-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Liễu Giai Giai mơ thấy mình được quay về nhà
Nàng lại tiếp tục cuộc sống trạch nữ như thường lệ...
Lại được uống trà đào thơm ngon..
Lại được ăn bánh bông lan ngọt lịm..
Ách...?? Sao nàng lại thấy cái bánh này có vấn đề nhỉ??
Cắn một cái không thấy kem sữa ngòn ngọt đâu mà chỉ thấy toàn lông là lông...
'Giai Giai!!!!!!!'
Mơ màng nghe ai đó gọi tên mình, Liễu Giai Giai miễn cưỡng hé mở mắt. Ánh nắng mặt trời chói lóa làm nàng có chút không thích ứng, chớp mắt vài cái nàng mới thấy rõ tình hình.
Tiểu Huyết tức giận nhìn nàng chằm chằm ...
Còn nàng thì lại...cắn vào mông nó..
Đúng! Là nàng đang cắn mông của Tiểu Huyết a!!
Vội vàng thả ra, Liễu Giai Giai ớn lạnh nhổ vài ngụm nước bọt...
"Hừ! Ngươi quá đáng!! Ta chỉ đang đánh thức ngươi, không cảm ơn còn cắn mông ta? Đã vậy vừa cắn vừa nói cái gì mà bánh bông bánh bèo gì đó?!"
Tiểu Huyết thét lên giận dữ, tay nó còn xoa xoa cái mông bị nàng cắn.
"Ách... Ta xin lỗi!! Tại... Ta đang đói ?! Đúng, là ta đang đói nha.. vậy nên ..."
Chưa để nàng nói hết câu, Tiểu Huyết đã chen vô, mặt khinh bỉ nói " vậy... ngươi thấy ta 'Ngon' mắt nên ăn ta sao? Hứ !! Đừng hòng."
"………" Hiện tại, nàng thực sự muốn cắn chết con cáo này ngay tại chỗ.
****
Liễu Giai Giai vô cùng cảm thán thời tiết ở đây.
Sáng thì nắng gay gắt, có thể lên tới ba mươi độ !!
Tối thì lạnh đến rét run, nhiệt độ giảm đến mười lăm độ !!
Đây là xa mạc Xa-ha-ra mini chăng ?!
Đưa tay lau mồ hôi trên trán, Liễu Giai Giai tiếp tục đi xuống núi...
Ngang đến khúc quanh cuối cùng, chỉ cần qua khúc này là có thể xuống núi thì nàng lại gặp một phiền toái không nhỏ.
Ở khúc quanh này không có lấy một con vật chứ nói gì đến con người. Nền đất toàn là lá cây héo úa lụi tàn, xung quanh toàn là thân cây trơ trụi. Bỗng nhiên nhiệt độ như giảm hẳn đi, Liễu Giai Giai bắt đầu ý thức được có dự cảm không lành vội gọi Tiểu Huyết..
"Tiểu H... AAAA!!!"
Chưa kịp gọi hết câu, trước mắt nàng đột ngột xuất hiện một cô gái
Nàng ta một thân áo trắng, tóc dài xõa trên mặt đất, môi nở nụ cười có như không
Liễu Giai Giai mặc dù đã thấy qua không ít trong những lần luyện tập nhưng vẫn không nhịn được mà lạnh sống lưng.
Nàng ta từng bước đi tới chỗ nàng, miệng lẩm bẩm một mình, thanh âm lạnh lẽo cô đơn pha chút khàn khàn vang lên
'Trả... mạng... cho.. ta !!"
Da gà da vịt của nàng đều nổi lên, sau gáy còn dựng cả lông tơ nhìn chằm chằm người đang đi tới hướng nàng
Đúng lúc này, Tiểu Huyết đột nhiên chui ra
"Á?! Cái gì vậy ? Con nhóc kia là ai?"
"Má nó!! Sao ta biết a?"
Liễu Giai Giai lệ rơi đầy mặt, đứng nguyên một chỗ không dám nhúc nhích
'Trả...cho....taaa…!!'
'Vù..'
Dứt lời, nàng ta bay tới chỗ nàng, khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn, da mặt loang lổ dấu lõm, mắt, mũi đã nát bét lộ ra cả máu lẫn thịt khiến Liễu Giai Giai muốn nôn mửa
Tiểu Huyết hừ lạnh một tiếng, lập tức triển khai kết giới bao quanh khiến nàng ta không vào được.
Vì sức mạnh của Tinh Linh rất cao nên loại 'tôm tép' như nàng ta thì không bao giờ có thể địch lại, chỉ biết phẫn nộ nhìn hai người, giọng nói không ngừng gào thét khiến người ta bủn rủn tay chân.
"A... Làm sao bây giờ??"
Liễu Giai Giai hận không thể trực tiếp ngất luôn ở đây
"Làm cái gì là làm cái gì? Đi mau thôi!"
Tiểu Huyết đầu đầy vạch đen liếc nàng một cái.
Liễu Giai Giai đành lết từng bước qua ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của 'Ma Nữ', trán đổ đầy mồ hôi.
Sau đó dùng hết tốc lực chạy, kinh thành thẳng tiến!!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Sau một hơi chạy đến thục mạng, Liễu Giai Giai mới dừng lại nghỉ chân, tay phải dựa vào một gốc cây cổ thụ gần đó, tay trái không ngừng lau mồ hôi
Phỏng chừng nàng chạy đến đây rồi thi "Ma Nữ" hẳn sẽ không đuổi theo đâu ha?
Tự an ủi chính mình vài câu, nàng vô thức ngẩng đầu lên.
Oa!! Nàng đã xuống núi từ khi nào vậy nha?
Không sai, trước mắt nàng chính là 'Kinh Thành của Đảo Sương Mù'.
Phải nói là Liễu Giai Giai rất hào hứng. Đã lâu rồi nàng không được thấy nhiều người, ồn ào đến như vậy.
Liễu Giai Giai đi xuống bậc thềm, hiếu kì nhìn xung quanh, không khỏi than thở một tiếng
Ánh nắng mặt trời chói chang rải khắp nơi, đường xá thì đông đúc toàn người là người. Nha, còn có cả quán ăn nữa!
Liễu Giai Giai cười rạng rỡ, hứng phấn chộp lấy một cái bánh bao bên cạnh, không quên hỏi giá tiền
"Này! Cái này bao nhiêu a?"
Ông chủ quán 'Bánh Bao' đang buôn chuyện, nghe nàng hỏi thì quay lại nhìn nàng một cái, khinh thường đáp
"Một tên ăn mày như ngươi làm gì có tiền mà mua? Xùy xùy, cút đi! Đừng làm cho ta mới sáng ra mở cửa mà đã gặp xui xẻo"
Liễu Giai Giai tay cầm bánh đơ ra một hồi, sau đó giận dữ nhìn chằm chằm ông ta
"Ngươi..!"
"Tránh đường, tránh đường!!"
Chưa kịp để nàng nói hết, một giọng nói mạnh mẽ vang lên. Hình như là quan binh nha?!
Phía sau nàng đột nhiên lù lù xuất hiện một đám người, chẳng nể nang gì đẩy nàng ngã chổng vó một cái sau đó tiếp tục rao hô như bán hàng rong.
Liễu Giai Giai căm tức đứng lên phủi áo quần, miệng lẩm bẩm
"A! Thật là vô liêm sỉ. Chẳng nhẽ mắt các người để trang trí nha? Ta đứng ở đây mà cũng không thấy!!"
Quan binh cái con mẹ nó! Nãi nãi nàng phi a!! Phi, phi ,phi!!
Phía sau hàng quan binh là một cỗ kiệu tao nhã, hoành tráng mà thong dong thản nhiên lắc lư đi qua mắt mọi người.
"Tránh ra! Ngươi không thấy đường hay sao? Dám cản kiệu của Tuyết Tinh công chúa??!"
Phi! Tuyết cái gì .. a? Là công chúa nha ~ oa oa, có thể nào là một mỹ nữ chăng, hê hê, cũng có thể lắm nha.
Liễu Giai Giai xoay người nhìn về phía sau xem người nào 'mới sáng ra mà đã gặp xui xẻo'
Giữa đường là một cậu nhóc đang lúng túng không biết làm sao, chỉ biết dập đầu van lạy
"X...xin đại nhân tha mạng!Tại hạ có mắt như mù, không cẩn thận chắn kiệu của Tuyết Tinh công chúa....Xin đại nhân tha mạng..."
Tên quan binh kia thấy vậy hừ lạnh một tiếng
"Người đâu! Lôi tiểu tử này đi!!"
Liễu Giai Giai nhìu mày nhìn một cảnh trước mắt, thở dài trong lòng, quả nhiên là thời phong kiến a... Không có quyền bình đẳng gì cả!!
Giữa lúc tình thế đang giằng co thì trong kiệu truyền ra một tiếng nói lanh lảnh
"Thả hắn đi"
Tên quan binh kia thấy thế , sững sờ một lúc vội cung kính tuân mệnh thả cậu nhóc kia đi.
A~ Tuyết Tinh công chúa ... Quả là một người bao dung, nàng thích rồi nha.
Liễu Giai Giai vừa ngẫm nghĩ vừa cười nham hiểm xoa xoa cằm, bộ dáng không sai một tên cẩu tặc là bao.....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Lòng vòng quanh kinh thành hơn nửa ngày, Liễu Giai Giai mới ý thức được một việc
Tối nay nàng ngủ ở đâu?
Ai da, thật tình. Kiếp trước hay kiếp sau gì thì chung quy nàng vẫn là một tên nhà nghèo ... Nghĩ đến hai lão đầu trọc xuất thân là dòng dõi hoàng gia, nàng mới được an ủi chút ít. Nhưng đường đến Tiên Giới còn xa, mà nàng thì trên người cái gì cũng không có,... Thật muốn chết quách luôn cho rồi! (Nếu tỷ dám :v)
Lại lủi thủi một vòng nữa mới phát hiện là có một ngôi miếu bỏ hoang, Liễu Giai Giai hân hoan chạy vào nhưng đến nơi thì lập tức ỉu xìu
Sao lại đông người thế này? Đã thế còn ngủ say như chết, nếu nàng không lầm thì bây giờ mới là buổi chiều thôi nha.
Nhẹ nhàng đi đến một góc khuất may mắn còn chỗ trống, nàng 'Bịch' một tiếng ngồi xuống, vô ý đánh thức người bên cạnh
"A.. Ồn ào chết đi được! Có cho ông đây ngủ không hả?"
Vừa dứt lời đã bị một tên khác tung cho một đấm
"Ngươi im ngay!! Ồn ào quá"
"Này, các người có câm miệng đi không hả?"
"………"
"……"
Kẻ đầu sỏ Liễu Giai Giai đơ người ra, cười gượng vài tiếng nhìn bọn ăn mày, nàng cũng không có cố ý nha..
Tùy tiện đưa tay gãi gãi đầu, nàng cố ý trưng ra bản mặt cười ngu đặc trưng của 'Ma Mới' với bọn 'Ma Cũ'
"Aiza... các vị huynh đài thông cảm, ta vốn là không có cố ý nha..."
"Hừ.. Ngươi trông lạ lắm! Ta chưa bao giờ thấy ngươi ?! Ngươi là ai?"
Một người trong số bọn Ma Cũ nghi ngờ hỏi
"Ta.. Aiza..~ Ta bị lạc mất người thân.. hiện tại sống chết ra sao còn chưa rõ .. Ta đang đi tìm họ, nhưng ... Thân ta còn chưa lo được nói gì đến.."
Nói đến đây, Liễu Giai Giai hung hăng véo đùi mình nặn ra vài giọt nước mắt, vờ đau lòng cúi đầu..
"Haiz, ngươi cũng đừng quá đau buồn, chúng ta ai cũng có nỗi khổ riêng"
Một ông lão thở dài an ủi nàng
Số khác cũng nhao nhao phụ họa
Liễu Giai Giai đưa tay lau nước mắt, mỉm cười nhìn bọn hắn một lúc mới mở miệng
"Cảm ơn... Có thể cho ta hỏi cái này chăng?"
Thật sự, nàng cảm thấy bọn ăn mày so với bọn quan binh tốt hơn đến N lần
"Ngươi cứ hỏi"
Người nam nhân lúc đầu nghi ngờ nàng nói, hắn ta cao to lực lưỡng, vẻ mặt hung hăng bặm trợn. Có lẽ là thủ lĩnh của bọn hắn
"Sao các ngươi lại đi ngủ vào bây giờ?"
Đúng, sao lại đi ngủ vào buổi chiều đáng lẽ phải đi kiếm ăn?
Bọn ăn mày nhìn nhau một cái, một tên trong số chúng bước lên hỏi nàng
"Ngươi không phải là người ở đây?"
"Đúng,.. ta...là từ xa tới a"
Liễu Giai Giai mím môi đáp
"Haizz.. vị huynh đài này, ngươi từ xa tới chắc là không biết. Ở Đảo này, buổi sáng là thời điểm thích hợp của con người còn ban đêm là thời điểm của ma quỷ a. Chúng ta ngủ bây giờ để phục hồi sức, ban đêm tìm nơi ẩn trốn nha"
Nam nhân cao to thống khổ nói
Ôi mẹ ơi!!
Lại ma quỷ?!
Chắc có ngày nàng chết vì nhồi máu cơ tim mất..
Thấy sắc mặt tái mét đi của Liễu Giai Giai, nam nhân kia lại nói
"Ta họ Tô tên Văn, ngươi là?"
"Ta...Ta họ Liễu tên Giai!!"
Liễu Giai Giai lắp bắp trả lời
"Được, Liễu Giai! Hiện tại ngươi chắc cũng không còn chỗ nào để đi, chi bằng ở lại với chúng ta?"
Tô Văn bất ngờ đề nghị khiến nàng ngạc nhiên, nhưng suy cho cùng, nàng đúng là không còn chỗ nào để đi
"A.. Thật sao?"
"Thật"
Tô Văn mỉm cười đáp, khi cười trông hắn có vẻ ít hung dữ hơn thay vào đó là một loại cảm giác dịu dàng
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Đảo Sương Mù vốn là một vùng lạnh lẽo với những đợt sương dày đặc bất thường
Tại thời điểm màn đêm bao trùm lên tất cả lại khiến cảnh vật, không khí ở đây thập phần quỷ dị
Từ lúc mặt trời buông xuôi tất cả để đắm chìm trong đêm tối tăm thì các khách điếm, nhà cửa hay những tửu lâu thuộc chủ quyền của Nhân Giới đã tắt ngóm đèn tự bao giờ, xung quanh chỉ còn lại một màn sương mờ mờ ảo ảo hòa nhập cùng bóng đêm sâu thẳm...
Liễu Giai Giai hiện tại đang vô cùng cảm thán những người đã tìm ra chỗ ẩn náu cho cả đoàn.
Vâng. Thật bực con mẹ nó mình! Tại sao số phận nàng khi nào cũng gắn liền với những thứ ...
Thôi, nói nhiều làm gì? Cũng chẳng thay đổi được sự thật là nàng đang khổ cực Chui-Vào-Hố-Rác a...
Nơi nàng đang đứng là một khu ổ chuột bỏ hoang, anh em bọn nàng phải tự tìm chỗ ẩn thân nha.
Quay đầu sang phải vô tình thấy được Tiểu Cường đang hì hà hì hục chui đào hố để chui lọt người ...
Quay sang trái lại thấy Tô Văn cũng tích cực đào hố...
Quay đầu lại thì thấy Tiểu Nhã đang thành thạo đào hố tiếp, nàng và Tiểu Nhã là hai nữ nhi duy nhất ở đây, tuy rằng mọi người đều nghĩ nàng là nam nhân.
Xung quanh toàn là rác thối, thối tới mức nàng nghĩ mình mới bước vào đây có hai phút thì cả người lập tức 'lây' mùi 'ngũ hương' của nó.
Con bà nó!
Liễu Giai Giai lệ rơi đầy mặt vô lực đứng chôn chân xuống đất, bụng định sẽ đào hố cùng mọi người thì lại nghe thấy Tiểu Nhã gọi nàng
"Giai Sư Huynh! Lại đây, muội đào xong rồi nè. Vừa đủ chỗ cho hai ta đó!"
Tiểu Nhã híp mí cười nói. Nàng ta cũng không đẹp tới mức nghiêng thành nghiêng nước nhưng rất thanh tú.
Vì là nữ nhi 'duy nhất' nên nàng ta rất được lòng bọn huynh đệ. Liễu Giai Giai chỉ cảm thấy có hàng chục đôi mắt như muốn giết người nhắm vào nàng...
"A..Không cần.."
Nếu như ánh mắt có thể giết chết được người thì bây giờ Liễu Giai Giai đã chết không toàn thây rồi.. Vậy, từ chối là biện pháp tốt nhất?!
Nhưng Tiểu Nhã lại không nghĩ vậy, nàng ta tưởng Liễu Giai Giai không hiểu nên càng hô to hơn, bất đắc dĩ, nàng phải lượn qua chỗ đó thôi.
"Aii..Ta hô to như vậy huynh còn không nghe, nào nào, vào đây!"
Tiểu Nhã phụng phịu một lát rồi cầm tay nàng dắt vào " Đây nha~! Ở đây là cái hố rất rộng muội đã để từ trước, còn đây là tấm vải rất dày dùng để che miệng hố lại, còn nữa nha, huynh phải trét càng nhiều rác lên người mới có thể tránh khỏi 'mũi cẩu' của bọn Yêu Ma"
Nghe nàng ta nói vậy, Liễu Giai Giai lập tức cầm rác lên chà quanh người rồi hỏi "Thế này được chưa?"
Tiểu Nhã che miệng cười khúch khích "Được, được rồi. Này, huynh ngồi xuống đi"
Nàng 'Ân' một tiếng rồi ngồi xuống, không khí ở đây rất ngột ngạt và khó chịu, nhưng có lẽ do quen rồi nên bọn Tô Văn vẫn không có ảnh hưởng gì.
"Sao vậy? Khó chịu a?"
Như nhìn thấu ý nghĩ của nàng, Tiểu Nhã thân thiết hỏi
Liễu Giai Giai gật gật đầu thì thấy nàng ta từ bố vải phía sau lưng lấy ra một bọc giấy đưa cho nàng
"Cái gì đây?"
Liễu Giai Giai khó hiểu hỏi
"Đây là thảo dược ở quê muội, có mùi hương rất thơm. Huynh ngửi sẽ thấy dễ chịu hơn"
Tiểu Nhã vừa cười vừa giải thích
Liễu Giai Giai bỗng nhiên có hảo cảm tốt với cô gái này nên không khách khí mà nhận lấy bọc giấy
"Cảm ơn muội"
"Không có gì, huynh cứ giữ lấy mà dùng."
Sau đó nàng và Tiểu Nhã trò chuyện thêm đôi câu nữa thì phía bên ngoài có tiếng ám hiệu
Liễu Giai Giai đang định hỏi thì Tiểu Nhã mím môi nghiêm túc nói
"Suỵt! Bọn chúng tới rồi a.."
Ặc!
Chết nàng rồi...
Liễu Giai Giai nàng sợ nhất là Yêu Ma a...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Việc phải chui lủi trong đống rác khiến Liễu Giai Giai vô cùng khó chịu, nhưng hiện tại nàng làm gì được đây?
Lúc này bên ngoài đã rục rịch chuyển động, từ một chỗ tối tăm vụt một tiếng lại biến thành ánh sáng mờ mờ ảo ảo
Ban đêm, thời điểm dành cho yêu ma hoạt động rút cục đã bắt đầu, lúc này, xung quanh bốn bề vốn dĩ yên ắng thì nay cũng trở nên ồn ào. Từng tửu lâu, khách điếm thuộc chủ quyền của Yêu Giới và Ma Giới được thắp sáng lên bằng những cái đèn lồng màu đỏ nhàn nhạt khiến tầm nhìn thật mơ hồ.
Liễu Giai Giai đang ở một góc khuất tầm nhìn nên căn bản cũng không thấy được cái gì, huống hồ nàng cũng chẳng muốn thấy.
"Giai Sư Huynh.."
Tiểu Nhã thấp giọng kêu
"Hả?"
Liễu Giai Giai nhìn Tiểu Nhã, chờ nàng nói tiếp
"Chúng ta nói chuyện một chút đi, nơi này là góc khuất, hơn nữa thông thường bọn yêu ma kia không đi vào chỗ này. Chúng sẽ không phát hiện đâu"
Tiểu Nhã hớn hở nói
"Nhưng.." cơ bản là nàng ta không cho nàng cơ hội tranh cãi, vội bắt đầu luôn
"Muội đơn thân ở đây đã chừng mười năm rồi. Lí do cũng gần giống huynh, nhưng là muội đang chờ tỷ tỷ..., tỷ tỷ của muội luôn dịu dàng, ân cần chăm sóc muội như nương... Mặc dù muội với tỷ ấy chỉ là quan hệ kết nghĩa"
Tiểu Nhã nói đến đây thì mắt đã rưng rưng nước vội lấy tay lau đi, Liễu Giai Giai chỉ nhìn nàng mà không nói." Thời điểm muội gặp tỷ ấy là lúc bọn quan binh tới đây để thả lũ Yêu Ma... Lúc đó, mọi người đều hoảng sợ... Họ còn nói cái gì mà sẽ đưa bọn muội đi khỏi đảo, sau này nơi này chính là chỗ để giam giữ bọn yêu ma.., muội còn nhớ lúc muội gặp tỷ ấy là năm ngày trước khi thả, lúc ấy muội đang chơi trốn tìm với bọn trẻ đầu thôn thì gặp, tỷ ấy cười nói là muốn chơi chung rồi sau đó chúng muội kết nghĩa. Vốn dĩ lúc đó muội đã là một thân cô nhi, chính tỷ ấy đã mang cho muội cảm giác được một người thương yêu, tỷ ấy nói tỷ ấy không phải người ở đảo này, muội cũng biết được sẽ có ngày tỷ ấy xa muội, tỷ ấy đã nói muội phải chờ tỷ ấy... Tỷ ấy sẽ tới đón muội đi, nhưng sau khi bọn quan binh thả chúng ra thì tỷ ấy...không bao giờ quay lại nữa"
Tiểu Nhã nói đến thương tâm mà khóc, Liễu Giai Giai nghe xong cũng thở dài, bỏ ra mười năm để chờ một người rồi để mỗi một ngày dập tắt một hi vọng?
"Có lẽ... tỷ ấy cũng đã quay lại tìm muội chăng? Muội đừng hết hi vọng.."
Nàng đối với Tiểu Nhã càng có hảo cảm hơn, một tiểu cô nương mười lăm tuổi khi đó cũng chỉ được năm tuổi mà đã có suy nghĩ ấy, luôn chờ mong người đó từng ngày. Mong sao hai người có thể gặp lại nhau thôi
"Ừm! Muội vẫn còn hi vọng--"
"Chạy mau!!!"
Tiểu Nhã chưa nói xong thì bên ngoài truyền đến một loạt âm thanh vội vã
Liễu Giai Giai vén màn che ra thì lập tức xanh mặt
Bọn Yêu Ma bỗng nhiên đi vào hướng có bọn nàng, chúng phát hiện được gì sao?
"Chạy mau Tiểu Nhã!!"
Liễu Giai Giai cắn răng kéo nàng chạy về phía bọn Tô Văn
"Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại như thế??"
Tiểu Nhã chạy đến gần Tô Văn mở miệng hỏi
"Ta cũng không biết, có lẽ là do mùi máu?!"
Tô Văn cau mày nói
"Mùi máu?! Nhưng căn bản làm gì có ai bị thương nha?"
Tiểu Cường thở hổn hển đáp
"Giờ phải chạy đi thôi, mỗi người chạy một ngã để phân tán sự chú ý của bọn chúng rồi hẹn gặp ở ngôi miếu Hoàng Vân"
Tô Văn phân phó rồi bắt đầu chạy về một hướng khác
"Ôi ... Này..."
Liễu Giai Giai thống khổ kêu, cái số nàng đúng là cực đen đủi nga...
"Đi thôi, Giai sư huynh!!"
Tiểu Nhã nắm chặt tay nàng quay đầu bỏ chạy nhưng thật không may là đã có một tên yêu quái nhìn thấy, lập tức đuổi theo bọn nàng
"Aa..."
Tiểu Nhã vừa chạy vừa la hét, mặc dù nàng cũng đã thấy Yêu Ma rồi nhưng bị chúng đuổi là lần đầu tiên nha..
"Suỵt!!"
Liễu Giai Giai cũng không khá hơn nhưng nàng vẫn là còn muốn sống, làm ơn im lặng chút đi.
Tên Yêu quái đã đuổi đến nơi, tay hắn túm lấy áo của Tiểu Nhã khiến nàng ta điên cuồng hét...
"Khỉ thật!!"
Liễu Giai Giai không nhịn được chửi thầm, một tay nắm tay Tiểu Nhã, một tay lấy ra cái vòng cổ sư phụ đưa
Hiện tại nàng không thể gọi con heo đần Tiểu Huyết ra được, hẳn sẽ làm Tiểu Nhã sợ, chỉ còn cách lấy vòng cổ ra, nhưng nàng cũng chẳng biết sử dụng kiểu gì...
Đang lúc Liễu Giai Giai vô cùng khó khăn thì cái vòng cổ đột nhiên phát sáng, hiện nguyên hình ra một thanh kiếm đỏ..
"Wow!!"
Nàng hô một tiếng rồi hướng tên yêu quái kia chém một phát, lập tức thân hắn đứt lìa...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện