-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Lavender dậy từ rất sớm, còn sớm cả hơn chiếc chuông báo thức đặt đầu giường, cô mở mắt ra rồi ngồi dậy. Đưa mắt nhìn lướt qua chiếc đồng hồ, 5h30 sáng, với tay lấy chiếc lược cạnh bàn trang điểm, cô buộc gọn mái tóc xoăn dày vàng óng của mình lên cao. Cô đứng lên mở bung rèm cửa, đón những tia nắng đầu tiên trong ngày, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ, sưởi ấm cơ thể Lavender.
Khi cô bước ra từ trong phòng với bộ dạng chỉnh tề nhất, đồng phục đã được mặc ngay ngắn, mái tóc được chải gọn gàng, và cặp sách đã sẵn sàng trên tay. Thì cô lại bắt gặp cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với mình, Dan dựa vào đầu cầu thang mà ngáp dài, mái tóc màu gỗ đào rối bời lộn xộn, bộ đồ ngủ nhăn nhúm còn chưa được thay ra. Gân xanh trên mặt cô giần giật, cố gắng kiềm nén giọng nói của mình: “Daniel Makdenis! Tớ cho cậu 15 phút để hoàn thành mọi thứ, nếu sau chừng ấy thời gian cậu vẫn chưa chuẩn bị xong, tớ sẽ đi học trước đấy.”
Chỉ cần nghe câu nói này của Lavender, thì cơn buồn ngủ của Dan đã bị đá bay đi mất rồi, với tốc độ nhanh nhất có thể, Dan chạy như một cơn lốc vào phòng mình. Lavender nhìn theo bóng dáng của Dan khuất sau cánh cửa phòng, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười, đã lớn rồi mà vẫn còn như một đứa trẻ. Bước từng bước chậm rãi xuống phòng khách bên dưới, bà Zaki đã đứng đó đợi cô từ lúc nào.
Trên tay bà cầm hai hộp cách nhiệt, mỉm cười rồi đưa nó cho cô: “Tiểu thư! Đây là phần ăn trưa của hai người.” Lavender cầm lấy hai chiếc hộp cách nhiệt gật đầu với bà: “Bà vất vả rồi, Zaki.”. “Tối qua tiểu thư về rất muộn, mọi việc vẫn ổn chứ ạ?” Zaki quan tâm hỏi han, tối qua Dan còn thức đến tận nửa đêm thì bà cũng không thể ngủ yên được, bà rất lo lắng cho cô. Lavender đọc được sự rối bời trong đôi mắt già nua của bà, cô nghiêng đầu sang một bên, làm đuôi tóc xoăn đung đưa nghiêng theo.
“Làm bà phải lo lắng rồi, con vẫn ổn.” Lavender trả lời bà một cách ngọt ngào nhất, Zaki thở phào một hơi, sau đó cúi chào cô rồi lui xuống dưới. Cùng lúc này, phía trên cầu thang vang lên tiếng bước chân “Bộp, bộp.”, Lavender không thèm ngoái đầu lại, chuyển hộp cơm trong tay ra sau lưng: “Bữa trưa của cậu!” Dan cầm lấy hộp cơm rồi sóng bước với Lavender ra khỏi nhà.
Dọc đường đi buổi sáng rất yên tĩnh, đi bộ đến trường đã là thói quen thường ngày của Lavender, Dan đã không dưới một lần năn nỉ cô hãy dùng xe đến trường. Nhưng Lavender chỉ ném cho cậu một ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu cậu muốn đi xe tớ không cản, nhưng tớ sẽ vẫn đi bộ đến trường.” Chỉ một câu nói đã dập tắt hy vọng mong manh của Dan, và thế là Lavender toàn thắng, thành công kéo con sâu lười như Dan đi bộ cùng cô mỗi ngày.
Những hàng cây ven đường rụng lá, cơn gió sớm mai se lạnh, ánh mặt trời nhảy nhót qua khẽ lá. Những nhịp điệu cuộc sống của mọi người trên đường phố đều làm Lavender thích thú, luôn bị thu hút bởi những điều nhỏ nhặt. Lavender rất nhạy cảm, cách cô ấy cảm nhận mọi thứ xung quanh rất khác biệt.
Lavender như những bong bóng lung linh mà cô đã từng thổi, khi ấy những chùm bong bóng nước xà phòng nhún nhảy trong gió, vây quanh Dan và cô bé. Bong bóng lung linh và xinh đẹp đủ mọi màu sắc, nhưng khi chạm vào lại lập tức vỡ tan như chưa từng tồn tại. Huyền ảo, vô định và cũng quá mong manh... Lần đó, Dan đã nói cô ấy rất giống với chúng, xinh đẹp và cũng cực kỳ mong manh.
Lavender chỉ im lặng, đôi mắt màu xanh lam ngước nhìn lên bầu trời quang đãng: “Dan, tớ không phải là thứ mỏng manh như vậy, không bao giờ có chuyện đó đâu Dan.” Và kể từ khi ấy, Lavender đã không bao giờ còn thổi bong bóng xà phòng nữa, vì cô nói cô ghét những thứ quá dễ vỡ...
Lavender chưa từng mong muốn sẽ được sống cuộc đời của hiện tại, với thân phận là tiểu thư nhà Makdenis, là em gái của Dan và là con gái của chủ nhân. Cô cũng đã từng có cha, mẹ, nhận đầy đủ mọi sự thương yêu mà một cô bé bình thường nên có. Cho đến một ngày, khi kẻ đó đến giết chết cả gia đình cô, đập vỡ hạnh phúc của cô ra từng mảnh nhỏ.
Cô bất lực ngồi trong đám lửa rực cháy, tuyệt vọng gọi tên hai người cô yêu nhất, cầu xin họ hãy đứng lên khỏi đám lửa. Nhưng tuyệt nhiên không ai đáp lại tiếng nói của cô, họ đã chết, chỉ còn lại những cái xác không hồn. Tại sao lại không giết cả cô đi, một đứa trẻ vừa tròn sáu tuổi sẽ là mục tiêu quá dễ dàng. Tại sao lại để cô sống sót để chứng kiến toàn bộ thế giới của mình sụp đổ kia chứ.
Ngọn lửa bùng lên vây quanh cô, tưởng rằng nó sẽ thiêu cháy cô thành tro bụi, nhưng không, nó thiêu rụi tất cả và chừa cô ra. Chủ nhân đã đến đó, bế lấy cô từ trong đám tro tàn, khi cô đau đớn vuì mình vào lòng ông ấy mà thổn thức, đôi mắt của cô đã không còn nhìn thấy gì nữa, bóng tối bao trùm lấy cô, Lavender đã rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Cơ thể cô run lên từng đợt, chủ nhân đã vỗ về tấm lưng nhỏ bé, dịu dàng thì thầm bên tai cô: “Ta đến đón con đây, con gái của ta.”
Từ khi đó, cô nợ ông mạng sống của mình, còn nợ Dan một cái tên, khiến cô bị trói buộc vào cuộc sống hiện tại. Nhưng những trói buộc ấy chính cô đã tự mang lên mình, cuộc sống này do cô chọn, báo thù để tiến lên.
***“Rầm!”
Lớp trưởng của lớp 10A2 là một cô bé tóc ngắn cá tính, có tên gọi là Ayuo, tiếng đập bàn mạnh mẽ lúc nãy của cô bé làm cả lớp giật mình.
“Tớ sẽ bắt đầu phát bài kiểm tra, ai lên lấy chậm sẽ bị đọc điểm trước lớp.” Chỉ cần một câu nói ngắn gọn đã khiến bầu không khí trong lớp như bùng nổ. Và rồi những đôi chân như có gắn động cơ bên dưới, bay vèo vèo về phía Ayuo, nhưng cho dù có chạy nhanh cách mấy, cũng không nhanh bằng tốc độ đọc điểm của cô nàng.
“Shin 75 điểm, cứ vậy hoài. Oma, 50 điểm, tệ quá. Itau, 20 điểm, cậu muốn rớt à. Mimami, 85 điểm, tốt. Dan, 80 điểm, như cũ... ” Màn đọc điểm hoành tráng với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, những kẻ xấu số điểm thấp “tử trận” ngay dưới chân cô nàng chất thành một ngọn núi nhỏ. Dan nhận lấy bài của mình rồi về chỗ, còn Lavender lại phì cười nhìn điểm số trên bài của mình, vẫn chẳng hơn được một phân điểm nào.
Sau khi phát bài xong, Ayuo nở một nụ cười mị hoặc: “Cảm ơn sự hợp tác của cả lớp, bài kiểm tra đợt này đa số đều đạt trên điểm trung bình, nhưng vẫn còn một số...là vẫn chưa chịu cố gắng, hy vọng các bạn ấy sẽ chú ý hơn vào bài kiểm tra sắp đến.” Khi nói đến đoạn vẫn chưa chịu cố gắng, cô nàng lớp trước liếc mắt nhìn qua đám học sinh điểm thấp bên dưới, nụ cười càng đậm thêm. Bỗng nhiên, những kẻ bị Ayuo điểm mặt gọi tên cảm thấy ớn lạnh, toàn thân nổi đầy da gà.
Và một buổi học đầy gian nan bắt đầu như vậy đó, thời gian cũng trôi qua rất nhanh chóng. Khi chuông đồng hồ reng lên báo hiệu giờ tan học, nhóm bạn Lavender cũng vội vàng tụ họp lại lên kế hoạch cho lễ hội mùa hè năm nay. Shin đấm tay chào Dan khi cậu đến gần, Oma cũng nhập bọn khoát vai cười vui vẻ. Các cô gái nhanh chóng gia nhập, tiếng cười lan tỏa ra khắp nơi.
“Ayuo, lễ hội mùa hè năm nay cậu tính sẽ làm gì?” Dehansi lên tiếng hỏi, khi cô đã ngồi yên vị lên chiếc ghế của mình, Ayuo nhìn cô bạn, hàng lông mày chợt cau lại. “Dehansi, tớ cũng chưa có ý định gì cả, Shin, cuộc khảo sát lấy ý kiến cả lớp thế nào?” Shin lôi từ trong cặp ra một bản báo cáo tổng kết dài ngoằng ngoặc, sau đó kết luận: “Lớp mình ấy à, 72% muốn làm quán ăn, có 12% muốn làm ngôi nhà ma, 11% muốn bày bán đồ thủ công, 5% thì không muốn làm gì cả.”
Oma bưng lên mấy cốc sữa còn đang bốc hơi nghi ngút, đặt xuống bàn mời mọi người: “Nếu như đã có hơn 70% muốn làm quán ăn thì chúng ta cứ theo số đông là được, sữa nóng đây, mọi người mau dùng đi.” Dan chồm lên phía trước cầm lấy một cốc sữa rồi đưa cho Lavender đầu tiên, rồi mới lấy một cốc cho mình: “Làm vậy đi, nhưng sẽ chẳng có sự khác biệt và độc đáo ở chỗ nào nữa. Các lớp khác cũng sẽ có lớp làm quán ăn, nhất là các anh chị khóa trên, kinh nghiệm của họ nhiều hơn chúng ta đấy.”
“Mình nghĩ ý tưởng làm quán ăn cũng không tệ, chỉ cần biết lợi dụng thế mạnh của mọi người trong lớp là được.” Lavender hớp một ngụm sữa nóng, chậm rãi đưa ra ý kiến của mình. Mọi người đều quay lại nhìn cô, Ayuo chống cằm hỏi: “Vậy thưa tiểu thư Makdenis, thế nào là lợi dụng điểm mạnh của cả lớp được đây?” Cô mỉm cười với cô bạn tóc ngắn, hàng chân mày nhướng cao: “Điều này thì cậu phải biết rõ nhất chứ Ayuo, cậu là lớp trưởng mà.” Ayuo trừng mắt nhìn cô bé: “Chỉ biết đưa ra ý kiến hai chiều, còn mọi việc thì đều vứt cho tớ.”
“Cũng không hẳn là vứt cho cậu, hãy thử bắt đầu với ý tưởng của quán ăn, nếu cứ vịn vào lý do mùa hè để làm các món như kem thì thật chán. Ý tưởng quán ăn “Gấu ngủ đông” thì cậu thấy thế nào?” Lavender đặt cốc sữa lên bàn nhìn mọi người xung quanh. Cả bọn nghe lời cô nói, những ý tưởng cứ lần lượt xuất hiện trong đầu, việc bàn bạc tiếp tục sôi nổi như thế trong bầu không khí ấm áp.
Trở về nhà khi trời đã sập tối, Lavender mệt mỏi ném chiếc cặp lên bàn, tháo chiếc áo khoác đồng phục ra rồi vắt lên ghế. Dan cũng mệt không kém, Ayuo gần như muốn vắt kiệt sức lực của cả hai người bọn họ, “Zaki, đã có cơm chưa?” Dan hỏi khi nhìn thấy bà xuất hiện, bà vội vã trả lời hai người, “Đã sẵn sàng hết rồi thưa thiếu gia.” Dan gật đầu thay lời nói, trực tiếp kéo Lavender đi thẳng vào nhà ăn.
“Cậu tính sẽ đảm nhận vai gì trong vở nhạc kịch mà Shin sẽ viết?” Lavender mở chiếc tủ lạnh lấy ra bình nước cam đã được pha sẵn. Dan ngẩng đầu lên nhìn cô, “Còn cậu thì sao, đừng nói với tớ cậu chỉ tham gia vào khâu chuẩn bị của quán “Gấu ngủ đông” thôi nhé.” Cô lấy hai chiếc ly ra, rót nước cam rồi chuyển cho Dan, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu: “Nếu cậu tham gia thì tớ cũng sẽ tham gia, cái này tùy cậu lựa chọn, Dan.”
“Vậy thì tớ sẽ không tham gia đâu.” Dan uống cạn ly nước cam Lavender đưa đến, trả lời một cách dứt khoát, cậu không thích tham gia hoạt đông gây quá nhiều sự chú ý. Vì cậu biết chỉ cần cậu tham gia thì nhất định Lavender cũng sẽ tham dự vào, còn cậu thì lại không muốn bất kỳ ai chú ý đến cô bạn của mình, không ai cả.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
“Nào cả lớp, trật tự một chút, mình có việc muốn thông báo.” Ayuo búng tay ba lần “tách,tách,tách” sau tiếng búng tay giòn tan, cả lớp 10A2 nhanh chóng ổn định ngay lập tức, im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng hít thở của chính mình. Ayuo hài lòng nhìn quanh một lượt rồi cất tiếng: “Lễ hội mùa thu sắp đến, ban cán sự lớp đã dựa trên ý kiến tổng kết của mọi người để đưa ra kế hoạch cụ thể. Nhưng vì kế hoạch lần này hơi lớn, vì thế tớ rất cần sự hợp tác của tất cả các bạn.”
Shin đứng lên, bước đến cạnh chỗ Ayuo đang đứng, gật đầu ra hiệu với cô bạn: “Lễ hội lần này chia làm hai phần chính, phần đầu tiên sẽ là hội chợ được tổ chức giữa các lớp, các lớp phải đăng ký lớp mình sẽ tham dự với hình thức nào. Phần thứ hai là lễ kỷ niệm 70 năm thành lập trường Tairano, sẽ có sự tham dự của ba trường trong khu vực: Tairano, Usakin và Namiko, tại đây các trường sẽ có những tiết mục văn nghệ chào đón mùa hè. Năm nay vinh dự để tham gia, góp tiết mục vào đêm diễn dành cho khối 10 đã thuộc về lớp chúng ta và lớp 10D3. Các bạn có thể quay mặt về phía sau để theo dõi chi tiết cụ thể trên máy chiếu.”
“Soạt.”
Tấm phông bị kéo xuống, và kế hoạch cụ thể được trình chiếu trên tấm phông trắng ấy. Dehansi mỉm cười ngọt ngào, “Cảm ơn Oma!” Oma đưa ngón tay cái lên ra hiệu đã có thể bắt đầu, cậu ngồi sau chiếc máy tính kết nối với máy chiếu, hỗ trợ cho Dehansi. “Trên đây là bản kế hoạch phân công cụ thể, mỗi nhóm làm việc sẽ có những trưởng nhóm khác nhau, mong các bạn hợp tác vui vẻ. Đầu tiên là Itau, Momo, hai người sẽ phụ trách công việc lựa chọn các vị trí cho quán ăn “Gấu ngủ đông”, Sokechi và Kitaso, các cậu chịu trách nhiệm trang trí cho quán ăn và cả việc dựng khung nền cho vở nhạc kịch, cứ tuyển thêm người để phụ, các cậu sẽ là trưởng nhóm tổ thiết kế... ”
Trong khi Dehansi đang rất nhiệt tình phân công việc, và mọi người cũng đang hết sức tập trung để lắng nghe. Ayuo lại đến trước mặt Dan, kẻ đang đeo tai phone và không thèm để ý đến việc gì cả. Cô gõ tay xuống bàn lôi kéo sự chú ý của cậu, Dan đưa mắt nhìn sang Ayuo, chậm rãi tháo tai nghe ra rồi nhướng mày tỏ vẻ nghi hoặc: “Không có Lavender ở cạnh, thì cậu cũng không thèm để ý đến mọi thứ xung quanh à?”
“Cậu mới biết điều này ư?” Dan định đeo tai phone vào thì đột nhiên bị Ayuo giữ bàn tay lại, “Đừng có nói như thể là sự thật hiển nhiên như vậy, vở nhạc kịch của Shin vẫn chưa tuyển vai, cậu sẽ tham dự vai nào?” Dan vùng tay ra khỏi cô bạn, khuôn mặt đầy sự khó chịu: “Tớ sẽ không tham gia vào vở nhạc kịch, cả Lavender cũng sẽ không.” Sau đó, cậu mang tai nghe vào, nhắm mắt lại hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình. Chỗ ngồi bên cạnh cậu để trống, đó vốn là chỗ của Lavender, nhưng hôm nay cô bé không đi học, cô còn có việc quan trọng hơn để làm.
Buổi lễ nhậm chức của thống đốc mới bang Xaylo được diễn ra ở thành phố Xaynia, lần này người chiến thắng cuộc bầu cử là ông Batoxiko. Trong hội trường và bên ngoài quảng trường, an ninh được thắt chặt, mọi thứ đều được chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng. Chỉ có một mục tiêu duy nhất được đặt ra, an toàn của Batoxiko là trên hết, vì thế lực lượng bảo vệ và các mật vụ được điều động tối đa.
Tưởng rằng với sự chuẩn bị công phu như thế, sẽ chẳng có bất kỳ một vấn đề nào có thể xảy ra được. Ngài Batoxiko vừa kết thúc bài diễn văn trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, thì một viên đạn bay đến ngắm chính xác vào đầu của ông.
“Đoàng!” Tiếng súng nổ lên phá tan bầu không khí trong hội trường, ngài Batoxiko ngã xuống, cả hội trường lâm vào tình trạng hoang mang cùng cực. Chuông báo cháy vang lên inh ỏi, càng làm sự việc trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, đèn điện tắt phụt, tất cả đều chìm trong bóng tối. Tiếng la hét, đổ vỡ và cả tiếng súng nổ... Chẳng mấy chốc hội trường trở thành một mảnh địa ngục đen tối.
Trong đám đông hỗn loạn thoát ra ngoài, có một cô gái rất hoảng sợ chạy nhanh ra mạn phía đông của quảng trường. Khi vừa đến góc tường tòa nhà đối diện, cô gái trút bỏ vẻ yếu đuối vừa nãy, vứt khẩu súng gắn ống giảm thanh xuống đất. Đưa tay lột bỏ áo khoác trên người, sau đó tháo bộ tóc giả, cởi đôi dày bốt đen ra. Lúc này cô gái đã thay đổi hoàn toàn, hòa nhịp cùng với đám người bên phố... Không một ai nhận ra sự khác biệt.
***
“Shin, vở nhạc kịch do cậu viết, thì việc lựa chọn diễn viên cũng sẽ do cậu đảm nhiệm, tớ nghĩ giao cho cậu nhiệm vụ thuyết phục Dan nhận một vai cũng không khó nhỉ?” Dehansi vẫn cắm cúi ghi lại danh sách thành viên đã được phân nhóm, vừa hỏi Shin đang ngồi bên cạnh, chỉnh sửa bản thảo cuối cùng cho vở nhạc kịch.
Shin nhướng cao hàng chân mày: “Cậu đánh giá tớ hơi bị cao rồi đó, Dehansi, ngay cả “bạo chúa” Ayuo cũng phải bỏ cuộc thì cậu nghĩ tớ có làm được hay không?” Dehansi cau mày lại, gõ gõ cây bút lên cuốn sổ ghi chép, “Trong này mọi người đều có công việc hết rồi, ngoại trừ Lavender và Daniel là vẫn chưa chịu chọn. Bây giờ không phải chỗ cậu đang thiếu người sao, nhét hai cậu ấy vào là hợp nhất.”
“Thưa quý cô Dehansi, nghệ thuật là sự tự do của tâm hồn, tớ sẽ không bắt ép ai phải tham gia nếu họ không muốn đâu.” Tốc độ gõ bàn phím của Shin càng lúc càng nhanh, Dehansi gấp cuốn sổ lại, quay sang chống cằm nhìn cậu: “Nếu vở nhạc kịch không đủ thành viên thì cậu tính để một người diễn nhiều vai à, thưa quý ông “nghệ sĩ”.” Shin đưa tay đẩy đầu của cô bạn sang phía đối diện: “Này, đừng làm tớ phân tâm.”Oma đứng gần khung cửa sổ, cậu đang có một cuộc họp nhỏ với đội tuyển đội bóng rổ của trường Tairano. Cần phải sắp xếp lại thời gian tập luyện để ăn khớp với thời khóa biểu làm việc của lớp. Thời gian gấp gáp khiến mọi việc đột nhiên trở nên quá tải, Oma nhìn về phía Dan, người duy nhất vẫn không tập trung vào cuộc họp từ đầu đến giờ: “Dan, về việc sắp xếp lịch, cậu có ý kiến gì không?” Dan không trả lời Oma, vì lúc này cậu đang bận nghĩ đến một việc khác.
“Daniel Makdenis! Cậu có nghe những gì tớ nói nãy giờ hay không vậy?” Oma lớn tiếng quát lên, áp lực của một đội trưởng đã thực sự đè nặng lên vai Oma rất nhiều. “Nếu cảm thấy không thể tự mình nghĩ ra biện pháp chu toàn, thì nên dẹp hết đi Oma, giữa lễ hội mùa hè và giải bóng rổ cậu chỉ nên tập trung vào một thứ.” Dan thờ ơ đáp lại cậu bạn, bầu không khí trở nên căng thẳng hết sức, gân xanh trên trán Oma giật giật.
Ngay khi cậu định lao đến cho Dan một trận nên thân, thì một giọng nói quen thuộc vang lên phá tan bầu không khí khó chịu này: “Đội bóng rổ chỉ cần một thời khóa biểu hợp lý phải không?” Cả bọn quay đầu lại nhìn về phía người mới đến, cô bé con trong bộ đồng phục nữ của trường, đôi mắt xanh biếc và mái tóc vàng óng đứng đó. Dan nhìn thấy cô, đôi chân hành động như thể phản xạ có điều kiện, bước về phía cô đang đứng: “Nếu vậy thì tớ có thể lo liệu được, Oma, không cần căng thẳng vậy đâu.”
Lavender mỉm cười với Dan đang bước lại gần cô, và trả lời Oma, câu nói của Lavender như dòng nước mát dập tắt ngọn lửa đang tuôn trào. “Chi tiết thì lát nữa chúng ta sẽ bàn bạc trong tiết tự học nhé, Oma, giờ thì tớ mượn Dan một chút.” Cô nắm lấy tay cậu bạn rồi chào hỏi mọi người trong đội bóng rổ, sau đó kéo Dan đi thẳng một mạch. Đến một góc khuất, cô dừng lại, bị kéo vào vòng tay của Dan: “Đây là lần thứ mấy trong tuần cậu biến mất mà không nói gì với tớ rồi hả?” Dan nghiến răng gằn từng chữ với cô.
Lavender hơi nhíu mày một chút, ngẩng cao đầu nhìn sâu vào đôi mắt của đen láy của Dan: “Đây là lần cuối cùng trong tuần, tớ hứa đấy!”.“Làm sao tớ có thể tin được cậu đây?” Dan siết chặt vòng tay của mình, cậu rất sợ, rất sợ tương lai hai năm nữa, khi mà Lavender sẽ vĩnh viễn rời xa cậu. Cậu không muốn nhìn thấy cô ấy biến mất, cứ như chưa hề tồn tại trong cuộc sống của cậu.
Lavender khẽ mỉm cười, nhón chân lên thì thầm vào tai cậu: “Cậu đừng như vậy, đừng bao giờ nghi ngờ tớ.” Hơi thở của cô phả vào tai Dan, làn hơi nhẹ nhàng mỏng manh và ấm nóng. Nóng đến nổi, phần da dưới tai cũng bắt đầu đỏ bừng...
Ayuo suýt nữa đánh rơi chồng giấy tờ trên tay, cô áp lưng vào tường, núp mình thật kỹ, bình ổn hơi thở của mình, Dan và Lavender... Sau đó cô nở nụ cười tự giễu cợt, rồi rẻ sang hướng khác mà đi, bất chợt cô đụng phải Shin đang đứng đó, vẫn quan sát biểu hiện của cô từ nãy đến giờ: “Đi với tớ!” Một tay Shin đoạt lấy chống giấy trên tay cô, còn tay kia lại kéo Ayuo đi, trái với tính cách thẳng thắng thường ngày Ayuo im lặng để mặc cho Shin kéo tay mình đi.
Oma trở về lớp học, Dehansi đang chờ cậu ở đó, vừa nhìn thấy cậu, cô đã vui vẻ nói: “Oma, nghe nói cậu sẽ làm đầu bếp cho quán ăn à? Cậu đã lên thực đơn cho quán ăn chưa vậy?” Oma trừng mắt với cô, “Vừa mới phân công đã muốn có ngay thực đơn, Dehansi kiềm chế một chút đi, đừng tham ăn đến mức nhìn đâu cũng thấy đồ ăn chứ?” Dehansi nhận lời chỉ trích của cậu bạn nhưng mặt vẫn tươi cười: “Cậu đừng quên, tớ là thủ quỹ nắm giữ mọi khoản chi tiêu cho hoạt động, thực đơn của cậu dù có hấp dẫn nhưng không có tớ chịu chi tiền, thì... Ha ha ha ha ha, ngài đầu bếp xin cứ tự nhiên đừng để ý đến cô thủ quỹ nhỏ bé như tôi...”
Trán của Oma chảy đầy mồ hôi lạnh, hình như giao chiếc chìa khóa quản lý tiền bạc cho Dehansi là một sai lầm thì phải... Cậu đã bắt đầu có cảm giác, lễ hội mùa hè lần nãy sẽ rất thú vị đây...
Lavender trở về chỗ ngồi trong lớp học, vùi đầu vào cánh tay rồi nhắm mắt lại, sự mệt mỏi xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể của cô. Và rồi, cơn buồn ngủ ập đến, cô chìm vào giấc ngủ khi nào cũng không hay, trong sự hỗn loạn của ảo ảnh...những cái bóng chập chờn quấy rầy cô. Cơ thể họ dính đầy máu, đôi mắt trống rỗng vô hồn, họ đều đã chết, nhìn cô bằng ánh mắt thù hận. Lavender giật mình tỉnh lại, những giọt mồ hôi rơi xuống, Dan cầm hai cốc nước quay lại, nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô: “Lavender, cậu sao vậy?”
Cô bé lắc đầu với cậu, đôi mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ, những kẻ đó, không có quyền đến tìm cô chất vấn tại sao. Chúng đều đáng chết, tất cả chúng đều đáng chết như nhau, nhưng... Lavender cúi đầu xuống nhìn hai bàn tay của mình. Mặc dù nó rất sạch, sạch đến nỗi không tìm được bất kỳ một vết bẩn nào, nhưng cô biết nó không hề sạch sẽ, đôi tay này đã thấm đẫm máu tươi của bao người. Trái tim cô không thể chịu đựng quá nhiều thứ cảm xúc, nó là điểm yếu chí mạng của cô, làm cô yếu đuối mỗi khi như vậy...
Dan không tin cô vẫn ổn, trực tiếp đưa tay lên trán cô. “Cậu sốt rồi, Lavender!” Cô giật mình nhìn cậu, thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cô sốt sao? Lavender tự sờ trán của mình, quả nhiên đã ốm rồi, cơ thể yếu ớt này... vậy mà lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy... Cô nở nụ cười tự giễu, thật mâu thuẫn mà...
Sau ngày hôm đó, Lavender chính thức bị bệnh, nhưng trước khi cô chịu uống thuốc và nghỉ ngơi, những việc cô hứa đã làm thì đều được hoàn thành đúng hạn. Bản khóa biểu không thể hoàn hảo hơn được gửi đến cho đội bóng rổ, cả thư xin phép với người nhà được ở lại muộn sau giờ học cũng đã được viết. Các phông nền cơ bản của vở nhạc kịch cũng được phác thảo và gửi đến Sokechi để chỉnh sửa. Sau đó, dưới sự nhăn nhó và thúc giục của Dan, Lavender mới chịu uống thuốc và đi ngủ đúng giờ, lễ hội mùa hè bắt đầu như vậy đó, một chút ngượng ngùng, một chút tức giận, và một chút dằn vặt...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Chỉ trong vòng một tháng vừa phải cân bằng việc học hành và lễ hội thật sự là hơi quá sức đối với những học sinh mới bước vào lớp 10 này. Lễ hội kéo theo bao nhiêu thứ phải lo, thầy cô càng chất thêm bấy nhiêu bài vở và bài kiểm tra cuối kỳ còn bị dời lên trước lễ hội mùa hè. Để hoàn thành công việc chất cao như núi, lớp trưởng Ayuo thật sự phải chịu một áp lực rất lớn.
Một cuộc họp khẩn cấp đã được triệu tập trong ban cán sự lớp, và đã thống nhất đưa ra được các phương án giải quyết toàn vẹn. Shin, lớp phó học tập là người đứng ra đề nghị “Chính sách an dân” vô cùng thiết thực, gánh nặng chuyển từ vai Ayuo được chia đều cho các cán sự học tập trong lớp. “Trời ơi! Chẳng lẽ một mình tớ mà phải đảm nhận nhiệm vụ khó khăn này sao?” Một trong những cán sự học tập, hay được gọi là những “con gà đẻ trứng vàng” bức xúc lên tiếng.
Cậu ta cũng chỉ là một học sinh trung học, chỉ là học nhỉnh hơn các bạn cùng lớp ở bộ môn Toán, và thế là bị bắt lên lớp giảng bài phụ đạo cho hơn 30 con người. Tha cho cậu ta đi! Dehansi quay phắt đầu về phía người mới nói, mặc dù không hề thốt ra một lời nhưng mà sát khí tỏa ra từ cô bé khiến người vừa nói im bặt. Không chịu nổi áp lực từ Dehansi, cán sự môn Toán giơ tay đầu hàng: “Hu hu, đừng nhìn tớ như vậy, tớ nhận là được chứ gì?” Khi đã nhận được câu trả lời ưng ý, Dehansi mới nở nụ cười ngọt ngào quen thuộc: “Bạn đã vất vả rồi, vậy từ nay thành tích cuối kỳ của cả lớp giao lại hết cho các bạn.”
Một câu nói quét qua đám “gà đẻ trứng vàng’’ khiến ai nấy đều run rẩy, Dan ngồi kế bên Lavender chống cằm thư thái nhìn mọi chuyện diễn ra: “Haizz, Dehansi nhiều lúc còn đáng sợ hơn “bạo chúa” Ayuo.” Lavender phì cười trước giọng điệu của cậu bạn: “Tập trung một chút đi, còn chưa đến lượt chúng ta bị lôi ra đấy!” Cô nhỏ tiếng nhắc nhở, nhưng ý cười vẫn không hề phai đi. Vừa nhắc đã tới, Ayuo bỗng chuyển hướng câu chuyện sang hai người bọn họ: “Nếu như mà bài tập quá căng thẳng và áp lực thi cử quá nhiều, không thể chỉ giao hết cho các cán sự bộ môn được. Hãy chia thành hai nhóm, một nhóm làm việc thì nhóm kia phải học bài, mỗi bộ môn phân ra hai người học cừ nhất thay phiên nhau phụ đạo cho từng nhóm. Lavender! Cậu sẽ vạch ra thời gian biểu được không?”
“Việc này cứ để cho mình.” Lavender gật đầu, cây bút chì trong tay nhanh chóng lia trên trang giấy bắt đầu tính toán cân đo thời gian làm việc. Ayuo nhìn sang Dan đang ngồi bình thản bên cạnh Lavender, cô cau hàng chân mày lại: “Daniel! Cậu và Oma sẽ phụ trách các việc như giúp đỡ Dehansi đi mua những dụng cụ nặng để dựng khung cảnh vở nhạc kịch và trang trí quán ăn. Tớ biết hai cậu đều nằm trong đội tuyển bống rổ của trường, giải đấu diễn ra sau khi lễ hội mùa hè vừa kết thúc, áp lực của các cậu cũng không nhỏ. Nhưng hãy cố gắng hết sức nhé!” Oma mỉm cười nhìn Dan, hai cậu bạn đấm vào vai nhau tỏ ý mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Đúng rồi, Ayuo, cậu và tớ nên đi gặp giáo viên chủ nhiệm để xin phép. Tớ nghĩ với lượng công việc đồ sộ này, dù có đặt ra mục tiêu cao đi nữa thì cũng rất khó để hoàn thành. Nhà tớ cách trường không xa, lại có chỗ để dựng khung cảnh và nơi nghỉ ngơi nữa. Sau giờ học hãy đến nhà tớ, nếu làm quá muộn cũng có thể ngủ lại, nhưng tớ nghĩ phải có sự đồng ý của giáo viên chủ nhiệm đã. Việc không về nhà có thể làm phụ huynh lo lắng.” Lavender ngẩng đầu lên từ cuốn sổ tay, nhìn lướt qua đống công việc cần sắp xếp, cô nhìn thẳng vào Ayuo. Nhiệm vụ khó khăn như thuyết phục phụ huynh cho học sinh qua đêm nhà bạn mà không hề phàn nàn gì thì chắc nên giao lại cho ông thầy chủ nhiệm vô tư vô lo kia.
Ayuo đồng ý, cô cũng muốn để cho ông thầy chủ nhiệm của mình gánh vác ít nhất là một phần việc của lớp. Người tiến cử lớp tham gia góp tiết tục ở lễ kỷ niệm là ông ta, người giao thêm cả núi bài tập và khuyến khích các bộ môn khác cũng giao thêm bài tập là ông ta. Người chỉ vừa dạy xong tiết học và mỗi lần cô tính nhắc đến việc này việc nọ của lễ hội là ông ta lại chuồn mất. Lavender đang cho cô một cơ hội để trả thù tốt nhất, thầy giáo vô trách nhiệm, cứ đợi đấy mà xem.
Trong khi hai cô nàng đi đến phòng giáo viên để “xin phép” thì ở lớp “Chính sách an dân” của Shin bắt đầu có hiệu quả. Nhóm làm việc cứ làm việc, nhóm học bài cứ học bài, không ai dám lơi là công việc của mình, tình hình hỗn loạn ban đầu được kiểm soát. Dan đẩy Oma thế thân cho mình đi theo Dehansi mua vật liệu dựng khung cảnh, còn cậu thì lẫn vào nhóm đang học bài, giả vờ như đang rất bận rộn học hành.
Nhưng những việc ấy làm sao thoát khỏi cặp mắt của Shin, cậu bước đến kéo Dan ra khỏi cái bầu không khí học tập nghiêm chỉnh kia, lôi cậu ra ngoài. “Hình như tớ vừa thấy Dehansi đã đi rồi, cậu làm gì ở đây? Chưa đến phiên nhóm cậu được phụ đạo mà!” Shin trừng mắt nhìn cậu bạn, còn Dan thì cứ bình tĩnh chỉnh lại cổ áo của mình. “Tớ không muốn đi!”, “Daniel, tớ không biết là cậu bị cái gì? Nhưng mọi người đang cố gắng hết sức vì lễ hội...” Shin đè nén giọng nói của mình, cậu không muốn mọi người đều nghe được.
“Cái lễ hội tẻ nhạt này, cậu biết rõ là tớ không quan tâm. Chỉ vì Lavender thích, nên tớ mới còn ở đây giờ này, Shin!” Trong đôi mắt đen của Dan thoáng qua một tia chiếm hữa. Phải! Ngoài Lavender ra, cậu sẽ không để ý đến bất cứ thứ gì khác nữa. Shin thở dài khi nghe lời cậu nói: “Dan, chúng ta là bạn lớn lên từ nhỏ, khi bắt đầu vào lớp 1 chúng ta đã học cùng nhau rồi, tớ biết cậu rất yêu thương em gái mình. Nhưng cậu cũng nên nhìn những thứ khác xung quanh mình một chút, như Ayuo...”
“Shin!” Dan ngắt ngang lời Shin, hàng chân mày cau chặt lại, cậu không muốn nghe bất kỳ điều gì hơn nữa. Mục đích Shin nhắc đến Ayuo rất rõ ràng, cậu cũng không phải là kẻ ngốc, nhưng cậu không quan tâm. “Nếu đã hiểu rõ nhau như vậy, thì không chỉ cậu mà ngay cả Ayuo cũng biết tình cảm đó sẽ không đi đến đâu cả. Nếu tớ để ý dù chỉ một chút, sẽ khiến Ayuo càng thêm khó vứt bỏ, với lại,...tớ nghĩ Ayuo có lẽ đã thích nhầm người rồi, Shin.” Dan lạnh lùng nói ra từng chữ, đập tan những lý lẽ của Shin.Hai bàn tay của Shin siết chặt lại, cậu biết lời Dan nói hoàn toàn đúng, nhưng cậu cũng rất khó chịu, khi nhìn Ayuo cứ tự dằn vặt mình trong mối tình đơn phương này. Vì cậu... cậu thích Ayuo, không, có lẽ đã vượt qua mức được gọi là thích rồi...cậu yêu cô ấy...
Phía bên góc tường đối diện, Lavender và Ayuo đứng nép mình vào tường, vì không tìm thấy thầy chủ nhiệm ở phòng giáo viên nên cả hai đành quay lại. Để rồi phải nghe được câu chuyện giữa hai người bọn họ, Lavender liếc nhìn sang cô bạn, vẻ mặt Ayuo bình thản đến lạ lùng, như đã đoán trước được câu trả lời của Dan, cô không có gì là bất ngờ. Ayuo mỉm cười, tự giễu cợt mình, cô đã hy vọng gì đây chứ? Rằng Daniel cũng sẽ thích cô sao? Cô là một cô gái mạnh mẽ, cô không nên yếu đuối cầu xin một hy vọng không có thật như vậy.
Nghe được chính miệng Dan nói ra, ngoài Lavender cậu sẽ không quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác. Chỉ cần cô ấy thích, cậu sẵn sằng chìu lòng cô ấy mà ở lại, cậu cũng nhận ra thứ tình cảm Ayuo dành cho mình. Và cậu chọn cách khôn ngoan nhất để làm là giả vờ không biết, Ayuo nở nụ cười cay đắng, cũng đến lúc cô nên buông tay rồi. Lavender cau mày lại, liếc nhìn sự gian xảo trong đôi mắt của Dan, cậu ấy biết bọn cô đang ở đây, những lời nói tuyệt tình là cố ý nói cho Ayuo nghe. Cách từ chối được giàn xếp khéo léo, Daniel, cậu thật sự đang đùa giỡn người khác trong tay đấy.
Trên đường về nhà, Daniel và Lavender không nói với nhau một lời nào, khối công việc nặng nhọc không khiến cô mệt mỏi, mà là sự tàn nhẫn của Daniel làm cô nặng lòng: “Dan, hai chúng ta biết đám Ayuo từ khi nào?”. Đột nhiên Lavender lên tiếng hỏi, làm Dan cũng phải giật mình rồi sau đó nhanh chóng trả lời cô: “Khi bắt đầu vào lớp 1 đã luôn học cùng với nhau.” Lavender gật đầu: “Mười năm quen biết tình ra cũng đã rất dài, Dan, cậu đối xử quá tàn nhẫn với Ayuo, tớ biết tính cách của cậu không thích dây dưa...”
Lavender quay sang nhìn thẳng vào mắt Dan: “Nhưng đối xử như thế với người được gọi là bạn mười năm, cậu không cảm thấy quá ích kỷ sao?” Dan vẫn bước thẳng về phía trước, không hề chậm lại dù chỉ một nhịp: “Không! Nếu tớ cứ phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống thì chắc tớ đã chết chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn của chính mình rồi.”
Bước chân của Lavender dừng lại, nhìn theo bóng lưng của Dan, dường như cậu cũng cảm nhận được cô đã đứng lại, Daniel hơi ngạc nhiên xoay lưng hỏi: “Cậu sao vậy Lavender!” Lavender mỉm cười lắc đầu, rồi nhanh chóng đuổi kịp bước chân của cậu. Cô không trách Daniel, cô biết cậu luôn có sự lựa chọn cho riêng mình, và điều cậu nói hoàn toàn đúng. Cô không hỏi những lời ấy để tra xét hay bắt lỗi, vì cô muốn làm rõ một điều, ngoài cô ra cậu thực sự không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác sao.
Và điều khiến cô dừng lại, không phải vì sốc khi nghe câu trả lời, mà là vì cô cảm giác được, có kẻ đang theo dõi mình. Lavender quay đầu lại, quét ánh mắt khắp một lượt trên con đường hơi vắng, sự cảnh giác dâng trào trong tâm trí của cô.
***
“Mục tiêu đã phát hiện ra chúng ta rồi.” Một người trong số đó lên tiếng, có lẽ là của một chàng trai, một giọng nói mềm mại hơn trả lời, là của một cô gái: “Nhạy cảm hơn chúng ta tưởng, mặc dù nghĩ đã dấu đi hơi thở thì sẽ không bị chú ý đến, xem ra đã bắt đầu có sự biến đổi rồi.” Người còn lại gật đầu: “Mà cũng phải thôi, sắp đến “ngày đó” rồi mà.”
Ba người bọn họ giấu mình trong màn đêm tối, có cái gì đó tỏa ra từ họ, không phải là thứ nên có ở con người. Họ đứng trên sân thượng của tòa nhà đó, thân thể rõ ràng được ánh trăng chiếu rất sáng, nhưng không một ai thấy họ dù có là nhìn chính diện. Và họ cũng không phải là đứng nữa, mà là đang lơ lửng, bàn chân không hề chạm đất, hai nam và một nữ, họ đưa mắt cùng nhìn về phía cô bé lúc nãy, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Rốt cuộc thì sau một tháng ròng rã vật lộn với vô số khó khăn, khối lớp 10 cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi kết thúc ngày thi cuối cùng một cách tốt đẹp. Dehansi là người cuối cùng trong nhóm bước ra khỏi phòng thi, cô hòa vào đám bạn tiến bước ra khỏi cổng trường. Bình thường trông cô bé có vẻ rất hay đùa giỡn, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi.
Nhưng khi đụng đến những vấn đề quan trọng như thi cử, thì Dehansi lại như được khởi động công tắc “nghiêm túc”, trở thành “lão sư” của cả đám. Trong khi nhóm bạn đang vui vẻ thưởng thức món bánh do Oma mới làm tại tiệm cà phê nhà cậu ấy, thì cô lại thu hết các đáp án nháp của cả bọn. Rồi ngồi so sánh với đáp án chuẩn đã được công bố trên trang internet của trường cách đây ít phút, vẻ mặt trầm tư đến đáng sợ. Lavender khuấy chiếc muỗng nơi ly cà phê của mình, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Oma, “Này, cậu tính để quý cô thủ quỹ của chúng ta vùi đầu vào đám số liệu ấy đến bao giờ?”
Oma nhún vai tỏ vẻ hết cách, cậu đang đeo một chiếc tạp dề trắng của nhân viên phục vụ quầy bar bên ngoài bộ đồng phục trường Tairano. Vẻ lịch lãm và phong độ của dân chơi thể thao càng làm Oma thêm phần cuốn hút, đó là lý do tại sao tiệm cà phê nhà cậu ấy luôn đông khách. “Cậu nghĩ rằng tớ sẽ mạo hiểm qua đó để bị đóng băng lại à?” Ayuo mặc kệ hai người bọn họ trừng mắt nhìn nhau, đã lâu rồi cô không được thoải mái nghỉ ngơi nên làm ơn đừng lôi cô vào là được.
Shin và Daniel đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn thái độ của ba người ngồi bên cạnh, ánh mắt của Dan như muốn nói: “Việc của Dehansi cậu giải quyết đi, việc cãi nhau ở chỗ này tớ sẽ lo.” Shin nhướng hàng chân mày: “Tại sao cậu không đi khuyên Dehansi, còn việc cãi nhau ở đây thì để tớ?” Dan nhận ra được sự trêu đùa trong đôi mắt của cậu bạn, nếu không phải vì tâm trạng của Lavender dạo này không tốt thì cậu cũng chẳng thèm bận tâm đến việc này.
“Một vai diễn trong vở nhạc kịch của cậu.” Dan đưa ra thỏa thuận cuối cùng, Shin mỉm cười đắc thắng nhấp một ngụm cà phê rồi đẩy gọng kính của mình lên cao, liếc nhìn Dan bằng khóe mắt: “Giao dịch thành công!” Sau khi trao đổi với nhau những cái nhìn đầy ẩn ý, hai người bắt tay vào công việc của mình. Daniel quay về phía Ayuo đang vùi mặt vào hai cánh tay mà nằm gục trên bàn nhẹ giọng hỏi: “Này, cậu mệt lắm sao?” Chỉ một câu nói khiến cho Ayuo lập tức bật người dậy còn thành công lôi kéo sự chú ý Oma và Lavender đang hầm hè nhau.
Shin lướt tới bên cạnh cô nàng Dehansi phía đối diện, gập chiếc laptop xuống trong sự ngạc nhiên của cô bé. Cậu nở nụ cười đúng chuẩn mực của một quý ông lịch lãm với cô: “Tiểu thư của tôi, đã thi xong rồi, cậu cũng nên để đầu óc của mình thả lỏng một chút đi chứ.” Vừa nói vừa đưa tay ra sau đầu của cô bé, rút chiếc cài tóc đang cố định phần tóc lên cao ra, xõa tung mái tóc đen dài đến ngang vai của cô. “Được rồi, giờ mới là tiểu thư Dehansi thường ngày.”
Dehansi bối rối trước nụ cười của cậu bạn, cô đặt xấp giấy tờ xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cậu, nụ cười trên môi cũng nở rộ: “Vậy thì nếu là Dehansi của thường ngày thì cậu nghĩ tớ có nên xem lại chi phí đã chu cấp cho vở nhạc kịch không nhỉ?” Shin vẫn giữ nguyên nụ cười quyến rũ trên môi: “Xin cứ tự nhiên.” Nhưng trong lòng lại dâng trào một nỗi cồn cào... chết tiệt Daniel Makdenis, nếu vở nhạc kịch bị cắt kinh phí thì cậu chết với tớ.
***
Ngày đầu tiên của lễ hội mùa hè – Quán ăn: “Gấu ngủ đông” – Lớp 10A2
Cậu học sinh bước qua các dãy gian hàng của các lớp, rồi lại đột ngột dừng lại ở một quán ăn có cái tên rất lạ ‘Gấu ngủ đông’. Nhìn hàng người xếp hàng bên ngoài để được vào trong, cậu ta cũng đã có thể dự đoán ra được việc làm ăn của quán ăn cũng không tệ. Nhưng cậu cũng không biết rằng chính mình cũng đang thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác, mái tóc vàng và đôi mắt màu hổ phách quả thật rất nổi bật. Chưa kể bộ đồng phục cậu đang mặc trên người cũng không phải của trường Tairano, mà là biểu tượng của trường Usakin.
Cậu ta đưa mắt đánh giá một lượt, bật thốt ra một câu rất khẽ: “Con người thật kỳ lạ, bị thu hút bởi những thứ mới mẻ và cũng sẽ nhanh chóng quên đi mà thôi.” Câu nói này nếu để người khác nghe được, có lẽ sẽ chẳng có mấy ai hiểu điều cậu muốn nói là gì. Nhưng cậu ta thở dài một tiếng, rồi bước đến chỗ cửa ra vào, cô bé học sinh mặc bộ đồng phục chim cánh cụt được thiết kế riêng đang đứng ghi lại tên người đặt chỗ.
“Xin chào quý khách, xin vui lòng xếp hàng để lấy số vào bàn ạ.” Cô nở nụ cười đúng mực với cậu, dù cậu đã chen ngang hàng và đến trước mặt cô. Trước khi những người đằng sau lưng cậu kịp phản ứng, thì cậu ta đã rút từ trong ngực áo ra một tấm thiệp mời, đưa cho cô: “Xin thứ lỗi vì đã làm phiền bạn như thế này, nhưng bạn có thể chuyển tấm thiệp này đến cho tiểu thư Lavender Makdenis được không? Xin hãy chuyển lời rằng có người đang cần gặp cô ấy gấp.”
Cô bạn phục vụ nhận lấy tấm thiệp màu trắng trang trí họa tiết hoa oải hương bên ngoài, thì vội vàng gật đầu, sự trịnh trọng trong lời nói của cậu ta khiến cô không thể chần chừ. Lavender Makdenis là bạn học và cũng là người khiến đám nữ sinh cùng trường ghen tỵ, vì ở cô ấy hội tụ đủ những điều mà người khác ao ước.
Việc có người đến tìm cô ấy ở lễ hội mùa hè tổ chức giao lưu giữa ba trường thì cũng không có gì là lạ. Cô gật đầu rồi nhìn cậu ta: “Vậy, xin cậu hãy chờ một chút, tôi sẽ đi thông báo ngay.” Nói xong, cô quay đầu lại ra hiệu với một người bạn đến đổi ca cho mình, sau đó vội vã lẫn vào trong quán ăn “Gấu ngủ đông”.
Hôm nay Lavender mặc một chiếc áo sơ mi màu tím dài tay với những đường sọc xếp nếp. Trên cổ còn có những tầng ren mỏng chồng lên nhau và điềm xuyết bằng một chiếc nơ được thắt từ sợi dây màu đỏ. Phần dưới là tông váy xòe màu đen đậm bó chặt phần eo và có đến ba lớp bên trong để tạo độ phồng cho chân váy. Đôi gang tay ren đen hở ngón,và đôi bốt màu đỏ càng tôn lên vóc dáng của cô bé.Mái tóc vàng xoăn dày hôm nay phá lệ xõa dài sau lưng, chứ không cột lên cao như mọi ngày. Cô đang ngồi trên chiếc ghế phía trong phòng chuẩn bị đồ, ngồi đối diện cô là Daniel, con người vừa trốn việc phục vụ quán ăn mà đến tám chuyện với Lavender. Lavender hết cách bỏ công việc đang dang dở trên tay xuống, xoay lại: “Nếu để Dehansi bắt được cậu ở chỗ này, cậu nghĩ rằng cậu ấy sẽ để yên sao.”
Dan không hề có ý định hợp tác nên ngay cả đồng phục quán ăn cậu cũng không chịu thay, trên người vẫn mặc bộ đồng phục của trường Tairano. Chiếc áo khoác sớm đã bị vứt đi đâu rồi, ngay cả cà vạt cũng bị tháo bung quấn một cách hờ hững nơi chiếc áo sơ mi. Câu trả lời chắc nịch: “Cậu biết tớ không quan tâm.”
Lavender nhắm mắt lại rồi nhanh chóng quyết định, cô đứng dậy và gọi: “Sokechi! Việc ở đây cậu lo giúp tớ nhé, những thứ khác tớ sẽ làm sau khi trở về.” Sokechi vừa bước vào phòng thì đã nghe thấy tiếng nói của Lavender, cô bé vội vàng xua tay: “Đừng đừng, những việc này cậu đâu được phân đâu, nhưng cậu vẫn giúp đỡ như vậy là đủ rồi, cậu cứ nghỉ ngơi đi.”
Cô gật đầu với Sokechi rồi bước ra khỏi phòng theo sau cô bé là Daniel, nụ cười hài lòng khi đã thành công kéo cô ra khỏi đám việc bận rộn kia. Nhưng nụ cười của cậu chưa được bao lâu thì đã có một người bạn cùng lớp chạy đến đưa cho Lavender một tấm thiệp. Lavender nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, nhìn lướt qua tấm thiệp cô cũng cảm thấy kỳ lạ. Có người muốn gặp cô ư? Vừa nghĩ cô vừa đưa tay mở tấm thiệp ấy ra, bên trong chiếc bì đựng là một tờ giấy cứng màu đen tuyền, với hàng chữ bạc được viết tay hoàn toàn. Chỉ vỏn vẹn mấy chữ đã khiến cô phải ngây người: “Il faut rendre à Cesar ce qui est à Cesar.” Chữ ký ở dưới lại là một cái tên xa lạ “Arnold Vassilev”.
“Thứ gì của Cesar, hãy trả lại cho Cesar.” Daniel đứng cạnh cô lẩm bẩm đọc thành tiếng, cậu không hiểu một câu như thế này thì có liên quan gì đến Lavender. Nhưng cô bé lại hiểu được, đây là một lời triệu tập, chỉ những kẻ được huấn luyện mới hiểu được nội dung thực sự của câu nói: “Il faut rendre à Cesar ce qui est à Cesar.” Chỉ là tại sao lại dùng cách này để triệu tập cô, những lần khác không phải do đích thân chủ nhân gọi điện về sao?
Bây giờ lại đổi thành cách dùng mật hiệu này, phải chăng đây là một cái bẫy, sự cảnh giác dâng trào trong lòng Lavender. Cô gấp tấm thiệp lại, rồi nở nụ cười xin lỗi với Dan: “Dan này, tớ xin lỗi nhé, vì hình như tớ đã có hẹn trước mà quên mất rồi, sau khi xong tớ sẽ về ngay.” Dan khoanh tay lại rồi nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ: “Cậu sẽ không biến mất đấy chứ?” Lavender nghiêm túc đứng thẳng người trước cậu, đưa tay phải lên thề danh dự: “Không đâu.”
Khi cô còn đang lo lắng Dan sẽ tiếp tục ngăn cản mình thì không biết Dehansi từ đâu xuất hiện, tóm lấy cổ áo của Dan mà lôi đi: “Cậu đã chạy đi đâu vậy hả, nhân lực đang không đủ đây, còn không chịu thay đồng phục nữa cơ à...” Nhìn theo bóng dáng Dan bất đắc dĩ bị kéo đi, Lavender thả lỏng tâm tình một chút, đưa mắt về lại tấm thiệp trên tay, rồi ném nó vào chiếc thùng rác gần đó.
Lúc cô ấy bước ra khỏi cửa quán ăn, cậu học sinh mặc bộ đồng phục trường Usakin không thể không nghẹt thở: “Cô ấy đã trở nên xinh đẹp như vậy từ khi nào vậy?” Đó chính là suy nghĩ của cậu, nhưng cũng là suy nghĩ chung của các nam sinh xung quanh, nếu nói mỹ nhân trường Tairano đều tập trung vào lớp 10A2 năm nay thì cũng không hề sai. “Je m'appelle Lavender. Comment t'appelles_tu?” (Tên tôi là Lavender. Tên cậu là gì?) Lavender nói, cô cố tình dùng tiếng Pháp để giao tiếp với người trước mặt, một cách để kiểm tra thân phân của hắn.
Cậu thu lại ánh mắt của mình, mỉm cười lịch thiệp, cũng trả lời cô bằng tiếng pháp rất thành thạo: “Mon nom est écrit sur la carte, vous ne lisez pas les étoiles.” (Tên của tôi được viết trên tấm thiệp, bạn không đọc nó sao.) Hình như còn sợ mình chưa đủ thu hút ánh mắt mọi người cậu ta còn cố tình làm vậy, Lavender thở dài một tiếng rồi bước đến trước mặt cậu: “À un autre endroit pour parler.” (Hãy đến chỗ khác để nói chuyện.) “Accepter.” ( Đồng ý.) Sau đó hai người bọn họ sóng bước đi ra khỏi khu vực gian hàng, đến vườn hoa đằng sau trường.
“Không cần phải thử thách tớ như vậy, Lavender!” Arnold dừng bước khi xác định họ đã đi đến khu vực không có ai, ngay lập tức cậu ta cảm thấy một luồng sức mạnh lao vụt về phía mình. Nhanh chóng ngã người ra sau tránh cú đá ngược đây uy lực từ Lavender, mũi giày của chiếc bốt đỏ chỉ cách sóng mũi có vài milimet. Nếu là một đối thủ khác, thi có lẽ đã bị gãy cổ vì cú đá vừa rồi của cô, nhưng đáng tiếc đối thủ của cô lại là cậu ta.
“Mục đích của ngươi đến đây là gì?” Sau khi tung cú đá mạnh mẽ ấy vê phía Arnold như một phép thử, cô cũng nhanh chóng lùi lại thủ thế. Chiếc váy nhìn có vẻ rườm rà nhưng lại không hề làm vướng chuyển động của cô. Từng lớp ren tung bay theo từng nhịp thở của hành động, chúng làm những động tác cô trở nên giống như đang múa. “Không cần phải căng thẳng, chỉ là một nhiệm vụ mà thôi.” Arnold bình thản trả lời, nhắc lại những lời trong tấm thiệp một lần nữa: “Cậu hiểu ý nghĩa thật sự sau mật lệnh triệu tập “Thứ gì của Cesar, hãy trả lại cho Cesar.” Chứ?”
Làm sao cô không hiểu được cơ chứ, những gì đã được mang đến, cuộc sống này, hạnh phúc này, thậm chí là tính mạng đã được cứu. Đều phải trả lại hết, nói cách khác mật lệnh này ám chỉ một nhiệm vụ mang tính tự sát, dùng mạng sống để kết thúc nhiệm vụ. Đó là một trong những mật lệnh tối cao nhất, chứng tỏ mục đích cần hoàn thanh của nhiệm vụ này nguy hiểm đến mức. Ngay cả người đứng đầu tổ chức cũng không chắc là kẻ được giao nhiệm vụ có còn sống sót trở về hay không.
Chỉ có cái chết mới là giải pháp an toàn nhất để bảo vệ bí mật của tổ chức, trả lại mạng sống... Một khi đã nhận nhiệm vụ tức là cô phải luôn trong tư thế sẵn sàng để chết. Đáy lòng cô chợt thắt lại, cô còn chưa báo được mối thù này, cô còn chưa thể hoàn thiện lời hứa với Dan... “Không biến mất nữa.” Nhưng cô vẫn còn nhiều điều để làm... nhưng... Lavender nở nụ cười chua chát, cơn gió thổi qua cuốn những cánh hoa rơi trong sân lên kéo đến vây quanh hai người bọn họ.
Nụ cười của cô khiến Arnold gần như muốn hét lên rằng, đừng như vậy đưng như thế, cô sẽ không sao đâu... Nhưng cậu vẫn kiềm nén xuống được, lắng nghe rõ ràng câu trả lời của Lavender: “Accepter.” ( Đồng ý.) Cô đã quyết định, sẽ nhận nhiệm vụ được giao, cho dù có phải mất mạng đi nữa, món nợ cô đang mang nhất định phải trả. Đây là con đường cô đã chọn, không còn cách để quay đầu...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Dan không hỏi cô đã đi đâu, cậu chỉ biết sau khi trở về, Lavender đã trở nên vô cùng khác thường, đến mức phòng chuẩn bị đồ cũng không thể chứa nổi mớ cảm xúc của cô bé được nữa. Vẻ mặt của Sokechi xanh xao, cô bé đành phải nhờ cậy Ayuo để Dehansi buông tha cho Daniel khỏi công việc phục vụ, lúc này Sokechi cần Dan đi giải quyết nguy cơ cháy nổ trong phòng chuẩn bị đồ hơn.
Sau khi Sokechi đoạt được Daniel từ tay Dehansi, cô bé lập tức đẩy cậu vào phòng chuẩn bị đồ nơi Lavender đang “nghiêm túc” làm việc một cách cần mẫn. Dan vừa bước vào phòng, Sokechi đã ra hiệu cho những người còn lại nhanh chóng “sơ tán khẩn cấp”. Nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của Sokechi, các học sinh còn lại thở phào một hơi rồi vác chân lên cổ mà chạy, mong muốn rời khỏi đấy càng sớm càng tốt.
Dan nhìn Lavender, mặc dù có vẻ cô bé đang làm việc một cách bình thường, nhưng nếu để ý thấy đống kim máy may bị gãy bên cạnh... thì sẽ có người thắc mắc, Lavender đã đạp bàn máy may kiểu gì mà mới có thể làm cho từng này kim may bị gãy. Chẳng phải đợi lâu, Dan đã nghe thấy một tiếng “Bốp... Rắc...Phụt” lại thêm một chiếc kim may “xong đời”, Lavender cau mày lại, tháo chỉ trên bộ trang phục đang may dang dở, rồi nâng trục quay tính sẽ thay cây kim.
Vì đây là bàn máy may cổ điển nên thao tác sử dụng cũng khó khăn hơn nhiều, trong nhóm may phục trang chỉ một mình Lavender biết sử dụng mà thôi. Trước khi cô kịp tra cây kim thứ N vào máy thì Dan đã giữ được bàn tay của cô lại. Lavender hơi giật mình ngẩng đầu lên: “Dan?!?” Cậu mỉm cười với cô, rồi lấy bộ trang phục ra khỏi tay Lavender và đặt sang bên cạnh, “Cậu không thấy mọi người đã nghỉ tay đi ăn trưa rồi sao?”
Câu nói của cậu làm Lavender bất giác ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả thật cả phòng may phục trang chỉ còn lại một mình cô. Lavender im lặng, cô nhìn nhưng mũi kim gãy nát bên cạnh, cô làm sao thế này, chẳng phải đã biết trước sẽ có ngày này sao? Cô đã lựa chọn rồi tại sao lại băn khoăn và không cam lòng như vậy? Rủ bỏ những suy nghĩ rối ren trong lòng, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Nếu vậy thì chúng ta cũng đi ăn trưa thôi, chắc cậu cũng đã đói rồi phải không?”
Dan gật đầu, rồi đưa tay kéo chiếc ghế ra để Lavender đứng lên dễ dàng hơn, sau đó hai người bước ra khỏi phòng chuẩn bị đồ. Mặc dù món ăn do Oma làm rất ngon, nhưng Daniel vẫn muốn đưa Lavender đi thưởng thức những món ăn khác của những lớp còn lại. Lavender hôm nay rất hợp tác với cậu, thậm chí còn cười đùa hết sức vui vẻ, hưởng thụ trọn vẹn không khí của lễ hỗi mùa hè.
Giờ phút này Lavender không hề bận lòng gì nữa, thời gian của cô không còn nhiều, cô càng phải biết trân trọng hơn. Có thể Dan sẽ rất đau lòng, có thể cậu ấy sẽ không thể nguôi ngoai nỗi đau khi mất đi người thân thiết nhất bên cạnh. Nhưng cô tin rằng cùng với thời gian dần trôi qua, Dan sẽ bình phục và tự đứng vững được trên đôi chân của mình.
Ngày đầu tiên của lễ hội mùa hè diễn ra tương đối suôn sẻ, việc buôn bán của quán ăn “Gấu ngủ đông” rất phát đạt. Tiếng lành đồn xa, kéo bao nhiêu thực khách đói bụng đến với quán ăn này, Ayuo cũng không ngờ rằng ý tưởng làm một quán ăn giữa không gian đông lạnh như ở Bắc cực lại thành công đến thế. Lavender đã nói muốn tạo cảm giác giống như đang ở Bắc cực lạnh giá, sau đó những món ăn được phục vụ sẽ là những món ăn nóng hổi ấm áp. Sự khác lạ đặc biệt chính là món nóng được bày bán thoải mái trong những ngày hè nắng nóng này vẫn khiến thực khách chịu chi tiền ăn uống.
Ngày hè nắng nóng là sự thật, nhìn những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt Lavender chính là minh chứng rõ ràng nhất. Cô ngồi trên chiếc ghế đá dài đặt dưới một tán cây rộng cách một khoảng khá gần với khu vực hội chợ. Dan đã đi mua nước cho cô, vì thế cô đang chờ cậu ấy ở đây, Lavender cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào đôi bốt màu đỏ của mình.
Dan nhanh chóng mua nước và tức tốc trở lại nơi Lavender đang chờ, rồi hình ảnh cô bạn ngồi một mình ở đó, cúi đầu nhìn xuống đôi bốt đỏ khiến cậu cảm thấy... không thoải mái. Dáng vẻ của cô như thể cô đang bị cả thế giới bỏ rơi vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ban nãy? Cậu rất muốn biết, nhưng cậu cũng không muốn ép Lavender nói ra nếu cô không muốn. Khi cậu bước lại gần Lavender đã nhận ra cậu ở đó từ lâu, tuy vậy cô vẫn không ngẩng đầu lên, vẫn giả vờ mình không biết.
Đến lúc cậu áp chai nước mát lạnh vào vầng trán của cô, thì Lavender mới tỏ vẻ giật mình vui thích ngẩng đầu lên. Một bên mắt nheo lại tránh cái lạnh đột ngột đó và mỉm cười vui vẻ nhận lấy chai nước. “Nóng lắm phải không? Nhìn cậu đổ mồ hôi kia!” Dan đưa chai nước cho cô bạn rồi ngồi xuống ngay bên cạnh, rút một chiếc khăn từ trong túi ra tóm mái tóc vàng óng của cô rồi cột gọn lại. Chiếc khăn màu tím với những họa tiết gợn sóng thêu tay bằng chỉ đỏ và đen rất hợp tông với bộ đồ cô đang mặc.
Đây là thứ cậu vô tình nhìn thấy trên đường đi mua đồ, là sản phẩm thủ công của anh chị khóa trên, nghe nói để thêu ra được chiếc khăn này, đã phải mất đến 3 tháng trời. Vì thế cậu không hề nhìn giá cả mà mua luôn chiếc khăn ấy, cậu biết Lavender nhất định sẽ thích nó. Và đúng như cậu nghĩ, nó rất hợp với cô, Lavender nghiêng đầu nhìn chiếc khăn được buộc trên tóc. “Thật đẹp, chất liệu và đường thêu rất công phu, cảm ơn cậu Daniel!”
Dan mỉm cười vì câu nói của Lavender, cậu nhìn chiếc khăn tím nơi mái tóc vàng óng của cô, như bất chợt nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt của cậu trở nên đầy hoài niệm. “Lavender! Cậu còn nhớ mùa hè cuối cùng chúng ta ở Pháp không?” Lavender gật đầu, làm sao cô có thể quên được chứ. Những mùa hè tại Pháp, là những ngày cô sống trong ánh nắng vàng rực rỡ nhất, trên cánh đồng hoa oải hương bát ngát xinh đẹp. Nhưng cách đây ba năm, bố của Dehansi qua đời đột ngột vì tai nạn, cô đã không thể rời xa cô bạn của mình từ mùa hè năm đó.
Và cũng theo lẽ dĩ nhiên, Dan lúc nào cũng ở bên cô như hình với bóng, dù cậu rất thích không khí yên bình ở Pháp. Dù cậu có thể một mình đi đến đó, nhưng cậu vẫn ở lại, vẫn muốn hưởng thụ những ngày hè bên cạnh cô. Nhớ đến những ngày hè đẹp đẽ của ba năm trước, thật sự Lavender rất muốn quay lại nơi đó một lần nữa. Nhưng mà... Cô nghiêng đầu dựa vào vai Dan khẽ thì thầm: “Nếu được, khi tớ chết, tớ muốn được chôn ở cánh đồng hoa oải hương đó!”
***
Arnold không dễ chịu gì khi lần đầu tiên gặp lại đã phải tạo một ấn tượng xấu trong lòng Lavender. Cậu ta cau có khó chịu nhưng vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú che giấu cảm xúc thật. Arnold quay trở về nơi mà tạm gọi là “nhà” của cậu ở thế giới này theo định nghĩa của con người. Khi cậu vừa bước ngang qua khỏi cổng của căn biệt thự, thì một trụ băng đã lao đến sượt ngang qua người Arnold.
Không để mình bị thương một cách bất cẩn như thế, Arnold xoay người tránh né đồng thời cũng phóng một luồng sức mạnh về phía người đã tấn công mình. Đòn công kích của cậu hóa ra một luồng khói đen nghịt phóng về phía cô gái kia. Nhưng khác với kiểu phản ứng tránh né của Arnold, cô bé chỉ đưa một tay lên rồi thì thầm: “Eliminate.” (Loại bỏ) Một câu nói đơn giản, từ bàn tay cô bé, sức mạnh được giải phóng áp đảo và loại bỏ thứ phép thuật đang lao đến tấn công mình.
“Kayuki, cậu không thể đón tiếp mình một cách nhẹ nhàng hơn được sao?” Arnold lạnh nhạt trả lời, việc sáng nay cậu đi gặp Lavender đã làm cậu không thoải mái. Khi trở về lại phải đối diện với khuôn mặt không cảm xúc của cô bạn, cậu ta thật sự đã bùng nổ. “Đừng có lảng vảng trước mặt tớ với cái bộ dạng của con người kia, nhất là thứ đồ mà cậu đang mặc trên người.” Cô gái được gọi là Kayuki cũng không hề kém cạnh, đáp lại lời nói của Arnold một cách gay gắt.
Cô cũng hoàn toàn không hài lòng, tại sao chỉ một mình cậu ta được đi gặp cô ấy chứ? Tại sao chứ? Cô cũng rất muốn đi, cô cũng rất nhớ cô ấy! Tiếng lòng của Kayuki gào thét dữ dội, thể hiện nỗi bực dọc qua cách đối xử với Arnold. “Tớ biết cậu cũng muốn gặp cô ấy, nhưng nếu cậu đóng vai xấu và bị cô ấy ghét thì cậu có còn muốn đi hay không?” Arnold vừa bước về phía Kayuki vừa nói, theo sau từng bước chân của cậu là những mảnh vải của bộ đồng phục trường Usakin đang rơi xuống lả tả.
Không biết bằng cách nào, bộ đồng phục đã bị xé tan thành từng mảnh trong nháy mắt thế chỗ cho một bộ trang phục tối màu và lịch lãm. Kayuki nói đúng, cậu cũng không thích thứ trang phục của con người kia, nếu không phải vì đi gặp cô ấy. Nhất định cậu sẽ không bao giờ chạm vào thứ vải tầm thường đó, nó làm cậu cảm thấy mình chẳng còn chút uy quyền nào.
“Hai người có thôi cái trò trẻ con này đi hay không? Và làm ơn cư xử cho giống những “con người” bình thường đi. Sẽ không có ai chào mừng người khác về nhà bằng trụ băng cả Kayumi, và cũng không có ai có thể xé tan đồ mình đang mặc trong chớp mắt, Arnold.” Người lên tiếng là một chàng trai trẻ tuổi trạc bằng Arnold, điểm thú vị là mái tóc màu xanh dương ma mị và sự già đời trên khuôn mặt hầu như không hợp với nhau.
“Cậu đang nhắc bọn tớ cư xử “bình thường’’ trong khi chính cậu lại đang “lơ lửng một cách hết sức bình thường trên không trung” sao?” Kayuki quay đầu lại ném một ánh mắt khinh bỉ đến cho cậu ta, người đang đứng lơ lửng giữa không trung và cắt tỉa tán lá của một cái cây trong vườn. Xung quanh cậu ta không có bất kỳ thứ gì nâng đỡ, chính xác hơn là cậu ta di chuyển hoàn toàn tự do trong không khí. Thoải mái và ung dung cứ như cậu ta đang đứng trên mặt đất vậy!
Nghe được lời chỉ trích của Kayuki, cậu ta không có vẻ gì là ngượng ngùng cả, chỉ bình thản đáp lại rằng: “Cậu có để ý rằng, trước khi cậu kịp thi triển ma pháp tớ đã phải dựng lên một kết giới che chắn cả khu vực này hay không?” Lần này thì Kayuki im lặng, cô bé biết cậu ta đang ở đó, chắc chắn cậu ta sẽ dựng kết giới trước khi cô kịp làm phép. Để con người không biết được thân phận thật sự của họ, để đảm bảo bí mật của họ vẫn an toàn.
Vì tin tưởng chắc chắn cậu ta sẽ nhanh tay hơn mình, cô mới có thể tự do làm phép theo ý muốn. Cậu ta nhìn thấy vẻ mặt đang rơi vào trầm tư của cô, phép di chuyển trên không chợt ngưng lại, cậu ta đáp xuống mặt đất. Bước gần về phía cô, “Kayuki, tớ biết cậu rất nhớ cô ấy, nhưng hãy ráng đợi một chút nữa, cậu sẽ được gặp lại cô ấy thôi. Chúng ta đến đây để đón cô ấy về nhà mà, phải không?” Bỏ ngoài tai lời nói của cậu ta, Kayuki sải những bước chân dài bước vào nhà.
Để lại hai người kia lắc đầu bất lực nhìn theo sau, Arnold tiến về phía cậu bạn, khoác tay lên vai cậu ta rồi cùng nhau sải bước: “Vào nhà thôi, Isojin, chúng ta cần phải bàn bạc về những chuyện sắp đến.” Cậu bé tóc xanh dương gật đầu, bước chân cũng nhanh chóng đuổi kịp Kayuki. Ba người bọn họ chính là những bóng đen gây nên sự bất an cho Lavender vào buổi tối trước đây. Cô cảm nhận được họ quanh quẩn bên cạnh mình, dù họ đã che giấu hơi thở và hình ảnh của mình bằng phép thuật.
Vì họ không phải con người, và chính cô cũng vậy!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện