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, hất hất cằm, "Sao lại chạy cái xe này tới? Mất mặt muốn chết."
"... Sợ mất mặt thì cậu tự khiêng về đi!" Nếu không phải dì Trương nói tên khốn này có nhiều hành lý, thì sao cô phải mượn xe ba bánh của Vương Đại Gia - bảo vệ chung cư! Hắn nghĩ là lỗi của ai chứ!
"Được rồi, gặp sau."
Nói dứt lời, người nọ lại thật sự phất tay bỏ đi, đi rồi còn ngoảnh lại ra vẻ giận dữ, nói: "Trên đường nhớ đừng có tìm tôi chào hỏi đó."
Mạc Vong nổi giận, cô đạp xe đuổi theo, hung hăng vươn chân đạp vào mông người nọ một cái, nhìn hắn biểu diễn thành công tư thế “cẩu ăn phân”, ngoảnh đầu làm một cái mặt quỷ: “Gặp sau!” rồi đạp xe bỏ chạy!
"... Mạc Vong! Cô đứng lại cho tôi!"
"Cái gì? Gió lớn quá, tôi nghe không rõ ~ "
"..."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Có lẽ là vì thể chất trở nên tốt hơn, Mạc Vong đạp xe về nhà nhanh như chớp, trả lại cho Vương Đại Gia rồi nói cám ơn, sau đó một mình khiêng toàn bộ hành lý lên tầng.
"Đã trở về?"
"Vâng!"
". . . Vong Vong, sao con lại khiêng một mình, Triết Triết đâu?"
Mạc Vong đảo mắt, không cần suy xét liền vu hãm: "Cậu ấy nói không muốn đi cùng con, sợ dọa người."
"Cái gì?" Dì Trương quả nhiên nổi giận, "Đợi dì dạy dỗ nó!"
Vì thế, đồng chí Thạch Vịnh Triết không được chào đón bằng cái ôm yêu thương của mẹ, mà là cái véo tai đau đớn —— "Mẹ à, đừng nhéo tai!"
"Nói, còn dám bắt nạt người khác hay không? !"
". . . . . ." Người bị bắt nạt rõ ràng là hắn được chứ? Mấy ngày nay rốt cuộc mẹ ăn cái gì mà khỏe như vậy, hại hắn đến bây giờ vẫn còn đau.
Đối mặt với ánh mắt oán niệm của người nào đó, Mạc Vong vênh váo làm mặt quỷ, nhưng khi dì Trương quay đầu lại, cô giống như sử dụng tuyệt kỹ "biến sắc mặt" đổi lại biểu cảm, vô cùng ngoan ngoãn nói: "Dì Trương, hai người tán gẫu, con về trước dây."
"Ừm, buổi tối nhớ đến ăn cơm, dì làm thịt nướng cho con."
"Vâng ~"
"Cẩn thận béo chết đấy!"
"Tiểu tử thối còn dám nói người ta?"
"Đau đau đau. . ."
Tai nghe tiếng kêu của người nào đó, tâm tình Mạc Vong vô cùng tốt, ca hát suốt trên đường về nhà.
"Bệ hạ, ngài vất vả rồi."
"Cũng tạm." Mạc Vong gật đầu rồi hỏi, "Đúng rồi, lần này tôi đi đón người được bao nhiêu ma lực?"
"20 điểm."
"Không ít." Đánh nhau với chó một lần rồi bỏ tiền mua bánh bao mới được 10 điểm, không ngờ tên Thạch Vịnh Triết lại đáng giá như vậy.
Ngay sau đó Esther nói: "Nhưng mà, bởi vì ngài ám toán người sau lưng, bị trừ mất 10 điểm; lại bởi vì vu hãm, bị trừ tiếp 10 điểm."
Mạc Vong ngây người: "Cho, cho nên? Anh muốn nói rằng tôi làm không công sao?"
"Đúng là như vậy."
". . . . . ." Xin đừng nói lời tàn nhẫn với gương mặt lạnh tanh như vậy? Tim của cô đã tan nát rồi! Quả nhiên dính vào tên khốn kia thì không có chuyện tốt.
—— A a a! Thạch Vịnh Triết, tôi hận cậu!
Đợi đã. . .
"Ý của anh là, làm ma vương, không những phải làm chuyện tốt, hơn nữa không thể làm chuyện xấu? Nếu làm sẽ bị trừ giá trị ma lực?"
"Đúng vậy." Esther nhìn Mạc Vong với ánh mắt "Đây không phải điều hiển nhiên à?" rồi mới giải thích, "Dù sao ma vương là người vĩ đại vì hạnh phúc của mọi người mà tồn tại."
". . . . . ." Không, nhất định có chỗ nào không đúng.
Cho nên nói, rốt cuộc là cái nhìn của ai có vấn đề?
Sau đó Mạc Vong mới biết được một chuyện còn đau khổ hơn, giá trị ma lực trực tiếp ảnh hưởng tới cấp bậc ma vương, đơn giản mà nói, khi cô có 50 điểm ma lực thì đạt được thêm vào lực lượng, nhưng nếu ma lực giảm xuống, hẳn sẽ mất đi phần lực lượng kia.
Đương nhiên, không thể thông qua phương thức này để ăn gian chọn lại ma pháp, cho dù về sau ma lực hơn 50, thứ cô thêm vào vẫn là lực lượng.
Mạc Vong có phần nổi giận cúi đầu xuống, vốn đang cho rằng bây giờ cô rốt cuộc có thể ức hiếp tên kia, kết quả là cái gì cũng không thể làm! Thật mất mát. . .
"Bệ hạ?" Esther hỏi, "Xem ra ngài lại nghi ngờ về chức trách của ma vương, cần tôi tiến hành sửa chữa tam quan của ngài không?"
". . . Không, hoàn toàn không cần!"
Quên đi, cô gái rộng lượng như cô, không cần phải so đo với tên ngốc Thạch Vịnh Triết, tạm thời tha cho hắn đi!
Nghĩ như vậy, lúc ăn cơm tối hôm nay, biểu hiện của cô vô cùng dịu dàng, đối mặt với mắt sắc đối phương liên tục ném tới, Mạc Vong vô cùng lạnh nhạt áp dụng thái độ không thèm nhìn, ngay cả khi hắn độc miệng cũng mỉm cười đáp lại, thành công thu hoạch một đống "phiếu bé ngoan" mà dì Trương bán sỉ đưa tặng, nhưng sau khi làm vậy, tên Thạch Vịnh Triết dường như càng tức giận, hơn nữa... mấy cục sưng trên đầu cũng nhiều hơn.
Vì sao không cãi nhau lại càng dễ hại người chứ?
—— Cảm thấy đã mở ra cánh cửa đến thế giới mới.
—— Nhưng hình như cũng thật thú vị.
Vì thế, đêm nay tâm tình của Mạc Vong rất tốt, nói ngắn lại, quan hệ của cô và Thạch Vịnh Triết có thể dùng một câu nói để hình dung —— nhìn thấy cậu không vui, tôi liền vui vẻ!
Tâm tình tốt như vậy luôn luôn kéo dài đến 10 giờ tối.
Cho đến lúc này mới nhớ ra ngày mai còn phải tới trường, Mạc Vong vội vàng tắt TV và đèn trong phòng khách, ngáp một cái đi vào phòng ngủ, bỗng phát hiện cửa ban công vẫn mở, cô liền đi qua đóng.
Một bóng người vụt qua.
Cô không thét chói tai, dù sao không cần đoán cũng biết người tới là ai.
Do kiến trúc của chung cư, ban công nhà cô và nhà họ Thạch chỉ cách nhau một bức tường, hơn nữa cô và Thạch Vịnh Triết đều ở phòng có ban công, mà cha mẹ cô lại thường không ở nhà, cho nên từ khi Mạc Vong còn nhỏ, hai nhà đã phá bức tường kia đi.
Lúc ban đầu còn rất vui vẻ.
Khi đó, quan hệ giữa cô và tên Thạch Vịnh Triết vẫn chưa biến thành trứng thối rất tốt, hắn luôn thích chạy tới chơi cùng cô.
Nhưng từ khi quan hệ không tốt như vậy nữa, đã lâu hắn không tới, hôm nay rốt cuộc là sao chứ? Đợi chút, chẳng lẽ đặc biệt tới để trả đũa?
Mạc Vong bỗng khẩn trương, nhìn trái phải rồi dứt khoát cầm thỏ tai dài trên giường, đứng với tư thế hai tay ôm tấm chắn: "Cậu tới đây làm gì?"
". . . . . ." Đối phương không đáp lại, chỉ dừng bước, đứng ở một bên giường im lặng không nói.
"Đừng có làm bộ! Nói mau, có âm mưu gì?"
". . . . . ."
"Thạch Vịnh Triết?"
". . . . . ."
". . . . . ." Không phải là bị dì Trương đánh đến mức lú lẫn chứ?
Mạc Vong do dự một lát, dè dặt đi tới cạnh đối phương, vốn tưởng rằng đó là một cái bẫy, kết quả đi tới trước mặt mà hắn vẫn không ra tay, cô thở phào nhẹ nhõm, ném con thỏ lên giường, ngồi xuống, vươn chân đá người nào đó: "Làm sao vậy? Tức giận thật sao?"
Dường như bị động tác của cô quấy rầy, ánh mắt thiếu niên chợt rơi xuống đôi chân trần của cô.
Mạc Vong đột nhiên cảm thấy không khí hơi xấu hổ, ho nhẹ, yên lặng rụt chân về: "Không có việc gì thì tôi ngủ đây."
Đầu của thiếu niên theo động tác của cô mà hơi cúi xuống, sau đó từ chân, cẳng chân, đùi, bụng... nhìn lên mặt của cô —— cứ như vậy cho đến lúc ngẩng đầu lên. Khi tầm nhìn giao nhau, Mạc Vong phát hiện, đôi mắt đen luôn tỏa sáng lòe lòe của đối phương hơi đỏ lên, bị đau mắt sao? Không, không có khả năng, chẳng lẽ là... khóc?
"Cậu. . ."
Động tác đột ngột của thiếu niên ngắt lời cô.
Một giây sau, Mạc Vong kinh ngạc phát hiện, cô bị hắn đè trên giường.
Làm, làm cái gì chứ?
Cô giật mình, đang định nói gì đó, một đôi tay ấm nóng bỗng bóp chặt cổ cô.
"Ớ." Mạc Vong còn đang ngu ngơ, cũng chỉ cảm thấy dần dần không thở nổi, vội vàng vươn tay kéo đôi tay đoạt mệnh không khác gì kìm sắt của thiếu niên ra! Cố gắng một lát, không khí tươi mới rốt cuộc lại tràn vào trong phổi, cô há mồm thở hổn hển, lúc này mới phát hiện —— con ngươi của Thạch Vịnh Triết đỏ lừ.
Quỷ, quỷ ám?
Kết luận này có vẻ không thể tin, nhưng chỉ có vậy mới giải thích được hành động của hắn.
Tuy quan hệ của bọn họ không tốt, nhưng Mạc Vong tin tưởng vững chắc, bình thường Thạch Vịnh Triết tuyệt đối sẽ không làm chuyện này.
"Thạch Vịnh Triết! Cậu tỉnh táo lại cho tôi!"
Những lời này vừa dứt, thiếu niên chợt ngừng lại, ngay sau đó lại phản ứng —— tay bóp càng chặt hơn!
Mạc Vong: ". . . . . ." # thù hận bao sâu # QAQ
"Bệ hạ?" Nhưng vào lúc này, Esther gõ cửa phòng.
"Es. . .!" Tên khốn, bóp chặt khiến cô không nói ra lời.
"Xin thứ cho tôi thất lễ!" Ngoài cửa truyền đến tiếng nói, thuộc hạ trung thành của ma vương bệ hạ phá cửa mà vào, khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, hắn... lễ phép cúi người thi lễ: "Thật có lỗi, quấy rầy rồi." Nói xong lại đứng im tại chỗ, "Bệ hạ, ngài không cẩn để ý đến tôi, trước khi chưa phân thắng bại, xin tập trung tinh thần."
". . . Này!" Người này thật sự hiểu rõ tình huống ở đây sao? Cô rốt cuộc muốn phân thắng bại làm gì! Mạc Vong tức giận vươn chân đá, thiếu niên vốn đang đè trên người cô cứ vậy mà bị đá bay.
Ngay sau đó, thanh niên vô cùng có tính cổ vũ vỗ tay "bốp bốp bốp": "Bệ hạ, đúng là một màn đấu vật đặc sắc."
Mạc Vong ". . . . . ." Cho nên nói, rốt cuộc hắn cho rằng cô đang làm gì? !
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ngay khi Mạc Vong bị lời nói của đối phương làm cho trợn mắt há mồm, người này thế nhưng lại nói tiếp, biểu cảm còn vô cùng nghiêm túc.
"Bệ hạ, thứ tôi nói thẳng, tuy rằng ngài giành được thắng lợi, nhưng kỹ xảo đấu vật còn phải rèn luyện." Thanh niên quỳ một gối xuống, tay nắm chặt dán trước ngực, cúi đầu thật thấp, "Xin cho phép tôi tiến hành chỉ đạo."
". . . . . ." Mạc Vong xoa trán, không được, sóng điện não của cô và người này quả nhiên không thể kết nối.
"Đau quá. . . . . ."
Nhưng vào lúc này, thiếu niên bị cô đạp bắn vào tường lại ngã xuống đất giống như vỏ chuối dường như đã khôi phục lại lý trí, hắn một tay đỡ gáy, khẽ nhíu mày: "Tôi làm sao vậy. . ." Khi ngẩng đầu lơ đãng nhìn thấy cô gái, "Cậu làm gì tôi?"
"Hả?" Mạc Vong bị tên này làm tức điên, "Chính cậu chạy vào phòng tôi còn hỏi tôi làm cái gì?"
"Tôi. . . tự đến?" Sắc mặt Thạch Vịnh Triết càng biến đổi.
"Nói nhảm!" Mạc Vong nhảy lên giường, hai tay ôm ngực, quyết tâm dùng khí thế ma vương để áp đảo kẻ phàm nhân đáng xấu hổ này, "Hơn nửa đêm lén lút chạy tới, không phải cậu xem mấy bộ phim linh tinh chứ?" Nghe nói xem nhiều phim ma sẽ bị mộng du, chẳng lẽ hắn cũng vậy? Hành vi này của hắn gọi là gì? Ừm, đúng rồi, hình như là, "Dám tập kích ban đêm! Khinh bỉ cậu!" Ban đêm tới tập kích, dùng từ này không sai!
". . . . . ." Mặt thiếu niên bỗng đỏ bừng, hắn vô cùng muốn phản bác, nhưng dường như không có lí do gì, chỉ có thể lắp bắp, "Ai, ai ban đêm tập kích cậu chứ?"
Mạc Vong thấy vậy càng vui vẻ, thậm chí còn hơi cảm động, bao nhiêu năm chưa thấy, hiếm khi tên rắm thối Thạch Vịnh Triết này nghẹn họng nhìn trân trối, không nên dễ dàng buông tha hắn. Vì thế cô không ngừng cố gắng: "Còn nói không? Vừa tới đã đè tôi trên giường, sau đó dùng tay. . ."
"Đè. . ."
Không biết thiếu niên nghĩ tới cái gì, hai má ngày càng hồng, sau đó một tay che mặt, chạy mất như bị ma đuổi.
"Này! Cậu. . ." Mạc Vong nhảy xuống giường rồi lại nhảy lên vài cái, cuối cùng vẫn không đuổi theo, sau đó chỉ nghe thấy một trận vang "bịch bịch", không hề nghi ngờ, đối phương ngã mạnh vài cái trên sân thượng, cô bật cười, cảm thấy thật sung sướng, cười xong lại nghi hoặc, "Cậu ta làm sao vậy?" Phản ứng sau khi làm việc sai không phải là xin lỗi sao? Hắn lại chạy trốn, mặt còn đỏ như vậy.
Esther luôn lẳng lặng vây xem vẫn duy trì tư thế quỳ xuống đất, lúc này mới nhẹ nhàng đứng lên, lạnh nhạt đáp lại: "Có lẽ là thấy xấu hổ." Trên ý nghĩa nào đó, người đàn ông như hắn ở ngay trong phòng mà đối phương lại không chú ý tới, hoàn toàn có thể hiểu được thiếu niên rốt cuộc "xấu hổ" tới mức nào.
"Xấu hổ?" Mạc Vong không hiểu nguyên do.
"Đúng vậy, thân là một người đàn ông mà lại bại bởi bệ hạ." Thanh niên vuốt cằm, rất khẳng định nói, "Nói vậy trong lòng anh ta đang bị giày vò."
". . . Phải không?" Cảm thấy có chỗ nào không đúng. . .
"Sau này anh ta còn có thể khiêu chiến với ngài, bệ hạ, vì vinh dự và thắng lợi, xin cho phép tôi. . ."
"Đừng nói nữa!" Mạc Vong vội vàng ngắt lời người này, "Mai tôi còn phải đi học, buồn ngủ rồi!"
". . . Vâng."
Mắt thấy đối phương xoay người rời khỏi phòng, Mạc Vong thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại muốn thở dài, vì sao những người đàn ông xung quanh cô đều ngu ngốc? Chẳng lẽ do chỉ số thông minh của cô quá cao nên làm nổi bật sự ngốc nghếch của bọn hắn?
Ai nha ai nha, một cô gái quá thông minh cũng là bi kịch!
Có lẽ do trước khi ngủ quá "mệt nhọc", một đêm này cô gái ngủ rất ngon, sáng sớm hôm sau khi chuông báo thức vang lần đầu tiên liền tỉnh lại, ngồi dậy ngáp một cái, cô mới phát hiện đêm này mình không mơ gì cả.
