-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Hôm sau, Đinh Thục Nghi sau khi dùng điểm tâm xong thì đến Luyện Võ đường, bắt đầu tu luyện, không biết là loại võ công gì.
Luyện Võ đường là nơi con em, đệ tử trẻ tuổi Hàn gia đến luyện tập, đếm sơ cũng đến trăm người. Nhưng nàng nhìn, lại nhìn, nhìn không ra là loại võ công gì, thuộc môn phái nào. Bọn họ đều là hai tay dao động hoặc là kết ấn gì đó, rồi hò hét, chỗ thì tạo hỏa cầu, chỗ thì tạo gió xoáy... rồi đủ màu sắc lóe lên: lục, lam, đỏ, vàng....nàng đây là ngủ mơ chưa tỉnh đi...
Một nam tử lam y-ngũ trưởng lão trông coi luyện võ đường, thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng tốt bụng giải thích: “đệ tử dưới sân đang luyện tập khống chế thiên lực và thi triển vũ kỹ”
“Thiên lực? Vũ kỹ?” Đinh Thục Nghi ngây ngốc hỏi lại.
Thấy vẻ mặt kia, Ngũ trưởng lão bất đắc dĩ phải giải thích từng vấn đề một.
“Thiên Huyền đại lục trên cơ bản là người đều sẽ tu luyện thiên lực, cường giả vi tôn, thực lực quyết định tất cả. Thiên lực là lực lượng có trong thiên địa. Mà vũ kỹ là cách khống chế và sử dụng thiên lực để công kích đối thủ trong chiến đấu”
Đinh Thục Nghi nghe cái hiểu cái không, lại hỏi tiếp:
“Con muốn làm kẻ mạnh, vậy ngũ thúc có thể chỉ cho con cách tu luyện thiên lực không”
“Tất nhiên. Tu luyện không quá khó, ai cũng làm được trừ người hoàn toàn không có thiên phú. Đầu tiên là con phải cảm nhận được thiên lực chứa trong thiên địa đồng thời đem tia thiên lực đó trữ đến đan điền, như vậy là bắt đầu cánh cửa tu luyện, tiến vào Hậu Thiên cảnh giới. Sau khi dung nhập thiên lực vào trong đan điền thì cần khống chế để nó vận hành các vòng chu thiên, đả thông 108 kinh mạch và vận hành đủ 108 vòng chu thiên thì sẽ bước vào cảnh giới Tiên Thiên. Bây giờ con trở về bắt đầu tu luyện, khi nào con đột phá lên Tiên Thiên cảnh thì đến Vũ Kỹ đường xem vũ kỹ, rồi ra đây luyện tập.”
... ...
Trở về phòng, Đinh Thục Nghi bắt đầu tiêu hóa đống thông tin vừa rồi. Thiên Huyền lục địa, rồi người người tu luyện thiên lực.... nàng rất muốn hỏi liệu có ai biết Hắc Mộc Nhai, Nhật Nguyệt thần giáo, Thiếu Lâm tự, phái Võ Đan, phái Nga My, núi Hoa Sơn... nhưng sợ sẽ khiến người khác nghi ngờ, có lẽ lớn thêm chút nữa sẽ ra ngoài tự tìm hiểu vậy. Hiện tại chỉ là đứa trẻ, cầm đao, cầm kiếm hay kim gì đó là không thể nên kiếm pháp, đao pháp... gì đó thì để sau đi, vẫn là nên đi tu luyện thiên lực, sau khi đả thông kinh mạch việc luyện võ cũng thuận lợi hơn.
Đinh Thục Nghi ngồi lên giường tĩnh tọa, cảm nhận từng tia thiên lực trong thiên địa, rồi cố đem nó dung nhập vào đan điền. Nói thì dễ, làm lại là việc khác, nàng mất khoảng nửa canh giờ mới cảm nhận được, lại mất thêm hai canh giờ nữa mới đem nó dung nhập vào trong đan điền.
Người bình thường tu luyện đều hấp thu thiên lực vào đan điền, rồi vừa đả thông kinh mạch vừa vận chuyển chu vòng, nên tốc độ khá chậm, nhanh thì mất 3-5 năm mới hoàn thành 108 chu vòng, có người cả đời cũng không tiến lên được Tiên Thiên cảnh giới,tại các gia tộc lớn, tài nguyên sung túc như Hàn gia sẽ dùng đan dược để hỗ trợ để rút ngắn quá trình này, điều này Đinh Thục Nghi không biết, bởi không ai nói cho nàng biết.
Mấy ngày sau, trong viện của nàng được phát một ít đan dược, sau này đều đặn, bốn tháng lại phát một lần, tất nhiên nàng không dùng đến mà giữ lại. Nhìn qua những viên đỏ đỏ, đen đen này, đậm mùi dược này, không rõ bên trong là thứ gì, sao dám ăn bừa. Ngày xưa khi còn là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương Bất Bại từng dùng tam thi não thần đan để khống chế thuộc hạ, giáo chúng; có thể những đan dược phát định kỳ này là dùng để khống chế, người trong Hàn gia, dù sao gia tộc này cũng lớn, già trẻ trên dưới cũng mấy trăm người, làm gia chủ cũng không dễ dàng gì nha.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Đời trước Đông Phương giáo chủ là cao thủ võ lâm, nội công thâm hậu, nên hiểu rõ tầm quan trọng của việc đả thông kinh mạch đối với việc việc luyện võ, đặc biệt luyện nội công. Biết được điểm này, khi tu luyện thiên lực nàng không vội vã vận chu vòng mà trước hết lợi dụng thiên lực đả thông toàn bộ kinh mạch.
Đã có kinh nghiệm rồi, nên sau nửa năm, Đinh Thục Nghi đã đả thông được 107 kinh mạch chỉ còn một đường cuối cùng, nhưng lại là khó khăn nhất. Sau vài làn cố gắng thất bại, nàng quyết định tạm thời buông tha, nghỉ ngơi vài ngày, lại nói nàng hai hôm trước mới bước sang tuổi thứ 6, vẫn còn là trẻ con, đúng ra nên được chơi đùa với chúng bạn, nhưng trong Hàn gia, mọi người từ nhỏ đã ở trong phòng chuyên tâm tu luyện, còn gì là tuổi thơ nữa.
Đến nơi này đã được bảy tháng, song trừ lần đi đến luyện võ đường ra thì nàng vẫn chỉ ở trong phòng, chưa có đi đâu, lần này ra ngoài tâm tình tốt lên không ít, cứ lăng lăng chạy nhảy, làm hại Tiểu Thúy, Tiểu Châu phải bám theo. (Thực ra Đinh Thục Nghi tu vi còn thấp nên không phát hiện ra vẫn luôn có người âm thầm bám theo nàng, đó là ám vệ được Hàn gia bồi dưỡng).
Trên đường khá náo nhiệt, đủ loại hàng quán, thứ gì cũng bán, song đối với hài tử thì đồ ăn vặt dậy mùi thơm là hấp dẫn nhất, thành ra mua một đống đồ ăn.
Nào là bánh bao nhân thịt chiên rắc vừng và hành lá vừa thơm vừa giòn, lại không quá ngậy ăn kèm canh đậu phụ.
Rồi bánh kẹp hành chiên, bánh củ cải, tào phớ....ăn vặt no bụng luôn.
Tiểu thư tâm tình tốt, Tiểu Thúy, Tiểu Châu cũng được ăn ké.
.... ....
Đang tung tăng hồi phủ thì thấy một nam hài quần áo rách rưới, mặt mũi lấm lem, bám lấy chân “Tiểu thư, làm ơn làm phúc bố thí chút gì ...”
Đinh Thục Nghi nhìn nam hài tầm tuổi mình đói rách, thê thảm, bảo Tiểu Thúy lấy ra gói bánh bao nhân thịt chiên vốn là mua mang về đưa cho nam hài. Hôm nay bổn tiểu thư tâm tình tốt coi như tích chút công đức đi vậy.
“Cầm lấy ăn đi, từ từ kẻo nghẹn”
“Ta là Đông Phương, mặt trời mọc từ phương đông, ngươi tên là gì ?” Thầm nghĩ, khi nào đủ thực lực thoát ly khỏi Hàn gia, nàng sẽ dùng lại tên này.
“Mọi người gọi ta là Lạc Tử”
.... .....
Thế giới này cường giả vi tôn, Lạc Tử phế vật không có thiên phú tu luyện, bị thân nhân vứt bỏ, là bị người ta bắt nạt. Tuy nhiên sau mấy lần tiếp xúc thì nàng thấy Tử Lạc này ngộ tính tốt, thể chất không tệ, chịu được khổ cực, là kỳ tài luyện võ, nếu chăm chỉ luyện tập thì chẳng mấy chốc sẽ thành cao thủ võ lâm. Đáng tiếc hắn sinh ra nhầm chỗ, đây là thế giới của tu luyện giả....
Nàng quyết định dạy hắn chút quyền cước, tăng cường thân thể, có thể tự bảo vệ bản thân trong một số trường hợp. Nàng mới dạy hắn được mấy điểm cơ bản : vị trí một số kinh mạch, đả thông 108 kinh mạch, dạy đứng tấn, một bộ kiếm pháp đơn giản.Cứ thế mấy năm liền trôi qua, hắn đã được người ta thu làm đệ tử. Hắn đi đến môn phái của sư phụ, nàng lại tiếp tục ngày tháng tu luyện tại Hàn gia, tiếp tục sự nhiệp nâng cao thực lực. Ngày dài tháng rộng, trời đất bao la không biết có cơ duyên gặp lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Tâm Tình thoải mái, tiến vào tu luyện, Đinh Thục Nghi nhanh chóng đả thông được đường kinh mạch cuối cùng.
Sau nàng lại mất vài tháng vận hành chu vòng, tổng cộng chỉ mất tròn một năm đã đả thông 108 kinh mạch, vận hành đủ 108 chu vòng. Đinh Thục Nghi khá hài lòng về kết quả này, nhưng vui vẻ chẳng quá vài canh giờ thì thân thể xảy ra biến hóa. Ban đầu cơ thể khoan khoái giống như được xoa bóp, lúc sau từng trận đau nhức ập đến.Xương cốt như bị vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng nhào trộn, đau đến tê tâm liệt phế. Nàng cắn răng nhịn đau, lết đến bên giường, hai tay nắm chặt tấm chăn, mồ hôi thấm ướt y phục. Thời gian vẫn chậm chạp trôi đi, đau đớn không hề giảm, cuối cùng không chịu nổi mà kêu lên, thấy làm như vậy có thể chuyển dời sự chú ý đến đau đớn trên cơ thể, nàng cứ thế gào rống, khiến cả Hàn gia đêm đó ngủ không yên giấc, sau một hồi ầm ĩ, nàng thế nhưng mệt quá ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau,tỉnh dậy thấy cả người hôi hám, y phục dính đầy chất dầu đen, thật là bẩn, lại phân phó tỳ nữ chuẩn bị nước tắm, thay ba lượt nước, người coi như sạch sẽ, thay chăn gối, giường cũng không còn dính thứ chất dầu đen kia nữa.
Sau chạy đi hỏi mới biết là sau khi tiến vào Tiên Thiên cảnh sẽ phải trải qua một lần tẩy kinh phạt tủy, cải tạo lại kinh mạch, xương cốt, bài tiết hết chất cặn bã trong cơ thể.
Nàng đã vận hành được đủ 108 chu vòng, có thể tiến vào vũ kỹ đường xem vũ kỹ rồi. Nhưng rất nhanh Đinh Thục Nghi phát hiện ra chữ ở nơi này với Hán tự ở thế giới kia có một số bất đồng, lại nhớ ra Đinh tiểu thư này tuổi còn nhỏ, chưa có học chữ mà đã xem được vũ kỹ không khỏi quá kỳ quái, thế là nàng tìm đến gia chủ, tỏ ý muốn có tiên sinh đến dạy chữ, gia chủ phê chuẩn.
... .....
“Dùng một năm đã đột phá lên Tiên Thiên cảnh, việc này chưa từng có tiền lệ”. Hàn Hạo Thành vừa nói vừa gõ gõ mặt bàn.
“Đúng vậy, nếu nàng là người Hàn gia, thì đúng là một nhân tài cần bồi dưỡng” Ngũ trưởng lão cho ý kiến.
“ Thật đáng tiếc, ta thấy nuôi làm con dâu bé sau này gả vào Hàn gia đi, như vậy nhân tài này còn không nguyện ý phục vụ cho Hàn gia ta sao?” Tam trưởng lão đưa ra ý kiến.
“ Tuy nhiên ta thấy vẫn không cho nàng xem vũ kỹ cao cấp địa phẩm của Hàn gia ta, ít nhất là trước khi gả vào Hàn gia, nàng vẫn là người ngoài.” Lục trưởng lão đề xuất
Hàn Hạo Thành nghe xong một loạt các ý kiến, cuối cùng ra quyết định nồi dưỡng mầm non này; cung cấp đan dược, linh thạch, giúp hỗ trợ tăng tu vi; còn vũ kỹ thìchỉ cho nàng luyện những vũ kỹ bình thường, như vậy tuy nàng ta có tu vi cao song kỹ năng chiến đấu lại không ổn, đến thời điểm quyết định sẽ diệt tận cỏ tận gốc cũng dễ dàng hơn.
... ...
Cứ như vậy Đinh Thục Nghi 6 tuổi từ đứa trẻ lạc loài đã được coi như là vị hôn thê của thiếu chủ Hàn gia, địa vị trong gia tộc cũng được dần nâng lên.
Còn thiếu chủ Hàn gia là vị nào? Có thể là Hàn Như Liệt con trai của Hàn gia chủ Hàn Hạo Thành hoặc Hàn Như Hạo con trai của tam trưởng lão, xem ai biểu hiện ưu tú hơn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Đinh Thục Nghi 7 tuổi, tiến vào Tiên Thiên cảnh, lại học tập xong chữ nghĩa ở Huyền Thiên đại lục này, bắt đầu tiến vào vũ kỹ đường học tập.
Vũ Kỹ đường của Hàn gia là một gian lầu lớn gồm ba tầng: tầng một tất cả đệ tử hàn gia đều có thể vào, tầng hai dành cho các đệ tử ưu tú, tầng ba là vũ kỹ cao cấp chỉ gia chủ, thiếu chủ và các trưởng lão mới được lên, hiển nhiên là hiện tại Đinh Thục Nghi chỉ được vào xem sách ở tầng 1. Sau khi được cho phép nàng đã đến Vũ Kỹ đường ngay hôm sau, đang chuẩn bị đi vào thì có trưởng lão xuất hiện trước mặt nàng:
“Ngươi là người nào?”
Đinh Thục Nghi nghĩ chắc đây là trưởng lão trông coi Vũ Kỹ đường, với một gia tộc mà nói thì vũ kỹ rất quan trọng cần được bảo quản cẩn thận, do đó người trông giữ tự nhiên là thực lực hơn người.
“Trưởng lão, cháu là Đinh Thục Nghĩa, nghĩa nữ của Hàn bá phụ”. Nàng lễ phép nói.
Nghe vậy, trưởng lão cũng chỉ nhìn một cái, “Vào đi” rồi phất tay áo đi mất.
Trong Vũ Kỹ đường khá yên tĩnh, các đệ tử đều đang luyện tập ở Luyện Võ đường, cứ 7 ngày họ mới được vào Vũ Kỹ đường một lần, nàng đây là được đặc cách có thể đến bất cứ lúc nào. Trong phòng là các giá sách, trên giá đương nhiên là vũ kỹ, Đinh Thục Nghi lật xem rất nhanh, hầu như mỗi quyển chỉ xem lướt một hai trang nắm trọng điểm, vậy mà phải bỏ ra hai ngày chạy đến mới lật hết các quyển sách, có thể thấy số lượng sách nhiều như thế nào. Tuy nhiên có thể nhận ra vũ kỹ chia thành từng nhóm riêng biệt: loại dùng kiếm, loại dùng roi, loại dùng thương, loại dùng đao.... nhóm không dùng kèm binh khí: loại ngưng kết linh lực thành vật thể theo sự điều khển của chủ nhân tấn công đối phương, ở Hàn gia thường là hỏa báo...
Vũ kỹ cũng chia thành 4 phẩm giai: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng; trong mỗi phẩm giai lại chia thành ba loại nhỏ sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Trong đó uy lực mạnh mẽ nhất là vũ kỹ Thiên phẩm song cũng vô cùng hiếm có, tiếp đến là vũ kỹ Địa phẩm cũng chỉ có đại gia tộc và môn phái lớn mới có. Tại tầng một Vũ Kỹ đường để chủ yếu là Huyền phẩm vũ kỹ cùng Hoàng phẩm vũ kỹ.
Đến ngày thứ ba, nàng không xem một loạt như hai ngày trước nữa mà chỉ chú tâm xem kỹ hai quyển vũ kỹ, một là dùng trường tiên( roi dài); một là dùng kiếm, hai thứ vũ khí này thích hợp với nữ tử. Có thể thấy vũ kỹ này không quá phức tạp: bao gồm chiêu thức, cách tạo ấn kết vận khởi thiên lực, khẩu quyết.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm nàng vẫn đến nhìn lại hai bộ vũ kỹ kia, sau khi đã ghi nhớ và chép lại thành một bản mới thì nàng không đến Vũ Kỹ đường nữa, ở trong phòng cũng có thể nghiên cứu được. Dời trước mình đã từng dùng kiếm, dùng đao nhưng trường tiên thì chưa động đến, do đó nàng đinh bụng sẽ luyện bộ tiên pháp trước, đồng thời nghiên cứu xem có thể dung hợp bộ vũ kỹ ngọc kiếm này với kiếm pháp võ lâm đời trước hay không?
... ...
Tuy nhiên thực tế khác với suy tưởng, Đinh Thục Nghi còn nhỏ, tay chân được một mẩu, trường tiên dài cầm không không chê được sau vài lần quất liền quấn vào người... sau một tuần tiên pháp chưa học được mà người đã đày thương tích, cũng may dược trị thương ở đây khá tốt, nếu không đã để lại sẹo rồi. Cứ như vậy không ổn chút nào, đành dùng đoản tiên để luyện chiêu thức, vài năm nữa sẽ quay lại dùng trường tiên vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Đinh Thục Nghi 11 tuổi, sau ba năm tu luyện, tu vi vẫn là Tiên Thiên cảnh giới, tuy tốc dộ chậm nhưng nàng biết dụ tốc bất đạt nên cũng không nôn nóng, (nếu người khác biết sẽ nói, chậm ư, ta 10 tuổi mới đả thông được vận hành được 100 chu vòng đã là đệ tử ưu tú rồi, tốc độ của ngươi chậm vậy ta là rùa bò à.)
Bữa nay thấy trong phòng bí bách, dẫn tỳ nữ đi một vòng, cũng mỏi chân, nàng vào đình hóng mát dụng trên hồ sen, nghỉ một lát vậy. Giờ sen đã héo tàn, lộ ra vài đài sen đã già.
“Tiểu Thúy, lát nữa bảo người thu mấy đài sen kia đi, mấy ngày tới ta muốn ăn cháo hạt sen”
“Dạ, nô tỳ đã rõ”
.... ...
Ở Thiên Huyền đại lục, đi đâu cũng bắt gặp tu luyện giả, trong quá trình tu luyện cần một lượng lớn đan dược, song số lượng dược sư lại ít ỏi đến đáng thương . Hơn nữa muốn làm dược sư phải có thiên phú, sự kiên nhẫn và tâm tính kiên định, không phải ai cũng có đủ tư những chất trên. Vì vậy nghề dược sư có thân phận tôn quý nhất; đan dược bán ra giá trị gấp cả chục lần tiền mua dược liệu ban đầu, nên đây còn là nghề hái ra tiền. Tại gia tộc lớn như Hàn gia, nhu cầu về đan dược lại càng lớn, do đó Hàn gia mời về được ba dược sư về chuyên luyện đan phục vụ cho gia tộc, xây dựng ra Luyện Đan đường,lại chọn lựa trong đám đệ tử ra người có tư chất tốt để bồi dưỡng về mặt này, tuy nhiên số lượng đệ tử luyện đan ít ỏi đến đáng thương. Cho nên ba năm trước khi Đinh Thục Nghi đề nghị được đến Luyện Đan đường học hỏi thêm, liền được gia chủ cùng các trưởng lão gật đầu tắp lự.
Cho tới hiện tại Luyện Đan đường vẫn khá vắng vẻ, ba lão dược sư, sáu đệ tử (tính cả nàng), tổng cộng 9 người xoay sở với đám dược liệu. Các đệ tử khác đã luyện được đan dược nhất phẩm, có người luyện được đan dược nhị phẩm, còn Đinh Thục Nghi đến lò luyện đan còn chưa động tới, không học luyện đan nàng lui tới đây làm gì? Không luyện ra được đan dược song thông qua đọc y thư, đối chiếu dược liệu, nàng đã nhận biết được nhiều loại thảo dược cũng như độc dược, đây mới là mục đích chân chính nàng tới đây đi.
.... ...
Sổ tay ghi chép của Đinh Thục Nghi. Mục đan dược
Đan dược được chia làm: nhất, nhị, tam, tứ, ngũ, lục, thất, bát, cửu, thập, mười phẩm bậc. Trong đó dựa theo phẩm chất có: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Phẩm cấp và phẩm chất càng cao thì mùi dược càng nồng đậm, giá thành càng đắt.
Đan dược tùy theo mục đích sử dụng lại chia thành: đan dược trị thương, đan dược giúp hồi phục thiên lực tiêu hao, đan dược bổ máu, hỗ trợ tăng tu vi, tĩnh tâm, .......đương nhiên cũng có độc dược hoàn.
Phân loại lại đám đan dược được phân định kỳ trong 4 năm này, Đinh Thục Nghi chỉ giữ lại hai loại thông dụng nhất: nhị phẩm Tăng Khí Đan( giúp bổ sung thiên lực khi chiến đấu); tam phẩm Mai Khâu Đan (giúp vết thương mau lành) , còn lại đều mang đi đổi ra kim tệ, lại lấy một phần kim tệ đấy mua một cái túi trữ vật- túi Càn Khôn. Hiện tại trong tay nàng đang có 7 vạn kim tệ, xem như người có tiền đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện