-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
“Ta còn ước mơ lớn lên sẽ như người thân của mình để làm được những điều đó thế rồi … một ngày nọ một điều không may mắn xảy ra nó tước đi mạng sống của người đó còn ta thì mếm chết trong tại nạn đó.”
“Trong lúc tuyệt vọng nhất tưởng rằng bản thân sẽ chết thì đã có một tia sáng cứu rỗi lấy ta trong sự ấm áp, ngươi biết không lúc đó ta như khắc ghi vào lòng mình từng chi tiết của ánh sáng ấy đang bế ta trong sự quan tâm lo lắng cùng người thân của ta trên lưng đến bệnh viện.”
“Nhưng khi ta tỉnh lại trên giường bệnh thì ánh sáng đó đã biến mất và không còn xuất hiện nữa, lúc đó ta rất đau buồn muốn gặp lại ánh sáng ấy nhưng không thế nào.”
“Rồi bác sĩ Mochizuki xuất hiện nói chuyện và thuyết phục cho ta hiểu lý lẽ và lý do tiếp tục sống, ngài ấy nói ta nếu như thanh trừng những khối u của cuộc sống thì những việc tốt đó sẽ có thể giúp ta gặp lại tia sáng ấy.”
“Ngươi biết không … ta đã cố gắng sống ngoài việc thanh trừng những khôi u của xã hội kia thì việc muốn gặp lại ánh sáng ấy chình là điều ta mong muốn nhất.”
“Ta…”
Mikoto gương mặt hiện ra sự vui vẻ và ấm áp khi nói đến người thân mình, ròi đến người đó nên hiện ra sự đau khổ rồi tuyệt vọng sau đó lại biến thành nhẹ nhàng thoải mái rồi lại mất mát mà càng nói thì nàng cùng quay đầu quay nhìn vào gương mặt Nagami nói ra thật chân thật chỉ là khi nàng định nói tiếp thì một âm thanh vang lên.
“Tít tít…”
Cả hai bất ngờ mở điện thoải ra thì nhìn trong màn hình nhìn thấy nhãn đen liền ngạc nhiên một cái.
“Có nhiệm vụ rồi... ta chúc ngươi sớm tìm được ánh sáng ấy nhé.” Nagami lúc này đứng lên chuẩn bị đi lấy dụng cụ làm nhiệm vụ của mình, trước khi đi lên lầu khẽ vuốt mái tóc của nàng một cái mỉm cười nói.
“Tên ngu ngốc này ai cho ngươi sợ đầu ta vậy hả? … ta không cần ngươi chúc vì ánh sáng ấy đã xuất hiện trước ta một lần nữa rồi.”
Mikoto cảm nhận bàn tay kia vuốt trên đầu đang đi lên kia liền nói, chỉ là khi thấy bóng hắn biến mất thì nàng khẽ đưa tay lên chỗ hồi nãy bị xoa thì thầm cho bản thân nghe trong gương mặt hạnh phúc.
…
Sau khi đến trụ sở ở bệnh viện nhận nhiệm vụ thì Nagami cái tên khôi u mà trong nguyên tác đầu tiên cũng xuất hiện.
“Lần này khôi u ác tính là Aranami Hideo …”
Lúc này ở trong một cái xe cứu thương nhỏ có một xe moto bên trong đang chở hai người trên đó không ai khác chình là Nagami và Mikoto.
]
Cả hai đã mặc trang phục làm việc của mình, Mikoto mặc giống như trong nguyên tác một trang phục trắng với ký hiệu hai vai là hình chữ + và chiếc quân ôm sát mông còn bên dưới dôi chân thôn dài được bọc trong vớ trắng tới đùi và giày da.
Còn Nagami thì mặc một trang phục màu đen trong khá đen tối cộng với khí chất hiện giờ của hắn thì như một tử thần.
Hai người đều mang trên đầu một mũ bảo hiểm che chắn khó có thể để ai nhận ra được khuôn mặt.
Hành động cùng họ là cả nhóm Black Label.
Tuy nhiên việc giải quyết khói u do hắn và Mikoto làm còn mọi người ở ngoài sẽ giải quyết các (bệnh nhân) thật đặc biệt.
“Nagami-kun, ngươi đã chuẩn bị chứ” Lúc này bên tai của hắn vang lên âm thanh của Sagiri vô cùng ngọt ngào.
“Đã sẵn sàng.”Nagami nghe không phải lần đầu nhưng lòng cứ sảng khoái không thôi.
“Vậy thì chiến dịch bắt đầu.”
“Ùn…”
Khi nghe hiệu lệnh của nàng thì cánh cửa của xe cấp cứu mở ra hắn lấp tức lên ga phóng ra ngoài chạy thẳng về mục tiêu phía trước vô cùng nhanh.
Trước mặt hắn lúc này là một cửa sắt khổng lồ cao hơn hai thước có vài người đứng dó với vẻ mặt hung ác, chỉ hắn không quan tâm cứ thế mà chạy.
“Bùm … bùm…”
Ngay khi sắp tới thì cảnh cửa liền đột nhiên lủng một lỗ rồi thêm một tiếng súng vang lên nữa thì cánh bị bắn nát lấp tức hắn lao thẳng vào bên trong.
Sau khi hắn vừa chạy vào thì nhóm người có ý định đuổi theo thì xe cứu thương cũng lao vào chặn đường họ bước ra ngoài là một nữ ý ta mang theo gương mặt quỷ cùng hai khẩu súng lớn trên tay.
“Các bệnh nhân của ta đến giờ tim thuốc rồi.”
Người này đương nhiên không ai khác là Hitsugi sau khi nàng nói xong liền cầm hai khẩu súng (tim thuốc) cho mọi người ở đây một cách (nhẹ nhàng).
Cùng lúc đó thì Nagami và Mikoto cũng lái xe đi vào trong biệt thự to lớn này, hắn cứ việc lái tới chỗ khối u còn nàng giải quyết các chướng ngại vật.
Không lâu sau đó hắn liền lái xe chạy lên lầu thì nàng giúp hắn giải quyết hai chướng ngại vật rồi bẻ cua chạy xuống cuối hành lang dừng lại.
“Ầm…”
Nagami sau đó để nàng ở lại giải quyết còn hắn đứng trước cửa liền dùng đap một cái hai cái cửa liền chịu lực lượng khủng khiếp của hắn liền ngã phía sau.
“Á…”
Xuất hiện trong tầm mắt là một lão trung niên hối đầu ăn mặt mát mẻ và một cô gái không mảnh vải che thân, nàng lúc này nhìn thấy hắn với vẻ đáng sợ liền la lên một tiếng núp ra phía sau ghế.
“Ngươi là ai?”
“Ngươi có biết ta là … “
“Phọt…”
Trung niên này lúc này gương mặt sợ hãi nhìn hắn vừa định giới thiệu bản thân là ai thì Nagami từ phía sau rút ra một thanh kiếm đâm xuyên tim tên này chết tại chỗ.
“Ngươi có thời gian chạy khỏi đây trước khi chết đó.” Hắn không quay đầu nói rằng.
Lúc này một thiếu nữ không mảnh vải che thân lo chạy ra ngoài.
“Chúng ta đi thôi … nhiệm vụ hoàn thành.” Mikoto lúc này cũng chạy vào nói.
Sau đó Nagami liền lái xe mang theo Mikoto phóng ra ngoài, còn nàng thì báo cáo cho Sagiri biết tin.
Và khi cả hai chạy ra khỏi sân không lâu thì từ trong biệt thự liền vang lên tiếng bom nổ tung phá hủy mọi thứ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ở một khu bỏ hoàng phía sau bệnh viện Mochizuki lúc này có một chiếc xe moto xuất hiện ở đây có thêm hai người không ai khác chình là Nagami và Mikoto sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Chiếc xe chạy tới cuối đường quẹo xuống đường hầm bí mật dưới căn cứ bí mật của bệnh viện.
“Cả hai làm rất tốt.”
Khi cả hai bước vào căn cứ bí mật thì mọi người đã đợi sẵn ở đây mỉm cười nhìn họ, người lên tiếng chình là Mochizuki.
“Blach Label các người làm tốt lắm… nhớ mọi người mà thành phố lại loại được một khối u của xã hội.” Ông nhìn mọi người với gương mặt nghiêm túc nói rằng.
“Một thành phố đông dân cũng như một cơ thể của con người, mỗi hệ thống tuy khác nhau nhưng lại cùng nhau làm việc, tăng trưởng và phát triển.”
“Tuy nhiên đôi khi sẽ có những khối u xâm nhập vào các mô khỏe mạnh của cơ thể và chúng ta phải mạnh tay loại bỏ mọi loại bệnh mà nên pháp y không thể chữa trị được.”
“Black Label là một tổ chức bao gồm những bác sĩ và ý ta phẫu thuật loại bỏ những khối u ra khỏi thành phố này.”
“Vì vậy ta rất mong chờ kết qua tiếp theo của mọi người.”
Mochizuki nói ra như đang khen ngợi hành động dũng cảm của họ khiến ai ai cũng vui vẻ rồi gật đầu chào tạm biệt ông.
“Xin lỗi nhé … ta không quen làm bác sĩ … mà ta là Tử thần.”
Nagami khác với mọi người tuy không vui vẻ không thật vọng chỉ thì thầm trong lòng bản thân mà thôi.
Sau những pha nhiệm vụ thì hắn chưa hề quen hấp thu linh hồn của những kẻ đã chết, tuy rằng số lượng rất nhiều nhưng chỉ được tầm cỡ như Hollow bình thường, mà phải hai mươi con Hollow bình thường mới bằng một con Gillian.
Khi mọi người giải tán thì mạnh ái này làm việc của mình, Mochizuki cùng Fiona tiếp tục tìm kiếm mục tiêu, ba mỹ nữ bác sĩ thì tiếp tục ca làm việc còn Oriha thì chạy tới show diễn của mình chỉ có hắn và Mikoto là tự do.
Lúc này Nagimi quyết định đi tắm tẩy rửa dơ bẩn do mồ hôi trên trong người lúc làm nhiệm vụ và hắn cũng muốn ngâm mình trong nước một phát đã để thoải mái.
]
Dưới căn cứ bí mật có xây một nhà tắm công cộng rộng lớn thế là Nagami cứ thế cởi sạch toàn thân đi vào một buồn nào đó mở nước tấm rửa cùng đó nhớ lại mấy người Miyako.
Nhất là những lúc tắm cùng nhau có thêm cả Hikifune nhất thời làm hắn hứng lên không thôi.
Tron lúc hắn đang vui vẻ tắm rửa cùng những suy nghĩ trong đầu thi Mikoto cũng bước vào phòng tắm với hắn không mảnh vải che thân hiện thân hình tuyết trắng hoàn mỹ.
Nàng nhìn một buồn có tiếng nước chảy liền biết là hắn không do dự liền chọn buồn kế bên mở vòi nước ra để những dòng nước chảy trên cơ thể tuyệt mỹ của mình.
Từ khi nàng bước thì hắn đã biết nên chẳng có gì ngạc nhiên gì cả chỉ lúc này hắn đang hứng với những dòng suy nghĩ của mình nên không có thời gian để ý nàng.
Bầu không khí cứ thể im lặng chỉ những tiếng nước chạy của vòi sen mà thôi.
“Nagami …”
Mikoto lúc này để những dòng nước kia chảy trên người thật lâu không biết suy nghĩ gì đó liền hạ quyết tâm lên tiếng.
“Hửm? có gì sao mỹ nữ của ta.” Nagami dù đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình nhưng nghe nàng kêu liền theo phản ứng hồi đáp.
“Có phải … mười năm trước ngươi từng cứu con trai của bác sĩ Mochizuki không?” Mikoto lúc này hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Ừ.”Hắn vẫn trả lời theo bản năng những lại không biết tới biểu hiện bên này của nàng.
“Vậy có phải … trong ngày hôm đó ngươi cũng cứu một bé gái trong một vụ tại nạn xe phải không?” Mikoto vừa nghe công trả lời của hắn trong lòng liền hồi hộp hỏi câu tiếp theo trong sự mong chờ.
“Có nếu ta nhớ không nhầm lúc đó bé gái ấy cùng với anh trai của nàng bị tai nạn thì phải, chỉ là người anh chết trước khi kịp vào cấp cứu còn người em thì may mắn sống sốt.”Nagami theo phản ứng trả lời mà vẫn chìm trong suy nghĩ của bản thân về những thân hình tuyệt đẹp của nhóm Miyako.
Chứ nếu như bình thường hắn dùng linh lực qua nhìn trộm thần hình của Mikoto thì lúc này sẽ phát hiện Mikoto có biểu hiện vô cùng kỳ lạ.
“Thúc thít…”
Chỉ là Nagami bất ngờ khi nghe tiếng khóc thì bắt ngờ tỉnh lại trong dòng suy nghĩ thì từ phía sau một thân thể mềm mại ôm lấy hắn.
“Mikoto, ngươi …” Nagami không cần quay đầu lại cũng biết là ai vừa định nói gì đó thì bất ngờ nàng ôm chắc lấy hắn khóc.
“Ta tìm được ngươi rồi … mười năm … ta tìm ngươi mười năm trời trải qua bao khó khắn cũng tìm được … lúc đầu ngươi xuất hiện trước mặt ta, ta cứ cho nó như một giấc mơ.”
“Nhưng ta lo sợ là nhầm người nên mới không dám hỏi, trải qua bao hỏi thăm từ bác sĩ ta mới biết đúng là ngươi, người đã cứu ta lúc đó, ngươi biết ta vui mừng thế nào không?”
“Chỉ là ta chưa tin tưởng hoàn toàn, hôm nay hỏi ngươi và nghe được câu trả lời tim ta như muốn nổ tung vậy vô cùng hạnh phúc và vui mừng.”
Mikoto lúc này ôm hắn từ phía sau khóc không ngừng nói ra, lúc này ôm lấy cơ thể tràn ngập ấm áp của hắn lúc này cảm giác hạnh phúc không thôi.
“Vậy người là cô bé đó?!” Nagami lúc này mới hiểu ra vô cùng ngạc nhiên không thôi hắn không ngờ lần đó cứu lại là nàng, quay người lại nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang khóc lúc này vô cùng động lòng người.
“Đúng ta là cô bé đó.” Mikoto vui mừng khóc ôm lấy hắn.
“Ngươi …”
“Chụt…”
Nagami vừa định nói gì đó thì bất ngờ nàng dùng hai tay ôm lấy cổ hắn hôn lên.
Hắn hơi ngạc nhiên một chút liền chủ động ôm lấy nàng hôn tiếp và rồi …
(Tỉnh lược 1 vạn chữ … chắc ai cũng hiểu =)))
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Sau một trận (đại chiến) xảy ra kèo dài hơn một canh giờ thì có hai người đang ôm nhau ấm áp trong phòng tắm cùng tiếng thở mệt mỏi.
“Có đau không?” Nagami lúc này nhìn gương mặt hồng hào đầy kiều diễm của nàng đang thở mệt mỏi hỏi.
“Không … ta chỉ thấy hạnh phúc lúc này mà thôi.” Mikoto nhìn hắn nói với gương mặt thỏa mãn hạnh phúc dùng cả người ôm lấy Nagami như gấu Koala vậy.
Nagami mỉm cười một cái trong lòng không ngờ mỹ nữ đầu tiên của hắn là Mikoto liền dùng tay xoa lấy cơ thể nàng sau cuộc (đại chiến) khiến nàng thoải mái không thôi.
“Chúng ta quay về nhà thôi … để ta bế ngươi đi.”
Mikoto lúc này vô cùng hạnh phúc Nagami nói gì nàng cũng đồng ý, sau đó hắn liền ôm lấy nàng đi ra phòng thay đồ, do lần đầu cùng với đại chiến dữ dội nên hai chân của nàng vô cùng run rẩy khó khăn đứng lấy chứ đừng nói tới là đi.
Hắn liền chăm sóc mặc quần áo vào giùm nàng trong ánh mắt ôn nhu vui vẻ của Mikoto.
Sau đó cả hai lái xe về nhà.
Nagami ôm Mikoto lên phòng của nàng để nghỉ ngơi sau đại chiến còn hắn xuống nấu mấy món bồi bổ cho nàng vì bây giờ Mikoto đã là nữ nhân của hắn rồi.
…
Buổi chiều
“Ta về rồi đây.”
Nagami đang ngồi xem tivi thì nghe thấy tiếng mở cửa cùng với âm thanh nữ tính đầy quen thuộc vang lên.
Không cần nhìn hắn cũng nhận ra là Hitsugi.
Lúc này nàng mặc trang phục bình thường quay về chứ không còn là trang phục y tá ở bệnh viện nữa.
Xuất hiện trước mắt Nagami là một mỹ nữ đeo một cái vòng ở cổ nhìn đầy mỹ vị khác thường, một chiếc áo thun tay dài màu đỏ có ba nút bên ngực phải bên dưới mặc một chiếc quần ngắn ôm sát bên trên hai chân thon dài mang một đôi tất chân màu đen đầy quyến rũ.
“Trong người mệt quá nhỉ, muốn tắm trước rồi ăn hay là nằm nghỉ ngơi trước.” Nagami nhìn gương mặt mệt mỏi của nàng liền cười hỏi.
“Ta đi tắm đây, ngươi nhớ nấu mấy món cá ngon cho ta nhé.” Hitsugi vừa nghe chữ ắn lấp tức có tinh thần nhớ tới mấy ngon của hắn nàng liền kiềm lòng không được.
Sau đó cứ thế vừa đi vừa cởi quần áo kể cả nội y để đầy trên đất đi vào nhà tắm để lại Nagami nhìn theo đôi kiều đồn kia mà cả người nóng ran lên không thôi chỉ là hắn bình tỉnh lại rồi mỉm cười lắc đầu giúp nàng thu gọn lại quần áo trên sàn vì đây không phải lần đầu tiên.
Nagami sau đó xuống bếp nấu mấy món cá yêu thích của nàng.
“Ngửi thấy thôi đã cảm giác ruột gan đói meo rồi.”
Trong lúc hắn đang nấu thì nàng cũng từ nhà tắm đi ra với bộ dạng không mảnh vải che thân chỉ choàng trên vai một cai khăn tắm trắng vừa vặn che đủ đôi song nhủ của mình còn bên dưới thả rong.
]
“Sắp xong rồi … ngồi chờ đi.”
Nagami không phải lần đầu nhìn thấy mỹ nữ khỏa thân nhưng nhìn thân hình đầy đặn của nàng cứ làm bên dưới hắn biểu thị lần nữa, mà trước đó hắn và Mikoto vừa đại chiến xong.
“Thơm qua…”
Chỉ là Hitsugi nhìn thấy hắn như thế liền nheo mắt lại hiện ra sự tinh rang liền bước đi nhẹ nhàng vong ra phía sau Nagami thấy hắn không chú ý liền ôm lấy từ phía sau rồi nhìn vào nồi cá kia hít một hơi nói.
“Sao còn chưa ra đó ngồi đợi vào đây làm gì …” Nagami cảm nhận sự mềm mái phía sau liền hít một hơi thoải mái không thôi nhất là ngửi thấy mùi hương từ mái tóc của nàng làm hắn nhộn nhạo trong lòng không thôi.
“Hihi … ngươi … nói … xem?” Hitsugi thấy hắn như thế càng cười tinh rang hơn thổi nhẹ vào tai hắn một cái rồi nói với giọng đầy mị hoặc.
Nagami cảm giác nhiết huyết sôi trào lúc này chỉ muốn quay sang giải quyết nàng tại chổ chỉ là hắn hít một hơi bình tĩnh nghĩ đến kế hoạch chinh phục các nàng liền nhịn, dù sao hắn cũng muốn chữa trị tâm linh tổn thương của các nàng trước rồi mới ăn sau.
“Bốp …”
“Á…”
“Còn đám trêu ghẹo ta … đi ra bàn ngồi đợi ngay.”
Nagami lúc này trước sự bất ngờ nàng liền quay người lại dùng một tay đánh mạnh lên kiều đồn của Hitsugi một cái làm nàng giật mình la lên một tiếng.
Hitsugi nghe hắn nói thể liền bĩu môi oan ức đi ra ngồi vào bàn dùng tay xoa chỗ bị đánh đó của mình, chỉ là trong lòng nàng vô cùng ngạc nhiên khi thấy hắn có thể kiềm chế được như thế, theo nàng xem trong phim nam nhân gặp nữ nhân làm như thế liền không nhịn được vậy giải quyết nữ nhân đó tại chỗ.
Hitsugi chợt nhìn phía hắn đang chăm chú nấu ăn vô cùng có mị lực nhất thời làm nàng nhìn ngẩn ra một cái.
“Tới rồi nè ăn đi.”
Nagami vừa lúc bưng nồi cá đi ra thấy nàng đang nhìn ngẩn người liền mỉm cười một cái dùng tay chặt nhẹ lên trán Hitsugi nói.
Nàng lúc này mới khôi phục tinh thần nhìn hắn một cái rồi đảo mắt không biết suy nghĩ điều gì liền bắt đầu ăn.
“Mikoto đâu rồi? không phải mọi lần con bé đều muốn ăn món ngươi nấu sao?” Hitsugi ắn một lúc mới nhớ gì đó liền hỏi.
“Nàng ngủ rồi … chắc do hôm nay mệt mỏi quá.” Nagami khẽ giật mình một cái rồi tự nhiên trả lời, sự thật nàng mệt mỏi do (đại chiến) với hắn.
Hitsugi gật đầu một cái không nói gì.
“Thoái mái quá …”
Sau khi cả hai ăn xong nàng liền nhảy lên ghê sofa nắm úp trên đó với gương mặt lười biến.
“Ài…” Để lại hắn thở dài lắc đầu dọn dẹp một mình.
“Nhìn xem cứ như mèo lười ấy.” Nagami sau khi dọn dẹp xong thì ra sofa thấy nàng nằm dài ra đó liền nói.
“Meow…” Hitsugi không hề thẹn thùng làm gương mặt moe rồi kêu lên một tiếng mèo kêu vô cùng dễ thương.
“Nagami ơi … mát xa như hôm bữa đi.” Nàng nằm đó bất ngờ nói một câu làm hắn nuốt ngụm nước bọt.
Phải biết rằng lần đó mát xa cho nàng có quần áo, còn bây giờ nàng đang nằm úp xuống không mảnh vải che thân để lộ kiều đồn đầy đặn bên ngoài không khí.
“Được…” Nhưng có tiện nghi không chiếm mới là kẻ ngủ vì vậy hắn không do dự nhân lời liền cuối người xuống mát xa cho nàng, chỉ lấy một cái khăn cho lại nơi nhạy cảm của Hitsugi vì hắn sợ kiềm lòng không được giải quyết nàng tại chổ.
“Thoải mái quá … meow … thoải mái quá … meow…”
Nagami lúc đầu còn cố tập chung mát xa bàn chân cho nàng không nghĩ bậy chỉ là nghe âm thanh mị hoặc kia của nàng làm hắn tê dại từ trong ra ngoài.
“Bóp … không được kêu …”
Hắn liền chịu không được đánh vào kiều đồn của nàng một cái cảm nhận sự đài hồi từ nó mà lòng hô một câu thoải mái.
“Ai da … đau mà …”
Hitsugi lúc này bị đánh cũng thành thật nằm ra đó một cái không dám kêu lên nữa.
Hắn cũng tập chung mát xa được cho nàng, tuy trong lúc làm không thiếu chiếm chút tiện nghi nhưng hắn không đi quá giới hạn mà hết lòng chăm sóc.
“Xong … ngủ rồi à… đàng vậy”
Nagami sau một lúc tận tâm mát xa cho nàng thì cũng xong liền lau mồ hôi trên mặt một cái thì thấy nàng đã ngủ rồi liền thở ra một hơi rồi lật nàng lại một cái bế nhẹ nhàng lên như công chúa.
Cũng may phòng nàng không khóa liền nhẹ nhàng đẩy cửa vào rồi đặt nàng lên giường dùng chăn che lại thân thể kiều diễm làm hắn rung động kia.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng khẽ dùng một ngón tay vuốt nhẹ trên má một cái nhìn đôi đỏ mòng làm hắn bị hấp dẫn khom người định hôn tới thì ngừng lại rồi mỉm cười lắc đầu sau đó hôn lên trán nàng một cái chỉnh lài vài cọng tóc lẻ loi kia.
“Chúc ngủ ngon mỹ nữ.”
“Cạch.”
Nagami sau khi ra ngoài thì hồn nhiên quên mất đối với một người luôn chiến đấu như nàng làm sao ngủ quên khi chưa an tâm cho được, quả nhiên khi cửa vừa đóng lại thì nàng liền mở mắt ra chỉ là đôi mắt lúc này hiện ra sự ôn nhu nói một câu rồi nhắm lại.
“Ngủ ngon.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
“Nagami lên bảng giải bài toán này cho ta mau.”
Lúc này trong lớp học có vị nữ giáo viên đang chỉ một thiếu niên đang ngủ cuối lớp nói rằng.
“Ài … xong rồi đó.”
Thiếu niên lười biếng bước lên ghi vài cái nhưng lại chính xác hoàn toàn làm nữ giáo viên nghẹn họng nhin trăn trói không biết nói gì luôn.
“Đúng là Nagami có khác.”
“Bài khó cách mấy đều có thể giái quyết dễ dàng”
Mọi người trong lớp học lúc này bàn tán vui vẻ không thôi, nhất là nhìn nữ giáo viên nghiêm khắc với họ mỗi ngày có biểu hiện gì như làm mọi người thỏa mãn không thôi.
“Nè … Nagami giỏi quá nhỉ … nếu ngươi không lo giữ lấy hắn sẽ người cướp đi đấy.”
Lúc này ở gần của có nhóm nữ tụ tập bàn tán với nhau họ nhìn phía thiếu nữ tóc trắng ngoài cùng nói rằng chớp chớp đầy thâm ý.
“Ai mà thèm …” Thiếu nữ lúc này ra vẻ bĩu môi trê trách làm tụi con gái nhìn nhau cưới không thôi, họ quá hiểu tính cách của nàng trong nóng ngoài lạnh.
Đây tất nhiên là lớp học của Nagami và Mikoto rồi.
“Reng … reng…”
Khi âm thanh chuông vang lên tất cả mọi người liền vui vẻ vì cũng được nghỉ ngơi hết bị tra tấn bới tiết học khó chịu này.
“Uống gì không?” Nagami lúc này cũng khôi phục lại sức sống định bước ra mua gì đó uống và đi ngang qua Mikoto hỏi nàng.
“Ta lát đi ăn cùng mọi người rồi.” Mikoto suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Ừ…” Hắn gật đầu một cái bước đi.
Nhưng cả hai trao đổi ánh mắt đầy thú vị chỉ họ mới hiểu mà thôi, nhất thời Mikoto đỏ mặt trong lòng vừa ngượng ngùng vừa mong chờ sau khi về nhà.
Nagami thì nhắm theo phương hướng nào đó đi mua nước uống, cầm được lon nước trên tay nhớ lâu rồi bản thân chưa bước lên sân thượng trường học ngắm nhìn bên dưới.
Liền muốn nhớ lại cảnh đó liền theo cầu thang tiến lên sân thượng.
Hắn bước lên thì thấy cửa đã mở sẵn liền vui vẻ dùng sức nhanh hơn chỉ là khi vừa bước tới cửa bất ngờ có một người cũng từ bên trái đi ra tính bước xuống thế là hai người đụng nhau.
“Á…”
Một giọng đầy nữ tính vang lên và Nagami nhất thời cảm giác gương mặt mình đang úp vào một nơi thoải mái mềm mại.
Nhưng do sức của hắn quá nhanh nên đẩy ngã người kia xuống thế là cả hai cùng ngã về phía trước.
“Ngươi không sao … chứ?”
Sau khi ngã xuống cảm giác úp vào một nơi thoái mái liền tỉnh lại vội dùng tay chống người lên hỏi thăm thì nhất thời nhìn thấy cặp song nhũ đầy đặn to lớn trước mặt liền ngẩn người ra.
“Ai … da … ta không … sa … Nagami-senpai”
Thiếu nữ sau khi ngã xuống cảm giác hơi choáng voáng một chút rồi trả lời chỉ khi nhìn người trước mặt nhất thời ngẩn người ra, vô cùng ngạc nhiên nói rằng.
Nàng lúc này liền đỏ mặt nhìn người gần ngay gan tấc trong lòng đập loạn cả lên.
“Ngươi biết tên ta?” Nagami nghe âm thanh của nàng cũng ngước lên nhìn thấy gương mặt xinh xắn đang đỏ như trái cà chua vì ngượng ngùng kia ngạc nhiên hỏi.
Từ khi vào Triage X một tuần thì hắn cũng nhớ lại nội dung của câu chuyện vừa nhìn nàng lấp tức nhận ra ngay đây là mỹ nữ Momokino sở hữu song nhũ không thua kém Hitsugi.
“Ta vô tình biết thôi.” Nghe hắn hỏi câu đó làm nàng như muốn đứng tim gương mặt liền đỏ như máu nhắm mắt trốn tránh nói rằng, chính bản thân nàng còn nghe được nhịp tim của mình đập vô cùng lợi hại.
Nagami dù sao cũng hai kiếp làm người trải qua chỉ cần nhìn biểu hiện của nàng thôi liền hiểu vấn đề là Mimikino thích hắn, chính hắn cũng khá ngạc nhiên không thôi.
“Cảm ơn…”
Hắn sau đó liền đứng lên rồi dùng một tay kéo lấy tay nàng đứng lên theo, Mimikino khi được hắn nắm tay cảm giác như thiên đường vậy vô cùng vui mừng trong lòng, ngượng ngùng nói.
“Ngươi là Momokino phải không?” Nagami bất ngờ hỏi một câu làm nàng ngạc nhiên.
“Senpai, biết ta sao?” Momokino lúc này vô cùng bất ngờ phải rằng nàng thích hắn mới âm thầm điều tra mới được, nhưng bây giờ nghe hắn nói ra tên của nàng nên có giác vui mừng hỏi ngược.
“Pặc…”
“Ta không chỉ biết … mà còn biết ngươi thích ta nữa đúng không?”
Chỉ là bắt ngờ Nagami đột nhiên ép Momokino vào góc rồi dùng một tay chống tường thật mạnh nhìn nàng nói với nụ cười thâm ý nói.
“Á …” Momokino còn đang ngẩn người vì hành động của hắn thì bất ngờ bị câu nói theo làm cho giật mình la lên một tiếng, cũng như thể hiện có tật giật mình vậy.
Càng nhừ thế càng làm cho Nagami khẳng định nhìn gương mặt thiếu nữ xinh đẹp trước mắt liền cầm lòng không được hôn tới đôi môi đỏ xinh kia của nàng.
“ẦM…”
Khi hắn vừa hôn lấy nàng thì Momokino cảm giác đầu mình như nổ tung, cứ thế ngơ ngác ngượng ngùng đáp trả theo bản năng.
Sau đó nàng cảm giác trong miệng có thêm một vật cuốn lấy lưỡi mềm mại của mình rồi cả hai cứ dây dưa với nhau qua lại cứ thế chìm đấm trong cảm giác mới lạ này.
Một lúc sau Nagami cũng nhẹ nhàng buông ra ở giữa người xuất hiện một tia tuyến bạc rơi lên song nhũ đầy đặn của nàng mà Momokino cũng giống bị rút hết sức từ cái đó vậy liền ngã vào lòng Nagami thở gấp.
“Cảm giác thế nào…” Nagami ôm lấy nàng thổi nhẹ vào tại nàng hỏi.
“Cảm giác rất tuyệt … giống lên thiên đường vậy.”Momokino bị hắn làm như thế nhất run lên một cái rồi ngượng ngùng nói ra.
Sau đó Nagami ôm lấy Momokino ngồi xuống để nàng tựa vào lòng mình trò chuyện.
Thì mới biết từ ngày đầu tiên hắn vào trường thì nàng đã thích hắn từ cái nhìn đầu tiên, điều mà Nagami vô cùng bất ngờ cứ tưởng tiếng sét ái tình chỉ có trong ảo tưởng thì không ngờ lại có thật đến với hắn.
Niềm vui đến bất ngờ liền vui vẻ không thôi.
Chỉ là Momokino lo sợ mối quan hệ của người bị Mikoto biết được thì Nagami liền nói cho nàng biết rằng, hắn sẽ thiết phục được nàng ấy vì hắn có ý định mở hậu cung điều này khiến cho Momokino giật mình.
Sau đó nghe hắn nói sẽ yêu thương mọi người, làm nàng vô cùng an tâm nói với là nàng không cần danh phận gì hết chỉ cần làm nữ nhân bên cạch hắn thôi là đủ.
Khiến cho Nagami vui mừng hết sức không ngờ một ngày đẹp trời vớt được nữ nhân xinh đẹp là có thật.
Cả hai hôn nhau lần nữa tạm biệt ai về lớp nấy chỉ là hẹn mai gặp lại trên này vô cùng vui vẻ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
“Về rồi … lại một ngày học sinh trôi qua.”
Sau buổi học hôm nay thì Nagami vẫn đưa Mikoto về nhà như mọi lần và cả hai dẫn xe và khóa cửa ngoài xong liền vào nhà.
“Chụt…”
Khi cả hai vừa cất giày bên dưới xong thì Nagami lấp tức ôm lấy Mikoto hôn điên cuồng, nàng vốn đã chuẩn bị tinh thần khi hắn vừa chủ động xong thì nàng liền đáp trả ngay lấp tức.
Rồi một cuộc (đại chiến) đã xảy ra kéo dài từ cửa nhà cho đến phòng khách rồi vào nhà bếp cuối cùng là nhà tắm trận chiến kéo dài vô cùng kịch liệt suốt một canh giờ mới dừng lại.
Lúc này trong bồn tắm có hai thân ảnh đang ngồi trong đó.
“Thoái mái không?” Nagami lúc này đang dựa vào một gốc còn Mikoto thì đưa lưng về phía hắn dựa vào cả hai sau một đại chiến ác liệt cũng vào đây ôm nhau dưới nước nghỉ ngơi.
“Thoải … mái.” Mikoto tuy không phải lần đầu nói thế, nhưng cảm giác nói ra vẫn làm nàng ngượng ngùng với gương mặt ủng đỏ mê chết lòng người điều làm Nagami lại có phản ứng.
“Ta không được nữa đâu…” Cảm giác phía dưới có phản ứng nàng liền đỏ mắt lắc đầu nói.
“Vậy làm sao bây giờ ai bảo ngươi đẹp quá làm gì … hay là …” Nagami nghe nàng nói thế oan úc nói rằng một chút rồi nghỉ tới điều gì đó nhất thời hưng phấn kề sát kế bên nàng nói nhỏ.
“Cái tên … sắc lang này …” Mikoto vừa nghe xong liền ngượng ngùng lần nữa chỉ là nghĩ tới làm hắn vui vẻ nàng liền quay người lại.
Nagami thấy thể liền vui mừng ngồi lên thành bồn trong chờ mong và qua nhiên không làm hắn thất vọng nàng liền cuối.
“A… thoái mái.”
…
“Khục … khục …thỏa mãn ngươi rồi đó tên sắc lang.”
Mikoto lúc này ho khan một chút nhưng vẫn nuốt xuống chỉ là hai bên khóe miệng có dòng sửa trắng đặc do quá nhiều chảy ra ngoài làm rơi trên song nhũ đầy đặn của nàng không ít.
“Rồi … hehe.”Hắn vô cùng vui vẻ ôm lấy nàng.
Sau đó cả hai liền tẩy rửa sạch sẽ cho nhau rồi thay quần áo chuẩn bị buổi ăn trưa.
Thời gian sinh hoạt cứ thế tới chiều tối.
Nagami đang trên đùi trắng mềm mài của Mikoto để xem tivi còn nàng dùng một bông chà tai cho hắn vô cùng ấm cúng chỉ là bất ngờ âm thanh của điện thoại vang lên.
“Reng …”
“Nhãn đen… có nhiệm vụ.”
Mikoto liền lấy tay mở ra thì thấy một nhãn đen xuất hiện trên điện thoại.
Nagami nghe thế cũng ngồi dậy cả hai nhìn nhau một cái rồi lên xe chạy đến bệnh viện.
...
Nhà xưởng bị bỏ hoang Aranami
Trong một căn phòng dưới lòng đất có sáu người ở đây.
Một thanh niên trẻ với bộ dạng con ông cháu cha đầy kiêu ngạo phách lối, kế bên hắn là một trung niên phục vụ như một người hầu và cách đó không xa có một trung niên bị trói bị bịt cả miệng chỉ có thể ở đó la hét.
Gần đó thì có một mỹ nữ xinh đẹp bị trói vào cái ghế đưa lưng trắng tuyệt đẹp của mình ra ngoài chỉ là trên đó đã có nhiều dấu vết bị tra tấn vô cùng độc ác và kế bên nàng là tên thanh niên dạng du côn đang cầm một cái roi da gương mặt bất dắt dĩ đứng đó đợi lệnh.
Cuối cùng là một lão trung niên đang gãi cổ cực kỳ tức giận nhìn hai tên thanh niên trước mắt nói.
“Ta nghĩ ngươi nên dừng lại và theo ta về đồn một chút rồi đó”
“Ngươi bị điên à Tatara, ta giờ là đầu não của công ty xây dựng Aranami, dù ngươi có muốn hay không cũng thế.”
“Giả như ngươi không biết gì và về nhà đi, vì bản thân mình.”
“Ngảy cả ngươi có bắt được ta đi nữa, ta cũng thoát khỏi tù mà thôi vì sẽ có tấn nhân vật quan trọng bảo lãnh cho ta” Tên thanh niên con ông cháu lúc này vô cùng bá đạo làm cho lão trung niên vô cùng tức giận ra mặt.
“Hahaha … đừng tức giận như vậy … ngươi quan tâm điều gì chứ? bọn người này hoàn toàn xa lạ đối với ngươi.”
“Ta làm bất cứ điều gì ta thích nên sẽ không dể ngươi phá hỏng niềm vui này đâu.”
“Đúng không, Masaki?”
Tên thanh niên cực kỳ ngông cuồng ra vẻ cười khinh thường nhìn ông nói.
“Phải thưa ngài.” Trung niên phục vụ vui vẻ khom người nói
“Rắc…”
Cùng lúc đó từ bên cửa sổ có một ánh sáng hiện ra và xuất hiện một chiếc xe phá cửa vào làm cho mọi người ở đây bất ngờ.
Trên xe có hai người đang ngồi trên đó không ai khác Nagami và Mikoto lúc này.
“Một chiếc moto … đây là tầng bốn đó…”Masaki lúc này kinh ngạc ra mắt nói.
“Bùm…” Nhưng khiến cho mọi người bất ngờ chính là thiếu nữ ngồi trên xe phía sau nổ súng thẳng vào tên thanh niên phách lối kia bắn chết tại chỗ.
“Á…” Masaki kinh hãi nhìn người chết trước mặt.
“Mẹ kiếp các ngươi làm gì thể.” Tatara lúc này cực kỳ tức giận như tội phạm bị bắn chết trước mặt không kịp làm gì.
“Làm đi …” Nagami mặc kệ tên thám tử này nói rằng.
“Tới liền …” Từ phía trên xuất hiện một thiếu nữ đeo mặt nạ lộn ngược người cầm một khẩu súng bắn ra đạn khói mù.
Che hết tấm mắt tất cả.
“Chết tiệt…” Tatara nhìn thấy điều này liền tức giận vì trước mặt ông toàn là khói mù.
“Đùng … đùng…”
Hai tiếng súng bắt ngờ vang lên làm mọi người ngạc nhiên thì thấy không lâu gần đó có tiếng hai cái xác ngã tại chỗ.
Masaki lúc này trong cầm một khẩu súng nhắm lấy tên trung niên bị trói đứng trước cửa nơi mà khói mù chưa lan tới với vẻ mặt điên cuồng tươi cươi.
Cũng từ trong đám khói lộ một khẩu súng nhắm phía hắn, Tatara nhìn thấy liền vội nhảy ra định che nhưng trễ một bước cả hai tiếng súng vang lên.
Masaki thì bắn chết trung niên bị trói còn Nagami thì bắn chết hắn, ngay khi Tatara định bay tới bắt lấy thì hắn lộn người dùng một chân đá ông ra ngoài với lực vừa đủ không bị trọng thương nhưng muốn đứng lên thì hơi khó.
Rồi sau đó Mikoto liền chở hắn lên đoạn dây trước đó đi vào thoát đi để lại Tatara cho mắt nhìn trong cơn tức sau khi đứng lên được liền tới giải cứu con tin cuối cùng là một mỹ thiếu nữ vác đi.
“Bùm…”
Khi hai người Nagami phóng đi không lâu thì nơi đó liền nổ tung rồi cách đó một chút là một tiếng nổ khác vang lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện