-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
“Rihanna xuống ăn tối con.”
“Dạ.”
Một cô bé khoảng chừng 10, 11 tuổi đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài đường. Trông cái mớ hỗn độn, thùng chất đống trong phòng thì rõ ràng là gia đình cô bé mới chuyển nhà. Cô bé có vẻ chán nản, có lẽ vì chuyển nhà đi còn chưa quen với nơi ở mới. Cô bé đó là Rihanna Williams. Rihanna là một cô bé xinh xắn, với mái tóc vàng dài và đôi mắt màu thạch anh tím linh họat.
Rihanna đang ngồi đó, suy nghĩ về cuộc đời, về cái cách mà nó tới được đây, được sống lại một lần nữa. Kiếp trước bởi vì tai nạn giao thông mà nó chết đi, sau đó có một cuộc trò chuyện ‘hết sức thú vị’, rồi tỉnh dậy thì nó đã ở đây rồi.
Rihanna còn nhớ rất rõ, trước khi mất đi tiềm thức, nó loáng thoáng nghe có ai đó nói “Xong, ổn rồi”. Lúc đó nó tưởng mình bị sát hại, suy nghĩ nát óc xem coi mình gây thù với ai mà họ phải giết mình, nhưng mà xưa nay nó tốt lắm, có hại ai đâu, đến một ngọn cỏ cũng không dám làm đau chứ đừng nói đến hại người. Rồi sau đó liền chìm vào giấc ngủ.
…
Cơ thể Rihanna bay, đúng vậy, là bay, hay nói đúng hơn, là trôi lơ lửng. Nó chẳng nhìn thấy gì cả, mở mắt ra cũng không được, cử động tay chân cũng không được nốt, cứ lơ lửng trong không khí như vậy, mà không biết đây có phải là không khí không nữa.
“Chào cô bé.” Một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu nó.
“Chào Ngài.” Nó tự động trả lời.
“Ta là Ti Mệnh, vị thần viết số mệnh cho người khác. Vì con là trường hợp đặc biệt, vì chết không đúng theo những gì ta viết nên ta cho con sống lại một cuộc đời khác.”
“Chết không đúng theo những gì Ngài viết?”
“Đúng vậy, theo ta viết thì tới già con mới chết, vì một lí do mà con bị tai nạn giao thông.”
“Vậy lí do đó là gì vậy?”
“À ờ, khó nói lắm…”
“Là do Ngài làm hả?”
“À…, không.”
“Ngài nói thiệt đi!”
“Ơ cái con bé này!”
“Nói thiệt đi!!”
“Ơ…thôi được rồi, là ta làm sai được chưa. Hôm đó ta say quá, lại xích mích với các vị thần khác nên khi ta trở về liền vớ đại cái gì đó mà viết bậy, ai ngờ lại ngay cuốn sổ Số mệnh, mà xui sao trúng đúng số mệnh của ngươi.” Ti Mệnh ngập ngừng một chút rồi tiếp tục “Ta viết những điều tồi tệ hết sức cho ngươi, ta cảm thấy tội lỗi dễ sợ, nên là ta mới cho ngươi một cuộc đời khác đó.”
“Thì Ngài xóa đi là được rồi mà.”
“Xóa sao mà được, đã viết rồi thì không thể xóa được nữa.”
Rihanna cảm thấy đau đầu dễ sợ, nó phải rời bỏ cuộc sống, bỏ lại người thân, bạn bè, bỏ lại tất cả chỉ vì cái ông thần này làm bậy sao? Thật vô lý quá đi! Chịu hết nổi, nó rống lên:
“Ông làm thần cái kiểu gì vậy hả, chết tôi rồi!”
“Thần thì không thể sai hả, thần cũng đâu có hoàn hảo!!”_Ti Mệnh cũng rống lên.
“Ông đâu có được nói như vậy, ông là thần viết số mệnh đó!!!”
“Thì ta đã chuộc lỗi bằng cách cho ngươi cuộc sống mới rồi đó!”
“Tôi đâu có thèm!”
“Chứ giờ sao, ngươi cũng đâu sống lại được nữa, hay là muốn xuống gặp Diêm vương?”
Má ơi, giờ phải làm sao đây, chết cũng không được mà sống cũng không xong. Hay là đồng ý với Ti mệnh, chấp nhận một cuộc sống mới…Suy nghĩ thận trọng xong, Rihanna quyết định:
“Được rồi, tôi đồng ý với ông, tôi sẽ sống một cuộc đời khác. Nhưng mà ông phải cho tôi một sức mạnh.”
“Rồi, nói thử coi.”
“Có siêu thể lực và ông phải hứa là khi tôi cần thì ông phải xuất hiện.”
“Rồi, được rồi, vậy giờ đi chưa?”
“Nếu ổn rồi thì đi.”
…
Khi tỉnh lại thì Rihanna nằm trong một căn phòng xám xịt chán ngắt, lúc này nó chỉ là đứa trẻ sơ sinh. Có mấy bà sơ đi qua đi lại, nó đoán ra ngay đây là cô nhi viện, má nó chứ Ti Mệnh, ông thả nó ngay cô nhi viện sao, tốt quá hà. Sau khi nó ở đây được vài tháng thì có một cặp vợ chồng người Anh đến nhận nuôi nó, cũng chính là ba má nó bây giờ, cứu nó khỏi kiếp mồ côi.
Ông bà Williams không có con, họ đi nhận nuôi ở cô nhi viện thì thấy Rihanna xinh xắn dễ thương, lại hiểu chuyện, hơn nữa lại cùng họ với hai người nên họ nghĩ luôn đây là duyên trời sắp đặt, liền nhận nuôi Rihanna. Thế là từ đó Rihanna được sống vui vẻ trong vòng ta yêu thương của ông bà Williams tới bây giờ.
…
“Rihanna à, con làm sao vậy, sao lại ngẩn người nữa rồi?” Má Amanda, tức bà Williams, gọi nó.
Rihanna hoàn hồn, nãy giờ suy nghĩ miên man quá, tập trung ăn thôi. Có lẽ vì nó hay ngẩn người nhiều lần nên ông bà Williams cũng không lấy làm lạ. Mọi người lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ.
“Hai ngày sau con sẽ học trường tiểu học ở vùng này đấy Rihanna.” Ba Andrew, tức ông Williams, nói.
“Trường tên gì vậy ba?”
“Chà, ba cũng chả nhớ nữa, mẹ nó có nhớ là tên gì không?”
“Chán hai cha con ghê, là trường Brum.”
“À.”
“Con đã sắp xếp đồ đạc phòng chưa?” Má nó hỏi.
“À vẫn chưa, con tính để ngày mai cho có nhiều thời gian.”
“Mai nhà mình sẽ tổng dọn dẹp. Ba sẽ làm cho cái nhà này đẹp hơn gấp vạn lần cái nhà cũ của chúng ta.” Ba Andrew hùng hồn tuyên bố.
“Ba chỉ được cái nói khoác, cái nhà cũ là do ba làm toang hoang đấy, ba nhớ không.”
“Con cũng nên nhớ là có con làm tòng phạm luôn nhé.”
“Hồi nào, ba ép con thì có.”
“Thôi nào hai cha con, ăn đi.” Má nói, “Kể ra cũng tiếc, tại vì ba chuyển công tác nên nhà mình phải chuyển nhà theo, ba má thấy chỗ này là tiện lợi nhất rồi, sẽ sớm quen thôi.”
“Dạ.”
Xong bữa tối, Rihanna ngồi trong phòng khách chơi với ba má.Rồi cũng tới giờ đi ngủ, Rihanna lên phòng, trải nệm ra rồi nằm xuống, nhưng nó không ngủ được, có thể là vì chưa quen chỗ mới. Nhà nó chuyển tới số 5 đường Privet Drive. Mới đầu nghe tên con đường, nó đã thấy ngờ ngợ rồi, nghe quen lắm, nhưng mà nó nhanh chóng ném ra sau đầu vì còn nhiều chuyện khác phải lo. Nằm trằn trọc thêm một lúc nữa rồi nó cũng chìm vào giấc ngủ. Đêm khuya tĩnh lặng, ở ngôi nhà số 5 đường Privet Drive, có một con bé nằm ngủ ngon lành, thi thoảng còn nói mớ, nó không hề biết rằng ngày mai chính là ngày thay đổi toàn bộ cuộc đời nó và nó vẫn ngủ như bao người khác.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ngày chính thức ở ngôi nhà số 5 đường Privet Drive diễn ra khá suôn sẻ. Từ sáng sớm, mọi người đã bắt tay vào làm việc. Ông Williams phụ vợ dọn dẹp nhà cửa, đôi khi làm hỏng thì bị bà Williams mắng cho một cái, Rihanna thì ở trên phòng xếp đồ. Xếp đồ xong thì nó chạy xuống nhà phụ với ba má, nó càng giúp thì mọi việc trở nên càng rối teng beng nên má đuổi nó trở lên lại.
“Gái đứa chỉ giỏi phá hoại.” Lúc chạy té khói lên lầu để tránh một đao của má thì nó nghe thấy má mắng nó như vậy, nó khoái chí cười khì, về điểm này thì má khỏi chê.
Mọi việc xong xuôi thì đã quá trưa, mọi người đều đói meo đói mốc, má Amanda vội đi làm bữa trưa, còn ba và con gái ngồi chơi oẳn tù tì nhéo tai trong lúc má nấu bữa trưa. Chợt vang lên tiếng chuông cửa. Rihanna chạy ra mở cửa, khi mà mở cửa ra thì Rihanna nghi ngờ là trên trái đất này còn có thứ nào to hơn cái “thứ” đứng trước nó hay không. Cái “thứ” này là một người đàn ông. Ông ta to hết cả phần của thiên hạ, hơn nữa còn có bộ ria mép siêu vĩ đại, Rihanna tí nữa là té dập mông.
“A, chào cháu.” Người đàn ông ục mịch lên tiếng, “Ba má cháu có nhà không?”
“Chào bác ạ.” Nó chào hỏi xong xuôi rồi quay vô gọi ba nó, “Ba, có người kiếm.”
Ba nó đi ra ngay sau tiếng gọi của nó. Thấy người đàn ông trước mặt, ba Andrew cũng hết hồn, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh chào hỏi:
“Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh?”
“À, anh là hàng xóm mới đến, chúng tôi muốn gặp mặt chào hỏi anh thôi.”
Ủa, bộ còn có “chúng tôi” hả? Tưởng có mình ổng thôi chứ.
“Xin giới thiệu tôi là Vernon Dursley, còn đây là vợ của tôi – phu nhân Petunia Dursley…” Ông ta hôn lên đôi má bà vợ (Rihanna nhăn mặt một cái) “…và con trai của tôi – cậu Dudley Dursley.” Ông ta hôn cái nữa trên trán cậu trai (mặt nó chính thức nhăn như khỉ).
Không phải vì nó ghét nhìn người ta hôn nhau đâu, nó là người phóng khoáng mà, mà là do ngoại hình của cái gia đình này không làm người ta nhăn mặt thì không được. Bà vợ thì gầy nhom gầy nhách, tóc vàng hoe, cổ “bút chì”, sau này nói chuyện cơ mật thì phải nói nhỏ lại không thôi cái cổ của bả lại dài thêm thì mệt lắm, nhìn mặt là biết ngay là bà này nghiệt rồi. Còn ông con thì như một bản sao thu nhỏ của ông cha, khác chỗ chưa có ria mép và chưa bự bằng thôi. Cái nhà này được trời phú rồi.
“Ơ, xin chào, rất vui được gặp gia đình ông.” Ba Andrew nói.
“Chúng tôi cũng vậy, chúng tôi có làm một đĩa bánh qui muốn tặng mọi người làm chút quà gặp nhau.” Nói đoạn liền đưa dĩa bánh cho ba Andrew.
Má Amanda thấy hai cha con quần quần ngoài này nãy giờ chưa vô tưởng hai cha con gặp rắc rối liền vội chạy ra xem.
“Có chuyện gì vậy ba nó?”
“Không có chuyện gì đâu, nhà hàng xóm sang thăm hỏi chúng ta ấy mà, họ còn tặng chúng ta dĩa bánh qui này.” Ba quay sang nói với má.
“Ôi dễ thương quá, cám ơn anh chị nhiều lắm!” Má nói với ông bà Dursley.
“Không có chi đâu” ông Dursley nói tiếp “ Hai ông bà rảnh chứ, hôm nay chúng tôi bận một tí việc, hai ông bà trông thằng cháu tôi giùm chúng tôi một lúc nhé, đến chiều chúng tôi sẽ đón nó về.” Vừa nói ông Dursley vừa lôi một thằng nhỏ từ phía sau ra. Nó gầy nhom à, người nhỏ thó, tóc đen rối bù, cái kính thì dán đầy băng keo, nhưng đôi mắt thì rất sang, màu xanh biếc, còn có thể thấy cái vết sẹo hình tia chớp trên tran của nó, nó nhìn như đứa bé 5,6 tuổi vậy đó, trái ngược hoàn toàn với thằng nhóc mập Dudley kia. Tổng kết lại là, thằng nhỏ bị ngược đãi.
“Chào hai bác đi mày!” ông Dursley quát lên với thằng nhỏ.
“Ơ…dạ chào hai bác ạ.” Thằng nhỏ khúm núm nói.
“Chào cháu.” Má cười tươi với nó, rồi bà nhìn ông bà Dursley, nhưng bà không còn vẻ thân thiện như trước nữa, mà thay vào đó là sự lạnh nhạt và hơi có vẻ coi thường, dường như bà cũng đã nhận ra việc thằng nhỏ bị ngược đãi, ngay cả ba Andrew cũng vậy.
Rihanna cảm thấy máu nóng trong người nó xông lên, nó cực kì ghét ngược đãi trẻ con, kiếp trước bởi vì ngứa mắt mấy vụ việc như này mà nó tham gia tổ chức Bảo vệ Trẻ em, đấu tranh cho quyền trẻ em, bây giờ vụ việc xảy ra ngay trước mắt hỏi không tức làm sao được. Mặc dù chưa có bằng chứng cụ thể nhưng mà với kinh nghiệm 10 năm làm việc ở kiếp trước cộng thêm 10 năm kiếp này nó có thể khẳng định đây là bạo hành trẻ em.
“Vậy ông bà có thể trông nó dùm chúng tôi chứ?” bà Dursley hỏi.
“Vâng, chúng tôi sẽ trông thằng bé.” Ba Andrew nói với bà Dursley.
“Ôi cảm ơn ông bà nhiều lắm, thôi chúng tôi đi nhé.” Nói rồi cả nhà Dursley kéo nhau đi, bỏ mặc thằng nhỏ đứng đó một mình, không thèm lo lắng liệu những người hàng xóm này có tốt hay không, có làm hại gì đến cháu của mình hay không.
Sau khi vào trong nhà, ba má mới quay ra nói chuyện với thằng nhỏ.
“Cháu tên gì vậy? Mấy tuổi rồi?”
“Dạ cháu tên Harry Potter ạ, năm nay cháu 10 tuổi rồi.”
Harry Potter? HARRY POTTER? Đầu Rihanna quay vòng vòng, nó xuyên tới thế giới Harry Potter ư? Hay lắm Ti Mệnh, không nói cho tôi biết trước, tôi mà gặp ông thì ông chết với tôi.
“Rihanna à, con có sao không vậy?” Thấy nó lại ngẩn người, má lo lắng nhìn nó.
“Con không sao cả.”
“Thôi, ba đói bụng rồi, mẹ nó nấu xong chưa, ba phải đi ăn đây.”
…
Bữa trưa hôm đó hơi ngượng nghịu, bởi vì có thêm Harry Potter vô, nhân vật chính của cái thế giới này luôn. Rihanna đang ngồi kế Harry Potter, nó cảm thấy…chà nói sao nhỉ, nó cảm thấy hơi bị ngượng, mà lại có phần vui sướng. Vui là vì Harry Potter là bộ truyện mà nó yêu thích nhất hồi kiếp trước thậm chí có thể nói nó đã thuộc lòng nội dung truyện,, còn ngượng là bởi vì nó thấy Harry Potter là nhân vật chính, mà bây giờ lại ngồi kế bên nó, người ta là ngôi sao trong thế giới phù thủy đó. Nên là lúc ăn nó cứ hay lén nhìn Harry.
Chỉ có Harry nhỏ bé là tội nghiệp thôi, nó đâu biết gì đâu, nó chỉ thấy là cái bạn gái này cứ hay dè chừng nó, lâu lâu lại lén nhìn nó. Harry thiệt tình sợ sẽ gây khó chịu cho gia đình Williams vì tính cách và ngoại hình của nó, nhưng mà thật may là ông bà Williams rất tốt với nó, chỉ là không hiểu vì sao mà bạn gái này lại nhìn nó như vậy. Nhưng mà không sao, nó cũng quen với việc này rồi, ai mà chả coi nó là đồ dị hợm chứ. Nghĩ như vậy, nó liền cúi đầu ăn lẹ.
Bữa trưa cũng đã xong, bây giờ hai đứa nhỏ ra ngoài phòng khách chơi. Rihanna dẫn Harry ra phòng khách rồi ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc như người lớn.
“Này, mình là Rihanna Williams, nói cho mình nghe, bạn có bị cái nhà ‘heo’ đó ngược đãi không?”
“Nhà ‘heo’?” Harry bật cười trước cái biệt hiệu mà Rihanna đặt cho nhà Dursley.
“Ừ.”
“Uhm… chuyện này khó nói lắm.”
“Không sao, có mình ở đây.”
“Họ…họ có ngược đãi mình, nhưng mà mình quen rồi, không sao đâu.”
“Nói nghe coi Harry, ngược đãi như thế nào?”
Harry ngập ngừng rồi nói tiếp:
“Họ bỏ đói mình khi mà mình làm sai, còn nhốt mình vào gầm cầu thang, con trai của họ, Dudley ấy, hay cùng đồng bọn rượt đánh mình,…”
Sau khi Harry kể hết, Rihanna cực kì thỏa mãn,nó đã có cái mình muốn nên liền bày đồ chơi ra, rủ Harry chơi với mình, kì lạ cái là, Rihanna là con gái mà lại không chơi búp bê, chỉ mê gậy gọc súng ống. Tụi nhỏ bày trò chơi cướp biển, lấy ghế sô-fa làm chiến hạm, rồi dùng súng đồ chơi bắn, dùng bom giấy quăng nhau. Harry bị bắn trúng hoài, mà mỗi lần thua là phải thực hiện một yêu cầu của đối phương, Rihanna cũng ít có ác, bắt Harry hát hò, nhảy múa cho mình coi. Hai đứa chơi vui quá trời, xong rồi lăn ra ngủ.
Đến chập tối thì gia đình Dursley đến đón Harry về, bà Williams ra ngoài nói với họ rằng mình sẽ giữ Harry lại ăn tối luôn, rồi không cần họ đồng ý bà liền bỏ vô nhà. Mà nhà Dursley thì xưa nay có ưa harry đâu, được như vậy họ mừng muốn chết, nên chẳng nói gì cả mà đi về. Đến bữa tối, ông Williams gọi hai đứa dậy vào ăn. Bữa ăn này không còn ngượng nghịu như trước nữa, mà thân thiết hơn nhiều. mọi người nói chuyện rôm rả, Harry cũng nói nhiều hơn, điều mà trước đây nó chưa từng làm. Cuối cùng, khi đưa Harry về nhà, má Amanda còn dặn nó rằng:
“Harry à, bất cứ lúc nào con muốn, thì nhà bác luôn chào đón con nhé!”
Harry cảm ơn má Amanda, sau đó đi vào nhà. Rihanna cũng tạm biệt Harry rồi về nhà. Cũng đã tới giờ ngủ, nó về phòng, vô tắm lẹ rồi nhào lên giường ngủ. Nó rất hào hứng khi nghĩ về ngày mai, về kế hoạch mà nó toan tính thực hiện, và chưa đến một giây sau, nó đã chìm vào giấc ngủ.
——— ————-ta là phân cách tuyến trên thiên cung———— ———–
“Hắt xìiiiiiiii” Một tràng hắt hơi dài vang lên một cách kì lạ.
Ti Mệnh quẹt mũi thầm nghĩ “Ai da, không biết ai nói xấu mình vậy ta… HẮT XÌ!”
Thiệt tội nghiệp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Sáng sớm ngày hôm sau, trước cửa ngôi nhà số 4 đường Privet Drive, có một cô bé rất xinh xắn đứng đó, mái tóc ngang vai vàng óng ánh lên trong nắng hồng, cô mặc một cái đầm màu trắng có ren, trên tay cô cầm một vật gì đó màu đen, rất có thể là một chiếc máy. Xung quanh khu phố chỉ có vài người đi lại, cô bé khẽ gõ lên cánh cửa. Chào đón cô là một khuôn mặt to bè, hằm hằm như chỉ muốn nhảy bổ vào đánh lộn, nhưng khi thấy cô thì người nọ chợt mỉm cười:
“A, ra là cháu, chào cháu.”
“Cháu chào bác ạ, cháu tới đây vì muốn nói chuyện với nhà bác.” Rihanna nói.
“Chuyện gì vậy cháu ?”
“Chà, bác sẽ sớm biết thôi.”
Ông Dursley né ra cho Rihanna đi vào, nó nhìn quanh và đột nhiên nó nhìn thấy cái gác xép dưới gầm cầu thang, mặt nó đanh lại thầm nghĩ sẽ quyết tâm thực hiện kế hoạch này. Rihanna vào phòng khách, ngồi xuống ghế, nói ông Dursley gọi bà vợ ra để cùng nói chuyện. Bà Dursley hỏi lịch sự :
“Cháu có muốn uống gì không ?”
“Một tách trà và dĩa bánh bích qui sẽ rất dễ thương ạ.” Rihanna mỉm cười trả lời.
Bà Dursley đem trà bánh ra .Khi mọi người đã ngồi xuống, Rihanna mở đầu :
“Hai bác có biết hôm nay cháu tới để nói chuyện gì không ?”
“Cháu nói thử xem.” Ông Dursley cười với vợ, hiển nhiên nghĩ rằng đây chỉ là trò con nít.
“Cháu chỉ muốn nói nhà bác đẹp thật, nhưng mà bác không thấy cái gác xép dưới gầm cầu thang hơi bị chướng mắt hả?” Rihanna nói tiếp, “Hơn nữa, lúc bước vô nhà bác, con có cảm giác kì lạ, giống như mình bị ngược đãi vậy, và nữa cái gác xép cầu thang sao lại có nệm gối trong đó vậy, bác làm cho ai ngủ trong đó hả ?”
“À ơ, cháu nói chơi gì vậy, sao mà có cảm giác bị ngược đãi chớ, còn cái gác xép đó để đồ không xài được thôi mà.” Ông Dursley hơi ấp úng nhưng kịp lấy lại bình tĩnh.
“Chà, vậy Harry Potter là đồ không dùng được luôn, phải không ?” Rihanna trừng mắt nhìn ông bà Dursley.
“Cháu nói gì vậy, chúng ta không hiểu.” Ông Dursley và Dursley lấm lét nhìn nhau.
“Bác hiểu cháu đang muốn nói gì mà…” Rihanna ngừng lại, nhìn thẳng vào ông bà Dursley với ánh mắt sắc bén, ánh mắt mà có thể khiến cho người ta sợ hãi, “Ông bà ngược đãi Harry Potter ! Hành hạ cậu ấy, để Harry sống những ngày tháng không bằng con chó !!! Ông bà nói sao về việc này ?!”
Bà Dursley thì gần như bị té ra khỏi ghế, bà vịn vào tay chồng, nói nhỏ điều gì đó mà cả hai đều lo lắng. Nhưng trời sinh Rihanna có lỗ tai cực thính, mấy câu nói nhỏ như vậy làm sao qua mắt được nó. Ông Dursley trấn an vợ mình, rồi lấy hết can đảm nói, nhưng vẫn không dám nhìn trực diện Rihanna :
“Này, đây là lời buộc tội rất nghiêm trọng, chúng tôi không ngược đãi Harry Potter !!!”
” “Ôi làm sao đây Veon, con bé phát hiện ra rồi, ba má nó chắc cũng biết, anh nghĩ họ có đi báo cảnh sát không ?”, “Bình tĩnh đi Petunia, mọi chuyện còn trong tầm kiểm soát, cứ để anh lo.” ”
Rihanna nhại lại cuộc đối thoại hồi nãy của ông bà Dursley, vừa nói nó vừa thích thú quan sát hai người. Bà Dursley thì trắng bệch, tay nắm chặt lấy gấu áo chồng, chồng của bà thì lo lắng ra mặt, không tin được vì sao nó có thể nghe họ nói. Sau khi nó kết thúc, mọi người đều im lặng, không một tiếng động. Ông Dursley suy nghĩ ghê lắm, đến nỗi mặt ông chuyển sang màu tím lịm. Rồi đột nhiên ông Dursley nói với giọng đắc thắng :
“Cô đâu thể buộc tội chúng tôi, cô làm gì có bằng chứng !”
Rihanna không nói gì, chỉ mỉm cười, cái mỉm cười này làm cho người ta không rét mà run, nó lấy ra cái vật màu đen, đó là cái máy ghi âm. Người ta chỉ đợi nãy giờ ông nói câu này thôi, ông Dursley à. Căn cứ vào nét mặt, chắc ông bà Dursley cũng biết đây là vật gì. Rihanna bấm cái nút trên cái máy, âm thanh phát ra :
“‘Này, mình là Rihanna Williams, nói cho mình nghe, bạn có bị cái nhà heo đó ngược đãi không?’
‘Nhà ‘heo’?’
‘Ừ.’
‘Uhm… chuyện này khó nói lắm.’
‘Không sao, có mình ở đây.’
‘Họ…họ có ngược đãi mình, nhưng mà mình quen rồi, không sao đâu.’
‘Nói nghe coi Harry, ngược đãi như thế nào?’
‘Họ bỏ đói mình khi mà mình làm sai, còn nhốt mình vào gầm cầu thang, thường xuyên la mắng, đánh đập mình, con trai của họ, Dudley ấy, hay cùng đồng bọn rượt đánh mình, họ mặc kệ…’ ”
Càng nghe, ông bà Dursley càng sợ. Bà Dursley thì mặt cắt không còn giọt máu, ông Dursley cứ liên tục trấn an vợ mình. Rihanna nói một cách ngoan độc:
“Ông bà còn lời nào để bào chữa cho hành vi của mình không?”
Rihanna nói thêm khi thấy vẻ mặt ông Dursley:
“À, về chuyện ông đang muốn hỏi thì, thưa ông, ông nghĩ cảnh sát sẽ tin ông bà, người giám hộ nghiệt ngã, hay là tin tôi, một cô bé xinh xắn đang nói ra sự thật? Đừng quên tôi còn có nhân chứng là Harry Potter, tôi không tin rằng trên người cậu bé không có một vết sẹo nào, và cho dù có phải do ông bà gây nên hay không ,tôi cũng biến nó thành của ông bà. Hơn nữa, đứa con của ông bà, nó cũng không phải là một đứa giỏi giang cho lắm, ép thì nó khai thôi…”
Sự im lặng chết người. Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng nói:
“Má ơi, thằng Harry nó làm cháy miếng bánh mì rồi, con không có gì để ăn hết.”
Bà Dursley điếng người.
“Má, má ơi? Ba má đang làm gì trong đó vậy?” Dudley hỏi khi thấy không ai trả lời nó.
Bà Dursley trả lời với giọng run run:
“Không có gì đâu cưng, ba má đang nói chuyện chút thôi mà. Con đi chơi đi, có thanh sô-cô-la má để trong ngăn tủ lạnh ấy, ăn đi con.”
Dường như Dudley là một thằng bé đơn giản, nghe có đồ ăn là nó chạy đi liền, không chút để ý giọng má nó khác hẳn. Rihanna nói:
“Dudley đấy phải không, thằng bé khờ hơn tôi tưởng đấy.”
“Cô muốn gì?” Ông Dursley gằn giọng, mặt ông tím ngắt.
“Đơn giản thôi.” Rihanna nói, “Ông bà thấy đấy, tôi có lời khai của Harry trong này, tôi có thể dễ dàng đem đi báo cảnh sát, ông bà có thể ra tòa án và đi tù vì tội bạo hành trẻ em…Tuy nhiên, tôi cũng không phải ác độc gì cho cam. Ông bà phải cam kết cho tôi, không bao giờ được ngược đãi Harry Potter nữa, bất cứ khi nào tôi muốn Harry, ông bà phải đồng ý, nuôi nấng cậu bé tử tế và như tôi đã nói ngay từ đầu, dẹp cái gầm cầu thang đi, nó chướng mắt quá, cho Harry cái phòng tử tế vào,…Chúng ta đã rõ chưa?”
Không ai nói gì, Rihanna tiếp tục:
“Tùy hai người thôi, ra tòa hoặc kí bản cam kết.”
Rihanna lấy trong túi ra một tờ giấy, đặt nó trước mặt hai người, rồi nhìn hai người thật kĩ. Ông bà Dursley đang bàn bạc, bà Dursley thì cứ giục chồng mình kí cái bản cam kết cho rồi, ông Dursley thì lại suy nghĩ lợi hại. Rihanna cứ để cho họ bàn bạc, mình thì cứ ngồi nhởn nhơ ăn bánh uống trà. Cuối cùng, họ cũng đưa ra quyết định:
“Được rồi, chúng tôi sẽ kí bản cam kết.” Ông Dursley nói với vẻ cam chịu đau đớn.
“Tuyệt vời, ông bà thật sáng suốt khi lựa chọn điều đó.” Rihanna cười nói. “Đây, ông bà ghi tên mình vô, rồi kí.”
Qúa trình kí tên cũng không có gì đặc biệt nếu không kể đến nét mặt biến hóa vi diệu của ông Dursley. Qủa như bà J.K.Rowling viết, mặt ông Dursley chuyển từ màu đỏ sang màu vàng rồi màu tím, đến màu nâu và cuối cùng là màu đen thui. Thiệt là được mở rộng tầm mắt.
Xong xuôi, Rihanna đứng lên, chào ông bà Dursley rồi đi ra ngoài, lúc đi ngang phòng bếp, nó nhìn thấy Dudley đang chuẩn bị đấm Harry một cái, nó vội la lên:
“Ngừng lại!”
Hiệu quả ngay tức thì, Dudley mặt ngơ ngác nhìn về phía nó, chưa hiểu tại sao nó lại có mặt trong này. Rihanna vội chạy đến, xô Dudley ra (việc này hơi khó vì Dudley bự như con heo nái mà), xem xét Harry.
“Có sao không Harry, cái thằng đó có làm gì bạn không?”
Về Harry thì nó cũng ngạc nhiên lắm, nó sắp sửa bị ăn đòn thì bất ngờ nghe Rihanna la lên. Thấy Rihanna xem xét nó kĩ quá, nó không khỏi bị đỏ mặt, liền ấp úng nói:
“A…không sao đâu.”
Có vẻ như Dudley đã thông minh lên một chút, nó kéo Rihanna ra và nói:
“Ai đây…A, cái con bé nhà hàng xóm , sao mày lại ở đây, tránh ra coi…” Nó đẩy Rihanna sang một bên rồi nói với Harry:
“Tao chưa xong với mày đâu.”
Rihanna lập tức chắn trước mặt Dudley, làm nó té cái oạch xuống đất. Dudley giận dữ kêu lên:
“Mày!”
“Thì sao nào, mày lại bắt nạt Harry hả?” Rihanna hếch cằm.
“Đúng đấy thì sao, mắc mớ gì đến mày?”
“Vậy thì tao phải để ba má mày giải thích cho mày rồi.” Nó cười khẩy.
Cùng lúc đó ông bà Dursley cũng vừa vào đến bếp, thấy Dudley nằm dưới đất, bà Dursley chạy lại ôm chầm lấy con mình, khóc lóc xoa đầu Dudley:
“Ôi cưng của má, con có sao không, nó bắt nạt con hả?” Bà trừng mắt nhìn Rihanna.
Dudley mắt ướt ăn vạ:
“Nó xô con té, đau lắm má hu hu…”
“Chúng tao kí vô cái bản cam kết chết tiệt đó không phải để mày ăn hiếp con tao nha!” Ông Dursley gầm lên với Rihanna.
Rihanna chẳng nói chẳng rằng, chỉ cười khẩy:
“Chẳng phải ông bà mới là người rõ nhất sao? Coi chừng tôi đấy!”
Rồi nó nắm tay Harry đi thẳng một mạch về nhà mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
“Rihanna à con vừa đi đâu vậy?” Má nó hỏi khi nó vừa dắt Harry vô nhà.
“Con qua nhà Dursley xin phép cho Harry sang đây chơi ạ.”
“A chào Harry.” Ba Andrew cười với Harry.
“Con chào bác ạ.” Harry lễ phép nói.
“Chào buổi sáng con gái.”
“Rồi rồi, chúc ba buổi sáng tốt lành.” Nó phải né lẹ vì ba định hôn lên trán nó.
Rihanna dắt Harry vào phòng khách, ngồi xuống rồi nói với Harry:
“Nghe nè, mai mốt nó có bắt nạt bạn thì nói mình, mình đánh chết nó.”
“Dudley á hả? Không sao đâu, mình quen rồi. Mà hồi nãy bạn kéo mình đi chưa kịp xin phép, họ sẽ la bạn đó.”
“Không sao cái gì mà không sao, thằng đó đáng bị đánh, đánh cho nó tan hết mỡ đi, mập quá ai chịu nổi (tụi nhỏ bật cười trước câu nói đó). Mà nha, từ bây giờ, bạn bất cứ khi nào thích thì cứ chạy qua nhà mình chơi, không cần xin phép gì hết, họ dám không cho xem.”
“Sao lại vậy được?”
“Cứ an tâm, có mình đây rồi, hôm nay bạn về là biết ngay mà.”
Rồi hai đứa ngồi nói chuyện thêm tí nữa thì má Amanda gọi tụi nó vô ăn sáng.
“Ăn nhiều vô đi Harry.” Tay Rihanna liên tục nhồi trứng với thịt vào đĩa của Harry.
“Chà, Rihanna quan tâm đến Harry dữ à nha.” Ba má nó cười.
“Ba, má, hai người kì quá à!” Nó trừng mắt nhìn lại.
“Rồi, rồi.”
Sau khi ăn sáng xong, tụi nó ngồi xem ti vi, xem kênh Disney, nó đang chiếu phim “Chú nai Bambi”. Harry thì chưa được xem ti vi bao giờ cả nên nó coi rất say mê, Rihanna thì thích phim này lắm, nên cả hai cùng ngồi chăm chú xem. Lúc phim tới khúc mẹ của chú nai chết, cả hai đều khóc. Rồi tới lúc chú nai với thỏ và chồn cùng đồng hành thì bật cười vui vẻ. Lúc phim kết thúc, Harry trông có vẻ buồn, có lẽ bộ phim làm nó nhớ tới ba má nó, Rihanna hơi hối hận khi nó cho Harry coi bộ phim này, mục đích của nó là làm cho Harry vui chứ đâu có như vầy, nó khẽ gọi Harry:
“Harry ơi?”
“Hửm…?”
“Mình xin lỗi.”
“Ơ, sao lại xin lỗi mình?”
“Mình đã làm bạn nhớ lại mấy kỉ niệm buồn, mình xin lỗi.”
“Đó đâu phải là lỗi của bạn.”
Rihanna lập tức đổi chủ đề:
“Hay là bây giờ mình chơi hải tặc đi?”
“Được.”
Sau đó hai đứa chơi đã đời, xong lại lăn ra ngủ, tới trưa thì ba Andrew gọi hai đứa dậy ăn trưa. Bữa trưa cũng rất sôi nổi , bàn luận chủ yếu về vấn đề trường học ngày mai. Rihanna mở đầu:
“Mai tụi mình đi học rồi đó, không biết có học chung lớp không ha?”
“Mình cũng không biết nữa.” Harry ngây ngô trả lời, “ Nhưng mà coi chừng nha, thằng Dudley nó có băng đảng trong trường đó.”
“Ôi cái thằng mập đó hả? Mình cóc sợ, nó thử đụng tới mình coi.” Rihanna nói tiếp “Nó mà đụng tới bạn thì nó chết chắc rồi. Mà Harry, giáo viên có đàng hoàng không vậy?”
“Mình không chắc, họ có vẻ không để ý lắm.”
“Nghe là biết giáo viên trường này thế nào rồi.” Rihanna lắc đầu, “Mai nếu có chung lớp thì mình ngồi gần nhau nhé.”
“Được thôi.”
Xong bữa trưa, Rihanna rủ Harry lên phòng nó tham quan. Nó gãi đầu:
“Đó, đây là phòng của mình, bừa bộn lắm nhỉ?”
“Đâu, đó là căn phòng đẹp nhất mà mình từng thấy đấy!” Harry trầm trồ.
Căn phòng không quá to, kê một cái giường ngủ trong góc, một vài kệ sách, một cái bàn và mấy cái gối to để ngồi. Rihanna kêu Harry ngồi xuống và nói:
“Này, chúng ta được tính là bạn bè rồi đúng không?”
“Đó là đương nhiên rồi.”
“Vậy thì cậu cũng giới thiệu về mình một tí đi.” Rihanna nói với Harry.
“Bạn biết tên mình rồi đúng không, khỏi giới thiệu nhé. Ba mình là James Potter, má mình là Lily Potter, cả hai người đều mất khi mình vừa có một tuổi…” Harry ngừng lại một chút, “Mình không biết lý do nhưng nghe dì dượng mình nói thì họ mất vì tai nạn giao thông, còn để lại cho mình vết sẹo này nè.” Harry đưa tay chỉ vết sẹo trên trán mình.
“Mình chả nhớ gì về vụ tai nạn cả, nhiều khi trong mơ mình còn thoáng thấy một ánh sáng màu xanh lóe lên. Sau đó mình được dì dượng nuôi, bạn biết rồi đó, họ ngược đãi mình, cho đến khi mình gặp bạn.” Nói tới đây, Harry hơi đỏ mặt một chút, “Có thể nói, bạn là cứu tinh của đời mình.”
Rihanna nghe xong mấy lời cuối thì nở phồng cả mũi, nghe Harry Potter nói gì chưa, nó là cứu tinh của đời Kẻ được chọn nhá. Nó nói với giọng chia sẻ:
“Chia buồn chuyện ba má của bạn, cố lên, đời còn dài, ai mà biết được chuyện gì sẽ chờ mình ở phía trước chứ.”
“Cảm ơn bạn, Rihanna.”
Hai đứa lấy sách ra đọc; rồi chơi trò đổ xúc xắc, ai đi trúng ô nào có yêu cầu hát thì phải hát, nhảy thì phải nhảy, mà hình như lần này vận may không đến với nó, nó toàn đi trúng ô thúi hoắc không, phải hát hò nhảy múa như con điên. Chơi mệt rồi lại lăn quay ra ngủ (đừng có hỏi sao tụi nó ngủ nhiều thế, tụi nó đang tuổi lớn mà, phải để tụi nó ngủ chứ, không thôi lại bị lùn với lại tại tác giả cạn ý tưởng rồi).
Kết thúc bữa tối thì cũng đến lúc Harry phải trở về, Rihanna tiễn Harry về rồi đi vào nhà, coi ti vi thêm một lát nữa thì nó đi ngủ. Nó hết sức háo hức về ngày mai, ngày đầu tiên nó đến trường. Bởi vì do trước đó nó tự học ở nhà, nay chuyển nhà ba má nó đều bận không dạy nó được nên nó được đi học ở trường, hơn nữa là học cùng lớp với Harry Potter mà, sao không háo hức cho được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ngày đầu tiên đi học của Rihanna không quá tệ. Sáng sớm, nó dậy sửa soạn, rồi xuống nhà ăn sáng, trước khi đi ba còn hôn nó một cái ngay trán. Má chở nó cùng với Harry đến trường (việc này mới đầu nhà Dursley còn không đồng ý cho đến khi nó đưa cái máy ghi âm lên).
Ngôi trường mà tụi nhỏ theo học không lớn lắm, trước trường có treo cái băng rôn to tướng ghi “Chào mừng năm học mới!”. Có lác đác vài học sinh đang tụ tập thành một nhóm bên trong sân trường, bàn bạc về chuyện thầy cô, bạn bè… Gió thổi se se lạnh, tụi nhỏ liền tạm biệt má Amanda và chạy ùa vô trong trường cho ấm.
“Mình vô lớp trước đi Harry, để coi, a đây nè, lớp 5b, khu B.” Nó vừa nắm tay Harry vừa đọc bản đồ lớp học treo trên tường, “Đi hướng này nè Harry.” Rồi lăng xăng kéo Harry về cầu thang bên trái.
Lúc lên cầu thang tụi nó đụng phải băng Dudley, tất nhiên là Dudley mập quá lết không nổi tới trường rồi nên băng của nó chỉ có mấy thằng đàn em, trong cũng ngu như nó vậy. Một thằng trong nhóm kêu lên:
“Ê, thằng Hairy kìa tụi bây.”
“Ha ha ha…” Tụi trong nhóm cười lên trước câu nói đùa mà thằng đó tưởng là dí dỏm lắm của nó.
“Hôm nay không có đại ca Dudley ở đây, tụi tao sẽ thay mặt đại ca trừng trị mày!” Một thằng khác nói to rồi như chực lao vào đấm cho Harry một cái.
Nhìn Harry chuẩn bị co giò chạy, Rihanna đột nhiên đứng chắn trước Harry, bình tĩnh nhìn thẳng cái thằng đang dứ dứ nắm đấm, có vẻ như cái nhìn của Rihanna quá sắc sảo, thằng đó liền lùi bước lại nhưng nó chưa chịu thua:
“Ai đây, cái con này, tin tao đánh mày luôn không?!”
“Thử đi.” Rihanna nói, vẫn nhìn thằng đó.
Nó ngờ ngợ nói:
“Tao không đánh con gái.”
“Nhưng mà tao đánh con trai.”
Rihanna nói rồi đấm cho thằng đó một cái ngay mặt, xong chưa cho thằng đó cơ hội đã tự mình ngã xuống đất một cái thật mạnh, rồi khóc thét lên:
“Oa oa, tao nói cô mày đánh tao, đau quá, huhuhu…”
Rihanna đã có thể lực từ nhỏ do Ti mệnh ban cho, lại thêm đi học võ đạt đai đen, nên có thể nói cú đấm đó cho thằng kia là cú trời giáng, đảm bảo có đi chữa thì cũng một tháng hơn mới lành. Như đã nói, Rihanna có luyện võ từ nhỏ nên cú ngã hồi nãy chẳng là hề gì, chỉ để lại vết bầm thôi.
Thầy cô thấy bên này lùm xùm thì chạy qua, rồi đưa Rihanna cùng Harry vào phòng y tế. Thằng đó bị đem đến phòng Hiệu trưởng làm việc. Sau khi xử lý xong vết thương cho Rihanna, Hiệu trưởng cũng mời Rihanna tới nói chuyện.
Bên trong phòng hiệu trưởng.
“Như vầy còn ra cái thể thống gì nữa, đánh nhau ngay trong trường học, ngay ngày đầu tiên ở trường, mấy em nói thử coi!”
Hiệu trưởng mập lùn đầu bóng lưỡng đang phun nước miếng phèo phèo, đi qua đi lại trong phòng. Ai hiểu cho ông, ông cũng khổ lắm, làm hiệu trưởng, khó khăn lắm mới leo lên được cái chức này, bây giờ ngay trong năm đầu của ông lại xảy ra đánh lộn, ai mà biết ông có bị cách chức hay không. Cái lũ con nít ranh này, học không lo học, chỉ lo ba cái chuyện đánh lộn.
Rihanna thì khóc rưng rức từ nãy giờ (giả bộ thôi) miệng cứ kêu “Má má”. Thằng bị ăn đòn thì đơ cái mặt ra, coi bộ nó chưa tỉnh sau cú đấm đó của Rihanna. Cuối cùng Rihanna mếu máo nói:
“Thầy ơi, gọi mẹ em lên nói chuyện được không ạ?”
“Ơ…” Hiệu trưởng thiệt lòng không muốn gọi phụ huynh lên nói chuyện, mất công lắm. Nhưng mà thấy tình hình cứ như thế này thì chắc phải làm vậy rồi, “Được chứ Rihanna, thầy sẽ gọi phụ huynh hai đứa lên nói chuyện.”
Rihanna mới ít khóc lại một chút. Trong lúc đợi phụ huynh lên trường thì Rihanna lén nhìn trêu tức thằng kia, ai kêu chọc nó làm chi, lại đụng ngay Harry của nó nữa, đáng đời! Mà nhìn cái cục u trên mặt nó tức cười ghê vậy đó (tác giả tưởng tượng thôi cũng thấy mắc cười hahaha). Thằng đó vẫn chưa tỉnh nữa, não không kịp theo câu chuyện đây mà.
Phụ huynh lên đến nơi, má của thằng kia thì ôm chầm lấy nó, khóc lóc quá trời, trong khi thằng con thì đơ như cây cơ vậy đó. Má Amanda thì vội chạy lại phía Rihanna, xem coi nó có bị sao không. Rihanna vừa thấy má nó đến liền òa lên khóc tiếp, ôm chặt lấy má nó.
Sau khi mọi người đã ngồi xuống, thầy Hiệu trưởng mới nói:
“Hôm nay tôi mời hai vị đến đây để nói về vụ việc hai cháu này đánh nhau.”
“Không có, nó đánh con mà, con đâu có đánh đâu mà thầy nói đánh!!”
Rihanna mếu máo gào to, quay sang ôm lấy má nó.
“Rồi, rồi…” Má Amanda vỗ về nó. Bà cảm thấy chuyện này có chút kì lạ, bình thường Rihanna mạnh mẽ lắm, chẳng khóc bao giờ, hôm nay sao lại mít ướt thế. Nghĩ vậy thôi nhưng bà không nói ra.
Thầy Hiệu trưởng yêu cầu Rihanna thuật lại câu chuyện (bởi vì thằng kia vẫn chưa tỉnh). Nó kể lại câu chuyện một cách rất chân thực, lâu lâu dừng lại vì quá xúc động, nhìn biểu hiện của nó mà không tin thì thôi, người đó không phải là người nữa rồi. Toàn bộ nó đều kể lại sự thật, trừ khúc nó đấm thằng đó và nó tự té thôi. Xong câu chuyện, ai ai cũng rõ là thằng kia sai mười mươi, chỉ tội nghiệp cô bé Rihanna vì bảo vệ bạn mà bị xô té bầm cả cánh tay. Cuối cùng thầy Hiệu trưởng kết luận:
“Piers em bị kết tội đánh bạn trong trường học, thầy và toàn trường xấu hổ thay cho em, em sẽ bị hạ hạnh kiểm trong năm nay.”
Rồi thầy quay sang hai má con Rihanna nói tiếp với giọng vô cùng hối hỗi:
“Và tôi chân thành xin lỗi phụ huynh cùng bé Rihanna vì đã để vụ việc này xảy ra.”
“Vâng cảm ơn thầy.” Má Amanda nói.
…
Kể từ vụ việc chấn động toàn trường đó, đứa nào cũng đâm ra sợ Rihanna, không ai dám đụng hết. Tất nhiên là do băng Dudley truyền nhau, tụi nó đều đã lãnh đủ khi chọc tới Rihanna và Harry. Rihanna lên làm trùm trường. Nó thiệt tình là không muốn đâu, nhưng mà mọi người cứ sợ nó thì làm sao bây giờ, mà cũng đỡ, chả ai đụng nó với Harry cứ thế mà yên ổn học hết năm học. Mãi cho đến sau này, nó vẫn buồn cười khi nói về chuyện này.
Lời tác giả:
Ai đó làm ơn trao cho Rihanna giải Oscar đi ạ, diễn quá xuất sắc.
*Nước mắt tự hào tuôn ra*
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện