-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
“Nghiệt, chúng ta thật sự không thể rời khỏi Đại Nhật Cung sao?”
“Có thể, nhưng không phải bây giờ."
“Ngươi vẫn muốn ta tiếp tục tìm hiểu lai lịch của bộ hài cốt và Ma châu kia? Ta thật tình không hiểu nó có gì mà lại khiến ngươi quan tâm đến như vậy."
“Ta tự có lý do của mình, tới lúc thích hợp ta sẽ nói cho ngươi biết."
Thích hợp sao? Chắc cũng không phải cái gì tốt đẹp với ta.
Giang Lưu Nhi thầm nghĩ.
“Ngươi cũng không cần quá lo lắng. Chúng ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, chưa chắc nữ nhân kia đã thật sự muốn ra tay với ngươi."
Nghiệt trấn an hắn.
“Chỉ hy vọng là vậy."
Trao đổi với Nghiệt một lát, sau đó Giang Lưu Nhi lại lần nữa dịch dung, vận dụng Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết thay đổi khí tức, hóa thành một đạo kim quang phá không bay về hướng tây.
…
Hơn nửa tháng sau…
“Sư huynh, cũng may mà lần này có sư huynh ra tay, nếu không Hắc Sa Thành không biết sẽ bị bọn tà tu kia biến thành gì nữa."
“Phải, lần này nhờ có tiền bối trợ giúp, chúng ta thật sự rất biết ơn người…”
…
Trước sự niềm nở và những lời ca ngợi đó, Giang Lưu Nhi cũng chẳng lấy gì làm đắc ý hay vui vẻ. Hắn cũng không phải có lòng tốt chủ tâm đến giúp họ, đơn giản là vì nhiệm vụ tông môn giao cho mà thôi. Mà biết đâu những nụ cười và lời ca tụng kia cũng chỉ là hình thức có lệ…
Nhiệm vụ hoàn thành, Giang Lưu Nhi cũng không tính ở lại Hắc Sa Thành này làm gì. Hắn muốn lập tức trở về báo cáo lại với vị Tây viện chủ kia, sau đó sẽ đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện một thời gian.
Hắn cần tìm ma khí để nhanh chóng tu luyện.
Nghĩ vậy, Giang Lưu Nhi thi triển dịch dung thuật rồi hóa thành một đạo kim quang nhằm hướng Đại Nhật Cung bay đi.
Với tốc độ phi hành của hắn bây giờ thì một ngày đêm không nghỉ có thể đi được khoảng chừng hơn ba mươi vạn dặm, tương đương với tốc độ phi hành của tu sĩ Niết Bàn Cảnh trung kỳ. Theo dự tính thì chỉ mất chưa đến nửa ngày là hắn đã có thể về đến Đại Nhật Cung.
“Chíu”
Bất thình lình, một đạo bạch quang bắn tới Giang Lưu Nhi.
Hắn nhanh chóng tránh thoát, sau đó lập tức thả thần thức ra dò xét.
Giang Lưu Nhi sắc mặt lạnh lùng, tay phải hóa trảo chỉ về một khoảng không. Ngay tức thì, nơi đó liền hiển hóa ra một cự trảo khổng lồ chụp xuống.
“Ầm”
Sau tiếng nổ, một thân ảnh hiện ra cách đó hơn mười mét, có phần kinh ngạc thốt lên:
“Ồ! Không ngờ ngươi lại có thể khám phá ra ẩn thuật của ta!"
Quả nhiên là nữ nhân này.
“Tiền bối, xin hỏi vãn bối đã đắc tội gì với người, cớ sao lại ra tay đánh lén?”
“Tiểu đệ đệ, ngươi đúng là không thành thật nha!"
“Tiền bối, người nói gì vãn bối thật sự không hiểu."
“Ta là nói Niệm Từ ngươi rất không thành thật."
Một chút hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan, đúng là nàng ta đã khám phá ra thân phận của hắn.
Giang Lưu Nhi khôi phục lại tướng mạo vốn có của mình, lên tiếng hỏi:
“Viện chủ, người đánh lén ta như vậy là cớ gì?”
Cổ Mị Sanh trong bộ hắc y đưa tay che miệng cười mị hoặc nói:
“Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ ta vì quá nhớ ngươi nên mới lặn lội từ Đại Nhật Cung đến nơi này đợi ngươi. Vậy mà ngươi lại nỡ đối xử với người ta như vậy…”
Nhìn bộ dáng ra vẻ đáng thương của nàng, Giang Lưu Nhi cau mày lại. Nữ nhân này lúc thì trang nghiêm đứng đắn, khi lại mị hoặc lẳng lơ. Hắn thật không biết đâu mới là con người thật của nàng nữa.
Nhưng hắn biết một điều.
Hôm nay nàng ta muốn giết hắn!
“Nếu đã nói nhớ vì sao lại không chịu lộ diện mà phải ẩn nấp như thế?”
Giang Lưu Nhi cũng lá mặt lá trái nói, còn trong đầu thì đang nhanh chóng nghĩ cách đối phó.
“Người ta dù sao cũng đường đường là Tây viện chủ, hơn nữa lại là phận nữ nhi, đương nhiên là có chút ngại ngùng…”
Cổ Mị Sanh vừa ôn nhu nói vừa tiến dần về phía Giang Lưu Nhi.
Thấy thế, Giang Lưu Nhi liền lui lại phía sau. Hắn cũng không dám để cho nữ nhân kia tiếp cận. Có trời mới biết nàng ta sẽ giở thủ đoạn gì.
“Tiểu đệ đệ, ngươi làm gì lại tránh tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ cũng đâu có ăn ngươi. Ngươi làm như vậy thật sự tỷ tỷ rất đau lòng…”
Có quỷ mới tin ngươi.
Giang Lưu Nhi nói thầm một câu. Loại nữ nhân này chính là loại người hắn kiêng kị nhất, bởi vì rất khó đoán biết ý nghĩ trong đầu họ. Tâm Mị Hồ ngày trước cũng là như vậy. Mặc dù tu vi hắn cao hơn nàng nhiều, nhưng nếu bàn về thủ đoạn và đối phó nhân tâm thì thật sự hắn phải cam bái hạ phong.
Cổ Mị Sanh đang bước đều thì bỗng nhiên ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh, tay làm động tác chém ra.
Một dải bạch quang như lưỡi đao khổng lồ quét ngang phía trước.
Giang Lưu Nhi lập tức bay lên tránh thoát. Cổ Mị Sanh đưa tay chỉ thiên, từ phía trên, những ngọn giáo đâm xuống.
Giang Lưu Nhi cầm một tấm phù lục màu vàng ném ra, một bức tường đất xuất hiện ngăn chặn lại những ngọn giáo kia.
“Linh phù!"
Cổ Mị Sanh có chút ngoài ý muốn.
“Hừ, một tên Thần Thông Cảnh như ngươi mà muốn chống lại ta sao?”
Dứt lời, nàng đưa tay kết quyết, đánh ra một đạo quang mang chói mắt.
“Oành”
Sau tiếng va chạm, bức tường mà tấm linh phù lúc nãy hóa thành lập tức xuất hiện những vết nứt. Chúng nhanh chóng lan rộng, cuối cùng đổ sụp.
“Tiểu đệ đệ, buông tay chịu trói đi!"
“Còn lâu!'
Một tia lạnh lẽo xẹt qua trong mắt Cổ Mị Sanh. Nếu không phải vì còn muốn bắt hắn để sưu hồn thì nàng đã sớm dùng thần thông đánh hắn thành tro bụi rồi.
“Để ta xem lát nữa rơi vào tay ta ngươi còn có thể cứng miệng nữa không!"
Trên tay nàng xuất hiện một sợi xích nhỏ dài không đến năm tấc, màu vàng, bên trên có linh quang nhàn nhạt.
Trung phẩm linh khí.
“Tiểu đệ đệ, xem thử Tỏa Kim Xích của tỷ tỷ thế nào."
Sau khi được Cổ Mị Sanh đánh lên một đạo pháp quyết, sợi xích nhỏ kia lập tức dài ra, xuyên ngang xẻ dọc về phía Giang Lưu Nhi. Trong phút chốc, không gian gần như bị phong tỏa bởi những mắc xích chằng chịt.
Tới nước này, Giang Lưu Nhi cũng không dám ẩn giấu thực lực nữa. Trên tay hắn xuất hiện một thanh bạch kiếm, khí thế Hoàng Cảnh trung kỳ cuồn cuộn phát ra.
“Niết Bàn Cảnh!"
Cổ Mị Sanh kinh hô. Nàng không nghĩ tới tên tiểu tử kia lại có tu vi Niết Bàn Cảnh, vậy mà một cường giả Chân Đan Cảnh như nàng lại hoàn toàn không nhìn ra được. Sắc mặt nàng trở nên nghiêm túc.
Kiếm trên tay, Giang Lưu Nhi tập trung chân khí chém ra. Trăm ngàn đạo kiếm ảnh phô thiên cái địa như mưa giữa trời.
Kiếm Vũ Miên Miên!
“Kiếm chiêu thật đáng sợ!" Cổ Mị Sanh nhìn màn mưa kiếm, khẽ thì thào.
Chỉ trong chốc lát, Tỏa Kim Xích bị đánh trở về nguyên hình bay vào tay Cổ Mị Sanh. Nhìn kiện linh khí trong tay, ánh mắt nàng có chút ngưng trọng.
“Xem ra ta đã đánh giá ngươi quá thấp. Không những có được liễm tức thuật cao minh mà còn có kiếm chiêu lợi hại như vậy. Ta chưa từng nghe nói tới loại kiếm thuật này trước đây. Nhưng ta nghĩ nó tuyệt đối không thua kém gì những đại thần thông của Đại Nhật Cung. Ta thật sự thấy tò mò về mục đích mà ngươi gia nhập Đại Nhật Cung."
Nàng bỗng đổi giọng:
“Thật ra ngươi có lai lịch gì?”
Giang Lưu Nhi nhìn nữ nhân đối diện, có phần thâm ý nói:
“Thật ra thì ta lại thấy hứng thú về lai lịch của Tây viện chủ ngươi hơn."
Mặt khẽ biến, nhưng tức thì được Cổ Mị Sanh che giấu, nàng ra vẻ thản nhiên:
“Lai lịch của ta? Ngươi có phải là bị đánh đến sợ nên không biết mình nói gì không? Lai lịch của ta chẳng phải là viện chủ Tây viện sao?”
“Phải không? Một viện chủ của Tây viện lại có được tu vi Chân Đan Cảnh?”
Hai mắt Cổ Mị Sanh lập tức mở to tràn đầy kinh ngạc. Làm sao tên tiểu tử này lại biết được tu vi thực sự của nàng? Điều mà ngay cả mấy vị thái thượng trưởng lão của Đại Nhật Cung cũng không nhận ra được.
Một lát sau, sự kinh ngạc qua đi trong mắt nàng, thay vào đó là nét âm hàn lạnh lẽo.
Tuyệt đối không thể để kẻ này sống sót!
“Ngươi quả nhiên không đơn giản một chút nào. Xem ra ta thật sự đã quá coi thường ngươi. Để bù đắp sai lầm của mình, ta nghĩ hôm nay ta không thể để ngươi sống mà rời khỏi đây."
“Ngươi chắc chắn mình giết được ta?”
“Vậy thì thử xem mới biết được."
Cổ Mị Sanh đang định ra tay thì Giang Lưu Nhi đột ngột hô:
“Khoan đã!”
Cổ Mị Sanh nhìn hắn nghi hoặc.
“Ta tự tin dịch dung thuật và liễm tức thuật của mình không tệ, ta muốn biết làm thế nào ngươi lại có thể nhận ra."
“Nói cho ngươi cũng không sao. Quả thật thuật dịch dung và liễm tức thuật của ngươi rất cao minh, ta cũng không khám phá ra được chút sơ hở nào cả."
“Vậy làm sao lúc nãy ngươi lại khẳng định đó là ta?”
“Bởi vì ta để lại trên người ngươi một thứ. Chắc ngươi còn nhớ lần cuối cùng chúng ta gặp mặt chứ?”
Giang Lưu Nhi hồi tưởng lại. Lần đó hình như nàng ta đã chạm nhẹ vào người hắn. Hắn còn tưởng là nàng ta đùa cợt, không nghĩ…
Hắn hơi cúi đầu nhìn chỗ áo từng bị chạm đó, thế nhưng vẫn chẳng phát hiện được gì.
Cổ Mị sanh cũng không có ý định giảng giải tường tận cho hắn.
“Nghi hoặc của ngươi ta đã giải đáp rồi, còn nghi hoặc của ta chắc là ngươi sẽ không chịu nói cho ta biết. Nam nhân đều là một bọn ích kỷ. Nhưng mà không sao, lát nữa dùng sưu hồn thuật một chút là được."
Vừa dứt lời, trên tay nàng xuất hiện một cây hắc phiên. Nàng nhẹ phất, từ bên trong hắc phiên kia tràn ra một làn hắc vụ như có linh tính xông thẳng tới chỗ Giang Lưu Nhi.
Giang Lưu Nhi ánh mắt ngưng trọng, lập tức vận chân khí chém ra một kiếm.
Kiếm Trảm Thiên Quân!
Một đạo kiếm khí khổng lồ hình vòng cung quét qua đám hắc vụ. Đám hắc vụ lập tức bị tản mác ra, thế nhưng sau đó lại lần nữa ngưng tụ, tiếp tục bao lấy Giang Lưu Nhi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Không có tác dụng.
Nét mặt khẽ đổi, Giang Lưu Nhi thu kiếm, đưa tay làm những động tác kỳ lạ, sau đó dang ra hai bên, tiếp đến tay phải chỉ về Cổ Mị Sanh.
Những đạo bạch quang liên tiếp bắn về phía đám hắc vụ.
“Xèo… xèo”
Nhìn hắc vụ bị tịnh hóa, Cổ Mị Sanh cũng chẳng tỏ vẻ gì khẩn trương, nàng nhẹ giọng nói:
“Không nghĩ ngươi cũng tu luyện Tây Hoàng Kinh. Nhưng trình độ vẫn còn kém lắm. Để ta cho ngươi xem thử Tây Hoàng Kinh chân chính là như thế nào."
Cổ Mị Sanh lần nữa kết ấn, trên bầu trời một con giao long đột ngột xuất hiện. Đương nhiên không phải chân chính giao long mà chỉ là một loại thần thông được tạo thành từ linh lực. Nàng khẽ hô:
“Đi!"
Giao long như sống dậy, ngâm lên một tiếng, lao đến chỗ Giang Lưu Nhi.
“Keng… keng”
Kiếm và giao long va chạm, một người một thú cuốn lấy nhau giữa không trung.
Sau một lần va chạm mạnh, ngay khi bị đẩy lùi về phía sau, Giang Lưu Nhi bất ngờ phóng mình lên cao, hai tay nắm chặt kiếm chém xuống.
Một đạo kiếm ảnh to lớn gấp mấy lần thân hình giao long trong gió rít gào mà bổ lên người nó. Giao long kia lập tức há miệng phun ra một luồng bạch quang chống chọi với kiếm ảnh.
“Oanh… oanh”
Sau một tiếng kêu không cam lòng, giao long liền tan biến.
Thế nhưng trên mặt Giang Lưu Nhi lại không tỏ vẻ gì vui mừng mà càng thêm ngưng trọng. Không biết từ lúc nào, bốn phía xung quanh hắn đã bị vô số oan hồn lệ quỷ bao lấy.
“Thật là không nghĩ tới đường đường Tây viện chủ của Đại Nhật Cung lại là người trong tà đạo!"
Cổ Mị Sanh nghe thế thì khẽ cười:
“Chính đạo hay tà đạo cũng đều là đạo. Tà chưa hẳn xấu, chính chắc gì đã tốt."
Ngừng lại trong thoáng chốc, nàng nói tiếp:
“Ta thấy ngươi cũng là nhân tài hiếm có, nếu chịu quy phục ta thì ta không những không giết ngươi mà còn có thể cho ngươi rất nhiều lợi ích."
“Chẳng hạn?”
“Linh đan, pháp khí, địa vị, mỹ nữ bảo đảm không thiếu."
Giang Lưu Nhi tỏ ra hứng thú:
“Ồ!… Vậy thì không biết mỹ nữ mà ngươi nói sẽ có thể mỹ đến đâu?”
Trong mắt Cổ Mị Sanh, một tia chán ghét khó phát hiện. Nàng mỉm cười mị hoặc, giọng nhu nhuyễn nói:
“Tuyệt đối sẽ khiến ngươi hài lòng. Mỹ nữ của tông môn ta không những mỗi người đều xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà còn rất am tường thuật phòng the. Nhất định sẽ để cho ngươi thỏa mãn."
Giang Lưu Nhi ra vẻ do dự.
Bên kia, Cổ Mị Sanh cũng không nóng vội. Ban đầu, nàng định sau khi bắt hắn sưu hồn thì sẽ một chưởng đập chết. Nhưng giao thủ nãy giờ, nàng phát hiện càng lúc mình càng không nhìn thấu thiếu niên này.
Nàng nghĩ loại người này giết đi cũng có chút đáng tiếc. Nếu như hắn có thể trở thành thuộc hạ của nàng thì ngày sau chắc chắn sẽ là một trợ thủ đắc lực, có lợi rất lớn cho sự tranh đoạt chức tông chủ của mình sau này. Hơn nữa, khi hắn đã là người của nàng thì nàng không cần phải dùng sưu hồn thuật cũng có thể biết được những điều mình muốn… Tóm lại, so với giết đi thì giữ lại sẽ có lợi hơn nhiều.
“Ngươi có thể nói cho ta biết thân phận của ngươi là gì không?”
Sau một hồi trầm ngâm, Giang Lưu Nhi lên tiếng hỏi.
“Một khi ngươi đã trở thành người của ta, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết."
Nhìn những oan hồn lệ quỷ xung quanh, thở nhẹ một hơi, Giang Lưu Nhi đã quyết định.
“Được rồi. Ta đồng ý với lời mời của ngươi."
Trên môi Cổ Mị Sanh nở nụ cười vui vẻ.
“Tốt! Bây giờ chúng ta hãy ký kết khế ước đi."
Hơi nhíu mày, Giang Lưu Nhi lặp lại:
“Khế ước?”
“Phải. Chủ bộc khế ước." Cổ Mị Sanh nói rõ hơn.
Giang Lưu Nhi nghe xong thì cười lạnh.
“Chủ bộc khế ước? Ngươi tính toán thật hay. Ngươi muốn ta cả đời trở thành nô lệ cho ngươi sao?”
Cổ Mị Sanh cũng không có gì ngoài ý muốn. Nếu là người khác thì cũng sẽ không vui vẻ gì mà chấp nhận. Chủ bộc khế ước là một loại khế ước phổ biến ở tu tiên giới. Trong hai người ký kết, một người sẽ là chủ, kẻ còn lại sẽ là bộc. Người chủ có thể sai khiến bộc của mình làm bất kỳ điều gì, nếu muốn thì chỉ cần một ý niệm trong đầu họ liền có thể dễ dàng giết chết bộc. Hơn nữa, bộc tuyệt đối không bao giờ dám phản lại chủ. Bởi vì nếu bộc chết thì chủ cũng không bị tổn thất gì, nhưng nếu chủ chết thì bộc sẽ lập tức chết theo.
Nhìn thiếu niên đang không mấy gì dễ chịu phía đối diện, Cổ Mị Sanh nhàn nhạt nói:
“Chẳng lẽ ngươi bảo ta phải tin một lời nói suông? Ta làm sao biết được là ngươi có giả vờ quy phục sau đó lại lén âm ta hay không. Tuy rằng là ký kết chủ bộc khế ước, nhưng mà ngươi yên tâm, chỉ cần trong lòng ngươi không có ý định phản lại ta thì ta có thể bảo đảm tuyệt đối không làm gì có hại đối với ngươi. Không những thế, ta còn có thể dốc lòng bồi dưỡng cho ngươi. Những linh đan, pháp khí, địa vị hay là mỹ nữ gì đó chắc chắn sẽ cấp cho ngươi như đã hứa."
Dừng lại trong thoáng chốc, nàng nhẹ giọng hơn:
“Lùi một bước mà nói, bây giờ ngươi cũng đâu có quyền lựa chọn. Nói thật cho ngươi biết, từ đầu đến giờ ta vẫn chưa dốc hết toàn lực. Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ thì tốt hơn…”
Giang Lưu Nhi đương nhiên hiểu rõ điều đó. Một cường giả Chân Đan Cảnh há lại chỉ có bấy nhiêu năng lực. Nhưng nếu phải ký kết chủ bộc khế ước thì cả đời phải làm nô lệ cho nàng sai khiến.
Lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng, Giang Lưu Nhi có chút bất đắc dĩ thở dài.
“Thôi được. Ta đồng ý ký kết chủ bộc khế ước."
Khẽ tươi cười, Cổ Mị Sanh rất hài lòng:
“Tốt!”
Ngay sau đó, nàng đưa tay kết quyết, nhẹ đánh ra. Giữa không trung lập tức xuất hiện một vòng ấn ký với những hoa văn tối nghĩa.
Cổ Mị Sanh há miệng phun ra một giọt tinh huyết. Giọt tinh huyết kia nhanh chóng dung nhập vào ấn ký giữa không trung nọ. Làm xong, nàng hướng Giang Lưu Nhi nói:
“Đến lượt ngươi."
Nhìn ấn ký kia, Giang Lưu Nhi lại bắt đầu tỏ vẻ do dự. Hồi lâu, ánh mắt hắn trở nên kiên định. Hắn khẽ há miệng…
Một đạo kim quang rực rỡ với tốc độ kinh người bắn ra.
Không phải tinh huyết gì mà là một đạo kim quang. Hơn nữa, nó cũng không phải bắn về phía ấn ký giữa không trung kia mà là bắn về phía… Cổ Mị Sanh.
Ngay từ đầu, hắn đã chưa bao giờ có ý định quy phục nữ nhân này. Đã từng là một cường giả Vũ Hóa Cảnh há lại quỳ gối làm một nô lệ cho một Chân Đan Cảnh nhỏ nhoi.
“Hừ! Không biết sống chết!"
Âm thanh lạnh lẽo của Cổ Mị Sanh vang lên. Nàng vẫn đang một mực đề phòng hắn. Nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng tên kia sẽ dễ dàng quy phục như vậy.
Đạo kim quang uy lực kinh người lập tức bị cây hắc phiên chặn lại.
“Phá!"
Những oan hồn lệ quỷ nhanh chóng quấn lấy đạo kim quang. Chớp mắt, đạo kim quang đã tan biến không còn sót lại gì.
Nhìn khoảng không trước mắt, Cổ Mị Sanh cười lạnh:
“Muốn chạy sao?”
Sau đó nàng hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo.
Không bao lâu sau…
“Tiểu đệ đệ. Ta khuyên ngươi nên thúc thủ chịu trói thì hơn."
Sắc mặt Giang Lưu Nhi hết sức khó coi. Lúc nãy hắn cũng không phải là độn quang bình thường mà là thiêu đốt chân khí, tốc độ có thể nói đã nhanh hơn gấp mấy lần một tu sĩ Niết Bàn Cảnh hậu kỳ bình thường rồi. Mục tiêu đào tẩu của hắn chính là Đại Nhật Cung. Chỉ cần đến phạm vi của Đại Nhật Cung thì Cổ Mị Sanh sẽ không thể ra tay với hắn được nữa, trừ phi nàng ta muốn bị mấy vị thái thượng trưởng lão của Đại Nhật Cung vây giết.
Thử nghĩ một tà tu lại lẻn vảo một chính phái tu tiên, hơn nữa còn trở thành một cao tầng chỉ dưới thái thượng trưởng lão, nếu tin tức này bị truyền ra thì hậu quả có thể đoán được.
Khi đó, mặt mũi của Đại Nhật Cung sẽ mất sạch. Dù là trừng trị gian tế hay là vì giữ gìn thanh danh của Đại Nhật Cung, họ tuyệt đối sẽ không để nàng ta sống.
Còn về phần Giang Lưu Nhi, hắn định đến lúc đó sẽ nhân lúc Cổ Mị Sanh và ba vị thái thượng trưởng lão kia đánh nhau thì tìm cơ hội tẩu thoát. Không tốt mà nói, có thể hắn sẽ bị Đại Nhật Cung bắt để điều tra. Nhưng ít ra khả năng sống sót cao hơn khi phải đối mặt với Cổ Mị Sanh.
Mà theo nhận định của mình thì Giang Lưu Nhi cảm thấy khả năng đó không cao. Bởi vì tu vi của Cổ Mị Sanh chính là Chân Đan Cảnh trung kỳ, ngang bằng với ba vị thái thượng trưởng lão của Đại Nhật Cung. Thêm nữa thì các thần thông của nàng ta hết sức quỷ dị, muốn chắc chắn trấn áp được nàng thì khả năng rất lớn là ba vị thái thượng trưởng lão kia sẽ liên thủ để đối phó.
Như vậy, Giang Lưu Nhi hắn sẽ bớt đi được bốn vị Chân Đan Cảnh phiền toái. Về phần những người còn lại của Đại Nhật Cung thì không ai có đủ khả năng để giữ hắn lại, kể cả bốn vị viện chủ kia.
Nhưng mà dự tính của hắn đã thất bại. Tốc độ độn quang của Cổ Mị Sanh thật sự quá nhanh, sánh ngang với Chân Đan Cảnh hậu kỳ.
Cổ Mị Sanh đứng xa xa nhìn thiếu niên sắc mặt khó coi kia, cũng không vội ra tay. Bởi vì nàng tin tưởng tuyệt đối hắn không thể thoát khỏi tay mình.
Hắn đã có dự tính thì há Cổ Mị Sanh nàng lại không. Chính vì để tránh khỏi thần thức của ba lão quái vật ở Đại Nhật Cung kia nên nàng mới để hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ sau đó mới chặn giết. Tuy thân phận của hắn chỉ là một đệ tử bình thường nhưng dù sao Đại Nhật Cung cũng là một tu tiên chính phái có luật lệ nghiêm khắc. Không giống tà phái máu tanh tàn độc, đa phần chính phái đều phải có lý do thích đáng mới được phép xử tội chết đối với đệ tử. Nếu tự tiện giết người không minh bạch thì dù nàng là viện chủ cũng khó thoát khỏi bị Chấp Pháp Đường điều tra.
Không phải vì những nguyên tắc cổ hủ của bọn chính phái này thì nàng sao lại có thể để hắn bình yên đến giờ?
“Niệm Từ. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Chọn một trong hai. Thần phục hoặc chết!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
“Không có lựa chọn thứ ba?”
“Tuyệt đối không có!"
Một thoáng trầm ngâm… Bất thình lình, Giang Lưu Nhi đánh ra một đạo kiếm khí về phía Cổ Mị Sanh.
Tiên hạ thủ vi cường!
Tuy rằng nếu đánh với nữ nhân này thì phần thắng là cực kỳ thấp, chưa tới một thành. Nhưng lúc này hắn đã không còn lựa chọn tốt hơn. Chỉ trách hắn quá sơ suất đã để nàng hạ ấn ký truy tung trên người, nếu không cũng không đến nỗi như bây giờ. Thôi thì đành trông nhờ vào vận khí.
Ngay khi Cổ Mị Sanh vừa phá tan đạo kiếm khí kia, Giang Lưu Nhi đã xuất hiện trước mặt nàng, kiếm trong tay đâm tới.
“Xoạt”
Kiếm đã xuyên qua người nàng.
Nhưng sau đó, thân ảnh Cổ Mị Sanh đang bị kiếm cắm vào kia bỗng hóa thành một đám hắc vụ với những oan hồn lệ quỷ bên trong.
“Ảo ảnh!” Giang Lưu Nhi khẽ hô.
“Chíu chíu”
Từ phía sau lưng, những ngọn giáo chói loà bay đến.
“Keng keng keng”
Giang Lưu Nhi trước sau đều bị giáp công, vội liên tục huy kiếm, nháy mắt chém ra hơn mấy trăm đạo kiếm ảnh.
Từ xa, Cổ Mị Sanh mắt đẹp lạnh lùng, tay trái kết quyết, tay phải giơ lên trời.
“Quang Minh Chi Nộ!"
Từ trên trời, sáu cột sáng như lưu tinh bắn xuống đầu Giang Lưu Nhi.
Nhìn những cột sáng với khí tức mãnh liệt kia, khuôn mặt Giang Lưu Nhi đầy vẻ ngưng trọng. Hai tay nắm chặt chuôi kiếm, giơ ngang đầu, hắn hét lên:
“Kiếm Nghênh Thiên Hạ!”
Sáu đạo kiếm ảnh quét ngang trời!
“Ầm… Ầm… Ầm”
Cột sáng tiêu thất. Kiếm khí tán loạn.
Linh lực còn sót lại bắn ra bốn phía tạo thành những tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Cổ Mị Sanh thật không thể tưởng tượng nổi.
Đây là kiếm chiêu gì? Ngay cả chiêu thứ sáu Quang Minh Chi Nộ trong Tây Hoàng Kinh cũng dễ dàng bị tru diệt. Phải biết rằng Tây Hoàng Kinh chính là một trong năm bộ công pháp trấn môn của Đại Nhật Cung, đồng thời cũng là một trong những công pháp đỉnh cấp nhất ở Thiên Vũ đại lục này. Huống chi tu vi của đối phương mới chỉ là Niết Bàn Cảnh a! Nếu như kiếm chiêu vừa rồi do một vị cường giả Chân Đan Cảnh thi triển thì sẽ thế nào?
Uy lực tuyệt đối tăng lên không dưới năm lần!
Tuy rằng bị chấn kinh trong phút chốc, nhưng động tác của Cổ Mị Sanh lại không hề chậm. Một tiểu phiên xuất hiện trên tay, nàng phun lên một ngụm tinh huyết, ma quang vốn chỉ nhàn nhạt bỗng sáng rực lên hẳn. Cổ Mị Sanh liên tục đánh ra hơn mười phiên, khẽ hô:
“Đi!"
Vô số lệ quỷ gào rú thê lương bủa vây lấy Giang Lưu Nhi.
Bên kia, giọng Cổ Mị Sanh cất lên:
“Hắc Ám Chi Thống!”
Chưa dừng lại ở đó, nàng lại lần nữa hô lên:
“Quang Minh Chi Nộ!”
Sáu cột sáng như lưu tinh lại lần nữa xuất hiện.
Giang Lưu Nhi lần này đúng thật sự là lên trời không được, xuống đất không xong. Phía trên là Quang Minh Chi Nộ, bên dưới là Hắc Ám Chi Thống. Hắn cũng không hiểu nỗi tại sao Cổ Mị Sanh lại cùng lúc tu luyện hai loại công pháp trái nghịch như vậy. Nhưng mà hắn phải công nhận một điều, đó là hai loại lực lượng đối lập này được sử dụng đồng thời thì uy lực quả thật trở nên vô cùng đáng sợ.
Một lần nữa, Giang Lưu Nhi huy kiếm thi triển chiêu Kiếm Nghênh Thiên Hạ để đối kháng với Quang Minh Chi Nộ. Về phần Hắc Ám Chi Thống thì không cần hắn phải tự mình đối phó, bởi vì đã có linh phù chống đỡ.
Kiếm ảnh chém lên. Linh phù bay xuống.
“A… a… a..”
“Á…”
Những oan hồn lệ quỷ bị ngọn lửa tạo thành từ hỏa linh phù thiêu đốt, chúng không ngừng kêu thảm thiết. Sau đó thì những tiếng “xèo xèo” nối tiếp nhau vang lên. Chẳng bao lâu, hắc vụ tiêu tán đi hơn phân nửa.
Nét mặt Cổ Mị Sanh lúc này rất khó coi.
Lại là linh phù! Tên này đào đâu ra nhiều linh phù như vậy. Ta không tin là ngươi còn linh phù để dùng!
Nghĩ vậy, Cổ Mị Sanh lần nữa phất nhẹ tiểu phiên, một luồng hắc vụ cuồn cuộn trào ra, so với lúc nãy còn nhiều hơn gấp đôi. Chưa hết, hai tay nàng nhanh chóng kết quyết với những động tác khó hiểu, sau đó, bên tay trái nàng xuất hiện một bạch cầu, bên tay phải lại xuất hiện một hắc cầu. Nàng đem chúng dung hợp lại.
Quang, ám là hai thuộc tính hoàn toàn trái ngược. Một khi chạm nhau lẽ ra chúng phải xung đột và triệt tiêu mới đúng, nhưng lúc này trên tay Cổ Mị Sanh, chúng không những không triệt tiêu mà năng lượng càng trở nên mạnh mẽ gấp mấy lần. Bên trong quả cầu đen trắng lại có thêm những tia điện lập lòe.
Nó không còn là quang cầu hay ám cầu, cũng không phải đơn thuần là quang ám cầu, mà lúc này, nó mang cả ba thuộc tính quang, ám và lôi.
Thuộc tính diễn sinh!
Ngay khi Giang Lưu Nhi vừa mới tiêu diệt được một nửa những oan hồn lệ quỷ bên dưới thì một quả cầu mang khí tức hủy diệt lao thẳng về phía hắn.
Tốc độ thật nhanh!
Hắn đã không còn tránh kịp mà chỉ có thể trực tiếp đối mặt. Động tác của hắn nhanh hơn bao giờ hết, mười phần lực lượng được dồn vào một kiếm này.
Trảm!
Cự kiếm ảnh tỏa ra quang mang rực rỡ chém vào quả cầu đen trắng đang lao tới.
“Oành… Oành… Oành…”
Tiếng nổ kinh thiên làm chấn động cả một vùng.
Cách đó ba trăm dặm về hướng bắc…
Một đội ngũ tu sĩ ai nấy đều kinh ngạc nhìn về phía phát ra tiếng nổ vừa rồi.
“Này… Sư thúc, đây là tu sĩ đấu pháp sao?”
Một tên thiếu niên có tu vi Ngự Không Cảnh trung kỳ hướng một lão nhân có chút không dám xác định hỏi.
Lão nhân hơi ngưng trọng gật đầu.
“Sư thúc, chúng ta có qua xem không?” Một cô gái bộ dáng tò mò nói.
“Chuyện này…”
Lão nhân kia hơi trầm ngâm. Dựa theo khí tức vụ nổ vừa rồi thì đối phương chắc chắn là cao thủ, tu vi ít nhất cũng là Niết Bàn Cảnh hậu kỳ, thậm chí nói không chừng có thể là những vị cường giả Chân Đan Cảnh. Tu sĩ cấp bậc này trên người tài bảo mang theo tuyệt đối không ít. Nếu như song phương đấu đến lưỡng bại câu thương thì...
Cũng không thể trách lão nhân này tham lam hay lòng dạ đen tối gì. Tu tiên giới tài nguyên khan hiếm, luôn là cung không đủ cầu. Sở dĩ đa phần tu sĩ cả đời đều không thể bước vào cảnh giới cao hơn cũng là vì không có đủ tài nguyên tu luyện. Vì vậy, nếu như có cơ hội kiếm được một lượng lớn tài bảo thì có mấy ai lại từ chối, cho dù phải làm một số việc bẩn thỉu đi nữa.
Khi gặp một tu sĩ trọng thương thì đến hơn tám phần số người gặp được sẽ ra tay giết người đoạt bảo. Mà không phải chỉ có những tà tu mới làm vậy, tu sĩ chính đạo cũng là tuyệt không thiếu.
Tuy nói các chính phái tu tiên đều nghiêm cấm hành vi này, nếu phát hiện đệ tử nào vi phạm sẽ lập tức nghiêm trị.
Nhưng mà đó là nếu bị phát hiện. Còn nếu không bị phát hiện thì sao? Đương nhiên sẽ chẳng ai trách phạt gì cả. Do vậy, không phải cứ nói người của chính phái thì sẽ không làm những chuyện sát nhân đoạt bảo.
Chính phái cũng không có ăn chay đấy!
Đám người của lão nhân này cũng là người trong chính đạo, thuộc một tiểu môn phái tu tiên phụ cận gần đây.
Lão nhân ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng hạ quyết định.
“Chúng ta đến đó xem thử."
Tiếng nổ kinh thiên vừa rồi có uy lực rất khủng khiếp. Theo lão nhân cảm thấy thì hơn phân nửa đó chính là đòn đánh cuối cùng của hai bên đang giao đấu kia. Rất có thể giờ này bọn họ đã bị trọng thương, thậm chí là đã chết. Như vậy, số tài bảo trên người họ…
Nghĩ tới đó, khuôn mặt lão nhân có chút kích động, độn quang càng nhanh hơn.
Suy đoán của lão nhân kia không đúng nhưng cũng không phải hoàn toàn sai. Vì ít ra lúc này thật sự đã có người bị trọng thương. Người đó dĩ nhiên không phải Cổ Mị Sanh.
Giang Lưu Nhi đưa tay lau vết máu trên miệng, khuôn mặt hắn lúc này trông khá nhợt nhạt. Uy lực của quả cầu lúc nãy thật sự rất khủng khiếp.
Cũng không phải vì kiếm chiêu của Thanh Hà Kiếm Quyết không sánh bằng thần thông của nàng mà hắn không chống lại được.
Thanh Hà Kiếm Quyết là một thánh cấp công pháp ở Đại Hồng Vũ, há lại không bằng được công pháp của một tu sĩ phàm giới Thiên Vũ đại lục này? Tất cả cũng chỉ vì tu vi của hắn kém Cổ Mị Sanh quá xa. Hắn chỉ mới là Hoàng Cảnh trung kỳ, tương đương với Niết Bàn Cảnh trung kỳ, còn nàng ta thì đã là Chân Đan Cảnh trung kỳ.
Đó là cách nhau cả một đại cảnh giới!
Cho dù chỉ là một tiểu cảnh giới thì đã là sự khác biệt vô cùng lớn rồi chứ đừng nói gì đến một đại cảnh giới. Trước mặt một cường giả Chân Đan Cảnh, cho dù có cả trăm tên Niết Bàn Cảnh bình thường liên thủ thì kết cuộc cũng chỉ là lấy trứng chọi đá.
Nhưng Giang Lưu Nhi không thể tính theo lẽ thường được.
Công pháp hắn tu luyện chính là công pháp của tiên nhân! Nhờ vậy mà hắn mới có thể đối kháng với một cường giả Chân Đan Cảnh trung kỳ tới bây giờ. Nhưng cũng chỉ có thể tới bây giờ thôi…
“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu không muốn chết thì lập tức thần phục ta!”
Đây đã là lần thứ hai nàng nói cho hắn “một cơ hội cuối cùng”. Cổ Mị Sanh nàng xưa nay tuyệt không phải một kẻ thích cho người khác cơ hội kiểu thế này. Nhưng mà nàng thật sự rất kinh ngạc khi tên kia có thể đỡ lấy chiêu vừa rồi mà vẫn còn đứng được trước mặt nàng.
Hắn chỉ mới là Niết Bàn Cảnh trung kỳ! Vậy mà lại có thể đỡ được chiêu mà ngay cả Chân Đan Cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc làm nổi, thế nên nàng càng muốn bắt hắn thần phục. Chỉ cần sau này có hắn trợ giúp, nàng tin tưởng mục tiêu trở thành tông chủ của mình đã không còn xa nữa.
Giang Lưu Nhi cũng không biết tại sao Cổ Mị sanh lại cho hắn thêm một cơ hội nữa mà không lập tức ra tay giết hắn, nhưng mà hắn cũng sẽ không để tâm đi tìm hiểu điều đó làm gì. Lúc này trong đầu hắn đang suy tính mọi khả năng để có thể thoát khỏi tay nữ nhân kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Phần thắng của ta gần như không có. Nếu tiếp tục đánh xuống thì sớm muộn gì cũng chết trong tay nữ nhân kia. Toái Cốt Chưởng thì không thể dùng, nàng ta rất cảnh giác, tuyệt đối sẽ không để ta tiếp cận. Thanh Hà Kiếm Quyết thì lại chỉ có thể thi triển được sáu chiêu đầu…
Suy tính một hồi, Giang Lưu Nhi vẫn chẳng tìm được giải pháp nào để thoát khỏi khốn cảnh. Chạy không được, đánh cũng không xong.
“Hừ!"
Đang chờ đợi câu trả lời của Giang Lưu Nhi, chợt Cổ Mị Sanh khẽ hừ lạnh, giơ tay về một khoảng không cách đó khá xa. Một cự thủ đánh xuống.
“Ầm”
“Tiền bối! Xin tha mạng!”
Người vừa lên tiếng cầu xin chính là lão nhân trong đám người lúc nãy. Hắn là vì tài bảo mà chạy đến đây.
“Tha cho ngươi?” Cổ Mị Sanh như vừa nghe một chuyện cười.
Nàng nói tiếp: “Có thể…”
Lão nhân nghe thế thì như được đại xá, vội vàng khom người cung kính:
“Đa tạ tiền bối! Đa tạ tiền bối!...”
Bỗng nhiên hắn mở to mắt, sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy.
Phía sau, một đám hắc vụ đuổi theo, chỉ chớp mắt đã bao lấy hắn. Những oan hôn lệ quỷ gào rú ghê rợn, thi nhau cắn xé…
“Không!... A… Tiền bối tha mạng!… Tiền bối tha mạng!...”
Mặc cho những tiếng cầu xin của hắn, Cổ Mị Sanh vẫn thản nhiên đứng như thể mọi chuyện không phải do nàng làm. Nàng há lại không biết ý đồ của hắn, loại chuyện giết người đoạt bảo nàng cũng từng làm không ít…
“Lại thêm mấy kẻ không biết sống chết!"
Trong mắt Cổ Mị Sanh hiện lên một tia khó chịu. Nàng liên tục đánh ra mấy đạo bạch quang.
“Á… Không!...”
Hơn mười mấy đệ tử cùng theo lão nhân đến đây không một ai sống sót.
Giang Lưu Nhi thấy hết tất cả nhưng cũng không tỏ vẻ gì. Tu tiên giới trước giờ vốn chẳng phải là nơi yên bình. Phàm nhân ngưỡng mộ và kính bái tu tiên giả, nhưng lại không biết rằng tu tiên giới chẳng phải tốt đẹp như họ tưởng, thật sự nó chỉ là một nơi đầy gió tanh mưa máu mà thôi. So với giang hồ của thế tục thì còn tàn khốc hơn rất nhiều…
Giết bọn người kia xong, Cổ Mị Sanh hướng Giang Lưu Nhi nói:
“Thế nào? Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Thấy hắn im lặng không đáp, giọng Cổ Mị Sanh trở nên lạnh lùng:
“Xem ra ngươi vẫn không có ý định thần phục ta. Như vậy… giữ ngươi lại cũng không có tác dụng gì!"
Vừa dứt lời, tiểu phiên trên tay nàng phẩy nhẹ, hắc vụ cuồn cuộn tuôn ra như một dòng hắc hà, so với những lần trước thì còn nhiều hơn gấp năm, sáu lần.
Xem ra nàng đã thật sự muốn giết hắn.
Không dám chậm trễ, Giang Lưu Nhi vội lấy linh phù ném ra. Linh phù kia lập tức hóa thành những tia lôi điện ầm ầm đánh xuống hắc vụ.
“Lại là linh phù?” Cổ Mị Sanh hơi nhíu mày.
Nàng cầm tiểu phiên trong tay, lao mình tới.
Giang Lưu Nhi lúc này vừa phải đối phó với hắc vụ, vừa phải nghênh đón những luồng bạch quang uy lực kinh người từ Cổ Mị Sanh. Hắn liên tục phải vận linh lực thi triển Thanh Hà kiếm chiêu và thúc dục linh phù ứng phó. Bộ dáng trông khá chật vật.
Đang giao đấu, thân ảnh Cổ Mị Sanh đột ngột biến mất.
Mặt khẽ biến, Giang Lưu Nhi vội tập trung thần thức đến mức cực hạn dò xét.
Ngay khi đó, từ phía sau, một đạo lưu quang với tốc độ kinh người bay tới.
“Keng”
Vừa phá tan đạo lưu quang kia, Giang Lưu Nhi lập tức đâm mũi kiếm về phía sau.
“Phốc”
Thân hình Cổ Mị Sanh dừng lại giữa không, mắt đầy vẻ khó tin. Nơi ngực nàng, một thanh kiếm đang cắm sâu.
“Tiểu… đệ đệ… Ngươi thật tàn nhẫn…”
Giang Lưu Nhi cũng là vẻ mặt nghi hoặc.
Ta đã đâm trúng nàng? Dễ dàng như vậy? Chuyện này…
Cảm thấy có chút không chân thật, hắn tập trung thần thức lên người Cổ Mị Sanh. Đáp án làm hắn hơi ngoài ý muốn, từ khí tức phát ra thì người đang bị kiếm đâm vào quả thật chính là Cổ Mị Sanh không sai. Nhưng mà cứ như vậy xong sao?
Tuy có hơi cổ quái, nhưng kết quả ở trước mắt, hắn cũng không thể không tin.
Chắc là do ta nghĩ nhiều. Hắn thầm nói với mình.
“Khụ… khụ…”
Máu từ khóe miệng Cổ Mị Sanh chảy ra, khuôn mặt nàng lúc này đã vô cùng tái nhợt. Nàng nhìn hắn với ánh mắt như có chút gì đó ai oán, lưu luyến…
Nàng… sao lại nhìn ta như vậy? Tại sao nàng lại oán ta?
Lưu luyến? Nàng tại sao phải lưu luyến? Nàng lưu luyến điều gì? Ta sao?
Giang Lưu Nhi chợt thấy trong lòng xúc động. Hắn không tự chủ nhìn nàng thật kỹ. Gương mặt này, ánh mắt này… Giống quá… Y hệt Tâm Mị Hồ. Hắn bỗng cảm thấy như vừa mất đi thứ gì quen thuộc. Hắn tại sao phải giết nàng?
Ánh mắt hắn dần trở nên mê mang. Hắn đưa tay về phía nàng, khẽ chạm lên gương mặt kiều diễm kia, vuốt nhẹ…
“Giang Lưu Nhi! Mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại...”
Giọng của Nghiệt không ngừng gọi.
Thế nhưng Giang Lưu Nhi không đáp lại, trong mắt hắn lúc này chỉ còn lại hình bóng của Cổ Mị Sanh. Khuôn mặt nàng đang mỗi lúc một tái đi, sinh cơ bắt đầu tàn lụi… Đột nhiên khuôn mặt tưởng chừng sắp chết ấy lại nở một nụ cười, không phải là nụ cười mãn nguyện hay đau khổ mà là một nụ cười của kẻ chiến thắng. Thân ảnh Cổ Mị Sanh tan biến…
“Phốc”
Tiếng trầm thấp khe khẽ vang lên. Trước ngực Giang Lưu Nhi, một thanh trủy thủ cắm vào.
Dường như đau đớn đã làm hắn tỉnh táo lại, hắn vội vận linh lực… Nhưng Cổ Mị Sanh há sẽ bỏ qua cơ hội tốt này, làm sao nàng có thể để hắn như nguyện.
“Ba Ba Ba”
Ba chưởng liên tiếp đánh vào người Giang Lưu Nhi.
“Khụ… khụ…”
Phun ra mấy ngụm máu, Giang Lưu Nhi cố đứng dậy thì một bàn tay đã nắm lấy cổ hắn nhấc lên.
“Ta vốn đã cho ngươi cơ hội nhưng mà ngươi lại từ chối ý tốt của ta. Nếu ngươi đã muốn chết như vậy thì ta sẽ để ngươi được toại nguyện. Cổ Mị Sanh ta cũng không phải người thích van nài kẻ khác."
Hơi ngừng một lát, nàng tiếp lời:
“Nhưng mà trước khi giết ngươi, ta sẽ để ngươi nếm thử chút tư vị bị người sưu hồn là thế nào."
Dứt lời, nàng dùng tay còn lại đặt lên mi tâm Giang Lưu Nhi, một đạo thần thức xâm nhập vào.
Về phần Giang Lưu Nhi, lúc này hắn đã không còn lực lượng để phản kháng, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng ta tự tung tự tác.
Bất chợt, hai mắt Cổ Mị Sanh lộ vẻ kinh hãi, vội buông Giang Lưu Nhi ra, nhanh chóng lùi lại phía sau. Nhưng đáng tiếc đã quá muộn…
“Phốc”
Một thanh kiếm mang phong cách cổ xưa, trên thân khắc những hoa văn đen nhánh tối nghĩa đã cắm vào ngực nàng.
Cổ Mị Sanh cảm nhận được linh hồn mình đang run rẩy, sinh khí cũng dần trôi đi. Không! Không phải trôi đi mà là bị thanh kiếm kia hấp thụ! Cổ Mị Sanh kinh hoảng đưa tay định rút nó ra. Thế nhưng khi vừa chạm vào thì lập tức không thể động đậy được nữa, cứ như bị một thứ lực lượng vô hình nào đó giữ lấy.
Nàng vô cùng sợ hãi. Mắt thấy đã sắp đạt được mục đích thì mọi chuyện lại thành ra thế này.
Lần này thì đúng là bị lật thuyền trong mương!
Cổ Mị Sanh đã thử mọi biện pháp nhưng vô ích. Bây giờ nàng thậm chí còn không thể tự bạo Đan châu chứ đừng nói gì điều động linh lực.
Chẳng lẽ hôm nay Cổ Mị Sanh ta phải chôn thân nơi này sao?... Mà không biết là ta có còn được toàn thây để chôn không nữa…
Nàng bi ai nghĩ.
Cái kết của tu sĩ trước giờ đều thường luôn bi thảm, chẳng mấy ai toàn thây lành lặn cả. Giết người rồi hủy thi diệt tích là nguyên tắc mà tu sĩ nào cũng phải tự hiểu lấy, nếu không muốn phát sinh phiền phức không đáng có. Đó là còn chưa kể tới tài bảo, pháp khí linh tinh cũng bị lấy đi, thậm chí nếu gặp phải bọn tà tu thì linh hồn của ngươi tuyệt đối sẽ không bị bỏ qua. Biết đâu chừng còn bị bọ họ đem luyện chế thành quỷ nô hay những lệ quỷ giống như hàng vạn con bên trong ma phiên của nàng.
Mặc dù rất không cam lòng, nhưng nàng đã không còn cách nào để xoay chuyển tình thế. Nàng cũng chẳng oán trách gì cả, đã bước chân vào con đường tu tiên thì phải chấp nhận những chuyện thế này.
Tu tiên lộ không phải lót bằng thảm, không phải bằng đá, cũng chẳng phải bằng gai, mà là… bằng máu.
Từ xưa đến nay, không có kẻ nào bước lên đỉnh cao tiên đạo mà tay không dính máu, càng không có kẻ nào bước lên đỉnh cao tiên đạo mà thân không đổ máu.
Nàng nhắm mắt chờ đợi kết cuộc của mình…
“Ngươi muốn sống hay muốn chết?”
Bất chợt, một giọng nói truyền vào tai Cổ Mị Sanh. Nàng mở mắt ra. Phía trước mặt, một thiếu niên người đầy máu me đang nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cổ Mị Sanh cười vẻ đắng chát.
“Có thể sống thì ai lại muốn chết."
“Ta có thể để ngươi sống."
Cổ Mị Sanh chờ hắn nói tiếp. Nàng biết rõ tuyệt đối không có chuyện đối phương buông tha cho mình mà không có điều kiện gì.
Quả thật Giang Lưu Nhi cũng không định làm người tốt đến mức đó, hắn lạnh nhạt nói:
“Với điều kiện ngươi phải thần phục ta, nhận ta làm chủ."
Nghe xong, Cổ Mị Sanh cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, xem ra nàng cũng đã đoán trước được hắn sẽ đưa ra điều kiện đó.
Chỉ mới khi nãy nàng còn kêu đối phương thần phục, không ngờ chưa bao lâu vị trí hai bên đã đảo ngược, giờ sinh tử của nàng lại nằm trong tay đối phương. Cuộc đời xoay chuyển đúng thật chẳng biết đâu mà lần.
Thấy nàng trầm tư không nói, tiếng Giang Lưu Nhi lại cất lên:
“Ngươi nên quyết định nhanh thì tốt hơn. Sinh mệnh của ngươi không còn chèo chống được lâu nữa đâu."
Hắn cũng không phải hù dọa nàng, thật sự sinh khí của nàng đang bị Thiên Oán hấp thu gần nửa rồi, tiếp tục thì chắc chắn nàng sẽ chết.
Cổ Mị Sanh nhìn thiếu niên trước mặt, khẽ cắn răng, giọng nghiêm túc nói:
“Ta có thể thần phục ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."
Giang Lưu Nhi hơi nhíu mày. Tính mạng nàng đang nằm trong tay hắn, vậy mà nàng còn dám ra điều kiện?
“Ngươi yên tâm, cũng không phải là việc khó khăn gì."
Hơi ngập ngừng, sau đó nàng mới nói tiếp:
“Ngươi không được động đến ta."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Giang Lưu Nhi nhìn nàng, có chút không hiểu.
Thấy vẻ trì độn của hắn, Cổ Mị Sanh cắn cắn môi:
“Ý ta là ngươi không được bắt ta làm mấy chuyện đó."
Chuyện đó? Ta bắt ngươi làm gì?
Giang Lưu Nhi vẫn là vẻ mặt nghi hoặc.
“Chính là mấy chuyện ngươi hay làm với nữ nhân."
“Ta làm gì với nữ nhân?”
Cổ Mị Sanh nghiến răng, cũng không biết là vì bị Thiên Oán hành hạ hay là bị Giang Lưu Nhi chọc tức.
Nàng cảm thấy tên khốn này đang trêu đùa mình. Lúc trước khi nàng nhắc đến điều kiện tặng mỹ nữ cho hắn, rõ ràng hắn tỏ ra khá hứng thú, cho thấy hắn cũng là một kẻ ham mê sắc đẹp. Nàng không tin đã nói như vậy mà hắn còn không hiểu, hắn chắc chắn là đang giả ngây.
Nhưng mà nàng không biết mình đã trách lầm tên khốn kia. Giang Lưu Nhi đúng là một thiên tài tu luyện, nhưng nếu nói về nữ nhân thì…
Lúc này, tình cảnh của Cổ Mị Sanh đã rất tệ, nét mặt nàng trắng bệch như tờ. Nàng cũng không muốn dây dưa thêm nữa, vội nói:
“Thì chính là cởi đồ lên giường với họ…”
Ánh mắt Giang Lưu Nhi hơi khác lạ nhìn nàng.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm mấy chuyện đó với ngươi."
Nói xong, hắn nhanh chóng kết quyết. Không bao lâu, trên không trung xuất hiện một vòng ấn ký giống hệt lúc trước Cổ Mị Sanh từng đánh ra.
Đây cũng không phải thuật pháp gì cao siêu mà chỉ là một tiểu thuật ngay cả Ngự Không Cảnh tu sĩ cũng có thể dễ dàng thi triển, là thứ căn bản ở tu tiên giới mọi người đều biết.
Cũng giống như Cổ Mị Sanh làm lúc trước, Giang Lưu Nhi trích ra một giọt tinh huyết dung nhập vào ấn ký giữa không trung, sau đó hắn đưa mắt về phía nàng ta ý bảo "tới lượt ngươi".
Thiên Oán lúc này đã ngừng hấp thu tinh khí, Cổ Mị Sanh đã có thể điều động được linh lực. Thế nhưng nàng cũng không dám có ý nghĩ phản kháng, bởi nàng biết rõ thanh kiếm đang cắm trong người mình tùy thời có thể phát động công kích.
Trong mắt Cổ Mị Sanh thoáng qua một tia giãy dụa, nhưng cuối cùng nàng cũng không có đủ dũng khí tự bạo.
Còn sống mới có hy vọng! Huống chi thiếu niên trước mặt nhìn cũng không phải loại người tàn độc âm hiểm, chắc là cũng không đến nỗi biến thái gì…
Sau một hồi tự thuyết phục mình, khẽ thở dài, Cổ Mị Sanh trích ra một giọt tinh huyết đánh vào ấn ký phía trước.
Ấn ký sáng lên, xoay vòng, cuối cùng biến thành hai tia huyết quang nhàn nhạt dung nhập mi tâm của Cổ Mị Sanh và Giang Lưu Nhi.
Chủ bộc khế ước đã hoàn thành.
“Chúng ta nên rời khỏi đây thôi."
Giang Lưu Nhi nhìn Cổ Mị Sanh, nói tiếp:
“Ngươi còn có thể phi hành không?”
Thấy nàng ta nhẹ gật đầu, Giang Lưu Nhi không nói thêm gì nữa, hóa thành một đạo kim quang bay đi. Sau đó, Cổ Mị Sanh cũng đi theo…
Trong một động phủ vừa mới khai mở và bố trí qua loa vài cấm chế, Giang Lưu Nhi tìm một nơi ngồi xuống dưỡng thương, đồng thời dùng thần thức câu thông với Nghiệt.
“Nghiệt. Ngươi không định giải thích cho ta sao?”
“Ý ngươi là đang nói tới Thiên Oán?”
“Chẳng phải ngươi đã nói là mình không thể điều động được Thiên Oán sao? Vậy lúc nãy đó là chuyện gì?”
Giang Lưu Nhi tức giận nói to.
Nghiệt nghe thế thì khẽ “hừ”:
“Ta cũng không có lừa gạt gì ngươi, lúc trước khi ngươi hỏi ta thì thật sự là khi đó ta chưa thể điều động được Thiên Oán. Ta cũng chỉ là mới khống chế được nó sau khi luyện hóa Ma châu mà thôi."
“Vậy tại sao ngươi lại không hề nói cho ta biết?”
“Ngươi cũng đâu có hỏi."
Giang Lưu Nhi cười lạnh:
“Nếu hôm nay không phải ta bị uy hiếp đến tính mạng thì e là ngươi cũng chẳng chịu để lộ đi!"
Nghe xong, Nghiệt lạnh lùng nói:
“Lời ta đã nói, tin hay không là tùy ngươi. Nhưng mà ta phải nhắc lại cho ngươi rõ, theo giao dịch của chúng ta thì ta cũng không có nghĩa vụ báo cáo lại cho ngươi chuyện gì cả. Hơn nữa, ngươi đừng quên là ai vừa mới cứu mạng ngươi. Không có ta thì ngươi có thể chỉ trong mấy năm đã tu luyện tới cảnh giới này? Không có ta thì ngươi còn sống đến bây giờ sao?... Nếu không muốn thì sau này ta cũng sẽ không quản tới sự sống chết của ngươi nữa!"
Ánh mắt Giang Lưu Nhi dần bình tĩnh lại, vừa rồi hắn quả thật có hơi xúc động. Dù sao bây giờ cũng chưa phải lúc…
“Trước đó suýt chút nữa thì ta đã mất mạng, tâm tình không mấy tốt, nói ra mấy lời khi nãy cũng chỉ là nhất thời xúc động, mong ngươi hãy bỏ qua cho!"
Nghiệt cũng dịu giọng lại:
“Được rồi. Ta cũng hiểu được cảm giác của ngươi. Sở dĩ ta không nói cho ngươi biết là vì thực ra bây giờ ta cũng chưa phải hoàn toàn khống chế được Thiên Oán. Nói chính xác thì ta chỉ có thể thúc dục một phần lực lượng rất nhỏ của nó mà thôi. Nếu vừa rồi không phải nữ nhân kia mất cảnh giác thì Thiên Oán cũng không thể dễ dàng đâm trúng được nàng. Với năng lực bây giờ của ta, nếu Thiên Oán không chạm được vào nàng thì ta cũng không có cách nào…”
Giang Lưu Nhi bề ngoài nhẹ gật đầu nhưng trong lòng có thật sự tin những lời nói của nó hay không thì e là chỉ có mình hắn biết.
“Tại sao lúc nãy ngươi lại bảo ta thu phục nàng?”
Giang Lưu Nhi chợt lên tiếng hỏi:
“Không phải ngươi cũng không muốn giết nữ nhân kia sao?”
Giang Lưu Nhi im lặng không đáp. Hắn quả thật có mấy phần không muốn giết nàng, có lẽ vì gương mặt quen thuộc kia…
Ở Thiên Vũ đại lục này, hắn chẳng có ai là người thân. Bạn bè, tông môn, huynh muội cũng không. Lâm Gia Thành, Hắc Mộc Thành, Thiên Nhai Các, Đại Nhật Cung, Tôn Hạo, Tô Phỉ, Tô Vân Chi, Vương Lỗi, Đồng Đồng… hay thậm chí cả Lâm Thải Tuyết, tất cả đối với hắn có lẽ đều chỉ là những khách qua đường. Năm xưa, tay hắn đã nhuốm máu trưởng bối, đã tàn sát đồng môn, cũng đã cắt đứt đi một mối duyên tình… Kể từ ngày đó, hắn đã không còn người thân, không còn tông môn, không còn huynh muội, kể cả người hắn yêu cũng không còn nữa. Nhát kiếm nơi mi tâm kia không giết chết hắn, nhưng lòng hắn từ lâu đã chết.
Hắn sống đến bây giờ là để vãn hồi một chút tiếc nuối, là để tìm gặp Người thôi.
Tim hắn đã không còn chứa thêm hình bóng ai được nữa. Hoặc có lẽ hắn không muốn, hoặc có lẽ… hắn sợ.
Không giết Cổ Mị Sanh cũng chỉ vì tưởng niệm cố nhân.
Chỉ là vì tưởng niệm…
Trong lúc Giang Lưu Nhi thất thần, giọng Nghiệt cất lên:
“Ngươi hãy thử hỏi xem nữ nhân kia về lai lịch của Ma châu và bộ hài cốt trong hạp cốc đi!"
“Đó cũng là nguyên nhân mà ngươi muốn thu phục nàng ta?”
Mắt khẽ mở, Giang Lưu Nhi đứng lên đi về phía đối diện.
Cổ Mị Sanh đang điều tức thì cảm nhận được hắn đi đến, nàng mở mắt, có chút e ngại lên tiếng:
“C-Chủ… Chủ nhân."
Chủ bộc khế ước đã ký kết, từ giờ nàng đã là nô bộc của hắn, theo lý thì đúng là nên gọi hắn một tiếng chủ nhân. Thế nhưng dù sao nàng cũng đường đường là Chân Đan Cảnh cường giả, một trong số những tu sĩ đứng đầu của Thiên Vũ đại lục, hơn nữa tu vi của hắn cũng không bằng nàng, tiếng “chủ nhân” đúng thật là nàng không muốn gọi.
Giang Lưu Nhi có chút quan tâm hỏi:
“Vết thương của ngươi thế nào rồi?”
“Chỉ là hao mòn chút tinh khí, điều dưỡng một thời gian thì sẽ không có việc gì."
Khẽ gật đầu, Giang Lưu Nhi lấy ra từ không gian giới một tấm mộc bài giơ trước mặt nàng, nói:
“Chắc hẳn là ngươi nhận ra vật này?”
Cổ Mị Sanh cảm thấy khó tin nhìn chằm chằm tấm mộc bài. Nàng không xa lạ gì với nó, đây chính là lệnh bài thân phận của viện chủ Tây viện. Nếu như thế thì cũng không đến nỗi làm nàng phải trợn mắt mà nhìn, vấn đề là trên tấm mộc bài kia có ấn ký của trượng phu nàng, người đã mất tích hơn hai mươi năm nay – Bạch Lân – Tây viện chủ tiền nhiệm.
“Làm sao ngươi có được?”
Cổ Mị Sanh hơi kích động hỏi, sau đó, cảm thấy mình đã thất thố, nàng vội sửa lời:
“Chủ nhân, làm sao người có được?”
“Ta tìm thấy nó trên người một bộ hài cốt bên trong một hạp cốc."
“Chủ nhân, có phải đó là hạp cốc dày đặc hắc vụ ở Tùng Nguyệt Lâm?”
Giang Lưu Nhi có hơi ngoài ý muốn.
“Ngươi biết?”
Cổ Mị Sanh nhẹ gật đầu.
“Nói rõ một chút."
“Chắc chủ nhân cũng đoán được phần nào lai lịch của bộ hài cốt kia. Không sai, bộ hài cốt chính là Tây viện chủ tiền nhiệm, cũng là trượng phu của ta – Bạch Lân."
Nàng nói tiếp: “Sở dĩ ta biết rõ như vậy là vì… hắn chính là bị ta giết chết."
Mày Giang Lưu Nhi khẽ nhíu lại.
Tuy nói tu tiên giới trước giờ vốn luôn tàn khốc, những chuyện như vợ giết chồng, trò giết thầy, huynh giết đệ… cũng không phải hiếm hoi gì, thế nhưng trong lòng hắn vẫn thấy phản cảm với những việc này.
“Chủ nhân. Ta có thể hỏi một việc không?”
Cổ Mị Sanh chợt lên tiếng.
Thấy Giang Lưu Nhi gật đầu, nàng mới nói tiếp:
“Theo ta biết thì hắc vụ ở hạp cốc kia vô cùng quỷ dị, dù là Chân Đan Cảnh cường giả cũng không dám xông vào. Tại sao chủ nhân lại có thể vào đó mà vẫn không có chuyện gì?”
Chân Đan Cảnh cũng không dám vào?
Giang Lưu Nhi biết là hạp cốc kia rất quỷ dị, nhưng không nghĩ lại đáng sợ đến mức đó.
Hắn cũng là bị Ngân Tinh Băng Sư đuổi giết, trong lúc trọng thương mơ hồ mà chạy vào, sau đó thì bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, hắn cũng không nhìn thấy hắc vụ gì mà chỉ thấy những cây cối, đất đá đều mang một màu đen kỳ dị.
Khi ấy hắn từng hoài nghi tại sao Ngân Tinh Băng Sư không đuổi giết mình nữa, bây giờ xem ra là do hắc vụ gì đó trong lời Cổ Mị Sanh.
Thế nhưng tại sao hắn tỉnh dậy lại không hề thấy hắc vụ kia? Hắn cảm thấy khó hiểu.
“Nghiệt. Ngươi có biết khi đó chuyện gì xảy ra không?”
“Ta cũng không rõ. Thời điểm đó ngươi cũng biết là linh hồn ta đang trong tình trạng rất suy yếu, bình thường đều phải mượn trợ linh lực của ngươi để luyện hóa ma khí, đồng thời cũng phải nhờ thông qua giác quan của ngươi mà quan sát. Lúc ấy ngươi đã bất tỉnh, tri giác không còn nên ta cũng không rõ mọi chuyện diễn ra bên ngoài."
Thôi thì cứ coi như vận khí ta tốt đi.
Giang Lưu Nhi thầm nói.
Hắn cũng không muốn nghĩ nhiều đến vấn đề đó lúc này, càng không có ý định giải thích tường tận cho Cổ Mị Sanh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện
Vutrong Ngoc Bá Tánh Bình Dân
có phần 2 ko vậy ae
Aug 14, 2019 08:33 pm 0 trả lời 0