-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Trong cạm bẫy, một mảnh mờ mờ, chỉ có vách tường bốn bề màu bạc bắn ra phản quang nhàn nhạt.
Lạc Lạc chỉ cảm thấy nhiệt độ trên môi hình như càng ngày càng cao, không biết là nhiệt độ của hắn, hay là nhiệt độ của nàng.
Khớp trên môi để cho nàng bắt đầu ý thức được thẹn thùng của nữ nhân.
Nàng vốn dĩ chính là một cô gái trưởng thành rồi a, hiện tại………Đây chính là cảm giác hôn môi sao?
Kiều thái của nữ nhi chiếm lấy gian xảo trước sau như một, mặt của nàng từ từ nóng đỏ.
Trong lúc yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập.
“Thình thịch thình thịch………”
Dưới không khí ái muội, trên người hắn vừa mới tắm xong tản ra vô số hương vị khoan khoái dễ ngửi rót vào bên trong hô hấp của nàng, tim của nàng đập thật nhanh.
Tiếng hít thở có chút trầm vang bên tai hắn, cái tai của nàng cũng đỏ, tư thế môi răng đụng vào nhau khiến nàng bắt đầu không được tự nhiên rồi.
Nàng đỏ mặt, suy nghĩ có chút bối rối.
Không được, tư thế như vậy thật kỳ quái.
Ánh mắt của nàng trái phải nhìn lợi đao hai bên, thật cẩn thận muốn không đụng tới dao găm ngẩng đầu rời khỏi môi của hắn.
Nhưng mà, nàng mới có ý nghĩ, hắn lại sớm hơn nàng một bước vội kêu: “Đừng nhúc nhích!”
Lạc Lạc sửng sốt, trừng mắt nhìn hắn.
“Phía sau đầu ngươi có một thanh dao găm đang chờ ngươi.” Hắn ngay môi của nàng giải thích cho nàng nghe.
Tưởng tượng tình cảnh đầy dao găm hướng về phía cái ót, Lạc Lạc hung hăng hít một hơi khí lạnh.
Nguy hiểm thật!
“Cảm ơn nha!”
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng cảm thấy giọng nói của mình hình như quá mức mềm mại, khiến cho cả người nàng có gì đó không đúng.
Hai người lại giương mắt nhìn không hề ra tiếng.
“Thình thịch thình thịch………”
Tiếng tim đập hình như càng lúc càng lớn tiếng, càng ngày càng nhiễu loạn hô hấp của người.
Lạc Lạc không để ý nói chuyện sẽ giống như hôn hắn hay không, nóng lòng tìm chút đề tài để phân tán sự chú ý của mình.
Mồm miệng của nàng có chút gấp gáp mà lên tiếng: “Làm sao đây? Chúng ta hình như bị nhốt rồi.”
Hắn nhắm lại mắt, giọng nói có chút đè nén mà trả lời: “Không sao, rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta.”
Đang lúc hô hấp, luồng hương thơm nữ ngây thơ trên người nàng rưới vào hơi thở, quấy rầy dòng suy nghĩ của hắn.
Hắn ở trong lòng hung hăng khẽ nguyền rủa, lại không che dấu được nhiệt độ thân thể đang dâng lên, tế bào toàn thân nóng hổi, trên trán hắn thấm ra mồ hôi mỏng, hồ hấp càng thêm nặng nề.
“Thân thể của ngươi dường như rất nóng, ngươi……….Không thoải mái sao? Hay là……..bị thương rồi?” Lạc Lạc có chút lo lắng mà hỏi hắn.
Có lẽ là hoạn nạn gặp chân tình, có lẽ vẫn muốn dựa vào hắn thoát hiểm, tóm lại…….Nàng lại không có vì hắn có lẽ bị thương mà hả hê.
“Không có.” Hắn bức ra âm thanh, trả lời có chút chật vật.
Đừng có nói nữa, nha đầu thối! Phiền toái tinh!
Hắn âm thầm mà khinh bỉ nàng, hy vọng phân tán chính mình không ngừng tập trung lực chú ý trên môi của nàng.
Nàng là đứa nhỏ, một đứa nhỏ lớn mười tuổi, hắn gặp quỷ không thể nào sẽ có phản ứng, hắn cũng không phải bụng đói ăn quàng lạnh không chọn áo, càng không có nghiện luyến đồng!
Ánh mắt của Lạc Lạc lơ đãng nhìn đến gương mặt tuấn tú dường như có hơi hồng đỏ của hắn.
Nàng nghi ngờ nháy nháy mắt, không nhịn được còn nói: “Mặt của ngươi thật là đỏ, vẫn còn đang chảy mồ hôi, ngươi thật không sao?”
Thu lại mí mắt hạ xuống, hắn âm thầm điều chỉnh nhịp tim của mình, cuồn cuộn trong con ngươi đen bị lý trí miễn cưỡng thu hồi.
“Ta không sao, chỉ là không gian quá nhỏ, cảm thấy có hơi nóng.”
Ánh mắt của nàng có chút lóe ra, tùy ý mà phụ họa; “Nha nha, đúng đó, ta cũng cảm thấy có hơi nóng.”
Nghe vậy, hắn nhíu mày nhìn gò má của nàng, hình như cũng hồng hồng.
Nhìn đỏ ửng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tâm tình của hắn hình như bắt đầu lên men một tia cảm giác may mắn “Người đồng đạo”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
“Đúng rồi, ngươi vừa nói chút nữa sẽ có người đến cứu chúng ta, có thật không?”
Nàng muốn sớm thoát khỏi tình huống này, khiến nàng cảm giác rất kỳ quái.
Đôi môi mềm mại không ngừng kích thích môi của hắn, hắn âm thầm rên rĩ.
Thấy hắn không trả lời, nàng ngước mắt nhìn hắn.
Tầm mắt của hai người tựa hồ trong nháy mắt va chạm tạo ra tia lửa.
Ánh mắt của Lạc Lạc từ từ có chút mê man, nàng cảm thấy ánh mắt của hắn giống như rất mê người rồi.
Trong u ám, ánh mắt của hắn dường như sẽ sáng lên, sáng trong suốt, rất có thần, lại rất thâm thúy, nàng xem không thấy đáy, nhưng cũng rất muốn đắm chìm vào trong ánh sáng rực rỡ ấy.
Thời gian như ngừng trôi, dòng điện mãnh liệt tiếp xúc toàn thân, nhịp tim của bọn họ dường như hưởng ứng lẫn nhau tiết tấu đồng thời nhanh hơn.
Hồi lâu, hắn không thể chịu đựng tựa như nhắm hai mắt lại.
“Đừng nói chuyện nữa, ta nói sẽ có người đến cứu chúng thì nhất định sẽ có.”
Hắn tiêu hao rất nhiều hơi sức để giọng nói của mình bảo trì vững vàng không gợn sóng.
Nói xong, trầm mặc quỷ dị giữa hai người tràn ra, nàng có chút luống cuống trạng thái hiện tại.
Linh hồn trong thân thể đã lớn thế, nàng chưa từng với bất kỳ nam nhân nào…….môi kề môi, thân kề thân mà dựa sát nhau như vậy.
Ngay lúc nàng tự hỏi nên đánh tan luồng nhịp tim quái dị này như thế nào, nàng cảm thấy lưng của mình có hơi ngứa.
Nàng không thoải mái mà nhíu đôi máy thanh tú, khó chịu mà giật giật thắt lưng, muốn mượn một chút động tác để giảm bớt cơn ngứa, nhưng không thể toại nguyện.
Theo động tác của nàng, Thương Nguyệt Vô Triệt âm thầm thở dốc.
Chết tiệt, rõ ràng trước đó ôm qua nàng cũng không thấy có cảm giác gì, sao bây giờ cảm giác gì cũng đều không thích hợp rồi!
Không thích chính mình lần nữa mà xuất hiện loại mất khống chế này, hắn có chút tức giận mà âm thanh trầm xuống: “Ngươi đừng cử động nữa, lại động nữa dao găm sẽ cắt trúng ngươi.”
Lạc Lạc lập tức không dám cử động nữa, chỉ là rất ủy khuất mà nhẹ giọng nói: “Nhưng………Lưng của ta rất ngứa, Vô Triệt ca ca, ngươi có thể nghĩ cách giúp ta gãi một chút được không, rất ngứa.”
Đôi mắt xanh như ưng của hắn rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất giờ phút này của nàng, còn có ánh mắt uông uông cầu cứu điềm đạm đáng yêu kia.
Tâm, không cảm thấy mềm mại, có chút vô lực mà muốn mắt trợn trắng, hắn thầm than một hơi.
“Ngứa chỗ nào, nói ta biết, ta giúp ngươi gãi.”
Giọng nói của hắn có chút hòa hoãn.
Nói xong, hắn cẩn thận mà di động cánh tay vòng ra sau lưng nàng.
Từng chút từng chút mà dao động ở phần lưng của nàng.
“Chỗ nào? Chỗ này sao?”
Hắn thử thăm dò gãi một chút xung quanh xương bả vai của nàng.
Lạc Lạc cảm giác một chút, sau đó mở miệng nói: “Không đúng, lên phía trên chút nữa……..đưa qua trái một chút, đúng đúng, chính là chỗ đó, thật ngứa.”
Theo chỉ thị của nàng, hắn chuẩn xác mà tìm được chỗ ngữa của nàng mà gãi.
“Được hay chưa?” Hắn ra tiếng hỏi.
“Xuống thêm chút nữa là được.”
Nàng thoải mái mà chợp mắt.
Kỹ thuật gãi ngứa của hắn thật tốt………
“Được hay chưa?” Hắn lại hỏi.
Lần này, Lạc Lạc rốt cuộc không tình nguyện lắm mà trả lời: “Được rồi.”
Lập tức, cảm giác thoải mái kia liền không còn nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Không biết lúc đó đã trôi qua bao lâu, trong cạm bẫy ngoại trừ tiếng hít thở, không có âm thanh nào khác.
Lạc Lạc bắt đầu cảm thấy mắt hơi mỏi mệt, ánh mắt của nàng từ từ nhắm lại.
Bóng đêm sâu hơn, nàng bắt đầu cảm thấy có chút lạnh, khiến nàng không tài nào ngủ nổi.
Nàng cố gắng chống đỡ mí mắt nặng trĩu, ánh mắt của hắn sáng long lanh như cũ mà mở ra, không biết đang nhìn ở đâu.
“Vô Triệt ca ca.” Giọng nói của nàng trong sự yên tĩnh nghe qua mang theo ý vị làm nũng của tiểu cô nương.
“Hử?” Hắn chuyển con mắt nhìn nàng, ánh mắt trong lúc vô tình để lộ ra nhu hòa.
Lạc Lạc nửa mơ nửa tỉnh mà hôn môi hắn một cái, sau đó giương mắt nhìn hắn.
“Vô Triệt ca ca, ta cảm thấy hơi lạnh, ngươi ôm ta ngủ có được không?”
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng, rất hồn nhiên, không có một chút xíu tạp chất giảo hoạt nào.
Hắn rất tự nhiên thuận theo ý nàng: “Ừ, ta ôm ngươi ngủ là được.”
Cẩn thận mà tránh đi đao nhọn, hai tay của hắn từ từ vòng trên thân thể nàng.
Khi cánh tay có lực của hắn đem nàng đặt vào lòng, nhiệt độ cơ thể của hắn từ từ vây quanh nàng.
“Cám ơn nha.”
Lạc Lạc đối với ánh mắt cong con của hắn mà cười rất ngây thơ, sau đó nhắm mắt lại đi ngủ.
Nhìn khuôn mặt ngủ tràn đầy ngây thơ chất phác của nàng, hắn có chút ngỡ ngàng.
Đầu óc trống rỗng, giống như trí khôn tính toán gì đó đều rời hắn mà đi.
Thời gian, trong lúc tĩnh lặng chậm rãi chảy xuôi.
Dần dần, hắn cũng cảm thấy hơi mỏi mệt.
Nhìn vẻ mặt ngủ của nàng, kìm lòng không được, hắn chủ động hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, sau đó tim đập thật nhanh mà nhắm mắt lại.
………..
Trong lúc ngủ mơ, hắn đột nhiên bị một vài tiếng vang làm cho tỉnh giấc.
“Ken két………Ầm ầm……….”
Hắn lập tức mở mắt, chỉ thấy cửa đóng trên nóc được mở ra, rọi xuống vài ánh lửa, khung sắt uy hiếp hắn cùng Lạc Lạc cũng từ từ mà dâng lên.
“Thập Tam gia, ngài ở dưới sao?” Phía trên truyền xuống âm thanh lo lắng của Thiếu Ngân.
Thương Nguyệt Vô Triệt rất nhanh mà ngồi dậy, đau đớn bên hông trải qua vận công của hắn khai thông đã đỡ rất nhiều, hành động của hắn cũng trở về nhanh nhẹn bình thường.
“Ta ở đây.” Hắn nhàn nhạt mà đáp lại hai chữ.
“Thập Tam gia đang ở dưới, mau đem đuốc lại đây chiếu sáng một chút, để cho Thập Tam gia dễ lên đây.”
Thiếu Ngân ở trên chỉ huy.
Thương Nguyệt Vô Triệt lại không để ý tới động tĩnh ở phía trên.
Cúi đầu, Lạc Lạc vùi ở trong ngực hắn ngủ vẫn ngủ ngon như cũ, cũng không vì những tiếng vang kia mà bị quấy nhiễu chút nào.
Mặt ngủ ngọt ngào, rất an ổn.
Hô hấp nhàn nhạt, khuôn mặt đáng yêu đỏ hồng.
Môi mỏng của hắn không tự chủ nâng lên một chút cười nhu hòa.
Ôm lấy nàng, hắn đứng lên.
Tập trung vận khí, mũi chân điểm nhẹ, hắn ôm cả người nàng bay vọt lên trên.
Thấy Thương Nguyệt Vô Triệt ôm Lạc Lạc ra ngoài, Thiếu Ngân cực kỳ kinh ngạc.
“Thập Tam gia, nàng……..”
“Câm miệng, đi lấy một cái chăn ấm tới đấy.” Thương Nguyệt Vô Triệt nhàn nhạt mà lướt mắt nhìn hắn phân phó nói.
Thiếu Ngân dù cho vẫn cảm thấy nghi vấn, cũng rất tuân lệnh mà để lại dấu chấm hỏi nhanh chóng đi lấy cái chăn.
Sau khi quay trở lại, Thương Nguyệt Vô Triệt tiếp lấy cái chăn đắp lên trên người của Lạc Lạc, sau đó ôm nàng đi ra ngoài Lạc vương phủ, để lại cho Thiếu Ngân một đống dấu chấm hỏi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Thượng Quan phủ.
Bao phủ ở trong đêm yên tĩnh, U cư càng lộ ra vẻ vắng vẻ.
Chỉ là, lúc này thỉnh thoảng truyền ra tiếng tranh chấp.
“Phi Nhi, cha sẽ không mang Lạc Lạc vào cung.” Giọng nói của Thượng Quan Hành có độ cứng không hề thương lượng.
Thượng Quan Lăng Phi mím môi thật chặt, ánh mắt kiên trì không nhượng bộ nhìn thẳng hắn.
“Cha, người mang theo con gái của mình vào cung một chuyến có gì khó chứ, tại sao không đồng ý? Người trước kia không phải mang theo ta vào cung sao, bây giờ con để Lạc Lạc thay con vào cung.”
Thấy hắn không chút nào chịu buông tha, Thượng Quan Hành có chút trầm tư nhíu mày.
Chốc lát, ánh mắt của hắn sáng ngời mà nhìn Thượng Quan Lăng Phi.
“Phi Nhi, cha vốn dĩ không muốn can thiệp nhiều vào chuyện của con, nhưng con đột nhiên lại thân cận với Lạc Lạc như vậy, còn cưng chiều nó như thế, nó có chỗ nào hơn người hay sao?”
Nhạy bén mà bắt được một tia tính toán quen thuộc trong mắt Thượng Quan Hành, Thượng Quan Lăng Phi quay mặt.
“Lạc Lạc không có chỗ gì hơn người, con chính là thích muội muội đáng yêu này.” Giọng nói của hắn trở nên có chút lãnh đạm, xen lẫn một tia phòng bị.
“Muội muội khác cũng rất thích con, cũng rất muốn đối tốt với con, từ nhỏ đến lớn con cũng không thèm để ý đến chúng, nhưng mà, dáng dấp Lạc Lạc xác thực xinh đẹp đáng yêu………..Phi Nhi, con trưởng thành rồi, chưa tới hai ba năm nữa cha giúp con tìm kiếm con dâu tốt, ha ha……….”
Mặt nghiêm cẩn của Thượng Quan Hành yêu thương mà cười lên, Phi Nhi cũng đến tuổi yêu thích mỹ nữ rồi.
“Cha, nếu Lạc muội muội xinh đẹp đáng yêu, người mang nàng vào cung cũng không thất lễ người.” Thượng Quan Lăng Phi chỉ chú ý chuyện này.
Sẽ không thất lễ hắn?
Tâm tư của Thượng Quan Hành vừa chuyển.
Đúng vậy a, tại sao hắn không nghĩ đến, cung yến ngày mai nhất định có rất nhiều vương tôn quý tộc công tử khác ở đó.
Có lẽ………Nói không chừng cũng có thể để Lạc Lạc hòa hữu với bọn họ một chút, sau khi lớn lên cũng có cơ hội nhờ vã hôn sự tốt.
Nghĩ như thế, quyết định của Thượng Quan Hành bắt đầu thay đổi.
Há mồm, hắn vừa định nói chuyện, ngoài cửa U cư lại truyền đến tiếng bước chân vội vã.
“Lão gia lão gia, Lạc vương gia tới.” Lưu quản gia thở hồng hộc mà thông báo.
Thượng Quan Hành ngẩn ra, Thập Tam vương gia thế nhưng lại đến Thượng Quan phủ?
Còn chưa kịp phản ứng, Thương Nguyệt Vô Triệt đã ưu nhã mà bước vào trong nhà.
Thượng Quan Hành cùng Thượng Quan Lăng Phi có chút trở tay không kịp, vội vàng hành lễ: “Lạc vương gia.”
“Lạc vương gia ghé thăm hàn xá, lão hũ không có từ xa tiếp đón.” Thượng Quan Hành cân nhắc nói lời khách sáo, tâm tư xoay tít kinh ngạc, nhưng cũng đồng thời nổi lên phòng bị.
Hiện nay trong triều đình,Thập Nhị vương gia cùng Thập Tam vương gia vì muốn có được lực chú ý cuối cùng của hoàng thượng, vụng trộm đấu pháp, đại thần trong triều có một số đã phân chia thành hai phái, hắn luôn giả bộ điếc làm ngu để bo bo giữ mình.
Trước bàng quang, lại chọn cành tốt mà đậu lên.
Chỉ là, hiện tại Thập Tam vương gia đêm đến thăm Thượng Quan phủ, chẳng lẽ……….
Dù cho Thượng Quan Hành đem tâm tư cất giấu thật sâu, nhưng là………Thương Nguyệt Vô Triệt cũng lười để ý.
Hắn miễn cưỡng ngước mắt, môi mỏng chứa đựng cười ung dung.
“Tối nay ta đến đây không phải vì chuyện khác, chỉ là đến cùng Thượng Quan đại tướng quân nói một chuyện nhỏ.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Chuyện nhỏ?
Trong lòng Thượng Quan Hành thưởng thức một chút cái từ này, lễ phép mà mỉm cười.
“Chuyện của Lạc vương gia sao có thể nói là chuyện nhỏ chứ.”
Thương Nguyệt Vô Triệt gác tay ôn nhã mà đi vài bước trong nhà, môi khẽ nâng lên.
“Nữ nhi của Thượng Quan đại tướng quân………Lạc Lạc, là đứa trẻ rất đáng yêu, ngày mai mang theo nàng vào cung để tham gia cung yến.”
A? Lạc vương gia nhận thức Lạc Lạc?
Thượng Quan Hành hoàn toàn mơ hồ, ánh mắt của hắn không để lại dấu vết mà hơi thu về ở trên người Thương Nguyệt Vô Triệt và Thượng Quan Lăng Phi.
Hắn vẫn không để ý lúc nào mà nữ nhi lại gây nên sự chú ý của hai người này rồi?
Một người là đứa con trai hắn yêu thương, một người là Thập Tam vương gia mà hoàng đế sủng ái.
Chỉ là trầm tư một lúc, Thượng Quan Hành liền thay phiên trả lời là: “Phân phó của Lạc vương gia, lão hủ không dám làm trái, ngày mai chắc chắn mang theo tiểu nữ đi chúc thọ Lạc vương gia.”
“Vậy thì tốt”.
Thương Nguyệt Vô Triệt khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Nhưng, Thượng Quan Lăng Phi lại lên tiếng: “Lạc vương gia xin chờ một chút.”
Bước chân dừng lại, không quay đầu lại, Thương Nguyệt Vô Triệt nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Người đối với Lạc muội muội là có ý tốt hay ý xấu?” Giọng nói của Thượng Quan Lăng Phi có chút sắc bén.
“Phi Nhi……….” Thượng Quan Hành nhỏ giọng quát mắng.
Thương Nguyệt Vô Triệt bí hiểm mà nhướng chân mày, mặt tuấn tú phong vân kinh đạm: “Đây là chuyện của ta.”
Nói xong, hắn bước chân, bóng dáng màu trắng tiêu sái rất nhanh mà cách xa.
……….
Đêm, yên tĩnh, ánh trăng thấm lạnh phất qua không khí chính là gió.
Thương Nguyệt Vô Triệt từ cửa sổ nhẹ nhàng nhảy vào, đi tới trước giường nhỏ của Lạc Lạc.
Lạc Lạc đang vùi ở trong chăn, ngủ rất ngon.
Đầu ngón tay trắng ngần thon dài của hắn điểm nhẹ lên cái mũi nhỏ tinh xảo của nàng, mắt nhàn nhạt tràn đầy ý cười.
“Tiểu Oa Nhi thông minh, chúng ta ngày mai gặp.”
Cảm giác trên mũi có hơi ngứa, Lạc Lạc cau cái mũi một cái, nghiêng mặt một chút tránh đi ngón tay của hắn, tiếp tục thở to ngủ.
Nhìn nàng ôm chăn, khuôn mặt nhỏ bé cơ hồ bị chăn che hết, đỏ hồng thật đáng yêu.
Hắn không khỏi nhìn mặt ngủ không hề phòng bị của nàng mà ngẩn người, tâm, có chút ưu tư.
Đứa trẻ thuần túy cùng với mặt ngủ như vậy, chưa từng thấy qua, cũng chưa từng trải qua.
Từ lúc hắn có trí nhớ tới nay, đã bắt đầu nghiêm túc mà luyện võ, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay, hắn liền sẽ tỉnh.
Lúc nhỏ là đánh thức, sau khi lớn lên thói quen trở thành phòng bị tự nhiên.
Lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt của hắn không khỏi mà dừng ở trên môi nàng, tiếng lòng mơ hồ khiêu khích.
Đưa tay sờ sờ môi của mình, phút chốc, ánh mắt mà hắn nhìn nàng dần dần trở nên bá đạo, mơ hồ xen lẫn tà ác.
Cúi người xuống, hắn ghé vào bên tay nàng trầm nhẹ mà thì thầm: “Tiểu Oa Nhi……..Nàng phải phụ trách đối với ta.”
“Keng……….keng……..” Bên ngoài truyền đến tiếng đánh báo canh, đã canh hai của ngày rồi.
Hắn quay đầu nhìn bóng đem ở phía ngoài cửa sổ, quay đầu lại, nhẹ nhàng mà nhéo gương mặt thủy nộn nộn của nàng một cái, thấy nàng kháng nghị mà có chút bĩu môi nói mớ, hắn khẽ cười.
Thuận theo, hắn đứng lên, thuận tay buông màn xuống, cách tấm màn lại nhìn nàng một cái, sau đó nhảy cửa số rời đi bình thường như lúc tới.
Hết thảy, gió qua không dấu vết.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện