-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Thôn Thanh Ngọc, trấnThanh Khê, huyện An Xương, nước Đại Càn.
Lúc này trời vẫn chưa sáng, giữa trời đất giống như bao trùm một tầng khói xám. Bên ngoài thôn Thanh Ngọc có một "bóng người" đang bấm quyết thi pháp. Tiến lại gần xem, thì ra là một người thiếu niên, lớn lên có chút mi thanh mục tú. Có thể khi nhìn xuống nửa người dưới, hai chân của thiếu niên lại lơ lửng cách mặt đất đến một tấc, toàn thân bị một tầng sương mù bao vây, nhìn rất đáng sợ.
Thiếu niên bấm quyết xong xuôi, trong miệng quát một tiếng "nhanh" tức thì có một đốm trắng từ trong tay bay ra, bay nhanh vào trong thôn Thanh Ngọc.
Phương Minh nhìn thân thể sau khi thi pháp xong thì trở nên càng trong suốt, cười khổ một tiếng rồi lẩm bẩm: "Lần này lại hao mất một tia thần lực, ta chỉ có thể tồn thế năm ngày, chỉ mong lần này có thể thành công."
Đốm trắng kia bay vào trong phòng ngủ của một gia đình nông dân bình thường, bên trong có một cặp phu thê đắp chăn ôm nhau ngủ. Lúc này là đầu mùa xuân, khí trời vẫn còn lạnh, hai người phải dựa sát vào nhau để sưởi ấm mới có thể ngủ.
Người phụ nữ này đại khái khoảng ba bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai đã có hoa râm. Đốm trắng bay quanh bà ấy một vòng, lấp lóe một cái liền tiến vào trong ấn đường của bà.
Người này lập tức mơ thấy một giấc mơ, trong mơ bà đi tới một mảnh đất hoang. Khi đang bất an đánh giá xung quanh thì đột nhiên kim quang lóng lánh, một thần nhân mắc giáp vàng bay tới, gương mặt mơ hồ có bộ dáng Phương Minh, mở miệng nói: "Có phải thiện tín Tề Tần thị?"
Trong lúc kim quang lấp lóe, cảnh sắc nhất thời biến đổi, có trăm hoa đua nở, hương thơm nức mũi. Tề Tần thị chợt giật mình, theo bản năng nói: "Dân nữ chính là Tề Tần thị, không biết đại nhân là...?"
"Ta chính là thổ thần của thôn Thanh Ngọc."
"Bái kiến đại nhân!" Tề Tần thị quỳ trên mặt đất, dập đầu liên tục.
"Miễn lễ! Bản thần chưởng quản công việc gia đình bình an, sinh sôi nảy nở, lục súc thịnh vượng của thôn, đồng thời cũng giữ gìn lẽ phải bách tính trong thôn. Thấy ngươi thường ngày giúp mọi người làm điều tốt, tâm niệm thuần chính nên đặc biệt tới báo mộng cho ngươi. Cây trâm đồng mà ngươi làm mất hiện giờ đang ở dưới tảng đá màu nâu cạnh cây liễu lớn về phía đông của thôn nửa dặm, ngươi đã nhớ kĩ chưa?"
Nghe được hai chữ 'cây trâm', Tề Tần thị lập tức giật mình, vội hỏi: "Cây trâm của dân nữ thật sự ở đó?"
Thần nhân giáp vàng hừ lành một tiếng: "Thần linh há lại nói giỡn!"
Trong lúc vô tình tỏa ra uy nghiêm làm Tề Tần thị cảm thấy lạnh cả tim, không dám hỏi lại, chỉ biết dập đầu: "Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân."
Thần nhân giáp vàng lại nói tiếp: " Là thật hay giả, ngày mai sẽ biết. Sau khi ngươi tìm được cây trâm có thể ở dưới tàng cây đốt nén hương rồi khấn niệm chốc lát, nếu ngươi thành tâm, ngày sau ta sẽ tiếp tục che chở cho ngươi, trở về đi thôi."
Tiếng nói vừa dứt, Tề Tần thị liền cảm thấy thân thể trầm xuống, theo bản năng kêu lên một tiếng thì giật mình tỉnh dậy. Trời lúc này đã tờ mờ sáng, hóa ra chỉ là giấc mộng.
Nhanh chóng đánh thức trượng phu Tề Đại, Tề Đại vừa tỉnh dậy liền nói: "Bà nương này thật không hiểu chuyện, hôm qua vừa làm mất cây trâm giá ba mươi văn, hôm nay lại quấy rầy ta."
"Không phải quấy rầy ông, tôi vừa làm mộng."
"Nằm mơ thì có gì mà nói, hôm nay rất bận, sáng sớm còn phải tế tổ. Bà đừng làm phiền tôi, để cho tôi ngủ thêm chút nữa."
"Nhưng tôi nằm mơ thấy một vị Thổ Địa thần, nói cho tối cây trâm đang ở dưới cây liễu lớn cách thôn nửa dặm về phía đông." Phụ nhân nói.
"Cái gì, cái gì mà Thổ Địa thần, đó là cái gì? Từ sau khi bà làm mất cây trâm liền tâm thân không yên, nửa đêm còn muốn đi ra ngoài tìm, cũng không sợ bị ma quỷ ăn mất. Bà không có bị trúng tà chứ, ngày hôm nay tế tổ cần phải thành tâm một chút, có thể trừ tà." Tề Đại nói xong lại ngủ tiếp.
Tề Tần thị nhìn trượng phu một lát, muốn nói lại thôi.
Trời đã sáng choang. Trên sân phơi lúa thôn Thanh Ngọc, lúc này toàn thôn năm mươi bảy hộ tổng cộng ba trăm mười hai người, từ nhỏ như trẻ con cần ôm vào lòng đến lớn như ông lão chống gậy, tất cả đều tụ hội ở đây không thiếu một ai, dựa theo địa vị, tuổi tác rồi xếp thành đội ngũ. Vẻ mặt của mọi người đều nghiêm túc, dù có đứa nhỏ khóc nỉ non nhưng rất nhanh liền bị cha mẹ quát nín.
Thôn chính một thân áo xanh, thân thể mạnh khỏe, đứng ở phía trước nhất đội ngũ. Ở trước mặt hắn là một tế đàn bằng đất nho nhỏ, nằm ngay chính giữa sân bãi, phía dưới tràn đầy dấu vết khói lửa. Chỉ thấy thôn chính nghiêm túc xướng dài: "Mang tế phẩm lên!"
Hai người tuổi trẻ hậu sinh vội vàng mang lên từng cái tế phẩm, thôn chính lại xướng: "Nhất tế Thanh sơn!" Thanh sơn chính là dãy núi xung quanh thôn Thanh Ngọc.
Toàn thôn lập tức cung kính lạy xuống, lạy xong ba lạy, lại nghe được âm thanh cứng cáp của thôn chính: "Nhị tế Xương Nguyên!" Sông Xương Nguyên, chảy qua hai thôn Kinh và Thanh Ngọc, tưới tiêu đất đai cho hai thôn. Lại là ba lạy.
"Tam tế tổ tiên!" Mọi người lại lạy.
Sau đó lấy ra một phần sớ, viết:
Thiên địa chi giới, bát phương vạn lý, tâm hoài kiền thành, phàm phu bẩm xướng, thiên thu tế tự, vạn đại cảnh ngưỡng:
Nhất tế Thanh Sơn, phong điều vũ thuận, phượng vũ long tường; nhị tế Xương Nguyên, nguyên viễn lưu trường, trạch bị tứ phương.
Tam tế tổ tiên, phúc vận tịnh hành, đồ thịnh đồ cường, kính úy nhi lai, cảm ân nhi tụ, phục duy thượng hưởng.
"Chính là lúc này." Phương Minh đang ở cửa thôn nhìn xung quanh rõ ràng nhìn thấy từng tia bạch quang từ trong tế đàn bay lên, bắt đầu lan tỏa ra bốn phương, càng mơ hồ cùng dãy núi Thanh Sơn và sông Xương Nguyên tạo thành cảm ứng, vững vàng đem Phương Minh trấn áp ở ngoài thôn.
Lúc này trong thức hải Phương Minh đột nhiên xuất hiện gợn sóng, một cái phù văn hiện ra, phù văn này chỉ có vài chữ nhưng lại lấp lóe ánh sáng, cho thấy nó rất bất phàm. Mà bên trong phù văn truyền ra cảm giác vô cùng bức thiết để Phương Minh không khỏi cười khổ.
Xung quanh thôn thỉnh thoảng có khói đen tràn ra, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu rên thảm thiết vang lên càng làm cho Phương Minh xuất mồ hôi lạnh, nhất là khi nhìn thấy Ngô lão phu tử ngày hôm qua dạy mình rất nhiều tri thức cũng biến mất trong không khí.
"Quả nhiên ta đã chết rồi, biến thành quỷ hồn sao, còn là một con quỷ dị giới." Trong lòng Phương Minh đã dần dần hiểu ra.
Hắn vốn là học sinh Hoa Hạ, trong một lần tham quan miếu Thổ Địa lại bị tượng thổ thần sụp lở đất trúng cái trán, sau khi tỉnh lại thì xuất hiện ở đây. Chỉ có phù văn trong đầu làm bạn với hắn, bây giờ xem ra chính là phù lục của Thổ Địa thần chức rồi.
Ngô lão phu tử nói với hắn, người của thế giới này sau khi chết đều sẽ trực tiếp biến thành quỷ hồn, mà quỷ hồn nếu như không có cơ duyên lớn thì bảy ngày sau sẽ tan biến mất. Quỷ hồn không thể đến gần người sống, càng không thể đến gần thôn, nếu không sẽ gặp họa lớn.
Ngô lão phu tử đã hơn năm mươi tuổi, đối với sinh tử cũng đã xem nhẹ, nhưng lại không bỏ được con gái nhỏ trong nhà. Hôm nay vi phạm tâm ý của mình, định ở từ xa nhìn một chút, không ngờ lại chết đi như thế.
Phương Minh nhìn bạch quang lóe lên, quỷ hồn của Ngô lão cứ như vậy thì bị hòa tan, thân thể liền không bị khống chế bắt đầu run rẩy.
Nhìn bạch quang đang bay thằng vào mặt, Phương Minh theo bản năng giãy dụa. Tự cổ gian nan duy nhất tử, tuy đã chết qua một lần, nhưng lại không muốn hình thần đều diệt.
Đột nhiên Thổ Địa phù lục trong đầu Phương Minh tỏa ra ánh sáng chói lọi, vững vàng bảo vệ Phương Minh, để hắn tránh được một kiếp.
Thân thể cũng có thể chuyển động, hắn liền nhanh chóng giơ chân mà chạy.
Cũng không biết đã chạy đi mấy dặm, đã không còn cảm giác áp bách, lúc này mới thở dài một hơi.
Hơi kiểm tra một chút, lại nở nụ cười khổ.
Chỉ thấy trong thân thể lại thiếu đi một tia thần lực. Ngày hôm trước khi tỉnh lại thì phát hiện trong cơ thể có bảy tia bạch khí, ngày hôm qua lại chỉ còn có sáu tia. Kết hợp với giải thích của Ngô lão thì một tia thần lực có thể để cho hắn tồn thế một ngày. Cách làm lúc sáng làm hao mất một tia, bảo mệnh lại thiếu mất một tia, hiện tại hắn chỉ còn có bốn ngày.
Bất quá, nếu việc hôm qua có thể thành công thì hôm nay sẽ có thu hoạch.
Tâm tư Phương Minh tập trung vào giữa Thổ Địa phù lục ở trong thức hải, thỉnh thoảng có ánh sáng chợt lóe lên, biểu hiện rất thần quái. Một cái phù hiệu trong đó đột nhiên lóe lên bạch quang, lại là phương pháp dùng để báo mộng hôm qua. Xuyên qua phù chú cảm ứng, Tề Tần Thị đã đi tới dưới gốc cây liễu lớn.
Tề Tần thị dùng sức nâng lên tảng đá nâu lớn, vừa mò xuống dưới liền phát hiện cây trâm đồng, không khỏi vui vẻ vô cùng.
Cây trâm này chế tác có chút thô ráp, mơ hồ còn có gỉ đồng xanh. Nhưng dù là như vậy, cũng phải bỏ ra hơn ba mươi văn tiền, là sính lễ ngày kết hôn.
Ở thế giới này, một văn tiền có thể mua được một cái bánh ngũ cốc, tuy rằng thô ráp nhưng phân lượng lại đủ, là thức ăn một ngày của nông phu bình thường. Ba mươi văn, lại đào thêm chút rau dại chính là chi phí cho một tháng của một nhà ba miệng người.
Có thể tưởng tượng được tâm tình tình của phụ nhân khi mất đi cây trâm này.
Bây giờ mất mà tìm lại được, Tề Tần thị vui mừng cũng đồng thời nhớ lại lời Thổ Địa thần hôm qua: "Là thật hay giả, ngày mai sẽ biết. Sau khi ngươi tìm được cây trâm có thể ở dưới tàng cây đốt nén hương rồi khấn niệm chốc lát, nếu ngươi thành tâm, ngày sau ta sẽ tiếp tục che chở cho ngươi."
Bởi vì ở thế giới này vào mồng một và mười lăm muốn tế tự, người người đều phải dâng hương, vì lẽ đó nên nhà nào cũng có tuyến hương. Tề Tần thị sờ sờ trâm đồng trong ngực, lại không chần chờ, đốt ba nén hương cắm vào trong đất trước cây liễu, sau đó nhắm mắt khấn thầm.
Từ nơi sâu xa, trên đầu bà xuất hiên một tia bạch tuyến xuyên thấu qua hư không, cùng với Thổ Địa phù trong cơ thể Phương Minh nối liền với nhau. Nương theo hương hỏa lan tràn, Phương Minh nhất thời lạc vào trong một loại cảm giác kỳ dị.
Chờ cho Phương Minh phục hồi lại tinh thần, xem xét kĩ thì trong cơ thể lại có thêm một tia thần lực, mà trên phù lục cũng có thêm một căn bạch tuyến. Xuyên thấu qua hư không có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh hoạt động của Tề Tần thị, trong lòng biết mình đã có tín đồ đầu tiên.
Ngày mồng năm tháng ba.
Lúc này đã có ý xuân, trên cây liễu cũng xuất hiện vài điểm xanh lục. Khoảnh đất ở dưới gốc cây đã tích lũy một lớp tro nhang, Phương Minh ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, thân thể cũng hơi có dấu hiệu ngưng tụ lại. Phu phụ Tề Đại đang quỳ xuống tế tự, bên cạnh còn có vài nông phụ cũng ở dâng hương, tựa như mọi người đều nhìn không thấy hắn. Chợt truyền đến vài tiếng đối thoại:
"Nghe nói ở đây có vị Thổ Địa thần chuyên môn đưa tiền cho người, gia đình Tề Đại hiện giờ đều ăn bánh màn thầu trắng!"
"Thổ Địa thần, là cái gì? Không phải là cây liễu thành tinh chứ?"
"Cứ nói mò, cẩn thận làm Thổ Địa thần tức giận. Chỉ nghe nói quỷ quái ăn thịt người, chứ chưa từng gặp quỷ đưa tiền đây. Nếu thật sự cho ta mười lượng bạc, quỷ ta cũng bái!"
"Đừng nói mười lượng, một lượng cũng được..."
Từ bốn ngày trước, sau khi Phương Minh chỉ điểm Tề Tần thị tìm lại được trâm đồng, Tề Tần thị càng tin tưởng Phương Minh, liền thành tín đồ. Mà Tề Đại vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng đã không còn nói bà bị trúng tà nữa.
Phương Minh có Thổ Địa thần chức, tự có linh nghiệm, đối với đồ vật bị chôn giấu trong lòng đất là rõ như lòng bàn tay, bất quá hiện giờ chỉ có ở trong tầm mắt mới hữu hiệu. Nên lại dùng phương pháp báo mộng, mang Tề Đại phu phụ cùng nhau kéo vào trọng mộng.
Bởi vì Tề Tần thị đã là tín đồ nên lần này chỉ tiêu hao một tia thần lực. Ở trong mộng chỉ cho hai người vài địa điểm giúp hai người kiếm được gần trăm văn tiền, dẫn tới hai người thường xuyên đến đây tế bái, nhận được chút hương hỏa. Trong việc này Phương Minh có chỗ giữ lại, không có mang mấy chỗ chôn bạc cũng chỉ cho người.
Phương Minh phát hiện, theo mọi người không ngừng tế bái, khí xám trên người mình cũng dần dần chuyển trắng, thần lực cũng tích góp được hai mươi bảy tia. Cái này cũng nhờ miệng rộng của Tề Đại tiết lộ tin tức, nông phụ cầu tài nên hương hỏa cũng nhiều hơn, cũng làm cho Phương Minh dở khóc dở cười.
Tự nhủ: 'Ta không phải thần tài, hơn nữa chỗ chôn tiền đã sắp hết, cũng không thể đem chỗ chôn bạc chỉ cho bọn họ. Thêm nữa, tiền nhiều hơn nữa cũng có ngày sẽ bị đào hết, chuyện này không dễ xử lý. Chính lúc này, trong lòng hơi động.
"Tránh ra, tránh ra, để ông đây tới xem một chút."
Một đại hán để trần thân trên chen vào đám người, trong miệng nói: "Tề Đại, nghe nói tiểu tử ngươi gần đây phát tài bất chính, sao không thấy ngươi tới hiếu kính lão ca của ngươi."
Tề Đại giật mình, người này gọi Vương Nhị, là người sa cơ lỡ vận, chuyên trộm gà bắt chó, làm chút việc hạ tam lưu có tiếng trong thôn. Trong lòng không ngừng kêu khổ nhưng ngoài miệng lại nói: "Cái gì tiền của bất chính, đó là thổ địa gia gia chỉ cho ta. Ngươi vô lễ như vậy, coi chừng làm thổ địa thần tức giận, ngươi sẽ biết tay!"
Vượng Nhị cười ha ha nói: "Cái gì Thổ Địa thần, ông đây mới không sợ. Hạn cho ngươi trước ngày mai phải cho ta năm mươi văn, nếu không thì đừng trách huynh đệ vô tình."
Vừa dứt lời, Vương Nhị liền gạt Tề Đại sang một bên, đạp tắt hết hương hỏa, ở mọi người hai mặt nhìn nhau nghênh ngang rời đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Thôn Thanh Ngọc, trấnThanh Khê, huyện An Xương, nước Đại Càn.
Lúc này trời vẫn chưa sáng, giữa trời đất giống như bao trùm một tầng khói xám. Bên ngoài thôn Thanh Ngọc có một "bóng người" đang bấm quyết thi pháp. Tiến lại gần xem, thì ra là một người thiếu niên, lớn lên có chút mi thanh mục tú. Có thể khi nhìn xuống nửa người dưới, hai chân của thiếu niên lại lơ lửng cách mặt đất đến một tấc, toàn thân bị một tầng sương mù bao vây, nhìn rất đáng sợ.
Thiếu niên bấm quyết xong xuôi, trong miệng quát một tiếng "nhanh" tức thì có một đốm trắng từ trong tay bay ra, bay nhanh vào trong thôn Thanh Ngọc.
Phương Minh nhìn thân thể sau khi thi pháp xong thì trở nên càng trong suốt, cười khổ một tiếng rồi lẩm bẩm: "Lần này lại hao mất một tia thần lực, ta chỉ có thể tồn thế năm ngày, chỉ mong lần này có thể thành công."
Đốm trắng kia bay vào trong phòng ngủ của một gia đình nông dân bình thường, bên trong có một cặp phu thê đắp chăn ôm nhau ngủ. Lúc này là đầu mùa xuân, khí trời vẫn còn lạnh, hai người phải dựa sát vào nhau để sưởi ấm mới có thể ngủ.
Người phụ nữ này đại khái khoảng ba bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai đã có hoa râm. Đốm trắng bay quanh bà ấy một vòng, lấp lóe một cái liền tiến vào trong ấn đường của bà.
Người này lập tức mơ thấy một giấc mơ, trong mơ bà đi tới một mảnh đất hoang. Khi đang bất an đánh giá xung quanh thì đột nhiên kim quang lóng lánh, một thần nhân mắc giáp vàng bay tới, gương mặt mơ hồ có bộ dáng Phương Minh, mở miệng nói: "Có phải thiện tín Tề Tần thị?"
Trong lúc kim quang lấp lóe, cảnh sắc nhất thời biến đổi, có trăm hoa đua nở, hương thơm nức mũi. Tề Tần thị chợt giật mình, theo bản năng nói: "Dân nữ chính là Tề Tần thị, không biết đại nhân là...?"
"Ta chính là thổ thần của thôn Thanh Ngọc."
"Bái kiến đại nhân!" Tề Tần thị quỳ trên mặt đất, dập đầu liên tục.
"Miễn lễ! Bản thần chưởng quản công việc gia đình bình an, sinh sôi nảy nở, lục súc thịnh vượng của thôn, đồng thời cũng giữ gìn lẽ phải bách tính trong thôn. Thấy ngươi thường ngày giúp mọi người làm điều tốt, tâm niệm thuần chính nên đặc biệt tới báo mộng cho ngươi. Cây trâm đồng mà ngươi làm mất hiện giờ đang ở dưới tảng đá màu nâu cạnh cây liễu lớn về phía đông của thôn nửa dặm, ngươi đã nhớ kĩ chưa?"
Nghe được hai chữ 'cây trâm', Tề Tần thị lập tức giật mình, vội hỏi: "Cây trâm của dân nữ thật sự ở đó?"
Thần nhân giáp vàng hừ lành một tiếng: "Thần linh há lại nói giỡn!"
Trong lúc vô tình tỏa ra uy nghiêm làm Tề Tần thị cảm thấy lạnh cả tim, không dám hỏi lại, chỉ biết dập đầu: "Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân."
Thần nhân giáp vàng lại nói tiếp: " Là thật hay giả, ngày mai sẽ biết. Sau khi ngươi tìm được cây trâm có thể ở dưới tàng cây đốt nén hương rồi khấn niệm chốc lát, nếu ngươi thành tâm, ngày sau ta sẽ tiếp tục che chở cho ngươi, trở về đi thôi."
Tiếng nói vừa dứt, Tề Tần thị liền cảm thấy thân thể trầm xuống, theo bản năng kêu lên một tiếng thì giật mình tỉnh dậy. Trời lúc này đã tờ mờ sáng, hóa ra chỉ là giấc mộng.
Nhanh chóng đánh thức trượng phu Tề Đại, Tề Đại vừa tỉnh dậy liền nói: "Bà nương này thật không hiểu chuyện, hôm qua vừa làm mất cây trâm giá ba mươi văn, hôm nay lại quấy rầy ta."
"Không phải quấy rầy ông, tôi vừa làm mộng."
"Nằm mơ thì có gì mà nói, hôm nay rất bận, sáng sớm còn phải tế tổ. Bà đừng làm phiền tôi, để cho tôi ngủ thêm chút nữa."
"Nhưng tôi nằm mơ thấy một vị Thổ Địa thần, nói cho tối cây trâm đang ở dưới cây liễu lớn cách thôn nửa dặm về phía đông." Phụ nhân nói.
"Cái gì, cái gì mà Thổ Địa thần, đó là cái gì? Từ sau khi bà làm mất cây trâm liền tâm thân không yên, nửa đêm còn muốn đi ra ngoài tìm, cũng không sợ bị ma quỷ ăn mất. Bà không có bị trúng tà chứ, ngày hôm nay tế tổ cần phải thành tâm một chút, có thể trừ tà." Tề Đại nói xong lại ngủ tiếp.
Tề Tần thị nhìn trượng phu một lát, muốn nói lại thôi.
Trời đã sáng choang. Trên sân phơi lúa thôn Thanh Ngọc, lúc này toàn thôn năm mươi bảy hộ tổng cộng ba trăm mười hai người, từ nhỏ như trẻ con cần ôm vào lòng đến lớn như ông lão chống gậy, tất cả đều tụ hội ở đây không thiếu một ai, dựa theo địa vị, tuổi tác rồi xếp thành đội ngũ. Vẻ mặt của mọi người đều nghiêm túc, dù có đứa nhỏ khóc nỉ non nhưng rất nhanh liền bị cha mẹ quát nín.
Thôn chính một thân áo xanh, thân thể mạnh khỏe, đứng ở phía trước nhất đội ngũ. Ở trước mặt hắn là một tế đàn bằng đất nho nhỏ, nằm ngay chính giữa sân bãi, phía dưới tràn đầy dấu vết khói lửa. Chỉ thấy thôn chính nghiêm túc xướng dài: "Mang tế phẩm lên!"
Hai người tuổi trẻ hậu sinh vội vàng mang lên từng cái tế phẩm, thôn chính lại xướng: "Nhất tế Thanh sơn!" Thanh sơn chính là dãy núi xung quanh thôn Thanh Ngọc.
Toàn thôn lập tức cung kính lạy xuống, lạy xong ba lạy, lại nghe được âm thanh cứng cáp của thôn chính: "Nhị tế Xương Nguyên!" Sông Xương Nguyên, chảy qua hai thôn Kinh và Thanh Ngọc, tưới tiêu đất đai cho hai thôn. Lại là ba lạy.
"Tam tế tổ tiên!" Mọi người lại lạy.
Sau đó lấy ra một phần sớ, viết:
Thiên địa chi giới, bát phương vạn lý, tâm hoài kiền thành, phàm phu bẩm xướng, thiên thu tế tự, vạn đại cảnh ngưỡng:
Nhất tế Thanh Sơn, phong điều vũ thuận, phượng vũ long tường; nhị tế Xương Nguyên, nguyên viễn lưu trường, trạch bị tứ phương.
Tam tế tổ tiên, phúc vận tịnh hành, đồ thịnh đồ cường, kính úy nhi lai, cảm ân nhi tụ, phục duy thượng hưởng.
"Chính là lúc này." Phương Minh đang ở cửa thôn nhìn xung quanh rõ ràng nhìn thấy từng tia bạch quang từ trong tế đàn bay lên, bắt đầu lan tỏa ra bốn phương, càng mơ hồ cùng dãy núi Thanh Sơn và sông Xương Nguyên tạo thành cảm ứng, vững vàng đem Phương Minh trấn áp ở ngoài thôn.
Lúc này trong thức hải Phương Minh đột nhiên xuất hiện gợn sóng, một cái phù văn hiện ra, phù văn này chỉ có vài chữ nhưng lại lấp lóe ánh sáng, cho thấy nó rất bất phàm. Mà bên trong phù văn truyền ra cảm giác vô cùng bức thiết để Phương Minh không khỏi cười khổ.
Xung quanh thôn thỉnh thoảng có khói đen tràn ra, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu rên thảm thiết vang lên càng làm cho Phương Minh xuất mồ hôi lạnh, nhất là khi nhìn thấy Ngô lão phu tử ngày hôm qua dạy mình rất nhiều tri thức cũng biến mất trong không khí.
"Quả nhiên ta đã chết rồi, biến thành quỷ hồn sao, còn là một con quỷ dị giới." Trong lòng Phương Minh đã dần dần hiểu ra.
Hắn vốn là học sinh Hoa Hạ, trong một lần tham quan miếu Thổ Địa lại bị tượng thổ thần sụp lở đất trúng cái trán, sau khi tỉnh lại thì xuất hiện ở đây. Chỉ có phù văn trong đầu làm bạn với hắn, bây giờ xem ra chính là phù lục của Thổ Địa thần chức rồi.
Ngô lão phu tử nói với hắn, người của thế giới này sau khi chết đều sẽ trực tiếp biến thành quỷ hồn, mà quỷ hồn nếu như không có cơ duyên lớn thì bảy ngày sau sẽ tan biến mất. Quỷ hồn không thể đến gần người sống, càng không thể đến gần thôn, nếu không sẽ gặp họa lớn.
Ngô lão phu tử đã hơn năm mươi tuổi, đối với sinh tử cũng đã xem nhẹ, nhưng lại không bỏ được con gái nhỏ trong nhà. Hôm nay vi phạm tâm ý của mình, định ở từ xa nhìn một chút, không ngờ lại chết đi như thế.
Phương Minh nhìn bạch quang lóe lên, quỷ hồn của Ngô lão cứ như vậy thì bị hòa tan, thân thể liền không bị khống chế bắt đầu run rẩy.
Nhìn bạch quang đang bay thằng vào mặt, Phương Minh theo bản năng giãy dụa. Tự cổ gian nan duy nhất tử, tuy đã chết qua một lần, nhưng lại không muốn hình thần đều diệt.
Đột nhiên Thổ Địa phù lục trong đầu Phương Minh tỏa ra ánh sáng chói lọi, vững vàng bảo vệ Phương Minh, để hắn tránh được một kiếp.
Thân thể cũng có thể chuyển động, hắn liền nhanh chóng giơ chân mà chạy.
Cũng không biết đã chạy đi mấy dặm, đã không còn cảm giác áp bách, lúc này mới thở dài một hơi.
Hơi kiểm tra một chút, lại nở nụ cười khổ.
Chỉ thấy trong thân thể lại thiếu đi một tia thần lực. Ngày hôm trước khi tỉnh lại thì phát hiện trong cơ thể có bảy tia bạch khí, ngày hôm qua lại chỉ còn có sáu tia. Kết hợp với giải thích của Ngô lão thì một tia thần lực có thể để cho hắn tồn thế một ngày. Cách làm lúc sáng làm hao mất một tia, bảo mệnh lại thiếu mất một tia, hiện tại hắn chỉ còn có bốn ngày.
Bất quá, nếu việc hôm qua có thể thành công thì hôm nay sẽ có thu hoạch.
Tâm tư Phương Minh tập trung vào giữa Thổ Địa phù lục ở trong thức hải, thỉnh thoảng có ánh sáng chợt lóe lên, biểu hiện rất thần quái. Một cái phù hiệu trong đó đột nhiên lóe lên bạch quang, lại là phương pháp dùng để báo mộng hôm qua. Xuyên qua phù chú cảm ứng, Tề Tần Thị đã đi tới dưới gốc cây liễu lớn.
Tề Tần thị dùng sức nâng lên tảng đá nâu lớn, vừa mò xuống dưới liền phát hiện cây trâm đồng, không khỏi vui vẻ vô cùng.
Cây trâm này chế tác có chút thô ráp, mơ hồ còn có gỉ đồng xanh. Nhưng dù là như vậy, cũng phải bỏ ra hơn ba mươi văn tiền, là sính lễ ngày kết hôn.
Ở thế giới này, một văn tiền có thể mua được một cái bánh ngũ cốc, tuy rằng thô ráp nhưng phân lượng lại đủ, là thức ăn một ngày của nông phu bình thường. Ba mươi văn, lại đào thêm chút rau dại chính là chi phí cho một tháng của một nhà ba miệng người.
Có thể tưởng tượng được tâm tình tình của phụ nhân khi mất đi cây trâm này.
Bây giờ mất mà tìm lại được, Tề Tần thị vui mừng cũng đồng thời nhớ lại lời Thổ Địa thần hôm qua: "Là thật hay giả, ngày mai sẽ biết. Sau khi ngươi tìm được cây trâm có thể ở dưới tàng cây đốt nén hương rồi khấn niệm chốc lát, nếu ngươi thành tâm, ngày sau ta sẽ tiếp tục che chở cho ngươi."
Bởi vì ở thế giới này vào mồng một và mười lăm muốn tế tự, người người đều phải dâng hương, vì lẽ đó nên nhà nào cũng có tuyến hương. Tề Tần thị sờ sờ trâm đồng trong ngực, lại không chần chờ, đốt ba nén hương cắm vào trong đất trước cây liễu, sau đó nhắm mắt khấn thầm.
Từ nơi sâu xa, trên đầu bà xuất hiên một tia bạch tuyến xuyên thấu qua hư không, cùng với Thổ Địa phù trong cơ thể Phương Minh nối liền với nhau. Nương theo hương hỏa lan tràn, Phương Minh nhất thời lạc vào trong một loại cảm giác kỳ dị.
Chờ cho Phương Minh phục hồi lại tinh thần, xem xét kĩ thì trong cơ thể lại có thêm một tia thần lực, mà trên phù lục cũng có thêm một căn bạch tuyến. Xuyên thấu qua hư không có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh hoạt động của Tề Tần thị, trong lòng biết mình đã có tín đồ đầu tiên.
Ngày mồng năm tháng ba.
Lúc này đã có ý xuân, trên cây liễu cũng xuất hiện vài điểm xanh lục. Khoảnh đất ở dưới gốc cây đã tích lũy một lớp tro nhang, Phương Minh ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, thân thể cũng hơi có dấu hiệu ngưng tụ lại. Phu phụ Tề Đại đang quỳ xuống tế tự, bên cạnh còn có vài nông phụ cũng ở dâng hương, tựa như mọi người đều nhìn không thấy hắn. Chợt truyền đến vài tiếng đối thoại:
"Nghe nói ở đây có vị Thổ Địa thần chuyên môn đưa tiền cho người, gia đình Tề Đại hiện giờ đều ăn bánh màn thầu trắng!"
"Thổ Địa thần, là cái gì? Không phải là cây liễu thành tinh chứ?"
"Cứ nói mò, cẩn thận làm Thổ Địa thần tức giận. Chỉ nghe nói quỷ quái ăn thịt người, chứ chưa từng gặp quỷ đưa tiền đây. Nếu thật sự cho ta mười lượng bạc, quỷ ta cũng bái!"
"Đừng nói mười lượng, một lượng cũng được..."
Từ bốn ngày trước, sau khi Phương Minh chỉ điểm Tề Tần thị tìm lại được trâm đồng, Tề Tần thị càng tin tưởng Phương Minh, liền thành tín đồ. Mà Tề Đại vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng đã không còn nói bà bị trúng tà nữa.
Phương Minh có Thổ Địa thần chức, tự có linh nghiệm, đối với đồ vật bị chôn giấu trong lòng đất là rõ như lòng bàn tay, bất quá hiện giờ chỉ có ở trong tầm mắt mới hữu hiệu. Nên lại dùng phương pháp báo mộng, mang Tề Đại phu phụ cùng nhau kéo vào trọng mộng.
Bởi vì Tề Tần thị đã là tín đồ nên lần này chỉ tiêu hao một tia thần lực. Ở trong mộng chỉ cho hai người vài địa điểm giúp hai người kiếm được gần trăm văn tiền, dẫn tới hai người thường xuyên đến đây tế bái, nhận được chút hương hỏa. Trong việc này Phương Minh có chỗ giữ lại, không có mang mấy chỗ chôn bạc cũng chỉ cho người.
Phương Minh phát hiện, theo mọi người không ngừng tế bái, khí xám trên người mình cũng dần dần chuyển trắng, thần lực cũng tích góp được hai mươi bảy tia. Cái này cũng nhờ miệng rộng của Tề Đại tiết lộ tin tức, nông phụ cầu tài nên hương hỏa cũng nhiều hơn, cũng làm cho Phương Minh dở khóc dở cười.
Tự nhủ: 'Ta không phải thần tài, hơn nữa chỗ chôn tiền đã sắp hết, cũng không thể đem chỗ chôn bạc chỉ cho bọn họ. Thêm nữa, tiền nhiều hơn nữa cũng có ngày sẽ bị đào hết, chuyện này không dễ xử lý. Chính lúc này, trong lòng hơi động.
"Tránh ra, tránh ra, để ông đây tới xem một chút."
Một đại hán để trần thân trên chen vào đám người, trong miệng nói: "Tề Đại, nghe nói tiểu tử ngươi gần đây phát tài bất chính, sao không thấy ngươi tới hiếu kính lão ca của ngươi."
Tề Đại giật mình, người này gọi Vương Nhị, là người sa cơ lỡ vận, chuyên trộm gà bắt chó, làm chút việc hạ tam lưu có tiếng trong thôn. Trong lòng không ngừng kêu khổ nhưng ngoài miệng lại nói: "Cái gì tiền của bất chính, đó là thổ địa gia gia chỉ cho ta. Ngươi vô lễ như vậy, coi chừng làm thổ địa thần tức giận, ngươi sẽ biết tay!"
Vượng Nhị cười ha ha nói: "Cái gì Thổ Địa thần, ông đây mới không sợ. Hạn cho ngươi trước ngày mai phải cho ta năm mươi văn, nếu không thì đừng trách huynh đệ vô tình."
Vừa dứt lời, Vương Nhị liền gạt Tề Đại sang một bên, đạp tắt hết hương hỏa, ở mọi người hai mặt nhìn nhau nghênh ngang rời đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Phương Minh thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, nhìn hương hỏa tán loạn ở trên đất, xung quanh dần vang lên lời bàn luận, còn có Tề Đại phu phụ đang luống cuống tay chân, không nhịn được cười gằn lên.
Thần linh giả, ở chỗ ân uy đều xem trọng, nếu không như vậy thì không đủ để cai quản dân chúng.
Chính mình nhiều lần thi ân với Tề Đại phu phụ, nhưng hiện giờ chỉ vẻn vẹn bị một tên du côn uy hiếp đã khiến cho trong lòng Tề Đại phu phụ sinh ra dao động. Căn tín ngưỡng tuyến của Tề Đại đã lúc ẩn lúc hiện, gần như gãy vỡ.
Trong lòng biết nếu như không nhanh chóng giải quyết chuyện này, chờ sau khi Tề Đại nộp tiền xong thì trong lòng tất sinh ra oán hận. Buồn cười chính là hắn sẽ không đi oán hận Vương Nhị, hắn chỉ biết oán hận chính mình không báo ứng Vương Nhị, làm cho hắn tổn thất năm mươi văn tiền, nhưng lại quên mất ai đã cho hắn một trăm văn!
Vừa vặn gần đây đang tìm người để lập uy, ân uy cùng thi triển mới là vương đạo. Để cho thôn dân biết được sức mạnh báo ứng của thần linh, để tín ngưỡng càng thêm chắc chắn, làm cho bọn họ không dễ dàng phản bội. Vương Nhị vào lúc này liền đụng vào, đây không phải là thiên ý còn gì.
Hơn nữa, sau lưng Vương Nhị này không hẳn không có người. Hừ hừ!
Thôn dân vây xem xong lại tiếp tục đi làm việc nhà nông. Hiện đang lúc xuân canh, nông dân ngoại trừ tế tự, ăn, ngủ thì trên cơ bản đều ngân mình ở trong ruộng, vì đây là đường sống của năm nay.
Bọn họ phần lớn đều là tá điền, nếu như thu hoạch không tốt thì không tránh khỏi việc địa chủ tới cửa ép trả nợ. Đến lúc đó bất kể là bán con cái hoặc là tổ địa đều có khả năng, gia đình tan nát.
Phương Minh tùy ý đi dạo ở xung quanh thôn, khi thì nhìn vào dưới nền đất, tìm một ít thứ.
Bất tri bất giác đi tới đất ruộng, nhìn thấy nông dân đang ở gieo giống mùa xuân, hầu hạ thổ địa. Mặc dù mệt đến đầu đầy mồ hôi nhưng lại không rảnh lau đi, chỉ có thể mặc cho nó nhỏ xuống đất.
Phương Minh yên lặng nhìn xem, không khỏi nhớ tới một câu "Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ". Câu này nói hết sự gian khổ của người nông dân, lúc này lại nhìn từ một góc độ khác, trong lòng càng có vô số cảm xúc.
Lúc này hắn là một quỷ hồn, nên cũng không sợ bị phát hiện. Đến gần một lão nông, nhìn kĩ mới phát hiện nông nghiệp ở thế giới này tương đối tiên tiến, không thua trình độ đời nhà Tống.
Đột nhiên nhìn thấy ở xa xa có một bóng xám, nhận ra nó cũng là quỷ hồn nên tiến lại gần xem.
Chỉ thấy có hai quỷ hồn đều mặc trang phục nông dân, một người đang đuổi theo, người còn lại đang chạy trốn. Chạy trốn là một thiếu niên tướng mạo phổ thông, đang chạy loạn xạ như con ruồi không đầu; đuổi theo là một đại hán có gương mặt dữ tợn trông như ác quỷ, sau khi đuổi kịp thiếu niên liền trực tiếp nhào lên cắn xé.
Thiếu niên sau khi bị cắn trúng liền tản ra giống như sương mù, mà đại hán thì mở miệng lớn nuốt vào, bộ dáng cực kỳ thỏa mãn. Sương mù sau khi tản ra lại nhân cơ hội hóa thành thiếu niên, chỉ là càng tán loạn hơn so với trước kia, gần như không thành hình người.
Lúc này nhìn thấy Phương Minh, liền kêu lên: "Huynh đài chạy mau, người này thấy người liền cắn, đã điên rồi."
Đại hán lúc này nuốt xong xuôi, quay đầu lại nhìn, trong đôi mắt phát tán ra hung quang, nhìn thấy Phương Minh liền vui mừng nhào lên.
Phương Minh trong mấy ngày nay âm thầm sử dụng thần lực, đối với việc sử dụng thần lực biến hóa đã có vài phần tâm đắc, đang nóng lòng muốn thử nên cũng không sợ hãi. Tâm ý hơi động, một tia thần lực trong cơ thể liền hóa thành bạch quang, bao bọc lại toàn thân.
Đại hán vừa nhào lên liền đâm trúng bạch quang, bị chấn bay ngược ra ngoài, rên la không thôi. Phương Minh tiến lên phía trước, chân trước đạp lên người đại hán, thấy đại hán chỉ biết liên tục rít rào, không có nửa điểm thần trí, giống như dã thú. Không khỏi thở dài một tiếng, lòng bàn chân lóe lên bạch quang, đại hán hét thảm một tiếng liền hóa thành khói đen.
Lúc này bạch quang cũng tiêu hao hết, Phương Minh nhẹ nhàng gật đầu, biết một tia thần lực màu trắng có thể chống đỡ chiến đấu khoảng ba mươi tức, chỉ không biết là vừa nãy tiêu diệt quỷ hồn có bị ảnh hưởng hay không, xem ra sau này còn cần tiếp tục thí nghiệm.
Lúc này thiếu niên mới rụt rè sợ hãi tiến lên, nói: "Bạch quang vừa nãy giống như thần quang hộ thể của người sống, huynh đài sao lại có?"
"Hả, thần quang hộ thể? Ta cũng không biết. Chắc là khi còn sống ta làm nhiều việc thiện, nghĩ chỉ có vậy nên mới có công đức hộ thân."
Chuyện liên quan đến Thổ Địa phù lục là bí mật lớn nhất của Phương Minh, đương nhiên không thể nói ra. Nghĩ thầm Thổ Địa công lại xưng Phúc Đức Chính Thần, không phải là công đức hộ thân sao, ta cũng không tính là lừa gạt hắn.
Chính là trong lòng vừa động, đối với tế đàn trong thôn lại có thêm vài phần suy đoán.
Lại tiến tới cùng thiếu niên nói chuyện phiếm một lát, không được bao lâu liền dụ ra không ít tin tức.
Thiếu niên này tên là Triệu Tín, là con trai thôn trưởng của thôn bên cạnh, thuở nhỏ khá được yêu thích, cũng từng đọc vài quyển sách. Đáng tiếc thiên bất giả niên, ở hai ngày trước bị bệnh chết, lưu luyến trong nhà lại bị bạch quang đẩy ra ngoài thôn. May là không đụng phải đại tế ngày mồng một và mười lăm, nếu không chỉ sợ đã hồn phi phách tán tán tại chỗ.
Ở cửa thôn chờ đợi phụ thân, ai ngờ đối phương lại giống như không nhìn thấy hắn. Lúc này mới biết người và quỷ có khác biệt, đến gần còn có thể bị bạch quang văng ra. Nhớ tới trong một quyển du ký có nhắc tới "Người sống có khí hộ thể, có thể bảo vệ bình an, tránh được quỷ quái", lúc đó cho rằng là trò cười, nhưng hôm nay mới biết thật giả.
Thiếu niên đi lung tung không có mục đích, vô tình tiến vào một mảnh rừng già, nhìn thấy đại hán này đang ăn sống một quỷ hồn khác, sau khi bị phát hiện thì bị đuổi theo đến tận đây.
Lúc này hai người đã có chút thân cận, Phương Minh liền hỏi: "Đại hán này vì sao lại biến thành như vậy, huynh đài có biết hay không?"
"Tựa như muốn thêm vài ngày nên ăn bắt đầu ăn sống những quỷ hồn khác, nhưng một đã khi bắt đầu thì ngừng lại không được rồi."
Triệu Tín ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng tay phất qua ngọn cỏ, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Tiểu sinh từng ở trong sách thấy qua, quỷ hồn có thể nhờ vào âm khí hoặc khí của quỷ hồn khác để quấy phá, trường tồn thế gian, lúc này đã có thể xưng là lệ quỷ, nhất định phải mau chóng mời pháp sư đạo sĩ đến làm phép, nếu không tất sẽ có họa lớn, tiểu sinh nghĩ người này hẳn cũng là lệ quỷ."
Phương Minh gật đầu, rất khâm phục sự uyên bác của Triệu Tín, lại hỏi đông hỏi tây một hồi, Triệu Tín cái gi đều kể hết. Ngoại trừ biết năm nay là Vĩnh Hòa năm thứ chín, nơi đây thuộc phủ Văn Xương - Ngô Châu ra, còn lại hắn không biết gì cả. Nguyên lai người này chỉ thích xem chí dị, đối với kinh nghĩa chính thống lại không thể tĩnh tâm học tập, vì vậy nhiều lần bị phụ thân quở trách.
Phương Minh đang định trêu đùa vài câu, một cơn gió nhẹ thổi qua, thân thể thiếu niên bỗng hóa thành một làn khói, tan theo cơn gió.
Phương Minh kinh hãi, tiếp theo lại yên lặng không nói gì, chợt rõ ràng Triệu Tín vốn đã bị đại hán cắn cho hấp hối. Nhìn từng sợi khói, lĩnh hội đại khủng bố ở trong nhân thế này, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, bất chợt chảy xuống nước mắt.
Vào ban đêm, trời vừa tối xuống thì trong thôn hầu như không nghe thấy tiếng người, cũng không thấy nửa điểm ánh sáng.
Hiện nay chính dùng đèn dầu, dầu lại quý hiếm nên sao có thể thường dùng? Lúc này nhà nông là mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Phương Minh nhìn xung quanh thôn, lúc này đã có vô số bóng xám dòm ngó, mà tế đàn trong thôn cũng tỏa ra bạch quang, chống cự chúng quỷ.
Trong lòng biết quỷ hồn thích âm, lúc này chính là thời điểm bách quỷ dạ hành. Lại cẩn thận kiểm tra, có vài người vốn là người trong thôn, lưu luyến người thân nên đến đây kiểm tra.
Còn có một đám tinh tráng thô bạo, hợp thành đội ngũ trùng kích vào bạch quang. Lúc này bạch quang không có uy năng như lúc đại tế nên chỉ có thể bị động văng ra quỷ hồn, nhưng chúng quỷ rất kiên nhẫn, vì thế nên bạch quang cũng đang nhạt dần.
Nhưng đến nửa đêm thì có biến hóa, lúc đầu quỷ hồn bị văng ra giống như gặp phải lửa đốt, gần như không còn hình người, nhưng hiện tại quỷ hồn chỉ bị choáng một chút, lại tiếp tục nhào lên. Phương Minh hơi nhướng mày, những quỷ hồn này trùng kích mơ hồ như có kết cấu. Lúc bắt đầu xông lên là những quỷ hồn già yếu nhất, hiện tại mới là chủ lực, trái tim hắn chợt thót một cái.
Những quỷ hồn này trùng kích cả đêm, ngẫu nhiên có bản thôn quỷ hồn tiến đến khuyên can đều bị đánh ngã, sau đó bị ép làm tiên phong. Xung phong vài lần liền hóa thành một làn khói bay đi, nhìn thấy làm người lạnh lẽo tim gan.
Phương Minh trốn ở một bên, dùng một tia thần lực biến hóa thành thuật ẩn thân âm thầm dò xét đồng thời tìm vài con quỷ lạc đàn thử tay nghề. Sau khi đánh ngã và tra hỏi, cuối cùng cũng biết được chân tướng.
Thì ra quỷ hồn cũng phân thành vài cấp như quỷ hòn, ác quỷ , lệ quỷ, quỷ vương. Quỷ hồn bình thường nếu như không có vận may lớn, sau bảy ngày tất vong.
Nếu muốn sống tiếp, có bốn biện pháp.
Một là ăn sống quỷ hồn khác, có thể phương pháp này làm tâm trí dễ dàng lạc lối, trở thành dã thú.
Hai là hấp thu nhân khí của người sống, người sống mất đi nhân khí ngay cả thành quỷ cũng không được, sẽ bị hồn phi phách tán. Nhưng quỷ hồn lại có thể nhờ vào thứ này tạm lưu lại nhân gian, thần trí được bảo vệ. Hấp thu nhân khí càng nhiều, quỷ hồn càng mạnh, có thể trở thành lệ quỷ, làm hại nông thôn.
Ba là có được phương pháp dưỡng khí luyện khí, lại tìm một nơi âm khí dày đặc, khắc khổ tu luyện, như vậy cũng có thể trường tồn.
Bốn chính là tổ tiên của đại gia đại họ, sau khi chết có tộc nhân tế tự hoặc triều đình phong cáo, từ đây trở thành tổ linh, hợp nhất với tổ miếu hoặc tế đàn, từ đây chỉ cần hương hỏa bất diệt là bản thân bất hủ. Đáng tiếc là không thể rời đi tông miếu hoặc tế đàn, nếu tế tự bị hủy thì sẽ biến thành tro bụi.
Thôn Thanh Ngọc là do lưu dân chạy nạn khai khẩn thành lập vào Vĩnh Hòa năm thứ ba, trong thôn phần lớn đều là tiểu gia tiểu tính, không có tổ tiên thống nhất. Lúc tế tự chỉ có thể lấy danh nghĩa tổ tiên phiếm tế, cũng không có tổ linh đóng giữ tế đàn.
Tế đàn có tổ linh đóng giữ hay không, có khác biệt rất lớn.
Có tổ linh, có thể tự do điều động hương hỏa nguyện lực phòng ngự, lúc nguy cấp cũng có thể phát ra cảnh báo, khi thôn dân dùng hết bảo vệ khí cũng sẽ tự động bổ sung. Không có tổ linh thì chỉ có thể bị động phòng ngự, cực kỳ cứng nhắc, chỉ có thời điểm đại tế mới có thể bổ sung che chở, rất dễ bị công phá.
Loại tế đàn nhỏ cấp cho bảo vệ chỉ có thể phòng ngự hai con quỷ, nếu ba con quỷ cùng tiến lên thì chỉ có đường chết. Vì thế nên vào buổi tối thôn dân rất ít khi đi ra ngoài, buổi tối đều ở trong nhà tự vệ. Hiện giờ bầy quỷ chính là nghĩ phá vỡ thôn, hấp thu nhân khí.
Bầy quỷ này liên tục tấn công thôn, vẫn kéo dài cho đến trời sáng mới dần dần tản đi. Các thôn dân tụm năm tụm ba bắt đầu làm lụng, hoàn toàn không có ý thức được tử vong vừa sượt ngang thân mình.
Trong lòng Phương Minh biết rõ, dựa theo tốc độ này thì tế đàn nhất định chống đỡ không tới mười lăm đại tế, đến lúc đó sẽ là thảm kịch bầy quỷ đồ thôn. Thật ra hắn cũng có chút liên quan tới chuyện này, hắn đoạt đi tín ngưỡng trong thôn, làm sức mạnh của tế đàn yếu đi.
Nhưng lần này cũng là cơ hội của hắn.
Nghe được trong thôn đột nhiên vang lên từng tiếng kêu sợ hãi, biết cách làm đêm qua đã có hiệu quả, Phương Minh liền cười lạnh.
Đêm qua Phương Minh bỏ ra mười tia thần lực, là gần một nửa tích trữ của hắn. Thi triển phép hoàng lương nhập mộng, để Vương Nhị ở trong mộng rơi vào mười tám tầng địa ngục chịu khổ ròng rã mười năm, đồng thời ép đến hắn suy nhược nhân khí, nên sáng nay tất có biến đổi lớn.
Đêm qua Vương Nhị vừa chợp mắt liền mơ thấy hai con ác quỷ một đen một trắng đi tới trước người, quát lớn: "Vương Nhị, ngươi chọc giận Thổ Địa thần, nay phạt ngươi vào địa ngục mười năm, nhận hết toàn bộ cực hình của địa ngục, đi thôi!" Nói xong liền lấy xích sắt tròng vào cổ Vương Nhị.
Vương Nhị vốn cũng tưởng phản kháng, có thể không nghĩ tới khí lực thường ngày dùng để hoành lại không thể sử ra được một phần, không khỏi sợ hãi vô cùng: "Tha mạng, tha mạng, tiểu dân không dám nữa!"
Hắc bạch Vô Thường cười gằn, nói: "Thường ngày không biết thần minh, dám can đảm mạo phạm, mới có báo ứng như lúc này."
Liền chui vào lòng đất, mang theo Vương Nhị tiến vào địa ngục hưởng thụ mười tám loại cực hình, cứ như vậy, qua đủ mười năm.
Vương Nhị tỉnh lại, nhìn hoàn cảnh xung quanh vừa quen thuộc lại xa lạ, có cảm giác như lại một lần nữa làm người. Hơi hoạt động thân thể, phát hiện thân thể suy yếu vô cùng, vội vàng bò đến bên cạnh vài nước, vừa nhìn vào liền nhất thời kinh hãi.
Chỉ thấy người trên mặt nước hai mắt hãm sâu, tóc khô vàng, gương mặt gầy gò, không ngờ chỉ trong một đêm thì giảm mất chừng mười cân, cả người vô lực. Lại nghĩ tới khổ sở trong mười năm qua, không khỏi lớn tiếng khóc lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Phương Minh thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, nhìn hương hỏa tán loạn ở trên đất, xung quanh dần vang lên lời bàn luận, còn có Tề Đại phu phụ đang luống cuống tay chân, không nhịn được cười gằn lên.
Thần linh giả, ở chỗ ân uy đều xem trọng, nếu không như vậy thì không đủ để cai quản dân chúng.
Chính mình nhiều lần thi ân với Tề Đại phu phụ, nhưng hiện giờ chỉ vẻn vẹn bị một tên du côn uy hiếp đã khiến cho trong lòng Tề Đại phu phụ sinh ra dao động. Căn tín ngưỡng tuyến của Tề Đại đã lúc ẩn lúc hiện, gần như gãy vỡ.
Trong lòng biết nếu như không nhanh chóng giải quyết chuyện này, chờ sau khi Tề Đại nộp tiền xong thì trong lòng tất sinh ra oán hận. Buồn cười chính là hắn sẽ không đi oán hận Vương Nhị, hắn chỉ biết oán hận chính mình không báo ứng Vương Nhị, làm cho hắn tổn thất năm mươi văn tiền, nhưng lại quên mất ai đã cho hắn một trăm văn!
Vừa vặn gần đây đang tìm người để lập uy, ân uy cùng thi triển mới là vương đạo. Để cho thôn dân biết được sức mạnh báo ứng của thần linh, để tín ngưỡng càng thêm chắc chắn, làm cho bọn họ không dễ dàng phản bội. Vương Nhị vào lúc này liền đụng vào, đây không phải là thiên ý còn gì.
Hơn nữa, sau lưng Vương Nhị này không hẳn không có người. Hừ hừ!
Thôn dân vây xem xong lại tiếp tục đi làm việc nhà nông. Hiện đang lúc xuân canh, nông dân ngoại trừ tế tự, ăn, ngủ thì trên cơ bản đều ngân mình ở trong ruộng, vì đây là đường sống của năm nay.
Bọn họ phần lớn đều là tá điền, nếu như thu hoạch không tốt thì không tránh khỏi việc địa chủ tới cửa ép trả nợ. Đến lúc đó bất kể là bán con cái hoặc là tổ địa đều có khả năng, gia đình tan nát.
Phương Minh tùy ý đi dạo ở xung quanh thôn, khi thì nhìn vào dưới nền đất, tìm một ít thứ.
Bất tri bất giác đi tới đất ruộng, nhìn thấy nông dân đang ở gieo giống mùa xuân, hầu hạ thổ địa. Mặc dù mệt đến đầu đầy mồ hôi nhưng lại không rảnh lau đi, chỉ có thể mặc cho nó nhỏ xuống đất.
Phương Minh yên lặng nhìn xem, không khỏi nhớ tới một câu "Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ". Câu này nói hết sự gian khổ của người nông dân, lúc này lại nhìn từ một góc độ khác, trong lòng càng có vô số cảm xúc.
Lúc này hắn là một quỷ hồn, nên cũng không sợ bị phát hiện. Đến gần một lão nông, nhìn kĩ mới phát hiện nông nghiệp ở thế giới này tương đối tiên tiến, không thua trình độ đời nhà Tống.
Đột nhiên nhìn thấy ở xa xa có một bóng xám, nhận ra nó cũng là quỷ hồn nên tiến lại gần xem.
Chỉ thấy có hai quỷ hồn đều mặc trang phục nông dân, một người đang đuổi theo, người còn lại đang chạy trốn. Chạy trốn là một thiếu niên tướng mạo phổ thông, đang chạy loạn xạ như con ruồi không đầu; đuổi theo là một đại hán có gương mặt dữ tợn trông như ác quỷ, sau khi đuổi kịp thiếu niên liền trực tiếp nhào lên cắn xé.
Thiếu niên sau khi bị cắn trúng liền tản ra giống như sương mù, mà đại hán thì mở miệng lớn nuốt vào, bộ dáng cực kỳ thỏa mãn. Sương mù sau khi tản ra lại nhân cơ hội hóa thành thiếu niên, chỉ là càng tán loạn hơn so với trước kia, gần như không thành hình người.
Lúc này nhìn thấy Phương Minh, liền kêu lên: "Huynh đài chạy mau, người này thấy người liền cắn, đã điên rồi."
Đại hán lúc này nuốt xong xuôi, quay đầu lại nhìn, trong đôi mắt phát tán ra hung quang, nhìn thấy Phương Minh liền vui mừng nhào lên.
Phương Minh trong mấy ngày nay âm thầm sử dụng thần lực, đối với việc sử dụng thần lực biến hóa đã có vài phần tâm đắc, đang nóng lòng muốn thử nên cũng không sợ hãi. Tâm ý hơi động, một tia thần lực trong cơ thể liền hóa thành bạch quang, bao bọc lại toàn thân.
Đại hán vừa nhào lên liền đâm trúng bạch quang, bị chấn bay ngược ra ngoài, rên la không thôi. Phương Minh tiến lên phía trước, chân trước đạp lên người đại hán, thấy đại hán chỉ biết liên tục rít rào, không có nửa điểm thần trí, giống như dã thú. Không khỏi thở dài một tiếng, lòng bàn chân lóe lên bạch quang, đại hán hét thảm một tiếng liền hóa thành khói đen.
Lúc này bạch quang cũng tiêu hao hết, Phương Minh nhẹ nhàng gật đầu, biết một tia thần lực màu trắng có thể chống đỡ chiến đấu khoảng ba mươi tức, chỉ không biết là vừa nãy tiêu diệt quỷ hồn có bị ảnh hưởng hay không, xem ra sau này còn cần tiếp tục thí nghiệm.
Lúc này thiếu niên mới rụt rè sợ hãi tiến lên, nói: "Bạch quang vừa nãy giống như thần quang hộ thể của người sống, huynh đài sao lại có?"
"Hả, thần quang hộ thể? Ta cũng không biết. Chắc là khi còn sống ta làm nhiều việc thiện, nghĩ chỉ có vậy nên mới có công đức hộ thân."
Chuyện liên quan đến Thổ Địa phù lục là bí mật lớn nhất của Phương Minh, đương nhiên không thể nói ra. Nghĩ thầm Thổ Địa công lại xưng Phúc Đức Chính Thần, không phải là công đức hộ thân sao, ta cũng không tính là lừa gạt hắn.
Chính là trong lòng vừa động, đối với tế đàn trong thôn lại có thêm vài phần suy đoán.
Lại tiến tới cùng thiếu niên nói chuyện phiếm một lát, không được bao lâu liền dụ ra không ít tin tức.
Thiếu niên này tên là Triệu Tín, là con trai thôn trưởng của thôn bên cạnh, thuở nhỏ khá được yêu thích, cũng từng đọc vài quyển sách. Đáng tiếc thiên bất giả niên, ở hai ngày trước bị bệnh chết, lưu luyến trong nhà lại bị bạch quang đẩy ra ngoài thôn. May là không đụng phải đại tế ngày mồng một và mười lăm, nếu không chỉ sợ đã hồn phi phách tán tán tại chỗ.
Ở cửa thôn chờ đợi phụ thân, ai ngờ đối phương lại giống như không nhìn thấy hắn. Lúc này mới biết người và quỷ có khác biệt, đến gần còn có thể bị bạch quang văng ra. Nhớ tới trong một quyển du ký có nhắc tới "Người sống có khí hộ thể, có thể bảo vệ bình an, tránh được quỷ quái", lúc đó cho rằng là trò cười, nhưng hôm nay mới biết thật giả.
Thiếu niên đi lung tung không có mục đích, vô tình tiến vào một mảnh rừng già, nhìn thấy đại hán này đang ăn sống một quỷ hồn khác, sau khi bị phát hiện thì bị đuổi theo đến tận đây.
Lúc này hai người đã có chút thân cận, Phương Minh liền hỏi: "Đại hán này vì sao lại biến thành như vậy, huynh đài có biết hay không?"
"Tựa như muốn thêm vài ngày nên ăn bắt đầu ăn sống những quỷ hồn khác, nhưng một đã khi bắt đầu thì ngừng lại không được rồi."
Triệu Tín ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng tay phất qua ngọn cỏ, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Tiểu sinh từng ở trong sách thấy qua, quỷ hồn có thể nhờ vào âm khí hoặc khí của quỷ hồn khác để quấy phá, trường tồn thế gian, lúc này đã có thể xưng là lệ quỷ, nhất định phải mau chóng mời pháp sư đạo sĩ đến làm phép, nếu không tất sẽ có họa lớn, tiểu sinh nghĩ người này hẳn cũng là lệ quỷ."
Phương Minh gật đầu, rất khâm phục sự uyên bác của Triệu Tín, lại hỏi đông hỏi tây một hồi, Triệu Tín cái gi đều kể hết. Ngoại trừ biết năm nay là Vĩnh Hòa năm thứ chín, nơi đây thuộc phủ Văn Xương - Ngô Châu ra, còn lại hắn không biết gì cả. Nguyên lai người này chỉ thích xem chí dị, đối với kinh nghĩa chính thống lại không thể tĩnh tâm học tập, vì vậy nhiều lần bị phụ thân quở trách.
Phương Minh đang định trêu đùa vài câu, một cơn gió nhẹ thổi qua, thân thể thiếu niên bỗng hóa thành một làn khói, tan theo cơn gió.
Phương Minh kinh hãi, tiếp theo lại yên lặng không nói gì, chợt rõ ràng Triệu Tín vốn đã bị đại hán cắn cho hấp hối. Nhìn từng sợi khói, lĩnh hội đại khủng bố ở trong nhân thế này, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, bất chợt chảy xuống nước mắt.
Vào ban đêm, trời vừa tối xuống thì trong thôn hầu như không nghe thấy tiếng người, cũng không thấy nửa điểm ánh sáng.
Hiện nay chính dùng đèn dầu, dầu lại quý hiếm nên sao có thể thường dùng? Lúc này nhà nông là mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Phương Minh nhìn xung quanh thôn, lúc này đã có vô số bóng xám dòm ngó, mà tế đàn trong thôn cũng tỏa ra bạch quang, chống cự chúng quỷ.
Trong lòng biết quỷ hồn thích âm, lúc này chính là thời điểm bách quỷ dạ hành. Lại cẩn thận kiểm tra, có vài người vốn là người trong thôn, lưu luyến người thân nên đến đây kiểm tra.
Còn có một đám tinh tráng thô bạo, hợp thành đội ngũ trùng kích vào bạch quang. Lúc này bạch quang không có uy năng như lúc đại tế nên chỉ có thể bị động văng ra quỷ hồn, nhưng chúng quỷ rất kiên nhẫn, vì thế nên bạch quang cũng đang nhạt dần.
Nhưng đến nửa đêm thì có biến hóa, lúc đầu quỷ hồn bị văng ra giống như gặp phải lửa đốt, gần như không còn hình người, nhưng hiện tại quỷ hồn chỉ bị choáng một chút, lại tiếp tục nhào lên. Phương Minh hơi nhướng mày, những quỷ hồn này trùng kích mơ hồ như có kết cấu. Lúc bắt đầu xông lên là những quỷ hồn già yếu nhất, hiện tại mới là chủ lực, trái tim hắn chợt thót một cái.
Những quỷ hồn này trùng kích cả đêm, ngẫu nhiên có bản thôn quỷ hồn tiến đến khuyên can đều bị đánh ngã, sau đó bị ép làm tiên phong. Xung phong vài lần liền hóa thành một làn khói bay đi, nhìn thấy làm người lạnh lẽo tim gan.
Phương Minh trốn ở một bên, dùng một tia thần lực biến hóa thành thuật ẩn thân âm thầm dò xét đồng thời tìm vài con quỷ lạc đàn thử tay nghề. Sau khi đánh ngã và tra hỏi, cuối cùng cũng biết được chân tướng.
Thì ra quỷ hồn cũng phân thành vài cấp như quỷ hòn, ác quỷ , lệ quỷ, quỷ vương. Quỷ hồn bình thường nếu như không có vận may lớn, sau bảy ngày tất vong.
Nếu muốn sống tiếp, có bốn biện pháp.
Một là ăn sống quỷ hồn khác, có thể phương pháp này làm tâm trí dễ dàng lạc lối, trở thành dã thú.
Hai là hấp thu nhân khí của người sống, người sống mất đi nhân khí ngay cả thành quỷ cũng không được, sẽ bị hồn phi phách tán. Nhưng quỷ hồn lại có thể nhờ vào thứ này tạm lưu lại nhân gian, thần trí được bảo vệ. Hấp thu nhân khí càng nhiều, quỷ hồn càng mạnh, có thể trở thành lệ quỷ, làm hại nông thôn.
Ba là có được phương pháp dưỡng khí luyện khí, lại tìm một nơi âm khí dày đặc, khắc khổ tu luyện, như vậy cũng có thể trường tồn.
Bốn chính là tổ tiên của đại gia đại họ, sau khi chết có tộc nhân tế tự hoặc triều đình phong cáo, từ đây trở thành tổ linh, hợp nhất với tổ miếu hoặc tế đàn, từ đây chỉ cần hương hỏa bất diệt là bản thân bất hủ. Đáng tiếc là không thể rời đi tông miếu hoặc tế đàn, nếu tế tự bị hủy thì sẽ biến thành tro bụi.
Thôn Thanh Ngọc là do lưu dân chạy nạn khai khẩn thành lập vào Vĩnh Hòa năm thứ ba, trong thôn phần lớn đều là tiểu gia tiểu tính, không có tổ tiên thống nhất. Lúc tế tự chỉ có thể lấy danh nghĩa tổ tiên phiếm tế, cũng không có tổ linh đóng giữ tế đàn.
Tế đàn có tổ linh đóng giữ hay không, có khác biệt rất lớn.
Có tổ linh, có thể tự do điều động hương hỏa nguyện lực phòng ngự, lúc nguy cấp cũng có thể phát ra cảnh báo, khi thôn dân dùng hết bảo vệ khí cũng sẽ tự động bổ sung. Không có tổ linh thì chỉ có thể bị động phòng ngự, cực kỳ cứng nhắc, chỉ có thời điểm đại tế mới có thể bổ sung che chở, rất dễ bị công phá.
Loại tế đàn nhỏ cấp cho bảo vệ chỉ có thể phòng ngự hai con quỷ, nếu ba con quỷ cùng tiến lên thì chỉ có đường chết. Vì thế nên vào buổi tối thôn dân rất ít khi đi ra ngoài, buổi tối đều ở trong nhà tự vệ. Hiện giờ bầy quỷ chính là nghĩ phá vỡ thôn, hấp thu nhân khí.
Bầy quỷ này liên tục tấn công thôn, vẫn kéo dài cho đến trời sáng mới dần dần tản đi. Các thôn dân tụm năm tụm ba bắt đầu làm lụng, hoàn toàn không có ý thức được tử vong vừa sượt ngang thân mình.
Trong lòng Phương Minh biết rõ, dựa theo tốc độ này thì tế đàn nhất định chống đỡ không tới mười lăm đại tế, đến lúc đó sẽ là thảm kịch bầy quỷ đồ thôn. Thật ra hắn cũng có chút liên quan tới chuyện này, hắn đoạt đi tín ngưỡng trong thôn, làm sức mạnh của tế đàn yếu đi.
Nhưng lần này cũng là cơ hội của hắn.
Nghe được trong thôn đột nhiên vang lên từng tiếng kêu sợ hãi, biết cách làm đêm qua đã có hiệu quả, Phương Minh liền cười lạnh.
Đêm qua Phương Minh bỏ ra mười tia thần lực, là gần một nửa tích trữ của hắn. Thi triển phép hoàng lương nhập mộng, để Vương Nhị ở trong mộng rơi vào mười tám tầng địa ngục chịu khổ ròng rã mười năm, đồng thời ép đến hắn suy nhược nhân khí, nên sáng nay tất có biến đổi lớn.
Đêm qua Vương Nhị vừa chợp mắt liền mơ thấy hai con ác quỷ một đen một trắng đi tới trước người, quát lớn: "Vương Nhị, ngươi chọc giận Thổ Địa thần, nay phạt ngươi vào địa ngục mười năm, nhận hết toàn bộ cực hình của địa ngục, đi thôi!" Nói xong liền lấy xích sắt tròng vào cổ Vương Nhị.
Vương Nhị vốn cũng tưởng phản kháng, có thể không nghĩ tới khí lực thường ngày dùng để hoành lại không thể sử ra được một phần, không khỏi sợ hãi vô cùng: "Tha mạng, tha mạng, tiểu dân không dám nữa!"
Hắc bạch Vô Thường cười gằn, nói: "Thường ngày không biết thần minh, dám can đảm mạo phạm, mới có báo ứng như lúc này."
Liền chui vào lòng đất, mang theo Vương Nhị tiến vào địa ngục hưởng thụ mười tám loại cực hình, cứ như vậy, qua đủ mười năm.
Vương Nhị tỉnh lại, nhìn hoàn cảnh xung quanh vừa quen thuộc lại xa lạ, có cảm giác như lại một lần nữa làm người. Hơi hoạt động thân thể, phát hiện thân thể suy yếu vô cùng, vội vàng bò đến bên cạnh vài nước, vừa nhìn vào liền nhất thời kinh hãi.
Chỉ thấy người trên mặt nước hai mắt hãm sâu, tóc khô vàng, gương mặt gầy gò, không ngờ chỉ trong một đêm thì giảm mất chừng mười cân, cả người vô lực. Lại nghĩ tới khổ sở trong mười năm qua, không khỏi lớn tiếng khóc lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Trời vừa sáng, Vương Nhị liền mang theo hương hỏa tế phẩm đến dưới gốc cây liễu rồi bắt đầu tế tự.
Lần này hắn biết lợi hại nên mọi cử động đều nơm nớp lo sợ. Vừa mới cắm xong nén nhang liền nhanh chóng quỳ xuống dập đầu liên tục, vang lên từng tiếng "bịch bịch". Dù là mặt đất nhưng hắn cũng dập đến rách cả da đầu, máu đều chảy ra.
Trong lúc đang cầu khấn, trước mắt đột nhiên sáng lên đã đi tới một chỗ khác, nhìn kỹ, lại là một đại sảnh.
Chỉ thấy Phương Minh một thân công phục Điển sử, ngồi ở chính giữa, xung quanh rực rỡ, nhìn rất uy nghiêm. Hai bên trái phải đứng thẳng hai người, lại là hắc bạch ác quỷ ở trong mộng đêm qua. Lúc này hai chân Vương Nhị mềm nhũn, té quỵ trên đất, trong miệng liên tục kêu: "Gia gia tha mạng, thảo dân biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa!"
Phương Minh mỉm cười, nói: "Ngươi nói những lời này, đều là thật lòng?"
Vương Nhị dập đầu như đánh trống bỏi: "Là thật lòng, thật lòng!"
Thấy ngươi có ý hối cải, tối nay sẽ không bắt ngươi xuống, nhưng phạt người vì bản thần lập một tòa miếu thờ, đắp nặn thần khu. Ngươi có phục không?"
Vương Nhị kêu khổ: "Thảo dân nhà nghèo, chỉ sợ không thể làm được, mong tôn thần khai ân."
Phương Minh nói: "Miếu không cần lớn, khoảng một trượng là đủ, thần khu tuy quý, nhưng đất nặn là được. Ngươi đã rõ chưa?"
Lúc này Vương Nhị nào dám lại không đồng ý, cảm kích tạ ơn: "Đa tạ tôn thần, thảo dân nhất định sẽ lập miếu thờ cho tôn thần."
Vừa dứt lời, trước mắt lại sáng lên đã về tới dưới gốc cây liễu. Biết vừa nãy thần dị, nhanh chóng dập đầu, chờ tế lễ xong xuôi liền vội vã chạy về thôn chuẩn bị cho việc thành lập miếu thờ.
Phương Minh nở nụ cười, nói thầm không uổng công mình vừa nãy tiêu hao năm tia thần lực. Nguyên nhân vẫn nhờ nhân khí Vương Nhị đã rất suy yếu, rồi lại cực kỳ sợ hãi hắn nên mới có thể làm phép ban ngày báo mộng. Nghĩ đến ít ngày nữa thì sẽ có miếu thờ thần thân, tâm trạng không khỏi vô sướng vui sướng.
Chỉ chớp mắt đã mười bốn tháng ba.
Dưới cây liễu đã có thêm một tòa miếu Thổ Địa nho nhỏ, tòa miếu này chỉ lớn khoảng một trượng vuông, nhưng cực kỳ tinh xảo. Trong miếu là một tượng thần bằng đất nặn mang công phục Điển sứ, gương mặt tượng thần lại có ba phần giống như Phương Minh.
Từ sau khi Vương Nhị bị trừng phạt thôn dân càng thêm kính sợ Thổ Địa thần, trước miếu hương hỏa không dứt, thỉnh thoảng lại có người tới sâm bái.
Phương Minh đứng ở trong miếu, đánh giá cảnh vật xung quanh, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hôm đó sau khi Vương Nhị trở về lập tức chuẩn bị cộng việc làm miếu thờ, bởi vì hắn cũng có chút tay nghề thợ mộc nên lập tức đi tìm khối gỗ tốt, bắt đầu xử lý, lại bỏ ra mười văn tiền mời thợ khéo trong thôn điêu khắc.
Đối với dung mạo Phương Minh hắn chỉ nhớ rõ ba phần, có thể một thân công phục Điển sử làm hắn ấn tượng cực sâu.
Ở Đại Càn chức quan được chia làm cửu phẩm thập bát giai, thấp nữa còn có lại cấp không đủ tư cách, có Điển sử, Ty lại, Lệnh lại, Dịch đinh bốn cấp.
Ở trong huyện thì Điển sử là đứng đầu các lại, có quyền thế cực lớn, nếu như lại liên thủ với lục ti thì gần như có thể không nghe huyện lệnh. Hơn nữa Điển sử có thể truyền lại cho đời sau, còn huyện lệnh ba năm phải đổi một lần. Vì lẽ đó, ở nông thôn có rất nhiều người không nhận biết huyện lệnh, nhưng chưa bao giờ có người không quen biết Điển sử.
Phương Minh cũng biết, hắn hiện giờ chỉ là một vị thần linh không đủ tư cách, nếu như lấy công phục huyện lệnh để nhận tế tự ngược lại sẽ bị hư hỏng khí số, vì lẽ đó nên công phục Điển sử vẫn là tốt nhất. Ngoài ra, còn có thể mượn uy nghiêm của Điển sử trấn áp ngu dân, cực kỳ thuận tiện.
Quả nhiên, từ sau mồng sáu miếu thờ được dựng lên, hương hỏa vô cùng thịnh vượng. Trong cơ thể đã có trăm tia thần lực ngưng thành một đoàn, thân thể cũng không khác người thường là mấy, chỉ là không thể hiện thân vào ban ngày.
Thời điểm chế tạo thần miếu, hắn liền vào mộng truyền thụ cách làm bề ngoài của miếu. Lại để Vương Nhị chế tạo thần miếu càng chắc chắn, thêm vào thần miếu quá nhỏ, vài người liền có thể chuyển đi, có thể giữ lại sau này dùng.
Phương Minh lại di chuyển vài vòng trong miếu, phát hiện nó lớn tới hai mẫu, phân ra đại sảnh và hậu viện, hai bên còn có phòng ở, nhất thời mặt đầy vui mừng.
Sau khi miếu thờ nhận được hương hỏa khánh thành, bên trong liền phát sinh biến hóa, tự mở ra một khoảng không gian nhỏ có thể để Phương Minh cư trú. Hơn nữa còn có thần dị, trước kia mỗi ngày Phương Minh cần tiêu hao một tia thần lực, ở trong miếu thì hai ngày mới tiêu hao một tia, để Phương Minh tấm tắc lấy làm lạ.
Phương Minh cũng biết, không gian này tuy tương tự động thiên, đáng tiếc còn có khác biệt rất lớn. Nơi này hẳn là thần linh pháp vực, y miếu mà tồn, tùy miếu mà vong. Mà động thiên thì càng tương tự với bán vị diện của phương tây, sẽ không vì điểm liên tiếp hư hao mà có chuyện.
Trên thực tế phương pháp vực này ở dương thế chỉ có diện tích khoảng một trượng, trên bản chất là thân thể Phương Minh thu nhỏ lại rồi mới tiến vào bên trong. Chỉ là pháp vực tự có thần quái, khiến người khác không cảm thấy được thôi.
Nhưng nếu đã có pháp vực rồi, chính mình sớm muộn cũng sẽ có động thiên, thậm chí phát triển trở thành thế giới. Suy nghĩ tới đây, trong mắt Phương Minh liền xuất hiện đốm lửa cháy hừng hực.
Trải qua nhiều ngày tìm hiểu, đối với thế giới này hắn đã có cơ bản hiểu biết.
Thế giới này không có cõi âm, người và quỷ sống chung với nhau.
Thị trấn châu phủ, trên có quan khí cùng với số mệnh triều đình bao phủ, dưới có quân khí của huyện binh và phủ quân trấn áp, bên trong còn có khí số tổ tông được các thế gia đại tộc tế tự hàng trăm hàng ngàn năm che chở, quỷ không dám tới gần, nên yên ổn nhất.
Còn dân trấn canh tác bên ngoài thì lại tụ thành gia tộc, cùng nhau cung phụng tổ tông để tự vệ, cơ bản vẫn xem như an toàn.
Mà thôn dân là khổ nhất, vì lẽ đó nguyện vọng lớn nhất của thôn dân là có được viên chức, có được quan khí che chở, tiếp theo mới là có thể vào thành cư trú.
Đáng tiếc thế giới này có môn phiệt, tương tự như triều Tấn, dùng quan cũng là lựa chọn đệ tử từ trong thế gia đại tộc, xuống nữa còn có đệ tử hàn môn nhìn chằm chằm. Chớ xem thường hàn môn, hàn môn chính là tiểu giai cấp địa chủ, cũng không phải một dân đen có thể so sánh. Sĩ tộc nắm giữ thư tịch, hạn chế truyền bá tri thức, vì lẽ đó muốn làm quan, tiến vào thể chế, rất khó.
Tổ linh của thế giới này càng tương tự với khốn linh, bị lượng lớn hương hỏa trói chặc ở trong tông miếu, ngang ngửa với lao ngục. Bọn họ cũng chỉ biết đơn giản vận dụng thần lực, không có thần chức, tự nhiên không có nhiều loại thần thông.
Nói tóm lại, thần đạo của thế giới này đã có mô hình, cơ sở càng vô cùng vững chắc, chỉ còn thiếu thứ mấu chốt nhất là thần chức phù lục.
Có thể đi tới thế giới này, chưa hẳn không phải là đại khí vận, đại cơ duyên, Phương Minh từ đáy lòng mặc niệm "ta đến thế gian này mở ra thần đạo!". Nhất niệm vừa ra liền cảm giác giữa thiên địa hơi run lên, muốn tinh tế cảm giác nhưng lại không có gì, tựa hồ là ảo giác.
Phương Minh cũng mặc kệ nó, tâm ý đã quyết định liền ngồi xuống xếp bằng, thầm vận thần lực, chờ đợi thời cơ.
Vào đêm, gió đêm nay tựa hồ đặc biệt lớn, thôn dân thôn Thanh Ngọc nằm trên giường không khỏi ôm thật chặc chăn đơn.
Phương Minh vung tay lên, dùng thần lực ẩn dấu đi miếu thờ, mấy đêm trước cũng làm như vậy.
Trải qua nhiều ngày bị làm hao mòn, khí vận bảo vệ thôn đã lảo đà lảo đảo. Nếu như tối nay không thể công phá, ngày mai sẽ lại được đại tế bổ sung, vì lẽ đó ngày thôn phá ngay ở tối nay.
Phương Minh đã làm chuẩn bị từ sớm, vào ban ngày khi tín đồ tế bái miếu Thổ Địa liền âm thầm cho mỗi người hai tia thần lực hộ thể. May là tín đồ không nhiều, chỉ có ba mươi mấy người, chỉ cần có thể bảo vệ một thời gian, đến lúc đó sẽ có tác dụng.
Lúc này quỷ hồn đã tập hợp đủ, người cầm đầu là một đại hán, trên mặt còn có vết đao, tướng mạo cực kỳ hung ác.
Đại hán ngắm nhìn bốn phía, hô lên: "Sinh đương vi nhân kiệt, tử diệc tác quỷ hùng. Các huynh đệ, chờ phá được thôn này, mọi người liền có thể ăn uống thoải mái. Sau đó thừa thắng xông lên, lại phá thôn Thanh Sơn, thôn Xương Thịnh, chúng ta nhất định có thể nhờ vào đó thăng cấp. Sau đó đi đầu phục quỷ vương, cũng không thua gì lúc tiêu dao ở nhân gian!"
Bầy quỷ ầm ầm hô ứng, sĩ khí cực thịnh, lập tức bắt đầu tấn công màn sáng. Mới hai đợt tấn công màn sáng đã ầm ầm phá nát, bầy quỷ lớn tiếng hoan hô.
Lúc màn sáng vừa phá nát, tất cả mọi người trong thôn Thanh Ngọc liền giật mình tỉnh giấc, đều cảm giác có đại họa trước mắt.
Thôn trưởng Vương Anh đã sáu mươi lăm tuổi, lúc này sắc mặt trắng bệch, triệu tập người nhà nói: "Cảm giác này... sẽ không sai, tế đàn trong thôn gặp sự cố, nhất định là có ác quỷ tới quấy phá, chúng ta có đại họa lâm đầu rồi." Vừa dứt tiếng, sắc mặt của người trong phòng đều trắng như tuyết.
"Không... không thể nào! Cái này...chính là, chính là họa diệt thôn." Giọng nói của con trai cả Vương Kiều có vẻ run rẩy.
"Không có cái này cái kia gì hết! Nhị Kiều, đi dắt lừa đi ra, đại Kiều, mau dẫn Thanh nhi đi nhanh, vì Vương gia chúng ta lưu lại một tia huyết thống. Nhớ kỹ, chạy về hướng Thanh Khê hương, không nên quay đầu lại, cũng đừng ngừng lại."
"Phụ thân...!" Vương Kiều thống khổ quỳ xuống đất, mặt đầy nước mắt, nhưng vẫn bị đuổi ra ngoài cửa. Cưỡi ở trên lừa, nhìn chất tử mới sáu tuổi ở trong ngực, khẽ cắn răn, quất roi xuống, con lừa hí dài một tiếng liền chạy vào trong bóng tối, bàn tay bất tri bất giác đã bị nắm đến chảy máu.
Vương Anh dựa vào cửa, nhìn bóng lưng lúc ẩn lúc hiện trong lòng mặc niệm "tổ tông phù hộ, vì Vương gia ta lưu lại một đường hương hỏa!"
Đột nhiên cảm giác được có âm phong nhào tới, bị trên người lóe lên bạch quang làm văng ra. Còn không chờ lão phục hồi tinh thần thì lại có vài cỗ âm phong nhào tới, chỉ nghe một tiếng hét thảm liền ngã trên mặt đất, khói đen tản đi thì chỉ còn lại thây khô.
Người trong nhà kinh hãi, sau đó chỉ nghe được có tiếng cười quái dị truyền tới liền bị hắc khí nhào lên bao phủ....
Toàn bộ thôn Thanh Ngọc đã rơi vào trong nước sôi lửa bỏng.
Vương Nhị sau khi tỉnh lại, dựa vào ánh sao nhìn thấy trong thôn đã có vài chỗ sáng lên ánh đèn. Lại cảm giác có âm phong đập vào mặt, nghe được lân cận truyền đến tiếng kêu thảm thiết, liền cảm thấy đáy lòng phát lạnh. Hai chân không còn chút sức lực nào, mắt thấy sắp té ngã, trong lòng chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ:
"Bầy quỷ đồ thôn!"
Nỗi sợ hãi vốn đã bị thôn dân ẩn dấu tận đáy lòng này làm mảnh áo sau lưng hắn đều ướt đẫm. Sau khi mạnh mẽ đề lên tinh thần, hắn chỉ nghĩ chạy khỏi thôn, chạy được càng xa càng tốt.
Lúc này có hắc khí nhào lên, chỉ nghe một tiếng "ầm" vang liền bị văng ra, mơ hồ còn truyền đến tiếng kêu đau đớn.
Trên người Vương Nhị lóe lên thần lực làm hắn có chút hiểu được, nhanh chóng hướng về phía đông thôn bái một bái:
"Đa tạ Thổ Địa thần phù hộ!"
Dưới chân đã có khí lực, lại không dám chậm trễ liền vội vã quay đầu chạy về phía đông thôn.
Đọc theo đường đi hắn tình cờ gặp không ít thôn dân, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc ngày xưa bị hắc khí nhào lên biến thành thây khô, càng làm cho hắn té ngã vài lần, hai tay đều bị rách da, máu chảy không ngừng.
Nhưng lúc này ở đâu còn lo được mấy chuyện này, chính là bò cũng phải bò qua. Ba chân bốn cẳng chạy tới dưới cây liễu, vừa nhìn chợt giật mình.
Chỉ thấy trước miếu đông nghịt một đám người đang quỳ, nhìn kĩ, tín đồ gần như đủ hết, còn có hơn ba mươi thôn dân, vẻ mặt sợ hãi không thôi.
Vương Nhị cũng vội vã quỳ xuống, khấn thầm: "Thổ Địa thần, cầu ngài cứu lấy thôn chúng con!"
Phương Minh thoáng kiểm tra, phát hiện cơ bản tín đồ đều đủ cả. Dù sao quỷ hồn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, khi có mục tiêu khác tốt hơn sẽ không liều mạng với tín đồ.
Thêm vào thôn dân thì tổng số có sáu bảy mươi người, biết đã chiếm một nửa người trong thôn, hơi suy nghĩ liền sử dụng tới phép nhập mộng.
Chúng thôn dân chỉ thấy hơi hoa mắt đã đi tới một đại sảnh, nhìn thấy Phương Minh thân mặc công phục, ngồi ở bên trên, tỏa ra uy nghiêm, lập tức quỳ bái: "Cầu xin Thổ Địa thần cứu giúp thôn chúng con."
Chỉ nghe phía trên truyền tới một âm thanh trong sáng như ngọc: "Bản thần có chức trách bảo vệ thổ địa, tự nhiên sẽ làm hết sức. Chỉ là có một chỗ khó khăn, ta không phải thôn chính của các ngươi, không cứu được người trong thôn."
Chỉ thấy một người lại bái, người này là Tô Hổ, đại hộ thứ hai ở trong thôn. Hắn hỏi: "Xin hỏi tôn thần như thế nào mới có thể trở thành thôn chính của chúng con?"
"Mang thần miếu của ta vào trong thôn rồi đặt lên tế đàn là được, chuyện này các ngươi có thể tự quyết định."
Lời vừa nói xong, mọi người chỉ thấy trước mắt hơi choáng, lại nhìn xung quanh, thấy mình vẫn đang quỳ ở trước miếu Thổ Địa. Nhớ tới mấy ngày trước nghe đồn Vương Nhị nhìn thấy thần, vốn tưởng chuyện này chỉ là đồn thổi, không ngờ lại là sự thật.
Lại nhớ tới câu nói cuối cùng của Thổ Địa thần, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện