-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
"Đầu trâu mặt ngựa?!?"
Hoàng nghĩ ngợi một hồi, cố hình dung ra xem đầu trâu mặt ngựa nó là như thế nào, đoạn buốt sống lưng, sau đó lại nghĩ đến khuôn mặt Cao Tuệ Mẫn, không kìm được mà ực một cái.
"Thằng kia, mày lại nghĩ cái gì bậy bạ hay sao mà lại ngẩn người ra cười như bị dại thế kia?"
Lão Long hói đầu đặt chiếc điếu cày xuống dưới sàn, lấy tay vả "bốp" một phát vào đầu Hoàng.
"Á á... Thầy chơi ác thế."
Hoàng ôm đầu, gào lên, trở về thực tại.
"Tiếp tục mài mực, chuẩn bị giấy tập vẽ tiếp đi."
"Suốt ngày bùa bùa, thầy không còn thứ gì khác bắt con làm nữa à?"
"Từ giờ cho đến lúc nghỉ hè ở trường, không có đi tình nguyện tình ngủng gì hết, ở đây thầy sẽ dạy cho mày tất tần tật những kỹ năng cơ bản của pháp sư. Tốt hơn hết là ngoan ngoãn ngồi im ở đây vẽ bùa đi. Đừng có than thở nữa."
"Haizz... Cơ mà..."
Hoàng than vãn, thở dài. Cậu đã quá chán với công việc này rồi.
"Mày chưa nghe câu có công mài sắt có ngày nên kim à?"
"Có công mài sắt có ngày nên xà Beng thì có."
Hoàng xoay người lại chiếc bàn, tay tiếp tục mài mực, còn miệng thì lầm bầm lầm bầm phản đối ông Long.
"Có im đi không thì bảo?!? Mày có tin thầy cho mày cái điếu vào đầu không? Hả?"
"Thì thôi..."
Hoàng trề mỏ ra, tỏ vẻ không quan tâm.
Hai người ngồi trong phòng im lặng được một lúc.
"Mà thầy ơi..."
Hoàng quay đầu lại, cười cười với ông Long.
"Gì?!?"
Lão Long hói đầu rất cảnh giác. Chỉ sơ suất một chút thì lão có thể sẽ mắc bẫy thằng quỷ này.
"Thầy vẫn chưa kể cho con biết lần đầu tiên thầy gặp Cao Tuệ Mẫn là khi nào..."
"..."
"Thầy..."
"Hừ."
"Thầy nói gì đi chứ..."
"..."
"Thầy..."
"Thầy có tin con mách vợ thầy về việc thầy lén gọi bà là tu la quỷ mẫu không?"
"Hic..."
"Thế có nói không?"
Hoàng dồn lão vào đường cùng.
"Chẳng có gì để nói cả, ngày xưa tầm 3 chục năm về trước, thầy mày cùng sư phụ đã đi triệu hồn ở vùng Tây Bắc, khi đấy thầy trẻ người non dạ, suýt chút nữa thì bị quỷ cổ nữ bắt mất. May nhờ có cô ta mà nữ quỷ kia mới thả thầy ra..."
Lão Long hói đầu xem chừng như rất xấu hổ về việc này.
"Ha ha... Thầy yếu đuối vãi."
Hoàng được một trận cười ra nước mắt, cậu không ngờ lão hói kia chỉ vì một nữ quỷ nhỏ nhoi mà suýt chút mất mạng. Thế mà trước đến giờ lão làm bộ ghê gớm lắm.
"Đừng xem thường nữ ác linh này. Cô ta không phải là con quỷ thường đâu."
"Cô ta?!?"
Hoàng nghe thế liền thắc mắc. Trẻ lắm hoặc xinh lắm thì lão hói nhà cậu mới gọi là cô.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
"Thầy, thầy kể chi tiết cho con nghe xem nào."
Hoàng hóng hớt dịch lại chỗ lão Long hói.
"Không kể nữa. Vẽ bùa tiếp đi."
Ông Long nghiêm mặt, lấy tay chỉ chỉ vào chiếc bàn tập vẽ của Hoàng.
"Thế tối nay thầy thích nhịn cơm ra ngoài góc sân ngủ à?"
"..."
"E hèm...Thực ra hồi đó ta cũng trạc tuổi con thôi. Vốn mới vào nghề, hăng say lắm, lăng xăng đi lạc vào bìa rừng. Hình như lúc ấy thầy bị dẫn vào mê hồn trận của con quỷ ấy tạo ra trên vách núi. Trời thì tối, cũng vào đem trăng tròn, nhìn đường không có rõ. Vốn dĩ thầy cứ đi thẳng đi thẳng, ảo ảnh trước mắt chỉ là một con đường mòn, xém chút nữa là rơi xuống vực tan xác. Hồn thì bị nữ quỷ kia thu lấy, xác chắc là làm mồi cho thú dữ. Aizzzz... Nhớ lại mà hoảng hết cả hồn. Đúng là biết ơn Cao Tuệ Mẫn thật. Lúc thầy trực rơi xuống vách núi, Cao Tuệ Mẫn từ đâu xuất hiện, ấn vào huyệt đạo của thầy cho tỉnh lại. Nữ quỷ kia cũng không vừa. Có lẽ cô ta lấy hồn người để tu luyện thứ gì đó, phát hiện ra Cao Tuệ Mẫn, lập tức ảo ảnh biến mất, hai người đứng đánh nhau một trận tơi bời hoa lá. Chắc cũng tại mất miếng mồi ngon nên cô ta mới phát điên lên chửi bới một hồi. Cân tài cân sức. Cuối cùng thầy cũng chẳng biết là hoà hay thắng."
"-_-"
"Haizz... Đúng thực sự khi sư phụ phát hiện ra thầy, nữ quỷ kia thì biến mất, Cao Tuệ Mẫn gật đầu chào sư phụ thầy rồi cũng khoát tay áo biến mất luôn. Sư phụ bắt kể lại câu chuyện, rồi mới kể đến sự tồn tại của Cao Tuệ Mẫn. Mấy chục năm rồi, vẫn xinh đẹp như xưa. Thần thái vẫn như thế. Tưởng rằng cả đời này cũng không gặp lại được nữa... Khuôn mặt vẫn nhớ, đúng là dai thật."
"Thế nữ quỷ kia, thầy có nhớ được mặt không?"
"Thầy không rõ nữa, nhưng cô ta với Cao Tuệ Mẫn, hình như có quan hệ, thấy trước khi giao đấu xầm xì gì không rõ, lúc ấy trúng ảo ảnh mê hồn, đầu óc không tỉnh táo. Nhưng cũng thuộc dạng tuyệt sắc giai nhân. Tóc cô ta rất dài, toàn thân vận trang phục màu trắng toát, tay luôn luôn cầm một cây tỳ bà. Khi cười có má lúm đồng tiền rất sâu. Còn chi tiết gì nữa thì ta không nhớ. Vì từ lâu lắm rồi, không còn minh mẫn nữa. Cũng đã quên mất khuôn mặt. Haizz, ui trời, nhắc đến mà vẫn sợ quá đi mất."
"Kể tiếp đi thầy..."
"Hết rồi, còn gì mà kể nữa. Mày có vẽ tiếp không thì bảo."
Ông Long cũng trở về hiện tại, quát to.
Hoàng phụng phịu trở lại, tay tiếp tục ngoằn nghèo dòng chữ giun dế trên mặt giấy
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
"Hic... Trời nóng quá đi mất... Tự nhiên mất điện."
Hoàng đi ven hành lang, tay cầm chiếc quạt giấy phe phẩy phe phẩy, chân cố gắng bước nhanh ra vườn cây trước cửa phòng.
"Em chào anh Hoàng."
Cái Ngọc hí hửng đứng dưới bóng cây từ xa, nhác thấy bóng Hoàng, cười tươi rói.
"Bố sư. Không thấy nóng à mà cười tươi còn chói hơn cả ông mặt trời trên kia."
Hoàng tiếp tục phe phẩy chiếc quạt, thiếu chút thè lưỡi ra thở. Trong đầu nghĩ thầm. Cơ mà đầu có mát thế nào cũng là rất xinh nha.
"Hế lô, trời nóng quá thể."
Giữa hai cây si to đùng xum xuê lá nhất trong vườn, lão Long hói đầu thầy cậu mắc một chiếc võng, đong đưa đong đưa trông rất thư thái. Nhưng thực ra là lão cũng đang thè lưỡi ra mà thở.
"Ngọc! Ngọc! Mày rót cho thầy cốc nước."
Ở giữa cái sân vườn mát mẻ kia, ông Long cho đặt một bộ bàn ghế gỗ, mà bà Liên thì cũng đang ngồi đó thong thả uống nước trà như chưa có gì xảy ra.
Đây mới chính là con người ung dung nhất hệ mặt trời. "Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến." Dù là đông hay hè, dù là nóng hay lạnh, miễn không là trời mưa, thì lúc nào bà cũng ngồi xơi nước trà tại đây.
Hoàng lê lết lại, ngồi ngay phía đối diện bà Liên.
"Chào thầy chào mợ."
"Ừ con. Nóng quá thể ấy nhỉ."
Bà Liên thong thả rót vào một cốc trà xanh, đưa ra trước mặt Hoàng. Đoạn lấy chiếc quạt giấy, quạt cho cậu.
""Con xin."
Hoàng cười hí hí, tận hưởng giây phút mát mẻ sau khi nát hết cổ tay vì quạt giấy.
"Hoàng, mày lại đây, lại đây nằm, để chỗ ấy cho thầy."
Hoàng bưng cốc trà xanh, quay ngoắt lại, bĩu môi.
"Thầy ạ, trà xanh thì được. Còn quạt thì không."
"Mày..."
Lão Long hói thở dài, nắng ơi là nắng. Hành hạ người khác cũng vừa phải thôi.
"Cha, để con quạt cho cha."
Cái Ngọc cười cười, phe phẩy cho ông Long.
"Gái rượu ngoan lắm."
Hoành nhìn gia đình thầy Long, thấy nhớ nhà vô cùng.
Suốt mấy tháng trời hè, Hoàng được ông Long chỉ dạy cho rất nhiều thứ, không đơn thuần là vẽ bùa nữa. Giờ cậu cũng đã tiếp thu được chút ít, vài hôm nữa, bà Châu mẹ cậu sẽ cho người lên đón cậu về nhà ít hôm. Thực sự đã rất lâu rồi hai mẹ con chưa được gặp nhau.
"Khi nào về quê, con xin cho mợ ít quế nhé, nghe nói quế chỗ con tốt lắm."
"Vâng ạ."
"Thuốc Lào nữa nhé thằng quỷ, nghe nói thuốc lào chỗ mày ngon lắm."
"-_- đó là huyện khác rồi thầy ơi..."
"Ờ thì cứ nói thế thôi."
Hoàng cười cười, ghi nhớ hết mấy thứ kia, sau khi lên sẽ lấy làm quà cho mọi người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Hoàng bước khỏi cửa xe, lấy tay đỡ hành lý từ bác tài, tiến vào trong sân nhà mình.
"Phù...Cuối cùng cũng về đến nơi."
Cậu hí hửng chạy đi tìm mẹ, thế là cũng được gặp bà rồi. Nhớ quá đi mất.
"Mẹ... Mẹ ơi..."
"Hoàng đã về rồi đấy hả con?!?"
Bà Châu chưa thấy người đã thấy tiếng, nhanh chân bước ra đón con.
"Mẹ..."
Hai mẹ con ôm nhau thắm thiết. Hoàng nhìn mẹ, cười cười. Cậu muốn nhìn rõ gương mặt người mẹ mà cậu rất nhớ.
"Ơ... Mẹ, sao người mẹ hốc hác thế kia?!?"
"Mẹ không sao, không sao, dạo nay mẹ hay bị mất ngủ một chút, nên thấy trong người không được khỏe, con đi đường có mệt lắm không?"
"Dạ không có, mẹ con mình vào nhà thôi mẹ."
Hoàng nhíu mày nhìn sắc mặt mẹ cậu thêm một lần nữa. Xuống sắc quá trầm trọng.
"Haizz... Thoải mái quá đi mất."
Cậu vứt đồ sang một bên, nằm ngay lên chuếc giường êm ái. Đã vài tháng nay cậu không về nhà, xem ra ngày nào mẹ cũng lên quét dọn cho mình.
"Đi tắm rồi xuống dưới đây ăn cơm đi con, mẹ nấu sắp xong rồi này."
"Dạ..."
Hoàng ngồi dậy, lấy quần áo ra bên ngoài, đoạn đi loanh quanh khắp phòng mình, mở tung hết cánh cửa sổ, nhìn ngó, sau đó mới chịu đi vào nhà tắm.
"Phù..."
Cậu mở cửa nhà tắm ra, mái tóc ướt sũng rủ sang một bên, mau chóng lau khô chúng. Bước sang bên phòng của bà Châu.
"Cạch..."
Hoá ra mẹ cậu đang trong phòng.
Bà đang cầm một viên thuốc, bên cạnh đầu giường là một cốc nước.
"Mẹ uống thuốc đấy à? Thuốc gì thế kia?"
"Xong rồi hả con? Mẹ uống ít thuốc an thần, cho đêm dễ ngủ ấy mà. Để mẹ đi dọn cơm, con xuống ngay nhé."
"Vâng."
Hoàng cười ngoan.
Bà Châu bỏ cốc nước xuống, xoa đầu Hoàng một cái, bước xuống dưới lầu một dọn cơm.
"Cạch..."
Đợi đến khi mẹ cậu đóng cửa đi hẳn, nụ cười trên mặt cậu tắt ngóm.
"Còn không mau ra đây?"
Không có tiếng trả lời.
Cậu hừ nhẹ một cái, xoay người đi về phía tủ quần áo, mở toang cửa ra.
"Không có ở đây à?"
Cậu lại nhìn về phía tủ đầu giường. Giơ tấm bùa vàng mới vẽ vội hồi nãy.
"Một là bước ra ngoài đây chúng ta nói chuyện phiếm, hai là để tôi đốt lá bùa này, biết công dụng của nó chứ?"
Đúng như dự đoán của cậu, một vong ma chui từ tủ đầu giường ra phía ngoài, chân không chạm đất, đi là là đến trước mặt Hoàng.
"Pháp sư tha tội."
-_-"
"Lại là vong nữ xinh đẹp à?"
"Dạ?"
"Không, không có gì."
Hoàng xua xua tay.
"Nói đi, sao cô bám lấy mẹ tôi?"
Vong kia quần áo rách rưới, khuôn mặt nhọ nhem, đầu tóc rối xù, nhưng nhìn chung căn bản sự xinh đẹp của cô ta không thể bị lấn át đi được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
"Pháp sư, từ lúc người về đến giờ, tôi còn chưa có xuất hiện lần nào..."
"Từ khi bước vào nhà, tôi đã thấy có chướng khí rồi."
Hoàng đưa tay lên khịt khịt mũi. Cái trò chó săn này là do lão Long đầu hói dạy cậu.
"Thầy làm cái trò gì đấy? Sao lại khịt mũi ngửi như chó nghiệp vụ thế kia?!?"
"Im mồm, đây là phương pháp ngửi mùi nhận biết chướng khí. Nơi nào có vong ma chắc chắn có chướng khí. Hiểu chưa?"
Lão Long tức giận gào lên.
"À à... Nhưng mà giống ch..."
"Có im đi không thì bảo?!?"
Cậu lãnh một chiếc điếu cày lên đầu.
-_-"
Hoàng rùng mình nhớ lại. Khiếp. Cái điếu cày đau bỏ mẹ.
"Xem chừng bộ dạng cô nhìn rất giống ma đói. Không có người thân thích à? Chết thế nào?Sao lại bám lại đây mà không đi siêu thoát?"
"Em... Em bị tai nạn xe cộ. Trong lúc băng qua đường thì bị ô tô đụng trúng... Từ nhỏ đã mồ côi nên không có người cúng bái nhang đèn. Em được mấy người tốt bụng an táng ở một góc đất nghĩa trang. Hôm trước mẹ anh có đi ra mộ thắp hương cho ai đó, ngang qua mộ em, thấy không có người dọn dẹp, nên bà sẵn tiện cắt cỏ, thắp cho em mấy nén hương, cho em ăn xôi thịt hoa quả, đốt cả vàng mã nữa. Em rất quý bà. Nên mới theo về đây."
-_-"
Ặc... Có chế độ này sao?
"Thế tại sao không chịu siêu thoát?!?"
"Siêu... Thoát? Em đi ra đến Điện Phủ của làng mình, nhưng mấy quan sai ở đó không có cho em vào. Em không nhớ là đến ngày thứ 49 phải đi siêu thoát. Em nhớ nhầm ngày..."
"Ha... Hả?"
Hoàng ngớ người ra.
Ma nữ này sao ngốc thế?!?
"Thế cô có biết chuyện bám theo mẹ tôi khiến bà bị hút hết dương khí hay không?!?"
"Em... Em không có biết."
Ma nữ nhỏ bé lắc đầu. Hoàng thật sự bó tay với tình huống này.
"Hoàng ơi..."
Từ phía dưới nhà, bà Châu gọi với lên kêu Hoàng xuống ăn cơm.
"Con biết rồi..."
Hoàng đáp vọng lại.
Thế còn cái vong này thì phải làm sao?
Hoàng hết nhìn xuống dưới lầu lại nhìn sang vong nữ.
Cái bùa trong tay cậu đã trở thành vô dụng. Vì dù có như thế nào thì âm ty cũng chưa thể thu nạp cô ta.
Trường hợp này lạ nhỉ?
Hoàng rút điện thoai ra, ấn số.
"Túttt... Túttttt.... Alo?"
"Thầy ơi, là con đây."
"Làm sao thế? Có chuyện gì, không phải là nhớ thầy qu..."
"Thầy đang mơ chuyện trên trời đấy à?!?"
"Cái thằng này, thầy mày đùa tí mà căng. Được rồi, vào trọng tâm."
"Hừ, chuyện là thế này...thế này..."
Hoàng tóm tắt lại sự việc mình đã gặp một cách nhanh nhất có thể, đến độ văng nước bọt tứ tung, cổ họng bỏng rát lên, đứt hết cả hơi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện
Thiên Bảo Bá Tánh Bình Dân
mong tác ra sớm ta chờ lâu quá
Aug 06, 2021 07:52 pm 0 trả lời 0