-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Hành động của Naruto khiến cho rất nhiều thí sinh ghé mắt nhìn lại. Ngay sau lời nói từ miệng Naruto, họ cũng hiểu ý nghĩ của việc này. Rất nhiều thí sinh đã thử cách giống như Naruto. Đáng tiếc tất cả đều bị thương nặng mà rời khỏi phòng học. Sau sự kiện Naruto nổi loạn, các vị giám khảo không còn nhẹ tay như trước đây.
“45 phút đã hết!” Khuôn mặt người nam nhân Morino Ibiki trở nên lạnh lẽo và nghiêm túc: “Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu với câu hỏi thứ mười.”
Tất cả mọi người đều bị giọng nói Morino Ibiki làm cho thoáng dừng bút. Một số thí sinh thì vẫn vừa viết vừa nghe Ibiki nói, họ hy vọng có thể làm được nốt những câu còn lại. Đáng tiếc, ánh mắt sắc bén của Morino Ibiki chẳng thể làm cho họ tập trung được gì cả. Họ chỉ nghe được âm thành rét lạnh của Ibiki mà thôi: “Giờ... trước khi công bố câu hỏi cần thông qua một số nguyên tắc bổ dung trước đã.”
Thân hình hắn đi lại đảo quanh mọi người: “Ta sẽ giải thích ngay bây giờ. Đó là quy tắc tuyệt vọng...”
“Quy tắc tuyệt vọng!” Trong lòng đám người thí sinh không hẹn mà cùng nhìn về phía Morino Ibiki. Trong thoáng chốc thì không khí trở nên ngột ngạt hơn. Khí trạng mạnh mẽ từ trên người Ibiki toả ra làm chó đám thí sinh cảm giác nặng nề. Uzumaki Naruto thoáng nhíu mày lại, ánh mắt trở nên ngưng trọng. Người này thực mạnh, nếu như vừa rồi trong cuộc thi người này ra tay với hắn, hắn chưa chắc đã dễ giải quyết như vậy.
Ánh mắt Morino Ibiki nheo lại thật sâu, khí lạnh cũng theo đó mà áp bách đám người. Giọng nói hắn như đang nhìn đám thí sinh như đám người chết: “Trước tiên câu hỏi thứ 10 này, các em sẽ phải lựa chọn trả lời hoặc không.”
“Lựa chọn!?” Thiếu nữ tóc vàng Temari có vẻ hơi sốt ruột nói lớn: “Nếu chúng em chọn không trả lời thì sao?”
“Nếu lự chọn là không thì điểm của các em đều sẽ về không?” Con người Ibiki trợn trắng nhìn đám người: “Tức là rớt và cả hai người cùng đội cũng sẽ rớt theo!”
“Thế có nghĩa là sao?” Một thí sinh đeo kính dùng bút chì chỉ thẳng về phía trước hỏi lại. Một thí sinh khác bên cạnh không nhịn được giận vỗ bàn phát ra một tiếng lớn: “Vậy đương nhiên là trả lời rồi!”
Vậy mà chưa chờ đám thí sinh này từ cơn hoảng hồn trở lại thì giọng nói Ibiki như từ địa ngục phát ra: “Còn bây giờ là quy tắc còn lại.” Giọng nói hắn phát ra lớn hơn bao quát toàn trường thi: “Nếu chọn trả lời mà trả lời sai thì người đó sẽ vĩnh viễn mất quyền thi tuyển Chuunin.”
“Kiểu luật lệ ngu ngốc gì vậy!” Inuzuka Kiba giận dữ đứng phắt dậy chỉ thẳng về phía Ibiki không cố kị gì. Ngay cả con chó trên đầu cậu ta cũng phát ra tiếng sửa. Vẻ mặt Kiba cũng đầy giận dữ: “Ở đây có những người từng tham gia cuộc thi Chuunin trước đó rồi mà!”
“Hehe...” Khoé miệng Ibiki nhếch lên để lộ nụ cười châm biếm: “Mấy đưa thật không may. Năm nay thì phải theo luật của ta. Nhưng ta đã cho các em đường lui....” lời nói làm cho cả đám thí sinh ngạc nhiên và Ibiki tiếp tục trả lời: “Những người không tự tin có thể chọn cách không trả lời và cố gắng thi lại vào năm sau.”
Cả người Sakura cũng theo đó toát cả mồ hôi hột, cố nàng thầm nghĩ: “Vậy quan trọng là nếu một trong ba người lựa chọn không trả lời thì cả ba đều rớt. Còn nếu chọn trả lời thì một khi trả lời sai thì người đó sẽ là Genin mãi mãi. Cả hai cách lựa chọn đều tệ hại. Lựa chọn sao đây?”
“Giờ bắt đầu câu hỏi thứ mười...” Lần này lời nói Ibiki thực sự như một quả cân nghìn tấn đặt nặng lên vai đám người thí sinh ở đây. Hắn vẫn dùng thói quen với ánh mắt rét lạnh quét đám người: “Những ai không muốn trả lời thì giơ tay lên. Khi số thứ tự của các em được xác định rõ, hãy rời khỏi phòng.”
Không khí trở nên lặng lề...
“Tôi sẽ không trả lời...” Một âm thanh ở bên cạnh vang lên. Cả người hắn tràn đầy mồ hôi hột. Trên mắt hắn đã có nước mắt: “Tớ xin lỗi, Genna, Inoha”
“Số 50 rớt...” Một giám khảo cầm trong tay tập hồ sơ nói: “Số 130 và 111 cũng rớt”
Đôi mắt Naruto đảo quanh, hắn thấy được đám người đều có một số người bỏ cuộc. Điều này làm cho Naruto lắc lắc đầu cười nhạt. Bất chợt hắn nhíu mày lại quay ra nhìn về phía Sasuke thấy được cậu ta cả người đầy mồ hôi nhưng cũng không đưa tay lên. Tuy nhiên khi Naruto quay ra thì thấy được bàn tay Sakura đang run lên dường như muốn đưa lên. Điều này làm cho Naruto nhíu mày một cái.
“Phì... Hahaha...” Một tiếng cười lớn làm cho đám người ngạc nhiên. Tất cả đám thí sinh đều quay ra nhìn về phía Naruto thì thấy được hắn lạnh giọng lên nói: “Trừ một số người ở đây ra thì toàn bộ đều là rác rưởi!”
“Ngươi nói cái gì hả!?” Một đám thí sinh lập tức trở nên ồn ào.
Naruto cười nhạt như không quan tâm, hắn nói: “Còn không phải sao? Ta không biết các ngươi như thế nào trở thành ninja nữa. Thật buồn cười. Chẳng lẽ trở thành ninja không để cho đầu các ngươi thông minh ra? Mỗi một lần nhiệm vụ ta chẳng thể biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Nếu như có biến cố đột ngột các ngươi làm gì? Từ bỏ nhiệm vụ sao? Nếu như vậy trở về mà bú sữa mẹ đi đừng làm ninja nữa!” Hai vai Naruto nhún nhún: “Ninja cấp bậc chẳng hề quan trọng mà quan trọng ninja có thể đóng góp được những gì. Muốn đạt được người khác tôn trọng thực sự thì cái danh hiệu ninja chẳng thể đem lại cho ngươi điều đó đâu.”
Cả đám người đều dừng ồn ào, tất cả đều im bặt không có ai mở miệng. Morino Ibiki thấy vậy thầm cười khổ. Ngay sau đó hắn lạnh giọng nói: “Ta hỏi thêm lần nữa. Cuộc đời các em phụ thuộc vào sự quyết định này. Đây là cơ hội cuối cùng để rút lui.” Cả đám đều im lặng không có nói chuyện, Ibiki gật đầu tiếp tục nói: “Lựa chọn tốt lắm. Giờ tất cả những người còn lại đều đã đỗ. Chúc mừng các em vượt qua cuộc thi đầu tiên.”
“Cái gì!?” Cả đám thí sinh đều nhao nhao lên.
“Chắc ta cũng không cần phải giải thích thêm gì nữa nhỉ?” Morino Ibiki cười nhìn về phía Naruto: “Chính cậu ta là người đã đáp đúng toàn bộ đề thi ta đưa ra ngày hôm nay. Các em hiểu đúng không!” Vừa nói hắn vừa cưởi bỏ đầu ra rồi nói: “Đây là một lần ta thu tập thông tin bị kẻ địch bắt được và đám người đó đã dùng hình với ta. Rồi một ngày, các em cũng sẽ gặp phải tình trạng tương tự như ta. Đây cũng là thứ mà ta ra trong kỳ thi lần này. Với những kẻ không dám đánh cược vận mệnh của mình, những kẻ chỉ luôn bấu víu vào cái gọi là cơ hội lần sau và rồi tự bỏ lỡ cơ hội của mình. Những kẻ rác rưởi đó không có đủ tư cách trở thành Chuunin. Các em đã vượt qua cuộc thi Chuunin vòng đầu tiên. Chúc các em may mắn!”
Choang!
Từ cửa sổ đột nhiên phóng vào một người. Phi tiêu bắn ra, thân hình bóng đen lăn lộn vài vòng. Một tấm bạt được dựng lên. Đó là một thiếu nữ ngoài hai mươi với đôi mắt màu nâu nhạt và không có tròng. Tóc cô nàng màu tím tối màu, được buộc kiểu đuôi ngựa bù xù và xòe ra gần giống một cái quạt. Cô nàng mặc áo choàng màu nâu vàng nhạt với phần bên trong màu tím, cùng hai túi áo ở hai bên. Bên trong mặc áo lưới ôm từ cổ xuống tận đùi và váy ngắn màu cam sẫm. Thêm vào đó là băng đeo trán của làng Lá ; vòng cổ hình nanh rắn đeo trên một sợi thừng nhỏ, dày thay vì dây chuỗi bình thường để nó không dễ dàng bị dứt ra khi chiến dấu ; đồng hồ đeo tay và miếng bảo vệ chân. Đặc biệt bộ ngực cao vút ẩn hiện trong tấm áo lưới thực sự khá gợi cảm.
Bàn tay thiếu nữ phất ra miệng lớn tiếng quát lên: “Giờ không phải lúc để các em vui mừng đâu!” Cả đám thí sinh nghệt mặt nhìn về phía thiếu nữ.
Ở một bên, Ibiki thầm nói nhỏ: “Không ai lý đến ngươi!” Điều này khiến thiếu nữ đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Khụ.” Mitarashi Anko ho khan một tiếng sau đó liếc mắt nhìn đám thí sinh một cái nói: “Nga, còn có 78 người, nói cách khác còn có 26 tổ sao? So với ta dự đoán còn muốn nhiều đây? Ta nguyên bản cho rằng dư lại hơn mười tổ cũng đã rất nhiều đâu? Không nghĩ tới còn có nhiều người dư lại như vậy. Ibiki! Trận đầu khảo thí đầu có phải hay không quá đơn giản một chút!”
Ibiki lắc đầu nói: “Không, ta nghĩ thí sinh lần này khá là ưu tú đi!”
“Ai.” Mitarashi Anko nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: “Tính, Vòng thứ hai liền đem nhân số giảm bớt đến dưới một nửa là tốt rồi.” Nghe được câu nói này thì từ vui mừng trải qua cuộc thi đầu tiên, đám thí sinh đều cảm giác được áp lực nặng nề. “Nghe cho rõ đây, vòng thi thứ hai sẽ được tổ chức vào ngày mai. Thời gian và địa điểm là 10 giờ sáng tại sân luyện tập thứ 44. Không ai được phép đi muộn đấy” Nói xong nàng cũng nhanh chóng rời khỏi vì ở nơi này, cô nàng thực sự quá xấu hổ rồi...
“Phù...” Nhất thời một đám thí sinh thở dài ra một hơi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ngày hôm sau, tất cả mọi người tập hợp tại khu vực luyện tập số 44... Cả khu vực được bao quanh bởi rào sắt. Một toà quán gỗ được dựng lên trên gần sát rào sắt. Những cánh cửa sắt hơi hoen ố được khoá một cách cẩn thận. Ánh nắng thưa thớt khó mà xuyên qua cánh rừng rậm này. Phía trong trông có vẻ âm u. Những cây cối cao đến chọc trời. Kích cõ vòng thân của chúng hoàn toàn có thể nhét được cả một cái căn nhà. Trên đó còn có tiếng kêu của côn trùng và từng đợt day leo cuốn quanh và rêu mốc mọc khắp nơi. Khí chất âm u khiến cho người ta hơi ớn lạnh.
Đôi mắt xanh nhìn về phía khu rừng, cô nàng tóc hồng Sakura không nhịn được nắm tay trước người đồng thời hơi run lên một cái nói: “Thật rùng rợn quá!”
“Hehe...” Nụ cười nữ nhân tràn đầy âm trầm phát ra khiến cho đám người đều quay ra thấy được đôi mắt sắc bén kia đang híp lại đánh giá đám người. Mitarashi Anko cười khiêu khích nhìn về phía đám người làm cho cả đám lạnh cả người: “Các em sẽ sớm biết tại sao nó lại được gọi là khu rừng chết!”
“Có đáng sợ vậy sao!?” Nhân cách thứ hai trong người Sakura đột nhiên trỗi dậy thầm lớn tiếng hô. Tuy nhiên mặt ngoài cô nhóc thì lại hơi tỏ vẻ sợ hãi.
“Trước khi bắt đầu bài thi thứ hai, ta cần phát một thứ này đến tay các em!” Thiếu nữ từ trong túi áo lấy ra một tập hồ sơ. Vừa nói nàng hơi liếc mắt nhìn về phía bản đăng ký cười đáp lời: “Các em phải ký bản cam kết này trước đã...” Nụ cười nàng càng híp mắt trông càng nguy hiểm: “Có lẽ nhiều các em ở đây tò mò lý do tại sao các em phải ký vào bản cam kết này. Bởi lẽ sẽ có nhiều em bỏ mạng trong cuộc thi này. Nếu các em không ký thì mọi trách nhiệm sẽ thuộc về ta mất. Hehehe...”
Cả đám đều toát ra đầy mồ hôi hột trên người. Thiếu nữ đem một tấm giấy đứa cho một người làm cho hắn bắt đầu tiến hành phát tờ cam kết. Nàng tiếp tục giải thích: “Ta sẽ giải thích bài thi thứ hai trước sau đó các em hãy ký vào đây và cuối cùng hãy nộp nó ở dãy bàn đằng kia. Nói ngắn gọn là các em sẽ phải tham gia vào một cuộc chiến sống còn.”
“Trời bài thi chết tiệt!” Nara Shikimaru cầm trong tay bài thi buồn bực thầm nghĩ trong lòng.
Bàn tay thiếu nữ lấy ra một quyển trục thả bay, quyển trục trải dài xuất hiện trước mắt đám người. Thiếu nữ quơ quơ tấm bản đồ hiện trong quyển trục trước mặt học viên: “Trước tiên sẽ là địa hình và hãy nhìn vào tấm bản đồ này...” Bức vẽ bản đồ khã đơn giản với một con sông chảy qua khu vực rào chắn hình tròn. Ở trong hình tròn có đánh dẫu những khu vực rừng cây và một cái tháp cao. Vị trí tháp nằm giữa con sông này. Bốn phía đều là rừng rậm và được cách ly với bên ngoài băng những hàng rào sắt. Trên hàng rào sắt còn có đánh dấu những cửa có thể tiến vào bên trong. Nàng tiếp tục cười trả lời: “Có 44 lối vào bị khoá. Khu vực này có rừng, sông và tháp trung tâm. Từ công vào đến tháp trung tâm là 10km. Trong suốt thời gian tồn tại trong kỳ kiểm tra... các em được yêu cầu hoàn thành một nhiệm vụ. Sử dụng tất cả vũ khí và nhẫn thuật để chiến thắng một cuộc chiến. Không luật lệ để dành thứ này...” Trong tay nàng đưa lên một quyển trục cuộn tròn.
“Mật thư?” Một thí sinh tò mò lên tiếng hỏi.
“Phải!” Người thiếu nữ gật đầu một cái sau đó lại lấy ra một quyển trục. Hai quyển trục có hai màu đối lập với nhau. Nàng nghiêm túc nói: “Các em sẽ phải chiến đấu để giành lấy hai cuốn giấy thiên thư và địa thư. Ở đây có tất cả 78 người tức có 26 đội. Vậy sẽ có 30 đội nhận được đia thư và 13 đội nhận được cuốn thiên thư. Để hoàn thành bài thi này các em phải đến được trung tâm tháp với cả hai cuốn mật thư này.”
“Vậy là sẽ có mười ba đội mất đi mật thư!” Trên trán Sakura tràn đầy mồ hôi hột: “Vậy họ tất nhiên là sẽ bị loại!”
Hai tay thiếu nữ tóc tím đút vào túi áo, nàng tiếp tục giải thích: “Nhưng có giới hạn thời gian. Bài kiểm tra này có tổng cộng là 120 giờ chính xác là 5 ngày.”
“5 ngày sao?” Yamanaka Ino hoảng hồn hô lên.
Ngay cả đứng bên cạnh Ino, Akimichi Choji cũng trợn tròn mắt hô lớn: “Vâyj còn đồ ăn thì sao?”
“Các em phải tự lo lấy thôi!” Anko liếc mắt xem thường về đội Ino một cái, nàng hơi hơi nhắm mắt lại: “Rừng cây có đầy thức ăn, chỉ cần cẩn thận với quái vật ăn thịt người, côn trung và thực vật có độc là được.” Nàng chẳng thèm nhìn đám thí sinh đang hoảng hốt vẫn tiếp tục trức trách của mình: “Mười ba đội hoàn thành thời gian không giống nhau. Cứ mỗi ngày trôi qua thì thời gian chiến thắng càng xa vời. Thời gian nghỉ ngơi sẽ càng ngắn hơn với cả kẻ thù ở gần thì các em cũng chẳng có thời gian để mà ngủ đâu. Không chỉ có một vài người sẽ mất mật thư mà một vài sẽ chết vì sự khắc nghiệt của bài thi.”
Cả đám học viên sợ đến mức đổ mồ hôi hột. Một số người theo đó nuốt ực nước miếng một cái. Thiếu nữ vẫn mỉm cười đưa tay ra hiệu cho mọi người: “Bây giờ tôi sẽ nói những điều có thể làm các em bị loại. Một, đến tháp mà không có đủ mật thư hoặc quá thời gian cho phép. Hai lạc mất đồng đội hoặc đồng đội bị giết. Thứ ba không được rời khỏi khu vực cuộc thi giữa chừng, các em phải ở trong rừng 5 ngày. Ngoài ba luật cơ bản kia thì có một luật nữa là không được phép mở mật thư khi chưa đến tháp trung tâm.”
“Chuyện gì xảy ra nếu chúng em mở mật thư ra!?” Một người thí sinh không nhịn được tiếp tục hỏi.
“Sẽ có một bất ngờ dành cho kẻ vi phạm!” Ngón tay chỏ của thiếu nữ đưa lên và nàng cười bí hiểm: “Làm Chuunin thì phải có khả năng bảo mật thông tin đây cũng là bài kiểm độ tin cậy của các em. Đó là toàn bộ bài hướng dẫn. Giờ thì đi nộp bản cam kết và lấy mật thư cho đội mình và tự chọn cửa vào cho mình đi. Mà cô cũng có lời khuyên cho các em đây. Nhớ, đừng có mà chết đó!”
Trên quán đó có một chiếc màn che màu đen đang che kín mọi thứ. Một người gạt ra màn che lớn tiếng nói: “Bây giờ là lúc lấy mất thư, các em từng người vào một.” Xem ra đám người dùng màn che để trách cho người biết được đối thủ lấy mật thư là gì.
Inuzuka Kiba đưa tay nhẹ nhàng vuốt con chó của mình, thằng nhóc cười quay ra nhìn về phái cô nhóc mắt trắng: “Tuyệt! Tồn tại là kỹ năng của chúng ta. Hinata đừng để họ xem thường chúng ta đấy nhé!”
“Thật ngốc khi mạo hiểm mạng sống nhưng mà chúng ta đành liều thôi!” Người thiếu niên Nara Shikamaru cười một cách gượng gạo nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Mình sẽ đi theo đội Naruto. Hai người đó rất mạnh mình có lẽ sẽ lấy được cuổn mật thư cần thiết mà vô cùng an toàn.”
“Mọi người sẽ theo hướng dẫn và đến lối vào!” Thiếu nữ lớn tiếng nói: “Chúng ta sẽ bắt đầu trong vòng 30 phút nữa!” Mọi người đều được sắp xếp hầu như mỗi đội đều được dẫn tới một cánh cửa riêng không ai được phép đi chung cửa với người khác. Có lẽ là một sắp xếp đặc biệt đảm bảo các thí sinh không sớm đụng mặt. Người đứng ở nơi đó cũng chờ sẵn và canh chừng đồng hồ.
Ba mươi phút sau, thiếu nữ lớn tiếng hô lên: “Kỳ thi Chuunin bắt đầu!” Mọi người theo đó vọt vào phía bên trong.
“Naruto, Sasuke, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Tiến vào trong rừng rậm, ba người nhảy nhót trên nhánh cây và Sakura cũng theo đó mở miệng tự hỏi. Kể từ nhiệm vụ Ba quốc thì cô nàng gần như lấy hai người cầm đầu.
Naruto đưa tay lên sờ cằm của một chút rồi hắn đột nhiên mở miệng nói: “Có hai cách, một cách đó chính là trực tiếp đến tháp cao. Đến giờ các đội sẽ đạt được quyển trục sau đó phải trải qua tháp cao. Đến lúc đó chúng ta tuỳ tiện đánh một đội là có thể đạt được quyển trục. Tuy nhiên cách này hơi mạo hiểm vì chúng ta khó xác định được đối phương sẽ đến bao giờ và thực lực như thế nào. Các thứ hai là nghỉ ngơi dưỡng sức sau đó tiến hành tìm tòi xác định đối thủ sau đó tấn công dành quyển trục. Tuy nhiên cách này chúng ta cần nghỉ ngơi dưỡng sức vì thời gian đầu các đội còn khá dư thừa thể lực.”
Sasuke cũng theo lời nói Naruto rơi vào trầm ngâm. Hắn quyết định gật đầu một cái: “Naruto, vậy theo cậu, cậu sẽ lựa chọn cách nào?”
“Cách thứ hai...” Naruto nhàn nhạt trả lời nói: “Yếu tố thứ nhất có phần chiếm may mắn. Thường những đội đến được tháp cao đều là đội mạnh. Mặc dù chúng ta không sợ nhưng cũng tránh cho phiền phức. Xung đột ngay với họ không phải ý kiến hay. Thế nên hãy sử dụng cách thứ hai đi.”
Lựa chọn một cái địa phương kín đáo, bố trí một ít bẫy rập cùng chuông cảnh báo gì đó, ba người Sasuke, Naruto và Sakura ngay tại chỗ nghỉ ngơi lên.
Nghỉ ngơi được một thời gian, Naruto quyết định đi ra tìm địa thư. Hắn mở miệng nói chuyện: “Sasuke, chúng ta tách nhau ra đi. Cậu ở với Sakura, mình sẽ tự đi tìm địa thư. Các cậu có thể đi trước tháp trung ương nếu muốn. Mình sẽ trên đường gặp các cậu. Dù sao trong đội, thực lực Sakura không phải rất mạnh cần phải có người bảo vệ. Trong ba người thực lực cậu mạnh nhất nên bảo vệ tốt Sakura đi, còn mình thể lực và chakra mình nhiều nhất có thể hoàn thành được nhiệm vụ này. Các cậu có thể để lại ký hiệu mình sẽ dò theo. Dù sao đội yếu nhưng có không ít...” Nói xong Naruto cũng rời đi cũng để mặc Sakura có ý kiến hay không. Mà có lẽ Sakura còn vui mừng vì được ở riêng với Sakura, Naruto ở lại chẳng khác nào một cái bóng đèn cả.
“Sasuke đừng để ý đến Naruto!” Thấy được Sasuke muốn nói gì đó thì Sakura vội vàng nói: “Cậu ấy rất mạnh. Chúng ta phải tin tưởng cậu ấy có thể lấy được cuốn địa thư.” Tuy nhiên nhân cách thứ hai Sakura vội vã hét lên: “Tốt quá rồi, được ở riêng với Sasuke-kun!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Phanh!
Một ninja trực tiếp ngã xuống phía dưới mặt đất. Từ trên đó, Naruto cầm trong tay một quyển trục. Ánh mắt hắn quét qua một đám người ngã xuống phía dưới đất, bàn tay theo đó lắc lư. Trong ống tay áo của hắn có vài quyển thiên thư làm cho Naruto có chút buồn bực. Hắn thở ra một hơi: “Cuối cùng cũng có quyển địa thư. Có thể trở về tim Sasuke rồi!”
Bước chân dẫm trên mặt lá phát ra tiếng nho nhỏ. Khi bước chân đi được vài tiếng thì Naruto đột nhiên nghe được tiếng kêu cứu. Hắn lập tức nhảy lên thân cây tiến hành dò xét. Đây rất có thể là kế hoạch của địch nhân. Tuy nhiên lúc này hắn thấy được một thân ảnh với mái tóc màu đỏ rực và đang đeo gọng kính trông có vẻ trật vật. Cả người cô nhóc bẩn thỉu và rách rưới đang chạy vội vã mà phía sau lưng cô nhóc xuất hiện một con gấu lớn.
Phanh!
Một cú đá cực mạnh đem con gấu đá bay. Cô nhóc bị rơi mắt kích rời mặt đất cũng quơ quơ bàn tay trên đất tìm một cái gọng kính đeo lên. Khi đó cô thấy được một con gấu đang nằm hôn mê trên mặt đất. Một thiếu niên đứng bên cạnh con gấu, mái tóc hắn nhẹ nhàng bay trong gió để lộ ra khuôn mặt mặt đẹp trai nhưng với nước da hơi tái nhợt.
Bây giờ, Naruto mới để ý đến thấy ngoài cô nhóc ra thì còn hai ninja khác đều là đồng đội cô thuộc về làng Cỏ. Mà hai người đều bị gấu đánh cho hôn mê. Điều này làm cho khoé miệng Naruto co quắp liên tục. Đến cuối cùng hắn nhìn thấy quyển trục trong tay bọn họ cũng là địa thu. Bàn tay lấy ra một quyển trục ném về phía cô nhóc. Sau đó hắn cũng rời đi.
Cô nhóc nhìn thấy được quyển trục thì vội vã đem quyển trục thu lên. Đến cuối cùng cô nhóc bĩu môi một cái thầm nói: “Thật là keo kiệt đi! Tên cũng không nói cho người ta.”
Thân ảnh hắn nhanh chóng tiến đến tháp trung tâm. Ở trên đường đi hắn cũng phát hiện ra thân hình Naruto. Trên mặt Naruto xuất hiện nụ cười lướt qua. Bàn chân hắn vừa chạm đất một cái, Naruto mở miệng nói: “Sasuke, Sakura, tôi thu thập đủ quyển trục trở về rồi đây!”
“Đừng lại!” Sasuke lập tức mở ra Sharingan, hai viên câu ngọc trong hai đôi mắt đầu xoay tròn. Hắn nhìn về phía Naruto lạnh giọng nói: “Ngươi có gì chứng minh mình là Naruto!?”
Nghe được lời này Naruto hơi nhăn mày lại, hắn đưa tay lên sờ cằm của mình. Đột nhiên bàn tay đưa lên trực tiếp xuất hiện một lưới đao chakra bay nhanh lướt qua hai người bọn họ. Chúng va đập vào thân cây phát ra tiếng vang dội. Naruto mở miệng hỏi lại: “Thứ này đủ chứng minh rồi chứ hả, Sasuke!?”
“Phù...” Sakura nhìn thấy được Sasuke thở ra một hơi thật dài. Cô nàng cũng theo đó thở ra một hơi thật dài.
“Đây cầm lấy đi, Sasuke!” Naruto đem quyển địa thư ném cho Sasuke. Theo sau Sasuke bắt được quyển địa thư thì cả ba người cũng khởi hành đi đến tháp cao. Đáng tiếc cả ba người đều đi được không đến vài bước thì một trạn gió thổi lên. Mặt đất theo đó đánh ra một cái động. Ba người lập tức nhảy sang một bên tránh thoát. Đồng thời tất cả đều cảnh giác.
Trong lúc này một ninja cao thon gầy với mái tóc đen dài đeo nón lá. Hắn mặc một thân quần áo trắng dài và trên đầu có băng đeo trán làng Cỏ. Hắn cười nhìn về phía ba người: “Cả ba người các ngươi đều thu được đầy đủ mật thuật. Xem ra ta cũng không có tốn công vô ích tìm đến các ngươi.” Vừa nói hắn vừa phóng ra mãnh liệt sát khí. Sát khí bao phủ làm cho cả ba người run lên lẩy bẩy.
Naruto cảm giác được mình giống như một con thuyền nhỏ lay động giữa cơn sóng dữ. Hai hàm răng hắn cắn chặt lại bật cả máu. Đến cuối cùng hắn mở miệng nói: “Chỉ cần ngươi thả chúng ta đi, chúng ta sẽ giao cho ngươi cả hai quyển mật thư thế nào?” Vừa nói hắn vừa đánh ánh mắt về phía Sasuke.
“Naruto” Sakura muốn nói gì đó nhưng lại đột nhiên im lặng trở lại.
Sasuke hiểu ý trực tiếp ném hai quyển trục về phía Naruto. Naruto lập tức cầm lấy quyển trục sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên mặt đất rồi lùi về phía sau. Hắn nhìn về phía người ninja làng Cỏ nói: “Giờ ngươi đạt được hai quyển mật thư có thể thả chúng ta đi sao?” Vừa nói hắn cùng với hai người cũng theo đó lùi về phía sau.
“Suy nghĩ thông minh!” Giọng nói khàn khàn từ miệng ninja làng Cỏ phát ra: “Nhưng ta chỉ cần giết chết ba người các ngươi không phải ta có thể đạt được cả hai cuốn mật thư sao?”
“Sasuke, lập tức mang theo Sakura rời đi nơi này. Nhanh!” Bàn tay Naruto vội vã phất lên: “ta giúp các ngươi tranh thủ thời gian trốn”.
“Naruto, vậy ngươi...” Sasuke cũng rõ ràng chính mình hiện tại cũng không thể giúp Naruto gì nhưng Uchiha cao ngạo làm Sasuke không càm lòng. Nguyên bản thực lực mình so với đối thủ thực sự kém quá nhiều làm cho Sasuke không có cách nào tiếp thu được.
“Nhanh lên, ta không dễ chết như thế! Đừng lãng phí thời gian, mau...” Naruto đã biến thành hét lớn. Hai tay hắn cũng theo đó kết ấn. Một đám ảnh phân thân xuất hiên bên cạnh Naruto. Hai hàm răng Sasuke cắn chặt nhìn về phía cảnh này. Hắn đến cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Naruto mà cõng lên Sakura chạy trốn.
Tất cả ảnh phân thân đều xuất hiện chakra đao, cả đám đưa tay phất ra một đám chakra nhận bắn về phía ninja làng Cỏ. Ninja làng Cỏ theo đó trực tiếp thân hình giống như rắn tránh thoát đòn tấn công của Naruto.
Phanh, phanh... Âm thanh chiến đấu cực kỳ vang dội. Bụi mù bắn tung toé. Theo một vết cắt đánh trúng thân thể ninja làng cỏ biến thành một đám đất trước mắt kinh ngạc của Naruto.
Người ninja làng cỏ cười lạnh xuất hiện. Mà lúc này hắn đứng trên đầu một con rắn khổng lồ. Con rắn lao nhanh về phía đám người Naruto. Những ảnh phân thân không chịu nổi va đập liên tục hoá thành khói trắng biến mất.
Ngay lập tức, Naruto phản ứng cực nhanh nhảy lên không trung. Hai tay hắn một lần nữa kết ấn sử dụng ra ảnh phân thân. Tiếng nổ liên tục vang lên, một đám ảnh phân than được hắn tạo ra một lần nữa. Naruto lập tức sử dụng ảo thuật sau đó ảnh phân thân lần nữa đưa lên chakra nhân. Tuy nhiên con rắn khổng lồ giống như không trung một chút ảo thuật nào ngay cả người ninja kia cũng là như thế. Ảo thuật Naruto gần như vô dụng.
Phanh, phanh... Chakra nhận va đập vào thân rắn khiến cho âm thanh phát ra. Tuy nhiên nó chỉ làm cho lớp vảy rắn bị rách một chút mà không gây ra vết thương lớn gì. Nó càng làm cho con rắn hung tính mạnh hơn. Nó há miệng lao thẳng lên đoàn người Naruto ở trên không.
“Hừ...” Naruto ở trên không trung lập tức xuất hiện quả cầu màu xanh trong tay. Tất cả đều phóng xuống về phái con rắn. Một đoàn người thêm một đám la toàn hoàn đủ để con rắn ăn no mà xuống địa ngục.
Phanh, phanh... Đoàn ảnh phân thân mang theo quả cầu la toàn hoàn xanh biếc bao phủ lấy ninja làng Cỏ và con rắn khổng lồ. Cả con rắn bị đánh bật xuống phía dưới thân mình be bét. Nó đã chết không thể chết hơn.
Vụt!
Một bóng ảnh xuất hiện bên cạnh Naruto. Một lưỡi đao sắc bén trực tiếp chém thẳng về phía Naruto. Hắn ngay lập tức đưa tay lên đỡ. Nơi này có một chút giáp phòng ngự có thể tránh được kiếm đối phương. Chakra cũng theo đó mãnh liệt bảo vệ đôi ta.
Phanh!
Thân thể Naruto trực tiếp bị thanh kiếm đánh mạnh bắn thẳng xuống phía dưới mặt đất. Thân hình hắn lê dài trên mặt đất vài bước sau đó ngã vật xuống phía dưới. Bàn tay cảm giác đau sót. Những ngón tay đã không có truyền tới cảm giác nữa rồi.
Bụi mù tản đi, thân hình Naruto chật vật đứng dậy. Bàn tay hắn đã đau đớn đến xõng xoài. Đứng ở trên cây phía xa kia, ninja làng Cỏ cầm trong tay thanh kiếm nhơm nhớm như dính thứ gì đó. Hắn phát ra tiếng khàn khàn: “Đến lúc kết thúc trận đấu vô vị này rồi!”
Trên mu bàn tay vết cắt sâu đến tận xương, mái từ đó liên tục chạy xuống rơi xuống phía dưới đất. Trước áp lực khủng khiếp của nam nhân kia, Naruto cắn chặt hàm răng lại. Hắn cảm giác không càm lòng. Nếu như mình chết ở nơi này, hắn thực sự không bỏ được. Hắn còn chưa trả thù làng Lá đem toàn bộ đám người này đưa xuống địa ngục. Sự oán độc theo đôi mắt Naruto hiện lên rõ ràng.
Chakra được Naruto điên cuồng điều động. Người ninja kinh ngạc phát hiện được vết thương trên bàn tay Naruto nhanh chóng liền loại. Theo chakra hắn tác động dường như cây cỏ bên cạnh hắn hưởng ứng mà cũng vươn lên.
Loại chakra này đối với hắn cực kỳ quen thuộc. Người ninja thầm nghĩ nói: “Chakra cửu vĩ, chẳng lẽ thằng nhóc này... không... không chỉ có chakra cửu vĩ... còn có pha tạp một loại chakra bồng bột sinh cơ... chẳng lẽ là...” Ánh mắt hắn thấy được những cây cỏ xung quanh Naruto bị chakra Naruto ảnh hưởng xuất hiện nhanh chóng tăng trưởng thêm. Chakra cửu vĩ không có tác dụng này, hắn chắc chắn như thế.
Đột nhiên trong lòng ninja làng Cỏ xuất hiện một ý nghĩ điên cuồng. Hắn lè môi liếm láp một cái thật mạnh. Đôi mắt loé ra tinh quang. Naruto trước mặt hắn giống như một món mĩ vị ngon tuyệt vậy.
“Ảnh phân thân!” Hai tay Naruto nhịn đau lập tức kết ấn. Ảnh phân thân liên tục xuất hiện trước mặt hắn. Một đám đều lập loè la toàn hoàn trong tay giống như không tiếc chakra chút nào. Họ biến thành một đàn châu chấu lao về phía nam nhân kia.
Trong khi ảnh phân thân giao chiến với ninja làng Cỏ, Naruto cũng không chần chờ. Chakra tràn ngập bàn tay phải. Đầu ngón tay cũng xuất hiện một quả cầu sáng nho nhỏ. Loại chakra thuộc tính phong tràn ra sau đó nó bị hút bởi quả cầu và biến thành giống như một mũi thương gió.
Phanh, phanh...
Không có ảnh phân thân nào đánh trung ninja làng Cỏ cả. Cả đám lần lượt bị kiếm katana dài chém trúng thân mình sau đó biến thành khói trắng biến mất. Naruto lập tức điên cuồng lao lên. Hắn dường như có chút mất lý trí.
Ninja làng Cỏ lập tức vung tay chém thẳng về phái Naruto nhưng bị bàn tay Naruo trực tiếp dùng năm ngón tay kẹp chặt lấy mặc cho thanh kiếm khảm sâu vào lòng bàn tay mình. Bàn tay kia trực tiếp chọc vào người ninja làng Cỏ.
Rít!
Âm thanh rít lên, thân thể ninja làng Cỏ trực tiếp bị thương gió xuyên qua đánh ra một cái động khổng lồ. Ánh mắt mở tỏ không tin tưởng cành này. Naruto thấy được bị thương là thực thể thì thở phào ra một hơi. Chiến cuộc không dài nhưng đã vắt cạn sức của hắn. Một tay bị kiếm thương nặng một tay bị phế Naruto thở ra một hơi đem kiếm ném sang một bên sau đó thân hình hơi quỵ xuống.
Đột nhiên một bóng người xuất hiện khi mà Naruto không chú ý đến. Từ miệng ninja làng Cỏ xuất hiện một người ninja banh cái miệng ninja làng Cỏ từ trong thân thể hắn chui ra. Bộ dạng hắn dính nhơm nhớp sau đó phóng về phía Naruto làm cho Naruto hồi thần.
Phập!
Một ống tiêm mang theo chất dịch lỏng gì đó đâm ngập vào bắp tay Naruto đem dịch lỏng đó truyền vào cơ thể hắn. Hắn mở to mắt nhìn thấy đầu lưỡi ninja làng Cỏ đang vươn dài túm lấy cái ống tiêm đó. Vẻ mặt ninja làng Cỏ xuất hiện sự hứng thú, sự vui vẻ cùng với tò mò.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Trong phút chốc thời gian như yên lặng, Naruto mở to mắt mang theo nét kinh ngạc nhìn về phía người nam nhân ninja làng Cỏ đầy. Trên mặt của ninja làng cỏ đã rách ra lớp da để hiển lộ bộ mặt bên trong. Cả thân thể hắn uốn lượn như rắn trong khi cái lưỡi vươn dài ra dùng kim tiêm đem chất lỏng kỳ quái truyền vào cánh tay Naruto.
Phập!
Người ninja làng Cỏ trực tiếp lui về phía sau. Vẻ mặt Naruto đã biến thành kinh hoàng nói: “Ngươi đã tiêm gì vào trong cơ thể ta.” Ánh mắt Naruto biến thành âm trầm, bàn tay hắn đưua lên trên đỡ bàn tay bị ninja làng Cỏ tiêm vào chất lỏng. Chiếc kim tiên lúc này đã rời đi cánh tay hắn rơi phịch xuống phía dưới mặt đất.
“Một món quà nhỏ mà thôi, hy vọng Naruto-kun có thể nhận được món quà ta dạnh cho cậu!” Giọng nói khàn khàn từ miệng ninja làng Cỏ. Bàn tay trắng nhởn vươn ra dựt đi tấm da đang dán trên khuôn mặt hắn. Một khuôn mặt hơi gầy gò với đôi mắt như mắt rắn hiển lộ trước mặt Naruto.
“Nữ nhân!?” Naruto kinh ngạc hô lên. Vẻ ngạc nhiên hiển rõ trên mặt hắn Ngay sau đó hắn lên tiếng hỏi: “Ngươi... không phải thí sinh. Ngay từ đầu... A....” Hắn còn chưa phản ứng được thì bàn tay truyền tới cảm giác làm Naruto hét thảm một tiếng. Toàn bộ dọc theo cánh tay hắn bắt đầu nổi gần xanh trông vô cùng dữ tợn. Vết thương trên cánh tay đó cũng với lấy tốc độ kinh khủng nhanh chóng liền lại. Hắn gào lên một tiếng đau đớn và gân xanh trên trán cũng nổi lên. Hai hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng ken két, cả người hắn đổ đầy mồ hôi.
“Thật thông mình, Naruto-kun. Ta là Orochimaru, hy vọng cậu có thể thành công tiếp nhận món quà ta dành cho cậu. Nếu cậu sống sót, cậu có thể dành được một sức mạnh bất ngờ!” Hai tay ninja làng Cỏ ôm trước ngực và dùng giọng khàn khàn nói với Naruto: “Naruto, trong mắt câu, ta nhìn thấy hận thù và oán giận. Ta biết cậu khao khát sức mạnh đến nhường nào.”
Cả thân thể Naruto run lên dữ dội, mồ hôi tràn trề. Bàn tay Naruto đưa lên chạm vào giữ lấy cánh tay đang sưng to tướng và đỏ ửng và vẫn cái âm thanh khàn từ miệng Orochimaru phát ra: “Hãy để thù hận trong cơ thể cậu trội dậy vì nó sẽ mang cho cậu sức mạnh để sống sót. Thế nào, chẳng lẽ cậu không muốn trả thù những kẻ gây ra lỗi đau cho cậu. Cậu cam lòng chết đi để trơ mắt những người đó sống vui vẻ và cười một cách hạnh phúc sao. Trong khi đó cậu lại không thể làm gì cả? Cậu đành lòng sao? Chấp nhận sức mạnh ta ban cho cậu, chỉ có nó mới có thể cho cậu trả được thù.”
“A...” Cái chất lỏng ở trong cơ thể Naruto tiến vào trái tim sau đó theo hệ tuần hoàn tràn lan khắp ngươi Naruto. Chúng lan tràn khắp toàn thân Naruto khiến cho hắn cả người nóng rát đau đớn giống như hàng vạn con kiến đang gặm nhấm cơ thể hắn. Thân thể hắn phát ra run rẩy và một tiếng thét như dã thú ngay sau đó gục ngã lên trên mặt đất.
“Ồ...” Orochimaru tiến về phía Naruto, đôi mắt rắn quét qua thấy được cả người thằng nhóc đã chảy đầy mồ hôi. Khoé miệng nhếch lên, hắn đưa tay lên đem bàn tay đang phát ra ánh sáng màu xanh bao trùm lên cánh tay đồng thời dò xét cơ thể cậu. Đôi mắt Orochimaru càng ngày càng sáng. Hắn nhếch miệng cười gằn: “Thành công!? Đây là... chẳng lẽ là...”. Mừng rỡ hiện rõ lên trên khuôn mặt Orochimaru. Cái miệng hắn há ra, đầu hắn vươn dài giống như một cái đầu rắn trực tiếp cắn vào bả vai Naruto?
Một dấu răng xuất hiện trên cổ Naruto, Orochimaru phát ra âm thành khàn khàn: “Naruto-kun đừng có chết a, nếu không thật là quá đáng tiếc. Vì Naruto là người thứ hai có thể hoàn mỹ dung hợp tế bào Mộc Độn đây. Không... so với thí nghiệm phẩm trước, Naruto, ngươi mới là sản phẩm hoàn hảo. Thứ trước đó chỉ là phế phẩm mà thôi. Naruto, ta chờ người thức tỉnh mang cho ta niềm vui lớn đây!” Vết cắn trên người Naruto hoá thành hình dáng ba viên câu ngọc màu đen. Orochimaru cười lạnh lùng xách Naruto lên vai.
“Naruto, tên ngốc này…… Ngàn vạn lần không thể chết a!” Ôm Sakura đã bị dọa choáng váng, Sasuke nhắm chặt môi dùng ra tốc độ nhanh nhất hướng về tháp trung ương chạy tới. Sasuke cũng lo lắng Naruto nhưng cũng hiểu ro mình ở lại cũng chỉ sẽ cho Naruto thêm phiền toái.
“Sasuke, chúng ta bỏ lại Naruto như vậy Naruto rất có thể sẽ giết chết a.” Sakura rốt cuộc từ kinh sợ trong sát khí của Orochimaru khôi phục lạinhưng lại lo lắng tính mạng Naruto. Sakura ở trải qua nhiệm vụ Ba quốc sau cũng trưởng thành không ít.
“Ta biết nhưng chúng ta tình trạng này căn bản không thể giúp Naruto việc gì. Naruto tranh thủ thời gian cho chúng ta chạy thoát, hiện tại chúng ta muốn chạy nhanh tìm được một địa phương an toàn, làm Naruto không băn khoăn chiến đấu.” Sasuke cũng hy vọng chạy nhanh tìm cái địa phương an toàn đem Sakura dàn xếp hảo, chính mình đi trợ giúp Naruto. Tộc Uchiha cao ngạo làm Sasuke vô pháp buông xuống Naruto như thế.
Tuy nhiên khi Sasuke tìm được một chỗ địa phương đủ xa đang muốn dừng lại nghỉ ngơi thì sau lưng một âm lãnh khàn khàn truyền đến “Ha hả a…… Sasuke-kun, nguyên lai các ngươi vẫn không có chạy xa a! Điều này thật có chút uổng phí Naruto-kun liều chết vì các ngươi đổi lấy thời gian nga!”
Nghe được thanh âm Orochimaru, lông tơ Sasuke lập tức dựng lên, lưng một trận lạnh giá. Đột nhiên Sasuke quay đầu lại thấy Orochimaru xuất hiện. Mặc dù khuôn mặt khác biệt nhưng giọng nói và bộ dạng hiển nhiên không sai. Hắn chính là người đã tấn công đám người bọn họ, Sasuke chắc chắn điều này.
Đồng tử co rụt lại, trong lòng Sasuke kinh sợ. Ý thức chiến đấu cao làm cho Sasuke từ trong kinh hoàng lập tức lấy ra được bình tĩnh. Bàn tay hắn vươn ra trực tiếp đem Sakura ném ra ngoài đồng thời rút ra thanh kunai bắn mạnh về về phía Orochimaru.
Orochimaru ngoảnh đầu sang một bên tránh thoát Sasuke bắn ra phi tiêu sau đó đứng ở tại chỗ đánh giá Sasuke! Sasuke híp lại đôi mắt nhìn về phía thứ trên lưng Orochimaru. Đôi mắt Sasuke theo đó liên tục co rút vài cái. Bản thân hắn lui ra phía sau mười mấy mét ngăn trở trước mặt Sakura, bản thân cảnh giác nhìn Orochimaru trầm giọng nói: “Ngươi, người …… Ngươi có thể đuổi theo chúng ta, vậy Naruto đã thua? Ngươi đã làm gì với Naruto rồi hả!?”
“Naruto-kun sao? Hắn đã cho ta một niềm vui lớn, với ta mà nói thật là một lễ vật tốt. Hắn xác thật bị ta đánh bại nhưng Naruto-kun so với ta đoán trước còn mạnh hơn. Tuy rằng ta đánh bại hắn nhưng cũng trả giá không nhỏ. Hơn nữa Naruto-kun không có chuyện gì, chỉ bị hôn mê đi mà thôi.” Đem trên vai Naruto ném tới trên mặt đất, xem bộ dáng bề ngoài dường như Naruto cũng chỉ bị hôn mê qua đi thôi.
Sasuke nhìn Naruto lâm vào hôn mê xem ra Naruto không có nguy hiểm đến tính mạng. Tuy rằng không rõ Naruto như thế nào nhưng Naruto còn sống liền tốt rồi. Giọng nói Sasuke lạnh lùng quát lên: “Đồ khốn, rốt cuộc ngươi đối với Naruto làm cái gì!?”
“Haha... Sasuke-kun, kế tiếp ta muốn đưa ngươi một cái lễ vật. Mặc dù bị Naruto-kun làm mất không ít thời gian nhưng ta cũng phát hiện một ít đồ vật không tồi. Sasuke-kun, tới tiếp thu lễ vật của ta đi, ngươi sẽ thực thích nó. Hiện tại khiến cho ta thấy được thực lực của ngươi đi, Sasuke-kun.”
Sasuke một cái xoay người vòng quá Orochimaru đồng thời tung ra một cú đá cực nhanh. Đáng tiếc với tốc độ đó, Orochimaru có thể dễ dàng tránh nè đồng thời nụ cười lạnh: “Chỉ có như thế này là không có cách nào đánh bại ta, Sasuke-kun.”
“Hỏa độn: Thuật hào hoả cầu!” Hai tay Sasuke ấn với tốc độ cực nhanh trực tiếp phun ra một quả cầu lửa bắn về phía Orochimaru.
“Người làng Lá cũng nhanh, ta còn trước hạ chú ấn cho hắn đi.” Orochimaru không thèm để ý đến qủa cầu lửa bắn về phía mình nghĩ đến. Hắn có thể dễ dàng tránh thoát quả cầu lửa này.
Sasuke ở Orochimaru đang thất thần đem kunai trong tay ném về phía Orochimaru nhưng Orochimaru nhẹ nhàng lắc đầu tránh được Sasuke sau đó Orochimaru mở miệng cười nhạt: “Làm sao vậy, Sasuke-kun? Giận dữ quá mức đã làm ngươi liền sử dụng ám khí cũng quên cách dùng sao?”
“A, nhìn xem rốt cuộc ai sẽ không sử dụng ám khí đi!” Sasuke lại lần nữa lui ra phía sau vài bước, đôi tay giơ lên sau đó lôi kéo……
“Tư……” Một cái dây thép cực nhỏ xuất hiện ở trong tay Sasuke, căn dây thép này phi thường nhỏ nếu không phải bởi vì Sasuke ở lôi kéo căn dây thép này làm ánh sáng mặt trời chiếu ở mặt trên sinh ra một tia phản quang sẽ không bị người phát hiện!
Nhìn đến tay Sasuke xuất hiện dây thép Orochimaru phát giác không đúng muốn rời đi nhưng lại không cách nào nhúc nhích. Orochimaru không biết mình lúc nào đã bị một đám dây theo cuốn lấy không có cách nào di động!
“Đây là Sharingan thao phong xa tam đại đao.” Orochimaru có chút kinh ngạc nói “Thì ra là thế! Đoán trước nơi ta sẽ né tránh sao?”
“Đắc thủ!” Sasuke đem Orochimaru cố định ở trên thân cây đồng thời đem trong tay số căn dây thép cắn được trong miệng. Sasuke dùng đôi tay bắt đầu kết ra dấu tay cực kỳ phức tạp, chừng năm sáu giây lúc sau mới hoàn thành. “Hỏa độn: long hỏa chi thuật!” Sasuke mở to Sharingan, ngọn lửa đỏ rực từ trong miệng Sasuke bắn ra dọc theo dây thép trực tiếp bốc cháy lên lan tràn tới mặt Orochimaru.
“Oanh……”
Kịch liệt nổ mạnh cùng thiêu đốt, Orochimaru phát ra tiếng kêu thảm thiết. Thân mình hắn có một nửa người phía trên bị ngọn lửa nướng chín. Khói bốc ra đen kịt và mùi thịt nướng tởm lởm hiện ra.
“Hô……” Sasuke cảm giác cả người kiệt sức quỵ trên mặt đất. Hắn trừng trừng mắt nhìn về phía trước, dây thép cũng rời miệng của hắn. Hơi thở dốc liên hồi từ miệng hắn phát ra. Sasuke tự hỏi: “Đã chết rồi sao?”
“Có thể sử dụng Sharingan tốt như vậy ở độ tuổi này!” Tuy nhiên giọng nói khàn khàn lại làm cho đám người dùng rợn. Cái đầu Orochimaru gục xuống đang từ từ ngẩng lên: “Ngươi quả không làm hổ danh gia tộc Uchiha! So sánh với anh trai ngươi Uchiha Itachi cũng không kém chút nào!”
“Cái gì, cư nhiên còn sống!?” Sasuke không thể tin tưởng nhìn Orochimaru phía trước mặt mình hô lên. Bàn tay Sasuke khẽ siết chặt với nhau, gân xanh trên lòng bàn tay hiện lên trông dữ tợ như những con run rắn xuất hiện trên mu bàn tay: “Ngươi... ngươi là ai? Tại sao lại biết hắn?”
“Tên ta là Orochimaru! Nếu ngươi tưởng gặp lại ta nói vậy hãy thông qua cuộc thi Chuunin này đi.” Giọng nói Orochimaru phát ra khàn khan, hai tay hắn ôm trước ngực, đôi mắt tràn đầy hứng thú nhìn về phía Sasuke. Bất chợt, cổ Orochimaru trực tiếp vươn dài ra giống như một con rắn cắn lên cổ Sasuke: “Sasuke-kun, tiếp thu ta lễ vật đi.”
“Sasuke-kun, rốt cuộc ngươi đối bọn họ làm cái gì!?” Nhìn thấy Sasuke che lại cổ, giọng điệu kêu thảm thiết, bộ dạng thống khổ, Sakura cảm thấy chính mình sắp hỏng mất.
“Haha... ta không phải đã nói qua sao, là một món quà sắp chia tay.” Nụ cười Orochimaru cực kỳ lạnh lẽo, hắn tiếp tục nói: “Ta tin tưởng Sasuke-kun sẽ thích chúng” Orochimaru cười âm hiểm, thân hình dần dần chìm vào cây rồi biến mất. Âm thanh vẫn vang vọng “Cô nhóc đáng thương, ngươi căn bản không hiểu bọn họ. Bọn họ nhất định sẽ tìm đến ta bởi vì bọn họ khát vọng lực lượng. Trong ánh mắt bọn họ có cừu hận, ngươi căn bản không thấy được.”
“A!” Tiếng Sasuke kêu càng lúc càng thảm thiết, cuối cùng hắn kiên trì không được ngã gục xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
“Ư, ư...” Đôi mắt màu xanh lam trên khuôn mặt đáng thương của cô nhóc đã ầng ậc nước mắt. Hai dòng lệ theo đó chảy xuống phía dưới. Nó lã trã rơi xuống dưới. Vẻ mặt cô mang theo tuyệt vọng cùng sự lo lắng. Một cơn gió mạnh thổi qua làm cho cô nhóc vô cùng sợ hãi, cô chỉ biết được mình ôm chặt lấy Sasuke đồng thời thét lên một tiếng chói tai: “Aaaa...”
“Mình... mình nên làm gì bây giờ!?” Kể từ trở thành một ninja, Sakura đều sống dưới sự bao bọc của Naruto và Sasuke. Cô chưa từng bao giờ phải đối mặt với trường hợp như vậy. Đặc biệt, cô cũng hiểu thực lực cô cùng hai người cách xa đến khá xa làm cho cô không có cả động lực đuổi theo hai người. Hiện tại, chẳng có ai đến bên cạnh an ủi cô cả. Cô làm thế nào có thể một mình đối mặt với các đội khác bây giờ. Vừa lo lắng vừa sợ hãi, ánh mắt Sakura cũng trở nên kiên định hơn, cái đầu khe khẽ lắc vài cái hy vọng làm cho đầu mình tỉnh táo hơn, giọng nói nhỏ bé nhưng vẫn còn run run phát ra: “Không được, mình nhất định phải bảo vệ họ bằng mọi giá. Dĩ vãng đều là Naruto và Sasuke bảo vệ mình, hiện giờ mình sẽ bảo vệ bọn họ. Nhất định là được...”
Cây non chỉ có trải qua mưa gió mới có thể trường thành một cây đại thụ, cây hoa trong nhà chẳng thể trải qua một trận bão. Ở dưới tình huống như vậy, Sakura cũng dần trưởng thành và khắc phục lỗi sợ hãi cùng yếu đuổi.
Một thằng nhóc bé nhỏ với mái tóc màu vàng đi ở con đường nhỏ. Nó cảm nhận được tất cả ánh mắt căm ghét của mọi người. Một số người trưởng thành đem con cái hộ ở phía sau lưng mình giống như đang sợ ôn thần.
“Xem kìa, tên quái vật kia lại tới nữa!”
“Thật là, không hiểu ngài Hokage đệ tam nghĩ thế nào lại muốn giữ lại một con quái vật như thế?”
Một cậu nhóc tóc vàng mười hai tuổi đứng ở một bên nhìn tất cả những cảnh đang diễn ra này. Ở sâu ánh mắt cậu toát ra vẻ thù hận khi trông về những người dân đối xử với bé trai kia. Nhìn được bé nam kia, hắn cũng hiểu tất cả những thứ này chẳng qua hiển lộ ở sâu trong ký ức hắn mà thôi. Chúng làm cho hắn không nhịn được siết chặt nắm đấm lại.
“Quái vật! Nơi này không có đồ vật người muốn, mau cút đi!”
“Nếu tôi nhớ không lầm thì ngài Hokage đã nói mỗi tháng ở nơi này, tôi có thể nhận được trợ cấp của mình!” Cậu nhóc lạnh nhạt mà không mang theo cảm xúc.
“Ngươi...” Sắc mặt chủ tiệm càng thêm đỏ lên vì giận dữ. Hai hàm răng hắn nghiến lại một cái sau đó hắn đem nước miếng nhổ vào đồ ăn. Thức ăn bị dính nước miếng còn không có đủ, hắn đem đồ ăn ném xuống đất sau đó dùng chân dẫm hai phát mới quay về phía bé nam nói: “Mẹ nó! Cầm đi đồ quái vật. Loại quái vật như người hẳn sớm chết đi mới là tốt nhất!”
Ở bên canh, mọi người đều lộ ra vẻ tươi cười, chủ tiệm thật vậy cũng lộ ra vui vẻ cười lớn. Dường như đám người trong lúc này hoá thân thành anh hùng như Hokage đệ tứ đem quái vật chín đuôi đánh bại. Đứa bé nam hai siết chặt bàn tay lại nhưng mặt vô biểu tình. Hắn đem tất cả khuôn mặt này và nụ cười này nhớ tới đều in sâu vào trong đầu. Mặt hắn không biểu cảm gì mà nhặt lên đồ ăn hướng về phía trong nhà đi tới mặc kệ tiếng cười nhạo từ phía sau.
Hình ảnh một lần nữa chuyển, cậu bé đi về phía một chiếc mặt nạ hồ ly thì lập tức bị chủ tiệm ném ra. Hắn cũng chỉ kịp đưa tay lên sờ vào mặt nạ hồ ly cũng chưa kịp làm gì khác thì đã bị ném ra. Thân hình thằng nhóc theo đó ngã xõng xoài trên mặt đát. Người chủ tiệm lớn tiếng quát lên: “Đồ quái vật, cút đi! Đây là thứ mày cần hả?” Vừa nói thì chủ tiệm cầm lấy chiếc mặt nạ hồ ly ném thẳng vào mặt cậu nhóc.
Chiếc nạ bắn mạnh ra đập lên trán cậu nhóc khiến cho một cái cục u nhỏ nổi lên. Giọng nói chủ tiệm cũng theo đó vang vào trong tai cậu nhóc: “Mày cầm lấy đi, đồ quái vật! Thứ mày động vào chắc chả ai dám mua nữa. Hôm nay, thật là xui xẻo mà! Xem ra lại phải đóng cửa sớm!” Người chung quanh đều thờ ơ nhìn về phía cảnh này, không ít người lộ ra nụ cười khoái trá.
Từng đợt ký ức ở sâu thắm trong đầu Naruto trào ra. Bất kể ký ức đó còn mới, cũ, bị quên lãng hay nhớ kỹ đều bị kéo ra. Naruto lại được ôn chuyện một lần với góc đứng là người thứ ba. Ở cái vị trí này, Naruto toả ra sát khí mãnh liệt. Hắn hận không thể đem tất cả đám người này giết chết sạch sẽ dù cho linh hồn bản thân hắn phải tiến vào mười tám tâng địa ngục vĩnh thế không siêu sinh.
Cừu hận sẽ không theo thời gian mà tiêu tán ngược lại người thừa nhận thống khổ càng trở nên oán hận. Nó giống như một cái độc dược mãn tính từ từ đem người hoá điên. Đến lúc đó, một khi độc dược bùng nổ sẽ khiên cho người trúng độc hoá thành quái vật đem mọi thứ xung quanh tàn phá không còn.
Trong tay Naruto đột nhiên xuất hiện một cây thanh đao. Hắn lập tức kinh ngạc nhìn về phía đao trong tay mình. Cảm xúc có chút bình tĩnh một chút. Bàn tay hắn đưa lên, cây đao biến mất sau đó lại xuất hiện trong tay hắn. Hắn hiểu mình đang ở trong thế giới tinh thần có thể tự do huyễn hoá vũ khí.
Bất chợt khung cảnh một lần nữa thay đổi, mọi thứ trở nên tối tăm. Ở nơi đó, trước mặt Naruto xuất hiện thân ảnh một Naruto nhỏ bé giống hệt hắn hồi nhỏ. Naruto nhỏ tuổi ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, khoé miệng Naruto nhỏ tuổi nở nụ cười tràn ngập tà ác. Giọng nói cũng biến thành khàn khàn tràn đầy dụ hoặc: “Đúng vậy, chính như thế! Chúng ta chưa từng có làm việc gì có lỗi với họ, họ dựa vào cái gì muốn đổi xử với chúng ta như vậy? Chúng ta đối với làng Lá còn có thể lưu luyến cái gì nữa? Chỉ có được đến lực lượng mới có thể không bị sống tủi nhục, không bị sống một cách uất ức, sống sao được càng tốt hơn. Dùng phần lực lượng này giết sạch bọn họ đi, chúng ta chỉ đòi lại công bằng cho chúng ta mà thôi. Chúng ta chỉ muốn sống càng tốt hơn mà thôi!”
“Được đến lực lượng... báo thù... giết sạch bọn họ sao?” Naruto nhìn về phía Naruto tuổi nhỏ khe khẽ lẩm bẩm câu này.
“Đúng vậy, chúng ta muốn báo thù giết chết bọn họ, đem tất cả bọn họ toàn bộ giết chết. Liền dùng loại lực lượng này!” Nhìn đến Naruto dường như lâm vào cừu hận đánh mất chính mình, Naruto tuổi nhỏ càng nở nụ cười sâu đậm, đôi mắt màu xanh dường như dần dần biến thành màu vàng giống như mắt rắn, âm thanh cũng trở nên càng khàn càng âm trầm hơn.
“Bọn họ, tất nhiên toàn bộ cần giết rồi!” Naruto nở nụ cười rét lạnh nhìn về phía Naruto nhỏ bé. Hắn bước đi bước chân dần dần tiến về phía Naruto tuổi nhỏ. Sát khí từ trong người hắn toả ra không chút nào khách khí, nụ cười càng rét lạnh hơn. Nụ cười Naruto trong lúc này giống như ma quỷ: “Giết sạch bọn họ!”
Naruto nhỏ bé cười càng sâu hơn: “Đúng vậy, giết sạch bọn họ...”
“Bọn họ đương nhiên muốn giết nhưng ngươi ta cũng muốn giết!” Tinh thần lực Naruto biến hoá thành một thanh kiếm sắc bén. Hắn trực tiếp dùng thanh kiếm thọc thẳng vào cơ thể Naruto nhỏ bé. Trước đôi mắt không thể tin tưởng của Naruto tuổi nhỏ, Naruto lại đâm một thanh kiếm càng sâu vào cơ thể Naruto tuổi nhỏ. Giọng nói Naruto trở lên rét lạnh hơn bao giờ hết: “Một con cáo chín đuôi là quá đủ đối với ta rồi. Ta chán ghét bị người khác điều khiển số mệnh. Ngươi cũng không ngoại lệ. Đi chết đi!”
Từ khi sống lại, Naruto phát hiện được linh hồn mình càng ngày càng khác biệt so với người khác. Nó dường như cảm nhận được những gì người bình thường không cảm nhận được. Một cảm giác rất khó hiểu chỉ có thể hiểu khó có thể diễn tả được bằng lời. Lần này đem tên giả mạo mình giết chết cũng là một năng lực rất cơ bản mà Naruto có thể tự hiểu.
Một đoàn ánh sáng xuất hiện. Chúng từ cơ thể Naruto nhỏ tuổi tiêu tán mà thành. Khi bàn tay Naruto vươn ra chạm đến những tia ánh sáng này, hắn thấy được vài đoạn ký ức nho nhỏ. Những đoạn ánh sáng tiêu tán rất nhanh, hắn chỉ bắt được một vài đoạn ký ức gần đây của Orochimaru. Trong đó có một vài cấm thuật mà Naruto đã ghi nhớ cùng với một số kỹ thuật y thuật. Những ký ức này khá là đáng quý đối với Naruto.
Cũng ở trong khu rừng này...
“Di...” Một nam nhân với làn da trắng bệch, mắt như mắt rắn và mái tóc đen dài, đôi tai có đeo bông tai và một áo dài trắng ở trên người đột nhiên thất thần. Hàng lông mày hắn hơi nhăn lại, ánh mắt mang theo tò mò và giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Cảm ứng ta cùng với chú ấn gieo trên người Naruto biến mất...”
...
“Chết tiệt!” Một tiếng chửi phát ra từ một người thiếu niên. Hắn đứng trên cây thở hồng hộc nhìn về phía một người thiếu niên tóc đen dài đồng tử màu trắng và một cô nhóc ăn mặc khá đặc biệt đang cầm trong tay một cuốn trục kéo dài. Hắn lớn tiếng phát ra: “Đám người làng Lá này... thế nào xong một tên lại đến một tên. Giống như một đám con gián giết mãi không hết!”
“Các ngươi... những người này... có biết xấu hổ hay không?” Một người trong ba người lên tiếng nói.
Thiếu niên tóc đen dài trực tiếp làm lơ, đôi mắt hắn xuất hiện gân xanh xung quanh huyệt thái dương. Bàn tay hắn đưa tay ra ánh mắt sắc bén quan sát ba người nói: “Vậy mà dám ra tay đả thương đồng đội của ta. Các ngươi đã chuẩn bị nhận lãnh hậu quả mình gây ra hay chưa?”
“Nếu như vậy, vậy cũng đừng có trách ta!” Một tên ninja trong đó cắn chặt hàm răng. Hắn đã không có kiên nhẫn vì nếu như không nhanh rất có thể hai tên đó tỉnh lại. Đám người họ đều sẽ ăn không đủ gói mang đi. Thực sự làm người nôn nóng, hắn đã tức giận thực sự.
“Chà, xem ra thực không cần ra tay nữa rồi!” Người thiếu niên đột nhiên thu lại Byakugan.
“Cảm ơn ngươi đã bảo vệ chúng ta trong lúc chúng ta ngủ. Hiện tại, không cần làm phiền đến ngươi rồi!” Một âm thanh lạnh lẽo vang lên. Theo sau đó một âm thanh khác cũng đồng thời vang lên: “Naruto, cậu nói đúng. Mấy tên này chỉ cần một mình tôi là có thể giải quyết!”
“Naruto, Sasuke-kun!” Thiếu nữ tóc hồng vui vẻ đột nhiên hô lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện