-
-
Chương 1 : Xuất giá ( nhất ) nói giỡn
-
Chương 2 : Xuất giá ( nhị ) đại phiền toái
-
Chương 3 : Xuất giá ( tam ) ngươi ở đây mè nheo cái gì?
-
Chương 4 : Xuất giá ( tứ ) giật một lần ngàn lần phóng túng
-
Chương 5 : Xuất giá ( ngũ ) vả miệng cho ta
-
Chương 6 : Xuất giá ( lục ) cả ngươi cũng không thương lượng
-
Chương 7 : Xuất giá ( thất ) ngu không ai bằng
-
Chương 8 : Xuất giá ( bát ) xem một chút ngươi có phải là nữ nhi của ta hay không
-
Chương 9 : Xuất giá ( cửu ) Làm Càn
-
Chương 10 : Xuất giá ( thập ) nghi vấn tầng tầng
-
Chương 11 : Xuất giá ( mười một ) lôi đình chi nộ
-
Chương 12 : Xuất giá ( thập nhị ) ý nghĩ kỳ quái
-
Chương 13 : Xuất giá ( thập tam ) ngứa da
-
Chương 14 : Xuất giá ( mười bốn ) người nam tử cực kỳ có hương vị người nam nhân
-
Chương 15 : Xuất giá ( mười lăm ) diễn trò
-
Chương 16 : Xuất giá ( mười sáu ) nằm mộng ban ngày
-
Chương 17 : Bái đường ( nhất ) tính toán
-
Chương 18 : Bái đường ( nhị ) uy lực của vật hi sinh
-
Chương 19 : Bái đường ( tam ) mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
-
Chương 20 : Bái đường ( tứ ) thu thập
-
Chương 21 : Bái đường ( ngũ ) đấu tranh nội bộ trong truyền thuyết
-
Chương 22 : Bái đường ( lục ) phong ba nổi dậy
-
Chương 23 : Bái đường ( thất ) phiền toái tự tìm
-
Chương 24 : Bái đường ( bát ) anh hùng cứu mỹ nhân
-
Chương 25 : Bái đường ( cửu ) thích vô cùng
-
Chương 26 : Bái đường ( thập ) một kích tất trúng
-
Chương 27 : Bái đường ( mười một ) nâng đá đập chân mình
-
Chương 28 : Bái đường ( thập nhị ) ngạc nhiên mừng rỡ
-
Chương 29 : Bái đường ( thập tam ) nghĩ đến thật đẹp
-
Chương 30 : Bái đường ( mười bốn ) đuổi hắn ra ngoài phủ đi
-
Chương 31 : Bái đường ( mười lăm ) yêu ai yêu cả đường đi
-
Chương 32 : Bái đường ( mười sáu ) cẩu cũng thiện biến? Mật thất phủ Hàn vương
-
Chương 33 : Bái đường ( mười bảy ) một màn quỷ dị
-
Chương 34 : Bái đường ( thập bát ) lấy lui làm tiến
-
Chương 35 : Bái đường (mười chín) nam nhân nguy hiểm
-
Chương 36 : Bái đường (hai mươi) lần đầu giao phong
-
Chương 37 : Bái đường ( hai mươi mốt ) ngươi là vương phi bản vương
-
Chương 38 : Bái đường ( hai mươi hai) thân ở trong phúc không biết phúc
-
Chương 39 : Bái đường (hai mươi ba) tính sai
-
Chương 40 : Bái đường (hai mươi bốn) không giận mà uy
-
Chương 41 : Bái đường (hai mươi lăm) ôm nhập động phòng
-
Chương 42 : Động phòng (nhất) tiếng tim đập mạnh mẽ
-
Chương 43 : Động phòng (nhị) Chỉ dẫn tà ác
-
Chương 44 : Động phòng (tam) vương gia, ngài không mệt mỏi sao?
-
Chương 45 : Động phòng ( tứ ) giao dịch
-
Chương 46 : Động phòng (ngũ) nàng mất trí nhớ?
-
Chương 47 : Động phòng (lục) quân tử?
-
Chương 48 : Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi
-
Chương 49 : Động phòng (bát) không thể rời phòng
-
Chương 50 : Động phòng (cửu) chim chóc trong lồng
-
Chương 51 : Động phòng (thập) đêm động phòng hoa chúc, tránh như thế nào?
-
Chương 52 : Động phòng ( mười một ) làm nam nhân bình thường
-
Chương 53 : Động phòng (thập nhị ) Người si tình
-
Chương 54 : Động phòng (thập tam) thu hoạch ngoài dự liệu
-
Chương 55 : Động phòng (mười bốn) châm lửa
-
Chương 56 : Chương 56: Động phòng (mười lăm ) không phải là hắn thật sự muốn cùng nàng động phòng đi?
-
Chương 57 : Động phòng (mười sáu) hắn ta với hắn léng phéng?
-
Chương 58 : Động phòng (mười bảy) hai mỹ nhân
-
Chương 59 : Động phòng (thập bát ) nàng sẽ không để cho hắn chạm vào nàng
-
Chương 60 : Động phòng (hai mươi ) cởi áo nới dây lưng
-
Chương 61 : Động phòng (hai mươi mốt) sự việc nhỏ xen giữa
-
Chương 62 : Động phòng (hai mươi hai) buông tay
-
Chương 63 : Động phòng (hai mươi ba) điều kiện vô sỉ
-
Chương 64 : Động phòng (hai mươi bốn) yêu thương nhung nhớ
-
Chương 65 : Động phòng (hai mươi lăm) ngươi không sợ mặt tổ tông ngươi bị ném đi?
-
Chương 66 : Động phòng (hai mươi sáu) bản vương không thích nam nhân
-
Chương 67 : Động phòng (27) - Ảo giác
-
Chương 68 : Động phòng (28) : Bổn tiểu thư làm vướng mắt quý của ngươi à?
-
Chương 69 : Động phòng: ngươi uy hiếp ta?
-
Chương 70 : Động phòng (ba mươi) quản cho tốt miệng của ngươi
-
Chương 71 : Động phòng (ba mươi) quản cho tốt miệng của ngươi
-
Chương 72 : Tối qua vương gia không có cùng ngài làm gì sao?
-
Chương 73 : Hắn có thể trong hoàng cung ăn nàng?
-
Chương 74 : Dư vị vô cùng mê người
-
Chương 75 : Như đứng đống lửa, như ngồi đống than
-
Chương 76 : Hôn một cái
-
Chương 77 : Chuồn chuồn lướt nước
-
Chương 78 : Cười khuynh thành
-
Chương 79 : Tẩu tử
-
Chương 80 : Yết Kinh Hàn, ngươi có ý gì?
-
Chương 81 : Lưỡi dao sắc bén
-
Chương 82 : Làm khó dễ
-
Chương 83 : Có động phòng không?
-
Chương 84 : Đồ vô dụng
-
Chương 85 : Sinh nghi
-
Chương 86 : Kỹ xảo chinh phục nam nhân
-
Chương 87 : Dẫn lửa thiêu thân
-
Chương 88 : Chương 88-1: Tim, càng đập càng nhanh
-
Chương 89 : Chương 88-2
-
Chương 90 : Chương 88-3
-
Chương 91 : Chương 88-4
-
Chương 92 : Chương 88-5
-
Chương 93 : Chương 88-6
-
Chương 94 : Chương 89-1: Một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu
-
Chương 95 : Chương 89-2: Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu
-
Chương 96 : Yến Kinh Hàn, ngươi khốn kiếp
-
Chương 97 : 90.3: Yến Kinh Hàn, ngươi khốn kiếp
-
Chương 98 : 90.4: Yến Kinh Hàn, ngươi khốn kiếp
-
Chương 99 : 90.5: Yến Kinh Hàn, ngươi khốn kiếp
-
Chương 100 : Tặng nàng một bó hoa hồng đỏ
-
Chương 101 : Số 92.2
-
Chương 102 : Số 92.3
-
Chương 103 : Số 92.4
-
Chương 104 : Số 92.5
-
Chương 105 : 93.1: Tiền mất tật mang
-
Chương 106 : 93.2: Tiền mất tật mang
-
Chương 107 : 93.3: Tiền mất tật mang
-
Chương 108 : 93.4: Tiền mất tật mang
-
Chương 109 : 94.1: Phu quân, đêm nay chúng ta viên phòng (Động phòng)
-
Chương 110 : 94.2: Phu quân, chúng ta đêm nay viên phòng
-
Chương 111 : 94.3: Phu quân, đêm nay chúng ta viên phòng
-
Chương 112 : 94.4: Phu quân, đêm nay chúng ta viên phòng đi
-
Chương 113 : 95.1: Ai nói Bản vương không thiệt thòi?
-
Chương 114 : 95.2: Ai nói bản vương không thiệt thòi?
-
Chương 115 : 95.3: Ai nói bản vương không thiệt thòi?
-
Chương 116 : 95.4: Ai nói bản vương không thiệt thòi?
-
Chương 117 : Chén canh gừng ấm áp 1
-
Chương 118 : Chén canh gừng ấm áp 2
-
Chương 119 : Chén canh gừng ấm áp 3
-
Chương 120 : Chén canh gừng ấm áp 4
-
Chương 121 : Mệt nhọc, tim còn nhảy nhanh như vậy? 1
-
Chương 122 : Mệt nhọc, tim còn nhảy nhanh như vậy? 2
-
Chương 123 : Mệt nhọc, tim còn nhảy nhanh như vậy? 3
-
Chương 124 : Mệt nhọc, tim còn nhảy nhanh như vậy? 4
-
Chương 125 : 98.1: Tâm ta yêu ngươi, ai cũng không ngăn cản được
-
Chương 126 : 98.2: Tâm ta yêu ngươi, ai cũng không ngăn cản được
-
Chương 127 : 98.3: Tâm ta yêu ngươi, ai cũng không ngăn cản được
-
Chương 128 : 98.4: Tâm ta yêu ngươi, ai cũng không ngăn cản được
-
Chương 129 : 99.1: Tắm uyên ương
-
Chương 130 : 99.2: Tắm uyên ương
-
Chương 131 : 99.3: Tắm uyên ương
-
Chương 132 : 99.4: Tắm uyên ương
-
Chương 133 : 100.1: Trừng phạt
-
Chương 134 : 100.2: Trừng phạt
-
Chương 135 : 101.1: Say rượu nói thật
-
Chương 136 : 101.2: Say rượu nói thật
-
Chương 137 : 102.1: Đưa tới cửa phí chạy trốn
-
Chương 138 : 102.2: Đưa tới cửa phí chạy trốn
-
Chương 139 : 103.1: Mỹ nam kế
-
Chương 140 : 103.2: Mỹ nam kế
-
Chương 141 : Chương 104.1
-
Chương 142 : Chương 104.2
-
Chương 143 : 105.1: Yêu?
-
Chương 144 : 105.2: Yêu?
-
Chương 145 : 106.1: Nhớ
-
Chương 146 : 106.2: Nhớ hắn
-
Chương 147 : Chương 107.1
-
Chương 148 : Chương 107.2
-
Chương 149 : 108.1: Ngươi thích ta?
-
Chương 150 : Chương 108.2
-
Chương 151 : 109.1: Không có niềm vui từ tận đáy lòng, chỉ có thân thể thần phục
-
Chương 152 : Chương 109.2
-
Chương 153 : Chương 110.1
-
Chương 154 : Chương 110.2
-
Chương 155 : 111: Ngươi hôn qua nữ nhân khác rồi sao?
-
Chương 156 : 112.1: Nắm tay trọn đời, bên nhau đến già
-
Chương 157 : 112.2: Nắm tay trọn đời, bên nhau đến già
-
Chương 158 : Chương 113.1
-
Chương 159 : 113.2: Âm thầm bảo hộ nàng
-
Chương 160 : 114.1: Ta thích hắn
-
Chương 161 : 114.2: Ta thích hắn
-
Chương 162 : Chương 115.1
-
Chương 163 : Chương 115.2
-
Chương 164 : 116.1: Dùng ấm áp sưởi ấm tâm giá lạnh
-
Chương 165 : 116.2: Dùng ấm áp sưởi ấm tâm giá lạnh
-
Chương 166 : Chương 117.1'
-
Chương 167 : 117.2: Nói không lại nàng, sẽ dùng miệng đem miệng của nàng chặn lên
-
Chương 168 : 117.3: Nói không lại nàng, thì dùng miệng chặn lại môi nàng
-
Chương 169 : 118.1: Dáng vẻ chưa thỏa mãn dục vọng
-
Chương 170 : 118.2: Một bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng
-
Chương 171 : 119.1: Phu quân có muốn cùng ta động phòng?
-
Chương 172 : 119.2: Phu quân có muốn cùng ta động phòng?
-
Chương 173 : Chương 120.1'
-
Chương 174 : 120.2: Thật là si tình
-
Chương 175 : 121.1: Nghiệt chướng, ngươi đang nói lung tung cái gì vậy?
-
Chương 176 : 121.2: Nghiệt chướng, ngươi đang nói lung tung cái gì vậy?
-
Chương 177 : Chương 122'
-
Chương 178 : 123.1: Vô Ưu Cung cung chủ đến đây
-
Chương 179 : 123.2: Vô Ưu Cung cung chủ đến đây
-
Chương 180 : 124.1: Ngươi không thấy tấm chân tình của ta sao?
-
Chương 181 : chương 124.2
-
Chương 182 : 125.1: Ta thích ngươi
-
Chương 183 : 125.2: Ta thích ngươi
-
Chương 184 : chương 126.1
-
Chương 185 : Chương 126.2
-
Chương 186 : 127.1: Nàng là thê tử của ta
-
Chương 187 : chương 127.2
-
Chương 188 : chương 128.1
-
Chương 189 : 128.2. Muốn chết
-
Chương 190 : chương 129
-
Chương 191 : Nghẹn khuất đầu trộm đuôi cướp
-
Chương 192 : chương 130.2
-
Chương 193 : chương 131
-
Chương 194 : Nhà tù bốc cháy 2
-
Chương 195 : chương 132
-
Chương 196 : Chương 132.2
-
Chương 197 : chương 133.1
-
Chương 198 : chương 133.2
-
Chương 199 : chương 134
-
Chương 200 : chương 134.2
-
Chương 201 : chương 135.1
-
Chương 202 : chương 135.2
-
Chương 203 : chương 136.1
-
Chương 204 : chương 136.2
-
Chương 205 : Lai giả bất thiện
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Editor: Tử SắcY
Lam Linh mặc dù ở hiện đại sinh hoạt hai mươi bốn năm, nhưng nàng cũng chưa từng nói qua yêu đương, càng không có khả năng cùng một người nam nhân thảo luận chuyện thân mật giữa vợ chồng, mà lúc này, Lam Linh biết rõ ở trước mặt Yến Kinh Hàn, nhất định là hãm hại lừa gạt không có ích lợi gì, nàng không muốn cho hắn chạm vào nàng, chỉ có thể cùng hắn công bằng nói chuyện.
Yến Kinh Hàn nhìn xem trên khuôn mặt tuyệt mĩ nhỏ nhắn bởi vì thẹn thùng mà so với hoa đào kiều diễm ba phần, Yến Kinh Hàn đột nhiên cảm thấy thân thể có một cổ nhiệt lưu nhanh chóng hội tụ ở một nơi nào đó, mà hai chữ "Viên phòng" lại là vang vọng ở bên tai, đẩy không đi được!
"Vì sao?" Thanh âm Yến Kinh Hàn mang theo một tia khàn khàn, thuận thế nói tiếp lời Lam Linh nói, hắn đương nhiên là sẽ không nói cho nàng, thì ra là hắn vốn cũng không có dự định đêm nay sẽ cùng nàng viên phòng, chỉ là muốn xem xem phản ứng của nàng mà thôi.
"Bởi vì ngươi không yêu ta, ta cũng vậy không yêu ngươi, hai người không có tình yêu mà đi làm loại chuyện đó, ta không tiếp thụ được." Lam Linh giương mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn, nếu đã nói rõ, Lam Linh dứt khoát đem ngượng ngùng thẹn thùng ném đến một bên, nàng chỉ cần Yến Kinh Hàn đáp ứng yêu cầu của nàng là được.
"Vương phi thật biết nói đùa, dõi mắt khắp toàn bộ kinh thành, thậm chí là toàn bộ Đông Sở, làm gì có vài đôi vợ chồng mới cưới trước thành hôn thì hai bên có tình yêu? Sau khi kết hôn có thể ở chung hòa thuận đã khó có được rồi." Yến Kinh Hàn đối với lời Lam Linh nói không có cách nào lý giải, theo ý hắn, có thể không trở thành một đôii vợ chồng bất hoà đã là không tệ rồi, dù cho hai bên có tình nguyện, thì cũng là lông phượng giác lân.
"Người khác là người khác, ta là ta, ta không sẽ đem mình cho một nam nhân không yêu ta." Lam Linh giúp Yến Kinh Hàn cởi áo ngoài cùng quần áo trong, treo lên trên giá áo, rồi xoay người ra bên ngoài phòng đi.
"Ngươi đi đâu vậy?" Yến Kinh Hàn nắm lấy cánh tay Lam Linh một phen, lôi kéo về phía trong ngực, hai tay nhanh chóng đem Lam Linh giam cầm vào trong lồng ngực mình, "Vương phi, bản vương còn chưa đáp ứng yêu cầu của ngươi, chờ bản vương đáp ứng, ngươi lại đi cũng không muộn."
Bị Yến Kinh Hàn lôi kéo như vậy, vừa kéo, đôi mi thanh tú Lam Linh nhanh chóng nhíu lại, "Buông tay!" Lam Linh thủy chung nghĩ không ra, người này không phải là không thích nữ nhân đến gần sao? Làm sao lần nữa đối với nàng phá lệ? Nàng một chút cũng không thích loại "Vinh hạnh đặc biệt" này.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Lam Linh bởi vì tức giận mà tăng thêm một phần mùi vị quyến rũ, ở trong ánh nến lập lòe trở nên hấp dẫn kinh người, Yến Kinh Hàn lập tức cảm thấy nơi nào đó của hắn đang nhanh chóng phát sinh thay đổi.
"Ngươi là vương phi bản vương, đêm nay ngươi đã đối với bản vương nói hai lần 'Buông tay'." Trong thanh âm Yến Kinh Hàn trầm thấp còn mang theo một tia khàn khàn, nhưnng lại dễ nghe cực kỳ, giống như rượu cất trăm năm, mang theo hương vị nhè nhẹ say lòng người.
"Vương gia, ngươi không buông tay, ta như thế nào cùng người nói chuyện được?" Lam Linh nhanh chóng hạ thấp tư thái, nàng biết rõ giờ khắc này nàng không thể cùng hắn cứng đối cứng, bởi vì giờ phút này trong tay nàng không có một tia tư chất nào nàng có thể dựa dẫm được.
"Bản vương cảm thấy nói chuyện như vậy cũng không có cái gì không tốt." Yến Kinh Hàn vốn cũng không nghe lời Lam Linh nói, vẫn như cũ sít sao đem Lam Linh ôm vào trong ngực, ngửi mùi thơm kia trên người Lam Linh thấm vào tận ruột gan.
Lam Linh bị một trận tức giận, người này thật sự là dầu muối không vào nha.
"Vương gia, ta vừa mới yêu cầu, ngài đồng ý không?" Lam Linh quyết định trước ủy khuất mình một tý, dù sao ôm cũng đều đã ôm qua, còn sợ bị hắn ôm một chút? Bây giờ việc cấp bách nhất chính là làm cho hắn đồng ý với yêu cầu của nàng.
"Yêu cầu gì?" Mày kiếm Yến Kinh Hàn hơi nhíu lại một chút, giống như dường như không còn nhớ rõ.
Nghe vậy, Lam Linh lại bị một trận tức giận.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Editor: Tử SắcY
"Ngươi thật sự không nhớ rõ?"
Không biết xấu hổ, giận dữ lên, trên gương mặt nhỏ của Lam Linh càng đỏ hơn, một đôi mắt cắt nước thu đang gắt gao trừng mắt về người phía trước mới vừa nói dối không cần viết nháp.
Nhìn cánh môi Lam Linh đỏ thắm giống như mật đào, đột nhiên Yến Kinh Hàn cảm thấy một trận miệng đắng lưỡi khô, có một xúc động muốn âu yếm.
Yến Kinh Hàn nhanh chóng đè lại dục hỏa đang tùy ý quằn quại trong thân thể, trong nội tâm cũng có chút ngầm bực, hắn thế nhưng lại đối với một nữ nhân có phản ứng, hơn nữa nữ nhân này còn là con gái của Lam Trí Thân? Hắn khi nào đã chịu không được ** như thế?
Nghĩ tới đây, Yến Kinh Hàn nhanh chóng buông Lam Linh, xoay người đi về phía giường vừa đi, vừa nói: "Đêm nay không viên phòng cũng có thể, nhưng bản vương có một điều kiện."
Lam Linh nghe lời Yến Kinh Hàn nói trong nội tâm còn chưa kịp cao hứng, thì đã nghe thấy hắn còn muốn cùng nàng ra điều kiện, không khỏi nghiến nghiến răng, người này như thế nào lại khó nói như vậy?
"Điều kiện gì?"
Yến Kinh Hàn ngồi xuống dọc theo cạnh giường, không lập tức lên tiếng, mà dùng ánh mắt yên lặng nhìn Lam Linh.
Lam Linh bị Yến Kinh Hàn nhìn như thế, trong nội tâm lập tức có một loại dự cảm xấu, tùy tiện nói: "Vương gia nếu không nói, ta xem như ngươi không có điều kiện." Lam Linh nói xong muốn rời khỏi phòng ngủ, nàng cảm thấy chung sống với Yến Kinh Hàn trong một phòng là một việc rất nguy hiểm.
"Điều kiện chính là đêm nay ta muốn ngủ với ngươi trên cùng một giường." Yến Kinh Hàn nói xong không hề nhìn Lam Linh, nhanh cởi bỏ giầy nằm chết dí trên giường.
Người này nhất định là cố ý! Lam Linh không nghĩ tới Yến Kinh Hàn lớn lên chi lan ngọc thụ như vậy, mà lại đối với nàng ra điều kiện vô sỉ này, ánh mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn hận không thể đem thân thể Yến Kinh Hàn trừng ra một cái hố.
"Bản vương đáp ứng ngươi, nhất định là có thể làm được, nhưng mà vương phi có thể làm được hay không, bản vương cũng không dám bảo đảm."
Nghe vậy, Lam Linh lại sinh ra một trận ngầm bực, người này có ý gì? Hắn ngấm ngầm hại người nói nàng sẽ chủ động hiến thân, sơ lược như, quyến rũ hắn? Nói đùa! Nàng trốn hắn còn trốn không kịp đâu.
Yến Kinh Hàn dường như có thể đoán được tâm tư không bình thường của Lam Linh, lại lần nữa lên tiếng: "Vương phi đã tin tưởng mình như vậy, còn sợ gì?"
"Hy vọng vương gia thật sự là quần tử nhất ngôn cửu đỉnh*." Lam Linh cắn răng, đi đến ghế tròn trước bàn trang điểm ngồi xuống, lúc này nàng đã không còn đường lui, chỉ có thể tiếp chiêu.
[*Quân tử mhất ngôn cửu đỉnh: quân tử một lời không thay đổi]
Lam Linh gỡ những trang sức trên đầu, tháo búi tóc, đem tóc chải chỉnh tề xong, lúc này mới đứng lên cởi ra áo ngoài, đi vào bên cạnh giường.
Một thân quần áo trong màu trắng lả lướt, ba nghìn tóc đen dài gần tới eo, cùng với gương mặt yêu kiều đỏ ửng tuyệt mỹ, linh hoạt kỳ ảo giống như tiên tử không vướng khói lửa nhân gian, đồng thời lại kiều diễm như yêu tinh trong đêm tối.
Yến Kinh Hàn ngủ ở cạnh ngoài giường, nhìn thấy Lam Linh như thế, nơi nào đó trong thân thể lại bắt đầu rục rịch, thấy nàng đến đây, cũng không động đậy thân thể về phía trong, hiển nhiên là muốn Lam Linh ngủ ở phía trong giường.
Lam Linh trừng Yến Kinh Hàn một cái, cũng không khách khí với Yến Kinh Hàn, cởi bỏ giầy, trực tiếp từ trên người Yến Kinh Hàn bước qua.
Yến Kinh Hàn híp híp mắt, dám từ trên người hắn bước qua, lá gan của nàng cũng khá lớn, đến nay không ai có thể dám từ trên người hắn bước qua.
"Vương gia, chúng ta lấy giữa giường làm ranh giới, ai cũng không cho phép vượt qua sợi dây này." Lam Linh mặc kệ Yến Kinh Hàn có đồng ý hay không, sau khi nói xong nhanh chóng nằm xuống, đưa lưng về phía Yến Kinh Hàn.
Yến Kinh Hàn nhìn xem Lam Linh cách hắn khoảng chừng ba thước, trốn tránh hắn như mãnh thú và nước lũ, trong con mắt lãnh lẽo nhanh chóng hiện lên một tia không vui, từ trước đến nay đều là hắn tránh nữ nhân giống như tránh rắn rết, không nghĩ tới ở ngày đại hôn hắn, thế nhưng hắn lại biến thành đối tượng bị ghét bỏ.
Yến Kinh Hàn đương nhiên cũng nghĩ tới đây là trò Lam Linh mềm nắn rắn buông*, nhưng Yến Kinh Hàn biết rõ đôi mắt của con người chắc chắn sẽ không lừa gạt người, ánh mắt của Lam Linh khi nhìn về phía hắn, không có một tia yêu say đắm, ngoại trừ lạnh nhạt thì chính là tức giận khinh thường cùng ghét bỏ.
[*Mềm nắn rắn buông: có thể hiểu nôm na như gặp người hiền thì bắt nạt còn gặp người “không dễ ăn” thì buông]
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Editor: Tử SắcY
Lam Linh nằm nghiêng người vào trong, đã sớm ngửi được mùi Tùng Trúc quen thuộc thơm ngát, đương nhiên là trong nội tâm không thể nào bình tĩnh như nước được.
Cùng một người nam nhân cùng giường cùng gối, hơn nữa người nam nhân này còn là trượng phu mà nàng đã bái đường cùng, tâm tư người này làm cho nàng không rõ tính sai một lần nữa, mặc dù hắn đã đáp ứng nàng là không chạm vào nàng, nhưng lời của hắn có thể tin sao? Lam Linh không dám khẳng định.
Ở trong hoàn cảnh nguy hiểm này, Lam Linh cũng vốn không có dự định thật sự ngủ, nàng chỉ muốn nhắm mắt dưỡng thần, cho thời gian nhanh đi qua.
Nhưng mà làm cho Lam Linh không nghĩ tới chính là, sau nửa canh giờ, nàng thật sự ngủ thiếp đi, hơn nữa còn xoay người, đối mặt với Yến Kinh Hàn.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Lam Linh, lại nhìn thấy bộ mặt Lam Linh ngủ ngọt ngào như thế, nhưng Yến Kinh Hàn không có cách nào ngủ được.
Màn trướng đỏ như lửa chưa để xuống, ánh nến chập chờn rọi vào trên gương mặt xinh đẹp của Lam Linh, làm cho gương mặt nàng tăng thêm vài phần màu sắc quyến rũ xinh đẹp, lông mi rất dài như cánh chim che dấu đi đôi mắt cắt nước thu lung linh đến loá mắt, đồng thời cũng dấu đi nét không vui sự khinh thường với ghét bỏ đối với Yến Kinh Hàn.
Vào lúc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn Lam Linh không còn vẻ lạnh nhạt tức giận nữa, mà ngược lại bởi vì khóe miệng khẽ câu lên, mang theo vô vàn nét ôn nhu vui vẻ, dường như đang nằm mộng gì đó thật đẹp.
Nhìn xem Lam Linh như thế, ánh mắt Yến Kinh Hàn càng thâm thúy hơn, người so với hoa còn mỹ hơn, người so với hoa còn kiều diễm hơn, làm Yến Kinh Hàn nghĩ tới "Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng", rồi lại nghĩ tới cái mà Thượng Quan Vân Thụy gọi là "Cả người vận động".
Trong lòng dục hỏa lại một lần nữa đốt lên, mùi thơm như lan như xạ hương càng làm cho nơi nào đó của hắn từ từ phát sinh thay đổi, mày kiếm Yến Kinh Hàn lập tức nhanh chóng hơi nhíu, đè ép lại dục hỏa bắt đầu lan tràn trong thân thể, nhìn qua.
Yến Kinh Hàn đương nhiên đã sớm biết ngoại nhân nói hắn như thế nào, rất nhiều người âm thầm suy đoán hắn long dương chi hảo, đối với chút lời này, Yến Kinh Hàn không thèm để ý, hắn không thích nữ nhân cũng không có nghĩa là hắn thích nam nhân, chỉ là hắn cảm thấy loại động vật gọi là nữ nhân này đều là lòng dạ rắn rết, vì một chút vinh hoa phú quý, mà một bên tỷ muội tình thâm, một bên thần không biết quỷ không hay chết ở trên tay của nàng, biết được những thứ này, Yến Kinh Hàn đối với nữ nhân dĩ nhiên là trốn tránh.
Ở Đông Sở, bình thường nam tử mười lăm tuổi đều được khai trai, đến mười tám tuổi thì có thể lấy vợ sinh con, nhưng Yến Kinh Hàn lại là người khác loại, người ta nói giống như lời Thượng Quan Vân Thụy nói, trước khi bái đường, ngay cả tay nữ nhân cũng chưa sờ qua.
Đây không phải nói, Yến Kinh Hàn không có thành tích nam nhân dục, nhìn qua, chỉ là hắn có thể khống chế tốt được dục vọng của mình, nhìn qua mà thôi.
Nhưng mà, khuya hôm nay, dường như thân thể hắn không chịu cầm lấy giấy nợ của hắn, mà lần lượt khảo nghiệm ý chí hắn, điều này làm cho trong nội tâm của Yến Kinh Hàn ngầm bực không thôi.
Yến Kinh Hàn từ từ nhắm mắt lại, không hề xem Lam Linh nữa, yên lặng tĩnh khí, muốn đem dục hỏa trong cơ thể dập tắt.
Một lát sau, nơi nào đó của Yến Kinh Hàn từ từ khôi phục lại ban đầu, Yến Kinh Hàn từ từ thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà, đúng lúc này, Lam Linh đột nhiên vươn tay để lên hông hắn, lại lần nữa mượn lực, thân thể chui vào trong ngực của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trên ngực hắn cọ xát, rồi ngủ say sưa như cũ.
Yến Kinh Hàn lập tức cảm thấy dục hỏa trong thân thể của mình, đập đê bình thường giờ nhìn qua như vỡ đê, tùy ý tuôn trào khắp tay chân cơ thể hắn, hắn vừa mới cố gắng bây giờ thì toàn bộ phó mặc!
Đáng chết! Trogn nội tâm Yến Kinh Hàn khẽ nguyền rủa một tiếng, thân thể vô cùng cứng ngắc, lại nhìn xem người trong ngực, trong mắt phượng lại càng không ngừng thay đổi màu sắc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Yến Kinh Hàn đương nhiên là còn nhớ lời Lam Linh đã nói qua, bọn họ lấy ở giữa làm giao tuyến, ai cũng không cho phép vượt qua tuyến, nhưng mà, lúc này, Lam Linh tự mình chẳng những vượt qua giao tuyến kia, hơn nữa còn chủ động yêu thương nhung nhớ với hắn, Yến Kinh Hàn cảm thấy, hắn nếu như không làm tiếp một chút gì đó, thì thật sự là lãng phí thời gian tốt đẹp một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.
Yến Kinh Hàn không tự cho mình là một chính nhân quân tử, mặc dù đã đáp ứng Lam Linh là không chạm vào nàng, nhưng điều đó cũng phải có điều kiện tiên quyết, điều kiện tiên quyết là nàng không chủ động với hắn, mà lúc này, nàng chủ động chui vào trong ngực mình, mặc dù việc này là cử động vô ý thức trong cơn ngủ mơ của nàng, nhưng Yến Kinh Hàn lại cho rằng kết quả đều giống nhau, nàng nếu đã ở trên người hắn điểm hỏa, dĩ nhiên là phải nên giúp hắn dập tắt lửa!
Đương nhiên là Yến Kinh Hàn tuyệt đối không thừa nhận những điều này đều là lý do mà hắn vì chính mình tìm với lấy cớ ăn nàng, muốn nhấm nháp hương vị mê người của nàng mà thôi.
Yến Kinh Hàn từ từ đưa tay lên eo thon Lam Linh, lại từ từ siết chặt cánh tay, làm cho thân thể mềm mại của nàng càng dán sít sao ở trên người của mình, lập tức, hô hấp Yến Kinh Hàn căng thẳng, cảm giác mềm mại không hiểu rõ kia mang theo sự sảng khoái nhanh chóng truyền khắp toàn thân.
Yến Kinh Hàn đương nhiên là chưa cảm thấy đủ hơn, cúi đầu nhìn về phía dung nhan người đẹp trong ngực, cánh môi đỏ thắm khẽ giương, tựa hồ như muốn mời mọc hắn đến âu yếm, đương nhiên, là Yến Kinh Hàn nghĩ như vậy, chỉ sợ Lam Linh vốn cũng không biết sói đã đến đây.
Yến Kinh Hàn không do dự nữa, nhanh chóng cúi đầu áp chế về phía trên cánh môi Lam Linh, nhưng Yến Kinh Hàn chưa kịp hôn đến trên cánh môi Lam Linh, thì ngược lại đã bị một đôi tay đẩy trở về, đồng thời nhìn thấy được lửa giận thiêu đốt hừng hực trong con mắt cắt nước thu của Lam Linh gắt gao trừng nhìn hắn
"Yến Kinh Hàn, thiệt thòi ngươi còn là vương gia vạn dân ngưỡng mộ tôn quý vô cùng, ngươi nếu đã có thể làm loại chuyện này? Béo nhờ nuốt lời, thừa cơ mà vào, ngươi cũng không sợ mặt của tổ tông ngươi bị ném đi?!"
Lam Linh bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, mà từ trước đến nay lúc ngủ đều rất cảnh giác, khi cảm thấy hơi thở của Yến Kinh Hàn tới gần, nàng đã tỉnh, mở mắt ra thì phát hiện Yến Kinh Hàn muốn hôn nàng, lập tức lòng sinh lửa giận, lời nói ra tự nhiên là sẽ không để lại phân nửa mặt mũi cho Yến Kinh Hàn.
"Vương phi, chỉ sợ là ngươi béo nhờ nuốt lời đi?" Ánh mắt Yến Kinh Hàn sâu kín, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn Lam Linh bởi vì tức giận mà càng đỏ thắm, giọng nói trước sau vẫn bình tĩnh như một, cũng không vì Lam Linh ngang ngược chỉ trích mà chứa nửa điểm tâm tình.
Nghe Yến Kinh Hàn nói, Lam Linh lúc này mới chú ý tới lúc này nàng đã hoàn toàn vượt qua giao tuyến kia, chẳng lẽ là nàng chủ động chui vào trong lòng Yến Kinh Hàn?
Khuôn mặt nhỏ nhắn Lam Linh lập tức hết một trận hồng tới một trận đen, nếu theo như lời nói kia nàng đoán không lầm, nhất định là nàng coi hắn như con gấu bông lớn bắc cực mà kiếp trước nàng ôm, nàng có một thói quen xấu, chính là lúc ngủ rất thích ôm nó.
Yến Kinh Hàn vẫn đem Lam Linh ôm thật chặt vào trong lòng như cũ, thưởng thức những thần sắc không ngừng biến đổi trên mặt Lam Linh, không lên tiếng nữa.
"Xin lỗi." Lam Linh ý thức được khả năng này xác thực là vấn đề về mình, khí thế trênngười lập tức yếu đi, đẩy ra lồng ngực Yến Kinh Hàn, muốn từ trong ngực của hắn đi ra.
"Vương phi, ngươi trước chủ động với bản vương, sau lại ngang ngược chỉ trích oan uổng bản vương, ngươi cảm thấy một lời 'Xin lỗi' là có thể hoàn toàn bỏ qua sao?" Yến Kinh Hàn siết chặt cánh tay, hô hấp nóng bỏng càng không ngừng phun ở trên mặt Lam Linh.
Trong cánh mũi tất cả đều là mùi thơm ngát của Tùng Trúc xen lẫn với mùi của nam nhân, làm Lam Linh không khỏi một trận hoảng hốt, "Ngươi muốn thế nào?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Lam Linh trời sinh lạnh nhạt, dù trời long đất lở có mãnh thú hay dòng nước lũ trước mặt có thể làm núi sập thì mặt cũng không đổi sắc, nhưng khi ở trong lòng Yến Kinh Hàn, Lam Linh lại không thể có cách nào lạnh nhạt được.
Mùi Tùng Trúc thơm ngát dễ ngửi, đặc biệt mùi vị mãnh mẽ của nam nhân xông vào, thời khắc luôn luôn quanh quẩn ở trong mũi Lam Linh, Lam Linh đột nhiên hoảng hốt một trận không hiểu, nhiệt độ trước ngực Yến Kinh Hàn nóng hổi dường như có thể làm tổn thương tới bàn tay nhỏ bé của Lam Linh chống đỡ trước ngực hắn, nhưng Lam Linh lại không dám lấy tay ra, nàng sợ làm như vậy, nàng sẽ dựa vào hắn gần hơn!
Ba nghìn tóc đen tùy ý nằm tán loạn ở trên chăn đệm gối uyên ương, quấn quanh cùng một chỗ với tóc đen mực của Yến Kinh Hàn, có một phen mùi vị ái muội khác thường.
Lam Linh chỉ cảm thấy lòng nàng càng nhảy càng nhanh, lại còn cảm thấy bối rối, nàng không biết nên xử lý như thế nào với tình hình trước mắt, nhưng dường như nàng đã đâm lao thì phải theo lao.
"Vương gia, ngài trước tiên thả ta ra, chúng ta sẽ hảo hảo nói chuyện một chút." Lam Linh nhanh chóng bình phục lại tâm tình một chút, nhìn Yến Kinh Hàn một cái, trong nháy mắt đem ánh mắt mình dời đi.
"Vương phi cũng đã chủ động như thế này, nếu bản vương không cảm kích thật sự là bất thông tình lý." Yến Kinh Hàn chẳng những không buông ra, ngược lại còn càng ôm Lam Linh chặt hơn, hắn đương nhiên sẽ không nói cho Lam Linh, là hắn thích cảm giác thân thể nàng dán vào người hắn, loại cảm giác này mặc dù khá xa lạ, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy cực kỳ sảng khoái!
"Ta đã nói xin lỗi với ngươi rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Lam Linh bắt đầu nổi giận, nàng không hiểu Yến Kinh Hàn một nam nhân lãnh khốc như vậy lại nói ra lời như thế nào tựa như một tên vô lại?
"Bản vương muốn cùng ngươi viên phòng." Trong thân thể dục vọng tùy ý quằn quại, làm cho Yến Kinh Hàn phải nói thẳng ra yêu cầu của mình, hắn cảm thấy điều này cũng không có gì không ổn, nàng là vương phi của hắn, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, nàng chủ động đối với hắn yêu thương nhung nhớ, nâng lên dục vọng của hắn, nhìn qua, nàng phải chịu trách nhiệm giúp hắn dập lửa!
"Ngươi..." Khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường của Lam Linh lập tức hồng đến mức muốn nhỏ ra máu, vốn muốn nói là hắn không giữ lời hứa, nhưng nghĩ đến nhất định hắn sẽ nói là nàng chủ động câu, dẫn dắt hắn, một chiêu này đã đối với hắn không còn tác dụng.
Nhìn xem bộ dáng Lam Linh vô cùng mê người kia, màu sắc trong con mắt của Yến Kinh Hàn lập tức lại tối sâu vài phần, nhanh chóng bắt lấy hai tay nhỏ bé Lam Linh để ở trên đỉnh đầu, đồng thời nghiêng người áp chế Lam Linh ở dưới thân thể.
"Khốn kiếp! Ngươi làm cái gì?" Lam Linh hoàn toàn bị chọc giận, cũng không cố kỵ tình hình lúc này có lợi đối với nàng hay không nữa, ánh mắt hận không thể chặt Yến Kinh Hàn thành tám khối!
Lần đầu tiên bị người ở trước mặt mắng "Khốn kiếp", ánh mắt Yến Kinh Hàn lập tức trầm xuống, không nói nữa, cúi đầu hung hăng áp chế cánh môi của Lam Linh, tùy ý gặm cắn, tựa hồ là muốn dùng cái này để trừng phạt Lam Linh không lựa lời nói!
Lam Linh vừa thẹn vừa tức, tránh né, giãy giụa, nhưng không cách nào né tránh được nụ hôn bá đạo của Yến Kinh Hàn!
Một lát, Yến Kinh Hàn chủ động kết thúc nụ hôn, đoạt nụ hôn đầu tiên, chỉ vì Lam Linh thề không từ, làm cho trong lòng hắn sinh ra một tia khinh bỉ đối với mình, hắn khi nào cần dùng đến loại phương thức cưỡng bách này muốn một nữ nhân?
"Yến Kinh Hàn, ngươi không phải thích nam nhân sao? Ngươi đối với ta như vậy, không sợ Thượng Quan Vân Thụy ghen sao?" Tức giận quá mức làm cho Lam Linh gọi thẳng kỳ danh Yến Kinh Hàn, cũng mặc kệ Yến Kinh Hàn với Thượng Quan Vân Thụy có léng phéng thật hay không, trực tiếp đem hai người kéo đến cùng nhau.
Yến Kinh Hàn vẫn còn ở trong dư vị trên cánh môi Lam Linh làm cho hắn muốn ngừng mà không ngừng được, sau khi nghe thấy Lam Linh nói hắn thích nam nhân, hơn nữa còn cùng Thượng Quan Vân Thụy là một đôi, mặt đã lập tức đen lại.
"Bản vương không thích nam nhân!" Yến Kinh Hàn cuối cùng cũng có tâm tình, trong giọng nói lại còn mang theo tư vị cắn răng nghiến lợi.
Không thích nam nhân? Lam Linh trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn, còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy môi mỏng hắn lại lần nữa đè xuống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện