-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Nhưng mà, lần này Hạ Lan Tuyết cũng thật khinh thường Tô mỹ nhân, người ta nghe nói như vậy, chẳng những không có như nàng tưởng tượng là khó thở hoặc khóc rời đi, ngược lại, rất phối hợp nàng diễn, làm như có thật gật đầu.
"Đúng vậy đấy, ta quen biết Hoa Âm mười năm rồi, tính tình này của hắn ta biết rõ nhất."
"A, vậy sao?" đuôi mắt Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng liếc về phía Cơ Hoa Âm, người này đang yên lặng thưởng thức quang cảnh trong ao, dung nhan bình tĩnh, mặt trầm như nước, tựa hồ cũng không có so đo hai nữ nhân đang nói thầm cái gì đó.
"Ừm, không chỉ đối với người, đối với vật cũng giống như vậy." Tô Minh Ngọc nhẹ nhàng cười, thẹn thùng chỉ đàn cổ sau lưng, nói tiếp, "Cái đàn lục cầm này là bảo bối mà Cơ Hoa Âm quý nhất, người bình thường đừng nói đụng phải, chính là nhìn một cái cũng không thể. Ngươi xem hắn như thế có hẹp hòi không?"Cho nên, không cần nói cũng biết, Tô mỹ nhân này không những đụng vào mà còn ngồi gẩy, đủ để giải thích rõ hắn đối xử với nàng ta đặc biệt.
Hạ Lan Tuyết giống như cười mà như không, "Là bảo bối quý nhất sao?"
Ánh mắt giảo hoạt của nàng chăm chú nhìn cây đàn cổ kia, càng nhìn càng cảm thấy gai mắt, càng nhìn càng cảm thấy đâm tâm.
Tự nhiên nàng đột ngột đứng lên, đi về phía đàn lục cầm, bàn tay nhỏ bé trắng trẻo sờ vào dây đàn ngẫu nhiên còn cúi đầu xuống, ngửi ngửi xung quanh cây đàn.
Cơ Hoa Âm khẽ nhíu mi, nhẹ kêu một tiếng, "A Tuyết."
"Hoa Âm, ta thấy Tuyết muội muội cũng là người am hiểu âm luật, hay là ngươi hào phóng một lần, cho phép nàng ấy gẩy một khúc đi." Tô Minh Ngọc nhìn thấy vẻ mặt Hạ Lan Tuyết giống như chó săn thấy thức ăn vậy liền cười trộm.
"Không cần." Hạ Lan Tuyết mạnh khoát tay chặn lại, nhẹ nhàng đứng thẳng mi, nói tiếp, "Ta không hiểu âm luật, chẳng qua là cảm thấy hoa văn trên đàn này rất đẹp mắt thôi."
Nói xong, nàng lại ngồi trở lại, đôi mắt linh động nhìn Tô Minh Ngọc, thấy đáy mắt nàng ta lóe lên tia khinh miệt, không khỏi nở nụ cười.
"Tô tỷ tỷ, vừa rồi ngươi gẩy khúc gì vậy? Thật là dễ nghe, nghe có chút thương cảm."
Tô Minh Ngọc tất nhiên là khó mà nói ra khúc vừa rồi là “Đích tôn oán”, chỉ dịu dàng cười nói, "Nếu Tuyết muội muội đã thích nghe như vậy. Ta liền vì muội muội mà gảy lại một khúc vậy?"
"Vậy thì tốt quá. Ta xin rửa tai lắng nghe vậy." Hạ Lan Tuyết vừa cười đùa vừa dùng đầu ngón tay đào đào lỗ tai.
Loại hành vi thiếu lễ độ này, lại làm cho Tô Minh Ngọc sững sờ, nhưng rất nhanh lại coi như không nhìn thấy gì, nhưng hành động đó của nàng ta cũng không làm cho Hạ Lan Tuyết thấy cảm kích.
Không phải ghét bỏ nàng lỗ mãng sao? Lại còn giả bộ mình thanh cao tao nhã nữa.
Hạ Lan Tuyết nàng tuy hành vi có hơi thô lỗ nhưng tâm lại không, nhìn mặt mà nói chuyện, đoán biết lòng người nàng cũng là rất rõ.
Trưng ra bộ mặt vô tư vui vẻ, Hạ Lan Tuyết nghiêng nghiêng người, đưa lưng về phía Cơ Hoa Âm, một tay đỡ chán, đôi mắt hơi khép, làm rat ư thế nghiêm túc thưởng thức âm nhạc, nhưng không ai có thể đoán được, ánh mắt nàng vẫn chăm chú quan sát một con nhện nhỏ đang leo lên leo xuống trên xà mộc đình.
Tô Minh Ngọc ưu nhã ngồi xuống, đầu cụp xuống, đôi tay nhỏ trắng noãn nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, tức thì từng tiếng đàn dễ nghe vang lên như nước chảy mây trôi.
Quả nhiên là cầm kỹ cao siêu, xem ra ở phương diện này cô nương nhà người ta bỏ không ít công sức.
Đúng rồi, Cơ Hoa Âm là người hiểu biết, cũng rất tinh thông âm luật.
A, không khó tưởng tượng, sở dĩ cầm kỹ của Tô Minh Ngọc cao siêu cũng là để nịnh nọt Cơ Hoa Âm đi.
Thế nhưng... khi nhìn thấy bộ dáng say mê tập trung đàn của Tô Minh Ngọc dư quang trong mắt Hạ Lan Tuyết chợt lóe , đầu ngón tay gảy nhẹ, một hạt đào vừa vặn đánh trúng con nhện trên mái đình, không nghiêng lệch , rơi trúng vào cổ áo Tô Minh Ngọc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
"A!" Tô Minh Ngọc sợ hãi kêu nhảy dựng lên, lại không nghĩ rằng, động tác quá mạnh làm cho đàn cổ trước mặt rơi xuống mặt đất.
Hơn nữa rơi xuống lại rất cổ quái, rơi xuống một cái lại bật lên rồi lại rơi xuống..
Bởi vì chỗ ngồi của Hạ Lan Tuyết, không những cản trở tầm mắt của Cơ Hoa Âm, mà còn cản trở động tác hắn cứu đàn.
Thật là bi ai, đàn cổ bị rớt lên bật xuống hai lần gãy mất rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Tô Minh Ngọc sợ hãi trắng bệch, bất chấp có con vật nhỏ đang chạy trong cổ áo ấp úng.
"Hoa Âm, ta... A." Cũng không biết là do bị tiểu động vật kia cắn hay là bị làm sao, nàng ta vừa định giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên lại vặn vẹo, cả thân thể căng thẳng, sợ hãi vừa thống khổ nhìn Cơ Hoa Âm, đột nhiên, như không chịu được nữa, vành mắt đỏ lên, chạy đi mất.
"Ui cha." Hạ Lan Tuyết hậu tri hậu giác đứng dậy, đi đến bên cạnh đàn cổ bị rơi, lại nhìn qua bóng dáng Tô Minh Ngọc đang bỏ chạy , vẻ mặt rất ngạc nhiên cùng khó hiểu, "A, Tô tỷ tỷ làm rơi đàn của ngươi, bỏ chạy mất rồi ?"
"Nên chạy không phải là ngươi sao?" Cơ Hoa Âm ngẩng đầu lên, đáy mắt thoáng cái ngưng tụ ánh sáng lạnh lẽo.
"A? Thế nào lại là ta?"Hạ Lan Tuyết giả bộ hồ đồ, ngượng ngùng cười cười, nhìn thân hình cao lớn của hắn đứng lên, sợ xoay người bỏ chạy, "Ui, ta thiếu chút nữa đã quên mất, cha ta bị bệnh, đang đợi ta mua thuốc về nhà."
Nhưng mà, hiển nhiên nàng không có vận may như Tô Minh Ngọc, cho dù nàng dùng khinh công, đã nhảy lên ngọn cây cao như vậy rồi còn bị hắn bắt được .
Trên cây ngô đồng cạnh đó, tay hắn đang nắm lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng.
"Không có làm việc trái với lương tâm, chạy cái gì?" Giọng nói hắn không có tý cảm xúc nào, nhưng ánh mắt hắn lại như lưỡi dao, nhìn nàng chằm chằm như nhìn một con mồi đợi làm thịt.
"Ta nói là, cha ta bị bệnh, đang chờ ta mua thuốc về." Bất chấp trên cổ đau đớn, nàng cố gắng nhìn hắn cười nịnh nọt, cười hết sức nhu thuận, biết điều.
"Tiếp tục diễn." Hắn lẳng lặng nhìn nàng, trên tay độ mạnh yếu từng điểm từng điểm buộc chặt.
Hô hấp Hạ Lan Tuyết không thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng, vội giãy giụa la ầm lên, "Được rồi được rồi, cha ta không có bệnh, tổ mẫu ta bị bệnh, được chưa?"
"Nói năng bậy bạ." Cơ Hoa Âm đột nhiên nhẹ buông tay, thân thể Hạ Lan Tuyết mềm nhũn, thiếu chút nữa té xuống, giật mình một cái, sợ hãi vội vàng nhắm mắt lại, đột nhiên bên hông bị túm lại.
A, vẫn không nỡ bỏ nàng đi?
Bên môi nàng mới sung sướng cong lên, liền cảm giác trước ngực chợt lạnh, quần áo như bị tuột ra, chẳng những lộ ra quần lót bên trong, còn lộ ra cần cổ bạch ngọc cùng với xương quai xanh tinh xảo.
"Này, ngươi làm gì thế? Ban ngày ban mặt đùa giỡn bổn tiểu thư **?" Hạ Lan Tuyết tiểu tâm can run rẩy, người này sẽ không phải mượn cớ tức giận mà ba ba bằng bằng nàng trên tàng cây chứ?
Mặc dù nàng cũng là vui lòng , nhưng lại có cảm giác sự việc tiến triển quá nhanh hơn nữa, lần đầu tiên của nàng không thể ấm áp một chút sao?
Mới suy nghĩ miên man, chỉ thấy Cơ Hoa Âm đem nàng hai tay giơ lên cao đỉnh đầu, một tay khác cầm lấy thắt lưng của nàng, rồi buộc chặt hai tay nàng lại.
"Cơ Hoa Âm, ngươi muốn làm gì? Sẽ không phải là chơi mấy trò biến thái kia chứ? Lão nương không làm, mau buông ta ra, không phải vậy... A..."
Đai lưng bị buộc vào cành cây, cả người nàng bị đẩy ra ngoài, đung đưa vài vòng trong không trung.
Một hồi qua đi, Hạ Lan Tuyết mới bi thống nhận ra rằng, nàng bị tên khốn kiếp kia treo trên cây to.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Cánh tay cùng thân thể tựa hồ muốn tách rời, đau như có vô số kim châm vào.
Lại còn mặt trời chói chang đang chiếu trên đỉnh đầu, ánh sáng nóng rực làm cho tròng mắt nàng muốn cũng không thể mở ra được, Hạ Lan Tuyết cảm thấy, chỉ cần vài phút đồng hồ nữa là nàng bị phơi nắng đến ngốc luôn rồi.
Mà tên nam nhân khốn kia đã bỏ nàng lại, không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Nhưng Hạ Lan Tuyết biết rõ, nhất định hắn đang ở gần đây.
"Này" Nàng lớn tiếng hô, "Ngươi đủ rồi nha, không phải chỉ phá của ngươi một cái đàn sao? Bổn tiểu thư đền cho ngươi một cái y chang là được chứ gì"
Không người nào trả lời.
Nàng lại gọi, "Họ Cơ , ngươi không có nhân tính, ngươi mượn cối giết lừa, qua sông liền rút cầu, lợi dụng ta xong rồi treo lên không để ý nữa à? Đàn cầm kia nếu không ném có thể dọa cho Tô mỹ nữ bỏ đi sao? Huống chi, bằng bản lãnh của ngươi, nếu như không muốn cho đàn rơi không phải là dễ như trở bàn tay sao?"
Không có ai hồi âm, bên tai, thậm chí ngay cả một ít tiếng gió cũng không thấy.
Khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn của nàng đã đổ đầy mồ hôi rồi.
Dựa vào, thật đúng là ném nàng đi không để ý đến? Đáng giận.
Hạ Lan Tuyết hít sâu một cái, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bỗng nhiên dùng lực , hai chân ngoắc lên cành cây, sau đó, chuyển tay đang bị trói lên phía trước người, há mồm cắn lên chỗ thắt, phí rất nhiều nước miếng, rốt cục cũng cởi bỏ được đai lưng, cả người thuận thế nhảy lên , vội dựa vào cây thở hổn hển.
Đại gia , lần này nàng thật sự là thua thiệt lớn, cả khổ nhục kế cũng mang ra.
Mà dưới bóng cây bên kia, Tô Minh Ngọc đứng dưới tán cây, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn hận đến nỗi xé nát khăn trong tay.
Quả nhiên, như nàng ta nghĩ, tiểu nha đầu này là người mà Cơ Hoa Âm muốn dùng để làm cho nàng lộ lớp ngụy trang.
Nàng không sợ hắn tìm nữ nhân khác đến đối phó nàng, bởi vì nàng ta biết hắn chỉ chơi bời chứ không có tình cảm thật , nàng không cần bận tâm đến con nhóc lỗ mãng Hạ Lan Tuyết này.
Nhưng cái nàng ta để ý chính là, từ trước đến nay Cơ Hoa Âm làm việc gì cũng quang minh chính đại, nhưng giờ để gây xích mích với nàng, lại dùng biện pháp như vậy, còn cố ý phá hủy đi đàn cổ mà hắn vẫn trân quý.
Chẳng lẽ, hắn thật sự hy vọng nàng rời xa cuộc sống của hắn sao?
Không cam lòng a!
Dư quang ở khóe mắt sau khi liếc nhìn bóng dáng kia một lần nữa rốt cuộc cũng rời đi, Hạ Lan Tuyết thở một hơi dài nhẹ nhõm, đứng dậy, đứng ở trên thân cây, đem đai lưng buộc tốt.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, khóe môi cong lên nụ cười yêu dã.
Khổ là thế, nhưng kế tiếp nàng có thể yêu cầu vật mình muốn rồi.
Nhảy khỏi cây, nàng vô cùng lo lắng chạy về hướng đình nghỉ mát, quả nhiên, Cơ Hoa Âm tĩnh tọa ở trong lương đình, vẫn như cũ thích ý tự rót uống một mình.
"Ơ, ngươi trong giống như là người nhàn rỗi ngồi đây uống rượu một mình thế? Có thấy cô nương người ta khóc rời đi không ." Hạ Lan Tuyết vài bước vượt lên bên cạnh, đồng loạt nhấc lên bầu rượu, liền đổ vào trong miệng, rót quá mau, chất lỏng trong suốt kia liền theo khóe miệng của nàng chảy xuôi xuống, làm ướt quần áo trước ngực nàng.
Cơ Hoa Âm khẽ mị con mắt, lẳng lẳng nhìn nàng, môi mím thành một đường thẳng.
"Khà, đã ghiền." Để bầu rượu xuống, Hạ Lan Tuyết tùy ý dùng tay áo chùi miệng, liền ánh mắt sáng quắc nhìn qua hắn, vội vàng muốn phần thưởng, "Hôm nay, giúp được ngươi một việc lớn, có phải ngươi nên bày tỏ chút thành ý không?"
"Làm gì để bày tỏ thành ý?" Cơ Hoa Âm bày tỏ không hiểu, xem rượu trong chén hết, mới nghĩ đưa tay cầm bầu rượu, vừa nghĩ tới Hạ Lan Tuyết vừa rồi mới uống, tay liền dừng lại.
Hạ Lan Tuyết cúi mặt, cười tủm tỉm nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé đưa về phía hắn, như cái hài tử muốn có đường ăn, "Không cần gì khác, đưa khuyên tai ngọc trả cho ta là được."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Cơ Hoa Âm vẫn bình tĩnh quan sát nàng, không biết là do vừa phơi nắng hay do mới uống rượu, làm cho hai má phúng phính của nàng ửng đỏ , nhìn rất đáng yêu chọc cho người ta hận không thể véo một cái.
"Ngươi nhìn ta làm gì? Không thể đáp ứng sao?" Hạ Lan Tuyết nhăn lên đôi mi thanh tú, hai mắt to nhìn về phía cổ hắn , trong lòng tính kế , người này chắc là không đáp ứng rồi, xem ra chỉ có thể trực tiếp cướp đoạt thôi.
Nhìn đôi mắt to của nàng khẽ chuyển, Cơ Hoa Âm nhíu mày hỏi, "Trên người gia có khuyên tai ngọc của ngươi sao?"
Xem đi xem đi, chối luôn rồi? Giả vờ mất trí nhớ sao? Chiêu thức này của hắn nàng gặp qua rồi, kiếp trước lúc ở trong sơn động, làm hết chuyện xấu với nàng, xong lại chối cãi do nàng chủ động, chứng cứ phạm tội là bản “đông cung ba mươi sáu thức” mà nàng mang theo bên mình, làm cho nàng ước chừng biệt khuất rất nhiều năm, thậm chí, về sau cùng Nam Cung Khế trong lúc đó, cũng bởi vì chuyện này mà sinh không ít hiềm khích.
Nhịn xuống cơn tức, nàng bĩu môi, nhìn hắn cười rạng rỡ , từng chữ từng câu nhắc nhở, "Gia, không thể tưởng được ngài tuổi còn trẻ, đầu óc lại không được tốt như vậy. Lần trước tiểu nữ tử thiếu chút nữa bị mất tính mạng, vì cổ độc khó giải trên người ngài, lúc hỏi ngài tiền khám bệnh, ngài không những không đưa còn đoạt mất khuyên tai ngọc trên người ta. Nói thực cho ngài biết, khuyên tai đó là di vật mà mẹ ta khi còn sống để lại cho ta..."
Vừa nói, vành mắt ửng hồng, u oán nhìn hắn chằm chằm.
Cơ Hoa Âm lẳng lặng nghe xong lời của nàng, hai đầu lông mày chợt lóe qua nghi hoặc, "Lại còn có chuyện này?"
"Ngươi còn dám nói không nhớ nổi?" Hạ Lan Tuyết nắm lấy quả đấm nhỏ, rất muốn một quyền đập hắn ngất, sau đó trực tiếp vạch áo hắn, lấy khuyên tai ngọc đi, rồi đem hắn treo lên cây to phơi nắng.
Cơ Hoa Âm nghiêm trang, "Không phải là không nhớ nổi, mà là chưa từng phát sinh chuyện này, gia làm sao mà nhớ nổi?"
"Ngươi?" Hạ Lan Tuyết nổi giận, vọt đứng lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hắn, suy tính tấn công như thế nào mới có thể làm hắn ngất đi?
Nhưng trong đầu thiết tưởng nhiều cái phương án đều lập tức bị đập chết, nguyên nhân chỉ có một, người này công phu so với nàng không biết cao gấp bao nhiêu lần, chính diện, đằng sau, mặt bên, cao thấp, tựa hồ dù ở góc độ nào cũng không thắng được hắn.
Nàng cắn cắn môi, dứt khoát đem thể diện ném đi , thân hình chưa nảy nở liền nhào vào người hắn, giở thói ăn vạ.
"Ta mặc kệ, tóm lại là đồ đạc của ta, ngươi phải trả lại ta, nếu không ta cắn chết ngươi."
Nhưng đầu nhỏ của nàng lại bị tay hắn cản lại, hắn cau chặt lông mày, không vui nhìn nàng, "Vật nhỏ quá điêu ngoa, gia chỉ nhớ rõ là ngươi trộm khuyên tai ngọc của gia, gia thu hồi đồ, còn hảo tâm thả ngươi. Ngươi không biết hối cải, hiện tại lại một lần nữa lẻn vào, ý định muốn đoạt đồ một lần nữa, ngươi cho rằng gia là người hiền lành dễ bắt nạt sao?"
"A, ngươi cứ cho là vậy đi ?" Hạ Lan Tuyết ở trong lòng hắn, đắc ý gào lên.
Cơ Hoa Âm mặt không đổi sắc, trầm giọng nói, "Gia nói chính là ngươi trộm khuyên tai ngọc của gia, gia tha cho ngươi một cái mạng là tốt rồi. Nhưng như trong miệng ngươi nói thì hình như là gia đoạt mất di vật của nương ngươi để lại vậy."
Két? Hạ Lan Tuyết chớp mắt to, giống như nghe hiểu ý hắn.
Cảm nhận được nhiệt độ của tiểu thân thể ở trong lòng, thật là không dễ chịu, Cơ Hoa Âm liếc nhìn nàng ngu ngơ tiểu bộ dáng, ánh mắt trầm trầm uy hiếp, "Còn không tránh ra, nếu không, đừng trách gia không khách khí."
Hạ Lan Tuyết không cam lòng vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, lắc lắc thân thể giống như nghe lời muốn đứng lên, nhưng ngay tại lúc hai chân vừa đặt xuống đất, nàng đột nhiên nghiêng người, há mồm liền cắn lên cổ của hắn, đầu lưỡi nhanh nhẹn bốc lên một sợi dây đỏ dấu trong cổ áo, hàm răng dùng sức cắn một cái.
Cắn đứt dây đỏ, trong miệng ngậm khuyên tai ngọc, cũng bất chấp phản ứng của hắn, nàng xoay người bỏ chạy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Cơ Hoa Quân vừa mới đi đến bên cạnh đình nghỉ mát, đã nhìn thấy một cảnh tượng như thế này.
Một tiểu cô nương xinh đẹp vừa bò dậy từ trên người Cơ Hoa Âm , xoay người, bỏ chạy thật nhanh, thiếu chút nữa đụng phải hắn.
Ngay tại thời điểm hai người lướt qua nhau, hắn thấy rõ ràng hai gò má tiểu cô nương đều ửng đỏ.
Lại nhìn Cơ Hoa Âm ngồi vững như thái sơn, Cơ Hoa Quân nở nụ cười, lắc lắc quạt xếp phong lưu phóng khoáng đi vào trong đình, ranh mãnh quan sát thần đệ mặt lạnh này.
"Ôi nói cho nhị ca biết chuyện gì vừa xảy ra thế ?"
"Chuyện gì vừa xảy ra là sao?" Cơ Hoa Âm đơn giản nhìn qua hắn, đứng dậy, trực tiếp nhặt đàn cổ bị rơi trên đất lên.
Khuôn mặt tuấn lãng của Cơ Hoa Âm khẽ cứng đờ, rất kinh ngạc, "Vừa nghe Ngọc nhi nói làm rơi bảo bối của ngươi, ta còn không tin, không nghĩ tới là thật."
"Ngươi tới có việc?" Cơ Hoa Âm nhàn nhạt nhìn hắn.
"A, không có việc gì liền không thể tới tìm ngươi?" Cơ Hoa Quân khó chịu liếc nhìn hắn.
"Vậy xin cứ tự nhiên." Cơ Hoa Âm ôm cổ cầm, đi thẳng ra khỏi đình.
"Ừm?" Cơ Hoa Quân thu hồi quạt xếp, mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, nhìn về hướng bóng lưng Cơ Hoa Âm, khóe môi nhất câu, vẫn nở nụ cười.
Bằng trực giác của hắn, người đệ đệ này nhất định có bí mật gì đây.
Chẳng lẽ có quan hệ mờ ám với tiểu cô nương vừa rồi?
"Cửu đệ." Cơ Hoa Quân phi thân đuổi theo, trời rất nóng, cũng không sợ bị người ta nói , một tay khoác lên trên vai Cơ Hoa Âm, hưng phấn hỏi, "Cô nương vừa rồi là ai vậy? Ta thấy hình như có gì đó không ổn ? Có phải ngươi làm gì nàng ấy không?"
Vừa hỏi, tầm mắt của hắn chậm rãi dời xuống, lại rơi xuống vị trí dưới eo Cơ Hoa Âm.
Bằng tưởng tượng của một người nam nhân, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, trước khi tiểu cô nương kia trốn đi, đang nằm ở trên người Cơ Hoa Âm làm cái chuyện gì?
Không thể tưởng được Cửu đệ là nam nhân ngoài mặt lạnh nhưng thân nóng? Lại có thể bắt buộc tiểu cô nương chưa trưởng thành làm cái chuyện này?
Cơ Hoa Âm vừa chạm vào ánh mắt của hắn, liền đoán được tâm tư đen tối kia, lạnh lùng khẽ hừ, "Không trách được Minh Ngọc lại thờ ơ với ngươi. Ngu ngốc như vậy."
"Ngươi có ý gì?" Cơ Hoa Quân bị đâm chọt chỗ đau, lập tức giậm chân, "Nếu không phải là do ngươi phá, Minh Ngọc đã sớm trở thành nhị tẩu của ngươi rồi."
"Vậy sao?" Cơ Hoa Âm nhướn mày, không tin.
Cơ Hoa Quân nhất nghẹn, có chút không nhịn được nói, "Đang hỏi chuyện của ngươi, xuyên sang chuyện của ta làm gì? Vừa rồi tiểu cô nương kia là ai? Ngươi muốn giữ nàng lại? Nàng có thể trốn sao?"
"Nàng đoạt khuyên tai ngọc của ta." Cơ Hoa Âm mặt không chút thay đổi nói thật.
Cơ Hoa Quân ngạc nhiên, "Trộm?"
Cơ Hoa Âm ném cho hắn một cái mắt lạnh, trực tiếp rời đi.
Cơ Hoa Quân sờ lên cằm, nghiền ngẫm nở nụ cười, thiên hạ này lại có tiểu tặc trộm được đồ từ trên người Cơ Hoa Âm, có sao? Huống chi còn là cái loại nhóc con miệng còn hôi sữa đó?
- -
Hạ Lan Tuyết không dễ dàng trốn khỏi đình nghỉ mát, núp ở một chỗ góc tường, lấy khuyên tai ngọc đang ngậm trong mồm ra, đặt trong lòng bàn tay nhìn.
Ngọc này là của Cơ Hoa Âm, nhưng không phải là cái mà hắn lấy của nàng.
Việc này làm cho nàng khó hiểu.
Hồn nàng từ kiếp trước xuyên đến, lại cầm theo khuyên tai ngọc của hắn.
Mà ở kiếp này, Cơ Hoa Âm cũng chưa đưa khuyên tai ngọc cho nàng, vì vậy, trên người hắn lúc này vẫn còn nguyên khối ngọc đó.
Chỉ duy nhất một khối ngọc bội, mà do sự khác biệt về không gian mà biến thành hai khối, thật sự là quỷ dị.
Thế nhưng, trong khối ngọc của nàng có chứa phấn hoa mạn đà la, mà khối ngọc này lại không có.
Cho nên nói, nàng vất vả nửa ngày, cướp về được cái ngọc bội không phải cái nàng muốn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện
Trayce Minh Bá Tánh Bình Dân
ad ơi ! khi nào thỳ cập nhật chương mới vậy. lâu quá à
Aug 10, 2017 06:07 pm 0 trả lời 0