[Việt Nam] Đô Thị Vô Địch Tiên Đế
Chương 6 : Chương 6: Ma nữ Tử Nguyệt
Ngày đăng: 18:36 28-09-2018
.
-
- Chương 1 : Trở về
- Chương 2 : Chương 2: Ly hôn? (1)
- Chương 3 : Chương 3: Ly hôn? (2)
- Chương 4 : Chương 4: Ruồi bọ
- Chương 5 : Chương 5: Ngươi là tông sư!
- Chương 6 : Chương 6: Ma nữ Tử Nguyệt
- Chương 7 : Chương 7: Hôn
- Chương 8 : Chương 8: Đây là định nháo kiểu gì?
- Chương 9 : Chương 9: Âm Dương Luân Hồi Quyết
- Chương 10 : Chương 10: Phải trả cả vốn lẫn lãi!
- Chương 11 : Chương 11: Nguyệt hắc phong cao, sát nhân dạ (1)
- Chương 12 : Chương 12: Nguyệt hắc phong cao, sát nhân dạ (2)
- Chương 13 : Chương 13: Nguyệt hắc phong cao, sát nhân dạ (3)
- Chương 14 : Chương 14: Hai Thiên Đạo
- Chương 15 : Chương 15: Nhận ta là chủ
- Chương 16 : Chương 16: Đông Hoàng Thái Nhất
- Chương 17 : Chương 17: Tâm tư hai người
- Chương 18 : Chương 18: Họp cổ đông (1)
- Chương 19 : Chương 19: Họp cổ đông (2)
- Chương 20 : Chương 20: Họp cổ đông (3)
- Chương 21 : Chương 21: Diệp thiếu?
- Chương 22 : Chương 22: 20 tỷ
- Chương 23 : Chương 23: Trùng Cửu
- Chương 24 : Chương 24: Muốn tiến Thần Giới, Tiên Ma đồng tu
- Chương 25 : Chương 25: Âm Dương Phủ
- Chương 26 : Chương 26: Khí linh tiểu loli cùng truyền thừa hoàn chỉnh
- Chương 27 : Chương 27: Đi dạo phố
- Chương 28 : Chương 28: Ta là nàng lão công
- Chương 29 : Chương 29: Nửa tiếng dọn sạch Tô gia!
- Chương 30 : Chương 30: Ngươi là cọng hành nào?
- Chương 31 : Chương 31: Còn một hơi, liền có thể cứu!
- Chương 32 : Chương 32: Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!
- Chương 33 : Chương 33: Võ giả cùng tu sĩ
- Chương 34 : Chương 34: Sát thủ Chạng Vạng
- Chương 35 : Chương 35: Tâm ma sơ hiện
- Chương 36 : Chương 36: Lăn!
- Chương 37 : Chương 37: Nấm mộ trống không
- Chương 38 : Chương 38: Nhà thờ kì quái
- Chương 39 : Chương 39: Càn Khôn Bia
- Chương 40 : Chương 40: Thông Mạch Cảnh chi chiến (1)
- Chương 41 : Chương 41: Thông Mạch Cảnh chi chiến (2)
- Chương 42 : Chương 42: Ám môn
- Chương 43 : Chương 43: Nghé con không sợ cọp?
- Chương 44 : Chương 44: Tỷ đệ tương ngộ
- Chương 45 : Chương 45: Lựa chọn
- Chương 46 : Chương 46: Ngưng Thần Thạch
- Chương 47 : Chương 47: Sơ ngộ Trúc Cơ khôi lỗi
- Chương 48 : Địa ngục thập bát đao
- Chương 49 : Diệp Kinh Mộng
- Chương 50 : Chiến bán bộ Kim Đan khôi lỗi (1)
- Chương 51 : Chiến bán bộ Kim Đan khôi lỗi (2)
- Chương 52 : Nghi vấn cùng suy đoán
- Chương 53 : Cung Vô Song bị bệnh
- Chương 54 : Trị bệnh
- Chương 55 : Hắn là cái tiểu bạch kiểm!
- Chương 56 : Từ khi nào đến phiên ngươi nghi ngờ?
- Chương 57 : Có giỏi, ngươi cũng dựa mặt ăn cơm mỹ nữ phú bà như ta a?
- Chương 58 : Nàng nhất tiếu, khuynh thiên!
- Chương 59 : Độc lão quái
- Chương 60 : Diệp Phàm đắn đo
- Chương 61 : Đá mài dao
- Chương 62 : Phiểu miêu kiếm pháp
- Chương 63 : Một ngón tay
- Chương 64 : Ý loạn tình mê
- Chương 65 : Hoặc từ đây lăn ra ngoài, hoặc để ta đá ngươi lăn ra ngoài!
- Chương 66 : Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha
- Chương 67 : Mệnh hắn muốn cứu, Diêm Vương cũng không dám thu!
- Chương 68 : Tử khí!
- Chương 69 : Cung Khải lo sợ
- Chương 70 : Chạm vào nữ nhân của ta, ngươi muốn chết sao?
- Chương 71 : Lang băm?
- Chương 72 : Cung Khải tự thú?
- Chương 73 : Tri nhân tri diện bất tri tâm
- Chương 74 : Dạ Yêu
- Chương 75 : Dạ Yêu (2)
- Chương 76 : Dạ Yêu (3)
- Chương 77 : Dạ Yêu trí tưởng tượng phong phú
- Chương 78 : Vô miên chi dạ (1)
- Chương 79 : Vô miên chi dạ (2)
- Chương 80 : Chạy nhanh cho ta sinh cái tằng tôn đi!
- Chương 81 : Chương 81
- Chương 82 : Mua nhà
- Chương 83 : Mắt chó xem người thấp
- Chương 84 : Họa từ miệng mà ra
- Chương 85 : Lâm Khê quyết tâm
- Chương 86 : Bố trí trận pháp
- Chương 87 : Bố trí trận pháp
- Chương 88 : Người không phạm ta, ta không phạm người!
- Chương 89 : Nhị nữ gặp mặt
- Chương 90 : Chương 90
- Chương 91 : Đông Phương Dược Đường
- Chương 92 : Đông Hoàng Phi Phi dời đi
- Chương 93 : Nháo sự?
- Chương 94 : Chương 94
- Chương 95 : Cửu Âm Tuyệt Mạch
- Chương 96 : Hai cái tiện nhân
- Chương 97 : Vả mặt
- Chương 98 : Tần Dung khôn khéo
- Chương 99 : Tác giả nói
- Chương 100 : Chương 100
- Chương 101 : Chương 101
- Chương 102 : Công bằng cạnh tranh!
- Chương 103 : Quán cơm "nhớ mãi không quên"
- Chương 104 : Chương 104
- Chương 105 : Chương 105
- Chương 106 : Thâm nhập đáy biển
- Chương 107 : Chương 107
- Chương 108 : Đáy biển khe sâu
- Chương 109 : Vấn Tâm Bí Cảnh
- Chương 110 : Vấn Tâm (1)
- Chương 111 : Vấn Tâm (2)
- Chương 112 : Vấn Tâm (3)
- Chương 113 : Vấn Tâm (4)
- Chương 114 : Vấn Tâm (5) - Diệp Phàm vong tâm?
- Chương 115 : Vấn Tâm (6) - Thượng sơn vi thần, hạ sơn vi nhân
- Chương 116 : Vấn Tâm (7) - Tái sấm Vấn Tâm Sơn
- Chương 117 : Vấn Tâm (8) - Lối ra tại chân núi!
- Chương 118 : Bị Bạch Linh Lung tính kế?
- Chương 119 : Người quý có tự mình hiểu lấy!
- Chương 120 : Cung Hàn Nguyệt nổi giận
- Chương 121 : Cảnh sát tới
- Chương 122 : Trò chơi mới bắt đầu đâu!
- Chương 123 : Phi ngư, an tri ngư chi lạc?
- Chương 124 : Ta nhất định phải làm ngươi nữ nhân!
- Chương 125 : Ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói đúng không?
- Chương 126 : Sở Khanh cũng không khốn nạn giống như hắn!
- Chương 127 : Hủy diệt ký ức
Ân? Diệp Phàm nhướng mày, hắn vừa rồi mới nghe được Minh lão nhắc đến tông sư.
Chắc hẳn đó là một loại cảnh giới phân chia tại Địa Cầu?
Thần thức quét qua một thoáng, Diệp Phàm có thể nhận ra có một luồng khí đầy tạp chất đang vận chuyển trong cơ thể của Minh lão.
Bĩu môi, hắn lập tức mất đi hứng thú tìm hiểu.
Cũng đúng, dù sao thì thiên địa ý chí nơi địa cầu vốn không cho phép có bất kì một tu sĩ nào có tu vi lớn hơn Lập giới đệ nhất cảnh tồn tại, so ra vẫn kém Diệp Phàm đến quá nhiều, hắn phất tay là có thể chấn áp.
Hiện tại, để cho hắn có hứng thú lớn nhất vẫn là tiểu di tử Cung Hàn Nguyệt
...
Lại nói đến công tử Quý Minh Dương, hắn lúc này ngơ ngác nhìn Minh lão đột nhiên quỳ rạp xuống dưới chân Diệp Phàm, đầu óc choáng váng.
Trong nhận thức của hắn, Minh lão là cận vệ lão cha bỏ giá cao thuê về để bảo hộ hắn, một thân thực lực kinh người, ít nhất hắn chưa bao giờ thấy Minh lão bại.
Đã từng, một lần nổi hứng lên đi săn trong rừng, hắn tận mắt nhìn thấy Minh lão tay không hạ gục một con gấu cái nổi điên...
Nhìn kĩ Diệp Phàm, Quý Minh Dương không tìm ra được bất kì một điểm đặc biệt nào từ nam nhân này, hắn tự tin khẳng định Diệp Phàm không thể nào lợi hại hơn con gấu cái hồi nào được.
Chỉ là không hiểu sao, Minh lão nổi cái gì điên điên, tự nhiên lại muốn quỳ xuống...
Đưa mắt về phía Cung Vô Song, nhìn mỹ nhân yểu điệu đang chân chân nhìn Diệp Phàm, dáng vẻ lo lắng cùng bồn chồn, cái cảm giác ghen tị trong Quý Minh Dương lại bùng cháy lên, làm hai mắt hắn đỏ bừng. Hắn không kịp nghĩ cho thông suốt vì cái gì Minh lão lại quỳ xuống, hắn chỉ biết là hắn muốn phế đi tên dã loại kia, sau đó bất chấp mà ném Cung Vô Song lên giường, phát tiết vài ba lần cho hả giận...
"Minh lão! Ta không quan tâm ngươi đang muốn chơi trò gì, ta hết kiên nhẫn rồi. Ta ra lệnh cho ngươi ngay lập tức phế đi tiểu tử này, sau đó bắt lấy nàng" - hắn chỉ vào Cung Vô Song, gầm lên - "Hôm nay tiểu gia ta quyết định nàng có muốn lên giường cùng ta sẽ phải lên, có không muốn lên giường cùng ta cũng phải lên ~ Ta muốn hung hăng chà đạp nàng, tốt nhất là ngươi đem theo cả tiểu tử kia, ta muốn làm nàng trước... A!!!..."
Quý Minh Dương còn chưa kịp trình bày hết mộng tưởng của mình, hai tay liền vội vã ôm lấy miệng, thất thanh kêu lên một tiếng.
Chỉ là, dù hắn đã che lấy miệng, bất cứ ai đều vẫn thể thấy xuyên qua các kẽ tay có những dòng chất lỏng đỏ tươi đang nhanh chóng tuôn qua, chỉ trong chốc lát đã thấm đẫm hai bàn tay của Quý Minh Dương.
"Nhục ta nữ nhân, vả miệng" - giọng nói của Diệp Phàm vang lên, rét run như cửu u địa ngục.
Hắn vừa rồi thuận tay nén vài cụm không khí thành hình viên đạn, quăng thẳng vào miệng của Quý Minh Dương, xóa đi nửa hàm răng của hắn.
Cung Vô Song có thể nói là nghịch lân của Diệp Phàm, dù cho biết rõ có hắn tại đây, không ai có thể đem nàng ra làm sao, thế nhưng nghe tới những lời lẽ kinh tởm của Quý Minh Dương, hắn thực phiền lòng.
Có lẽ, đó là do một đời trước hắn đã bất lực không ngăn cản được hết thảy đi.
Hắn vẫn biết tâm cảnh mình không hoàn thiện, chỉ không ngờ rằng đụng tới Cung Vô Song, nó lại trở nên yếu ớt bất kham đến thế...
Âm thầm vận chuyển tâm kinh để cho nội tâm ổn định lại, hắn xác định một tấm vé đi Minh Phủ cho Quý Minh Dương trong ngày hôm nay.
Coi như lấy hắn để khai đao, để cả Lạc Việt chứng kiến sự trở lại của hắn đi.
"Ta cho ngươi một cơ hội tồn tại" - không để ý tới Quý Minh Dương nữa, hắn nhìn xuống nhìn xuống Minh lão, lười biếng hỏi.
Tuy thái độ của Diệp Phàm tùy ý đến cực điểm, thế nhưng rơi vào tai Minh lão chẳng khác nào nhóm lên cho hắn một ti hy vọng mong manh.
Gian nan ngước nhìn lên thiếu niên mới vài phút trước hắn còn khinh thường nhìn lại, Minh lão khó khăn cất lời:
"Cầu xin... tông sư... ta muốn sống"
"Phế đi năm chi của hắn, lại tự phế đan điền, ta cho ngươi một cơ hội lui ẩn dưỡng lão" - Diệp Phàm thu hồi uy áp, quay lưng lại đi về phía Cung Vô Song, để lại lời nói không chứa một tia thương hại.
Khoan bàn về bản thân hắn vô tình ra sao, riêng việc Minh lão theo chân Quý Minh Dương, tai họa không biết bao nhiêu nữ nhân, đã đủ để phán cho hắn tội chết rồi.
Diệp Phàm không giết hắn, chỉ là lười ra tay, cũng lười nhấc lên nhân quả với loại con kiến này thôi. Hắn biết rõ, loại người như Minh lão gây thù chuốc oán với không biết bao nhiêu người... chỉ cần hắn mất hết tu vi, tự dưng sẽ có cừu nhân đến thay Diệp Phàm kết liễu sinh mệnh của hắn.
Minh lão nghe xong lời của Diệp Phàm, sắc mặt biến ảo không ngừng, thinh thoảng lại quay ra nhìn Quý Minh Dương, đôi mắt lộ ra ác độc quang mang không thèm che giấu.
Mấy năm gần đây, hắn dần dần bị tiền tai cùng quyền lực làm cho tha hóa, cam tâm đi làm cẩu cho loại phế vật này không biết bao nhiêu lần, cuối cùng hôm nay cũng đập phải ván sắt.
Đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Minh lão thở dài, hối hận không thôi, chỉ là đến nước này có nói gì cũng đã muộn.
Hắn nhìn bóng lưng của Diệp Phàm, tinh quang lóe lên, chỉ là đến cuối cùng cái gì cũng không dám làm, lồm cồm bò dậy.
...
Quý Minh Dương nhìn thấy Minh lão nói gì đó với Diệp Phàm, hắn bất chấp đau đớn căng tai lên nghe, tiếc là cái gì cũng không nghe được.
Thế rồi, hắn hoang mang nhìn thấy Minh lão nhìn về phía mình, ánh mắt oán độc, thầm nghĩ không tốt, vội vã đứng dậy mà chạy đi.
Hắn không có may mảy một chút khái niệm nào về sự việc đang xảy ra, hết thảy đều cực kì tà môn, thế nhưng bản năng sinh tồn báo hiệu cho hắn biết hắn cần phải trốn.
Chỉ là, hắn là cái nhị thế tổ ăn no chờ chết trên bụng nữ nhân, giờ phút này hoàn toàn lực bất tòng tâm; mới chạy được vài bước liền chân nọ đá chân kia, ngã lăn quay ra đất.
"Quý Minh Dương" - hắn rùng mình khi nghe thấy tiếng Minh lão gầm lên - "Con mẹ nó tại nhà ngươi háo sắc, cuối cùng hại ta hôm nay một thân thành tàn phế... Hôm nay ta không chém chết ngươi không thể."
...
Cung Vô Song đứng nhìn một màn vừa rồi, cảm giác có chút... như diễn kịch.
Vì sao nói vậy? Căn bản tại trông nó... không thật một chút nào hết.
Vì cái gì Minh lão trong mắt nàng võ công biến thái như vậy, cuối cùng lại quỳ sụp xuống trước mặt Diệp Phàm?
Vì cái gì Minh lão rõ ràng chuẩn bị phế đi tứ chi của Diệp Phàm, nhưng rồi lại như bị ăn bùa mê thuốc lú quay lại đánh đấm Quý Minh Dương?
...Tuy nàng không hiểu lắm, thế nhưng lấy trí tuệ của nàng có thể nhanh chóng kết luận, hết thảy những việc này đều có liên quan đến Diệp Phàm.
Tự dưng, hinh ảnh của Diệp Phàm trong mắt nàng trở nên thật thần bí...
Hồi tưởng lại ban nãy muội muội mình phản ứng khi nghe được Minh lão vọng ngôn đòi Diệp Phàm tự phế bản thân, nàng lại thêm một điều nghi hoặc.
Chả lẽ hai người đã gặp, hoặc nói, đã biết nhau? Vì cái gì muội muội mình ánh mắt nhìn vị hôn phu của mình lại u oán đến vậy?
"Còn thất thần cái gì, đi vào nhà"
Bỗng dưng mái tóc của nàng bị một bàn tay to xoa cho rối tung, kéo nàng lại với hiện thực.
Đã thấy Diệp Phàm đứng trước mặt nàng, ánh mắt cưng chiều không che giấu mà vỗ vỗ lấy đầu nàng.
Trước ánh mắt của hắn, bỗng dưng Cung Vô Song cảm thấy hơi ngượng ngùng, mất tự nhiên. Nàng cúi mặt xuống, tránh ra khỏi bàn tay của Diệp Phàm, vờ vuốt lại tóc để che giấu khuôn mặt hơi ửng đỏ của mình.
Diệp Phàm cười đạm đạm, bình tĩnh thu tay về.
"Ngươi... quen muội muội ta?" - Cung Vô Song hỏi, khuôn mặt vẫn bị mái tóc dài che kín.
"Không quen, hôm nay là lần đầu ta gặp nàng" - Diệp Phàm đáp ngay lập tức, nghĩ cùng không cần nghĩ.
Chỉ là bản thân hắn trong lòng cũng nghi hoặc, làm sao Cung Hàn Nguyệt cư xử với hắn có vẻ hơi... thân cận quá mức, cứ như thế hai người đã quen nhau từ lâu rồi. Thậm chí nàng hiển nhiên còn ít nhiều biết đến năng lực của hắn, thế nên mới yên tâm cười không tim không phổi như vậy.
"Vậy... cái kia, là sao?" - Cung Vô Song lúc này đã ngẩng đầu lên, lông mày nhăn sâu lại, thế nhưng vẫn nén ghê tởm mà duỗi tay ngọc chỉ ra phía kia, nơi Quý Minh Dương đang chu chéo thảm thiết, máu me cùng bùn đất đã khiến hắn trở nên ghê tởm và thảm hại hơn cả một tên ăn mày.
"Chó cắn chó mà thôi" - Hiển nhiên Diệp Phàm cũng không muốn giải thích nhiều.
Nhìn biểu tình của nữ nhân, quả đúng theo như ý nghĩ của hắn, lúc này vén lộ cho Cung Vô Song bức màn thế giới tu chân đầy máu me vẫn còn quá sớm.
Cung Vô Song nhấp nhấp môi, tựa hồ vẫn muốn nói cái gì rồi lại thôi, cuối cùng quay đầu đi vào nhà.
Diệp Phàm tiếu tiếu, cũng theo chân nàng bước vào, không buồn liếc nhìn tới hai chủ tử Quý Minh Dương một cái.
"Nhớ lấy, ngươi tự phế tu vi, sau đó đem theo hắn cút về Quý gia. Báo cho bọn họ, cái mạng của Quý Minh Dương đêm nay ta tới thu, cùng với cả thành ý bồi thường nữa" - hắn truyền âm cho một mình Minh lão nghe được.
...
Một nháo như vậy, Cung Vô Song cùng Diệp Phàm đều ăn ý không nhắc lại chuyện ly hôn nữa.
Qua chuyện của Quý Minh Dương, Cung Vô Song nhận ra đã quá trễ để rút lui, Diệp Phàm có muốn hay không muốn cũng đã bị dính vào vòng xoáy đấu tranh, ly hôn lúc này đã không để làm gì.
Về phần Diệp Phàm, hiển nhiên hắn sẽ không đời nào ly hôn cùng nàng rồi. Nói đùa, hắn vượt qua 90 vạn năm về đây, nguyên nhân chính vẫn vì bồi nàng, làm sao có thể tự dưng ly hôn.
Hai người ăn ý cùng không nói gì mà ngồi thưởng trà; về phần Cung Hàn Nguyệt, hai người cũng không quá bận tâm tới nàng.
Sau một tuần trà, Cung Vô Song đứng lên
"Ta đi công ty"
"Ta đi cùng ngươi" - Diệp Phàm hạ tách trà trên tay xuống, nhẹ nhàng nói.
"Tỷ tỷ, ngươi cho ta mượn tỷ phu một buổi chiều nga, ta muốn hắn đưa ta đi mua đồ" - đúng lúc này, cái đầu nhỏ của Cung Hàn Nguyệt thò ra từ trên tầng, nũng nịu nói.
"Ngươi đi trông Hàn Nguyệt, ta một mình qua công ty là được" - Cung Vô Song đang chần chờ, nghe được muội muội mình đòi người, vội vã đá hắn qua.
Một buổi này, Diệp Phàm bá đạo cùng bí ẩn đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn của nàng với hắn; do vậy nàng cần cẩn thận suy nghĩ lại một chút, đương nhiên sẽ không muốn đối mặt với hắn vào lúc này.
Diệp Phàm cũng không cưỡng cầu, vui vẻ đáp ứng. Đối với hắn, muốn đi với Cung Vô Song hay với Cung Hàn Nguyệt đều không quan trọng bằng Cung Vô Song muốn hắn đi với ai.
Ai bảo nàng là lão bà hắn đâu, không sủng thì biết làm gì bây giờ.
...
Nhìn chiếc BMW màu trắng của Cung Vô Song biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Phàm quay trở lại sofa, tự mình thưởng trà, trầm ngâm nhìn Cung Hàn Nguyệt đang chăm chú bấm bấm trên chiếc điện thoại Iphone 8 của mình.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng ngước lên nhìn, nghịch ngợm cười:
"Ta biết ta đẹp khuynh quốc khuynh thành, thế nhưng ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy, ta ngượng ngùng nha"
Diệp Phàm không nhịn được phun ra ngụm trà trong mồm mình, ho sắc sụa.
Câu nói này không phải nên là phe nam nhân chúng ta tự luyến mới nên nói ra hay sao?
Đường đường Tiêu Dao Phủ Chủ Tiên Đế Diệp Trường Sinh, vậy mà mới hôm đầu tiên gặp mặt tiểu di tử đã bị nàng làm cho sặc nước trà, nói ra thật mất mặt... Diệp Phàm ai oán nghĩ thầm.
"Rốt cục..." - ho một hồi, hắn mới quay lại đối diện với Cung Hàn Nguyệt, quyết định nói ra nghi vấn trong lòng.
Thế nhưng, hắn chưa kịp nói hết câu, ánh mắt đã co rụt lại nhìn thiếu nữ trước mặt.
Chỉ thấy nàng từ lúc nào đã đổi một trang phục khác, không còn là bộ váy áo mang đầy hơi thở đô thị nữa, mà là một bộ váy dài cổ trang màu đen tuyền, nơi eo có thắt một dải lụa.
Khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia cũng đã bị một mảnh khăn đen che khuất, chỉ để lại đôi mắt sáng long lanh như sao trời.
Nổi bật hơn cả, đó là mái tóc vốn được vấn cao nay đã được thả dài, biến thành màu tím yêu dị.
"Hi hi... tỷ phu, bây giờ nhận ra ta sao?" - nàng cười hì hì, bộ dạng muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.
Vậy mà, cơ hồ đã có hơn 50 vạn năm không thất thố, bây giờ Diệp Phàm cũng không kìm chế được mà thốt lên:
"Ma nữ Tử Nguyệt"
(Chương xong)
.
Bình luận truyện
Long Ba Bá Tánh Bình Dân
Truyện hay ta tiếp nha
Nov 17, 2021 03:50 pm 0 trả lời 0
Nguyễn Văn Vũ Bá Tánh Bình Dân
cái này cv hay st thế
Nov 25, 2018 08:27 am 1 trả lời 0
amdatuyenBá Tánh Bình Dân
st nhé
Jan 23, 2019 01:49 am 0
Lee Và Lee Bá Tánh Bình Dân
Truyện hay lắm
Oct 27, 2018 06:40 pm 0 trả lời 0