-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Bạch Tường Vi nằm phía bên kia Kỷ Dung Vũ, quay đầu lại, thì thấy Hiên Viên Hành Dã triệt để đem ‘Ân nhân cứu mạng’ chính mình là cô ta hoàn toàn bỏ qua, trong lòng xông ra một cổ phẫn nộ và nghẹn khuất, vô ý thức hướng về Hiên Viên Hành Dã trừng mắt một cái.
Hiên Viên Hành Dã ánh mắt lóe lên, có phần trào phúng. Ánh mắt còn chưa kịp thu về, thì liền thấy đôi chân thon dài trắng nõn của Kỷ Dung Vũ .
Hôm nay, Kỷ Dung Vũ mặc một bộ váy liền áo đến gối, bên ngoài phối hợp một chiếc áo khoác nhỏ. Lúc này, áo khoác coi như đi tong, toàn bộ thắt lưng váy ngắn màu xanh lộ hết ra ngoài. Bởi vì, cô ngồi ở mép cầu, cho nên, làm lộ ra đầu gối tròn mịn màng và đôi chân xinh đẹp, cũng lúc này, đại não Hiên Viên Hành Dã mới ý thức được, anh ta chỉ cách cô một bước chân.
Chân của cô quả thật rất đẹp, gần như nhìn không thấy lỗ chân lông, dường như một dạng bạch ngọc giống nhau, trong suốt mà sáng bóng.
Hiên Viên Hành Dã vô ý thức ngẩng đầu, nhưng chỉ trong chốc lát, Kỷ Dung Vũ đã đứng lên, đừng nói muốn cho anh ta vô ý thức dòm ngó xuống phong cảnh dưới váy, thậm chí không để cho anh ta thấy rõ ràng vẻ mặt của cô lúc này: “Quả nhiên, bản tiểu thư vẫn là một người tốt, ân cứu mạng này, hai người phải nợ tôi rồi. Bái bai, đã thiếu nợ thì nhớ kỹ, để lần sau còn trả nha~” nói xong, cứ như thế vẫy tay chào, rồi nhấc giày cao gót 7cm lên, tiêu sái rời đi.
Lần đầu tiên, Hiên Viên Hành Dã cảm thấy mình có chút không rõ một người, có thể ép buộc hai tay của chính mình đem anh ta từ trong dòng sông kéo lên. Ngồi ngay chỗ Kỹ Dung Vũ ngồi lúc nãy, toàn thân không ngừng nhỏ nước. Anh ta móc điện thoại ra, điện thoại còn có thể sử dụng bình thường, có thể thấy chất lượng chống nước của nó rất tốt. Bấm một chuỗi dãy số, thanh âm Hiên Viên Hành Dã trầm thấp như nước chảy, giống như con người của anh ta: “Mang một bộ quần áo sạch tới đây, tôi ở XXX.”
Cúp điện thoại, trong lúc vẫn còn ở trên cầu thì vô tình bắt được ánh mắt Bạch Tường Vi nhìn bóng lưng Kỷ Dung Vũ có phần ảo não cùng phẫn hận, Hiên Viên Hành Dã nhíu nhíu mày lại, ấn tượng và sự hiểu biết về Bạch Tường Vi càng thêm kém.
Kỷ Dung Vũ không chút áp lực nào mà bước đi, lấy sự hiểu biết của cô về Hiên Viên Hành Dã, loại trình độ ‘Cứu trợ’ này của Bạch Tường Vi, nhiều lắm thì được người ta viết cho vài cái chi phiếu, mà sự thật đúng là như thế. Nhưng lại không có gì bất ngờ xảy ra, ‘Tự tôn’ Bạch Tường Vi bị ‘Coi thường’, cô ta xé rách chi phiếu rồi nghênh ngang ngẩng đầu rời đi.
Kỷ Dung Vũ đối với khúc nhạc dạo ngắn này không để tâm, nhận được báo cáo hết sức hài lòng, nhất là khi nhìn thấy tài khoản ngân hàng trong Notebook mini của bản thân sau bốn tháng nỗ lực, bên trong lại một lần tăng thêm gấp bội tổng con số ‘0’ , tâm tình càng thêm tốt hơn.
Mắt sáng lóe lên, cô vạch ra một khoản tiền gõ vào một cái tài khoản đặc biệt, không lâu sau, cô nhận được đầy đủ các bảo mật ngân hàng Thụy Sĩ của tài khoản cá nhân. Nhận được tài khoản, cô không kiêng nể gì cả chuẩn bị vơ vét của cải thuộc về mình, thời khắc này mới chính thức bắt đầu!
Từ giờ trở đi cho đến lúc tốt nghiệp, còn có ít nhất ba năm rưỡi.
Vẫn còn nhiều thời gian, không phải sao?
Cô nhẹ nhàng cầm lấy cây bút được đặt trong sách viết ra một đoạn, một tay kia vô cùng trơn tru gảy nhẹ cái khuyên tai đang được treo ở dưới tai của mình, lộ ra đôi tai tinh xảo, mỉm cười, đôi mắt dường như chứa đựng cả vì sao, lấm tấm, mang theo vài phần mông lung. Mà cô lại tắm dưới ánh mặt trời, yên tĩnh, tùy ý, thoạt nhìn vô cùng đối lập nhau, nhưng lại rất hài hoà.
Ngồi ở bên cạnh cửa sổ tầng trên, Ân Hiền Vũ có cảm giác như vậy, mà đi qua lớp học của Kỷ Dung Vũ, lại kỳ diệu không hiểu vì sao dừng lại ở trước cửa sổ của phòng, vô ý thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, Hiên Viên Hành Dã cũng có một cảm giác như thế.
Thời gian nửa tháng, sự kiện rơi xuống sông bình yên đi qua, cuộc sống của Bạch Tường Vi trước và sau cũng không có gì thay đổi. Mỹ nhân cứu anh hùng, hy vọng được nhìn với con mắt khác cũng không có xuất hiện trong truyền thuyết, mà Kỷ Dung Vũ hành động và ngôn ngữ nhìn như khiêu khích, mà ‘Hiên Viên Hành Dã’ cũng không có bất kỳ để ý và trả thù.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Trong lòng Bạch Tường Vi phức tạp, đã chờ đợi lâu như vậy. Cũng chẳng biết tại sao, tính nhẫn nại của cô ta ngày qua ngày càng thấp đi, cô ta đã chịu không nổi những ngày tháng bị bọn họ bắt nạt nữa rồi, giới hạn đã đạt tới ''số không''.
Lúc này, cô ta chỉ mới vừa tiếp xúc với *cái vòng luẩn quẩn này, trong lòng cũng sinh ra chút dã tâm, đối với một người con gái thông minh đồng thời còn rất lương thiện, ít nhất thì, cô ta cho rằng chỉ cần nắm bắt tình cảm của con mồi mình chọn, dùng một chút thủ đoạn nhỏ chắc chắn là không có vấn đề gì. Nhưng trong cả quá trình liên tục bị bắt nạt , cô ta chợt phát hiện trên căn bản là cô ta vốn không có khởi đầu tốt đẹp gì với mấy người con ông cháu cha này, không tiếp xúc hay thân quen, thậm chí đối phương còn không có bất kỳ ấn tượng nào về cô, coi như cô ta thông minh biết giở một ít thủ đoạn nhỏ, nhưng người ta cũng không thèm đếm xỉa đến, căn bản không có một chút tác dụng nào. Có một lần tiếp xúc duy nhất, thì lại bị một tờ chi phiếu thẳng thừng chặt đứt liên lạc.
(*đề cập đến những người có cùng sở thích, quan hệ tốt hoặc vì một mục đích cụ thể nào đó mà đám người đó liên hệ với nhau.)
Cô ta bắt đầu sốt ruột, bắt đầu phẫn nộ, nhưng trừ việc vào trong rừng cây nhỏ trút hết những bực tức tích tụ trong lòng ra, thì cũng không còn biện pháp nào. Cộng thêm bộ lễ phục trong buổi khai giảng, sau mỗi lần tan học, cô ta đều phải chạy xuôi chạy ngược làm công bán thời gian. Mặc dù thu nhập của công việc 'Part-time' đặc biệt cao, nhưng cô ta lại rất kiêng kỵ, căn bản không dám thử nghiệm một chút. Một lần sảy chân ngàn đời ôm hận (*), cô ta không phải kẻ ngu, tất nhiên sẽ không bôi thêm một vết nhơ bẩn nào trên đường đi hào quang của mình.
Nguyên văn: (*) Nhất Thất Túc Thành Thiên Cổ Hận (Câu thơ đầu tiên được khắc trên mộ của Nguyễn Trường Tộ)
Cho nên ngày hôm nay, cô ta cuối cùng cũng không nhịn được, đứng trước mặt Kỷ Dung Vũ.
"Bạn học Kỷ Dung Vũ, cậu có thời gian không?" Cô ta nhìn bàn tay xinh đẹp vẫn như cũ cầm quyển sách, không hề mất đi sự thản nhiên, khiến người ta cảm giác đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, vẻ mặt cô ta lập tức kiên định nói: "Chúng ta nên nói chuyện một chút."
Kỷ Dung Vũ chính là một học sinh lập dị. Khi trên tay có một quyển sách, cô đích xác là chuẩn mực một tiểu thư khuê các thời cổ đại, điềm tĩnh và thanh nhã. Thế nhưng trừ lúc đó ra, cô trở lên ngạo mạn, ngang ngược và kiêu ngạo, trên người luôn tỏ ra là 'con gái nhà quyền thế kiêu căng phách lối', khiến người ta không ưa. Nhưng so với bản thân cô ta là 'Người ngoài vòng tròn', thì Kỷ Dung Vũ vẫn tương đối có thể dung nhập được cái vòng đó, mặc dù ở trong ''cái vòng'' đó, cô cũng không được chào đón lắm.
Kỷ Dung Vũ ngẩng đầu lên, tay phải cầm bút nhẹ nhàng nâng gò má, làm cho chiếc cằm xinh đẹp của cô được nâng lên cao, mặc dù vẫn đang ngồi trên ghế, nhưng khi đối mặt với Bạch Sắc Vi đang đứng, thì cô cũng hề yếu thế chút nào:
"Có việc gì không?"
Tư thái của cô rất tự nhiên mà lại cao quý, khiến Bạch Tường Vi hơi sửng sờ, trong lòng ít nhiều mang chút đố kị.
Cô ta lại không biết, phần lớn tư thái này là của bản thân Kỷ Dung Vũ , mà không phải của 'Kỷ Dung Vũ' .
Kỷ Dung Vũ lấy được ký ức 'Kỷ Dung Vũ' , nhưng là thực sự chiếm được của 'Kỷ Dung Vũ' , ngoại trừ làn da không tỳ vết, chính là 'Các khóa học thoái biến' của cô ấy khi ở Mỹ, bao gồm 《 trình độ lễ nghi quý tộc 》《 E ngữ - ngôn ngữ quốc tế thông dụng 》và các loại kiến thức căn bản ở trường học.
"Đúng vậy." Bạch Sắc Vi hất mặt, nỗ lực che giấu sự hèn mọn và đố kị đang tràn lan trong lòng mình: "Cám ơn cậu lần trước giúp đỡ tôi."
Kỷ Dung Vũ khép sách lại, đứng lên: "Đi thôi." Cô hơi hất làn tóc xoăn sang một bên, cằm đưa lên và nhấc lên đôi giày cao gót 7 cm, trong nháy mắt giẫm ra một loại ' kiêu kỳ' thuộc về Kỷ Dung Vũ.
Trên sân thượng nhà trường, Bạch Tường Vi cũng không muốn lãng phí thời gian, hai người đứng yên, xác định bốn phía không có người, cô ta liền đi thẳng vào vấn đề:
"Ngày đó, thật sự cám ơn bạn học Kỷ đã cứu mình."
Kỷ Dung Vũ nhìn Bạch Sắc Vi như nhìn người đần độn: "Không còn chuyện gì khác nữa à? Tôi nhớ là hình như chúng ta giống quen."
Bạch Tường Vi suy nghĩ một hồi, nói: "Cậu và bạn học Hiên Viên quen biết à?"
"Liên quan gì đến cô?" Kỷ Dung Vũ ngạo mạn nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Sắc mặt Bạch Tường Vi trắng bệch, có phần khó chịu: "Ngày hôm sau, anh ta có. . . có trả thù cậu không . . ."
"Một chuyện nhỏ như vậy mà cô cũng nhớ đến tận giờ à, cô cho rằng chúng tôi ai cũng giống như cô, nhàm chán quá mà đi làm những chuyện rảnh rỗi vậy hả?" Lời nói Kỷ Dung Vũ cũng không hề dễ lọt tai gì, thậm chí có phần không muốn buông tha cho kẻ đó.
Quả thật, Bạch Tường Vi đã chịu không nổi sự ngạo mạn và coi thường của vị đại tiểu thư nào đó, nhưng nghĩ đến cảnh ngộ của bản thân trong vòng nửa năm qua, lại cắn răng. Cô ta cố gắng ép xuống sự phẫn nộ và nghẹn khuất với Kỷ Dung Vũ, nói: "Xin lỗi bạn học Kỷ, tôi thực sự không còn biện pháp nào khác. Mỗi ngày trôi qua, tôi, tôi, thậm chí, không thể nào học tập tốt được. Tôi nghĩ, nếu như chúng ta đều đang gặp rắc rối, thì có thể đến nhờ bạn học Hiên Viên để giúp đỡ. Dù sao, chúng ta coi như, coi như cũng… từng giúp đỡ anh ta. . ."
Kỷ Dung Vũ thật sự cũng theo không kịp “mạch não” của vị nữ chính 'khác người' trong thế giới vườn trường này rồi. Chẳng lẽ chỉ bởi vì Hiên Viên gì gì đó ở trường chưa từng tiếp xúc với bất kỳ nữ sinh nào? Chỉ có, mình và cô ta coi như từng gặp tên Hiên Viên kia, nên cảm thấy cái tên đó sẽ vì bọn cô có từng tiếp xúc qua mà đối với các cô sẽ có khác biệt? Hay là do sự ngạo mạn đến “ngu xuẩn” của cô có thể làm tấm mộc cho cô ta?
Cô ta dựa vào cái gì mà cho rằng tên Hiên Viên kia phải giúp đỡ? Hay là cô ta nghĩ mình có thể làm cho anh ta xúc động?
Mặc kệ vì lý do gì, Kỷ Dung Vũ cực kì khinh thường vị nữ chính này. Quả nhiên, chỉ có thể là 'suy nghĩ' trong thế giới sân vườn trường, xây dựng thuộc tính nhân vật kiểu gì thế không biết , nếu như Hiên Viên Hành Dã cuồng ngạo mà thích một người nào đó, có phải cũng giống trong nguyên văn điên cuồng liều lĩnh không đây. Cô càng không thể nào tưởng tượng nổi, trong nguyên văn, cuối cùng Hiên Viên Hành Dã cuồng ngạo đó làm sao thích được Bạch Tường Vi vậy, còn khăng khăng một mực không phải 'cô ấy' thì không được?
"Bản tiểu thư nhìn ngu lắm sao?" Kỷ Dung Vũ mặt khiêu khích, không lạnh không nhạt mà giễu cợt: "Chúng ta không quen! Tôi và Hiên Viên lại càng không quen biết! Cô đã coi trọng người ta, mà lại muốn để bản tiểu thư làm bia đỡ đạn cho cô?"
Lần này thì Bạch Tường Vi đỏ mặt, suy nghĩ ở sâu trong đáy lòng bị vạch trần nên vô cùng xấu hổ và tức giận: "Cô, cô đừng nói bậy!"
"Loại người như cô, tôi đã thấy nhiều. Chúng ta vốn không quen biết, còn tưởng rằng có chuyện gì chứ, hừ!"
Kỷ Dung Vũ nhìn cũng không nhìn Bạch Tường Vi, quay đầu bước đi, nhấc lên giày cao gót 7cm, bước đi ưu nhã mà rời khỏi sân thượng.
Hơi ngước mắt, Kỷ Dung Vũ nhìn trên bản đồ, trong góc sân thượng không ai chú ý tới có mấy chấm màu lam và màu lục , lại nghe đằng sau lưng, bởi vì không có người nên Bạch Tường Vi không cố kỵ gì mà phát ra âm thanh trút giận, lần nữa nhếch miệng.
Thật không uổng công cô phí hết tâm tư đem nữ chính 'dụ dỗ' lên sân thượng. Lần này, nữ chính có 'nhảy nhót' thế nào đi nữa, cũng khó thay đổi ba lần ấn tượng xấu của mấy người Hiên Viên Hành Dã về cô ta.
Sau khi trút giận xong thì Bạch tường Vi cũng rời đi, không hề hay biết rằng ngay tại trong góc nào đó, có người con trai mà từng đối với cô ta là rất quan trọng, đã lắng nghe toàn bộ trò hề vừa rồi.
Sắc mặt Hiên Viên Hành Dã lạnh lẽo, nửa tựa vào vách tường, hai tay đút trong túi quần, nửa cúi đầu, khiến trên trán tóc tán loạn vừa vặn che khuất đôi mắt, thậm chí, không khí xung quanh bởi vì anh ta im lặng mà nhiệt độ càng hạ xuống. Chờ đến lúc anh ta ngẩng đầu lên, bất kì ai cũng có thể thấy rõ ràng sự phẫn nộ dưới đáy mắt của anh ta .
'Rầm' !
Rốt cục thì Hiên Viên Hành Dã cũng một chân đạp lên mặt tường một cái, nhưng dường như bởi vì sự kiện rơi xuống hồ lần trước, nên lực độ anh ta cũng thu lại không ít, chẳng qua giống như trút giận. Anh ta cười lạnh một tiếng: "Tôi thật sự không biết, bản thân khi nào lại thành cái người 'ngu dại' trong mắt mấy kẻ 'bình dân'? Ngay cả, người phụ nữ kia cũng nhìn ra, tôi 'ngu xuẩn' đến thế à?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Edior: Grey Vũ
Beta: Mạc Nhiên
Gia thế của Hiên Viên Hành Dã được coi là nhất lưu thế gia. Còn nhà họ Kỷ dẫu rằng chỉ là gia tộc nhị lưu nhưng cũng không có bê bối gì, gần đến đời thứ ba mới nhanh chóng trở thành một gia tộc có tiềm năng. Đến đời của Kỷ Dung Vũ- đời thứ ba thì miễn cưỡng được coi như là nhị lưu thế gia, thân phận và địa vị có thể khiến nhiều người ngưỡng vọng (*), thế nhưng so với nhị lưu thế gia thực sự thì chênh lệch không ít, càng không nói đến gia tộc lâu đời như Hiên Viên. Cho nên Kỷ Tử Duệ có thể vào trong nhóm của Hiên Viên Dành Dã cũng là may mắn, miễn cưỡng được người trong cái vòng luẩn quẩn này tán đồng, nhưng về một phương diện nào đó, thì có thể coi như là kẻ phụ thuộc, không có tiếng nói.
(*) Ngưỡng vọng: Kính trọng và ngưỡng mộ.
Vì vậy mà…
Kỷ Tử Duệ tức giận nhìn cánh cửa lớn bên trên sân thượng, tựa hồ còn có thể nhìn thấy cô nữ sinh tóc dài xoăn xoăn lọn sóng, thấp thoáng bóng dáng kiêu ngạo không biết trời cao đất rộng của cô. Tuy rằng cô không mắng nhiếc Hiên Viên Hành Dã một câu nào, nhưng ai cũng nghe được từ lời của cô sự lạnh nhạt, không hề để bụng một chút gì.
Quả nhiên là một đứa con gái chỉ có thể làm bình hoa! Xinh đẹp mà đầu óc thì không thể dùng nổi. Trong nhà rõ ràng yên tĩnh nhát gan vậy mà ở bên ngoài lại dám dùng tên tuổi nhà họ Kỷ để giễu võ giương oai! Quả thực sợ cái vị thiếu gia này ghi hận cái đứa con gái dân đen ngu xuẩn kia, giận cho đánh mèo Kỷ Dung Vũ, sơ sẩy sẽ giận cá chém thớt luôn cả nhà họ Kỷ.
“Trong trường học quả nhiên toàn loại con gái không biết trời cao đất rộng. Vốn tưởng rằng có thể kiên trì chịu được mấy tháng nhục nhã, đang định cho cô ta chút lời khen, hóa ra…” Mộ Dung Lam lỡ đễnh nói: “Cái loại dân đen này có vài phần tâm cơ đấy, còn biết tìm cái khiên che chắn. Không biết là cô ta còn những thủ đoạn nào nữa. Đúng rồi, nếu tôi không nhìn nhầm, cái “bia đỡ đạn” kia hẳn là đứa em gái ngoài giá thú của nhà cậu?”
“Quả là một con ngu! Không nghĩ rằng con nhóc này dám dùng danh tiếng nhà họ Kỷ mà ở bên ngoài ngang ngược.” Kỷ Tử Duệ nói: “Thế nhưng cái loại dân đen kia lại dám lợi dùng nhà họ Kỷ!”
“Nhà họ Kỷ thì là cái gì?” Hiên Viên Hành Dã bỗng dưng ngẩng đầu, con ngươi màu đen kiêu ngạo lẫn lộn những loại cảm xúc thâm trầm.
Trái tim của Kỷ Tử Duệ bỗng dưng co rút, đập thình thịch.
Hiên Viên Hành Dã có ý gì? Không lẽ anh ta thực sự giận cá chém thớt nhà họ Kỷ? Nghĩ như vậy, Kỷ Tử Duệ lập tức hận không thể chạy xuống giết chết Kỷ Dung Vũ: “Hiên Viên…”
Dường như nhìn thấu nỗi lo sợ của Kỷ Tử Duệ, Hiên Viên Hành Dã cười tùy ý: “Yên tâm, không liên quan tới nhà họ Kỷ.”
Kỷ Tử Duệ không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
“Thế còn con gái tư sinh nhà họ Kỷ? Cái loại dân đen kia thì sao?” Mộ Dung Lam bỗng nhiên cười nói: “Cậu định xử lí cái loại dân đen cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga kia thế nào?”
Hiên Viên Hành Dã im lặng, nhìn Kỷ Tử Duệ, một lát sau cất lời: “Không cần để ý đến họ.”
Không cần để ý đến?
Mấy người nhìn nhau, không biết phải nói gì.
Hành xử thế này hoàn toàn không giống tính cách cuồng ngạo lạnh lùng của Hiên Viên Hành Dã chút nào, thế mà lại trực tiếp mặc kệ cái loại dân đen làm càn này? Hay là Hiên Viên Hành Dã nhìn trúng cái loại dân đen này?
“Không phải ai cũng giống như cái loại dân đen dốt đặc cán mai ấy” Giọng nói Hiên Viên Hành Dã có chút mệt mỏi, anh ta bóp thái dương, thế nhưng giọng điệu lại mang theo quyết đoán không thể xâm phạm: “Nếu cô ta có làm chuyện gì điên khùng, hiển nhiên sẽ có người khiến cô ta đẹp mặt. Nếu quá đáng lắm thì khiến cô ta hoàn toàn biến mất khỏi học viện Bauhinia quý tộc đi!”
Học sinh bình dân bị đuổi học viện Bauhinia quý tộc, không ai cảm thấy người đó còn có tương lai tràn đầy ánh sáng, thậm chí thế lực sớm không xem người đó vừa mắt lúc trước trong học viên, không chừng sẽ trực tiếp ra tay đối phó, khiến gia đình người đó không còn chỗ đứng. Ý kiến này của Hiên Viên Hành Dã cực kì hiệu quả, anh ta không cần trực tiếp ra tay, không đánh mà thắng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Quả nhiên, con cháu nhà quyền thế không gì ngoài mấy kẻ ngu dốt. Thế nhưng, bọn họ cũng không giống như mọi người thường nghĩ: những kẻ có tiền thì có thể tùy hứng bất cứ lúc nào. Họ luôn biết phải chừng mực, phải biết điểm mấu chốt không thể vượt qua. Nhưng bởi vì thân phận và địa vị khác nhau, nên khiến cho những người không thuộc cái vòng luẩn quẩn này không có cách nào tiếp nhận được nó.
Một chỗ khác ngoài sân thượng, trước một cửa sổ phòng học cao cấp, Ân Hiền Vũ im lặng thu tầm mắt lại, ánh mắt dần dần hạ xuống, dáng vẻ cũng như tâm trạng của anh đều rất bình tĩnh.
Cuộc nói chuyện của Kỷ Dung Vũ và Bạch Tường Vi tan rã trong không vui, mà kể từ ngày hôm đó, quan hệ bạn học của hai người cũng rất khó để duy trì.
Trước kia luôn cứng cỏi chịu đựng, nay Bạch Tường Vi bắt đầu thay đổi trở nên mạnh mẽ và phản kích lại những kẻ đã từng giở thủ đoạn bắt nạt cô ta. Trước khi tới trường học thì cô ta chuẩn bị 1 cái túi để phòng bị và dự trữ quần áo trong đấy; còn sách vở thì ngày hôm đó học môn gì thì mang sách vở môn đó và luôn để lên trên mặt bàn, lúc đi đâu thì trực tiếp mang theo cùng; và cũng không xuống căn tin ăn cơm trưa như lúc trước, mỗi ngày mang theo một hộp cơm từ nhà đến để tránh việc xuống căn tin đang bưng cơm thì bị những kẻ 'vô ý' đâm vào; muốn vào nhà vệ sinh mà gặp một ai đó ngăn cản không cho vào, thì việc đầu tiên là không gây gỗ với những kẻ đó mà trực tiếp đi tới phòng làm việc của giáo viên.
Và vân vân.
Mà những thứ này đều không phải là phản kháng kịch liệt gì, nên nó khiến cho những kẻ bắt nạt cô ta vô cùng khó chịu và có phần tức giận, thế nhưng chưa đến nỗi thăng cấp thù hận hơn trước. Nhưng dù sao chăng nữa, thái độ cô ta đã thể hiện ra thế này thì chắc hẳn cô ta sẽ không im lặng chịu đựng mà không phản kháng.
Cùng lúc đó, thay vào sự im lặng thì cô ta ngang nhiên, lớn mật mà triển khai theo đuổi hoàng tử Hiên Viên - Hiên Viên Hành Dã của học viện Bauhinia quý tộc !
Cô ta chỉ là một đứa 'dân đen' thấp kém nên không muốn mọi nỗ lực của mình bị người khác cho rằng là 'chim sẻ muốn hóa phượng hoàng', nên cô ta sẽ thể hiện theo cách riêng của mình, cho dù thân phận có chênh lệch đi nữa, thì tình yêu vẫn có thể nảy mầm, vẫn có thể dùng tấm chân tình để theo đuổi tình yêu của bản thân.
Cô ta đích thân chuẩn bị một bữa trưa vô cùng thịnh soạn, nhưng lại không có cách nào khiến cho Hiên Viên Hành Dã có thể thấy nơi cô ta đang đứng; cô ta tự tay làm một cái khăn quàng cổ và một đôi bao tay vô cùng tinh tế; cô ta cẩn thẩn thu thập mọi tin tức lớn nhỏ liên quan đến tài chính và kinh tế chỉ để đưa cho anh ta. . .
Cô ta dường như muốn từ trong sinh hoạt, từ từng chi tiết, tinh tế tỉ mỉ mà từ từ dung nhập vào đời sống sinh hoạt của Hiên Viên Hành Dã .
Nhưng cũng bởi vì một loạt hành động đó của cô ta, mà hận thù của các học viên trong học viện Bauhinia quý tộc lần nữa bị cô ta kéo lên, cô ta chắc sẽ không bao giờ có thể thấy loại nhất quyết 'đập nồi dìm thuyền' này của bọn họ, thậm chí ngay cả Kỷ Dung Vũ cũng cảm thấy điên khùng và không thể nói lý. Việc bắt nạt và gạt bỏ cô ta của các học viên cũng thăng cấp lên, nhưng dù cho cô ta có mặt mũi bầm dập thì cô cũng sẽ gió mặc gió, mưa mặc mưa. Vì thế, cô chỉ cần làm tốt kế hoạch của mình, còn việc khác không cần để tâm.
Bất cứ một thứ đồ gì của cô ta đều không đưa tới được bên người Hiên Viên Hành Dã. Không biết vì cái gì, Hiên Viên Hành Dã cũng không bởi vì cô ta theo đuổi mà có hành động gì. Nhưng vì Hiên Viên Hành Dã yên tĩnh như thế nên mọi người dù có ức hiếp Bạch Tường Vi, thế nhưng cũng không có ai dám trực tiếp ném thẳng cô ta ra khỏi học viện, khiến cho cái loại theo đuổi không hồi đáp kì dị này tiếp tục kéo dài.
Không ít người rằng, Bạch Tường Vi là không giống, không đúng, phải là Hiên Viên Hành Dã mới không giống. Nếu lấy tính tình của Hiên Viên Hành Dã, thì cái loại phụ nữ không biết trời cao đất rộng này đã bị ném ra ngoài từ lâu rồi, nhất là cô ta ngang nhiên không biết xấu hổ, to gan mà theo đuổi, khiến cho người trong vòng cũng bắt đầu suy đoán, thậm chí nhà Hiên Viên cũng rục rịch. Cho nên, trải qua hơn nửa năm, với sự việc Bạch Tường Vi bị bắt nạt, lại sau một thời gian đỉnh điểm, bắt đầu từ từ giảm xuống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện