-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Chiều và tối ngày hôm đó, hai người cùng nghiên cứu phương án đột nhập đồng thời tiến hành một số chuẩn bị, là may trang phục và làm bảng tên.
Trong lúc đợi vải và chỉ may được giao đến, Vivian vẽ sơ lược mẫu đồng phục nhân viên vệ sinh của khu biệt thự ra giấy.
Viêm Khải đi qua, trông thấy bản phác họa của Vivian, liền giật mình, “Oa. Không tệ.” Viêm Khải sờ cằm, mắt nheo lại, “Trông rất đặc biệt.”
Vivian cũng có mắt thẩm mĩ, cũng biết tự coi lại cái mình đã vẽ ra. Thực ra Vivian khéo léo trong nhiều việc, nhưng vẽ lại thảm họa. Vivian ngẩng đầu nhìn lên, tỏ ý không hiểu.
Viêm Khải chân thành nói, “Vẽ xấu đến đẳng cấp khiến người ta giật mình khi ngó thấy. Rất đặc biệt.”
“Ài.” Vivian nhăn nhó, “Tại tớ vớ phải cái ngòi chì mềm quá thể, nên nét nó mới gợn gợn, trông mới kinh dị thế.”
Sau bữa tối, Vivian nhận được vải và chỉ may đã đặt, bắt đầu tiến hành may đồ. Đồng thời, hai người tiếp tục nghiên cứu cách thức đột nhập và điểm mù của hệ thống camera.
Cho đến sáng sớm hôm sau.
“Á!” Vivian đang đơm cúc trang trí, thì bị kim đâm vào ngón tay. Vivian liền hậm hực mút.
“Ây, dùng băng này.” Viêm Khải giữ ngón tay Vivian, cẩn thận băng lại.
Khác lúc cầm bút vẽ, Vivian may vá rất khéo và đã làm công việc này từ nhỏ. Nhưng hôm nay, Vivian cầm kim chỉ với gương mặt cực kỳ ủ dột. Vì hai người họ cả đêm qua vẫn chưa nghĩ ra phương án trọn vẹn để có thể đột nhập vào khu biệt thự.
Dù đã vạch ra phương hướng là lợi dụng xe hàng, nhưng dường như mọi kịch bản theo hướng này đều bất khả thi. Khó khăn nhất vẫn là vì khu biệt thự được giám sát đầu vào quá chặt chẽ.
Trưa hôm đó, hai người ngồi thẫn thờ trên sàn khu vực tiếp khách. Pizza đã giao đến nửa tiếng trước nhưng chẳng ai buồn ăn, mỗi người cầm một chai nước ướp lạnh uống cho tỉnh táo. Chỉ ngồi một chỗ nhưng trong đầu hai người vẫn đang lập ra các kịch bản hành động, hết cái này đến cái khác.
Trong hai người thì Vivian giữ bình tĩnh kém hơn cả, nãy giờ nghĩ ngợi đến mức đầu muốn bốc hỏa, bèn bỏ vào nhà tắm rửa mặt.
“Viêm Khải!”
Viêm Khải vẫn ngồi ở phòng khách, nghe Vivian gọi mà giật mình, vừa mới đứng dậy thì Vivian cũng chạy ra, mặt mũi ướt nhẹp.
“Có chuyện gì…”
“Chúng ta tham khảo phim hành động đi.” Vivian có vẻ rất vội vã nhưng nói rất nghiêm túc.
Viêm Khải tròn mắt, thấy cũng có lý. Các phim hành động nổi tiếng bây giờ dàn dựng cũng chân thực lắm chứ bộ.
Thế là hai người ngồi xếp bằng ở khu vực tiếp khách nghiên cứu phim. Hôm sau đã là Chủ nhật rồi. Nếu bỏ lỡ lần này, thứ Năm tới sẽ là hạn chót hai người đã giao hẹn với Mathew. Nếu không thể nghĩ ra phương án hành động khả thi thì họ sẽ phải tìm cách khác.
Các kịch bản phim hành động sáng tạo rất nhiều cách thức cho nhân vật thực hiện nhiệm vụ đột nhập, tiếp cận. Nhưng phần lớn kịch bản có loại hành động này đều làm nhiễu một, hai tình tiết nào đó. Thưởng thức thì có vẻ kịch tính nhưng phân tích ra thì không hiểu nổi nhân vật đã thực hiện nó như thế nào. Hoặc có những bộ phim xây dựng rất kỹ những phân cảnh đột nhập, lại còn với bối cảnh khó nhằn hơn trường hợp của họ rất nhiều. Nhưng cái chính là hai người lại không có thân thủ lợi hại như nhân vật và trang bị cao cấp đến thế. Nghiên cứu phim ảnh đến khuya lắc khuya lơ, mắt cả hai đều sưng đỏ, nhưng vẫn không thể tham khảo được cái gì hữu ích.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Sáng Chủ nhật, Viêm Khải dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng xong xuôi vẫn không thấy Vivian có động tĩnh gì. Cậu rất băn khoăn đứng trước cửa phòng ngủ của Vivian, chưa bao giờ thấy bạn mình ngủ nướng đến giờ này, nếu lỡ có thức khuya quá thì toàn thức luôn đến tận trưa hôm sau mới ngủ bù. Cậu cũng biết Vivian có một bộ 36 câu châm ngôn tâm đắc, vừa sưu tầm vừa bịa, mà một trong số đó là: thế giới dần dần sẽ thuộc về những người tỉnh táo từ 4 rưỡi sáng đến 11 giờ trưa.
Viêm Khải vừa đưa tay định gõ cửa phòng thì cánh cửa cũng bật mở. Viêm Khải trố mắt. Một Vivian lạ hoắc bước ra, đầu tóc vẫn còn bù xù một đống.
“Chào buổi sáng.”
Lúc Vivian đánh răng Viêm Khải cũng đi theo, khoanh tay tựa cửa quan sát vì hiếu kỳ. Vivian hôm nay có gì đó rất lạ. Đôi mắt mọi hôm trong veo hôm nay còn trong veo hơn nữa, như có một tầng nước vậy, má thì hồng hồng. Từng cử chỉ còn có nét nữ tính mà cậu chưa từng thấy bao giờ.
Cho đến khi ngồi vào bàn ăn. Viêm Khải đưa cho Vivian cái thìa, tự hỏi từ tối qua đến giờ có chuyện gì mà Vivian lại thành ra như vậy? Dậy trễ, rồi cái điệu bộ nữ tính đó, còn nhận thìa bằng hai tay nữa chứ. Cũng ăn miếng nhỏ nữa.
Viêm Khải chưa kịp hỏi thì Vivian cũng kể.
Chuyện là tối qua Vivian vừa nằm mơ, mơ say sưa quá quên cả dậy luôn. Vivian cũng hay mơ mộng khi ngủ, nhưng chủ yếu là các giấc mơ ngắn ngủi thú vị, hỗn loạn không quy được đề tài. Đây là lần đầu tiên mơ có cốt truyện hẳn hoi, nên đắm chìm trong đó quên cả thức dậy.
“Rồi sao? Mơ thấy cái gì? Có tớ trong đó không?” Viêm Khải cười hỏi.
Vivian lắc đầu, ho khan bắt đầu kể chuyện.
Một nam điệp viên làm việc cho một tổ chức an ninh mật. Dáng người anh ấy trông như Vương Lãnh Phong, còn gương mặt trông như Anakin Skywalker. Anh là một điệp viên bất bại, luôn hành động rất lạnh lùng. Mối tình đầu của anh ấy, là một nữ điệp viên xinh đẹp của tổ chức bên kia bán cầu, muốn liên kết với tổ chức của anh. Họ có vài lần cộng tác, vào sinh ra tử cùng nhau. Tình yêu ngày càng sâu đậm.
Viêm Khải chăm chú lắng nghe, mãi vẫn chưa thấy Vivian xuất hiện nhỉ.
“Thế cậu sắm vai gì?”
“Để yên tớ kể. Tớ chỉ dừng lại để tạo khoảng ngừng thôi.”
Nhưng không ngờ tình yêu của anh ấy lại là một phía. Cô nàng điệp viên kia chỉ lợi dụng anh. Mà lợi dụng anh là mấu chốt trong kế hoạch của cô ta. Cô ta và tổ chức có tham vọng muốn trở thành độc tài trong giới điệp viên ngầm. Nên mới cộng tác với tổ chức của anh và để anh cùng đồng đội hứng mũi chịu sào những nhiệm vụ gian khó bậc nhất. Anh và đồng đội rất tài năng, nhưng kẻ thù chính là quá thừa độc ác và nham hiểm…
Viêm Khải gật gù: thù trong giặc ngoài.
“Anh đã lãnh một tai nạn thảm khốc. Anh mất tích. Tổ chức có truy tìm nhưng không được. Trước khi rơi vào hôn mê và ngã xuống biển. Lòng anh tan nát. Vì yêu nồng đậm nên thất vọng và đau khổ cũng nồng đậm” Mắt Vivian ươn ướt, như sắp khóc đến nơi.
Viêm Khải thấy vậy thì không biết làm sao cho phải, vỗ vai Vivian tỏ thiện ý đồng cảm hay phá lên cười theo đúng cảm nhận đây?
“Nhưng may mắn là anh đã được cứu. Lúc cơ thể hồi phục thì đã là ba tháng sau. Như một lẽ đương nhiên là anh bị mất trí nhớ. Tai nạn đó không chỉ khiến anh bị thương về thể xác mà còn cả tinh thần. Lúc tỉnh lại, anh đã vô tình chối bỏ từ trong tiềm thức con người trước kia. Nhân cách anh đã thay đổi 360 độ… À không phải, là 180 độ.
Anh trở thành một chàng trai lạc quan, yêu đời, lại rất hài hước. Anh đã được những người tốt bụng cưu mang anh cho một công việc và một cái tên. Sam.
Còn tôi là một cô gái trẻ hiền lành, đang học để trở thành cô giáo...
Viêm Khải cố nhịn cười. Cái nhân cách lạ lẫm đó xuất hiện mà cậu vẫn chưa nhận ra là mình đang mơ sao.
… Tôi gặp Sam trong một buổi hẹn nhóm. Chúng tôi đã mến nhau. Hay chính xác là tôi bị anh ấy thu hút và Sam thích tôi vì tôi khác hoàn toàn cô nàng điệp viên kia. Tôi không sexy, anh ấy nghĩ tôi dễ thương và chân thành. Chúng tôi hay tìm dịp để đi chơi riêng với nhau. Thỉnh thoảng đi những quãng đường xa để hẹn nhau vài buổi hẹn ngắn ngủi.
Ngày chúng tôi chính thức nói lời yêu. Hôm đó anh ấy không chở tôi bằng xe tải nữa, mà tìm đâu được chiếc mô tô phân khối lớn. Anh ấy đèo tôi đến cảng. Chúng tôi đứng ở bãi biển, nắm tay nhau, ngắm những ngọn đèn màu. Ngắm tàu và hứng gió. Lạnh tê tái nhưng đứng bên nhau thì tay và lòng đều ấm áp vô cùng.
Trong khung cảnh quá đẹp và an bình, nhân cách cũ sâu thẳm trong tiềm thức của Sam phát cho anh một tia cảnh giác. Anh đang tay nắm tay người con gái anh yêu (là tôi), tự nhiên cõi lòng lại trào lên một nỗi bi thương sâu sắc, dù chỉ thoáng qua.
Anh nắm tay tôi chặt hơn, rồi đột nhiên hỏi, “Em… sẽ không phản bội anh đúng không?”
Diễn biến hồi sau khá thu hút, Viêm Khải ngồi nghe chăm chú quên cả bữa sáng.
Chắc tại hôm qua Vivian xem quá nhiều phim đây mà. Viêm Khải tò mò diễn biến sau đó.
“Vì anh ấy hỏi bất ngờ quá. Tớ cảm thấy anh ấy rất khác lạ nên ngạc nhiên mở to mắt…”
“Thế sau đó?”
“Sau đó? Thì tại tớ quá ngạc nhiên nên đã mở mắt.” Vivian làm động tác lật mí mắt.
Viêm Khải kêu lên một tiếng hụt hẫng.
“Lúc đó con người thật của tớ đã thức giấc rồi, ngủ hết nổi.” Vivian phụng phịu.
Ăn sáng xong, Vivian vẫn thất thần. Nhìn ánh mắt không còn tí nữ tính nào kia là Viêm Khải biết, lần này thất thần là tại nghĩ đến nhiệm vụ vẫn còn đang trong ngõ cụt.
“Cậu có ổn không? Ổn rồi thì chuẩn bị đi. Chúng ta đến khu biệt thự bây giờ nhé!”
Vivian như bừng tỉnh, mở to mắt, nghển cổ nhìn Viêm Khải.
“Dù sao chúng ta cũng chuẩn bị chu toàn hết cả rồi. Còn về cách thức đột nhập. Tớ đã suy nghĩ đến phương án của cậu.”
“A có cách khác đấy! Để cho Viêm Khải ăn mặc đẹp chút rồi cua cô nàng nào sống trong đó.”
.
Vivian rất phấn khởi nhưng cũng hỏi lại, “Cậu có nghĩ chúng ta có cơ hội chắc cú không?”
Viêm Khải cốc đầu Vivian, “Trong bộ 36 châm ngôn tâm đắc của cậu chẳng phải có câu này sao: Cơ hội là do chúng ta tạo ra.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
“Tùy trường hợp mà chúng ta linh hoạt nhé. Phụ nữ để phần cậu, người già và trẻ em cứ để tớ.”
Viêm Khải và Vivian đến công viên bách thảo gần khu biệt thự. Chủ Nhật nên rất đông đúc. Dù khu này khá vắng vẻ, nhưng ngày nghỉ cũng có rất nhiều người tìm đến tham quan, vui chơi.
Hai người vừa đến đã leo ngay lên đài quan sát.
Trên đài cũng có rất nhiều người. Mọi người phần lớn tụ tập quanh dàn ống nhòm tầm xa để quan sát cảnh đẹp xung quanh, view nhìn về phía khu biệt thự lại không đặt cái nào.
“Chắc lúc trước từng có ống nhòm đặt tại đây. Khu đó đẹp vậy mà, lại có mô phỏng kiến trúc cổ nữa.”
“Chắc người trong đó có ý kiến muốn bảo vệ sự riêng tư nên đã cưỡng chế dỡ đi. Dù sao cũng thật hên cho chúng ta.”
Họ sử dụng máy tính bảng cùng camera tầm xa. Camera này cho họ thu hình ảnh của ba góc cùng lúc. Nói cách khác là thay vì có ba cái camera thì họ chỉ cần một cái. Để một màn hình cố định chiếu cận cảnh biệt thự của Juliette Marceau, còn lại để quan sát cổng lớn khu biệt thự.
“Tệ thật. Có chỗ này là cao nhất nhưng đối tượng của chúng ta bị nhiều cây chắn quá.”
Vivian điều chỉnh thiết bị. Viêm Khải đứng ngay sau che chắn. Vivian nhỏ bé lọt thỏm trong bóng lưng cao lớn của Viêm Khải. Nhìn từ đằng sau như thể chỉ có một người đứng đó. Trong trường hợp cần thiết, Viêm Khải sẽ phải bất đắc dĩ trừng mắt đe dọa những ai định tới gần. Dù phía họ đứng không có ai nhưng chỗ này vẫn có rất nhiều người, vẫn phải cẩn thận hành động, không thể bị chú ý, càng không thể bị chụp ảnh lại.
Quan sát được một lúc, ra vào chiếc cổng lớn kia chỉ có một, hai chiếc xe thể thao bóng bẩy.
Vivian hơi sốt ruột, mắt nhìn chăm chú màn hình máy tính bảng, còn đang cảm giác hình như hôm nay mắt mau mỏi hơn bình thường thì chợt phát hiện cổng lớn khu biệt thự có hai người vừa ra khỏi. Dáng đi nghênh ngang thoải mái, không phải nhân viên, chắc là người sống trong đó.
Ghi nhớ đặc điểm ngoại hình và hướng đi của hai người lạ mặt, Viêm Khải và Vivian cất đồ nghề rồi chạy vội xuống công viên.
“Một phụ nữ mặc váy lụa, đeo nón rộng vành, không nhìn được mặt nên không rõ tuổi.” Vivian di di màn hình cảm ứng, quan sát các bức ảnh vừa chụp được.
Viêm Khải cũng chụm đầu xem, “Và một ông bác trung niên, có nét châu Á. Hửm? Là người Nhật.”
Vivian gật gù, “Chúng ta làm quen với ông bác người Nhật này đi. Chúng ta đang mặc đồ thể thao trông giống bác ấy, bác ấy sẽ dễ cởi mở hơn với chúng ta.” Vivian khẳng định chắc nịch.
Viêm Khải cười gật đầu. Phân tích của Vivian nghe có vẻ ngây thơ nhưng cũng rất có lý.
Khi hai người tìm đến, ông bác người Nhật đang đứng ngắm nghía mấy cây dẻ gai.
Vivian nhìn chằm chằm ông bác, có chút căng thẳng, tự nhiên lại không biết phải làm quen thế nào. Bình thường thì làm quen là một việc rất tự nhiên, nhưng bây giờ trong đầu họ lại chỉ lởn vởn những suy nghĩ về nhiệm vụ, người có thể giúp thì đã ở trước mặt rồi.
Viêm Khải ở bên cạnh chờ, cũng không giục. Trong đầu cậu đang tua lại kế hoạch hai người chuẩn bị cho nhiệm vụ. Cậu cũng không biết phải làm quen như thế nào.
Vậy nên hai người tiếp tục bám theo và quan sát ông bác người Nhật.
Vườn bách thảo rất đẹp, nếu không phải đang vướng bận nhiệm vụ thì hai người đã có một buổi tham quan sáng Chủ nhật tuyệt vời.
Ông bác cứ thảnh thơi đi bộ, chậm rãi ngắm nghía mọi thứ. Lang thang được một lúc, ông bác liền rẽ vào một cửa hàng nhỏ.
Viêm Khải và Vivian đứng ngoài, e dè ngó vào bên trong.
Vivian hỏi nhỏ, “Cậu nghĩ bác ấy vào trong mua bánh hay là để dùng nhà vệ sinh?”
“Tớ nghĩ cửa hàng này không có chỗ đi vệ sinh.”
Kế hoạch của Viêm Khải và Vivian chính là làm quen với ông bác người Nhật này để được bác mời làm khách, có thể vượt qua được cổng an ninh. Một kế hoạch khá bị động và trông nhiều vào vận may. Giờ hai người đã thấy một cơ hội, còn lại là tự phải cố gắng.
Viêm Khải ngó sang bên, trông Vivian vẫn còn rất đắn đo.
Viêm Khải tranh thủ nghĩ ngợi vẩn vơ. Để Vivian tiếp cận ông bác như vậy theo phần lớn định nghĩa, cũng không tính là lừa đảo. Người lớn tuổi một chút đều đặc biệt thích Vivian, để được như vậy cũng không phải có bí quyết gì đặc biệt. Vivian rất ái nhân. Sự chân thành thuần khiến của cậu ấy có thể được cảm nhận bởi người lớn và những người trẻ tinh tế. Tuy Vivian dễ dàng nổi khùng vì người khác gây phiền nhiễu, nhưng tuyệt nhiên sẽ không ghét bỏ nếu không phải trường hợp bán nước, hại dân, hại thân nhân và bằng hữu.
Hai người đợi một lúc lâu vẫn không thấy ông bác đi ra.
Vivian giật mình kéo tay áo Viêm Khải, “Cậu nghĩ xem, có phải bác ấy phát hiện ra chúng ta theo dõi. Rồi vào cửa hàng này là để cắt đuôi, sau đó thì rời đi bằng cửa sau?”
“Cậu lậm lắm phim quá rồi.” Vừa nói Viêm Khải vừa kéo Vivian vào cửa hàng.
Hai người bất ngờ, ông bác người Nhật đang đứng ngay ở quầy bánh, đang trao đổi sôi nổi với nhân viên đứng quầy. Có vẻ như đã nói chuyện được một lúc, nhưng dường như cô gái nhân viên không hiểu ông bác đang muốn nói cái gì.
Viêm Khải và Vivian nhận ra, ông bác này không sõi tiếng Pháp lắm.
“Cô hiểu không? Tôi muốn bánh cờ lê, bánh cờ lê!”
Chị gái bán bánh có vẻ chịu hết nổi, “Bác đang muốn nói đến cái gì? Ôi trời ơi! Bác có thể chỉ nó ở quầy không?”
“Bonjour!” Vivian lại gần, “Chị gái à, em nghĩ ý của bác ấy là sô cô la Tia Chớp đó.”
Bằng một vài suy đoán Vivian có kết luận như vậy, cũng thấy rất thông cảm cho ông bác. Ở châu Á thì một số dân tộc như Nhật Bản và Hàn Quốc học ngoại ngữ khác tương đối khó khăn phần phát âm, vì tiếng mẹ đẻ của họ vốn toàn những âm tròn trịa, rõ tiếng, chẳng có mấy âm gió, âm mũi thì hoàn toàn không.
“Sô cô la Tia Chớp?” Nữ nhân viên nhìn Vivian rồi lại nhìn ông bác, cảm thấy hơi nghi ngại. Sô cô la Tia Chớp là món rất phổ biến, lại không trang trí cầu kì nên không được bày ở quầy ngoài. Cô nhanh chóng vào bên trong và mang ra một khay đầy.
“Ôi, chính là nó. Ý tôi là nó đó. Đây có phải sô cô la cờ lê không?”
“Ôi không bác ơi, nó là sô cô la éclair. É-c-lai-r, không phải ê cờ lê.” Vivian vừa cười thân thiện vừa nói.
“Đúng vậy ạ. Còn clé… Đây mới là cờ lê!” Viêm Khải nhìn quanh, chỉ vào bức tranh vẽ một người công nhân mặc tạp dề đang cầm bánh mỳ baguette cười sảng khoái, trong chiếc túi bò đeo trước bụng đựng toàn dụng cụ sửa đồ, trong đó có cờ lê. Bức tranh vẽ rất ngộ nghĩnh, trông hơi buồn cười.
“Ôi trời ơi!” Ông bác người Nhật há to miệng, tay làm lại động tác vặn đinh ốc để chắc chắn một lần nữa, “Cờ lê. Cờ lê.” Rồi lại chỉ sang khay bánh, “Sô cô la éclair. Éclair! Merci beaucoup! Làm ơn cho tôi một chiếc này.”
Viêm Khải và Vivian vui vẻ vì giúp được ông bác. Chị gái đứng quầy cũng vui vẻ.
Viêm Khải liền nói, “Lấy cho chúng tôi hai chiếc luôn.”
Chị gái bán bánh lấy túi giấy thao tác thoăn thoắt. Vivian hỏi nhanh ông bác, “Bác là người Nhật phải không ạ?”
“Ô, đúng vậy. Tôi cũng để ý các cháu có nét Á Đông. Các cháu đến từ đâu vậy?”
Viêm Khải và Vivian cùng nói câu hân hạnh làm quen bằng tiếng Nhật và cúi chào ông bác theo kiểu Nhật. Ông bác cũng bối rối chào lại, rất bất ngờ vì hai người biết tiếng Nhật.
Ba bác cháu nói chuyện làm quen ở ghế công viên ven hồ, cùng ăn sô cô la Tia Chớp. Ông bác rất vui vẻ, cười ha hả suốt, có lẽ là vì được nói chuyện thoải mái bằng tiếng mẹ đẻ ở nước Pháp xa xôi này, dù là với hai người không cùng quốc tịch đi nữa. Viêm Khải và Vivian thực sự hưởng thụ cuộc trò chuyện, và họ dùng tên thật để tự giới thiệu với ông bác.
“Ế! Quê bác Nakamura ở tỉnh Gifu sao ạ? Chà, mọi người bảo đến Gifu thì nhất định phải qua chân núi Haku ghé thăm làng cổ ở đó.” Vivian bắt đầu mơ mộng.
Bác Nakamura nói bằng giọng tự hào, “Làng cổ Shirakawa, ngôi làng đã trở thành di sản thế giới vào năm 1995. Nó đã tồn tại hằng trăm năm nay rồi. Đối với bác, những ngôi nhà ở làng Shirakawa luôn là đẹp nhất. ”
Viêm Khải mỉm cười, cậu cũng biết ngôi làng này. Cậu từng đọc nó trong tạp chí của Vivian về tổ chức Yui được lập ra để phụ trách thay cỏ định kỳ cho mái nhà. Ấn tượng với thông tin này nên nhắc đến làng cổ ở Nhật Bản là cậu nhớ ngay đến nó.
“A đúng rồi. Nhà bác ở ngay gần đây thôi. Các cháu có muốn xem mô hình thu nhỏ của làng Shirakawa không?”
“Được không ạ?” Viêm Khải và Vivian hào hứng.
Bác Nakamura cười vui vẻ rồi dẫn hai người đi.
Đi được vài bước, Viêm Khải và Vivian chợt khựng lại. Họ vừa nhớ ra là phải đi làm nhiệm vụ và chỉ vừa mới nhận ra, hình như đã có thể qua được cửa ải khó nhất.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Nhân viên an ninh khu biệt thự nhìn Viêm Khải và Vivian từ đầu đến chân, ghi chú lại: Bác Shiro Nakamura tại biệt thự Lá Thu và hai khách, 10:58 sáng.
Thực sự đã qua được cửa an ninh, cả hai đều thấy rất phấn khởi. Viêm Khải lén thở phào nhẹ nhõm, còn Vivian cảm thấy người cứ lâng lâng, như có thể cứ thế mà cao thêm được vài centimet.
Viêm Khải gạt chút mong muốn xem mô hình lại để nghĩ về nhiệm vụ. Bây giờ đến việc của cậu. Vivian vẫn đang tiếp chuyện bác Nakamura rất sôi nổi. Viêm Khải thì quan sát, nhận thấy họ đã đi vào một vùng điểm mù của camera khu vực. Vivian cũng nhận ra, hồi hộp liếc sang chỗ Viêm Khải.
“A! Thật ngại quá, bác và Vivian cứ đi trước. Cháu vào nhà vệ sinh một lát ạ.”
“Vậy ta đi nhanh thôi, đến nhà bác. Ở đây không có nhà vệ sinh công cộng đâu.”
“Cháu sẽ dùng nhà vệ sinh của khu dịch vụ ạ.” Viêm Khải cười gãi đầu, “Lần đầu đến nhà bác mà đã thất lễ cháu cũng ngại nữa. Ai da, mà cháu cũng không nhịn nổi nữa.”
Vivian nhịn cười, cũng hú họa theo, “Vậy cậu đi nhanh đi. Khi nào xong thì hỏi đường đến Lá Thu nhé. Đi nhanh đi kẻo sạn thận nha!”
Viêm Khải chỉ chờ có thế, chạy về hướng khu dịch vụ. Vivian cũng lôi lôi kéo kéo bác Nakamura đi mất.
Lúc thấy bác tự mình tra khóa mở cổng, Vivian còn đang nghĩ ông bác gan thật, chưa nói sõi tiếng Pháp mà lại sống một mình ở đây. Ai dè khi vào phòng khách rồi, quan sát một hồi mới biết là có cả một đại gia đình sống ở đây.
“Ôi trời, 18 cuộc gọi nhỡ. Xin lỗi cháu gái, bác phải gọi điện chút.”
Vừa lúc đó thì điện thoại cũng có cuộc gọi đến, bác Nakamura vội vàng nghe. Vivian trong lúc đó tranh thủ khởi động máy tính bảng, quan sát biệt thự của Juliette Marceau từ camera họ vẫn gắn ở đài quan sát. Vivian giữ máy luôn mở, rồi tự đi xem mô hình làng Shirakawa được bày trong lồng kính tại phòng khách, cũng ngắm ảnh chụp gia đình. Bác Nakamura cho con cái đi du học ở Pháp, dâu rể cũng đều là người Pháp. Vivian say mê nhìn ảnh những đứa bé là cháu nội ngoại của bác Nakamura. Ôi ôi em bé lai đẹp quá.
Ở đây rất yên tĩnh, giọng của bác Nakamura vang khắp nhà. Bác liên tục nói “Ổn mà. Không sao hết.” Dường như đang trấn an đầu dây bên kia liên lạc cho bác cả buổi sáng mà không được.
Sau khi cúp máy, bác liền cười hà hà, vừa kể chuyện vừa pha trà xanh và lấy mochi dâu tây cho Vivian. Chuyện là gia đình đã để bác ở nhà một mình tự tận hưởng cuối tuần. Cả nhà có kế hoạch ra ngoại ô chơi vào sáng sớm nay. Nhưng tối qua bác đã hẹn uống rượu Sake với vài đồng hương, kết quả là sáng nay đã dậy trễ.
Viêm Khải tìm đường đến nhà vệ sinh của khu dịch vụ thật. Nhưng là để thay đồ, chuyển sang bộ đồ nhân viên vệ sinh mà Vivian đã may.
Viêm Khải đến bộ phận vệ sinh. Nhân viên ở đây làm gì cũng nhanh thoăn thoắt, trao đổi với nhau cũng nhanh gọn. Ai cũng chú tâm vào việc của mình, không buồn để ý có một chàng trai lạ mặt xuất hiện. Viêm Khải nhân lúc không ai để ý, lấy một xe dụng cụ đẩy đi hết sức tự nhiên. Ở chốn này mà cứ rụt rè còn khiến người ta đâm nghi ngờ.
Viêm Khải theo lộ trình đã nghiên cứu để tránh tất cả các camera có thể ghi hình được cậu. Trên đường đi gặp nhân viên an ninh đến mấy lần, có vẻ những chỗ không lắp camera thì thay bằng đi tuần. Viêm Khải chép miệng, quản lý dự án tưởng làm vậy sẽ đảm bảo đồng thời cả sự riêng tư và an ninh nhưng cậu chỉ thấy làm vậy càng khiến khu này giống cái lồng hơn. Bằng chứng là một vài đại gia như bác Nakamura không thèm ở trong tận hưởng mà phải ra ngoài ngắm cảnh còn gì.
Trong sân biệt thự của Juliette không có xe, cô ấy cũng không có ở nhà. Viêm Khải đã đến tận cửa căn biệt thự. Trước khi đến đây, cậu và Vivian đã vạch ra rất nhiều tình huống có thể xảy ra. Nhưng tình huống trước mắt thì chưa từng nghĩ tới. Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là ngoài cửa có treo biển “Không làm phiền”. Tức là mọi nhân viên vệ sinh đều không được phép vào.
Viêm Khải ngó quanh, thấy không có nhân viên an ninh nào ở gần, bèn giật luôn tấm biển, nhét vào giỏ.
Chìa khóa để mở cửa thì cậu không có. Nhưng có chìa khóa vạn năng là trang bị bổ sung khi Mathew đồng ý cho họ nhận vụ này.
Biệt thự mô phỏng kiến trúc cổ có khác, cửa không có khóa bằng mật mã. Vậy nên giờ mới tiện cho Viêm Khải. Cậu hào hứng muốn thử khóa vạn năng, nhưng không ngờ đến rằng, cửa lại không hề khóa.
Không thể còn có ai ở nhà. Lúc mới lên đài quan sát, việc đầu tiên họ làm là quét nhiệt toàn bộ căn biệt thự, toàn thiết bị cỡ nhỏ nên làm rất lâu. Biết được là Juliette Marceau không có nhà, đến cả một con mèo, con chó nhỏ cô ấy cũng không nuôi. Nhưng cửa lại không khóa.
Viêm Khải suy nghĩ. Một là Juliette quá tin tưởng hệ thống an ninh và tiểu thư này thừa tiền đến mức không quan tâm mình bị trộm. Hai là cô ấy tin tưởng hệ thống an ninh và đang ở rất gần đây, chỉ là không ở trong biệt thự. Viêm Khải lờ mờ cảm thấy áp lực thời gian, cậu liền mở rộng cửa, đẩy xe vệ sinh vào. Vậy thì phải bắt đầu luôn, không làm ngay bây giờ thì còn đợi khi nào nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bác Nakamura dẫn Vivian đi xem bộ sưu tập quý giá, dù đến định cư ở đâu bác cũng mang theo. Vivian trầm trồ những chiếc đĩa được vẽ thủ công cực tinh xảo của trò Menko, vợt Hagoita bằng gỗ chạm nổi và đồ chơi Kendama nổi tiếng. Vivian vừa xin chụp hình lại vừa tranh thủ theo dõi màn hình camera.
Viêm Khải và Vivian đã từng thám thính bên ngoài căn biệt thự. Dựa vào kết cấu ngoài nhà, Viêm Khải có thể đoán được kha khá bố trí phòng ốc bên trong. Đồ trang sức hay được cất giữ ở phòng ngủ hoặc với trường hợp là một tiểu thư như Juliette, hơn nữa còn là một ca sĩ, Viêm Khải nghĩ cô ấy sẽ có phòng riêng để cất phục trang. Phòng này thường ở cạnh phòng ngủ, nhìn cái ban công lớn ở ngay mặt tiền là Viêm Khải biết được rằng, vị trí phòng ngủ là ở chính giữa tầng hai.
Vivian chơi bài Karuta với bác Nakamura.
Dù là một thanh niên trẻ tuổi và lanh lợi, Vivian vẫn không thể bì được sự lão luyện của một người Nhật thuần túy là bác Nakamura.
Viêm Khải đã tìm được phòng trang phục, hiện đang bị hoa mắt trước đống váy áo phụ kiện. Cậu nghĩ không ổn, con gái không thể coi thường được đâu, chơi với Vivian một thời gian là Viêm Khải đã biết, có khi chỉ liếc mắt một cái là biết đồ đạc của mình bị xê dịch. Viêm Khải cũng không dám mạo hiểm, đành dựa vào ít kiến thức tâm lý được đào tạo qua để phán đoán sợi dây họ cần thu hồi có khả năng đang ở đâu.
Juliette Marceau còn trẻ và khá kiêu căng. Viêm Khải bước ra chính giữa phòng.
Ghét Shivani Tống vì không vừa mắt hay khách hàng của họ đã thực sự đắc tội Juliette Marceau?
Viêm Khải đến gần chiếc ghế tựa màu mè, xoay lưng lại.
Cô ta lấy sợi dây vì thích hay chỉ để bắt nạt tiểu thư Tống? Theo tài liệu thì sợi dây đã nằm trong tay Juliette hơn một tuần.
Viêm Khải nhớ đến hình dáng chiếc dây trong ảnh, nhìn một lượt căn phòng, mắt dừng lại ở tủ giày. Cậu đi đến, quỳ xuống ngó dưới gầm tủ.
Chẳng có gì ngoài bụi.
“Ài.” Viêm Khải ngồi dậy. Vậy thì còn một chỗ có khả năng cao. Viêm Khải tiến đến chỗ khăn lông và thảm lông đang chất thành đống, thò tay vào mò.
Vivian đột nhiên cảm thấy bồn chồn. Đã gần 15 phút rồi chưa tìm được cơ hội check camera.
Bác Nakamura cũng nhớ ra Viêm Khải, “Cậu bé kia lâu nhỉ. Hay là bị lạc rồi?”
“Dạ? Chắc chắn là lạc rồi ạ. Xin phép bác, cháu sẽ liên lạc với cậu ấy ngay.”
Vivian chạy vội ra ngoài, bật máy tính bảng. Không thấy động tĩnh gì từ tất cả các màn hình. Nhưng chưa đến một phút sau đó, xe thể thao của Juliette lọt vào tầm ngắm camera. Vivian hốt hoảng, tốc độ này chưa đến hai phút là sẽ về đến cửa nhà rồi, vội gọi điện cho Viêm Khải. Cậu bắt máy ngay lập tức, “Đã thu hồi xong, chuẩn bị rút đây.”
“Ra khỏi đó mau. Chưa đến một phút nữa là cô ta về đến cửa đó. Tớ không có cách nào để giữ chân cô ta!”
Nghe giọng mất bình tĩnh của Vivian, Viêm Khải cũng hơi hoảng. Nhưng để ra khỏi đây thì chưa cần đến một phút, cậu sẽ đẩy xe đẩy và trốn theo lối cửa sau, sẽ không phải chạm mặt Juliette Marceau. Quả nhiên là việc thám thính trước rất có lợi cho những tình huống thế này.
Khụ! Nhưng Viêm Khải chợt nhớ ra, biển “Không làm phiền” cậu vẫn chưa treo lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện