-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Khi hai chiếc xe chạy qua nhau vận mệnh từ xa xưa một lần nữa tiếp diễn.
IS vẫn đứng trên nóc xe quan sát tình huống trong xe từ xa, trước khi Thu Tâm bước ra thì hắn đã bấp nút khởi động nóc xe hạ xuống, sau đó ung dung ngồi trên ghế lái nhìn bóng dáng chiếc xe bị cảnh sát theo dõi dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi tầm mắt. Thu hồi ánh nhìn, IS bấm nút trên tai nghe nói một câu lạnh nhạt xong mắt cũng không thèm liếc một cái trực tiếp lái xe chạy về hướng ngược lại. Một chút ý muốn đuổi theo đều không có.
Đêm dài, gió lạnh, trên con đường vùng ngoại ô cứ thế bị một cái xác chết chiếm phân nửa. Chừng 10p’ sau nơi này mới bị vô số chiếc xe cảnh sát bao vây.
--- ------ ------ ------ ------ ------
Trên đường lớn.
Thu Tâm vẫn nhấn mạnh chân ga lái xe lao vun vút trong lòng không chút tâm tình để ý đến phía cảnh sát sẽ điều tra được manh mối gì. Qua một hồi chiếc xe bất ngờ rẽ vào một góc đường tối, cô bỏ lại chiếc xe sang trọng ở đó rồi dùng tốc độ nhanh nhất đi vào khách sạn thuê một căn phòng thoải mái.
Tiếp tân đưa chìa khóa ra chưa kịp giới thiệu gì thêm thì bóng dáng xinh đẹp đã khuất bóng trong thang máy.
“Ưm…nóng quá…” Dựa vào thang máy Thu Tâm vươn tay kéo kéo cổ áo, đôi môi mấp máy thở ra vô số luồng hơi nóng bỏng.
Bàn tay cố gắng khắc chế không tự ngược chính mình, Thu Tâm rút chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, mở internet tiềm kiếm đọc một chuỗi từ khóa “ngược nặng, SM, Incest”.
Đôi mắt mông lung nhìn một loạt tên truyện được đề xuất, dòng chữ cứ nhòe nhòe đi, thở dốc một hơi cô nhắm mắt bấm đại vào mặt điện thoại.
“Ting!” Cửa thang máy mở ra, ánh sáng nâu vàng từ những chiếc bóng lập tức chiếu vào thang máy. Đưa tay xoa xoa đôi mắt, tầm nhìn cũng được rõ ràng đôi chút Thu Tâm liền nhanh chóng đi tới phòng 12. Tra chìa khóa, mở cửa lại khóa cửa. Giờ đây cô mới triệt để thả lỏng, liêu xiêu đi tới giường.
“Bộp.” Ngã người nằm xuống chiếc nệm mềm mại, cảm giác lành lành khiến Thu Tâm càng muốn nhanh chóng nhanh chóng tiến vào câu truyện xả một thân lửa nóng bức người này.
Giơ chiếc điện thoại lên, tên truyện và nội dung được giới thiệu rõ ràng. Chớp chớp mi mắt, Thu Tâm có gắng lấy lại một tia tỉnh táo để xem xét câu truyện.
Bá tước tàn ác?
Nhếch khóe môi, đôi đồng tử đen láy dâng lên một cỗ hứng thú, tàn ác đến mức nào đây… Chà! Bàn tay trắng nõn lướt nhẹ, tiếp tục xem nội dung tóm tắt: Hắn là một quý tốc nước Anh. Là một nam nhân tuấn mỹ, sở hữu tài hoa không ai sánh được. Tất cả công nương, phu nhân góa chồng đều ao ước được trở thành người tình một đêm của hắn. Sở hữa bề ngoài hào hoa là vậy, lại không ai có thể biết được hắn có sở thích đặc biệt. Đó chính là chơi trò chủ nhân và thú cưng. Bên trên tòa lâu đài xa hoa là một mật thất tối tăm. Đó là địa ngục trần gian của các thiếu nam thiếu nữ xinh đẹp bị các kẻ buôn người đưa lên cho phòng đấu giá đen.
Đọc tới đây Thu Tâm chợt nhớ có rất nhiều nữ chính xinh đẹp cũng bị bất làm một món vật đấu giá, sau đó được một bá tước lạnh lùng nào đó ra một cái giá trên trời để mua. Tất nhiên cô cũng không muốn nghĩ nhiều nhưng một lần mà sinh tình thì không thể, nơi đấu giá là chỗ rất phức tạp, mặt người dạ thú chiếm gần như là tất cả. Một món đồ mua về không chơi chả lẽ để chưng, có cho người cung phụng cũng là với một đích xấu mà thôi.
Lắc lắc đầu, lí trí của Thu Tâm lại bị dung vọng che lấp, xem thêm một đoạn, rồi đến cái kết. Cô rất hài lòng với câu truyện này. Là SE. Bá tước này đủ tàn ác. Mua nữ chính về làm sủng vật ngày ngày ngược đãi, lâu lâu lại cho nàng một chút dịu dàng, để nàng ta chìm vào trong tình yêu của hắn rồi trong một cuộc chơi tập thể thú cưng thì…Không thể hình dung. Trò chơi này dụng cụng gì cũng có, dao, súng, xích, roi, …Nghĩ đến tình cảnh thác loạn bạo lực đó cả người Thu Tâm đều run rẩy kịch liệt vì hưng phấn.
Nhắm mắt, cô khẽ nói:
“Truyện Bá tước tàn ác. Xuyên!”
Cơ thể Thu Tâm phát sáng rồi trở lại bình thường.
Lần này cô chọn nhân vật chị gái của hắn. Công nương Mêlia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ánh mắt Thu Tâm khẽ rũ nhìn phong cảnh dưới đất, bàn tay thon dài cầm một chiếc quạt lông nhẹ nhàng lay động.
Phong cảnh sáng sớm thật là tươi mát.
Lão quản gia Lusive nhẹ nhàng bước vô phòng trà, cung kính theo lễ nghi nói:
“Thưa công nương. Người ngài cần tìm đã được đưa tới.”
Vẻ mặt Thu Tâm không chút thay đổi, tầm mắt vẫn chăm chú nhìn bóng dáng cao lớn mới bước ra lâu đài.
Hắn chính là bá tước tàn ác AnFen.
Khi hắn đang bước lên xe ngựa thì bất chợt lại nghiêng mặt, đôi mắt thâm thúy nhìn về cửa sổ trên tầng hai.
Đã không còn đôi mắt gắt gao theo dõi hắn nữa nhưng trong mắt AnFen vẫn không có một chút là nghi hoặc hay ngoài ý muốn, khóe môi cong lên một biên độ nhỏ không rõ hàm ý, hắn tiếp tục bước lên xe ngựa.
Phu xe nghe tiếng chủ nhân vang lên liền vung roi quất vào mông ngựa. Chiếc xe xa hoa từ từ chạy ra khỏi lâu đài.
Thu Tâm cầm quạt che khuất nửa mặt, quay mặt nhìn lão quản gia phân phó:
“Đưa người vô phòng ta.”
Lão quản gia cúi đầu cung kính đáp một tiếng rồi nhẹ nhàng rời đi.
Nhìn người đã rời đi, Thu Tâm khép quạt đập vào tay ‘phạch’ một tiếng. Bước chân tới chiếc gương lớn, ngắm dung nhan kiều diễm trong đó. Muốn quyến rũ một người, không nhất thiết phải chủ động.
Đưa tay xoa nhẹ làn da trắng mịn, cô nở nụ cười quyến rũ. Gia chủ của dòng họ Winsen chỉ sinh ra hai người con. Tuy cả hai đều chung huyết thống nhưng đứng trước quyền lực và tiền tài thì không là gì cả. Lâu đài được chia ra làm hai khu vực. Lâu đài phía tây là của bá tước AnFen. Phía bắc là của công nương Mêlia, cũng là Thu Tâm hiện tại.
Lúc cô đến thì tình tiết truyện cũng đã đi được một nửa, nữ chính Camitnita đã được bá tước đấu giá đem về chơi đùa.
Chà!
Cho dù nữ chính đã xuất hiện Thu Tâm cũng không chút lo lắng.
Cả hai tỷ đệ đều đề phòng nhau, cọc ngầm chính là vũ khí lợi hại nhất để lợi dụng.
Cái bẫy đã được giăng ra, cô chỉ có việc chờ con mồi tự động rơi vào mà thôi.
Trong lúc Thu Tâm đang suy nghĩ thì lão quản gia đã dẫn người tới, sau đó cung kính đứng sang một bên chờ đợi chỉ thị tiếp theo của chủ nhân.
Người đến là một người đàn ông cao to, khuôn mặt cuồng dã tràn đầy vẻ độc ác. Bây giờ hắn đứng yên ở nơi đó, đôi mắt như chim ưng không một chút kiêng dè đánh giá từ trên xuống dưới người con gái trước mặt.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt ra hiệu cho quản gia rời đi, bàn tay nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt, mặc sức cho ánh mắt người đàn ông xâm lượt trên người mình.
Người đàn ông liếm liếm môi, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, hắn là một ông chủ lớn trong tiệm huấn luyện nô lệ thành sủng vật, hôm nay được quản gia của gia tộc Winsen đích thân mời tới đây, còn căn dặn hắn mang theo dụng cụ dùng trong lúc huấn luyện. Này! Còn không phải là…
“Ngươi còn không đóng cửa lại?!”
Thu Tâm hếch cằm, mắt xếch kiêu ngạo liếc gã một cái.
Một cái liếc mắt này khiến máu nóng trong người hắn hừng hừng dâng lên, ánh mắt nhìn cô càng mang theo vẻ tàn bạo. Thả túi dụng cụ xuống sàn, gã xoay người khép kín cửa lại, còn kĩ lưỡng khóa chốt cửa.
Thấy hành động của gã, ý cười trong mắt Thu Tâm càng sâu, cô bước tới bàn trà ngồi xuống, vươn tay nâng cốc trà thổi nhẹ, môi đỏ khẽ nhấp:
“Ngươi thích uống trà không?”
Gã đàn ông đi tới, cầm túi dụng cụ rồi cũng ngồi xuống đối diện cô, hắn cầm cốc trà, nở nụ cười chế nhạo:
“Công nương Mêlia, người biết ta là ai đi? Uống trà? Ta chưa tao nhã đến mức đó.”
Nói xong, gã càn rỡ đưa bàn tay to lớn nắm lấy cằm nhỏ của Thu Tâm nâng lên, thở một hơi.
Vẻ mặt Thu Tâm lập tức lạnh xuống, gập cây quạt đập một phát lên cánh tay lực lưỡng ấy.
“Ngươi nghĩ ta giống như đám sủng vật mà ngươi có thể tùy thời khinh nhờn?”
Gã nheo mắt thu tay về đặt lên bàn, vẻ đùa cợt trên mặt nhạt đi, ẩn ẩn vẻ nghi ngờ.
Thu Tâm tiếp tục phe phẩy quạt, môi mọng khẽ nói tiếp:
“Ta muốn ngươi hợp tác với ta.”
Gã nhướn mày, cười khẩy mấy tiếng, vuốt ve cằm:
“A! Công nương Mêlia cao quý. Nàng muốn hợp tác chuyện gì với một thương nhân mình đầy hơi tiền như ta chứ?”
Cô nghiêng mặt, đôi mắt xếch quyến rũ nhìn về chiếc giỏ dụng cụ của gã.
Gã cũng theo tầm mắt Thu Tâm nhìn lại. Bốn mắt va chạm.
Đôi bên đều nở một nụ cười.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
--- --------
Lâu đài phía tây.
Chiếc xe ngựa của Bá tước AnFen mới ra ngoài không lâu đã chầm chậm quay trở về. Ngựa trắng hí vang một tiếng dài báo hiệu cho người hầu biết chủ nhân đã quay trở về.
Lão quản gia nhanh chóng từ chỗ công nương Mêlia đi ra đón tiếp. AnFen vẻ mặt ôn hòa nói:
“Quản gia. Cực khổ cho ông rồi.”
Trên mặt lão quản gia liền giảm bớt vẻ kính cẩn, ánh mắt tràn đầy quan tâm đi theo sau vị Bá tước cao quý.
“Được phục vụ cho dòng họ Winsen là vinh hạnh lớn lao của lão.”
AnFen đi phía trước, vẻ mặt ôn hòa nhưng trong mắt lại không có chút ấm áp nào, đôi môi mỏng cong lên khi nhìn thấy sủng vật của mình đang đứng ngoài cửa chào đón hắn về. Có điều AnFen vẫn không quên hỏi:
“Mêlia…?”
Quản gia hiểu ý đáp lời:
“Công nương cho lão đi mời ông chủ của tiệm bán sủng vật tới.”
Bước chân AnFen khẽ dừng lại rồi tiếp tục sải bước đi, đồng tử lóe lên, tươi cười nơi khóe miệng càng sâu thêm:
“Là Phitte.”
Lão quản gia nghe ý tứ chắn chắn trong câu nói của hắn thì gập đầu,”Vâng.”
Đi đến trước cửa lớn, AnFen giơ tay, nữ sủng vật đáng yêu lập tức tiến tới, dùng đầu cọ cọ lên tay hắn.
Cảm nhận được sự quyến luyến của sủng vật, ánh mắt AnFen xẹt qua một tia giễu cợt rồi quay đầu nói:
“Ông cũng nên quay lại chỗ Mêlia đi. Tính tình nàng ta không tốt đâu.”
Lão quản gia cung kính cúi đầu rồi, rồi bước nhanh rời khỏi.
AnFen thoáng nhìn lên cửa sổ tầng hai phía bắc, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mượt mà của sủng vật. Qua một lát, hắn hạ tầm mắt nhìn nữ sủng vật nói:
“Đói không?”
Nữ sủng vật ngước đôi mắt to tròn chứa tia lo sợ và say mê nhìn AnFen một cái rồi cúi xuống, hai má đỏ bừng gật gật đầu.
“Ngoan.”
Phân phó cho nữ hầu bưng đồ ăn cho sủng vật lên xong, AnFen dắt sủng vật đáng yêu đi tới chiếc da lớn rồi ngồi xuống.
Nữ sủng vật theo thói quen úp má lên đầu gối hắn. Đây là cảnh tượng diễn ra mỗi ngày của hai người.
Không để chủ nhân đợi lâu, nữ hầu nhanh chóng bưng khay đồ ăn lên. Khi AnFen vươn tay cầm lấy xong thì nữ hầu liền cung kính rời khỏi. Chủ nhân luôn không thích bị người ngoài phá rối lúc đang chơi với sủng vật.
Con mồi và thợ săn đều đang bận rộn giăng bẫy chờ đối phương tự động nhảy vào. Liệu trong cuộc chơi này, ai mới là thợ săn và ai mới là con mồi?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Hoàng hôn dần buông xuống, ánh mặt trời cuối ngày chiếu sáng cửa sổ thủy tinh ở tầng hai.
Trong căn phòng ngủ rộng lớn, gã đàn ông nằm gục trên giường thở dốc, cả người chảy đầy mồ hôi, ánh mắt gã sâu thẳm ẩn chứa nhiều cảm xúc khó hiểu nhìn chằm chằm từng vết thương trên người con gái trước mắt. Vươn bàn tay to lớn mơn trớn bờ vai mềm mịn của cô, hắn dùng ngón tay vẽ theo từng vết roi hằn trên đó. Rất đẹp, rất mê người. Cúi đầu hít một hơi sâu. Trong khoang mũi tràn ngập mùi máu tươi thơm ngon.
“Mêlia, em khiến tôi không thể cầm lòng được mà yêu em mất rồi.”
“Em là báu vật mà thượng đế đặc biệt làm ra dành cho tôi.”
Thu Tâm nhàn nhã ngồi bên mép giường chỉnh trang lại mái tóc rồi đến bộ đầm, nghe những lời gã đàn ông nói, cô nhịn không được mà bật cười, mắt xếch khẽ liếc, châm chọc nói:
“Xem ra ai có dòng máu M trong người đều là báu vật mà thượng đế đặc biệt dành tặng ngươi ấy nhỉ.”
Phitte nheo mắt, liếm liếm môi, trong lòng khẽ chuyển, không ngờ công nương Mêlia này mê người như vậy, nếu gã biết sớm thì chắc chắn người con gái trước mặt giờ đang nằm dưới thân gã mà rên rỉ, quằn quại vì quá sung sướng rồi.
“Được rồi. Ngươi có thể đi.” Thu Tâm xuyên xong chiếc bao tay lướt liền mở miệng trục khách.
“Em thật quá vô tình mà. Dù gì tôi cũng đã giúp em thõa mãn như thế…”
Phitte thở hắt, chồm người tới gần cô, bao bọc Thu Tâm trong vòm ngực rộng lớn của mình, sau đó từ từ cúi đầu, mũi chạm mũi, môi dày khẽ mở, gã gặm cắn đôi môi mềm. Mùi máu tanh và đau đớn tràn ngập khoang miệng cũng không khiến Phitte lùi bước mà càng thêm mạnh mẽ cắn nuốt lại.
Đây không phải là một nụ hôn lý tưởng của thiếu nữ mà là một cuộc giao triền đầy sát phạt.
Kết thúc một nụ hôn, đôi môi của cả hai đều sưng đỏ, những tia máu chảy hòa lẫn với nước bọt chảy dài xuống khóe môi.
Tuy hai má đã đỏ ửng nhưng trong mắt Thu Tâm không có một chút dục vọng, cô chỉ khẽ nhíu mày, lấy chiếc khăn tay từ trong ngực ra lau lau khóe môi.
Phitte nhìn vẻ bình tĩnh trong mắt cô mà trong lòng như có tảng đá đè nặng, lần đầu được nếm thử cảm giác thất bại, quả thật không dễ chịu chút nào.
Vơ cái áo vứt một bên khoác lên người, gã nhìn Thu Tâm chằm chằm rồi đưa ngón tay cái vuốt mạnh lên đôi môi,”Tôi thề sẽ khiếm em phải nằm dưới thân tôi mà rên rỉ ‘chủ nhân’.”
Sãi bước dài, Phitte mở cửa rời đi.
Thu Tâm nhẹ nhàng đứng dậy, cầm cây quạt trên bàn vừa đi xuống lầu vừa suy nghĩ. Liệu khi thấy những vết thương trên người cô... con mồi sẽ lập tức hành động hay không đây?
Thật chờ mong!
Lão quản gia thấy công nương Mêlia đi xuống liền tiến tới, cúi đầu cung kính hỏi:
“Thưa công nương. Bữa tối nay Gia chủ sẽ không về, người có đến đại sảnh dùng cơm không?”
Thu Tâm cúi đầu chắm chú nhìn họa tiết trên cán quạt, một lát sau cô mới mở miệng nói:
“Lão đi thông báo với AnFen, bây giờ ta sẽ tới.”
Lão quản gia cung kính cúi đầu đáp rồi xoay người đi trước.
Thu Tâm nhìn theo bóng dáng lão quản gia, khóe môi sưng đỏ cười như không cười. Hy vọng lão không làm cô thất vọng.
Giương mắt nhìn bầu trời đã lấp lánh ánh sao, xem ra đêm nay sẽ rất tuyệt vời.
Đôi chân chầm chậm di chuyển, Thu Tâm thưởng thức cổ vật xa hoa được trưng bày khắp dãy hành lang, ánh mắt chạm tới bóng dáng nhỏ nhắn đi theo sau AnFen liền dừng lại một lát, nữ chính thật dễ thương, nhất là đôi mắt trong veo ấy,... Đánh giá đủ, cô khẽ chuyển tầm mắt, mỉm cười với em trai bá tước của mình rồi kiêu kì bước vô.
Ánh mắt sâu thẳm của AnFen theo sát bóng người phía trước, bàn tay vuốt ve mái tóc của sủng vật cũng không tự giác mà dừng lại.
Đưa mắt nhìn lão quản gia, AnFen làm một thủ thế phất phất tay. Sắc mặt lão quản gia lập tức tái nhợt, trong mặt lóe lên tia hoảng sợ, môi run run muốn nói cái gì đó nhưng mấp máy mấy cái cũng chỉ thốt ra được một chữ:”…V…âng.”
AnFen hài lòng nở nụ cười dịu dàng, bàn tay tiếp tục xoa xoa đầu sủng vật rồi tiếp tục bước vào phòng ăn.
Ngồi xuống ghế, trước mặt là một chiếc bàn kiểu Châu Âu dài, từng món ăn nóng hổi được nữ hầu bưng ra, xếp theo thư tự. Thu Tâm ngồi đối diện AnFen, ánh mắt khẽ nhướn, ý tứ khiêu khích nhìn hắn.
Nét mặt AnFen vẫn dịu dàng, gật gật đầu với Mêlia, không tỏ chút khó chịu nào.
Quả là có phong phạm quý tộc!
Thu Tâm mỉm cười, trong lòng càng thêm hứng thú, người mặt cười mới là người khó có thể nắm bắt nhất. Bởi vì họ có thể khống chế được cảm xúc của mình. Một khi họ đã ra tay thì có thể khiến đối phương trở tay không kịp.
Người như vậy đa phần đều rất ngoan độc.
Có lẽ…chờ đợi bản thân mình sẽ là địa ngục tối tăm.
Nghĩ tới cảnh bị hành hạ đến máu chảy đầm đìa thì cô bé nhỏ dưới thân cô lại co rút hưng phấn.
Bữa cơm yên tĩnh kết thúc trong tĩnh lặng.
Thu Tâm chỉ ăn có mấy miếng thịt nướng rồi thôi. Nhận cốc trà từ trên tay nữ hầu cô chầm chậm thưởng thức.
Hai người đối diện đã ăn xong bữa cơm thân mật, AnFen chu đáo lấy khăn lau khóe môi cho tiểu sủng vật. Qua ánh mắt nàng ta, Thu Tâm có thể khẳng định nữ chính đã rơi vào bẫy của ác quỷ. Đánh lưỡi một cái, cô cảm thấy nếu truyện này là HE thì sẽ rất thú vị. Một ác quỷ khi yêu say đắm một người thì sẽ có biểu hiện như thế nào đây?
Nụ cười trên khóe môi Thu Tâm càng sâu, đặt tách trà xuống, vén tà váy đứng lên, đi được hai bước. Cô xoay người nhìn thật sâu vào đôi mắt của AnFen, đôi mắt ấy là một vực sâu hun hút, không hề bất cứ tình cảm nào.
Thu Tâm tự nhận là một biến thái không hề có cảm giác yêu một người nhưng cô không thể đạt đến trình độ máu lạnh như AnFen. Cô dám khẳng định. Người con gái nào khiến trái tim biến thái cuồng như AnFen rung động thì người con gái đó sống không quá ba ngày.
Hắn sẽ…
A! Nghĩ đến cái gọi là yêu của ác quỷ thì Thu Tâm càng thêm nhộn nhạo. Cô muốn thử…
Đi khỏi nhà ăn Thu Tâm liền bước lên cầu thang. Đôi mắt sắc bén nhìn thấy bóng đen ẩn núp trên đầu cầu thang, xem ra…người em trai quý hóa của cô muốn hành động rồi.
Bình tĩnh tiếp tục bước lên, cho đến khi cả người đột nhiên bị ôm lấy, mũi và miệng bị một chiếc khăn nồng nặc mùi lạ bịt lại.
Ý thức từ từ mơ hồ, cả người Thu Tâm mềm nhũn ngã xuống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Từ khi Mêlia đã rời đi, AnFen cũng dắt tiểu sủng vật đi về lâu đài của mình. Mặc dù trong lòng đang nôn nóng và hưng phấn đến run rẩy nhưng bước chân của hắn vẫn chậm rãi. Dẫn sủng vật về lồng xong. Hắn liền quay người bước ra đại sảnh. Đôi mắt đen như mực nhìn chăm chú vào con đường đen hun hút dẫn tới tầng hầm. Nơi mà hắn có thể thoải mái phóng thích tất cả sự tà ác trong linh hồn.
Hạ mi mắt liễm đi đôi đồng tử, trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn có bóng dáng cao lớn đang im lặng đứng đó.
Người không biết còn cho rằng hắn rất cô độc, muốn tiến lên cho hắn ấm áp nhưng họ lại không bao giờ biết. Ác quỷ không cần sự thương cảm ngây thơ như vậy. Cái hắn muốn…là một người có thể cùng điên cuồng với hắn. Nhưng không một người bình thường nào có thể không sợ hãi khi thấy bộ mặt tàn ác của ác quỷ. Nói chi đến cùng nhau chơi trò máu tanh. Cho nên…ác quỷ luôn đứng một mình trong bóng tối.
Âm thầm nhăm nhe con mồi hợp khẩu vị mà ra tay.
Cảm giác suy nghĩ trong lòng đang từ từ phát ra, AnFen mở bừng mắt, đôi môi hồng nhạt cong lên một nụ cười dịu dàng, chỉnh trang lại cổ áo, hắn bước xuống tầng hầm như thân sĩ quý tộc đi kiếm quý cô để nhảy một bản nhạc cổ điển.
“Kẹttttttt.”
Tiếng cửa sắt nặng nề được mở ra.
Đập vào mắt là một thanh thập tự giá cực lớn treo giữa tường, sau đó là xích sắt, roi da, dây thừng, một chiếc tủ kiếng cỡ lớn và một chiếc giường làm bằng hàng ngàn chiếc đinh nhỏ.
Nhìn người con gái đang nằm trên chiếc giường đó, ánh mắt hắn khẽ nhộn nhạo, từng tia sáng đáng sợ dâng lên như cơn sóng dữ trong đêm mưa bão.
AnFen đóng cửa sắt lại rồi bước tới gần chiếc giường đinh. Bàn tay to lớn nâng gương mặt đang nhắm nghiền lên, đôi đồng tử âm u nhìn bờ môi sưng rách mà trở nên mê người kia, ngón tay cái lướt qua, cảm nhận sự mềm mại truyền tới. Tia tối tăm trong mắt càng nồng đậm. Sau đó tầm mắt của AnFen tiếp tục di chuyển tới bờ vai trắng mịn, nhìn kiệt tác xinh đẹp trên làn da không tì vết đó, hắn buột miệng thốt:
“Thật xinh đẹp.”
Vẻ đẹp trong mắt ác quỷ và người thường khác nhau như vực thẳm và trời cao. Những gì gọi là xinh đẹp đến hoàn mỹ trong mắt người bình thường thì chỉ là một tờ giấy trắng với hắn, ai cũng như ai mà thôi. Khác biệt một điểm là tờ giấy đó có chất liệu tốt hay không tốt mà thôi.
Hắn luôn tìm kiếm một tờ giấy tốt nhất để vẽ lên đó vô số dấu ấn xinh đẹp. Cho nên khi thấy những đường nét quyến rũ ma mị trên người Mêlia thì hắn không chút chần chờ liền ra tay. Trong mắt hắn, huyết thống chỉ là một người có chung dòng máu với nhau, điều đó thì có là gì để hắn phải kiêng kị.
Buồn cười.
Không ngờ người luôn sống bên cạnh hắn lại chính là tờ giấy tốt đó. Quả nhiên hắn nên sớm nghĩ tới. Chị của hắn làm sao chỉ là một tờ giấy hỏng không thể phác họa chứ. Nhớ đến quyết định sẽ loại trừ người con gái này, trái tim đang hừng hực điên cuồng dường như bị khoét mất một lỗ lớn.
Đôi mắt hắn híp lại, trong lòng âm thầm hạ quyết định. Chỉ có thể dung nhập huyết nhục của người con này hòa với máu thịt của mình thì Mêlia mới không thể rời khỏi mình. Vĩnh viễn sống mãi trong cơ thể mình.
Nghĩ tới cảnh tượng đó, vẻ mặt tuấn tú của AnFen tràn ngập sự hạnh phúc.
Không thể phủ nhận ác quỷ khi cười lên trông rất đẹp.
Nếu bất kì lỡ trông thấy nụ cười này của hắn, tôi dám chắc là sẽ có vô số người điên cuồng dâng lên linh hồn cho ác quỷ, chỉ để đổi lại một nụ cười ngắn ngủi trong chớp mắt ấy. Con người yêu cái đẹp. Và ác quỷ luôn ẩn nấp sau một túi da xinh đẹp.
Ánh đèn mập mờ chiếu xuống bóng dáng của ác quỷ, hắn từ từ gỡ bỏ mặt nạ hoàn mỹ, bàn tay thon dài cầm một con dao nhỏ chậm rãi rạch một đường dài. Bộ đầm hoa lệ lập tức tách ra.
Cơ thể trắng nõn tràn ngập vết tích roi da của người con gái cứ thế xâm nhập vào trong tầm mắt AnFen. Bàn tay đặt trên giường đinh khẽ gõ, mặc cho máu trên đầu ngón tay chảy xuống, vẻ mặt hắn vẫn không một chút nhíu lại, toàn tâm toàn ý say mê nhìn ngắm một kiệt tác quá mức quyến rũ.
Cảm nhận thời gian cũng không sai biết lắm, AnFen xoay người đi tới chiếc ghế bành đặt gần giường, vươn tay cầm lấy chiếc roi da đang treo trên tường, ngồi xuống chờ đợi.
Chỉ một lát sau, khi AnFen đang lấy khăn tay lau chùi dây roi thì người trên giường khẽ hừ ra tiếng. Lập tức ngước mắt lên, gương mặt không một chút sợ hãi nào của Mêlia lập tức phản chiếu trong mắt hắn. Tầm mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang chống xuống giường đinh để ngồi dậy của nàng.
Máu chảy rất nhiều.
Thu Tâm chớp chớp mí mắt, cảm thấy tầm mắt trở nên rõ ràng liền quay đầu quan sát xung quanh.
Chà! Đủ âm u, đủ dụng cụ chơi trò SM. Sự hưng phấn và nôn nóng muốn làm tình một trận để hóa giải thuốc kích dụng tiềm tàng trong linh hồn khiến gương mặt Thu Tâm đỏ bừng. Ánh mắt nàng bây giờ mới dừng lại trên người đàn ông đang bình tĩnh ngồi trên ghế.
Bốn mắt giao nhau.
Sự rung động trong tâm khảm khiến cho cả hai đều run rẩy.
Thu Tâm hoàn hồn trước, với nàng, đây chỉ là một hồi chơi đùa. Mà nàng cũng đã biết AnFen sẽ làm ra chuyện khi yêu một người.
Kết quả của nàng…chỉ có một.
AnFen hưng phấn đứng lên, vẻ mặt hàm chứa sự dịu dàng cúi đầu nói với Thu Tâm:
“Mêlia. Ta yêu nàng.”
Nói xong hắn hạ xuống môi Thu Tâm một nụ hôn cũng dịu dàng không kém. Bàn tay đặt trên ngực nàng từ từ xoa nắn.
Thu Tâm híp mắt, thuận theo sự hầu hạ của AnFen. Cuộc mở màn mới bắt đầu nên nhẹ nhàng mà khắc sâu.
Bàn tay AnFen từ từ đi xuống, bàn tay chạm tới mấy cọng cỏ đen mướt liền dừng lại một chút. Thật ra từ trước đến giờ hắn chỉ thích phác họa, trừ bỏ dùng dụng cụ xỏ xiên qua người sủng vật thì đây là lần đầu hắn có ý muốn làm thật với một người.
Sự do dự này cũng chỉ là một cái chớp mắt, ngón tay hắn trượt theo mép thịt chạm tới tiểu hột le hồng hồng, cảm giác mềm mềm ẩm ướt dưới tay khiến AnFen khẽ cong ngón tay gảy nhẹ vài cái.
Thân mình Thu Tâm khẽ run rẩy, hôn đáp trả AnFen càng thêm kịch liệt.
Đôi mắt AnFen vì vậy mà càng thêm thâm trầm, bàn tay ma quỷ lập tức tàn sát bừa bãi, hết xoa rồi bóp, hai mép thịt được bàn tay nóng hổi ôm trọn rồi giay giay.
Cảm giác ngứa ngứa muốn bàn tay đó càng thêm dùng sức, Thu Tâm khẽ tách môi ra, cất giọng ngắt quảng nói:
“Ta muốn ngươi hãy mạnh mẽ làm ta. Đâm ta thật sâu. Ngươi làm được?”
Trả lời câu hỏi của nàng là hành động thô bạo và mạnh mẽ của hắn. Ngón tay AnFen không chút báo hiệu lập tức đâm vào huyệt động đang chảy nước, móc móc lung tung không một chút kinh nghiệm.
Đi cùng với cơn đau là sự khoái cảm tê người. Thu Tâm rên rĩ không ngừng bên tai AnFen.
Quả là sự tra tấn với ác quỷ.
Tiếc nước ‘ọt ọt’ vang lên trong tầm hầm đen tối không làm cho cả hai ngượng ngùng đỏ mặt mà thay vào đó là sự hưng phấn, khát khao được đâm vào và lấp đầy tràn ngập trong tâm trí của họ.
Cảm thấy màn khởi đầu như vậy chắc đã đủ. AnFen để nàng nằm xuống giường, bàn tay thoăn thoắt cởi xuống bộ quần áo gọn gàng trên người. Cơ thể cao lớn ẩn chứa sức mạnh kinh người lập tức phơi bày trước mặt Thu Tâm. Ánh mắt nàng di chuyển từ cơ ngực săn chắn xuống vùng tam giác V cut tuyệt đẹp và gợi cảm đến cực điểm. Nhìn côn thịt to bằng cổ tay tay hắn, xung mép mũ còn xuyên một mấy mắt xích. Chúng nương theo sự rung động của côn thịt mà rung động, có khi va chạm vào nhau mà phát ra âm thanh.
*Vùng tam giác V cut: images
Trời. Thật là thích phê.
Mắt Thu Tâm bừng sáng nhìn côn thịt nổi gân chằn chịt mà huyệt thịt chảy nước không ngừng.
AnFen cũng hưng phấn không kém. Đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy nơi đó của hắn mà không sợ hãi. Chống tay xuống giường, bao bọc cả người nàng vào trong lòng, ánh mắt sâu thẳm nhìn người dưới thân chăm chú. AnFen hạ thắt lưng, nơi đó lập tực tiếp xúc thân mật với nơi non mềm của Thu Tâm.
Đẩy mạnh một phát.
Cả hai lập tức hít sâu một hơi.
Nơi đó khít khao cắn nút côn thịt quá cỡ, đầu mũ lại đeo thêm nhiều mắt xích khiến toàn bộ vách thịt mỏng manh lập tức bị xước, máu tươi hòa trộn với nước cứ thế bị côn thịt khuấy đảo.
Người bị M thì cho dù có bị cắt da chặt chân cũng không thấy sợ hãi vì càng đau thì càng phê.
Mêlia tuy không M nhưng trong linh hồn lại là một người bị trúng thuốc kích M nên khi dung nhập với nhau thì càng ngược đãi Thu Tâm càng thích. Vòng đôi chân dài trắng nõn qua lưng AnFen, nàng muốn côn thịt to bự cứng rắn nàng càng đâm sâu càng tốt.
Như nàng mong muốn. Một khi ác quỷ đã làm thì đều khiến người ta khó lòng mà chống đỡ. AnFen lấy tốc độ và sức lực kinh khủng đâm thật mạnh rồi rút ra. Hai cơ thể rung rung một cách điên cuồng.
Nơi tư mật va chạm vào nhau tạo ra tiếng vang ‘ba ba phách phách’ thật kêu.
Nhìn hai vùng tam giác đều sưng đỏ muốn xuất huyết liền biết. Một cú đâm chọc của hắn dùng bao nhiêu sức.
Mùi máu tươi thơm ngon cứ liên tục trào ra, do có nước huyệt mà càng thêm bóng bẩy. Đâm liên tục một quảng thời gian dài, AnFen vẫn không có dấu hiệu muốn bắn, hắn bế Thu Tâm lên, nơi giao nhau vẫn hẩy lên, cơ bụng của hắn vì vậy mà càng thêm rõ nét, từng giọt mồ hôi nóng hổi chảy từ gương mặt rồi rơi xuống, theo từng múi thịt mà chảy xuống nơi va chạm.
AnFen bế người tới tủ kiếng lớn, xoay người nàng lại, để Thu Tâm chống hai tay lên mặt kính xong, hai bàn tay to lớn hữu lực của hắn liền ôm trọn thắt lưng mềm dẻo trong lòng mà ‘ba ba’ tới tấp.
Thu Tâm há miệng thở dốc, nhìn gương mê tình của bản thân trong gương, ánh mắt nhìn xuống, thấy hai túi đạn đang va mạnh vào người mình hết lần này đến lần khác, kích thích trong lòng càng dâng cao, huyệt thịt của nàng lập tức co thắt, nước máu chảy tràn từ nơi đó rồi lăn dài dưới bắp chân trắng trẻo, sự đối lập thị giác này càng như thêm dầu vào lửa.
Không chỉ có Thu Tâm quan sát bản thân mà AnFen cũng đang quan sát nàng trong gương.
Máu nóng như dồn hết xuống phía dưới, hắn cảm nhận mình sắp tới nên càng ra sức đâm mạnh, hạ thắt lưng để côn thịt có thể đâm càng thêm sâu.
Bộ ngực nở nang của nàng vì vậy mà tưng tưng càng thêm nhanh, chưa kịp hạ xuống đã phải nẩy lên. Sự sung sướng lan tràn khắp tứ chi, Thu Tâm co rút liên tục vì đạt tới cao trào.
“….Ư…ư…”
Gầm một tiếng khàn khàn, AnFen cũng không chịu nổi sự co thắt mạnh mẽ ấy của nàng mà bắn mạnh vào sâu trong vách thịt chật hẹp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
nguồn không có
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện