-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Trở thành quỷ sai khi vừa tròn hai mươi chín tuổi, lúc còn sống là huyền thoại của giới võ thuật Hàn Quốc nói riêng, thế giới nói chung: bảy tuổi giành ngôi vị cao nhất của giải quyền vương trẻ tổ chức tại Chungcheong, mười chín tuổi thi đấu lần đầu tại UFC và lên ngôi vô địch ngay sau đó, giành ngôi quán quân giải vô địch Taekwondo thế giới hai lần liên tiếp vào năm 1995 và 1997, huy chương vàng nhu đạo tại Thế Vận Hội Olympic 2004, có thể nói, cái tên Park Jong Seok đã trở thành ngôi sao chói sáng và được nhắc đến nhiều nhất trong giới võ thuật Hàn Quốc những năm chín mươi trở về trước.
Song nếu như quãng thời gian ở trần gian là quá đủ để kiểm chứng cho một tài năng võ thuật thiên bẩm và sự cố gắng không ngừng nghỉ, thì phải đợi đến khi trở thành quỷ sai, con đường võ học của Park Jong Seok mới thật sự có bước chuyển mình mạnh mẽ. Được khai mở tiềm năng cơ thể do phục dụng "Chén Thánh", ngay trong năm đầu tiên, Park Jong Seok đã hoàn thành sát hạch và được cấp chứng chỉ Danh Ác bậc ba. Và truyền kì về huyền thoại võ thuật, người sau này được tôn là "Thần Quyền" của địa ngục tầng mười chín mới chỉ bắt đầu.
Có hậu thuẫn là người chú ruột đang nắm giữ chức vị đầu não trong Đảng Tự Do, Park Jong Seok đã chứng minh cho cả địa ngục tầng mười chín biết rằng, mình không chỉ có tài năng thiên bẩm trong võ thuật mà còn là cả chính trị. Với những bước đi hết sức khôn ngoan dựa trên cơ sở có sẵn, chỉ mất năm năm, Park Jong Seok đã tạo được dấu ấn riêng và tạo tầm ảnh hưởng lên khắp Đảng Tự Do.
Mặc dù phải phân tâm lo cho con đường chính trị, thế nhưng từ lâu, võ thuật đã là niềm đam mê ăn sâu vào gốc rễ thiên tài người Hàn Quốc. Như một món quà cho sự phấn đấu không ngừng nghỉ, 27 -3 - 2010, đó chính là ngày Park Jong Seok vượt qua khảo thí và đường hoàng bước lên ngôi vị Danh Ác bậc một, qua đó trở thành một trong hai Danh Ác bậc nhất hiện thời, tiến thân hoàn toàn dựa trên thực lực cá nhân.
Phải nói rõ thêm, Danh Ác là chức danh nổi bật nhất trong bảng quy chiếu danh vọng dưới địa ngục tầng mười chín, được xét dựa trên 40% thực lực cá nhân ( % Khai mở cơ thể, chiến tích đạt được..) và 60% địa vị xã hội. Danh Ác có tất cả bảy bậc, trong đó số người được công nhận là Danh Ác bậc một hiện nay chỉ vỏn vẹn có bốn người: "Thần Quyền" Park Jong Seok, "Công Nương" Catherine Adean, "Kẻ Máu Lạnh" Rohan Crift và cuối cùng là "Người Sắt" Trịnh Khải.
Trong đó, nếu như "Công Nương" và "Người Sắt", một người lọt vào danh sách là nhờ dựa hơi Mar siêu cấp, một người dựa vào địa vị và tầm ảnh hưởng của mình, thì chân chính được công nhận dựa trên chính thực lực bản thân, không xét đến địa vị chỉ có "Kẻ Máu Lạnh" Rohan Crift và "Thần Quyền" Park Jong Seok mà thôi.
Và hôm nay, người được địa ngục tầng mười chín xưng tụng là "Thần Quyền" ấy, đang chuẩn bị bổ sung vào bộ sưu tập danh hiệu của mình một chiến tích mới. Đó là mục đích mà Park Jong Seok có mặt tại đây - thị trấn Kardashian, tỉnh Cooc.
"Thần Quyền", đơn giản là quyền thuật không đối thủ.
Chiếc chuyên cơ hạ cánh tại một góc của cao nguyên Kard, thị trấn Kardashian. Một người đàn ông da vàng bước xuống dưới ánh nắng chói chang của một ngày hiếm hoi trời đẹp, dưới sự tháp tùng của đội vệ sĩ luôn có mặt sát bên như hình với bóng.
- Đã chậm mất mười lăm phút rồi, thưa ngài.
Gã đàn ông cao lớn hít một hơi dài, đôi mày rậm nheo lại trên gương mặt góc cạnh, mắt nhìn đau đáu xuống thị trấn phồn hoa nhộn nhịp bên dưới.
- ....Đi thôi.
----------------
Trở lại với Đại Hội Danh Ác, vòng thi đấu chọn ra ba mươi hai đội vào vòng trong.
Vốn năm nay giành quyền tham gia vòng chung kết có tất cả năm mươi sáu đội, cộng với năm đội trong nhóm hạt giống được miễn thi đấu vòng loại là tổng cộng sáu mươi mốt đội, tham gia thi đấu theo thể thức chia bảng loại trực tiếp. Mỗi đấu thủ sẽ đấu nhiều nhất là sáu trận, ít nhất là một trận. Do chỉ có sáu mươi mốt đội thi đấu nên trận đầu tiên ở vòng loại, sẽ có ba đội được đặc cách vào thẳng vòng trong. cái này hoàn toàn là ngẫu nhiên, dựa vào kết quả bốc thăm.
Hoàng chiều nay cũng đã vượt qua trận thi đấu đầu tiên.. Một trận đấu tương đối dễ dàng, nếu không nói là dễ thở nhất từ đầu đến giờ. Hắn thậm chí còn không cần xài "Heavy Break". Thật ra cũng chẳng có gì là lạ, ở vòng loại, ba trận đấu của Hoàng đều là do Phoui Khen nhúng tay vào sắp xếp, mục đích là để gây khó dễ cho Chingna, thế nên đều vô cùng vất vả. Song vòng chung kết phân đội theo thể thức bốc thăm công khai, hoàn toàn dựa vào ngẫu nhiên, Phuoi Khen dẫu có muốn cũng chẳng thể tự do thao túng được như trước.
Trước mắt Hoàng vẫn còn năm trận đấu nữa, đó là trong trường hợp hắn lọt được vào trận cuối cùng tranh ngôi vô địch. Song bây giờ, thứ mà hắn quan tâm lại là diễn biến cuộc chiến được xem là "Chung kết sớm" của đại hội - trận chiến tâm điểm của vòng thi đấu đầu tiên, giữa "Sát Phá Lang" và "Thần Quyền".
Lúc này dưới sân, trận chiến đã bắt đầu được hơn năm phút...và người ta đã có thể lờ mờ thấy trước được kết quả.
Quả thật, xét trên góc độ của một võ sĩ, Koteyasu thật sự không dễ nhằn chút nào, mặc dù là phái yếu. Sở trường của cô là những cú ra đòn nhanh và mạnh như sấm sét, cùng thân pháp uyển chuyển mau lẹ đặc trưng. Mặc dù chỉ đứng ngoài quan chiến, song theo như những gì được thấy, Hoàng đánh giá cô gái này có trình độ không thua kém gì Ninh Sạn Yêu Nhiên, mặc dù chỉ dùng tay không để chiến đấu. Thậm chí, thân pháp của cô ta còn vượt trội hơn Yêu Nhiên nhiều.
Thế nhưng xui cho Koteyasu, bởi đich thủ hôm nay của cô ta thật sự quá mạnh.
-Sa..a!
Koteyasu lại thêm một lần nữa bị đẩy lùi. Nãy giờ dù liên tục tấn công, song cô vẫn không gây được thương tích nào nghiêm trọng cho "Sát Phá Lang", đối thủ của mình. Thậm chí, Hoành Tú Toàn đã có ít nhất là ba cơ hội để phản đòn, song vẫn bỏ qua, dường như đang cố ý vờn đối phương. Là một Danh ác bậc bốn, Koteyasu dĩ nhiên đủ kinh nghiệm để nhận ra điều này, bằng chứng là sắc mặt càng ngày càng tối sầm như mực, rõ ràng vì hành động coi thường của đối phương mà sinh lửa giận.
Hai mắt lóe lên vẻ tàn ác, Koteyasu đột nhiên tăng tốc độ, gần như biến mất tại chỗ. Hoành Tú Toàn hơi nhíu mày. Chỉ thấy hắn ta đột nhiên lùi lại một bước, vừa vặn tránh một cú đá vòng cung sượt qua mặt trong gang tấc. Tuy vậy, má phải của gã cũng nhất thời nóng rát.
Đâu mất rồi?
Hoành Tú Toàn cau mày. Đối thủ của gã đã biến mất không còn chút tung tích sau một cú Crescent Kick nhanh như gió. Song hắn rất nhanh đã có câu trả lời. Lấy chân phải làm trụ, Koteyasu hiện cúi người sát mặt đất, chân phải quét một vòng. Đây là một đòn đá quét vào ống chân đối phương rất cơ bản trong Kick Boxing, tên là Sweeping Kick.
Cú Sweeping này tất nhiên không đơn giản chỉ là một đòn đá quét thông thường. Đây là một trong số những độc chiêu của Koteyasu, chỉ cần đối phương còn trụ lại một chân dưới mặt đất thì nhất định không thể tránh được, mà đã không tránh được thì chỉ có nước tàn phế.
Cú đá này hoàn hảo đánh trúng chân phải của Hoành Tú Toàn, song Koteyasu còn chưa kịp vui mừng thì đầu óc bỗng chấn động, sau đó bị đánh dập mặt xuống sân đấu.
- Ồ..ồ..ồ..ồ...
Hoàng chép miệng. Do có thị lực di động nên hắn thấy rõ, vừa rồi cú đá quét kia đúng là đã trúng mục tiêu, song chân phải của gã đàn ông kia cứ như là sắt thép vậy, ăn một đạp vẫn chẳng hề hấn mẹ gì. Thêm vào đó, gã ta còn phản công rất nhanh bằng một cú đá chẻ từ trên cao xuống thẳng gáy Koteyasu.
Đây là cú đá chẻ tương đối phổ biến trong taekwondo, lực mạnh dồn ở gót, nếu bị dính đòn thì rất nguy hiểm. Đòn này chủ yếu nhắm tới đùi non và đầu của đối phương, song nếu trúng gáy thì độ nguy hiểm càng cao hơn rất nhiều.
- Haizz, không thương hoa tiếc ngọc tí nào cả...
Hoàng vừa cất tiếng than thì phát hiện, chỗ bên cạnh mình có người vừa đặt mông xuống. Cảm thấy tiếng bước chân rất quen thuộc, Hoàng đã thấy ngờ ngợ. Quay lại, quả đúng là gương mặt già lão nhăn nheo của Tae Jun.
- Ha ha, tình cờ nhỉ, lại gặp cậu ở đây rồi.
Mẹ nó, tưởng người ta đầu đất chắc? Làm gì có cái "tình cờ" nào nhiều như thế chứ? Lão già này chẳng lẽ theo dõi hắn? Hay là lão ta...đang có ý đồ " bất chính " với hắn! Nhìn nụ cười "tươi tắn", sau đó là cơ thể gầy gò cùng làn da đầy vết chân chim kia, Hoàng nhất thời rùng mình nổi gai ốc.
-...Cậu chưa phải thi đấu à? Ha ha..tôi mới đấu trận đầu xong, qua đây xem có gì mà người ta bu đông thế, không ngờ lại gặp cậu.
Hoàng thật sự hoài nghi tính chân thực trong câu nói này của lão.
-Ồ..ồ..ồ..ồ..
Xung quanh có tiếng hô ồn ào, Hoàng lại vội vã bỏ qua mà nhìn xuống khán đài. Lúc này Koteyasu đã nhổm dậy, giây phút hắn cúi xuống cũng là lúc cô ta tiếp tục lao tới tấn công Hoành Tú Toàn, song bị đánh bật ra vì một cú đá xoay vòng rất đẹp mắt của đối phương.
Thấy mặt Hoàng dại ra, Tae Jun nghĩ hắn chưa hiểu rõ về đòn vừa rồi của "Sát Phá Lang", thế là lại bắt đầu giải thích:
- Chiêu mà "Sát Phá Lang" vừa dùng là một tuyệt kĩ trong Taekwondo: "Đá móc xoay vòng" . Đòn này nhắm đến mặt đối thủ , khi ra đòn đầu tiên là xoay người, một chân móc lên cao hoặc toàn thân nhấc bổng lên khỏi mặt đất( giống đòn đá của Lí tiểu Long ) dùng gót chân đá vào mặt đối phương. Đòn thế này ngoài ưu điểm đẹp mắt thì sức tấn công cũng rất mạnh, lại nhằm vào mặt nên sát thương tương đối đáng kể.
- Thế nhưng để sử dụng thuần thục được nó, người dùng bắt buộc phải có kinh nghiệm và thăng bằng tốt , nếu không muốn gậy ông đập lưng ông . Do khi tung đòn bắt buộc phải xoay người, thời điểm đó rất dễ bị đối thủ nhân cơ hội phản công.
Thế nhưng mặc cho lão già này ở bên cạnh lảm nhảm, Hoàng vẫn thần người như tượng. Nguyên do thật ra không phải là vì cái chiêu đá móc chết tiệt gì đó, mà là trước đấy kìa. Hoàng nhìn rất rõ, trước lúc trúng đòn, Koteyasu có tung một đấm trúng bắp đùi "Sát Phá Lang". Tuy không có kết quả gì...song Hoàng có thể chắc chắn, hắn không hề nhìn lầm, tư thế đó, cách phát chiêu đó..chính là "Heavy Break"!
Không, có cái gì đó khang khác..Mặc dù không chắc, song Hoàng dám đánh cuộc, đó nhất định chỉ có thể là một trong hai: "Heavy Break" hoặc..."Giga Break"!
"Giga Break", biến thể đỉnh cao của Heavy Break - Kỹ thuật này..ngoài Oha, vẫn có người thứ hai biết đến?
..Không thể nào!!!!
---------------------
Bốn ngày trước....
- "Giga Break" à?
- Đúng vậy.
Hoàng gật đầu vẻ nghiêm túc.
-Hmm...Oha cau mày, gõ gõ trán thở hắt ra một hơi: - Anh tham lam quá đấy, chưa đứng núi này mà đã đòi trông núi nọ rồi. Đồng ý rằng "Siêu Phá Hoại" là kĩ thuật tối thượng trong việc nhân dame, là nòng cốt của "Tấn Lôi", song trước khi nghĩ đến nó thì anh phải thuần thục "Heavy Break" đi cái đã. Bởi "Giga Break" xét cho cùng cũng chỉ là cải tiến từ nguyên lí của Heavy Break lên mà thôi. Ừm, anh cứ luyện thành công "Heavy Break" đi đã nhé. Thành thạo rồi thì tiến lên "Giga Break" cũng không muộn.
- Cô có thể nói sơ qua về nó cho tôi biết được không? Coi như là để tôi.. có sự hình dung trước đi.
Oha nhíu mày không đáp. Hoàng rất thức thời lôi từ đằng sau lưng ra một cái túi lớn màu xanh, bên trong có gì thì tự hiểu.
-Hừm..châm chước thôi đấy nhé.
Oha dường như khó khăn lắm mới đi đến quyết định, giả vờ ho khù khụ mấy cái, chân phải kéo cái túi vào trong lòng, lúc này mới làm mặt bình thản nói: - Ừm, thế này nhé. Về " Siêu Phá Hoại", Oha đã nói rồi, do là sự cải tiến từ Heavy Break nên tuyệt kĩ này tất nhiên sẽ lấy nó làm căn bản. Bí mật nằm vào cú đấm thứ hai, vào lực đánh của cú đấm thứ hai. Hmm..Anh có nghe đến hiện tượng cộng hưởng(*) bao giờ chưa?
- Có nghe. Hoàng gật đầu: - Vậy thì sao?
- Thế này nhé, nếu nhịp dao động của vật thể và ngoại lực tác động có cùng tần số thì vật thể sẽ đạt dao động cực đại, đó là nguyên lý của hiện tượng "cộng hưởng". Cộng hưởng thực ra có mặt ở khắp mọi nơi, chẳng qua người ta ít để ý đó thôi. Ngay cả việc "nghe được âm thanh" cũng là do tai người có một hệ thống cộng hưởng sinh học vô cùng tuyệt vời.
-Nguyên lí của "Giga Break" cũng dựa trên điều đó. Mấu chốt ở đây là cú đấm thứ hai, anh phải căn chỉnh lực độ, tần số và tốc độ ra chiêu sao cho "khớp" với "tần số" lực phản đòn của vật thể cần phá hủy. Điều đó sẽ khiến lực cú đấm phát ra đạt sát thương mạnh nhất!
Oha nói rồi nhặt một viên đá tung lên, tay phải vụt cái tung ra rất nhanh. "Bụp" một tiếng, lần này ngay cả bụi phấn cũng không thấy đâu.
Hoàng trừng mắt. Ngẩn ngơ một hồi, hắn thốt lên:
- WTF? Rốt cục làm thế nào mới có thể "cộng hưởng" được? Cô nói mù mờ thế thì bố ai làm nổi.
- Anh đừng có đùa, nếu dễ dàng làm được thì còn gì là "Siêu Phá Hoại" nữa.
Oha nhún vai:
- Muốn luyện thành Giga Break, người tập cần kinh nghiệm, sự chắt chiu quan sát và tinh thần không nề hà thất bại đến mức..không tưởng. Đó là chưa kể, chẳng hề có hệ quy chiếu nhất định nào cho "Giga Break" cả, mỗi một trường hợp là một cách dụng lực khác nhau, chẳng cái nào giống cái nào, hoàn toàn phụ thuộc vào cảm tính và kinh nghiệm. Nếu "Heavy Break" dễ dùng nhất với vật chết nhất thì Giga Break ngược lại, "Siêu Phá Hoại" sẽ phát huy tác dụng cao nhất khi tác động với cơ thể sống!
- ...Cứ kiên trì đi, nhanh thì ba, bốn năm, chậm thì..cả đời. Đời còn dài mà. Anh biết không, đến cả Oha mặc dù được sự chỉ dạy sát sao của sư phụ cũng phải mất hơn hai mươi nghìn lần thất bại mới lờ mờ ngộ ra "Giga Break" đấy. Mong rằng anh sẽ khá hơn. Thôi, bây giờ Oha đi đây, Oha đang có công chuyện cần giải quyết.
Nói rồi cắp túi chuối đi mất.
- Ê..ê..vậy còn "Tấn Lôi" thì sao? Ê.......
-------------------
- Hự!
Koteyasu lại một lần nữa bị đánh văng ra xa. Đây là lần thứ bao nhiêu trong trận đấu này rồi, có lẽ khó mà đếm nổi.
Nãy giờ trên khán đài, Hoàng vẫn đang chăm chú căng mắt ra theo dõi từng chuyển động của Koteyasu. Không còn nghi ngờ gì nữa, thứ mà cô gái này đang sử dụng đúng là "Heavy Break". Mặc dù Hoàng không dám chắc đó là "Heavy Break" hay "Giga Break", do hai tuyệt kĩ này thật sự na ná nhau, chỉ khác ở lực phá hoại, song có một điều dễ nhận thấy, chúng dường như không phải là đối trọng với "Sát Phá Lang".
Bởi cứ mỗi lần tấn công, Hoành Tú Toàn tuy không tránh né, song bất kể đòn nào dù mạnh hay yếu khi đánh vào cơ thể hắn cũng như đấm vào bịch bông vậy, chẳng để lại chút dấu tích gì. Đây là tuyệt kĩ hay bí chiêu gì, Hoàng cũng bó gối. Gì chứ, mấy kĩ thuật cơ bản hắn còn cái được cái mất, đừng nói là...
-Yaaaa!!!
Koteyasu lau vết máu trên khóe môi, hít một hơi dài, cả người bỗng mờ dần đi, bản chất là sử dụng tốc độ nhanh đến mức mắt người khó thấy. Người ngoài chỉ thấy thân thể của cô ta tan đi như sương mù vậy, như sương mà không phải sương, như khói mà chẳng phải khói, không nhanh không chậm mà tiếp cận "Sát Phá Lang", giáng một quyền nặng nề vào bụng gã.
Chính là nó! Hoàng nhìn cú đấm kép của Koteyasu, hai mắt sáng rực.
Thế nhưng cũng giống như bao lần trước, đòn tấn công dẫu mạnh đến mấy, song chạm vào cơ thể Hoành Tú Toàn đều cứ thế bay biến đi mất hút.
-..Ảo thuật à? thằng cha này là David Cooperfield? Hay là tăng nhân thiếu lâm đã khổ luyện thành công " Kim cương bất hoại"?
Hoàng đứng nhổm dậy cảm thán. Hắn nhìn qua chỗ Tae Jun, song ông ta cũng chỉ cau mày không đáp. Rõ ràng vấn đề này đã vượt khỏi sự hiểu biết của lão.
Bên dưới, đôi mắt của Koteyasu ánh lên vẻ không cam lòng, tay trái nắm chặt lại, đang định bồi thêm một đấm nữa thì đằng trước, "Sát Phá Lang" bỗng dưng động thủ. Hai tay của hắn giơ ra, xoay một vòng, sau đó chậm chạp úp lên bầu ngực cô, rồi lại xoay thêm vòng nữa. Koteyasu biến sắc, song cô ta còn chưa kịp lên án hành động sàm sỡ của đối phương thì cơ thể bỗng dưng vặn vẹo, miệng phun ra mấy ngụm máu, sau đó như diều đứt dây bay thẳng về phía sau.
Hoành Tú Toàn hai tay xoay vòng theo tư thế ôm cầu trong Thái Cực Quyền, khẽ thở ra một hơi, chiến ý trong mắt dần dần tan biến, trở lại vẻ bình lặng như mặt nước hồ thu. Lúc này, ngoài quần áo có phần xộc xệch ra, trên người hắn ta chẳng có lấy một vết thương nào, dù là nhỏ nhất. Danh Ác bậc hai và bậc bốn, rõ ràng có sự chệnh lệch quá xa.
Trong khi ở phía bên kia, Koteyasu hồi lâu vẫn chưa gượng dậy. Có lẽ đã đến giới hạn.
- Thắng rồi!
- "Sát Phá Lang" vô địch!
- "Sát Phá Lang", "Sát Phá Lang", "Sát Phá Lang"!
Bên dưới, tiếng hò hét ầm ĩ vang lên rộn cả một góc khán đài. Rõ ràng, kết quả của trận đấu này đã rõ như lòng bàn tay.
- Tiếc thật. Đến bây giờ vẫn chưa thấy tăm hơi, có vẻ như "Thần Quyền" thật sự không coi trọng giải đấu này.
Tae Jun lắc đầu vẻ cảm khái.
Hoành Tú Toàn có vẻ cũng thuộc loại thích chơi đẹp, bằng chứng là mặc dù Koteyasu đã đo đất song không hề có ý định nhân đó mà kết liễu đối phương. Hắn ta chỉ đứng đó cau mày, vẻ mặt có chút gì đó không như ý. Viên trọng tài thấy Koteyasu mãi vẫn chưa đứng dậy được như những lần trước, lúc này mới lò dò đi lên sân, tay cầm còi để lên miệng, chuẩn bị công bố kết quả trận đấu.
Giây phút đó, đám đông bên dưới đều không hẹn mà cùng nín lặng. Bởi họ biết rằng, tiếng còi vang lên bây giờ cũng đồng nghĩa với việc, "Thần Quyền" sẽ chính thức bị loại khỏi đại hội năm nay.
Ứng cử viên số một bị loại, đó là một bất ngờ lớn thế nào??
- Tôi xin công bố, trận đấu này..
- Khoan đã!
Viên trọng tài đưa còi lên miệng, song chưa kịp thổi thì đã phải ngưng. Cả khán đài cũng trong khoảnh khắc ấy trầm xuống, bởi vì...ở bên kia sân đấu, Koteyasu, mặc dù đã trọng thương tơi tả không chịu nổi, song vẫn quật cường đứng lên.
- Ông làm cái gì thế?..Tôi..vẫn chưa gục cơ mà...
Hoành Tú Toàn nhíu mày.
- Cô gái, cô nên rời chỗ này đi bệnh viên là hơn.
-..Ha..ha ha ha..
Koteyasu cười, điệu cười khó hiểu. Sau đó, hai mắt chợt nghiêm lại, cơ thể mảnh mai trầm xuống như núi đổ. Tiếp đó, cô ta nhẹ nhàng giơ hai tay lên, một cách vô cùng chậm rãi.
-..Đi bệnh viện? Ý hay đấy, song nếu vậy thì cũng phải kéo mi theo cùng.
Hoành Tú Toàn nhíu mày. Hắn quả thật không rõ, đối phương vì cái gì mà vẫn lớn lối đến vậy. Một sự tự tin thái quá đến mức điên rồ.
- ...Cô ta còn định làm gì nữa? Tae Jun nhíu mày: - ..Với thương tích ấy, muốn lật ngược tình thế, họa chăng chỉ có thể là phép màu. Không, dù có trở lại trạng thái sung sức nhất đi chăng nữa... một danh ác bậc bốn dẫu ba đầu sáu tay đi nữa cũng chẳng phải là đối thủ của "Sát Phá Lang"..
- Cô..Cô ta..không thể..
- Hả, cậu sao vây?
Tae Jun thấy Hoàng mặt tái đi, lẩm bẩm như thằng động kinh thì quay sang hỏi với vẻ quan tâm.
Trong khi đó, bên dưới khán đài, Koteyasu vẫn duy trì tư thế đứng tấn, hai tay giơ ngang bằng vai, không ngừng giơ lên, hạ xuống, giơ lên, rồi lại hạ xuống, giơ lên, hạ xuống...cứ lặp đi lặp lại như thế mãi, trong ánh mắt khó hiểu của toàn bộ khán giả và cả bản thân" Sát Phá Lang".
- Cậu làm sao vậy? Khó chịu trong người à? Tae Jun quan tâm hỏi.
- Tấn....
Hoàng trừng mắt, tay run run chỉ xuống dưới khán đài.
" Chuẩn bị tinh thần đi, "Sát Phá Lang"
Hai cánh tay chớp mắt biến mất giữa không trung, khuôn mặt đầy vết thương và mồ hôi của Koteyasu bỗng dưng nở nụ cười khó hiểu. Tiếp đó, cơ thể cô tiếp tục huyễn hoá thành ảo ảnh, chủ động tấn công.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
- Cậu nói "Tấn" gì cơ?
Bên trên sân đấu, Koteyasu cuối cùng cũng đã áp sát. Hoành Tú Toàn nhíu mày. Trong mắt hắn, đối phương cùng lắm chỉ đang diễn mấy trò ảo thuật mà thôi, nhìn mới đầu có vẻ lạ mắt, song thực tế thì chẳng có mùi vị gì. Đó là chưa kể cô gái này đã bị hắn đánh cho một trận te tua, còn có thể làm được chi?
Nghĩ vậy, Hoành Tú Toàn không buồn thủ thế, tay phải giơ lên, xoay tròn. Hắn tính sẽ dùng tuyệt chiêu phản đòn ngay để sớm kết thúc trận đấu. Trong khi đó, Koteyasu giờ đã áp sát càng ngày càng gần, trong nháy mắt hiện rõ hình thể, vai phải nhô lên.
Hoành Tú Toàn mới đầu còn chưa cảm thấy gì, cho đến khi nhận ra có một luồng khí nhanh chóng xoắn lấy cánh tay phải của mình, không ngừng đi lên thì mới giật mình. Đánh hơi được mùi nguy hiểm, "Sát Phá Lang" lập tức kéo dãn khoảng cách.
Song đã muộn.
-------------
Hoành Tú Toàn văng ra khỏi sân thi đấu.
Bên dưới khán đài nhất thời im bặt.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Tất cả những gì người ta thấy được, đó là Koteyasu gượng dậy trong tình trạng sống dở chết dở, cứng đầu lao lên. Đáng lẽ ra giống như bao lần trước đó, kết quả là cô gái này sẽ lại tự chuốc họa vào thân, thế nhưng không ai ngờ...mọi chuyện đột nhiên phát triển theo chiều ngược lại.
"Sát Phá Lang" bị đánh bay khỏi sàn đấu.
Rời khỏi sàn đấu - cũng đồng nghĩa với mất tư cách thi đấu.
Mới mấy giây trước thôi, "Sát Phá Lang" còn đứng đó trong tư thế của người chiến thắng, còn là thắng áp đảo. Vậy mà bây giờ... Cán cân thắng - thua trong nháy mắt đổi chỗ cho nhau, nhanh đến nỗi không ai hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.
- Chiêu...chiêu đó là gì vậy?
Bên dưới khán đài, Tae Jun đột nhiên đứng vụt dậy như bị kiến cắn trúng mông, sắc mặt thảng thốt.
- Denchiuko, em có nhìn thấy cô ta vừa làm gì không?
Cô gái đeo kiếng lắc đầu...
Phản ứng đầu tiên của đám đông đầu tiên là sững sờ. Bầu không khí yên tĩnh đó kéo dài đúng mười giây, trước khi khán đài, nơi "Sát Phá Lang" vừa ngã xuống đột nhiên nhốn nháo bùng lên như vỡ chợ.
- A..aaaaa, chuyện gì xảy ra thế?
- Rơi.."Sát Phá Lang" bị đánh rơi khỏi sân đấu rồi!
- Mắt mày có mù không thế? Là "Sát Phá Lang" hay cô gái kia?
- Có mày lầm thì có....
Trong khi phía dưới, đám đông khán giả đang bắt đầu có dấu hiệu của sự quá khích, Koteyasu lúc này vẫn yên lặng đứng ở góc sân đấu, một tay ôm vai phải, mồ hôi không ngừng rịn ra trên trán. Cánh tay phải của cô ta lúc này quặt hẳn sang một bên, hình như đã gãy.
Koteyasu sau khi thở hổn hển một chập thì quay sang nhìn trọng tài nói:
-...Ông... Trọng tài...còn đợi gì nữa, mau công bố kết quả đi! Rơi khỏi sân đấu là bị tính thua cuộc mà, có phải không?
- À, vấn đề này...
Viên trọng tài còn đang bần thần chưa biết nói thế nào thì từ dưới khán đài, một người bỗng nhảy lên ra hiệu tạm ngưng. Nhìn lại, chính là cô gái da đen thắt tóc bím, mặc võ phục màu đen, đồng đội của "Sát Phá Lang" ở đầu trận.
Koteyasu không thèm để ý đến ánh mắt giết người của đối phương, đang nhìn về phía mình đầy vẻ hăm dọa, nhếch miệng cười:
- Cô lên đây làm cái gì? "Sát Phá Lang" đã thua rồi.
- Con khốn, mày nói gì? Cô gái thắt tóc bím quát lớn: - Anh ấy chỉ sai lầm nhất thời thôi...Song mày quên vẫn còn tao ở đây à? Tao sẽ đập bẹp mày ra.
- Cô bị đãng trí rồi à, hay mẹ quên không cho i-ốt vào canh? Koteyasu cũng không vừa, bem lại ngay: - Đúng là luật không cấm đồng đội giữa chừng mới đến tham dự thi đấu, chỉ cần chưa hết trận là được...Song vừa rồi cô đã bước lên sân đấu rồi đó thôi, sau đó mới bị Hoành Tú Toàn đuổi xuống. Đừng chối chứ, có biết bao người ở đây có thể làm chứng. Lúc đó đã tính là tự tiện rời sân đấu, mất tư cách tham gia rồi. Còn cãi chầy cãi cối à?
- Mẹ kiếp, tao không cãi nhau với cái hạng như mày....Mày vừa mới dùng tà thuật, đừng có chối. Đồ bẩn thỉu, tao sẽ thay anh ấy hỏi tội mày.
Nhất thời võ đài thi đấu không khác gì chốn hàng tôm hàng cá của mấy bà kẻ chợ. Sau khi đồng đội của "Sát Phá Lang" nhào lên trên sân thi đấu, ngay sau đó, có thêm bốn, năm người nữa cũng xông lên, trông bộ dáng thì hình như có ý cùng đánh hội đồng Koteyasu.
Lực lượng an ninh tuy có mặt tại hiện trường song không dám can thiệp, chính xác là không có can đảm can thiệp. Lý do là lúc này ở đây có đến gần năm trăm người của đảng Hoa Kiêu, những kẻ này đều kéo từ xa đến đây để cổ vũ cho Hoành Tú Toàn. Bây giờ "Sát Phá Lang" bị loại một cách mờ ám như thế, những người này do vài kẻ xách động lập tức trở nên quá khích.
Thoáng một cái, vũ đài Hắc Điểu, khu vực chung quanh võ đài 06 đã đông nghẹt người với người, tình hình hỗn loạn không chịu nổi, đã sớm không còn thấy bóng dáng Koteyasu đâu nữa.
Ở một góc khán đài.
- Denchiuko, hình như xảy ra bạo loạn rồi.
- Bọn thối nát. Gã đàn ông cất giọng dè bỉu: - Chả ra cái thể thống gì cả. Ngay cả đồng loại cũng không coi nhau ra gì.
- Ừm...Cô gái đeo kiếng tên Denchiuka đưa tay lên mũi phẩy phẩy, mắt nhìn đám đông với vẻ khinh thường, song dường như mới thấy cái gì đó, cô ta đột nhiên run rẩy cả người, kéo kéo tay đồng bạn:
- Nè, Denchiuko, Denchiuko!
- Cái gì?
- Nhìn kìa, nhìn kìa!
Denchiuko nhìn theo hướng tay chỉ của cô bạn. Chỉ thấy ở một góc khán đài, Linh Chi trong bộ áo liền váy màu trắng đang dắt tay một đứa bé trai gầy gò, vừa đi vừa nhìn ngó khắp nơi, dường như đang tìm kiếm ai đó trong đám đông.
- Không thể nào...
Đôi mắt nãy giờ vốn lạnh lùng của gã lập tức trợn lên trắng dã.
Trong khi đó, ở phía trên võ đài 06, tình hình đã trở lên hỗn loạn không sao khống chế nổi. Koteyasu lúc này đang bị đám đông vây công, đánh hội đồng. Song quyền khó địch tứ thủ, chưa kể cô thật sự đã quá kiệt sức sau khi sử dụng "Tấn Lôi", sau một hồi cố gắng chống cự, bây giờ đã bắt đầu buông xuôi.
- Đm, một đống nhảy vào đánh hội đồng một người..chúng mày điên hết rồi à?
Hoàng chen trong đám đông, gào lên. Hắn lúc này cũng đã xông lên sân đấu, song với sức một mình thì rõ ràng là không cản được đám người hung bạo này. Sau một hồi cố gắng, hết chạy động lại chạy tây, Hoàng cuối cùng cũng thở dài bó tay. Những người này dường như không nói lý, chỉ biết đâm đầu hùa theo số đông.
Hắn có thể cản được năm, sáu người, song còn mấy trăm người nữa thì sao?
Trong vòng vây của đám đông đang ngày càng say máu, Koteyasu hai tay ôm đầu. Cô có nằm mơ cũng không tưởng tượng được, đường đường thứ trưởng Bộ Nội Vụ của Đảng Tự Do lại có cái ngày này, đúng là "Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh".
Những trận đòn liên tục giã xuống thân thể mảnh mai..khiến ý thức của Koteyasu dần mất đi.
Cuộc đời như con nước cuốn, trôi dạt về đâu, về đâu....
Hỗn loạn.
Nhiễu nhương.
Đôi mắt của Koteyasu dần nhắm lại...đau đớn, kiệt sức, cô đã mệt mỏi lắm rồi. Bây giờ là lúc để nghỉ ngơi. Cô bỗng như trở lại thời xa xưa, dưới tán cây bàng, bóng một nam một nữ cùng trú mưa. Koteyasu khẽ mỉm cười, nếu thời gian dừng lại nơi đây, trở lại những phút giây ban đầu...xem ra cũng không phải là một kết thúc quá tồi.
" Không sao rồi, Koteyasu!"
Thế nhưng đúng lúc đó, một vòng tay ấm êm chợt dang ra, kéo Koteyasu trở về với thực tại.
Nắm đấm xé toạc trời xanh.
--------------------------------------------------------
Cuộc nổi loạn nổ ra rất nhanh, song cũng rất nhanh bị dập tắt.
Đám đông nhốn nháo, lại nhốn nháo. Ngoài những bị giải xuống, những tên ngoan cố ở lại, từng người từng người một cứ thế nối nhau bị đánh văng xuống dưới khán đài. Bạo lực được giải quyết bởi chính bạo lực. Đám đông rất nhanh nhận ra, đại thế đã mất. Một góc võ đài rất nhanh rơi vào sự kiểm soát của lực lượng an ninh, không...chính xác là nhóm người mới đến. Trật tự được thiết lập dựa trên vũ lực tuyệt đối.
Do có mặt tại đấy nên Hoàng thấy rõ ràng, cái bóng cao lớn đó đi tới đâu, người dạt ra đến đấy như gió cuốn lá khô vậy. Chỉ trong phút chốc, cả võ đài đông nghẹt người chỉ còn lại vài mống, trong đó có hắn
Lúc này, giang tay ôm lấy Koteyasu vào ngực là một người đàn ông trung niên mày rậm trán cao, mặc một cái áo choàng dài màu trắng, để tóc cột đằng sau kiểu đuôi ngựa. Gã ta có nước da màu đồng khỏe khoắn, từng múi cơ đều đặn như muốn nổ tung bất cứ lúc nào, nổi gồng lên trên cơ thể hoàn mỹ cao hơn một mét tám, không có một chút mỡ thừa.
Liên tục tung ra hơn hai mươi cú Heavy Break trong vòng ba giây! Hoàng dường như không tin vào mắt mình. Tất cả những động tác của gã đàn ông này đều vô cùng hoàn hảo, không có một chút sai sót nào.
Người này...thật đáng sợ.
- Thằng khốn..!!!
Cô gái da đen, đồng đội của "Sát Phá Lang", thấy năm, sáu đồng bọn bên mình trúng đòn văng xuống khán đài, kẻ chết người bị thương thì trợn mắt. Cô ta không nói không rằng rút cây chiến phủ ( rìu lớn) vẫn mang theo bên mình ra, bật người nhảy về phía gã đàn ông kia, dùng toàn lực chém xuống.
- ..Đừng!
Hoàng giật mình, theo bản năng muốn cản lại. Hắn biết, cô gái này nhất định không phải là đối thủ của gã đàn ông kia. Song đã muộn.
Chỉ thấy gã đàn ông cao lớn kia vốn đang cúi đầu, đột nhiên ngẩng mặt lên, đôi mày rậm rung rung, toát ra vẻ tức giận. Tiếp đó, thật sự không thấy rõ hắn làm động tác gì, chỉ thấy cô gái áo đen kia đột nhiên bị đẩy thẳng lên cao, tạo một góc vuông chín mươi độ với mặt đất, cây chiến phủ khổng lồ trong tay xuất hiên muôn vàn kẽ nứt, sau đó "keng" một tiếng, tan thành bụi phấn!
Không, chính xác là cả bụi phấn cũng không còn, trực tiếp biến mất giữa không trung.
Cô gái da đen kia giống như hỏa tiễn vậy, từ chỗ đứng của gã đàn ông cao lớn ấy phóng thẳng lên cao, rồi ở giữa không trung, sau một tiếng kêu tê tâm liệt phế, hóa thành một cơn mưa máu, rơi lả tả xuống dưới.
Cơn mưa máu này nhất thời khiến không ít cái đầu nóng ở đây phải nguội lạnh. Những giọt nước mưa đỏ rực, như sương mù rơi lấm tấm trên gương mặt những kẻ cứng đầu còn nán lại phía dưới. Mặt Hoàng giờ cũng dính không ít máu. Nó chảy từ trán, xuống má, sau đó lướt qua bờ môi trắng bệch của hắn lúc này. Mặn chát.
Hoàng khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Hắn chợt phát hiện ra, cổ họng giờ đã khô rang. Cảm giác sợ hãi tưởng chừng ngủ quên đã lâu, nay đột nhiên nhen nhói, không ngừng chiếm cứ tâm trí hắn.
- Có Park Jong Seok ở đây. ..
Giọng nói ấy như tiếng âm binh quỷ đầu từ dưới địa ngục cất lên vậy. Chân chạm đất, gã đàn ông mặc áo choàng tay ôm lấy Koteyasu, nhẹ nhàng đưa cô tựa vào lồng ngực vạm vỡ, mái tóc dài màu đen bay phất phới trong gió, che lấp hơn nửa khuôn mặt góc cạnh, môi khẽ mấp máy.
- ...Còn ai muốn làm loạn?
-0--------------------------------
- Ê, này!
Hoàng giật mình.
- Cái gì thế?
Hoàng vuốt mặt, đờ đẫn hỏi. Nhìn đồng hồ, đã mười giờ đêm rồi. Bây giờ hắn mới nhớ ra, mình đã về nhà từ lâu. Ừm, chính xác là sau khi Linh Chi dẫn đứa bé kia đến tìm, đứa bé người Khentoit hắn đã mua ở chợ nô lệ mấy hôm trước, hắn, Linh Chi và đứa bé đó về thẳng ngay khách sạn. Sau khi ra ngoài mua chút đồ chế biến sẵn, hắn và Linh Chi ăn tối tại nhà, rồi đi tắm. Vèo một cái đã mười giờ đêm rồi.
Hoàng nhận ra mình không biết từ lúc nào đã ngồi ở ghế sofa bốn tiếng đồng hồ lận, mặc dù tay cầm chuột di trên màn hình song tâm trí thì như ở trên mây vậy.
Lúc này đứng phía trước mặt hắn là Chingna, trong bộ quần áo mặc tại nhà, áo thun cổ trễ bó sát, bên dưới là váy ngắn quá đầu gối. Mái tóc dài bồng bềnh xoã ngang vai, trước ngực từng đợt sóng dập dềnh, hình như là không có mặc áo lót, mơ hồ còn thấy được hai điểm nhỏ cấn lên sau lớp áo mỏng tang. Hoàng vừa mới ngẩng mặt lên đã nhìn trúng hai điểm cấn lên đó, nhất thời bao nhiêu suy nghĩ trong đầu, giờ đây cũng đột nhiên kéo nhau bay đâu mất hết.
- Ai ui, tưởng gì.
Chingna thấy hắn đờ ra như vậy thì thò mặt vào ngó màn hình máy tính. Cô hơi nhăn mặt một cái, sau đó che miệng cười hi hi.
Hoàng giụi mắt nhìn lại. Nãy giờ lên mạng, bấm lăng nhăng thế nào, trên màn hình PC không biết đã có mấy cái hình xxx hiện ra từ cửa sổ mấy trang quảng cáo game online từ bao giờ, lại thấy điệu cười tỏ vẻ "ai cũng hiểu là cái gì đấy" của Chingna, hắn muốn giải thích, song nghĩ lại cái này dẫu có giải thích cũng chả có bao nhiêu tác dụng, thế là lại thôi, di chuột tắt mấy cái cửa sổ đó đi.
- Em vừa về đấy à?
Hoàng lảng sang chuyện khác, mặc kệ Chingna lúc này vẫn đang ngậm cười nhìn mình. Hừ! kể có là vậy thật thì cũng có gì phải ngại, đơn thuần chỉ là.. giải trí thôi mà. Là đàn ông thì phải có máu dê trong người. Đấy là còn bình thường đấy, nhớ cái PC hồi xưa ở nhà hắn, cái dòng phim tình cảm kịch bản đơn giản, ít thoại nhiều hình thế này phải có chừng 20 GB là ít... Hừm hừm hừm...hừm hừm hừm hừm...
-...Em về từ một tiếng trước kìa. Chingna dài giọng, sau đó kéo ghế ngồi xuống, tay cầm cuốn sổ nhỏ lật lật: - Anh cũng "tập trung" thật đấy, chắc nãy giờ em nói gì cũng không nghe đúng không?
Hoàng nghiêm túc gật đầu.
- Hmm...biết ngay mà.
Chingna dài giọng:
- Tập trung đi nỡm ạ. Bây giờ trước mặt chúng ta là cả một chặng đường dài. Năm trận đấu nữa, chúng ta nhất định chỉ có thể thắng, không thể thua. Trận đầu tiên có vẻ khá dễ dàng, song về sau nhất định sẽ không như vậy nữa đâu. Nhìn đi, có thấy gì đây không..
- ...Là lịch thi đấu của vòng ba mươi hai đội đó. Anh có biết em đã phải vất vả lắm mới có được nó không...đáng lẽ ra sáng mai nó mới chính thức được phổ biến công khai kìa. Theo như phân bảng thì chiều mai, chúng ta sẽ gặp đội #15, gồm một Danh ác bậc bốn và một Danh Ác bậc năm, tên là Aiki và Ebisu. Hmm...chúng ta nằm ở bảng C...
-..Nếu chiến thắng trong trận ngày mai, vậy thì đội mà chúng ta sẽ gặp là kẻ thắng ở nhánh kế. Hmm...anh nhất định sẽ bất ngờ cho mà xem. Song nhìn xa ra, thử thách lớn nhất đối với chúng ta sẽ là trận ở vòng bán kết ( tám đội), khả năng lớn chúng ta sẽ gặp team của Thiên Ma Cung, đội của lão già Tae Jun đó. Đây sẽ là hòn đá tảng khó khăn đầu tiên mà chúng ta bắt buộc phải vượt qua...ê, anh có nghe em nói gì không đó?
- Hả?
Hoàng ngẩng mặt lên. Nhìn vẻ mặt thất thần của hắn, Chingna trợn mắt, giơ hai tay ra nhéo mạnh vào hai bên má gã.
- Nghĩ gì thế! có nghe người ta nói không thì bảo?
Hoàng lấy tay vỗ trán, chép miệng:
- Được rồi, mấy chuyện linh tinh ấy mà. Ờ..mình nói đến đâu rồi nhỉ?
Chingna cau mày, song vẫn bỏ qua mà tua lại thêm lần nữa. Thế nhưng trong khi cô rất mực nghiêm túc cùng tập trung thì hắn vẫn thờ ơ, mặt dại ra, nhìn là biết không để lời nào vào tai.
Cắn môi, Chingna cuối cùng cũng không chịu được nữa. Cô gấp sổ, trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên nửa quỳ trên ghế, sà tới, hai tay ôm đầu hắn, quay ra đối diện với mặt mình.
- Làm...Làm gì thế?
Hoàng giật mình. Gương mặt hai người lúc này gần nhau đến nỗi, hắn có thể cảm nhận được hơi thở thơm át cùng mùi dầu gội đầu thoang thoảng của Chingna phà lên mặt mình. Ánh mắt từ cần cổ trắng ngần thẳng thớm đi xuống, qua bờ vai trơn bóng không tì vết, tiếp tục xuống nữa là hai nửa vòng tròn đang phập phồng lên xuống, gương mặt bặm trợn của Hoàng nhất thời lộ vẻ ngại ngùng.
Phải thừa nhận một điều, từ cái hôm thấy Chingna lộng lẫy xuất hiện trên sân khấu hôm ấy, giống như là trở thành một người hoàn toàn khác vậy, ánh mắt của hắn mỗi khi nhìn cô đã thay đổi rất nhiều. Cũng không biết vì sao...tần suất mắt hắn rơi vào những điểm nhạy cảm trên người Chingna càng ngày càng...gia tăng.
Cũng không thể trách được hắn, một phần cũng tại cách ăn mặc ở nhà của Chingna thật sự rất là..mát mẻ. Không có lửa làm sao có khói! Không chỉ thế, cô còn rất biết cách ăn mặc, khiến những đường cong trên cơ thể dù không cố ý khoe cũng cứ lồ lộ hẳn ra. Trong đó phải kế đến khuôn ngực đầy đặn với đường kẽ phân chia bên giữa thật là sâu, vì thế cho dù cặp núi đó của Chingna có nằm gọn trong cái Bra, nhưng chỉ cần nhìn vào khoảng giữa ngực thôi là cũng đủ khiến hắn" chào cờ " rồi.
Gương mặt của Hoàng hơi đỏ lên. XXX, nếu cứ thế này thì có thánh cũng chẳng chịu nổi. Chingna hình như vẫn chưa phát hiện ra sự bất bình thường của hắn, nghiêm mặt trầm giọng nói:
- Nói thật đi.
- Cái..cái gì?
- Nói thật đi.
- Anh...thật sự không cố ý nhìn mà.
- ...Có phải là anh đang sợ?
Chingna nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô đã thấy, dù rất nhanh, một tia hoang mang chợt thoáng hiện qua, không thể che giấu.
- Nói thật đi, có phải là anh đang sợ?
--------
Trong khi đó, cả Hoàng và Chingna đều không biết rằng, khách sạn nơi mình ở đang bị hai kẻ lạ mặt đưa vào trong tầm ngắm.
- Cậu có chắc là đây không? Denchiuka?
Trên cây bàng cổ thụ ngay đằng sau nhà nghỉ, từ đó nhìn thẳng vào trong ban công tầng ba, có hai người đang vắt vẻo, một nam và một nữ.
- Tớ thề đó, Denchiuko.
Một trong hai người, cô gái đeo kiếng gật đầu như gà mổ thóc.
- Hmm...Gã đàn ông sắc mặt lạnh lùng, sau một hồi suy nghĩ thì nói với giọng ra lệnh: - ...Thế này nhé, Denchiuka, mình sẽ vào trong đó đem "nó" đi, cậu có trách nhiệm ở ngoài này tiếp ứng khi có chuyện xảy ra. Hiểu không hả?
- Hiểu. Cô gái đeo kiếng gật gật đầu.
- Ok. Cứ thế mà làm.
Gã đàn ông nói xong thì dậm chân, thoắt một cái đã từ chạc cây nhảy vào trong ban công tầng ba. Chỉ là cả hai dù có tài thánh cũng chẳng nhận ra, kẻ đi săn như bọn họ vốn cũng đã nằm trong tầm ngắm của một kẻ khác nữa. Người ấy hiện đứng mút tay phía dưới cửa sổ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
-Sợ..? Hoàng cười gượng gạo: - Sợ cái gì?
Chingna không trả lời, hai mắt tròn xoe nhìn hắn chằm chằm, nhìn đến nỗi Hoàng cảm thấy nóng mặt. Cô gằn từng chữ.
-Anh-nói-dối.
-Sao cơ?
-Đừng hỏi tại sao, tóm lại em biết là anh chắc chắn đang - nói - dối.
Chingna cắn môi, tự tin khẳng định. Đôi mắt của cô, đó là đôi mắt bẩm sinh có thể nhìn thấu tâm hồn người khác! Nhờ có nó, Chingna có thể dễ dàng nhận ra sự thật giả trong lời nói hay những ai có ý đồ bất chính với mình, chỉ bằng việc tiếp xúc qua ánh mắt.
Nhờ có ”Thuật độc tâm” này, Chingna có thể dễ dàng phân biệt và tránh xa những mối nguy hiểm đến từ người khác, song cũng nhờ nó, cho tới tận bây giờ, cô vẫn chưa có lấy một người bạn đúng nghĩa.
Không, chẳng phải bây giờ đã có một rồi đó sao…nhưng đây có phải tình bạn hay là..Chingna đỏ mặt, thật sự cô vẫn chưa có câu trả lời chính xác.
Hoàng trợn mắt nhìn Chingna. Ngần ngừ một lát, hắn khẽ thở dài:
-Em nói đúng, Chingna. Là anh đã nói dối.
Chingna chán nản ngồi sụp xuống, bộ dáng ngơ ngẩn. Hoàng di chuột tắt máy tính, cố ý không đối diện với cô. Bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên nặng nề.
-Anh sợ vì biết mình không phải đối thủ của “Thần Quyền”, đúng không?
Hoàng không đáp. Sự im lặng đôi khi còn hoàn hảo hơn cả câu trả lời.
-Anh…
-Chingna, nghe anh nói đã. Hoàng cắt lời: -…Anh không sợ. Ý thức và nỗi sợ hãi, hai khái niệm đó hoàn toàn khác nhau. Bằng chứng là bây giờ anh vẫn đang ở đây, trước mặt em. Em hiểu ý anh chứ? Anh sẽ không trở thành “Kẻ đào tẩu” đâu.
-Vấn đề là…Hoàng khẽ thở dài: - Anh ý thức được, rằng dù có làm gì đi nữa, có cố gắng sao đi nữa, nếu đối thủ là “Thần Quyền”, chờ đợi anh ở phía trước sẽ chỉ có hai từ: thất bại. Mặc dù không muốn nhìn thẳng vào thực tế ấy, thậm chí là trốn tránh..nhưng nó là sự thật. Có lẽ em không biết…mà anh cũng chẳng hơn gì em, thật ra anh mới chỉ bước chân vào con đường võ thuật chẳng bao lâu. Trước đó, anh cũng bình thường như bao người khác, ăn, học, rồi đi làm, chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đánh đấm.
-Nếu như không phải số phận đẩy đưa, có lẽ bây giờ anh vẫn chỉ là một vận động viên điền kinh sáng đi tối về, lấy vợ, sinh con, về già sống một đời an nhàn, thế là đủ…Song không nói đến chuyện này nữa, cái cuộc sống ấy đã quá xa vời với anh rồi. Nhưng có một điều anh có thể khẳng định, anh không phải là đối thủ của “Thần Quyền”, ít nhất là trong tình trạng hiện giờ. Còn lý do…
Hoàng nói đến đây thì ngừng, cả người hơi run, tay phải nắm chặt. Hắn vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc đó sáng nay. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã biết mình không đáng để so với đối phương. Khoảnh khắc đó…giống như con mèo nhìn sư tử vậy, hoàn toàn không có ý niệm phản kháng, ngoài run sợ ra thì cũng chỉ có run sợ mà thôi. Rất khó diễn tả nó bằng lời, cảm giác ấy chỉ có chân chính tự thân trải nghiệm mới có thể hiểu được.
Nếu như không có buổi sáng ngày hôm nay, Hoàng có lẽ vĩnh viễn không biết rằng, khoảng cách của hắn với Danh Ác bậc một lại xa đến thế.
Một khoảng cách không thể san lấp trong một sớm một chiều.
Chiêu thức mà cô gái kia sử dụng để hạ “Sát Phá Lang” sáng ngày hôm nay, đã từng tự thân thể nghiệm một lần, Hoàng tất nhiên chẳng lạ gì. Nên biết, bây giờ “Sát Phá Lang” vẫn đang nằm trong viện chưa tỉnh lại. Nếu hắn đoán không nhầm, gã ta dù có tỉnh lại cũng sẽ giống mình bây giờ, chỉ phát huy được tối đa 50% năng lực bản thân.
“Tấn Lôi” là vậy, đó là chiêu thức có thể giúp một Danh Ác bậc bốn đánh hạ người mạnh hơn mình rất nhiều, rất rất nhiều. Một chiêu thức thật sự chỉ có thể dùng từ ” đáng sợ “ để hình dung.
Cô gái kia tên là Koteyasu, cùng Park Jong Seok là một đội, điều này thì ai cũng biết. Nếu đàng hoàng thi đấu, đến cô ta hắn cũng đừng mong thắng nổi, chứ đừng nói đến “Thần Quyền”. Đó là chưa kể bây giờ thực lực của hắn đã bị giới hạn mất một nửa, nguyên do cũng chỉ vì một lần dính “Tấn Lôi” của Oha.
Đúng là khi luyện thành “Heavy Break”, sự tự tin trong Hoàng đã tăng lên rất nhiều, thậm chí có lúc hắn đã hồn nhiên nghĩ rằng trên đời chẳng có chuyện gì làm khó được mình. Song tất cả sự tự tin đó đã vỡ nát trong buổi sáng hôm nay, khi lần đầu tiếp xúc với “Thần Quyền”. Nó giống như xây lâu đài bằng cát vậy, đẹp thì đẹp thật, song lại mong manh dễ vỡ, chỉ cần một đợt sóng vỗ bờ là cuốn trôi đi mất hết…
Dù hắn có luyện thành thạo Heavy Break, thậm chí là cả “Giga Break” đi chăng nữa…thì kết quả vẫn sẽ thế mà thôi. Vẫn thế mà thôi !
-Đủ rồi, Judas….!
Hoàng chợt tỉnh. Giờ hắn mới nhận ra, Chingna đang nắm lấy vai hắn lắc không ngừng. Sâu trong đôi mắt bồ câu là ngọn lửa nhiệt huyết…thứ mà Hoàng mãi sau đó mới nhận ra, cô đang cố truyền nó sang kẻ đang ủ rũ mất hết niềm tin - là hắn.
-Trông anh lúc này chẳng giống anh tí nào! Tại sao lại phải lo lắng, sợ hãi chứ? Mạnh hơn thì đã sao? Không phải chính anh đã nói với em, chỉ cần giữ được ngọn lửa niềm tin là có thể làm được tất cả đó sao? Tại sao, tại sao anh lại mất tự tin vào chính bản thân mình như thế hả?
Hoàng vẫn ngẩn người như con rối. Hắn cũng muốn tin lắm chứ.
Thế nhưng có những điều không phải chỉ nói suông là giải quyết được. Sự thật thì không thể thay đổi. Dù cho con người ta có cố ảo tưởng về bản thân đến thế nào đi nữa, đến lúc phải đối diện với sự thật, chẳng phải đều sẽ tan biến như bọt nước hết hay sao?
-..Lỗi là tại em.
Chingna đứng dậy.
-..Xin lỗi, nếu biết sẽ như thế này, em đã chẳng khuyên anh theo dõi trận đấu ấy mà làm gì.
Cô nói dứt lời thì đóng mạnh cửa, “Rầm” một tiếng lạnh lẽo.
“Xin lỗi”
Hoàng vẫn ngồi yên trong phòng, úp mặt vào lòng bàn tay, ngẩn người.
-----------------
Trong khi đó ở bên ngoài, trời lúc này đã tối đen.
Trên ngọn cây bàng, cô gái đeo kiếng tên Denchiuka đang rất bồn chồn. Nãy giờ cô cứ ngó ra ngó vào mãi, chỉ mong bóng dáng Denchiuko sớm hiện lên, mang theo thằng bé, để cùng mình sớm rời khỏi đây.
-Denchiuko, sao lâu thế…cậu làm gì trong đó vậy…
Denchiuka ruột cứ như đang có một đàn kiến hành quân bên trong vậy, nhấp nha nhấp nhổm mãi không yên. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng rời chỗ này, đi càng xa càng tốt. Vì sao ư?
Vì chỗ này có ma!
-Oa, oa, oa, Denchiuko, Denchiuko…
Denchiuka giờ đã sợ đến phát khóc. Thề có trời, cô vừa thấy tận mắt thứ gì đó lướt qua lướt lại, màu trắng nhờ, không chân. Lúc đầu Denchiuka còn không tin, song khi điều kỳ dị ấy cứ lặp đi lặp lại, cô cuối cùng cũng nhận ra, có “Thứ gì đó” đang ở bên cạnh.
Nhiều khi Denchiuka cảm tưởng rằng nó đang đứng ngay đằng sau lưng, song khi dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu lại thì chẳng thấy gì cả. Thế nhưng như thế chỉ làm nỗi sợ trong Denchiuka dâng cao hơn mà thôi. Cô có thể dùng tính mạng đảm bảo rằng, chắc chắn nó đang tồn tại, và đang ở ngay đây, rất gần…rất gần cô.
Đang lúc hoảng loạn, vai phải bỗng có ai đó đặt tay lên, Denchiuka hoảng hốt quay lại, không thấy gì. Song khi vừa mới quay lên, một tà áo trắng nhợt đã đập thẳng vào mắt, tiếp đó là một đôi chân treo ngược. Denchiuka giây phút ấy máu dường như không lên nổi não nữa, đình chỉ hô hấp, môi mấp máy:
-Maaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!
------------------------
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!
-..Den, Denchiuka?
Denchiuko lúc này đang đi xuống cầu thang, nghe tiếng kêu thất thanh thì giật bắn mình.
“Chết tiệt, con nhóc này, đúng là không được việc gì mà!”
Khẽ cắn răng, Denchiuko bắt đầu cân nhắc, suy nghĩ xem bây giờ nên tiếp tục hay là bỏ ra ngoài…dù gì thì người trong nhà có lẽ cũng đã bị tiếng kêu ấy đánh động rồi, hơn nữa không biết ngoài kia rốt cục có chuyện gì xảy ra với Denchiuka..Denchiuko cắn răng, hắn đã có quyết định cuối cùng: đó là đi tiếp.
“Khịt, khịt”
Denchiuko đưa mũi lên ngửi ngửi, rồi lần theo mùi mà từ từ đi xuống lầu hai, sau đó dừng chân trước một căn phòng. Cảm thấy không sai vào đâu được, hắn rút ra từ trong túi ra một túi đồ nghề. Trong đó đều là đồ nghề bẻ khóa, thứ Denchiuko luôn mang theo người như hình với bóng.
Thế nhưng mà sau khi nắm tay nắm cửa, Denchiuko mới biết mình quá cẩn thận. Cửa rõ ràng đâu có khóa.
-Ke..ẹẹt…
Denchiuko bằng cách nhẹ nhàng nhất vặn tay nắm cửa. Khẽ lách người vào bên trong, gương mặt của hắn lập tức lộ vẻ vui mừng khi thấy một bé trai ngồi trên giường.
-Den-kun!
Đứa bé trai nghe có người gọi thì quay mặt ra sau, gương mặt gầy gò ban đầu hơi ngờ ngợ. Thế rồi, nó đột nhiên òa lên khóc, nhổm dậy lóc cóc nhảy xuống giường. Denchiuko lúc này cũng bất chấp tất cả lao đến, ôm đứa bé vào lòng, mắt hơi ươn ướt.
-Den-kun, đúng là em rồi. Tìm em mãi…
Thằng bé vẫn òa lên khóc. Denchiuko sau cơn xúc động thì liền một tay bịt miệng đứa bé, một tay nhấc bổng nó lên, sau đó lấm lét nhìn quanh. Hắn đang định dùng tốc độ người không biết quỷ không hay bế thằng bé lỉnh khỏi chỗ này , thế nhưng đúng vào lúc đó, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân. Càng lúc càng gần.
Denchiuko hai mắt ánh lên vẻ sắc lạnh. Hắn đang cân nhắc. Bình thường thì chắc chắn Denchiuko sẽ chọn cách xông thẳng ra, hạ gục đối phương rồi tìm đường tẩu thoát. Thế nhưng đối thủ lại là gã đàn ông có gương mặt dữ dằn từng gặp một lần trong WC kia..từ lời kể của Denchiuka, Denchiuko đã biết tên này có thân thủ thuộc vào loại khá, có khi chẳng kém mình bao nhiêu…mà bây giờ hắn còn phải lo bảo vệ an toàn cho Denkun, nếu chọn phương án chiến đấu thì chắc chắn sẽ thua thiệt rất nhiều. Chi bằng…
Denchiuko nhìn xung quanh, bắt đầu đánh giá căn phòng. Căn phòng này bài trí rất trang nhã, tông màu hồng lãng mạn, gương soi, bàn trang điểm đủ cả, khắp nơi dậy lên mùi nước hoa sực nức, nhìn qua cũng biết là phòng con gái.
Denchiuko thấy ở góc phòng có một chiếc tủ lớn cao bằng đầu người thì mắt sáng lên, tức tốc lôi Denkun chạy vào trong đó. Cũng may cái tủ đó khá rộng, nếu không thì đã chẳng đủ chỗ cho hai người rồi, song Denchiuko vẫn phải vất bớt không ít quần áo trong đó ra.
-Suỵt.
Xong đâu đấy, Denchiuko đưa tay lên môi ra hiệu cho Denkun giữ im lặng, sau đó nín thở, thông qua lỗ khóa mà nhìn ra ngoài. Quả thật, hai người vừa mới ổn định xong thì cửa phòng đã bật mở. Một gã đàn ông bước vào, chính là Hoàng.
-Ủa, rõ ràng nghe có tiếng người ở đây mà nhỉ.
Hoàng ngó quanh quẩn, không có gì lạ. Song rõ ràng hắn vừa nghe có tiếng động phát ra từ đây , lại còn tiếng la thất thanh không biết của ai nữa. Hoàng nhíu mày, cẩn thận xem xét quanh phòng hết một lượt, bộ dáng vô cùng nghiêm túc. Quên không nói, đây là phòng của Chingna.
“Không xong”…Ở bên trong tủ, Denchiuko lúc này đã cố gắng nín thở để tránh mọi tiếng động có thể phát ra, song khi thấy đối phương không chịu bỏ đi ngay, mà còn đi lại tìm kiếm chung quanh thì trán đổ mồ hôi. Hai mắt lộ vẻ tàn ác, Denchiuko nắm chặt bàn tay, chuẩn bị sẵn tinh thần. Chỉ cần đối phương tiến đến mở cửa tủ, hắn sẽ tiễn gã xuống địa phủ ngay lập tức.
Song có lẽ Denchiuko đã quá đa nghi…Hoàng thật ra cũng chỉ đi lại xem xét chút thôi chứ không lục lọi kỹ. Denchiuko thấy hắn đột nhiên dừng lại ở trước giường, rồi như đóng đinh tại đó, mắt nhìn chòng chọc xuống tấm drap thì lạ lắm. Không hiểu có ý đồ gì.
Thế nhưng mặc dù vậy, Denchiuko vẫn không dám rời mắt khỏi gã. Chỉ thấy Hoàng cúi xuống nhặt cái gì đó vất bừa bãi ở trên giường, sau đó giơ lên ngắm nghía. Khi thấy vật này là một chiếc quần “tam giác” của con gái, gương mặt trắng mịn của Denchiuko hơi ánh lên màu hồng nhạt, đôi mắt nhìn đối phương bây giờ ngoài lạnh lẽo ra còn thêm chút khinh bỉ.
“Hừ, đúng là đồ biến thái!”
Denchiuko nhíu mày. Chỉ thấy Hoàng giơ tới giơ lui cái quần nhỏ xíu ấy lên, rồi nhất thời không hiểu do kéo căng hay chất lượng vải ở dưới địa ngục tầng mười chín quá kém, “soạt” một cái, cái quần tam giác mỏng dính bị toạc hẳn ra làm hai. Nhất thời hắn mặt ngố đi trông thấy.
“Cộp, cộp, cộp” Đúng lúc này, ngoài cửa lại một lần nữa truyền đến tiếng bước chân. Đã gần đến nơi rồi. Chỉ thấy Hoàng luống cuống hết nhìn ra cửa lại ngó quanh quất khắp phòng, tay cầm cái quần nay đã “tình chia đôi”, có lẽ là định tiêu hủy chứng cứ. Thế rồi, Denchiuko bỗng giật mình.
Hắn ta..hắn ta không ngờ lại nhìn về phía tủ quần áo!
Denchiuko trán đổ mồ hôi hột. Song trong khi hắn còn đang đứng hình thì nhanh như gió, Hoàng tay cầm cái quần lót, ôm mớ quần áo gã mới bới ra trước tủ, sau đó nhanh tay mở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau!
Denchiuko nắm tay phải giơ lên, song Hoàng còn nhanh hơn! Hoàng một tay bịt miệng gã, sau đó nhanh như cắt chui người vào trong tủ. Lục cục, lục cục, cánh cửa tủ đóng sầm một cái. Lúc cả ba chỉ mới tạm thời yên vị ở trong đó thì bên ngoài, cửa phòng bật mở. Denchiuko tính nhìn qua ổ khóa song không được, bởi chỗ duy nhất có thể quan sát bên ngoài lúc này đã bị gã đàn ông kia chiếm mất.
Hoàng nương theo ổ khóa nhìn ra ngoài. Đúng như hắn đoán, người bước vào là Chingna. Trán Hoàng giờ thi nhau toát mồ hôi mẹ mồ hôi con, nhìn gã đàn ông lạ hoặc kia, nương theo ánh sáng mờ mờ…đầu Hoàng chợt nổ đùng một tiếng! Chính là gã đàn ông mà mình gặp trong nhà vệ sinh nam lúc ấy! Hắn ta đột nhập vào đây là có ý đồ gì? Không, đây là phòng của Chingna, vậy chẳng lẽ…
Hoàng lúc này mới để ý, trong tủ còn có cả đứa bé mình mua về hôm nọ nữa. Không hiểu có phải vì thiếu oxy hay không, đầu óc hắn rối loạn nghĩ mãi chẳng được gì. Denchiuko bị bịt miệng hồi lâu thì tức giận cắn một phát vào tay hắn. Hoàng vội rụt tay về, dù rất đau song không dám kêu một tiếng.
Đúng lúc ấy, thằng bé con đứng dưới lại hơi nhích người, khiến cho hắn và gã đàn ông kia trở thành mặt đối mặt.
Lúc này, tay Hoàng bị kẹt ở mông của gã, còn ngực cả hai thì dính sát lại với nhau, gần đến nỗi có thể nghe được tiếng thở hổn hển của đối phương. Đấy là không gian trong cái tủ này vốn cũng tương đối rộng rãi, song dù gì chứa ba người, trong đó có hai đã trưởng thành thì cũng là quá tải.
Denchiuko cảm thấy một bàn tay khô ráp đang phủ trên mông mình thì trợn mắt tức giận, chỉ muốn đâm đối phương một nhát chết tươi tại chỗ. Song gã đàn ông kia lại lấy một tay đặt lên đầu Denkun, khiến hắn dù muốn song vẫn không dám động thủ, sợ ném chuột vỡ bình. Ai biết đâu, Hoàng chỉ là vì không có chỗ để tay nên đặt bừa, hắn lúc này cũng đâu dễ chịu gì. Ai muốn dính sát vào một thằng đực rựa như thế này chứ, hắn dù có xấu zai đi nữa thì cũng là trai thẳng mà.
Thế nhưng không hiểu sao, trong tình huống nhạy cảm thế này, Hoàng lại thấy trong lòng cấn cấn chút gì đó dị dạng. Gã này không biết có dùng nước hoa hay không, song hơi thở thật sự rất thơm, chẳng nhẽ đó là mùi mồ hôi? Sặc, cùng là đàn ông, tại sao mùi mồ hôi lại khác nhau một trời một vực thế? Mặc dù hoàn toàn không hôi nách, song bản thân hắn chỉ cần hai ngày không tắm là đã “dậy mùi” đến nỗi chính mình cũng chẳng chịu nổi rồi, đừng nói là….
Hơn nữa, hình như…ừm, thật sự mà nói thì mông của gã này rất mềm, và cũng rất là đàn hồi nữa, hoàn toàn khác với hắn. Thậm chí, do tiếp xúc quá chặt chẽ, Hoàng còn cảm nhận được rất rõ, trước ngực gã đàn ông này có “Thứ gì đó” nhô ra, cái mà chỉ có thể là cái gì đấy…
Chẳng nhẽ, tên này…Hoàng lập tức nghĩ đến mấy tên quỷ sai đàn em dưới trướng, buổi nhậu trước mới khoe vừa “đi Thái” về, lại còn khẳng định rằng dịch vụ này giờ đang rất phổ biến dưới địa ngục tầng mười chín nữa chứ.
Sặc….
Trán đầm mồ hôi hột, Hoàng cố gắng thông qua ổ khóa nhìn ra bên ngoài, lòng cầu nguyện Chingna rời phòng cho nhanh. Chỉ cần cô rời khỏi đây, hắn sẽ biến khỏi chỗ này ngay lập tức, rồi đạp bay gã gay này ra khỏi cửa.
Hả? tại sao hắn không xông ra ngay bây giờ ấy hử? Đầu chỉ để mọc tóc à? Nếu bây giờ để Chingna phát hiện ra, hắn với một tên đàn ông khác ở trong cùng một cái tủ, lại còn trong tư thế hết sức “thân mật” , tình thương mến thương như thế này nữa, vậy còn đâu là hình tượng mà hắn cố gắng giữ gìn bấy lâu nay ????
Hoàng trừng mắt. Denchiuko cũng trừng mắt. Chingna ở ngoài lúc này đang gom quần áo, rồi nhìn nhìn gì đó trên giường…Hoàng giật mình, chẳng lẽ cô nàng đã phát hiện ra cái quần lót bị mất? Hmm… chắc không tinh đến thế chứ?
Rồi Hoàng thở phào. Bởi vì lúc này Chingna đã thôi tìm kiếm, ôm quần áo trong tay, cầm theo chai sữa tắm, khoan đã… đi tắm? Ha ha, tốt lắm, con gái lúc nào cũng ưa sạch sẽ, đó quả là thói quen tốt. Hoàng hí hửng, chỉ cần Chingna vừa đóng cửa phòng tắm, hắn sẽ lập tức hành động.
Thế nhưng mọi chuyện hình như không thuận lợi như hắn nghĩ. Hoàng trợn mắt, bởi vì hắn thấy…
..Chingna bắt đầu cởi quần áo@_@
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Chuyện diễn biến đến mức này...thật sự Hoàng nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Toát mồ hôi, cũng may là cái lỗ khóa này chỉ đủ cho một người nhìn mà thôi, nếu không chắc chắn Chingna hôm nay chẳng thoát khỏi cảnh lộ hàng. Hả? Vẫn lộ à? Vì hắn ư? Hừm hừm...Hoàng lúc này mới nhận ra, hắn lại quên béng mất không tính mình vào.
Qua lỗ khóa bé xíu, Hoàng chỉ thấy Chingna ung dung đi tới phía trước gương trang điểm, quay mông về phía hắn, đầu tiên là cởi áo ngoài và váy ngắn treo ở bên cạnh giá áo, trên người chỉ mặc bra màu xanh mạt ngọc, bên dưới là quần lót ren màu đen, thân thể lung linh với những đường cong quyến rũ triển lộ hết ra ngoài. Trên người Chingna lúc này ngoài hai mảnh vải nhỏ xíu ra thì chẳng còn gì nữa, tới cái rốn nhỏ thanh tú trên phần bụng phẳng lì cũng có thể thấy rõ ràng, mê người đến cực điểm.
Mà ngã ba phía dưới, nơi được chiếc quần lót màu đen tuyền ôm trọn lấy đó lại càng khiến Hoàng phải xịt máu mũi, cặp đùi thon dài cực điểm mê hoặc lộ đến tận gốc, trong lúc đi đứng tùy thời đều có thể lộ ra cái mà ai cũng biết là cái gì đó...chưa kể tới đôi mắt huyền cùng cánh môi đỏ thẫm..càng khiến người ta khó mà rời mắt khỏi...lỗ khóa cho được.
"Cởi tiếp đi..nhầm, đi tắm mau đi..Amen"
Có lẽ do nhìn quá mức tập trung, trong lúc lơ đãng chân của Hoàng bỗng nhiên trượt đi, cũng có thể là giẫm phải cái gì đó, phát sinh một tiếng "cạch"nhỏ. Âm thanh tuy không lớn lắm, nhưng cũng rất rõ ràng.
Chingna hình như đã chú ý tới. Cô vốn đang ngồi chải tóc trước bàn trang điểm chợt dừng lại, vẻ mặt hơi cứng ngắc. Cô chậm rãi xoay người lại, ngờ vực nhìn về phía tủ quần áo. Hoàng có cho vàng cũng không dám nhìn nữa, lén lút rụt đầu rụt về, vểnh tai, tâm tình khẩn trương cực điểm.
Tuy nhiên kể ra vẫn còn là may, chừng nửa phút sau, tiếng bước chân dần dần đã rời xa tủ quần áo. Tiếp đó, trong phòng tắm bắt đầu vang lên tiếng nước ào ào. Hoàng hít một hơi sâu, đưa tay phải nãy giờ vẫn đặt trên đầu thằng bé đứng dưới lên lau mồ hôi trán. Song còn chưa kịp thở phào, hắn đã giật mình vì một luồng gió lạnh đi kèm sát khí đột nhiên nhắm đỉnh đầu mình đánh tới.
"Rầm"
Chiếc tủ quần áo rung rung, sau đó như bị khủng bố đặt bom bên trong, "rầm" một tiếng vỡ tan nát. Từ trong đó, một bóng người ôm theo đứa bé phóng vụt ra, lao thẳng ra cửa. Phía sau, một gã đàn ông đuổi theo sát nút.
Denchiuko chạy lên tầng ba, nhảy từ ban công sang cây bàng lớn sau nhà, trượt xuống đất. Hoàng vẫn bám sát không rời. Hắn trực tiếp nhảy từ trên ban công xuống, miệng hét:
"Để thằng bé lại!"
- Chuyện...chuyện gì thế?
Trong phòng tắm, Chingna nghe thấy tiếng động thì ló đầu ra.
--------------------------
Denchiuko trừng mắt nhìn gã quỷ sai đang bám sát sau lưng mình. Hắn đang định dừng lại ăn thua đủ một trận với đối phương thì bỗng có tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến phải phân tâm:
- Denchiukooooo!!!!
Quay đầu ra, hóa là Denchiuka, lúc này đang vừa mừng vừa tủi chạy đến chỗ mình. Nhìn đứa đồng bạn đồng hành đầu tóc bù xù, áo quần xốc xếch, lại nghĩ đến tiếng kêu thất thanh ban nãy, Denchiuko hơi nhíu mày. Trong khi đó, Denchiuka dường như trong quãng thời gian đứng ngoài canh gác đã chịu cú sốc không hề nhẹ, mặt mày hốc hác, vừa tới là đã nhào vào lòng Denchiuko khóc thút thít.
- Quân bắt cóc, chạy đâu, để đứa bé lại!
Hoàng lúc này đã đuổi đến nơi. Mắt nhìn đứa bé "dã nhân" nằm trong tay đối phương, hắn lập tức hét lên. Rõ ràng, trong mắt hắn, hai người này đã sớm trở thành phường bắt cóc trẻ em rồi.
Denchiuko trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay sang phía Denchiuka hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Denchiuka mặt mũi thất thần, hết khoa tay rồi lại múa chân, nói một thôi một hồi không nghỉ. Denchiuko khó khăn lắm mới nghe hiểu được một nửa, nhíu mày:
- Cậu gặp ma? Tóc dài, váy trắng, không có chân, hai tay cầm hai cái kéo?...Là rất nhiều kéo?
Denchiuka gật vội đầu như gà mổ thóc. Hoàng ở bên kia nghe không sót chữ nào, môi khẽ giật giật. Trong đầu lập tức liên tưởng đến một khả năng. Không phải chứ???
- Đúng rồi, tớ không nói sai đâu, Denchiuko! Nó, nó thật sự rất đáng sợ!
"Bắt được rồi nhé"
Denchiuka mặt tái nhợt. Từ trên không, một giọng nói hơi mang chút trẻ con vang lên. Denchiuko và Denchiuka ngẩng mặt nhìn lên, đó là một bóng trắng. Một con ma nữ mặc váy trắng, tóc dài đến đầu gối. Denchiuko vừa ngẩng mặt lên thì đã biến sắc, lúc này, phía trên đầu là một tấm lưới đang chụp xuống! Hắn chỉ kịp ôm lấy Denkun rồi nhảy thật xa, nhờ thế mà trốn thoát trong gang tấc.
Song đồng bọn của hắn, cô gái đeo kiếng đen kia thì lại không được may mắn như thế.
- Xong!
Hoàng ngẩng mặt lên. Đúng như hắn đoán, là Linh Chi chứ chẳng còn ai vào đây. Cô bé hào hứng nhìn chiến lợi phầm của mình, trái cầu tròn khổng lồ bện bằng tóc, nằm chình ình nơi ba người kia đứng ban nãy - tuyệt chiêu mà Hoàng đã từng có "vinh dự" nếm thử một lần "Illusion Ball"
- Em làm gì ở đây? Anh đã bảo em về nhà rồi cơ mà.
- Linh Chi vốn đã về rồi cơ, song lại tình cờ phát hiện ra bọn họ đang nhìn ngó vào nhà anh. Thế nên Linh Chi mới ở lại. Chơi với cô gái này rất vui.
Linh Chi vừa nói vừa tung hứng quả cầu khổng lồ kia, bộ dáng thỏa mãn, cứ như vừa vớ được một món đồ chơi rất hay vậy.
- Bọn khốn...Denchiuko cả người run rẩy, mắt trợn trừng hét lớn: - Bọn mày vừa làm gì Denchiuka? Nói!
- Cô ta quen anh à? Linh Chi một tay giữ quả cầu, nhìn Hoàng hỏi. Hắn lắc đầu, nhún vai. Denchiuko trán nổi gân xanh, gằn giọng:
- Hai đứa chúng mày thả bạn tao ra mau, nếu không thì đừng trách!
- Hừ! Nửa đêm đột nhập vào nhà người ta, còn to mồm à? Hoàng nắm tay dứ dứ về phía trước, cũng không tỏ ra thua kém, gằn giọng: - Câu đó để tao nói mới đúng. Khôn hồn thì bỏ thằng bé lại, nghe rõ chưa hả?
- Mày chết chắc rồi!
Denchiuko nghiến răng. Thù cũ ở trong tủ quần áo, lại thêm hận mới, xem ra hôm nay nơi đây khó tránh nổi một trận ác chiến. Hai tay giơ lên ngang mặt, cả người trong phút chốc gồng lên, mặt đất nơi Denchiuko đứng lập tức sụt thành hố lớn đường kính hơn năm mét. Thanh thế ấy đến Hoàng đứng đối diện cũng phải thất kinh. Đối phương hóa ra không phải chỉ có mỗi tài bắt cóc!
- Mẹ nó, gặp hàng khủng rồi. Hoàng ra hiệu cho Linh Chi lùi lại, tay phải nắm chặt: - Linh Chi, lùi lại. Em vừa sử dụng Illusion Ball xong, ở đây chỉ vướng tay anh thôi.
Linh Chi rất nghe lời lùi lại ngay. Song cô bé vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, bằng chứng là những lọn tóc trên đầu giờ đã sớm tạo hình thành mấy chục cái kéo, chĩa thẳng lên trời không ngừng khua lách cách.
- Denkun, tránh ra kia đi. Ở đây nguy hiểm lắm. Denchiuko sẽ giải quyết hắn nhanh thôi.
Denchiuko đưa tay xoa đầu thằng bé. Đứa bé hết nhìn Denchiuko, sau đó lại quay sang nhìn Hoàng, lúc này như hai con gà chọi đang chuẩn bị lao vào mổ nhau đến nơi, gương mặt hốc hác liên tục run rẩy. Dường như đã hạ quyết tâm lớn lắm, nó hít một hơi dài, nhắm mắt hét lên:
- Hai người...DỪNG LẠI ĐI !!!!!!!
-0-----------------------
- Hóa ra hai người với cậu bé này...là người một nhà?
Dưới tán cây bàng, một cảnh tượng khó mà tưởng tượng được đang diễn ra. Trận chiến một mất một còn tưởng như khó tránh ban nãy không ngờ lại chẳng xảy ra. Thay vào đó, cả hai bên lại bắt tay nhau, cùng ngồi dưới tán cây bàng, chỉ thiếu mấy cái bàn, ấm chè là thành quán cóc vỉa hè rồi.
- Hừ, dù có thế đi chăng nữa thì đang đêm đột nhập vào nhà người khác cũng là sai rồi. Đáng lẽ hai người phải ra mặt nói với bọn tôi một tiếng chứ.
Denchiuka ánh mắt vẫn thi thoảng nhìn về phía Linh Chi lúc này đang ngồi kế bên Hoàng với vẻ sợ sệt. Mặc dù hiểu lầm đã được giải quyết, cô đã được con bé đó thả ra khỏi quả cầu, và biết đối phương không phải..ma, song nỗi sợ hãi thì vẫn không tan biến nhanh vậy được.
Hoàng rít một hơi thuốc lá, thả từng vòng khói điệu nghệ, mắt nhìn chòng chọc và một nam một nữ đối diện...không, phải là một gay một nữ thì mới chính xác, hỏi:
- Vậy thì hai người cũng là.....
Denchiuka nhìn Denchiuko. Gã gay này nãy giờ vẫn giữ thái độ lạnh lùng, im im chẳng nói chẳng rằng, lúc này mới chịu mở miệng:
- Đúng, chúng tôi đều là người Khentoit.
- Denchiuko...Denchiuka nghe vậy thì tái mặt.
- Đừng lo, không cần phải giấu..sớm muộn thì chúng cũng sẽ đoán ra mà thôi. Denchiuko lạnh nhạt nói, mắt nhìn Hoàng, sau đó lấy tay vuốt mặt, tiếp đó xắn tay áo lên, để lộ một lớp sừng hóa từ khuỷu tay trở xuống.
Người này...đúng là không có lông mày!
Không có lông mày, phân nửa cánh tay bị sừng hóa...không còn nghi ngờ gì nữa.
Hoàng lúc này mới thực sự tin rằng, đứng trước mặt hắn là ba "dã nhân" bằng xương bằng thịt! Trong đó có một nữ! Nên biết, nữ dã nhân dưới địa ngục tầng mười chín khan hiếm đến nhường nào. Hmm...chỉ cần bắt cô gái tên Denchiuka kia lại rồi bán đi, hắn sẽ có đủ tiền lo cho Tiêu Lệ rồi.
Song khoan nói đến chuyện đó, đại hội Danh Ác rõ ràng là chỉ cho phép quỷ sai...à, Danh Ác đăng ký tham dự thôi mà. Vậy thì...hai người này làm sao đăng ký được, lại còn vào tới tận vòng chung kết nữa? Chẳng lẽ cũng làm giả bằng như hắn?
- Chính vì là "Dã nhân", nên chúng tôi mới phải chọn cách ăn mặc sao cho ít bị con người chú ý nhất. Denchiuka nói, sau đó cắn răng: - ...Denkun vốn là em ruột của chúng tôi. Hai chúng tôi đã đi tìm nó mấy năm trời mà không thấy, sau khi nghe tin Đại Hội Danh Ác lấy hơn một trăm người Khentoit ra làm phần thưởng cho ngôi quán quân thì mới mò đến tỉnh Cooc, hy vọng sẽ tìm được em trai và giải cứu được mọi người trong làng...
- Denchiuka!
Lần này tới lượt Denchiuko nhíu mày, gằn một tiếng. Denchiuka lập tức ngậm miệng không dám nói nữa.
-.. Người trong làng? Hoàng đã nghe không rõ chữ nào, thấy vậy thì nhíu mày: - ...Ý cô là, hơn một trăm Khentoit bị đưa ra làm phần thưởng đó, đều là thân thuộc với hai người?
- ...Xin lỗi.
Hoàng chưng hửng. Bởi vì lúc này, hai người..à, hai "Dã nhân" kia bỗng nhiên đứng dậy, phủi phủi quần áo, rõ ràng là không có ý tiếp xúc lâu với hắn. Gã đàn ông mặt lạnh tên Denchiuko tay dắt đứa bé, nhìn Hoàng nói với giọng vô cảm:
- Không còn nhiều thời gian nữa. Với tư cách là người thân của thằng bé, cám ơn anh vì đã chăm sóc cho Denkun mấy ngày qua. Còn bây giờ, xin cáo từ.
Nói rồi kéo đứa bé đi mất, thằng bé vừa đi vừa ngoái lại nhìn Hoàng. Hoàng cũng nhìn nó, có chút lưu luyến. Mặc dù mới có mấy ngày, thằng nhóc cũng rất ít nói, hai người cũng chưa giao tiếp với nhau là bao, song dù gì thì khi chia tay cũng có chút không đành lòng. Song Hoàng cũng chỉ có thể thở dài. Dù sao thì hắn cũng không thể chia rẽ chị em nhà người ta được, đúng chứ?
- Den...Denchiuko phải không? Về chuyện của đồng bào cô, nếu có khó khăn gì cứ nói với tôi một câu. Nếu giúp được tôi nhất định sẽ giúp.
Hoàng đứng dậy nói. Denchiuka nghe vậy thì nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên, còn gã đàn ông kia cũng vô thức dừng bước. Thế nhưng hắn ta thậm chí còn không buồn quay lưng, lạnh lùng đáp:
- Cám ơn, nhưng chúng tôi có thể tự lo đươc. Dân tộc Khentoit không bao giờ cần sự giúp đỡ của loài người. Cám ơn anh vì chuyện của Denkun, thế nhưng...trên hết, ở đại hội này, chúng ta vẫn là đối thủ. Lần tới nếu gặp, tôi nhất định sẽ không nương tay đâu. Chúc anh vẫn sống được đến lúc ấy.
Nói rồi đi thẳng.
-......
Hoàng nghe vậy thì cũng hơi bực mình. Mie nó chứ, đã có thành ý như vậy, không khách sáo mấy câu thì thôi, lại còn độc mồm độc miệng rủa hắn chết sớm nữa. Đấy là hắn còn hào phóng chưa thèm đòi lại khoản tiền không nhỏ bỏ ra để cứu em trai hai người về đấy nhé! Mấy tháng lương chứ ít ỏi gì đâu...
- Về thôi, Linh Chi.
- Dạ.
-------------------------------
Căn phòng tối.
Trong ánh đèn mờ nhạt lúc sáng lúc tỏ, trên chiếc giường lớn chăn nệm xô đẩy bày bừa thành một đống, bừa bộn hết chỗ nói, mơ hồ thấy một tấm lưng cường tráng đang không ngừng nhấp nhô, bên dưới là một thân thể mềm mại đang oằn mình hứng chịu, bàn tay thon nắm chặt ga giường. Nơi đây ngập tràn hơi thở nặng nhọc của đàn ông, thi thoảng lại được điểm xuyết thêm bằng những tiếng rên xiết yếu ớt đầy mị hoặc.
Người đàn ông hung hăng như sư tử, lại dẻo dai như một chú báo đốm, chinh chiến không hề biết mệt mỏi, cô gái bên dưới trải qua một hồi sợ bóng sợ gió, biểu hiện càng lúc càng thêm ôn nhu săn sóc, sau giây phút e dè ngắn ngủi đã phối hợp nhịp nhàng ăn ý với đối phương. Hai cơ thể lõa lồ quấn lấy nhau, lăn lộn trên chiếc giường đôi.
Chiếc giường lớn lung lay dữ dội. Không biết trải qua bao lâu , gã đàn ông hổn hển thở dốc, còn thân thể mềm mại bên dưới thì phát ra tiếng rên khe khẽ, phần eo cố nhích về phía trước hơn cố níu kéo chút gì còn sót lại, sau đó mới thả đôi tay bấu chặt tấm lưng kia xuống giường. Căn phòng nhỏ nhờ thế mới trở lại yên tĩnh trong đêm khuya thanh vắng.
Người đàn ông sau khi xong việc thì ngồi dậy, ngồi ở cạnh giường bắt đầu hút thuốc. Mãi một lúc sau, cô gái mới nhổm dậy, vòng tay kéo chăn che ngực, nhẹ giọng cất tiếng nói::
- ...Anh có tâm sự à?
Gã đàn ông khẽ lắc đầu.
Cô gái nhổm dậy, hai mắt lóe lên, sau đó từ đằng sau ôm lấy gã ta, thỏ thẻ:
- Em có thứ này, anh nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui.
Gã đàn ông vẫn không nói gì. Cô gái trần truồng đi xuống giường, mở khóa tủ, sau đó cẩn thận lấy từ bên trong ra một chiếc quan tài. Đúng vậy, là một chiếc quan tài! Một chiếc quan tài vô cùng cũ kỹ, bên trên khắc vô số hoa văn kỳ quái.
Gã đàn ông kia khi thấy chiếc quan tài này, hai mắt bỗng dưng mở trừng trừng, trông có vẻ còn kích động hơn cả khi làm cái chuyện ban nãy.
- Koteyasu, em lấy được nó rồi sao? Giỏi lắm.
Koteyasu nhoẻn miệng cười, đưa bàn tay ngà ngọc như chiếc lược lên vuốt nhẹ suối tóc óng mượt. Gã đàn ông cầm chiếc quan tài đen xì trong tay, hai mắt lấp lánh. Hắn bất ngờ giáng một quyền vào nắp quan tài, song như vậy vẫn không khiến nó hề hấn gì.
- Ha ha ha ha....Đúng là nó rồi.
Koteyasu đắc ý ôm eo người tình. Được một lát, gã đàn ông cất tiếng nói:
- Koteyasu, ngày mai em lên đường về Kiến Nhưỡng đi. Anh đã chuẩn bị sẵn rồi.
- Cái gì? Anh muốn đuổi em đi sao? Koteyasu nghe vậy thì sắc mặt lộ vẻ không hài lòng: - Không biết đâu, em không đi.
- Ngoan nào, nghe lời anh. Gã đàn ông hạ giọng, vừa đấm vừa xoa: - ...Em cũng rõ tình hình hiện giờ rồi đấy, không có người tâm phúc ở Kiến Nhưỡng, anh thật sự không an tâm. Anh thì tạm thời không thể rời chỗ này được, chỉ có thể trông vào em mà thôi. Chẳng lẽ em không biết, em chính là người anh tin tưởng nhất hay sao?
Koteyasu nghe vậy thì cũng hơi xiêu lòng rồi, song vẫn cố níu kéo: - Nhưng mà...
- Quyết định vậy đi. Gã đàn ông gạt đi.
- Thoi được, em sẽ quay về...song chỉ mấy hôm thôi, tới trận chung kết em sẽ quay lại.
- Ha ha....em cho rằng tại đây, thật sự tồn tại người có thể đánh bại anh sao?
- Em biết, thế nhưng mà..theo như tình báo của em, "Mỹ Nam Vương", tên đó hình như đang âm mưu gì đó. Mặc dù một mình hắn tất nhiên chẳng thể làm gì nổi anh, thế nhưng mà....
- À, còn một việc nữa...Koteyasu đột nhiên nhớ ra điều gì thì nói: - ...Về hai người anh giao cho em, chúng hiện giờ đều đang có mặt tại đây tham dự đại hội Danh Ác, còn lọt vào vòng chung kết nữa. Do sợ đánh rắn động cỏ, em tạm thời còn chưa muốn ra tay. Ý anh thế nào, có cần phải chờ kết thúc đại hội hay không, hay là giải quyết ngay bây giờ?
- Tên quỷ sai đã giết "Bá Tước" đó à? Gã đàn ông nhíu mày: -...Cứ tạm thời để vậy đi, không cần phải vội. Anh cũng rất có hứng thú với gã. Để xem nào....Judas đúng không?
- Đúng vậy. Koteyasu gật đầu: - Còn cô gái kia, chủ nhân đầu tiên của "Xô Liệm Của Người Chết", tên là Thư Lệ nữa. Được rồi, nếu ý anh là vậy thì tạm thời cứ cho chúng tự do thêm mấy hôm nữa.
- Thư Lệ à...
Thấy người tình cau mày, sắc mặt hơi lộ vẻ mê man, Koteyasu như mèo cái bỗng nhiên lồng lên:
- Hừm, anh đừng có mà có ý gì với cô ta đấy nhé. Mới thấy tí sắc mà đã tươm tướp rồi. Cả cô tiểu thư nhà Phuoi Khen nữa, tốt nhất là đừng để em bắt gặp anh có gì với họ đấy, liệu hồn...
- Không phải anh đã có em rồi sao? Dám nghi ngờ anh, tội này phải phạt!
Gã đàn ông ôm choàng lấy Koteyasu, hai mắt nheo lại vẻ hài hước, cười ha ha, đẩy cô xuống giường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ngày thi đấu thứ hai của vòng chung kết.
Tham gia thi đấu hôm nay có tất cả ba mươi hai đội, chia làm mười sáu cặp đấu, từ đó chọn ra mười sáu đội đủ tư cách lọt vào vòng trong. Nói chung, đối với nhóm hạt giống thì vòng này khá dễ dàng, vì đối thủ mà họ gặp phải đều là những tay làng nhàng. Cho đến giờ, bất ngờ lớn nhất vẫn là trận đấu giữa "Sát Phá Lang" và "Thần Quyền" trong ngày thi đấu đầu tiên.
Việc "Sát Phá Lang" bị Koteyasu, một Danh Ác bậc bốn đánh bại đã nhanh chóng trở thành đề tài "hot" được bàn luận rôm rả khắp ngang cùng ngõ hẻm của tỉnh Cooc nói riêng, địa ngục tầng mười chín nói chung. Mặc dù một số phần tử quá khích đã làm nảy sinh bạo loạn ngay sau đó, song sự xuất hiện của "Thần Quyền" ở phút cuối đã đánh dấu chấm phết hoàn hảo cho một ngày thi đấu đầy biến động.
Hôm nay là trận thi đấu thứ hai của Hoàng và Chingna, tính từ khi bắt đầu vòng chung kết. Đối thủ của hắn trong trận này là Aiki và Ebisu, hai cái tên lạ hoắc. Hoàng và Chingna đã đến từ sớm. Trước đó Hoàng có đi qua dự khán trận đấu của Thư Lệ. Ừm, thật không ngờ "Quan Tài Đen" lại lọt vô sâu đến như vậy.
Đó là một trận đấu không dễ dàng gì, thế nhưng Thư Lệ cuối cùng vẫn đã một mình vượt qua. Không hiểu Tatsu đi đâu mà không thấy mặt? Hmm..."Quan Tài Đen" hình như vẫn còn để bụng chuyện lần trước, bằng chứng là mặc dù thấy hắn trong đám đông song vẫn làm bộ lờ đi.
Hoàng cau mày. Trận này hắn sẽ chỉ phải gặp một Danh Ác bậc năm và một Danh Ác bậc bốn, có lẽ sẽ không quá khó khăn. Thế nhưng bắt đầu vào vòng trong, sẽ không còn một trận đấu nào là dễ thở nữa cả. Cứ nhìn theo nhánh đấu này, nếu tiếp tục tiến sâu, hắn chắc chắn sẽ đụng phải một hòn đá tảng, mà nếu muốn đi tiếp bắt buộc phải vượt qua - một trong bốn ứng cử viên sáng chói cho ngôi vị quán quân lần này ( năm nhưng bớt "Sát Phá Lang" nên còn bốn), "Nam Vương" Nguyễn Trần Minh Vương.
Cho đến giờ, Hoàng vẫn chưa biết được bao nhiêu về kẻ được cho là " Người Việt Nam nổi tiếng nhất địa ngục tầng mười chín" này cả. Do nằm trong nhóm hạt giống nên gã ta được miễn ba trận vòng loại, còn trận đầu tiên ở vòng chung kết thì đối phương lại tự động xin rút lui. Kết cục là ngoài việc cả hai là đồng hương ra, thêm mấy lời đồn thổi về cái còng sắt luôn kè kè trên tay thì Hoàng chẳng biết gì thêm nữa cả.
Haiz...song giả dụ hắn có vượt qua được " Mỹ Nam Vương" thì sao chứ? Vẫn còn "Thần Quyền" đang đợi đó, bức tường mà hắn dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng chẳng thể vượt qua...trừ phi có phép màu. Cơ hội để "Thần Quyền" bị loại trước khi gặp Hoàng là cực kỳ thấp, nhất là từ khi hắn có cơ hội chân chính tiếp xúc với người đàn ông huyền thoại này. Hoàng thậm chí hoài nghi, Danh Ác bậc một....đó phải chăng là tồn tại không thể bị đánh bại?
- Judas...judas!
- Hả? Hoàng giật mình. Đập vào mắt hắn là ánh mắt bực bội của Chingna.
- Anh còn muốn đứng đây thở dài đến bao giờ nữa? Mau làm nóng người đi, còn mười lăm phút nữa là đến lượt chúng ta thi đấu rồi.
- Ừm..xin lỗi.
Hoàng gãi đầu, nói vậy song vẫn bỏ ngoài tai lời khuyên của Chingna. Lại nói về Chingna, kể từ tối hôm qua, cô nàng này vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh đó với hắn. Phàm nếu không phải chuyện quan trọng, Chingna sẽ hạn chế tối đa việc giao tiếp với hắn. Hoàng biết Chingna vì chuyện mình bi quan mà sinh giận, song hắn cũng không biết làm sao cả.
Đối thủ là "Thần Quyền", khi mà bản thân một tí hy vọng mong manh cũng chẳng có, hắn có thể không bi quan sao?
Hoàng thở dài bước về phía võ đài.
---------------------
- Đó là đối thủ của chúng ta sao?
Phía bên kia võ đài 23, lúc này cũng đã có hai người đang chờ sẵn ở khu vực chuẩn bị. Đó tất nhiên chính là đối thủ của Hoàng và Chingna trong trận đấu thứ hai vòng loại này.
Người đàn ông da trắng tên Aiki khá cao lớn, tuy so ra không bằng gã đồng đội của Ninh Sạn Yêu Nhiên song cũng thuộc loại to con, thế nhưng gương mặt lại có phần xương xẩu, lại còn có cái bụng bia to đùng. Hắn đội một cái mũ rộng vành, đi ủng có gắn miếng thép ở gót để thúc ngựa, mặc quần bò da, hông đeo hai khẩu súng lục, nói chung chẳng khác cao bồi là bao cả.
Người con gái khá trẻ, để tóc tém, tầm hai mốt hai hai tuổi, mặc áo sơ mi mỏng, bên ngoài chỉ khoác hờ một chiếc áo khoác, quần bò, đi đôi giày bệt màu đen tuyền. Chính là cô gái mà Hoàng đã từng gặp qua ở Hà Nội tối hôm truy bắt Linh Chi - Ebisu.
- Anh Ulias, anh nghĩ rằng trận này sẽ khó khăn cho Ebisu không? Đứng phía dưới khu chuẩn bị, đang dõi mắt nhìn lên trên là hai gã đàn ông: một to cao, một để râu rậm. Chính là hai gã lần trước đi cùng Ebisu tới Hà Nội.
- Còn phải tùy thuộc vào đối thủ ngày hôm nay. Gã đàn ông râu rậm cau mày: - Aiki thì em cũng biết rồi đấy, đối với hắn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Thật đáng thương cho kẻ nào phải làm đối thủ của lão. Ơ...
Gã đàn ông cao lớn nói tới đây thì trợn mắt, nhìn chằm chằm ra một góc bên dưới khán đài:
- Anh..anh Ulias, nhìn kìa, nhìn kìa?
- Cái gì?
- Kia..kia chính là "Thần Quyền" mà?
Gã đàn ông kia nghe vậy thì nhổm dậy nhìn theo hướng tay chỉ. Quả thật, góc phải dưới võ đài số 23, đúng là có sự hiện diện của "Thần Quyền" Park Jong Seok , bộ dáng nhàn nhã, đang nói chuyện với một người nữa, đang ngồi trong kiệu.
- Đúng là "Thần Quyền" rồi. Gã đàn ông râu trong giọng nói không che giấu được sự khó tin: - ..Song không chỉ có hắn. Gã đàn ông kia, kẻ ngồi trong kiệu đó, chính là đảo chúa bốn mươi tám động, bảy mươi hai đảo, "Mỹ Nam Vương" Nguyễn Trần Minh Vương. Hai người này vốn không ưa nhau, tại sao lại cùng xuất hiện ở đây nhỉ? Chẳng lẽ là tình cờ?
-...Đừng bảo họ tới là để xem Ebisu nhà ta thi đấu đấy nhé. Gã thanh niên kích động thở hổn hển.
....Phía bên kia, hệt như suy đoán của Ulias, "Thần Quyền" và Nguyễn Trần Minh Vương hôm nay đúng là tình cờ không hẹn mà gặp. Lúc này, một người ngồi trong kiệu, một người đứng ngoài, mắt đều đang ngóng lên võ đài 23, nơi sắp diễn ra trận đấu có số thứ tự 06 ở vòng ba mươi hai đội.
- Ha ha, hôm nay ngài Park cũng rảnh rỗi quá nhỉ, có thời gian qua đây cơ đấy. Hình như ngài hôm nay đâu phải thi đấu, đúng không?
Từ bên trong kiệu, một tiếng cười giòn phát ra. Tấm màn được kéo lên, một gã đàn ông dong dỏng cao hai tay bị xích, mặt đẹp như ngọc, nửa thân trên khoác hờ một cái áo lụa mỏng bước ra. Tiếng xích sắt va chạm với đáy kiệu kêu leng keng.
Đứng ngay gần đó là một người đàn ông trung niên mày rậm trán cao, vai rộng, cơ thể lực lưỡng đầy cơ bắp trong bộ vest lịch lãm, đang đứng khoanh tay nhìn lên khán đài. Trông hắn ta cứ như một ngọn núi nhỏ vậy. Đó chính là Thủ tướng đương nhiệm của Đảng Tự Do, và cũng là ứng cử viên nặng ký nhất cho ngôi vô địch của đại hội lần này - Park Jong Seok.
- ...Có gì lạ đâu. Tôi hiện giờ cũng rỗi. Không phải cậu cũng vậy ư ? Chẳng phải đối thủ của "Nam Vương" hôm nay cũng đã tự rút lui rồi sao? Rảnh rỗi đi thăm thú chút cũng hay. Dù gì thì mấy ngày tới tôi cũng chẳng rời khỏi chỗ này, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
- Ha ha ha...đúng là khó mà tin nổi, người như ngài mà cũng có ngày phải đích thân đi trinh sát? Chẳng lẽ ở tỉnh Cooc này thật sự tồn tại người xứng để cho "Thần Quyền" để mắt lo lắng sao?
-..Vậy còn cậu thì sao, Minh Vương?
- Ồ, đừng hiểu lầm. Tôi hôm nay tới là để cổ vũ cho cô em gái kết nghĩa. Nguyễn Trần Minh Vương chỉ tay lên võ đài thi đấu, nơi Chingna đang đứng: - ...Và cũng là hôn thê tương lai của ngài đó. Ha ha ha, cứ nghĩ đến việc sắp được "Thần Quyền" gọi một tiếng anh rể, Minh Vương tôi đã thấy khoan khoái trong người rồi. Thật chờ cái ngày đó quá đi mất.
- Ồ, thật sao?
"Thần Quyền" cười nhạt.
Trong khi đó ở trên võ đài , lúc này cả hai đội đang đang bắt đầu làm thủ tục thi đấu. Hoàng bây giờ cũng đã nhận ra sự có mặt của "Thần Quyền", điều này đối với tâm lý của hắn có ảnh hưởng không nhỏ. Park Jong Seok tự mình đến tận đây, không quản nắng mưa để xem hắn thi đấu? Đừng đùa, hắn với gã đâu có quen biết gì nhau. Chẳng lẽ...
- Hello.
Đang căng thẳng nghĩ ngợi lan man thì bất ngờ có tiếng nói vang lên bên tai, Hoàng giật mình. Giờ mới nhận ra, đứng trước mặt hắn bây giờ là một gã đàn ông da trắng đội mũ cao bồi, cái bụng bia to đùng, đôi mắt con kiến nhìn Hoàng cười cười. Chính là một trong hai đối thủ ngày hôm nay của hắn.
- Xin chào, tôi là Aiki, người Mỹ. Chúc cả hai ta sẽ có một ngày thi đấu may mắn. Và nếu được thì nhớ nương tay nhé, tôi không biết tí võ vẽ nào đâu. Thật đấy, ha ha ha...
Nói rồi đưa tay ra bắt. Hoàng cũng bắt tay với hắn, cười gượng. Người Mỹ chẳng lẽ luôn thẳng thắn như vậy à? Lại còn lịch sự nữa. Đúng là nước phát triển có khác, dân trí cũng cao hơn hẳn. Xem ra những bộ phim Mỹ mà hắn xem trên tivi cũng không hẳn tất cả đều là một tay đạo diễn nhào nặn.
Hoàng đánh giá đối phương. Ngoài gã đàn ông bụng bia này ra, đối thủ ngày hôm nay của hắn còn là một cô gái để tóc tém, sử dụng một lưỡi hái rất lớn làm vũ khí, bên trên chăng rất nhiều vòng dây xích, trông vô cùng hầm hố. Cô ta hiện đang đứng từ xa nhìn về bên này.
Gã đàn ông người Mỹ kia sau khi bắt tay thì đi về phía bên kia, còn lịch sự vẫy tay chào. Đó cũng là lúc tiếng còi trọng tài chính thức vang lên.
"Trận đấu bắt đầu"
------------------
Tiếng còi khai cuộc đã vang lên.
- Hừ...
Chingna rút súng ra. Hôm nay cô không mang theo khẩu MI -86, mà chơi một thứ "hàng mới" hoàn toàn khác.
Về phía đối thủ của hai người, gã người Mỹ lúc này cũng đã bắt đầu rút súng. Còn cô gái tóc tém cầm lưỡi hái kia thì vẫn chỉ đứng tại chỗ gườm gườm. Do là thi đấu loại trực tiếp, chỉ một sai sót cũng có thể dẫn đến hậu quả khó lường, thế nên đôi bên đều rất cẩn thận, không tấn công ngay mà chỉ nhẹ nhàng thăm dò đối thủ.
À, nếu nói là đôi bên thì hình như chưa chính xác..bởi vì lúc này, Hoàng mặc dù thân trên sàn đấu, nhưng tâm hồn thì lại ở tít phía dưới khán đài, nơi có hai nhân vật nặng kí đang đóng vai trò khán giả. Dù là "Thần Quyền" hay "Mỹ Nam Vương" đi nữa thì đều gây cho hắn một áp lực không nhỏ, huống hồ hôm nay lại có đủ mặt cả hai.
- Hoàng...tôi sẽ lo cô gái, còn anh sẽ lo tên da trắng kia nhé.
Chingna bất đắc dĩ quay sang bắt chuyện. Song cô phát hiện ra hắn thậm chí chẳng hề chú ý, hồn treo ngược đâu đâu thì bực mình.
- Anh nhìn đi đâu thế? Đang thi đấu đấy.
- Ờ...em vừa nói gì? Hoàng giật mình quay lại, gãi đầu.
Ở bên kia, Ebisu tay cầm lưỡi hái chống xuống đất, sau một hồi quan sát thì quay sang phía gã người Mỹ, mỉm cười:
-..Ha ha, Aiki, xem ra người ta còn không buồn để hai chúng ta vào trong mắt. Ông sẽ làm gì đây?
- Ha ha, còn làm gì nữa. Tất nhiên là phải chiến đấu hết sức mình thôi.
Gã đàn ông da trắng nở nụ cười hiền hòa, song đôi mắt ti hí lại khiến người khác cảm thấy có gì đó giả dối. Hắn ta rút từ hai bên hông ra một cặp súng lục, cười nói.
- Ha ha...nhìn lại bản thân mình trước đi đã chứ. Ebisu chỉ tay vào cái bụng phệ của gã, cười nói: - Có vẻ như sáng nay ông nuốt hơi nhiều cái món thịt bò rán ấy rồi đó. Ăn no như vậy thì còn đánh đấm gì nữa.
- Yên tâm đi. Nên nhớ rằng, bắn súng không phải nhờ cái bụng. Người đàn ông da trắng lắc đầu, kéo vành mũ lên: - Quan trọng là tốc độ và sự chính xác...mà hai thứ đó thì chẳng liên quan gì đến cái bụng của tôi cả. Hmm...tôi lên trước nhé.
- Nói thì hay lắm. Ok, vậy giao cho ông đó.
Phía bên kia, Hoàng và Chingna.
-..Được rồi, Chingna, đứng ngoài đi, để đó cho anh. Anh sẽ giải quyết chúng rất nhanh thôi.
Hoàng nắm chặt tay phải, nói với vẻ quả quyết, cứ như chiến thắng đã nắm chắc trong tay. Hừm, cũng chỉ là một Danh ác bậc bốn và bậc năm mà thôi. Cô gái tóc tém kia hắn cũng đã từng gặp một lần ở Hà Nội. Cả tối hôm đó cô ta chỉ thất thần ngồi một chỗ nhìn Linh Chi với khuôn mặt tái nhợt, rõ ràng chẳng có tài cán gì. Mà hình như cô ta không nhận ra hắn. Điều này là dĩ nhiên, Hoàng bây giờ đã make up khác trước khá nhiều. Còn gã đàn ông bụng phệ dùng súng kia, Hoàng vốn từ đầu đã không để vào trong mắt.
Nghĩ thông suốt, Hoàng bắt đầu tiến lên, mục tiêu là gã đàn ông bụng bự người Mỹ.
- Hừ, hắn ta định cận chiến với Aiki sao?...
Bên phía dưới đài, gã to con cổ đeo dây xích thấy Hoàng một mình tiến tới thì nhíu mày.
- Hmm, mặc dù không biết cậu ta tài cán cỡ nào...song nếu như coi thường Aiki, " Sát thủ bắn súng theo điệu nhạc" thì đúng là sai lầm lớn đấy. Đừng nhìn vào vẻ bề ngoài nặng nề của ông ta mà nhầm.
-Hơn nữa, lý do quan trọng nhất, cũng vì nó mà mặc dù là người quen song anh vẫn không thể ưa được Aiki...đó là lão ta quá coi trọng chiến thắng, có thể không từ mọi thủ đoạn chỉ để đạt được mục đích. Là đối thủ của một kẻ như thế thật chẳng dễ chịu chút nào. Cũng không biết lão ta hiện đang âm mưu gì trong đầu nữa.
-..Nhìn kìa, anh Ulias, bắt đầu rồi.
Lúc này, Hoàng đang nghĩ xem nên giải quyết ai trong số hai người này trước, tốt nhất là không cần phải dùng Heavy Break. Đó là vũ khí bí mật duy nhất của hắn cho đến thời điểm này, phàm những tình huống bất đắc dĩ thì tốt nhất là không nên để lộ. Nhất là khi hôm nay, bên dưới khán đài đang có không ít đối thủ "tiềm năng" của hắn đang quan sát. Những kẻ vào được tận vòng này đều không phải hạng vừa, tất nhiên là đều có con bài tủ của riêng mình. Hoàng quên mất rằng, hoặc có thể là hắn chủ quan nên không tính tới, đối thủ của mình ngày hôm nay cũng vậy.
Hoàng trừng mắt, nhìn về phía gã da trắng bụng bự người Mỹ. Người đàn ông này thấy hắn nhìn về phía mình thì nhíu mày. Hoàng giơ tay lên thủ thế. Đối phương có thân hình thể như thế kia, chắc chắn tốc độ không phải thế mạnh. Mặc dù trong tay địch có súng, song hắn vẫn tự tin rằng có thể giải quyết.
Nên biết, súng ngắn dưới địa ngục tầng mười chín hoàn toàn không quá đáng sợ, hay là chiêu bài "tất thắng" cho chủ nhân của nó như trên trần gian. Lý do đơn giản, tốc độ của đạn súng ngắn thậm chí còn chậm hơn phản ứng thần kinh của một Danh ác bậc năm thuần túy lên hạng vì thực lực cá nhân, hoặc người đã khai mở trên 30% cơ thể. Với họ, súng ống lúc đó cũng chẳng khác ná bắn chim của trẻ con là bao cả. Tất nhiên không thể đánh đồng tất cả lại với nhau, song cơ bản là vậy.
Hoàng thủ thế lao tới, song khi khoảng cách vẫn còn đến hơn ba mét, gã người Mỹ kia đã lập tức nhảy vụt sang phía bên kia sân đấu để tránh né.
" Đúng là đồ nhát chết".
Hoàng lắc đầu, quay đầu nhìn sang phía cô gái tóc tém đang cầm lưỡi hái trên vai kia. Ý tứ thế nào thì ai nhìn cũng hiểu.
Ebisu thấy đối phương hình như muốn chuyển mục tiêu sang mình thì nhếch miệng cười. Hoàng bị nụ cười khó hiểu này khiến bụng nảy sinh bất an. Hắn tạm thời ngưng ý định tấn công, cau mày:
- Cô cười cái gì?
- Cười anh chứ gì nữa. Ebisu che miệng cười, vẫn thong dong khoác lưỡi hái trên vai, chỉ tay về phía gã người Mỹ, nhún vai: - ..Nè, đối thủ của anh là ông ta. Đừng để ý đến tôi, bởi vì anh sẽ không có cơ hội ấy đâu.
- Cô nói cái gì? Đừng kiêu ngạo sớm quá chứ. Hoàng nhếch môi cười: - Cứ chờ đấy, tôi sẽ giải quyết ông ta nhanh thôi, sau đó sẽ tới lượt cô. Có lẽ chỉ mất một phút là cùng.
- Còn chưa biết ai là người kiêu ngạo ở đây đâu. Ebisu lắc đầu, hai mắt sáng quắc, chép miệng: - Đồ ngốc, chẳng lẽ anh vẫn chưa nhận ra gì sao?
- Nhận ra cái gì?
"Đoàng, Đoàng"
Hoàng còn chưa dứt câu thì người đã chẳng thấy đâu nữa. Lăn một vòng qua phải để tránh né ngay khi tiếng súng vang lên, đối với hắn đó đã là một loại bản năng. Thế nhưng điều khiến Hoàng ngạc nhiên là, vẫn có một viên đạn sượt qua vai phải của hắn. Lạ thật, rõ ràng là hắn đã di chuyển cùng lúc với tiếng súng nổ mà, sao vẫn dính đạn được chứ?
- Ngạc nhiên à? Gã da trắng người Mỹ cười, vung vẩy đôi súng lục trong tay : - Quay lưng về phía đối phương trong khi thi đấu, chậc chậc, chàng trai, không biết cậu quá tự tin hay coi thường đối thủ nữa. Song như vậy mà vẫn không trúng phát đạn nào của tôi, cậu thật sự rất giỏi đấy.
- Cách bắn súng rất lạ...Hoàng cau mày: - Ông có thể đoán trước được hướng tránh né của đối thủ? hay là do khẩu súng kia..
Hoàng chợt nhớ tới thanh đao kỳ quái của Tatsu Nakamura...Do đã có kinh nghiệm, hắn cũng không quá ngạc nhiên..."Thanh Long Yển Nguyệt Đao", rồi liên tưởng tới mấy phát đạn ban nãy, quả thật có nhiều điểm tương đồng.
- Hì.
Người đàn ông da trắng không đáp, hai tay giơ cặp súng lục lên lắc mạnh. Rắc rắc, cán súng tách ra, lộ ra một cái móc kéo dài chỗ băng đạn, khiến cho khẩu súng bây giờ nhìn như là bummerang vậy. Sau đó, ông ta không ngờ lại chủ động lao đến tấn công.
- Cẩn thận! Chingna không kìm được nhắc.
"Cầm súng mà chủ động lao vào cận chiến ư? Có điên không vậy..."
Hoàng nhíu mày, tuy rất kỳ quái về hành vi khó hiểu của đối phương, song vẫn cẩn thận giơ hai tay lên, lộ ra cặp găng sắt Chingna đưa cho mấy hôm trước. Một già một trẻ lập tức áp sát, cận chiến. Gã người Mỹ sử dụng cái móc ở cuối băng đạn, liên tiếp tấn công, còn Hoàng thì xài găng sắt để đỡ. Giao thủ khoảng hai mươi giây, cả hai mới tách ra.
Hoàng lúc này đã không còn dám chủ quan khinh địch như trước nữa. Gã mập này không những chẳng chậm chạp mà động tác còn rất linh hoạt! Cấu tạo đặc biệt của đôi súng lục kia vừa cho phép hắn cận chiến, lại vừa có thể dùng để đánh từ xa. Vừa nãy dù là cận chiến thật, song lão ta thậm chí còn đủ nhanh nhạy để lợi dụng sơ hở của hắn, bắn vài phát đạn! Chỉ cần bất cẩn một tí là lãnh đủ rồi.
- Thế nào? Hết coi thường lão già bụng phệ này rồi chứ, chàng trai?
- Hừ...chỉ vậy thôi à? Nếu thế thì tốt nhất ông hãy đầu hàng luôn đi.
Hoàng sau một hồi im lặng thì gằn giọng. Nếu như tài nghệ của đối phương thật sự chỉ có nhiêu đó, hắn vẫn tự tin có thể làm chủ tình hình.
- Ha ha ha...có vẻ như "nó" vẫn chưa đến nhỉ. Gã người Mỹ không đáp mà chủ động chuyển sang chuyện khác, môi nở nụ cười kỳ lạ: - Chàng trai, cậu chả nhẽ không cảm thấy trong người có gì lạ sao?
- Lạ? Cái gì lạ?
Hoàng khó hiểu hỏi lại. Song còn chưa dứt lời, hắn đã cảm thấy...một cảm giác vô lực truyền từ đầu óc đến tay, chân, đầu gối, rồi lần lượt từng bộ phận trong cơ thể! Cảm giác bủn rủn ấy thoáng chốc như con rắn rút hết mọi sức lực của hắn, khiến đầu gối run đến đứng không vững.
Hoàng sụm người xuống, trán toát mồ hôi, giơ cánh tay phải vẫn đang run lẩy bẩy của mình lên. Bây giờ hắn đến cả nắm chặt lại cũng khó, đừng nói là gây thương tích cho đối phương. Nhất thời cả người Hoàng lạnh toát.
Chuyện gì...chuyện gì đã xảy ra với cơ thể hắn?
Ngẩng đầu lên, khi bắt gặp ánh mắt trêu chọc cùng sắc mặt hài hước của gã da trắng người Mỹ kia, trán Hoàng lập tức đẫm mồ hôi. Nhất định là do thằng cha này giở trò, song hắn ta làm vậy lúc nào? Rõ ràng là hắn đã rất cẩn thận cơ mà! Chẳng lẽ...
...Là cái bắt tay khi nãy???
- Judas, sao thế? Chingna thấy Hoàng tự dưng sụm người xuống thì không hiểu chuyện gì xảy ra, chạy đến.
- Không sao...Hoàng hét: - Đừng có lại đây! Anh có thể giải quyết được.
-...Không sao? Ôi, chàng trai, đúng là chết vẫn không bỏ được tính kiêu ngạo.
Gã da trắng tay tay cầm cặp súng lục, không nói không rằng nhằm chuẩn đầu gối Hoàng bắn liền mấy phát. "Đoàng, Đoàng", tất cả đều trúng đích, bởi đơn giản lúc này Hoàng có muốn tránh cũng không được.
- Đừng gục sớm thế chứ.
Gã người Mỹ đút tay vào trong túi áo lấy ra một túi bột trắng, điềm nhiên trước vẻ đau đớn trên gương mặt đối phương, xé lớp bao bì, nở nụ cười hiền hòa: - Cứ từ từ, trận đấu còn dài. Còn nhiều trò hay chờ cậu lắm đấy....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện
Triinh Tôn JJ Bá Tánh Bình Dân
...
Jun 20, 2017 12:52 pm 0 trả lời 0
Phạm Hồng Quân Bá Tánh Bình Dân
cam on ci tac gia da quay tro lai. cho 2 nam roi
Jun 09, 2017 07:58 pm 1 trả lời 0
shevaanh Bảng Nhãn
b có thể theo dõi những chương mới nhất ở đây nhé: https://www.facebook.com/dntg.sheva. Mik là tác giả
Aug 30, 2018 09:40 am 0
Trinh Tôn GD Bá Tánh Bình Dân
T là zợ của Judas đây.
Feb 22, 2017 01:00 pm 0 trả lời 0
Trinh Tôn GD Bá Tánh Bình Dân
..
Feb 22, 2017 12:59 pm 0 trả lời 0
Phạm Hồng Quân Bá Tánh Bình Dân
viet tiep di ad
Feb 13, 2017 08:36 pm 0 trả lời 0