Rửa mặt xong, cô trực tiếp chạy tới nhà dì Trương.
"Chào buổi sáng, dì Trương." Dường như ngày quốc khánh chú Thạch cũng phải tăng ca, cho đến hôm nay còn chưa về nhà.
"Chào buổi sáng." Dì Trương kỳ quái nhìn Mạc Vong, "Sao hôm nay Vong Vong dậy sớm vậy?"
"Ha ha, có lẽ do tối qua ngủ khá sớm."
"Phải không? Vậy cho con phần ăn sáng đầu tiên của Triết Triết."
"Tách ——" Sau một tiếng vang nhỏ, trứng ốp lếp trắng noãn lại vàng óng ánh được đặt trên bàn, phía trên là một vòng xúc xích được cắt theo hình bạch tuộc với kích cỡ như ngón tay cái, hai bên là một chút mì sợi. Bà chủ nhà với động tác thành thạo lập tức cầm sốt cà chua trên bàn, vẽ ra ba đường cong trên trứng ốp lếp, một hình mặt trẻ con được tạo ra, bà vừa lòng gật đầu: "Hoàn thành!"
Đây là điểm Mạc Vong rất khâm phục ở dì Trương, rời giường làm bữa sáng không phải là một việc to lớn, bày bữa sáng như vậy cũng không ăn ngon hơn xếp thành đống, d∞đ∞l∞q∞đ nhưng có một điều cô rất rõ ràng, chính là buổi sáng mỗi ngày, mọi người đều tươi cười ra khỏi nhà.
"Lại nói tiếp," Giọng nói nghi hoặc của dì Trương truyền tới từ phòng bếp, "Bình thường giờ này tiểu tử thối kia đã dậy, hôm nay rốt cuộc là sao, chẳng lẽ thân thể không thoải mái?"
Trưởng bối đã nói như vậy, cô có thể yên tâm ngồi sao?
Mạc Vong thở dài, tuy rằng cô khẳng định kẻ tập kích cô ban đêm hoàn toàn không có khả năng bị ốm, nhưng mà ——
"Để con đi nhìn xem."
"Ừm, vậy nhờ con."
"Vâng ~"
Đi tới trước cửa phòng Thạch Vịnh Triết, Mạc Vong bỗng đổi sắc mặt, đảo con mắt cá chết gõ cửa: "Thạch Vịnh Triết?"
Đáp lại cô là sự im lặng.
"Thạch Vịnh Triết!"
Vẫn không ai trả lời.
". . . . . ." Cô gái mở cửa bước vào.
Lại nói tiếp, hình như đã lâu cô chưa tới căn phòng này, nhưng bố cục bên trong dường như không thay đổi quá nhiều, thiết bị tập luyện được đặt ở góc tường, cửa tủ quần áo luôn mở ra một nửa, bàn học đầy sách quân sự và các loại mô hình máy bay, cùng với gối đệm chăn và drap giường màu xanh lá —— cho nên nói, người này rốt cuộc yêu thứ này đến mức nào?
Mạc Vong đi đến cạnh giường, vươn tay đẩy đẩy đống chăn: "Này, rời giường rồi! Cậu muốn tới muộn. . ." Hả? Cô kéo mạnh chăn, "Trống không?"
Người kia đâu?
Cô gái tìm trong phòng một lát, ánh mắt dừng ở phía ban công, cô vội đi qua, sau khi thấy bóng dáng quen thuộc, thở phào nhẹ nhõm: "Cậu. . ." Đợi chút, hắn làm gì vậy?
Chỉ thấy thiếu niên quỳ gối nhìn về phía mặt trời mới mọc, hai tay đặt giao nhau trước ngực, đôi mắt khép chặt, cúi đầu, mấp máy môi, dường như đang cầu nguyện.
Mạc Vong: ". . . . . ." Này này, cô quen biết người này mười mấy năm, chưa từng nghe nói hắn còn có tín ngưỡng.
Cô không hề khách khí đá vào lưng người nào đó: "Đến giờ ăn sáng rồi!"
Lại bị tránh khỏi.
Thiến niên xoay người với một tư thế vô cùng không duyên dáng, lăn một vòng tại chỗ, dễ dàng tiến tới góc tường, cười lạnh một tiếng: "Tối hôm qua còn chưa tính, hôm nay ta đã hấp thu đủ lực lượng từ ánh năng đầy chính nghĩa này, đồ ma vương chỉ có thể càn rỡ trong đêm đen, dũng giả đại nhân ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi!"
". . . Gì?" Đợi chút, vừa rồi có phải hắn gọi cô là "ma vương" mà không phải "Mạc Vong"? Còn tự xưng dũng giả? Đây rốt cuộc là. . .
Không đợi cô nghĩ ra nguyên nhân, chỉ thấy thiếu niên không biết từ nơi nào lấy ra cái giá áo, giơ cao hô to: "Xem kiếm vô địch của dũng giả ta! ! !"
". . . Đợi đã!"
"Bốp!"
Một tiếng giòn vang vang lên.
Mạc Vong nhìn chăm chú vào giá áo bị kẹt giữa hai tay mình, thở phào nhẹ nhõm, lập tức nổi giận: "Sáng tinh mơ cậu lại nổi điên gì chứ? !"
"Làm sao có thể. . ." Thạch Vịnh Triết như bị đả kích mạnh, hắn nới tay, che ngực, lảo đảo lui về sau, "Kiếm thuật ta tốn mười năm rèn luyện, sao có thể bị ngươi phá giải dễ dàng như vậy, không. . . không. . . không! ! !"
". . . . . ." Mạc Vong không thể nhịn được cầm giá áo nện vào đầu người nào đó, "Cậu có chừng mực cho tôi, đồ khốn!"
"! ! !" Thiếu niên bị đả kích thảm hại ngã xuống đất không dậy nổi.
". . . . . ." Hỏng bét, quên không kiềm chế sức lực rồi.
Mạc Vong kinh hãi vội vàng chạy tới: "Cậu, cậu còn ổn chứ? Thạch Vịnh Triết? A Triết? !" Vì rất khẩn trương mà nói ra xưng hô đã không dùng nhiều năm.
Trong chốc lát, thiếu niên mở to mắt.
Cô gái giật nảy mình, sau đó nhẹ nhàng thở ra, dè dặt hỏi, "A Triết, cậu không sao chứ?"
". . . . . ." Thạch Vịnh Triết kỳ quái nhìn cô một cái, sau đó vươn tay xoa xoa gáy mình, kêu ra tiếng, "Sao cái gáy lại đau vậy. . . Đã xảy ra chuyện gì?"
". . . . . ."
—— Đại ca, những lời này hẳn là tôi nói mới đúng? !
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng kêu của dì Trương.
"Vong Vong, tên tiểu tử thối kia lại ngủ nướng nữa hả? Đánh cho nó tỉnh đi!"
"..." Mạc Vong nghẹn họng không nói được gì, thật ra thì tiểu tử thối không có ngủ nướng, đáng tiếc vẫn bị cô đánh.
Thạch Vịnh Triết suýt nữa thì hộc máu, đây là mẹ ruột của hắn đó sao? Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được mà đáp lại một câu: "Mẹ, con là do mẹ nạp tiền điện thoại được tặng kèm sao?"
Mạc Vong cười “phốc” một tiếng, nhận được một ánh mắt xem thường của anh chàng trúc mã như thường lệ, đương nhiên cô cũng không cam lòng yếu thế, trừng mắt lại, sau đó chỉ nghe dì Trương đáp lời cực kỳ sắc bén: “Không, lúc mua khoai tây tiện thể được tặng thôi”.
"Ha ha ha ha ha ha..." Mạc Vong rốt cục cũng nhịn không được mà cười ra tiếng, "Thạch Vịnh Triết, cậu là hành tây sao?"
"Câm miệng đi ngu ngốc!"
"Tên khốn, không được vò đầu tôi!"
Sau một lúc ầm ĩ, chàng trai và cô gái đồng thời bước ra, chỉ khác là người trước thì lập tức đi rửa mặt, người còn lại thì bắt đầu thưởng thức bữa sáng thơm ngào ngạt. Thừa dịp Thạch Vịnh Triết không có ở đây, Mạc Vong nói chuyện mình muốn đi bệnh viện kiểm tra thân thể, sau đó nhìn thấy dì Trương hơi ngớ ra một chút, một giây sau liền cười đồng ý, giờ mới hiểu “tình huống thân thể” của cô cũng không phải là chuyện bí mật vậy.
Ít nhất thì dì Trương cũng đã rõ.
"Vong Vong..."
"Sao ạ?"
"Con..."
"Mẹ, bữa sáng của con đâu?" Thạch Vịnh Triết rất không đúng lúc mà ngắt ngang cuộc trò chuyện.
"Ăn ăn ăn, con chỉ biết có ăn thôi!"
"..." Hắn đã trêu chọc ai chứ?
Sau khi ăn xong, Mạc Vong vọt nhanh về nhà, chuẩn bị đến trường, chẳng ngờ lại thấy Esther đứng đợi ở cửa với vẻ mặt nghiêm túc.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Bệ hạ, ngài muốn đến trường học cùng vị thiếu niên kia sao?"
"Đúng vậy, sao thế?" Tuy rằng cô thực sự không muốn, nhưng chú Thạch và dì Trương cứ khăng khăng hai người phải cùng đi mới an toàn, hơn nữa bọn họ vốn học cùng lớp, chuyện này đã sớm thành thói quen.
"Vậy thì" thanh niên đột nhiên quỳ một chân, hành lễ khẩn cầu, "Xin cho phép Esther tôi theo hầu hạ bên người ngài."
"... Hả?" Mạc Vong ngây người, một lát sau, cô nuốt nước miếng, "Ý của anh không phải là —— muốn theo tôi đi học đó chứ?"
"Đúng là như thế, xin..."
Cô lập tức ngắt lời hắn: "Không được!" Ở nhà như vậy thì thôi đi, cô không muốn ở trường cũng bị người ta xem là con ngốc đâu, "Tuyệt đối không được!" Giống như sợ chưa đủ lực uy hiếp, cô bồi thêm một câu.
"..." Esther âm thầm giằng xé, mệnh lệnh của ma vương hắn phải tuyệt đối phục tùng, nhưng mà... Hắn cúi đầu thật thấp, "Bệ hạ, xin ngài ít nhất cũng cho phép tôi ngầm bảo vệ ngài an toàn."
"Có cần thiết phải làm đến mức này hay không?" Mạc Vong rất nghi hoặc, cô chỉ đi học thôi, cũng không phải ra chiến trường đánh giặc, huống hồ, "Tôi cũng đâu có đi một mình." Tuy tên Thạch Vịnh Triết kia không đáng tin, nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô gặp chuyện không may.
"Chính vì thế mới nguy hiểm."
"... Hả?"
Ngay sau đó, thanh niên dùng khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu cảm nói ra lời khiến Mạc Vong kinh nhạc không thôi: “Bệ hạ, chẳng lẽ ngài cho rằng sự việc đêm qua chỉ là ngẫu nhiên?”.
"Không phải sao?"
"Đúng vậy." Esther gật đầu, "Nếu vừa rồi tôi không nhìn lầm, vị thiếu niên kia hẳn đã bị linh hồn dũng giả nhập vào người."
"Cái gì?" Mạc Vong không còn gì để nói, cừ thật, ma vương xuất hiện còn chưa tính, bây giờ dũng giả cũng nhảy ra? Nói vậy là tên của cô với Thạch Vịnh Triết đặt không tốt rồi hả?
#Cha mẹ không có trách nhiệm vô cùng tai hại# hàng loạt!
Rồi sau đó, theo như Esther giải thích thì sự tình đại khái là như vầy:
Dũng giả là thiên địch của ma vương, bất kể là thế giới nào cũng đều phải tồn tại, mà ý nghĩa tồn tại của hắn... Đúng vậy, chính là chuyên môn đi chọc tức ma vương. Phương thức sinh ra là bị “linh hồn dũng giả” nhắm trúng, tiêu chuẩn tuyển chọn không rõ ràng, nam nữ già trẻ thậm chí các loại thú vật đều có khả năng trở thành dũng giả. Mà một khi bị ám vào người, "Dũng giả" sẽ tự động có được một bộ “dũng giả kiếm pháp” nghe nói là rất lợi hại, d-đ-l-q-đ lấy việc đạp đổ ma vương làm mục tiêu, từ đó về sau bắt đầu kiếp sống khiêu chiến vô tận.
Sau khi nghe xong, quả thực Mạc Vong sợ ngây người, nói vậy, cô với tên Thạch Vịnh Triết kia là thiên địch sao?
Không... Không phải đâu...
"Hình như tên kia không biết mình đã trở thành dũng giả!"
"Bởi vì hắn còn đang trong thời kỳ dung hợp."
"... Không có cách giải quyết sao?"
Kết quả lại làm cho cô gái thất vọng, Esther nhẹ nhàng lắc đầu: "Cho dù ngài có giết chết thể xác kia, hồn dũng giả cũng sẽ chọn dũng giả mới."
"..." Chuyện giết người gì gì đấy làm được mới lạ đó?
"Hơn nữa căn cứ vào giá trị ma lực của bệ hạ ngài, nếu tùy tiện giết người sẽ bị khấu trừ thành số âm."
Mạc Vong hộc máu: "Chẳng lẽ tôi chỉ có thể bị hắn đánh?"
"Không, cũng không phải như thế." Esther giải thích nói, "Nếu ngài chỉ phản kháng thì không sao. Đương nhiên, ngọai trừ giết người, giết người dưới bất kỳ tình huống nào thì ngài cũng đều bị khấu trừ giá trị ma lực, dù sao ma vương cũng là do thiện ý của mọi người kết hợp mà thành”.
"..." Có cảm giác tam quan vừa bị giáng cho một cú nặng nề. Mạc Vong buồn bực vỗ vỗ mặt, “Tôi cảm thấy thật không công bằng”.
"?"
"Anh xem, tôi phải liều mạng tích lũy giá trị ma lực mới có thể sử dụng ma pháp, mà dũng giả chỉ cần bị chiếm thân là cái gì cũng có." Nếu là người khác trở thành dũng giả thì cũng chẳng sao, vấn đề ở đây chính là Thạch Vịnh Triết, thật sự làm cho người ta cực kỳ rối rắm!
Kết quả thanh niên lại lắc lắc đầu: "Không, đều không phải như thế."
"Hở?"
"Để sử dụng kiếm pháp, dũng giả cũng cần phải tích lũy giá trị ma lực ."
"Thật, thật vậy sao?"
"Đúng vậy."
Mạc Vong đang muốn hỏi tiếp, đã thấy thiếu niên nọ ra khỏi cửa, nhìn cô còn đang mặc áo ngủ bằng ánh mắt rất không kiên nhẫn, nhíu mày nói: "Còn chưa xong nữa hả?"
"A, Xong ngay!" Thiếu chút nữa quên, đến trường mới là chuyện chính.
Cô vội vã muốn lao vào nhà thay quần áo, chợt thấy thanh niên kia không biết từ đâu mà dâng quần áo của cô lên, vẻ mặt nghiêm túc như cầm quốc bảo.
"Mời dùng."
"Cảm... Ê!" Mạc Vong đoạt lấy quần áo trong tay hắn, "Có thể đừng tùy tiện đụng tới quần áo của tôi được không vậy?"
"Đây là chức trách của thuộc hạ."
"... Cho dù có động vào, anh không thể kẹp nội y vào trong áo ngoài sao?" Lại còn nghênh ngàng đặt ở trên cùng nữa, hắn muốn làm cái gì vậy chứ? Hơn nữa Thạch Vịnh Triết còn đang đứng ngay cửa kìaaaaaa!
"Sắp xếp quần áo theo đúng trình tự có thể tiết kiệm thời gian của ngài một cách hữu hiệu”.
"..." Cô hoàn toàn không thiếu chút thời gian này có được hay không? Mạc Vong sắp hộc máu đến nơi, nhìn sang thiếu niên ngoài cửa, lòng tràn đầy kỳ vọng hỏi: “Cậu không nhìn thấy gì cả, đúng không?"
Lại bi kịch nhận được câu trả lời ác liệt: "Cậu thì có gì đẹp mặt!"
"..." QAQ chắc chắn là thấy rồi chứ gì? Hắn biểu hiện như vậy thì tuyệt đối đã thấy!
Cô gái đang vô cùng rối rắm nên nào đâu chú ý, thiếu niên mạnh mẽ quay đầu, lỗ tai đỏ rực hết cả, cô chỉ lo trách móc Esther: "Lần sau không được làm loại chuyện này nữa! Biết không? Tuyệt đối không được, đây là mệnh lệnh!"
"... Vâng".
"..." Người này rốt cuộc có chỗ nào không tình nguyện vậy chứ? Thấy thế nào thì người nên buồn bực cũng là cô đây có được hay không?
--Sulli & Mèo Mạnh Mẽ--
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Nhanh chóng mặc vào đồng phục, Mạc Vong tiện tay buộc tóc đuôi ngựa rồi vội vàng nhấc cặp sách chạy ra ngoài, cùng đi đến trường với thiếu niên đã đợi lâu đến mức chịu không nổi.
"Chạy nhanh chút! Nếu không không đuổi kịp xe!"
"Cậu cho là lỗi của ai vậy?"
"Tôi cũng không cố ý!"
Hai người vừa chạy còn vừa không quên công kích lẫn nhau, khá may mắn, trước khi tắt thở, rốt cuộc thành công đuổi kịp xe công cộng mà hai người thường đi. Mới vừa lên xe, cô gái quen miệng hô: "Chào buổi sáng."
Thiếu niên cũng như vậy.
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, hai đứa."
. . . . . .
Người trong xe lần lượt đáp lại.
Chú lái xe khoảng 40 tuổi cười tủm tỉm nói: "Hôm nay các cháu thiếu chút nữa thì đến trễ rồi."
"Ha ha. . ."
"Chú vốn định chờ thêm 10 giây."
". . . . . ." 10 giây cũng không làm được cái gì, dù vậy, cô vẫn cười đáp lại, "Cám ơn chú, nhưng để lại cơ hội này cho lần sau đi."
Sau khi quẹt thẻ học sinh ngoan, hai người một trước một sau tới chỗ ngồi cố định —— ghế hai người hàng thứ ba, Mạc Vong hơi say xe ngồi gần cửa sổ, Thạch Vịnh Triết thì ngồi cạnh lối đi. Đây không thể nghi ngờ là một vị trí vô cùng tốt, cho dù trên xe đã ngồi đầy người, nó vẫn còn trống. Không phải là do chú lái xe cố giữ lại —— bởi vì dù hắn nói cũng không có ai nghe, mà là mọi người ước định mà thành.
"Cô gái nhỏ, muốn ăn khoai lang sấy không?" Bà lão ngồi hàng trước bỗng quay đầu lại, cười cầm một bịch xốp nhỏ, "Bà tự làm, thử một miếng xem."
"Vâng, cháu cám ơn." Mạc Vong sửng sốt, không cự tuyệt ý tốt của đối phương, thật tự nhiên cầm lấy một miếng nhét vào miệng.
"Thế nào?"
"Rất ngọt, ăn ngon!"
"Ha ha, vậy thì mau cầm lấy."
"Ôi, như vậy sao được ạ?"
"Không có gì không có gì, vốn là làm cho các cháu ăn."
Mạc Vong quay đầu lại, quả nhiên không ít người đều đang ăn, vì thế cười nhận lấy: "Cám ơn bà!"
Thạch Vịnh Triết nhìn thiếu nữ chỉ vì một chút việc nhỏ mà vui vẻ ra mặt, rõ ràng ngay cả họ tên của đối phương cũng không biết, lại không hề phòng bị nhận đồ ăn người khác cho, thật không rõ là đơn thuần hay là ngu ngốc.
Nhưng ——
"Thạch Vịnh Triết, cậu cũng nếm thử, ăn rất ngon!"
Thiếu niên nhìn cô gái, vươn tay lấy một miếng từ trong tay cô nhét vào miệng.
Cô nói đúng, thật sự rất ngọt.
Ban đầu trong xe cũng không thân thiện như bây giờ, nói đúng ra, từ khi lên cấp ba bọn họ mới bắt đầu đi xe này, cũng không biết cô nổi cơn điên gì, từ ngày đầu tiên ngồi xe, chuyện thứ nhất khi lên xe chính là lớn tiếng chào hỏi người bên trong.
Ngay từ đầu đương nhiên không có ai quan tâm, hắn cũng cảm thấy thật xấu hổ, cô lại nói năng hùng hồn, nói rằng có một bài báo nói làm như vậy có lợi cho việc tạo hoàn cảnh hài hòa trên xe công cộng, rõ ràng mỗi ngày ngồi trên chuyến xe này không đến 20 phút, có hài hòa hay không cũng không sao cả.
Sau này vào một ngày nào đó, có người bắt đầu đáp lại cô, dần dần, liền trở thành như bây giờ.
Hiện tại nghĩ lại, từ lúc ấy đến bây giờ cũng chưa đến một tháng, không khí trên xe lại thật sự thay đổi, mà chẳng biết từ lúc nào, mỗi lần bọn họ lên xe, hai chỗ ngồi này đều trống không, thỉnh thoảng không kịp, tài xế và người trên xe đều sẽ chờ một lát. Có đôi khi hắn cũng cảm thấy không thể tin được, bởi vì sự thay đổi này lại bắt đầu từ một câu "Chào buổi sáng".
Nhưng cô khẳng định sẽ không nghĩ nhiều như vậy?
Bởi vì tên này là một kẻ ngu ngốc.
10 phút trôi qua nhanh chóng, nói câu "Tạm biệt mọi người" xong, thiếu nữ giành nhảy xuống xe trước, hít một hơi thật sâu: "Vẫn là mặt đất tốt hơn. . ." Cho dù ngồi xe bao nhiêu lần cũng vẫn cảm thấy hơi choáng váng.
"Cậu đúng là tự làm tự chịu." Thạch Vịnh Triết tức giận nói tiếp.
"Hừ!"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
". . . . . ." Được rồi, trên ý nghĩa nào đó đúng là vậy, nhưng dù thế cô cũng không hối hận, "Đi rồi!" Bến xe cách cửa trường học một chút khoảng cách,•edit Mèo Mạnh Mẽ• cô cũng không muốn vì tán gẫu mà đến trễ.
Thiếu niên đi sau lưng cô, im lặng một lát, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Người hôm nay ở nhà cậu. . ."
"Hả?" Mạc Vong quay đầu lại theo bản năng, nghiêm túc nghe hắn nói.
Đáng tiếc vào lúc này ——
"Tiểu Vong!"
"Bên này!"
"A Triết!"
Nghe tiếng gọi, hai người nhìn nhau, lập tức không hẹn mà cùng đi về phía bạn nhỏ của từng người, tuy rằng giới hạn giữa nam sinh và nữ sinh ở trường học này không rõ ràng, nhưng tình huống tụ cùng một chỗ cũng không nhiều.
"Ôi, Tiểu Vong, vài ngày không thấy, sao cậu lại gầy đi?" Nữ sinh tóc ngắn nói chuyện tên là Tô Đồ Đồ, là người bạn nhỏ số một của Mạc Vong.
"A ha ha, phải không?" Đây tất nhiên là kết quả của việc khiêng bình gas!
"Cậu cảm thấy sao? Tiểu Lâu?"
"Có lẽ?" Nữ sinh đeo mắt kính dày như đáy bình có mái tóc dài đẹp đẽ tới thắt lưng, đuôi tóc xoăn tự nhiên, cô nghiêng đầu, nói ra một câu lập lờ nước đôi.
". . . Quên đi, hỏi cậu cũng như không." Tô Đồ Đồ chống nạnh, ép hỏi cô gái bên cạnh, "Mau thành thật khai báo, rốt cuộc cậu giảm cân thế nào? ♥edit Sulli♥ Nếu không, ha ha ha ha. . . Cậu biết rồi đó!"
Mạc Vong đương nhiên sẽ không nói thật, đành phải nói: "Cũng không cố giảm, chỉ là không cẩn thận bị cảm, sau đó liền gầy."
"Hả? Bây giờ đã khỏi chưa?"
"Ừ ừ, hoàn toàn không có việc gì rồi."
Vừa dứt lời, Mạc Vong đột nhiên phát hiện tóc mình bị vén lên, ngay sau đó, có một thứ ấm áp kề sát trán cô. Một lát sao, người bạn nhỏ thứ hai là Lâm Lâu lùi về sau, sờ sờ cái trán vừa chạm vào trán đối phương: "Không nóng."
". . . . . ." Tô Đồ Đồ xoa trán, "Tớ nói này, cậu ấy bị cảm, không phải sốt, cậu làm vậy cũng vô ích."
Lâm Lâu gật đầu, một lát sau, ngây người: ". . . Là vậy sao?"
". . . . . ." X2 Người bạn nhỏ của chúng ta có thể không ngốc như vậy sao?
Mấy người cứ vừa tán gẫu vừa đi tới phòng học ở tầng một, Tô Đồ Đồ và Lâm Lâu ngồi cùng bàn, hai người ngồi trước Mạc Vong, mà ngồi cùng bàn với Mạc Vong là. . .
"Nhường chỗ." Thạch Vịnh Triết vừa nói vừa nhét cặp quai chéo vào ngăn bàn.
"Cậu cũng không biết phải vào sớm một chút sao?" Hai tay ôm bàn, Mạc Vong lùi lại, giống như quả cầu chờ đối phương lăn tới.
Thiếu niên ngồi vào một bên rất không khách khí đáp lại: "Nếu không phải cậu tăng cân, tôi còn cần phải nhường sao?"
". . . Đồ Đồ rõ ràng nói tôi gầy đi!"
"200 và 199 có gì khác sao?"
"Này!"
Nếu hỏi Mạc Vong trên đời này cái gì là nghiệt duyên.
Đây có lẽ là từ nhà trẻ đến trung học đều cùng bàn với người nào đó.
Cố tình tất cả mọi người còn cho rằng cô và tên này thân nhau, đây mới là chỗ bi kịch nhất.
"Tớ nói hai người các cậu này," Tô Đồ Đồ quay đầu cười nói, "Mỗi ngày đều dính vào nhau không thấy chán sao? Sao còn nói nhiều như vậy?"
"Ai mỗi ngày dính sát vào người này chứ!" X2
". . . Mỗi lần đều như vậy. Quên đi, Tiểu Vong, cho tớ mượn bài tập của cậu, có đề tớ không tìm được đáp án."
". . . Bài tập?" Mạc Vong ngây người.
"Đúng vậy." Tô Đồ Đồ gật đầu, một giây sau, cô phản ứng lại, dè dặt hỏi, "Cậu sẽ không. . . quên mang đến chứ?"
". . . Không." Mạc Vong lắc đầu, khi đối phương thở phào nhẹ nhõm, cô run rẩy nói, "Tớ quên làm hết rồi." Mấy ngày nay toàn bộ lối suy nghĩ đều bị việc làm chuyện tốt chiếm lĩnh, thế cho nên hoàn toàn không nhớ còn có bài tập.
Thật sự là —— chết chắc rồi!
". . . . . ." X3
Ngay cả người ngốc nghếch như Lâm Lâu cũng sợ ngây người.
Một lát sau, Tô Đồ Đồ giơ ngón cái với Mạc Vong: "Cậu giỏi!"
". . . Tớ không cố ý!"
Tô Đồ Đồ châm chọc: "Ai tin chứ?" Làm học sinh quên làm bài tập thật bình thường, nhưng chưa từng nghe nói quên toàn bộ.
"Tớ tin."
Mạc Vong nháy mát bị cảm động, hai mắt phiếm hồng nhìn Lâm Lâu, rồi sau đó chỉ thấy đối phương nghiêng đầu, bổ sung thêm: "Nhưng giáo viên sẽ không tin."
". . . . . ." Thần bổ đao!
Ma vương bệ hạ cứ vậy mà bị KO rồi!
"A a a a a, nên làm gì bây giờ?"
"Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa!" Thạch Vịnh Triết rốt cuộc không thể nhịn được nói, hắn biết mà, người này sao không lén lút chạy tới nhìn bài tập để ở phòng khách của hắn giống trước kia, thì ra là quên có chuyện này. Hắn lấy sách bài tập từ trong cặp, ném đến bàn của cô, "Hiện tại còn 15 phút trước khi vào giờ học, chép bài của tiết một trước đi."
"Tớ cũng giúp!" Tô Đồ Đồ nhấc tay, "Dù sao mới khai giảng một tháng, giáo viên khẳng định còn chưa nhớ rõ chữ của chúng ta."
"Tớ cũng vậy." Lâm Lâu nói.
"Này!" Thạch Vịnh Triết quay đầu, hỏi các nam sinh ngồi sau, "Các cậu ai có vở mới? Cho tôi vài quyển."
"Nơi này có!"
"Tôi cũng có!"
Một hồi bi kịch tiêu tán, nhưng. . .
Khi quay đầu, Mạc Vong nhìn thấy Esther đang đứng ở bãi đất trống cách đó không xa, nhìn mình lắc đầu, cho dù không nhìn thấy khẩu hình của đối phương, nghe không được tiếng nói của đối phương, cô cũng có thể đầy đủ cảm nhận được lời nói lúc này ——
"Bệ hạ, chép bài tập sẽ bị trừ ma lực nha."
". . . . . ." TAT
Cho nên nói, chức nghiệp ma vương rốt cuộc hãm hại người đến mức nào!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện