-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
"Xưng danh"
"Hàn Huyết Tử"
Huyết Tử nói bằng âm vực không mặn không nhạt.
"Lãnh Kiều Tuyết"
Tuyết nói không nhanh không chậm.
Hai người này làm lão sư phụ già dựng cả gai ốc. Nếu lão không có công lực cao cường thì phải chăng lão dính với chữ TỬ lâu rồi.
"Đồ nhi là Lâm Hải Vân"
Chỉ có Hải Vân là cười nói vui vẻ. Nàng làm lão sư phụ an tâm hơn hẳn.
Lão tự tiếu phi tiếu.
"Tên các ngươi thật hay. Hàn là lạnh. Huyết là máu. Tử là chết. Vậy tên ngươi mang nghĩa máu lạnh của cái chết. Tên giống tử thần quá đi"
Lão nhìn Huyết Tử rồi quay sang Tuyết.
"Lãnh là tàn khốc. Kiều là xinh đẹp. Tuyết là se lạnh. Tên ngươi cũng thật là quá ghê đi. Sự kiều diễm của tàn khốc trong cái lạnh."
Rồi lão lại chỉ tay về phía Hải Vân.
"Lâm là lạc. Hải là biển. Vân là mây. Tên ngươi đẹp nhất. Lạc vào biển mây."
"Ta là Hiên Viên Ngoại. Là đệ nhất sát thủ võ lâm"
"Lão sư phụ già....vậy thì liên quan gì?"
Kiều Tuyết nói bằng giọng ngán ngẩm.
"Các ngươi nhận xét cho ta những điểm bất thường ở cái xác này xem nào"
Lão sư phụ vừa nói vừa chỉ tay vào cái xác nãy giờ vẫn ở đó.
"Cô ta giống hệt Vân Vân"
Huyết Tử nói một cách dứt khoát.
"Hả????"
Hải Vân ngạc nhiên.
"Cậu nhìn kĩ đi Vân"
Tuyết lên tiếng.
"ừm"
"Thứ hai là...."- Lão sư phụ
"Là đây chính xác là một vụ mưu sát"
Tuyết khẳng định.
"đúng! Bề ngoài có vẻ như đây là chết do đá đè từ vụ lở đá nhưng theo quan sát thì nếu vậy chắc chắn phải có nhiều sỏi đá nữa xung quanh đây. Cứ cho là có người dọn rồi đi chăng nữa thì họ không nhìn thấy cái xác chắc?"
Huyết Tử tiếp lời.
Lão già sư phụ rất khâm phục khả năng suy luận của hai cô gái này. Ông cười.
"Còn điều cuối cùng?"
"Hả??? Còn điều cuối cùng sao?"
Huyết Tử và Kiều Tuyết giật mình. Các nàng phát hiện ra 3 điều. Nhưng mà 1 trong 3 điều ấy là tại sao cô gái này lại vận đồ kì quặc như vậy? Tuy nhiên sau khi biết mình đã xuyên không thì ngay lập tức nghi vấn ấy bị loại bỏ.
"A...ta biết rồi"
Bóng đèn trong đầu Hải Vân chợt lóe sáng. Nàng không giỏi trong mấy cái vụ xác định mưu sát hay tự sát gì gì đó nhưng mà nàng có thể quan sát tổng thể hơn hai người kia nhiều.
Tất cả ánh mắt như đang đổ dồn về Hải Vân. Nàng tự tin nói:
"nghi vấn cuối cùng là ở y phục cô ta"
Chấn động! Này này! Nghi vấn ấy đã được loại bỏ rồi mà. Nhưng sao lão sư phụ lại tươi cười thế nhỉ?
"Con nói tiếp đi"
Lão sư phụ tự dưng đổi xưng hô. Chắc chắn ông đã thu phục được các nữ nhân tài rồi. Không hoảng sợ trước xác chết. Phát hiện các nghi vấn trong nháy mắt.
"Dạ! Sư phụ! Người thấy không? Y phục cô ta thuộc hạng quý tộc. Chắc chắn chức danh địa vị không nhỏ. Vậy tại sao lại lang thang ở chốn này để bị người ta hại chết. Vậy các gia nô đâu?"
Lúc đó Kiều Tuyết và Huyết Tử mới bừng tỉnh. Đúng là kinh nghiệm xem phim kiếm hiệp của Hải Vân có khác. Các nàng thật sự không nhận ra.
"Vân Vân! Cậu thật giỏi"
Tuyết khen.
"Tớ biết tớ giỏi. Đâu ngu như cậu"
Vân trêu.
"rồi rồi"
"ta cho các con 3 ngày. Hãy tìm ra thủ phạm. Coi như đây là 1 bài kiểm tra. Sau 3 ngày ta sẽ tìm đến các con."
Lão sư phụ nói rồi biến mất.
"ế??? Giờ ta làm sao? Ba ngày mà tìm hung thủ giữa chốn này thì chẳng phải mò kim đáy bể à?"
Hải Vân khó chịu.
"Dễ thôi. Chúng ta chỉ cần chôn cái xác và coi như cô ta là Hải Vân. Lúc đó hung thủ sẽ nghĩ cô ta còn sống mà tự mò đến thôi"
Kiều Tuyết nói.
Sau khi chôn cất xong cái xác. Các nàng quay lại nhìn nhau. Giờ làm gì đây? Đúng lúc đó, có một cô bé chừng 12 tuổi chạy đến.
"Tiểu thư!!!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
"Tiểu thư!!!"
Ba nàng quay đầu lại. Ra là một cô bé tầm 12 tuổi. Nhưng sao cô bé đó lại gọi các nàng là tiểu thư.
"Tiểu thư....đây là....."
Cô bé hướng ánh mắt đến Hải Vân.
"Này Tử Tử! Không lẽ..."
Tuyết nói lấp lửng.
"ừ chắc vậy"
Huyết Tử gật đầu một cái như khẳng định. Ý chỉ của các nàng là có lẽ cô bé này là người của cô gái vừa chết.
"em là ai?"
Chưa kịp báo cho cô bé ngu ngơ Hải Vân biết thì nàng đã trả lời mất rồi. Câu trả lời của nàng khiến cho cô bé như rơi xuống vực sâu không đáy. Sau khi kịp hoàng hồn, cô bé khóc òa lên:
"Tiểu thư! Tiểu thư không nhớ nô tì sao? Nô tì là Hương Nhi. Hương nhi của người đây"
Hải Vân mặt nghệt ra. Ai mà biết được chứ (đại ngốc Lâm Hải Vân). Thấy vậy cô bé còn khóc to hơn tuy nhiên Kiều Tuyết đã kịp lên tiếng:
"Cô nương! Tiểu thư của cô bị té đập đầu. Bọn ta tình cờ đi nghang qua, thấy vậy nên cứu. Chắc tiểu thư cô là mất trí nhớ thôi"
Nghe vậy cô bé tên Hương nhi đã ngừng khóc.
"Thật chứ?"
Cô bé quay sang Hải Vân như là để xác nhận.
Hải Vân hiểu ra, gật đầu.
"Tiểu thư làm nô tì sợ quá!!! Đột nhiên em không thấy tiểu thư đâu cả. Tiểu thư mà có mệnh hệ gì em chết mất"
"Không sao, không sao nữa rồi"
Hải Vân ân cần dỗ dành cô bé.
"Vậy sao quần áo của ba người lại lạ vậy?"
Cô bé nô tì cất giọng tò mò.
"Tổ sư con bé này. Có cần để ý kĩ vậy không?"_ Kiều Tuyết rủa thầm trong đầu. Thật rắc rối quá đi. Nếu không phải là vì vụ án thì nàng đã lôi đầu con bé lắm chuyện này ra chém từ đời nào rồi. Tuy nhiên đó chỉ là ý nghĩ. Bề ngoài thì nàng vẫn tươi cười giải thích:
"Sao khi cứu được tiểu thư cô thì chẳng may cả ba bọn ta bị té thành ra rách hết y phục như vậy. Em có thể mang cho bọn ta 3 bộ y phục khác được không?"
Cô bé nô tì gật đầu như vẻ đã hiểu rồi chạy đi đâu đó. Tầm một khắc sau cô quay lại với 3 bộ bạch y trên tay. Ăn mặc xong xuôi, các nàng quay sang cô nô tì.
"Giờ em có thể kể cho ta những gì em biết về quá khứ của ta không? Ta thực sự không nhớ gì cả"
Hải Vân khéo khéo dụ cô bé nói ra quá khứ của cô tiểu thư để dễ dàng hơn trong việc điều tra.
"Dạ. Tiểu thư tên là Lâm Hải Vân. Người là con gái cả, trưởng nữ phủ tể tướng. Phụ thân người là tể tướng đương triều Lâm Hàn Ngọc. Mẫu thân người là chính phu nhân Hoàng Diệp Lan. Sau này khi mẹ người lâm bệnh, phụ thân người có đưa về một cô gái từ Mộng Lâu làm phu nhân. Phu nhân là Mai Ngọc Dụng. Phu nhân ấy vì ghen ghét dung nhan của mẫu thân người nên bà ta đã bỏ độc vào đồ ăn của mẫu thân người hại mẫu thân người chết. Nô tì sinh ra đã được mẫu thân người cứu sống. Khi mẫu thân người chết, người mới chỉ 12 tuổi. Nô tì được mẫu thân người dặn phải chăm sóc cho...người...."
Nói đến đây Hương nhi lại bật khóc. Tuy nhiên cô vẫn nói tiếp:
"Mẫu thân người sau khi chết thì ngay lập tức Mai phu nhân lên làm chính phi, lấy ngay ngày dỗ của mẫu thân người làm ngày tổ chức đại tiệc. Phụ thân người cũng không quan tâm. Trước đó, Mai phu nhân cũng có một người con gái là Lâm Huỳnh My. Nàng ta nhiều lần hãm hại tiểu thư cũng vì ghen ghét với nhan sắc của tiểu thư. Tiểu thư thì chân yếu tay mềm không chống lại được nên luôn phải nhẫn nhục chịu đựng. Hôm nay, khi biết tin người lên núi, nàng ta đã thuê người hãm hại tiểu thư. Thực ra lúc đó tiểu thư có sai em về phủ lấy đồ nên em tình cờ nghe được câu chuyện của nàng ta với một tên hầu. Em sợ hãi vội quay lại ngay nhưng không thấy tiểu thư đâu nữa nên vội đi tìm. May mà người vẫn còn sống"
Sau câu chuyện của Hương Nhi kể, không gian chìm vào im lặng. Thực chất các nàng thấy riêng chuyện xuyên không cũng khó tin rồi. Ai ngờ lại còn cả chuyện tranh dành phu quân, bất chấp thủ đoạn y như trong phim vậy. May mà các nàng có tráo tim thép không dễ rung động. Sau này dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa các nàng cũng nhất quyết không để dính vào vòng xoáy này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Sau khi kể, Hương Nhi còn nói thêm khiến cho các nàng sặc hết cả nước bọt:
"Nàng ta không chỉ ghen ghét tiểu thư về nhan sắc mà còn cả về chuyện tiểu thư được hoàng thượng ban hôn với tam vương gia hôm nọ đó ạ. Nàng ta...."
Không để Hương nhi nói hết, Hải Vân đã cắt ngang:
"CÁI GÌ??? Tam vương gia????"
"dạ...tam vương gia là người văn võ song toàn. Là thiên hạ đệ tam, là người huynh đệ tốt với hoàng thượng đó ạ. Số người quả có phúc nha"
"Khi nào tiến hành?"- Cố gắng giữ bình tĩnh, Hải Vân hỏi.
"Dạ....ngày mai ạ"- Hương nhi ngây thơ trả lời mà không biết rằng sau khi nghe câu đó, Hải Vân như rơi xuống vực thẳm. Nàng muốn khóc a~
Nàng cúi gằm mặt xuống, "xúc động" không nói nên lời. "Trời ơi!!! Ta thật khổ" Kiều Tuyết và Huyết Tử chỉ biết vỗ lưng an ủi con bạn mình cùng với khuôn mặt rất chi là đểu.
Khi những tia nắng cuối cùng của ngày biến mất dần sau chân núi, các nàng được Hương Nhi đưa về phủ. Vừa bước chân vào phủ, các nàng đã chạm mặt kẻ đáng ghét mà theo lời kể của Hương Nhi là hồ ly tinh Mai Ngọc Dụng và ả rắn độc Lâm Huỳnh My. Ả ta rất kinh hãi khi thấy Hải Vân bước vào phủ. Không phải là nàng ta đã chết rồi sao? Tên kia làm ăn thật thiếu trách nhiệm. Nhưng cho dù nghĩ như thế nào ả cũng không quên cất giọng chua ngoa đanh đá đầy châm chọc:
"Ố ồ xem con cẩu nào đây? Tao còn tưởng mày chết rục ngoài kia rồi đấy chứ"
"à...à....con gái! Con về rồi à? Thế hôm nay tấm thân vàng ngọc của con đã qua bao nhiêu người rồi? Làm gì cũng vừa phải thôi cẩn thận không thất thân đó con"
Bà Cẩu Mai phu nhân cũng tiếp lời con gái mình. Ý tứ trong câu nói rất rõ ràng ám chỉ Hải Vân là hạng kĩ nữ hèn kém.
Kiều Tuyết tức sôi máu, mắt đỏ ngầu, long sòng sọc. Dám xúc phạm tới Vân Vân ư? Bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ để nàng xả giận đâu.
Huyết Tử nắm lấy cổ tay nàng, ghé vào tai và thì thầm:
"Hạ hỏa đi! Vì chuyện lớn cả thôi"
"Hừ....nhưng không phải ả ta là hung thủ sao?"
"Không có chứng cớ thì không thể kết tội"
Huyết Tử nói làm nàng cứng họng. Tử Tử nói hoàn toàn đúng. Nàng đâu có chứng cứ.
"Hương nhi! Phòng của ta"
Hải Vân nhẫn nhục chịu đựng trong khi tay đã nắm thành quyền, nổi gân xanh. Nàng vừa đi vừa phải tự nhủ:
"Nhẫn nhịn nào. Phải nhẫn nhịn vì chuyện lớn. Giờ chưa phải là lúc."
Lúc này, hai mẹ con ả kia mới để ý đến hai cô gái xinh đẹp đi bên cạnh Hải Vân là Kiều Tuyết và Huyết Tử.
"Các nàng thật đẹp nhưng bất quá chắc cũng chỉ là hai con nô tì mới. Ta- Lâm Huỳnh My sẽ cho chúng nó trở thành lọ lem ngay thôi."- Ả ta tự nhủ thầm rồi nói lớn:
"Này hai con tiện nhân kia! Bọn mày thấy bọn ta mà không chào à? Có cần ta giáo dục bọn bây không?"
Khóe môi Kiều Tuyết giật giật. Này nhé! Nàng còn chưa đụng đến họ thì thôi cớ sao họ lại động đến mình. Nước sông không phạm nước giếng nhưng nếu đã phạm ta sẽ trả người gấp mười lần. Cứ đợi đấy! Không lâu nữa ngươi sẽ nếm trải mùi vị đau khổ thôi.
Huyết Tử không nói gì, chỉ im lặng. Một sự im lặng đến đáng sợ. Khuôn mặt nàng không cảm xúc. Điều đó khiến cho ả Lâm Huỳnh My càng tức giận hơn. Ả nói:
"Hỗn láo! Sao ta nói mà dám im lặng. Người đâu đem hai con tiện nhân đó ra dạy dỗ cho ta"
Ả vừa ra lệnh thì lập tức bốn tên lính xông ra định tóm lấy hai nàng. Hai nàng đứng im. Khi hai tên lính tới gần thì Kiều Tuyết lập tức xòe tay ra đập vào gáy bọn chúng một phát, tức thì cả hai lăn ra đất gào thét kêu đau. Tuyết nhìn rồi cười nhạt. Thật yếu quá đi. Mới gãy cái xương cổ thôi là quá may rồi đó. Dám dùng cáu bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào người nàng ư? Đó là cái giá rẻ nhất ngươi phải trả rồi đó.
Bên Huyết Tử cũng không kém gì. Nàng một cước đá văng cả hai tên lên trời cao rồi lại về ôm đất mẹ vào lòng. Chết ngay tại chỗ.
"Người đâu bắt bọn chúng lại"- Ả Huỳnh My thấy thế tái xanh mặt ra lệnh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
"Người đâu bắt bọn chúng lại cho ta"Sau câu nói của ả Huỳnh My, cả một đám lính quèn xông lên. Chúng cầm giáo, mác, vũ khí..... còn các nàng thì không một tấc sắc trong tay. Đã đến nước này thì Hải Vân cũng không thể nhẫn nhịn được nữa rồi. Khi Huyết Tử và Kiều Tuyết còn đang xử lí bọn lính thì Hải Vân tự lúc nào đã đến đằng sau ả Huỳnh My. Nàng đưa tay lên, tóm lấy cổ ả, nhấc bổng ả lên. Ả dãy dụa, mặt tái xanh nhưng vẫn cố gắng lên giọng ra oai cố vớt vát tí thể diện:
"Bỏ ta xuống mau. Nếu....nếu không ta....ta sẽ nói với phụ thân ngươi"
"Hừ...lấy lão già đó ra mà dọa ta á? Đùa à? Lão ta mà giám làm gì ta cho lão một vé thăm quan âm phủ miễn phí luôn"- Nàng nghĩ
Cùng lúc đó, Kiều Tuyết và Huyết Tử đã xử lí xong xuôi bọ nhãi nhép đó. Phủi phủi tay áo như vừa động vào thứ gì bẩn thỉu lắm, Huyết Tử lên giọng nhắc nhỏ nàng:
"Vân Vân! Bỏ xuống đi. Chưa xong việc thì chưa thể xử lí ả."
PHỊCH
Nàng thả ả Huỳnh My xuống khiến cho ả ngã sõng soài. Mặt ả ta đỏ lên vừa vì tức giận, vừa vì nhục nhã.
"Khụ...khụ....ngươi.....ngươi.....dám...."- Huỳnh My ho sặc sụa, tay ôm lấy cổ. Ả ta sợ hãi không nói nên lời khi nhớ lại khuôn mặt đằng đằng sát khỉ của nàng vừa rồi và cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện của nàng. Nàng.....sao tự dưng lại thay đổi nhiều đến thế?
"Hừ.....Hương nhi! Em đưa cho ta cái khăn. Thật bẩn thỉu quá đi. Khi không tự dưng lại nổi hứng CHƠI ĐÙA với một con cẩu"- nàng nói bằng dọng điệu châm chọc, ẩn ý nói rõ. Sau đó, nàng liếc sang phía bà Mai phu nhân vẫn đứng run rẩy ở một góc. Hừ lạnh một cái, nàng liếc mắt sang chỗ khác, nói mà không thèm quay lại:
"Lần này vì một số chuyện mà ta chừa cho các ngươi một con đường sống. Nếu còn lần sau thì đừng nghĩ sẽ còn may mắn như hôm nay"
Trăng đã dần dần hiện lên, mờ ảo, diệu kì.
{Tối đó, tại phòng của ba nàng}
Khi hai con heo Kiều Tuyết và Hải Vân đang say giấc nồng, Huyết Tử lại chằn chọc không thôi. Nàng không ngủ được. Nàng là không quen chỗ.
Nàng rón rén nhẹ nhàng bước chân ra khỏi cửa, cầm theo một chai rượu, cẩn thận không để hai con heo kia thức giấc. Nàng trèo lên lan can của phủ ngồi ngắm trăng. Một chân nàng thả rơi ra phía ngoài, một chân co lại chống lên lan can. Nàng ngước đầu lên ngắm vầng trăng sáng. Khuôn mặt nàng được ánh trăng chiếu vào đẹp lung linh, đầy vẻ bí ẩn. Nàng nhớ lại mọi chuyện đã qua, nở nụ cười nhẹ. Thật là.....nàng chưa bào giờ tin vào mấy cái chuyện huyền huyễn vớ vẩn này nhưng mà đời đâu đoán trước được chữ ngờ. Ai lại nghĩ vì bị tông xe mà xuyên qua đây cơ chứ. Nàng cầm chai rượu lên, tu ừng ực. Đã quá lâu nàng không uống rượu rồi nên bây giờ mới uống một ít đã thấy say say, đầu óc hơi choáng váng. Ở thời hiện đại, nàng là sát thủ. Vì vậy có không ít kẻ muốn giết nàng. Nàng không thể uống rượu nhiều được. Nếu đang say lại có kẻ phục kích thì làm sao? Nhưng giờ mọi chuyện đã khác rồi. Ở đây chẳng có ai biết nàng là sát thủ cả. Vì vậy nàng cứ uống đó. Uống cho hả dạ đi. Nàng nhớ lại chuyện của Tuyết. Hừ....tên Uy Phong đáng ghét. Dám làm con bạn thân của nàng buồn ư? Dám làm Kiều Tuyết khóc ư? Nàng mà có thể quay về nhất định không thể tha cho hắn.
Nàng hiện tại đang trong trạng thái mơ hồ. Nửa tỉnh nửa ngủ. Trên trời, một bóng người đang vận khinh công bỗng sà xuống chỗ nàng ngồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Nàng đang trong trạng thái mơ hồ. Nửa tỉnh nửa ngủ. Trên trời, một bóng người đang vận khinh công bỗng sà xuống chỗ nàng ngồi.Người con trai ấy vận bạch y trắng muốt, người toát lên một vẻ tiêu soái lạ lùng. Mái tóc hắn dài đen. Hắn đeo mặt nạ che đi nửa khuôn mặt của mình. Tuy không thể thấy được khuôn mặt hắn nhưng chắc chắn ẩn sau đó phải là một khuôn mặt mĩ nam không tì vết. Hắn là đang vận khinh công đi dạo chút đột nhiên ngang qua đây thấy một nữ tử lạ lùng ngồi uống rượu một mình. Thật hiếm thấy nữ nhi mà uống rượu nhiều như vậy. Ngoài ra, trên người nàng toát ra hàn khí băng lãnh khiến hắn tò mò. Nữ tử mà có thể như băng sơn ngàn năm vậy ư? Hắn nhìn khuôn mặt nàng. Là một mĩ nữ khuynh sắc khuynh thành. Tuy nhiên hắn không có hứng thú với nữ nhân. Vậy tại sao khi thấy khuôn mặt đang ửng đỏ vì say của nàng, trái tim hắn bất giác lại đập mạnh. Hắn sao vậy nè? (Dạ.....đây là kiểu tình yêu sét đánh từ cái nhìn đầu tiên đó ạ)
Nàng nửa tỉnh nửa mơ, thấp thoáng thấy bóng người, nàng bật dậy, lắp bắp nói bằng giọng say mềm:
"Ngươi.....ngươi là ai? Cấm lại gần...ta....nghe....nghe rõ chưa? Mà.....mà cái giáng vóc này......sao quen quen. Ta gặp ngươi ở đâu rồi chăng?"
Huyết Tử nói khiến hắn khó hiểu. Hắn là lần đầu tiên gặp nàng mà. Sao nàng lại nói là hắn quen? Hắn khó hiểu hỏi nàng:
"Nàng nói gì vậy?"
"Im lặng"- Nàng ra dấu cho hắn im lặng. Người con gái này thật lạ nha. Có đời nào nữ nhi lại dám ra lệnh cho nam nhi không? Nhưng bất quá hắn thích.
Về phía Huyết Tử, nàng đang vận hết công suất não cố nhớ xem nam nhân này nàng đã gặp ở đâu. Nàng không nhìn rõ mặt hắn nên không thể nhận ra được. Mà đúng hơn là do hắn đeo mặt nạ nên nàng không thể nghĩ ra nổi. Rốt cuộc thì ở đâu ta????? A.....nổ não mất thôi.
Thấy khuôn mặt ngố ngố đáng yêu của nàng, hắn bất giác đỏ mặt lúc nào không hay. Nàng đang nghĩ gì vậy mà sao đáng yêu đến thế?
A....nàng nhớ ra rồi. Người này cao khoảng 1m80. Chiều cao này khó có thể đạt tới. Mà trong những người nàng quen thì chỉ có vài ba người có thể đạt đến ngưỡng này. Tuy nhiên nếu xét về độ tuổi như nam nhân trước mắt thì chỉ có một người. Chỉ có duy nhất một người mà thôi. Uy Phong! Là hắn!
Nàng bật dậy, một cước đá hắn đau điếng.
"Nàng...nàng làm cái gì vậy?"- Hắn ngạc nhiên. Nữ nhi mà mạnh như vậy ư? Cú đá vừa rồi quả không hề nhẹ. Là người bình thường có lẽ đã không chịu nổi rồi. Hơn nữa làm gì có nữ tử nào lại có lá gan to giống không như nàng chứ? Cả gan dám đá nam nhân ư? Chẳng phải nữ nhi từ trước đến nay là chúa rắc rối yểu điệu, chỉ là công cụ làm ấm giường cho nam nhân thôi sao?
"Sao răng gì? Ngươi nhìn lên trời thì có sao ngay. Uy Phong! Ngươi không nhận ra ta ư? Đừng nói là ngươi lợi dụng bạn ta xong thì bỏ hết trách nhiệm đó nhé"
Nàng mắng cho tên nam nhân trước mặt một trận thậm tệ trong khi chính kẻ chịu trận mắng ấy lại không hiểu nàng đang nói gì. Uy Phong? Nàng đang nói ai vậy? Hắn có lợi dụng lừa gạt gì bạn nàng sao? Trên đầu hắn hiện lên hàng ngàn dấu hỏi chấm.
"Hừ....ngươi còn giả ngơ à? Kiều Tuyết của ta bị ngươi lừa hết của cải, lừa cả trái tim cô ấy. Ta....ta....."- Nàng bất giác khụy xuống, bật khóc. Tên khốn này. Chính hắn đã khiến cho Kiều Tuyết khóc. Người thân với nàng nhất trên đời này khóc. Nàng hận hắn. Hận Uy Phong!!!!
Hắn thì ngu ngơ không hiểu nàng đang nói gì nhưng khi thấy nàng khụy xuống thì chạy đến đỡ nàng nhưng bị nàng hất tay ra một cách phũ phàng. Hắn đã làn gì sai ư?
"TA GIẾT NGƯƠI!"- Nàng trong cơn say không kiềm chế được mình, gào lên, xông về phía hắn. Tay nàng nắm thành quyền. dơ lên, đấm vào ngực hắn một cái. Hắn nhanh tay giữ nàng lại.
"Quái lạ! Uy Phong đâu có mạnh đến vậy"
Khi thấy hắn giữ được tay mình thì nàng giật mình thầm nghĩ.
Hắn khi thấy nàng đã bình tĩnh được phần nào thì nói:
"Nàng có nhầm lẫn không? Ta va nàng chưa từng gặp nhau. Đây là lần đầu"
"Uy Phong ngươi còn dám chối ư?" Câu nói của hắn khiến cơn giận đã lắng xuống của nàng lại sôi lên. Nàng giật tay ra khỏi người hắn, liên tiếp thụi vào ngực hắn. Tuy nhiên những cú đấm này chẳng còn lực sát thương cao nữa. Càng về sau các cú đấm càng mất đi tốc độ, chậm dần. Hắn đứng im để cho nàng đánh. Sau đó bất chợt hắn ôm nàng vào lòng.
Chính hắn cũng không hiểu hắn đang nghĩ gì nữa. Hắn là đang làm gì? Hắn thậm chí còn không hiểu nổi những gì mình làm và những gì mình muốn làm nữa. Hắn chỉ biết rằng có một cái gì đó thôi thúc hắn rằng không được để nàng khóc mà thôi. Hắn thì thầm nhẹ vào tai nàng:
"Nàng nói Uy Phong là ai? Ta không biết. Ta chỉ biết ta không phải là Uy Phong"
Lời nói của hắn nhẹ nhàng mà êm dịu khiến nàng bất giác lại dịu đi cơn "điên" của mình. Hắn nói hắn không phải là Uy Phong. Hình như hắn không nói dối. Ngoài vóc dáng ra thì hắn hoàng toàn khác Uy Phong. Vậy hắn là ai?
"Ngươi là ai?"- Nàng ngước đầu lên hỏi hắn.
Thời khắc này, hai ánh mắt giao nhau.
Khuôn mặt chàng bất giác đỏ ửng.
Chàng né tránh.
Khuôn mặt nàng hoàn toàn trái ngược.
Lấy lại vẻ băng lãnh, bất giác nhìn chàng.
Ánh mắt nghiêm nghị, dò xét của nàng khiến chàng không thể cưỡng lại.
Trong một giây nông nổi, chàng không thể che dấu được thân phận mình nữa.
Bất giác nói ra sự thật, môi chàng mấp máy: "Ta là Phong. Thượng Quan Phong"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện